Vương Tử Quân nghiêm mặt cất bước đi vào phòng họp, bước tiến của hắn rất nhanh, thế cho nên Du Giang Vĩ đi theo phía sau lại giống như
khá chậm.
Những nhân viên công tác trong khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy nào có ai không nhớ rõ gương mặt các vị thường ủy tỉnh ủy,
huống chi Vương Tử Quân còn là một vị thường ủy tỉnh ủy làm cho nhiều
người cảm thấy đố kỵ. Trước kia dù Vương Tử Quân đến làm gì thì những
người chung quanh đều tươi cười hớn hở, hôm nay bọn họ lại có thái độ
khác thường, trên mặt giống như có một tầng sương.
Đám nhân
viên công tác căn bản điều hiểu lúc này tâm tình của bí thư Vương không
tốt, nếu như ngay cả phương diện này bọn họ cũng không hiểu, như vậy
cũng đừng nghĩ rằng có thể công tác ở trong văn phòng thường ủy tỉnh ủy
được nữa.
Vì vậy cho dù là người bình thường thích trò chuyện cũng không dám lên tiếng chào Vương Tử Quân, chỉ sợ mở miệng không tốt
sẽ bị bí thư Vương coi là nơi trút giận. Dù sao bí thư Vương cũng là một vị thường ủy tỉnh ủy, là một tồn tại làm cho bọn họ ngưỡng mộ, thế cho
nên dù Vương Tử Quân rơi xuống thế hạ phong trong lúc tranh đấu, như vậy đám tiểu nhân vật bọn họ cũng không thể nào đắc tội được.
- Bí thư Vương, chờ tôi với.
Khi Vương Tử Quân định đi lên lầu, bí thư ủy ban kỷ luật Hoắc Quang Lĩnh chợt hô lên.
Hoắc Quang Lĩnh cầm trong tay một phần văn kiện, khi gọi Vương Tử Quân
thì cũng nhanh chóng tiến lên. Sau khi đi vào trong tỉnh Nam Giang thì
Vương Tử Quân có hợp tác với Hoắc Quang Lĩnh ở vụ án Hà Duyên Cường, thế cho nên hai bên xem như có quan hệ không tệ.
Vương Tử Quân tuy có tâm tình không tốt, thế nhưng đối mặt với Hoắc Quang Lĩnh thì hắn vẫn tươi cười nói:
- Bí thư Hoắc, đã lâu rồi không gặp, anh bận rộn gì thế?
- Còn bận rộn cái gì nữa, còn không phải là vụ án Hà Duyên Cường sao?
Bí thư Tử Quân, Hà Duyên Cường chính là một con cá lớn, thế nhưng căn
bản là cực kỳ cứng miệng.
Hoắc Quang Lĩnh nói đến Hà Duyên Cường thì giọng điệu hạ thấp xuống một chút.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cực kỳ chú ý đến biểu hiện của Hà Duyên
Cường trong tay ủy ban kỷ luật tỉnh ủy. Người này căn bản đã được điều
tra rõ ràng, thế cho nên cũng thú nhận rất bộc trực, nhưng lại nhận tất
cả về phía mình, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút bức bối, thế
nhưng căn bản không có chứng cứ nào khác, nên không thể làm gì được.
Hoắc Quang Lĩnh có lẽ cảm thấy rất đau đầu với một người như Hà Duyên
Cường, Vương Tử Quân nhìn hai hàng chân mày nhíu thật chặt của Hoắc
Quang Lĩnh, hắn chợt cười cười nói:
- Buông dây dài câu cá lớn, bí thư Hoắc có lẽ là nhân sĩ chuyên nghiệp ở phương diện này, chắc chắn sẽ kiên nhẫn hơn tôi.
Hoắc Quang Lĩnh cười cười, cũng không nói gì thêm. Sau khi đi qua hai viên cảnh vệ, hắn khẽ vỗ vai Vương Tử Quân rồi nói:
- Cậu Vương, lực cản chỉ là tạm thời, con đường có nhấp nhô nhưng tương lai lại tươi sáng, có một vài việc không nên nhìn vào những gì xảy ra
nhất thời.
Hoắc Quang Lĩnh nói rất ẩn giấu, nhưng hắn tin tưởng rằng Vương Tử Quân nghe sẽ hiểu.
Nói về quan hệ thì Hoắc Quang Lĩnh rất gần với Diệp Thừa Dân, chẳng lẽ
đối phương biết tin gì rồi? Vương Tử Quân thầm cảm thấy trong lòng có
lộp bộp, sau đó cố gắng thu lại tâm tư của mình, dù sao thì lúc này cũng không phải thời điểm nói chuyện.
- Cảm ơn anh, tôi biết rồi.
Vương Tử Quân nhìn Hoắc Quang Lĩnh rồi trầm giọng nói.
Hoắc Quang Lĩnh cũng chú ý quan sát Vương Tử Quân, hắn biết rõ Vương Tử Quân sắp gặp phải những thứ gì. Vừa rồi sở dĩ hắn nói những lời kia với Vương Tử Quân, căn bản là muốn Vương Tử Quân cảm nhận được ý nghĩ thân
cận của mình. Thế nhưng có một vài lời khi mà chưa bàn bạc với bí thư
Diệp thì hắn cũng không thể tự tiện nói ra khỏi miệng.
Khi
hai người đi theo bậc cầu thang tiến lên phía trước, trưởng phòng tuyên
truyền Chương Thu Mi và phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn từ một bên đi đến. Bốn người gặp mặt nhau, Kim Hành Thuấn mở đầu lên tiếng:
- Bí thư Hoắc, bí thư Vương, hai vị lãnh đạo đang nghiên cứu đại sự gì vậy?
Vương Tử Quân không có ấn tượng gì hay về Kim Hành Thuấn, nhưng hai bên là các thành viên cùng một ban ngành, tối thiểu cũng phải có chút lễ
phép. Nhưng sự việc hôm nay làm cho tâm tình của hắn rất khó chịu, vì
thế chỉ miễn cưỡng gật đầu mà thôi.
Hoắc Quang Lĩnh cũng
thích giữ gương mặt lạnh lẽo, Vương Tử Quân không nói gì thì hắn cũng
không lên tiếng, chỉ gật đầu mà qua.
Kim Hành Thuấn không
những không cảm thấy thoải mái vì thái độ của Vương Tử Quân và Hoắc
Quang Lĩnh, thậm chí hắn còn khẽ liếc mắt nhìn Chương Thu Mi. Tất nhiên
Chương Thu Mi cũng không phải là người thường, nàng có thể tiến lên vị
trí thường ủy tỉnh ủy, kinh nghiệm công tác và tiếp xúc là cực kỳ mạnh
mẽ. Nàng khẽ gật đầu với ánh mắt của Kim Hành Thuấn, bộ dạng giống như
đã hiểu rõ.
Nhưng hai người Kim Hành Thuấn và Chương Thu Mi
cũng không nói gì thêm, đến cấp bậc của bọn họ thì một số lời không nên
nói sẽ chôn vùi trong lòng, nói ra căn bản không có trình độ, hơn nữa
còn làm mất mặt. Vì vậy phần lớn thời gian bọn họ chú trọng giữ bên
trong hơn nói ra ngoài.
Sau khi nhân viên công tác đẩy cửa
phòng họp, trong phòng đã có vài vị thường ủy tỉnh ủy chờ sẵn. Lúc này
vị lãnh đạo phân khu trước kia căn bản không tham gia hội nghị, thế
nhưng bây giờ lại ngồi nghiêm chỉnh trên vị trí của mình.
Khi nhóm người Vương Tử Quân đi vào thì nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người, không, phải nói là tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Vương Tử Quân đang ở vị trí chính giữa nhóm người.
Dù sao thì tất cả mọi người đều biết Vương Tử Quân mới là nhân vật chính của hội nghị hôm nay.
Nhân vật chính dù nhất định sẽ bị gõ đầu, sẽ phải tổn hại lợi ích, sẽ
là hồng tâm cho đám người bắn tên vào. Thế nhưng nhân vật chính này có
thân phận cực kỳ xứng đáng, chẳng qua đối phương có chút bị động mà
thôi.
Vì sự kiện tai nạn xe hơi mà vẻ mặt Vương Tử Quân căn
bản là không tốt, vẻ mặt này ánh lên trong mắt đám người, làm cho bọn họ sinh ra cảm thụ khác thường. Lý Thừa Uyên đến sớm hơn hai người Kim
Hành Thuấn và Chương Thu Mi một chút, hắn thấy biểu hiện của Vương Tử
Quân thì chợt để lộ ra nụ cười mỉa mai.
Những vị thường ủy
tỉnh ủy khác lại có ánh mắt khác nhau, sau đó bọn họ kẻ thì tiếp tục nói chuyện, kẻ thì nhàn nhã uống nước, kẻ thì tiếp tục xem xét văn kiện.
Đào Nhất Hành là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, là người đầu tiên đến phòng họp. Hắn căn bản có chút chờ mong với hội nghị thường ủy hôm nay, thế nhưng bây giờ khi nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, tất cả cảm giác
chờ mong của hắn đã tan biến sạch sẽ.
Tuy Đào Nhất Hành biết
rõ kết quả lần này căn bản là không thể cải biến, thế nhưng đứng từ góc
độ của hắn, hắn càng hy vọng Vương Tử Quân có thể cho ra phản ứng thật
sự dữ dội. Vì Vương Tử Quân xung đột mạnh với Chử Vận Phong, như vậy thì không gian ra đòn vu hồi của bí thư Diệp sẽ ngày càng lớn. Nhưng bây
giờ nhìn bộ dạng nản lòng thoái chí của Vương Tử Quân, rõ ràng là biết
khó mà lui, muốn bỏ qua không chống cự.