Ôi, rốt cuộc vẫn là cán bộ trẻ tuổi, bệnh lớn nhất chính là khó
thể vượt qua nghịch cảnh. Tuy Đào Nhất Hành thầm cảm khái trong lòng thế nhưng cũng không nhịn được phải nhìn sang Vương Tử Quân.
Lúc này vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn như cũ, cũng không trò chuyện với Chương
Thu Mi ở bên cạnh, thế nhưng lại đang múa bút viết lách gì đó.
- Các đồng chí đều đến rất sớm.
Khi tiếng cười vang lên thì Diêu Trung Tắc chậm rãi đi đến, phía sau
hắn chính là thư ký cầm theo một cái ly thủy tinh, bên trong là nước trà đã được pha sẵn.
Diêu Trung Tắc hầu như gật đầu chào mọi
người, sau đó ngồi xuống ở vị trí tay phải của lãnh đạo đứng đầu tỉnh
ủy, sau đó nói với Chương Thu Mi:
- Trưởng phòng Thu Mi, tôi nghe nói tiểu tử nhà chị sắp kết hôn, đến khi đó chị cũng đừng quên phát
thiệp mời, trước kia tôi đã từng ẵm tiểu tử nhà chị rồi.
Chương Thu Mi thấy Diêu Trung Tắc nhắc đến chuyện con mình kết hôn ở trường hợp này thì tỏ ra rất vui, nàng cười hì hì nói:
- Bí thư Diêu, ngài cho dù muốn chạy cũng khó thoát được đâu. Tôi đã
tính toán rồi, con trai kết hôn, tôi sẽ vơ vét một lượt, tôi cũng đang
định xem xét vơ vét tiền biếu của ngài.
Hai người Diêu Trung
Tắc và Chương Thu Mi trò chuyện với nhau, thế là đám người bị thu hút vì đám cưới của con trai Chương Thu Mi. Lúc này Lý Thừa Uyên chợt nói:
- Trưởng phòng Chương, tôi dù chưa từng ẵm con trai nhà chị, thế nhưng tôi đã từng ẵm cô dâu...
Lý Thừa Uyên nói đến đây thì cố ý ngừng lại một chút:
- Đó là thời điểm hơn hai mươi năm trước, nhưng tôi là một người chú,
cũng không thể giả mù giả điếc được, xem như vắt chày ra nước thôi.
Tiếng cười vang lên rộn rã từ trong miệng mọi người, Chương Thu Mi trừng mắt nhìn Lý Thừa Uyên rồi nói:
- Chủ tịch Lý, anh đã là người làm ông rồi, sao còn không đứng đắn một chút chứ?
- Làm ông rồi thì thế nào? Chúng ta không thể đoàn kết hoạt động nghiêm túc sao?
Vương Tử Quân nhìn đám người chung quanh cười ngật ngưỡng mà thật sự
cười không nổi. Vụ tai nạn chết bốn người, trong đó có hai học sinh tiểu học luôn xuất hiện trong lòng hắn, tâm tư của hắn cực kỳ bị đè nén.
Tâm tình của Vương Tử Quân giống như không phù hợp với bầu không khí
lúc này, chỉ là không hợp như vậy lại bị đám người chú ý quan sát, lại
xem đó là biểu hiện thất lạc. Con người là như vậy, lúc này hội nghị
thường ủy sẽ thông qua một quyết nghị cực kỳ bất lợi cho mình, dù là ai
cũng khó thể nào thờ ơ được.
Mọi người trò chuyện vui vẻ với
nhau, đúng lúc cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Diệp Thừa Dân và Chử Vận
Phong hầu như là sóng vai nhau đi vào trong phòng. Vẻ mặt hai người bọn
họ đều chứa nụ cười, điều này làm cho đám thường ủy tỉnh ủy trong phòng
cảm thấy tâm tình của lãnh đạo hình như là khá tốt.
Thật ra
tâm tình của Diệp Thừa Dân cũng không tốt cho lắm, dù sao thì lão cũng
không tình nguyện mở hội nghị thường ủy này, nhưng lúc này lão chỉ có
thể mỉm cười đối mặt mà thôi. Lão là bí thư tỉnh ủy, dưới tình thế khó
thể nghịch chuyển thì cần phải thản nhiên đối mặt, để cho sự kiện phát
triển theo hướng có lợi cho mình.
Nhưng khi thấy Vương Tử
Quân thì ánh mắt của Diệp Thừa Dân có chút biến đổi, nhìn vào vẻ mặt âm
trầm của Vương Tử Quân thì lão cảm thấy có chút thất vọng. Tuy lão không yêu cầu Vương Tử Quân phải là người giận hờn không biểu hiện ra gương
mặt, thế nhưng mọi người là các nhân vật chính trị, phải có thái độ
thắng không kiêu bại không nản mới được. Nhưng bây giờ sau khi có ngăn
trở thì Vương Tử Quân lại tỏ ra sa sút tinh thần, điều này thật sự không nên chút nào.
Chẳng lẽ mình kỳ vọng quá cao vào người này, trong đầu Diệp Thừa Dân vốn có tâm tư, bây giờ lại có chú dao động.
Chử Vận Phong thì lại khác, đầu tiên lão đưa mắt nhìn về phía Vương Tử
Quân, biểu hiện của Vương Tử Quân làm cho lão sinh ra cảm giác khinh
thường. Khi chính mình còn chưa chuẩn bị đẩy Chân Hồng Lỗi tiến lên vị
trí phó chủ tịch tỉnh kiêm cục trưởng cục công an thì đối phương không
phải mạnh mẽ cứng nhắc lắm sao? Chính mình mở miệng chỉ thị thả Đổng
Cánh Hoàn ra ngoài, nhưng hôn sau thì người của viện kiểm sát đã chạy
đến bắt người mang đi, lúc này khí thế hào hùng lực lượng hùng mạnh chạy đi đâu hết rồi?
Chử Vận Phong tán thưởng những người có ý
chí kiên định, dù là bạn hay là địch cũng là như vậy, chỉ cần kiên định ý nghĩ của mình, nhất định sẽ là người có thể sáng tạo sự nghiệp.
Nhưng biểu hiện của Vương Tử Quân lúc này lại làm cho Chử Vận Phong thất vọng.
- Các đồng chí, chúng ta bắt đầu họp.
Diệp Thừa Dân khẽ ho khan một tiếng, sau đó trầm giọng nói.
Lúc này đám người hầu như đã được biết về chủ đề chính của hội nghị,
thế nhưng hội nghị lần này cũng có nhiều chủ đề, hạng mục đầu tiên chính là thảo luận làm sao để tiếp tục thúc đẩy tăng cấp các hạng mục. nguồn
truyện t u n g h o a n h . c o m
Cũng không có nhiều tranh
luận với các chủ đề không lớn này, bình thường chỉ là lãnh đạo chủ quản
lên tiếng thì được thông qua.
Tất cả những đề tài thảo luận
được hội nghị chuẩn bị sẵn được thông qua cực kỳ gọn gàng chỉ sau một
giờ, nhưng sau khi những chủ đề kia được thông qua, bầu không khí trong
phòng trở nên cực kỳ ngưng trọng. Đề tài thảo luận cuối cùng chính là
quan trọng nhất, khi chủ đề chưa được bắt đầu thảo luận thì mọi người đã thấy được kết quả, thế nhưng tất cả vấn đề có liên quan đến nhân sự đều căn bản động đến tâm tư của con người.
Dựa theo chuẩn bị thì người đầu tiên lên tiếng là trưởng phòng tổ chức Lục Trạch Lương, hắn
cũng đã làm xong chuẩn bị. Khi hắn ho khan một tiếng chuẩn bị mở miệng
thì Vương Tử Quân ngồi bên cạnh chợt nói:
- Bí thư Diệp, tôi muốn nói hai câu.
Vương Tử Quân đột nhiên lên tiếng làm cho ánh mắt của tất cả mọi người
chuyển đến. Lục Trạch Lương đã vận khí nơi đan điền, chuẩn bị mở miệng
lên tiếng thì Vương Tử Quân đã nói trước, điều này không khỏi làm hắn
nghẹn họng, thiếu chút nữa thì dính nội thương.
Nưhng dù là
nội thương cũng không có cách nào khác, Vương Tử Quân đã mở miệng, như
vậy hắn không thể nào ngăn cản được. Dù sao đây cũng là hội nghị thường
ủy, Vương Tử Quân là người có quyền lợi lên tiếng.
Diệp Thừa
Dân luôn quan sát Vương Tử Quân, từ khi bắt đầu họp đến bây giờ thì
Vương Tử Quân căn bản không nói gì, vẻ mặt luôn bình tĩnh, điều này làm
cho lão càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình.
Vương Tử Quân
xem ra đã chán nản trước áp lực của Chử Vận Phong, biểu hiện này của
Vương Tử Quân làm cho Diệp Thừa Dân cảm thấy có chút thất vọng. Đây là
thất vọng xảy ra trong tranh đấu, tuy lão không giúp đỡ Vương Tử Quân
tiến lên, thế nhưng đã chuẩn bị xong đường lui. Một người căn bản không
trải qua mưa gió, sẽ có thể là trợ thủ để chính mình chỉnh hợp tỉnh Nam
Giang này sao?
Ý thức này xuất hiện và chối bỏ tất cả ý nghĩ
trước đó của Diệp Thừa Dân, thế nên ý nghĩ giúp đỡ Vương Tử Quân của
Diệp Thừa Dân càng thêm nhỏ.