Ngay từ lúc bắt đầu thì Nguyễn Chấn Nhạc đã có suy nghĩ ở phương diện cạnh tranh giữa thành phố Tam Hồ và thành phố La Nam.
Bóp chết đối thủ trong trứng nước, tuy những lời này có vẻ như vô nhân
đạo, thế nhưng lại thật sự phù hợp với hắn. Những người xử lý kẻ địch
trước khi chúng có thể phát triển đến mức gây hại cho mình, bọn họ
thường là những người giành được chiến thắng vào lúc cuối cùng. Đám
người vì chút thanh danh mà để cho kẻ địch của mình lớn lên, cuối cùng
sẽ trả giá thật nhiều cho lỗi lầm của mình, Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy
những kẻ như vậy là cực kỳ ngốc nghếch ngu muội.
Năm ngoái
thành phố La Nam phát triển với tốc độ điên cuồng, đồng thời Vương Tử
Quân còn thu được lợi ở sự kiện Lục Ngọc Hùng, điều này làm cho Nguyễn
Chấn Nhạc cảm thấy khiếp sợ; bây giờ hắn không dám khinh thường La Nam,
vì Lục Ngọc Hùng trốn đi mà Vương Tử Quân đã biến thành phố La Nam thành một khối sắp thép bèn vững trong bàn tay, nếu như thành phố La Nam trở
thành một trong bốn thành phố trọng tâm, là một trong bốn động cơ thúc
đẩy phát triển kinh tế trong tỉnh Sơn Nam, như vậy Nguyễn Chấn Nhạc căn
bản không dám trực tiếp đối mặt với Vương Tử Quân.
Khi đối
mặt với Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, Nguyễn Chấn Nhạc rất muốn nói mình không quan tâm đến một đối thủ như vậy, nhưng cuối cùng hắn
không thể không bảo trì sự tỉnh táo: Hắn phải bóp chết đối phương từ
trong trứng nước, vì có người ở tuyến trên và có tư sản chính là lực đẩy thăng tiến trong quan trường, nếu thiếu hai thứ kia sẽ ảnh hưởng trực
tiếp đến hướng phát triển trong tương lai.
Nói người có tư
sản, chính là người có thể đầu tư ở khắp nơi, nắm chắc hạng mục trong
tay, như vậy xem như mình có thể lũng đoạn phát triển; nhưng dù thế nào
cũng phải có tuyến trên nâng đỡ, phải có sự cân đối giữa quyền và tiền.
Nguyễn Chấn Nhạc sợ sẽ có ngày xung đột vũ trang với Vương Tử Quân, sợ
tình huống tranh cử một đối một.
Nguyễn Chấn Nhạc không thể
làm ngơ để cho Vương Tử Quân có thể tiến lên sánh vai với mình, vì đạt
được mục đích này mà hắn chủ động liên hệ với Lâm Trường Công, cũng giúp đỡ thành phố Tam Hồ tiến cử hạng mục, mở rộng lực ảnh hưởng.
- Bí thư Nguyễn, anh nói xem lần này sẽ có bao nhiêu lãnh đạo đến tham gia lễ khởi công?
Lâm Trường Công gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng rồi dùng giọng lo lắng hỏi Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc đưa mắt nhìn bộ dạng lo được lo mất của Lâm Trường
Công, trong lòng chợt sinh ra ý nghĩ hèn mọn. Con người dù ở vị trí gì,
chỉ cần lo lắng đến được mất của mình, chỉ sợ sẽ rối loạn trận tuyến.
- Bí thư Lâm, lần này có ba phần lãnh đạo nhận được lời mời đã tỏ vẻ sẽ đến tham gia, còn một nửa không tỏ thái độ, điều này chứng tỏ sẽ có gần một nửa số lượng lãnh đạo tỉnh ủy đến thành phố Tam Hồ tham gia sự kiện khởi công lần này.
Nguyễn Chấn Nhạc vừa rót rượu cho Lâm Trường Công vừa cười nói:
- Anh Lâm, anh không nên lo lắng, nên quay về chuẩn bị cho tốt. Nếu
lãnh đạo đến nhiều thì chỉ sợ anh trở tay không kịp, khi đó mới là đáng
cười.
- Tôi sẽ tuyệt đối không để cho tình huống đó xảy ra.
Lâm Trường Công vỗ ngực của mình, sau đó khẽ nói:
- Nhưng bí thư Nhất Phong không tham gia, tôi thật sự có chút lo lắng.
Lâm Trường Công được đề bạt làm bí thư thị ủy Tam Hồ trước khi Hào Nhất Phong tiến lên làm bí thư tỉnh ủy, xem như là một bí thư thị ủy có tư
cách trong tỉnh, nhưng tư cách của Hào Nhất Phong còn lớn mạnh hơn
nhiều, vì vậy hắn căn bản không có chút tư chất sĩ diện ở trước mặt Hào
Nhất Phong. Hơn nữa hắn sắp về hưu đến nơi, hắn rất hy vọng sau sự kiện
này thì Hào Nhất Phong sẽ tìm chô mình một vị trí tốt ở mặt trận tổ quốc hay hội đồng nhân dân tỉnh.
Lâm Trường Công có tâm tư cầu
cạnh vị trí khi sắp về hưu thì tất nhiên tâm tình sẽ không thể nào an
tĩnh. Hiện tại thường ủy tỉnh ủy đến tham gia khá đông nhưng Hào Nhất
Phong lại không đến, điều này không khỏi làm cho lão phát sinh vài ý
nghĩ này nọ.
- Bí thư Nhất Phong và Chủ tịch Thạch cũng không thể đến, nếu hai người bọn họ đến, không phải đã nói rõ có sự lựa chọn
thành phố trọng tâm rồi sao? Chẳng phải là tỉnh ủy sẽ có thiên hướng về
thành phố Tam Hồ rồi sao?
Nguyễn Chấn Nhạc lại càng cảm thấy khinh thường minh hữu của mình, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thêm sáng lạn:
- Hơn nữa thư ký trưởng Quan đã mở miệng rằng sẽ đến tham gia.
Thạch Kiên Quân Quan Vĩnh Hạ nói rằng sẽ đến, điều này làm cho nụ cười
trên mặt Lâm Trường Công tươi sáng thêm vài phần. Mặc dù có vài chuyện
hắn có thể dự đoán được, nhưng nếu chuyện này được người ta nói ra, như
vậy hắn sẽ càng yên tâm hơn.
- Bí thư Nguyễn nói rất đúng, thư ký trưởng Quan đến thì tất cả sẽ là đại cát đại lợi.
Lâm Trường Công nói đến đây thì chợt giống như nhớ đến cái gì đó:
- Tôi nghe nói Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên tìm gặp lãnh đạo
tỉnh, anh nói xem lần này Vương Tử Quân có thể cho ra được thứ gì?
Vương Tử Quân có thể cho ra thứ gì? Nguyễn Chấn Nhạc nào biết rõ cho
được? Hắn nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân không ra bài theo quy tắc
thông thường, thế là hào hứng uống rượu căn bản tiêu tán không còn. Chỉ
là hắn không biểu hiện vẻ mất hứng ra ngoài, hắn dùng giọng cực kỳ tự
tin nói:
- Bí thư Lâm, rèn sắt phải lợi dụng lúc còn nóng,
chạy không không thì được gì đâu? Việc xác định thành phố trọng tâm sẽ
dựa vào những lời nói cửa miệng vậy sao? Anh cũng không phải không biết
tình huống ở thành phố La Nam, tuy có không ít thứ có thê đưa ra, thế
nhưng nếu muốn để cho lãnh đạo tỉnh giúp đỡ bọn họ trở thành thành phố
trọng điểm, chỉ sợ sẽ không có khả năng này.
- Vì có lãnh đạo không hy vọng thành phố La Nam tiến lên vị trí thành phố trọng điểm.
Những lời này được Nguyễn Chấn Nhạc nói ra với giọng điệu chém đinh chặt sắt.
...
Tám giờ sáng, Quan Vĩnh Hạ đến phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong rất đúng giờ, thói quen này đã được thư ký trưởng Quan bảo trì rất
nhiều năm.
- Chào thư ký trưởng Quan.
Trên hành
lang đi đến phòng làm việc của vị lãnh đạo cao nhất tỉnh Sơn Nam, liên
tục có nhân viên công tác chào hỏi Quan Vĩnh Hạ. Tất nhiên thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ sẽ luôn cười tủm tỉm đáp lại lời chào hỏi của những nhân
viên công tác căn bản không biết tên ở trên hành lang.
Muốn
làm tốt công tác hầu hạ lãnh đạo thì phải chậm rãi xem xét, phải đoán
đúng tâm tư của lãnh đạo, như vậy mới có thể thuận buồn xuôi gió, ứng
đối tự nhiên. Quan Vĩnh Hạ thầm nghĩ như vậy, sau đó đi đến phòng làm
việc của Hào Nhất Phong.
Mỗi ngày vào thời điểm này Quan Vĩnh Hạ đẩy cửa phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong, lúc này bí thư Hào Nhất Phong thường đang ngồi trước bàn làm việc đang ghi chép gì đó, bộ
dạng rất bận rộn.
Khi Quan Vĩnh Hạ đi vào thì Hào Nhất Phong
cũng không ngẩng đầu lên, đứng ở góc độ cua Quan Vĩnh Hạ thì thấy bí thư Hào Nhất Phong giống như đang cúi đầu ghi chép điều gì đó. Hắn đưa mắt
nhìn lướt qua bí thư Hào Nhất Phong, trước tiên hắn nhìn lên mái tóc hoa râm của vị bí thư tỉnh ủy trước mặt.
Tuy đã sớm biết mái tóc của Hào Nhất Phong bạc trắng hơn phân nửa,
nhưng vì Hào Nhất Phong kiên trì nhuộm tóc, thế cho nên Quan Vĩnh Hạ vẫn thấy lãnh đạo có tinh thần phấn chấn và trẻ trung. Nhưng lúc này khi
thấy Hào Nhất Phong xuất hiện với mái tóc muối tiêu, Quan Vĩnh Hạ chợt
sinh ra cảm giác bi thương.
Hào Nhất Phong thật sự đã già rồi.
Không biết vì sao điều này lại xuất hiện trong lòng Quan Vĩnh Hạ, hắn
nhanh chóng xua đuổi ý nghĩ này ra khỏi đầu của mình, sau đó nhanh chóng ngồi xuống đối diện với bí thư Nhất Phong.
- Vĩnh Hạ đến đấy à, ngồi đi!
Âm thanh quen thuộc lại vang lên, Quan Vĩnh Hạ báo cáo hành trình hôm
nay cho Hào Nhất Phong, cũng tiến hành tăng giảm các hạng mục theo đúng
yêu cầu của bí thư, tất cả vẫn xảy ra theo đúng quy luật, căn bản không
khác gì dĩ vãng.
Sau mười phút trao đổi đơn giản, hai người
đã hoàn thành bảng sắp xếp công tác cho Hào Nhất Phong trong thời gian
một ngày. Quan Vĩnh Hạ đứng lên nói theo thói quen:
- Bí thư Nhất Phong, nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước.
- Ừ!
Hào Nhất Phong khẽ ừ bằng giọng mũi, âm thanh này giống như không có
bất kỳ ý nghĩa gì, thế nhưng nghe vào trong tai Quan Vĩnh Hạ lại là một
sự đồng ý. Hắn chuẩn bị cất bước, lúc này đợi cho bí thư Hào Nhất Phong
nói hết lời sẽ đi ngay.
Không biết khi nào thì trong tay của
bí thư Hào Nhất Phong đã xuất hiện một cây bút, lão bắt đầu viết vài
chữ, trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
- Nghe nói ngày hôm nay hạng mục của công ty Thần Huy sẽ được khởi công ở thành phố Tam Hồ có phải không?
Quan Vĩnh Hạ cũng không cảm thấy lạ vì bí thư Nhất Phong biết rõ điều
này, trừ hắn ra thì Hào Nhất Phong còn có nguồn phát tin tức của mình.
Thông qua những nguồn phát tin này mà Hào Nhất Phong có thể nắm giữ tất
cả tin tức và sự kiện lớn nhỏ xảy ra trong tỉnh Sơn Nam.
- Vâng, Lâm Trường Công có phát thiệp mời với tôi, tôi cũng không từ chối.
Quan Vĩnh Hạ dùng giọng bình tĩnh nói với Hào Nhất Phong.
Quan Vĩnh Hạ là tâm phúc của Hào Nhất Phong, hắn có thể suy đoán được
tâm tư của bí thư tỉnh ủy, hắn hiểu bí thư Hào Nhất Phong cũng cơ bản
đồng ý ở sự kiện này. Cũng không phải là vì bí thư Hào Nhất Phong có hảo cảm với thành phố Tam Hồ hoặc là Lâm Trường Công, chẳng qua là vì mục
đích của sự việc khởi động hạng mục kia.
Lúc này thiết lập
bốn thành phố trọng tâm ở bốn hướng trong tỉnh, đây chính là thích ứng
với yêu cầu của thượng cấp, lại được chính quyền tỉnh nghiên cứu và cho
ra quyết định. Mà bốn thành phố trọng tâm trong tỉnh Sơn Nam thực chất
đã xác định ba thành phố rồi.
Thành phố Sơn Viên, thành phố
Đông Bộ, thành phố An Dịch, dựa vào lực ảnh hưởng và tốc độ phát triển
kinh tế của ba thành phố này, tất nhiên sẽ được định luận là thành phố
trọng tâm của tỉnh. Lúc này tranh luận lớn nhất chính là thành phố trọng tâm ở phía nam.
Với góc độ của Hào Nhất Phong, căn bản sẽ không tình nguyện để thành phố La Nam trở thành một trong bốn thành phố trọng tâm.
Nếu là người có ý chí và sảng khoái, căn bản có thể tha thứ cho những
vấn đề nhỏ nhặt, nhưng Hào Nhất Phong không phải là thánh nhân, tất
nhiên lão sẽ không làm như vậy. Lão không thể nào cho người ta đánh vào
má phải, sau đó lại bình tĩnh đưa má trái đến cho người ta đánh vào, như vậy thật sự là không được.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu, sau đó lão khoát tay nói với Quan Vĩnh Hạ:
- Khởi công hạng mục là một chuyện tốt, cần phải giúp đỡ bọn họ.
Quan Vĩnh Hạ rời khỏi phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong, trong
lòng thầm suy tư về ý nghĩa lời nói của bí thư Hào Nhất Phong. Tất nhiên Hào Nhất Phong biết rõ sự kiện mình sẽ đến tham gia sự kiện khởi công
hạng mục ở thành phố Tam Hồ, lại tình nguyện cho mình đi. Tất cả nếu
không hợp ý với bí thư tỉnh ủy, như vậy bí thư sẽ không phải nói gì,
nhưng vừa rồi bí thư đã đặc biệt nói với mình một câu có ý nghĩa như
vậy, cuối cùng là có ý gì?
Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng của
Hào Nhất Phong, nếu hắn muốn có được sự giúp đỡ của Hào Nhất Phong, hắn
phải đoán được tâm tư của Hào Nhất Phong, đôi khi lãnh đạo nói chuyện
thì anh cũng phải suy đoán. Nếu như anh có thể căn cứ vào lời nói để suy đoán được lãnh đạo đang nghĩ gì, như vậy thì chúc mừng anh, anh sẽ có
địa vị cao trong mắt lãnh đạo. Nếu anh đoán không đúng, cũng không có
vấn đề gì, thế nhưng địa vị của anh sẽ giảm xuống rất sâu trong mắt lãnh đạo.
Những ngày gần đây Quan Vĩnh Hạ cảm thấy tóc của mình
rụng đi hơi nhiều, khi sự kiện Lục Ngọc Hùng phát sinh, tâm tư của bí
thư Hào Nhất Phong càng thêm khó suy đoán, thái độ của bí thư tỉnh ủy ở
nhiều phương diện là cực kỳ mơ hồ.
- Là chuyện tốt, cần phải giúp đỡ bọn họ.
Quan Vĩnh Hạ thầm nhắc đi nhắc lại lời này của bí thư Hào Nhất Phong, sau đó hắn chợt bừng tỉnh.
Quan Vĩnh Hạ quay về phòng làm việc thì thư ký Tiểu Tần đã chờ sẵn, thấy hắn đi đến thì cười nói:
- Thư ký trưởng, vừa rồi văn phòng ủy ban tỉnh vừa đưa đến một văn
kiện, cần ngài xem qua. Khi bọn họ đưa đến có nói hy vọng ngày hôm nay
sẽ được truyền ra khắp tỉnh, là văn kiện khẩn cấp.
Quan Vĩnh
Hạ khẽ gật đầu, những chuyện thế này hắn làm thường ngày, tuy nội dung
văn kiện có sự khác biệt, thế nhưng hình thức công tác lại trước sau như một không chút biến hóa. Hắn ngồi xuống ghế sau bàn làm việc, cũng
không nhìn vào văn kiện khẩn cấp theo lời thư ký Tiểu Tần mà cười nói:
- Tiểu Tần, cậu đi thông báo cho giám đốc của bốn ngân hàng lớn trong
tỉnh, nói với bọn họ ngày mùng một tháng năm theo tôi xuống thành phố
Tam Hồ.
- Vâng, thư ký trưởng.
Tiểu Tần đồng ý một tiếng, hắn thấy thư ký trưởng không còn phân phó gì khác, thế là chuẩn
bị cất bước rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo.
Quan Vĩnh
Hạ nhìn cửa phòng đóng lại, hắn ngồi lẳng lặng trên ghế, khẽ xê dịch văn kiện trước mặt. Sau đó hắn lấy ra một tấm thiệp từ trong đống văn kiện, nhìn lên dòng chữ trên thiệp mời, sau đó cầm bút ghi thêm vài chữ:
- Thành phố Tam Hồ là trung tâm sản xuất tivi trong nước.
Phòng làm việc của Đường Cảnh Ung cao hơn một tầng so với phòng làm
việc của Quan Vĩnh Hạ, thế nhưng nếu nói về độ lớn thì cũng chỉ lớn hơn
chục mét vuông mà thôi. Lúc này Đường Cảnh Ung đang mỉm cười nhìn vị phó thư ký trưởng Trì Duệ Hòa đứng trước mặt.
Trì Duệ Hòa được
xác định là phó thư ký trưởng chuyên phục vụ cho phó bí thư Đường Cảnh
Ung, sau khi phó bí thư Đường Cảnh Ung đi đến nhận công tác ở tỉnh Sơn
Nam. Nếu như nói Quan Vĩnh Hạ là đại thư ký của bí thư Hào Nhất Phong,
như vậy Trì Duệ Hòa chính là đại thư ký của phó bí thư Đường Cảnh Ung.
Trì Duệ Hòa là phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, là cán bộ cấp giám
đốc sở, dáng người có hơi mập và vĩnh viễn luôn treo nụ cười trên môi.
Lú này hắn đứng trước mặt phó bí thư Đường Cảnh Ung, nụ cười trên mặt
càng thêm sáng lạn.
- Bí thư Đường, hôm nay bí thư Lâm thành
phố Tam Hồ lại gọi điện thoại đến, mong ngài đến tham gia nghi thức khởi công hạng mục của công ty Thần Huy.
Đường Cảnh Ung khẽ gật đầu, hắn cũng không tiếp tục câu chuyện mà cười nói:
- Duệ Hòa, anh ngồi xuống nói chuyện, đứng cũng không hay, nếu anh cứ
đứng mãi như vậy thì tôi cũng cảm thấy khó chịu thay cho anh.