Trì Duệ Hòa là người bụng lớn, đứng một lúc lâu thật sự làm cho người ta sinh ra cảm
giác lao lực. Sau khi nghe lời phân phó của Đường Cảnh Ung, Trì Duệ Hòa
mới ngồi xuống ghế sa lông, lại càng dùng giọng nịnh nọt nói:
- Bí thư Đường, tuy ngài mơi đến tỉnh Sơn Nam được vài tháng, thế nhưng
phần lớn cán bộ tỉnh Sơn Nam đều nói ngài là người bình dị gần gũi, mọi
việc đều nghĩ cho người bên cạnh. Còn có người hâm mộ vì tôi ở bên cạnh
một vị lãnh đạo như ngài, nói rằng sẽ có hoàn cảnh phát triển tuyệt đối
là hạng nhất.
Đường Cảnh Ung tất nhiên sẽ được nghe nhiều những lời nịnh nọt như thế
này, hắn cũng biết rõ vị phó thư ký trưởng ở trước mặt không phải là
người của mình. Tuy đối phương luôn gọi mình là lãnh đạo với giọng nịnh
nọt, thế nhưng thực tế thì lãnh đạo của đối phương lại là một người
khác.
Có câu không cùng hội cùng thuyền thì khác ý nghĩ, trong quan trường nếu không phải là người của mình thì tuyệt đối không cho ở bên cạnh mình.
Trì Duệ Hòa tuy không phải là thư ký ở bên cạnh Đường Cảnh Ung, thế
nhưng là loại người cần được thay thế đối với Đường Cảnh Ung.
Chỉ là Đường Cảnh Ung mới đến tỉnh Sơn Nam, còn chưa có thực lực và chưa đủ minh hữu, càng không có người tri kỷ. Nếu muốn tìm một người thay
thế Trì Duệ Hòa, cũng không phải dễ dàng gì.
Đường Cảnh Ung chỉ cười cười với lời nói nịnh bợ của Trì Duệ Hòa, hắn cũng không cho ra bất kỳ lời đánh giá nào, hắn cười nói:
- Thư ký trưởng Trì, ngày đó tôi có sắp xếp gì không?
- Tạm thời là không có.
Trì Duệ Hòa có quyền lên tiếng ở phương diện này, vì thế khi Đường Cảnh Ung mở miệng thì hắn dùng giọng không chút do dự nói.
Đường Cảnh Ung khẽ gật đầu mà không nói gì.
Khi thấy Đường Cảnh Ung không mở miệng, Trì Duệ Hòa cũng không tiếp tục
mở miệng. Dù hắn cố gắng bày mưu đặt kế cho phó bí thư Đường tham gia sự kiện ở thành phố Tam Hồ, thế nhưng chỉ nói đến đúng điểm là dừng, hắn
nếu tiếp tục mở miệng khuyên thì căn bản sẽ là nóng vội khó thành công.
Dù lãnh đạo phía sau yêu cầu Trì Duệ Hòa phải làm cho tốt, thế nhưng hắn vẫn quyết định xem xét ý nghĩ của Đường Cảnh Ung. Hắn đã nghiên cứu qua lý lịch của Đường Cảnh Ung, có một phương diện rất bắt mắt chính là
tham gia công tác chưa bao lâu thì liên tục thăng tiến, đếp cấc bậc phó
bộ. Điều này nói rõ điều gì? Trì Duệ Hòa tất nhiên biết rõ, anh là một
người trẻ tuổi thăng tiến mạnh mẽ trong quan trường, tuy anh tiến lên
không hoàn toàn nói rõ năng lực anh quá xuất sắc, thế nhưng khả năng cực kỳ lớn chính là anh có một hậu trường cực kỳ vững vàng.
Trì Duệ Hòa tuy vẫn còn tâm tư muốn thực hiện ý chỉ của lãnh đạo sau
lưng, thế nhưng lại không dám đứng giữa dòng nước hai vị lãnh đạo, nhưng chuyện này chỉ cần vô ý làm không tốt thì hắn sẽ xem như nát thịt nhừ
xương.
- Thư ký trưởng Trì, anh thấy tôi đên đi hay không đi thì tốt?
Đường Cảnh Ung chợt cười cười nhìn Trì Duệ Hòa rồi nhàn nhạt hỏi.
Trì Duệ Hòa có chút sững sờ, với thái độ của hắn thì rõ ràng Đường Cảnh
Ung đi là rất tốt. Nhưng lúc này trái tim của hắn đã treo lên cuống
họng, bây giờ hắn trả lời câu hỏi của bí thư Đường Cảnh Ung như thế nào, nó sẽ liên quan nhiều đến tương lai của hắn.
- Nếu bí thư Đường cảm thấy nên đi thì đi, nếu có việc gì khác thì không đi cũng được.
Trì Duệ Hòa nói ra một đáp án mơ hồ với Đường Cảnh Ung, hắn dựa vào trực giác cảm thấy sau lưng chợt ướt đẫm.
- Dù sao cũng không có chuyện gì làm, vậy thì đi cũng hay.
Cũng không giống như ý nghĩ của Trì Duệ Hòa, Đường Cảnh Ung khẽ cười rồi cho ra quyết định.
Trì Duệ Hòa là phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, tất nhiên sẽ nắm
giữa không ít tài nguyên. Tài nguyên của hắn lúc này chính là lực ảnh
hưởng mà phó bí thư Đường Cảnh Ung sẽ tung ra khi tham gia lẽ khởi công ở thành phố Tam Hồ, tất nhiên hắn cũng biết Đường Cảnh Ung hiểu rất rõ
điều này.
Nhưng Đường Cảnh Ung lại căn bản không làm như vậy.
Trong quan trường nếu một người đã có hạng ngũ của mình, bây giờ muốn
thay đổi đội hình thì thật sự không chút dễ dàng. Đặc biệt là trên đầu
có lãnh đạo lớn, nếu mình có tâm tư khác thường, như vậy sẽ là món thịt
béo cho người ta tranh cướp, ngoài đường ngồi chờ chết thì căn bản không còn đường nào để đi.
Nhưng Trì Duệ Hòa là người xưa nay làm gì luôn giữ lại cho mình ba phần đường sống, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ cười nói:
- Ngày một tháng năm là ngày tốt lành, bí thư Đường nếu có việc gì bận
rộn thì cũng không nên cưỡng cầu chính mình, đỡ đến lúc đó chị Nhiễm lại gọi điện thoại đến.
Đường Cảnh Ung nở nụ cười, hơn nữa hắn cười cực kỳ thoải mái, hắn chỉ chỉ vào Trì Duệ Hòa rồi nói:
- Duệ Hòa, nếu như cậu nói lộ ra với cô ấy, cũng đừng trách tôi không cứu anh.
Trì Duệ Hòa lại báo cáo với Đường Cảnh Ung thêm vài hạng mục công tác,
sau đó cất bước rời khỏi phòng làm việc của Đường Cảnh Ung. Phòng làm
việc vốn rộn ràng vui vẻ chợt trở nên yên tĩnh, Đường Cảnh Ung ngồi bên
cạnh bàn làm việc, hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sách.
Quyển sách này không quá dày nhưng lại gây ra hứng thú cho bí thư Đường
Cảnh Ung. Nếu có người đến nhìn thấy tựa đề của nó là “ thuần thú “ ,
nhất định sẽ cho rằng phó bí thư Đường Cảnh Ung là chuyên gia động vật.
- Muốn thuần phục một con thú không nghe lời, phải làm sao cho nó trở
thành bị hại, khi đau đớn cực điểm thì nó sẽ trở nên thông minh hơn,
biết nghe lời hơn...
...
Ngày một tháng năm là ngày nghỉ lễ, Vương Tử Quân vốn định cùng Mạc Tiểu Bắc quay về thủ đô thăm ông cụ, vì vấn đề tranh cướp vị trí thành phố
trọng tâm quá cấp bách, thế cho nên hắn căn bản là không thể đi được.
Vương Tử Quân nhìn chiếc xe chạy như bay về phía thành phố Sơn Viên mà
trong lòng có chút tiếc nuối. Hắn làm việc khó có được ngày nghỉ lễ, hắn cũng hy vọng có thể đi cùng vợ con, thế nhưng hắn đã lựa chọn con đường phát triển tương lai của mình, hắn phải tiếp tục cất bước.
- Bí thư Vương, chúng ta đi đâu đây?
Lý Đức Trụ nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân cười cười với Lý Đức Trụ, sau đó tùy ý khua tay nói:
- Đi dạo một vòng.
Lý Đức Trụ đồng ý một tiếng, sau đó chậm rãi khởi động chiếc xe Santana
từ những năm tám mươi. Khi kinh tế thành phố La Nam liên tục phát triển, địa vị của Vương Tử Quân càng thêm vững chắc, yêu cầu Vương Tử Quân đổi xe ngày càng lớn, ngay cả những cán bộ lão thành ở khối hội đồng nhân
dân cũng yêu cầu bí thư Vương nên đổi xe, bọn họ còn cho ra một đống lý
do. Nhưng Vương Tử Quân vẫn không đổi xe, vẫn chạy chiếc Santana cũ như
vậy.
Cũng không phải là Vương Tử Quân làm bộ làm tịch, hắn thấy chiếc xe của
mình vẫn còn rất tốt, đặc biệt là trải qua vài lần đại tu, không cần
phải đổi xe mới. Quan trọng là hắn không đổi xe, đám cán bộ thành phố dù có ý muốn đổi xe cũng không thích làm chim đầu đàn, thế cho nên làn
sóng đổi xe bị chặn lại.