- Đồng chí Chí Đạo, tôi cũng không có chỉ thị gì, chỉ là tìm hiểu tình huống một chút, anh đang ở trong phòng làm việc sao?
Lục Trạch Lương biết rõ Mạnh Chí Đạo đang ở thành phố Lâm Hồ, thế nhưng vẫn giả vờ giống như không biết.
- Trưởng phòng Lục, tôi không ở trong phòng làm việc của mình, tôi đang ở thành phố Lâm Hồ.
Mạnh Chí Đạo trầm ngâm giây lát rồi thành thật nói.
Lục Trạch Lương bên kia cười lớn nói:
- Thì ra anh đang đi công tác, tôi còn chuẩn bị nói với anh một chuyện. Số là lần này điều chỉnh cán bộ, tôi rất xem trọng anh. Tất nhiên anh
là người có năng lực, có khả năng, công tác nhiệt tình, tổ chức không
đẩy người có khả năng tiến lên vị trí phù hợp, không phải là lãng phí
tài nguyên nhân tài sao?
- Cám ơn trưởng phòng Lục đã khích
lệ, tôi còn cảm thấy mình công tác chưa quá tốt, sau này kính mong
trưởng phòng phê bình nhiều hơn.
Mạnh Chí Đạo không rõ trong túi của Lục Trạch Lương có đựng thứ gì, thế cho nên chỉ dám dùng giọng cẩn thận ứng phó mà thôi.
Lục Trạch Lương cười cười nói:
- Đồng chí Chí Đạo, anh không cần phải khiêm tốn, tổ chức sẽ đối đãi công chính với từng cán bộ.
Lục Trạch Lương nói xong những lời này thì chợt thay đổi chủ đề:
- Đồng chí Chí Đạo, vừa rồi tôi có xem một tiết mục truyền hình, căn
bản là cảm thấy rất có ý nghĩa. Lúc này công tác chấp pháp không dễ làm, đặc biệt là khi thời đại phát triển, một vài vấn đề mới xuất hiện, thậm chí có nhiều người vì tư lợi bản thân mà cố gắng giải quyết các vấn đề, đây căn bản là một hành vi khinh nhờn cơ quan chấp pháp. Tôi cảm thấy
nên xử lý những trường hợp như vậy, không thể dung túng để cho sự việc
tiếp tục tái diễn.
- Trưởng phòng Lục nói rất đúng, chúng tôi nhất định sẽ chứng thực chỉ thị của trưởng phòng Lục, sẽ cố gắng làm
tốt công tác của mình.
Mạnh Chí Đạo chợt ngộ ra ý nghĩa lời nói của trưởng phòng Lục, nhưng dùng giọng tùy cơ ứng biến nói.
- À, tôi tin tưởng vào trình độ của các đồng chí.
Lục Trạch Lương nói thêm vài lời quan tâm đến Mạnh Chí Đạo rồi cúp điện thoại.
Tuy chỉ gọi điện thoại ba phút nhưng lại làm cho Mạnh Chí Đạo cảm thấy
đầy mồ hôi, trò chuyện với lãnh đạo cấp tỉnh căn bản không phải sự kiện
gì dễ dàng, không những lao động mệt nhọc phí sức, còn tổn hao tinh
thần.
Lãnh đạo sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho
mình, nếu có phương diện nào đó ứng phó không tốt, căn bản sẽ gây bất
lợi cho công tác của mình. Mạnh Chí Đạo đã đến vị trí hiện tại, tất
nhiên rất muốn tiến lên, nhưng cấp bậc này muốn tiến lên cũng không dễ
dàng gì.
Trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy chính là một trong
những vị trí được người ta chạy theo vây quanh như sao sáng quanh trăng, trước kia Lục Trạch Lương nhìn thấy Mạnh Chí Đạo cũng chỉ giỏi lắm là
gật đầu xem như chào hỏi, nhưng bây giờ trưởng phòng Lục lại gọi điện
thoại đến, là vì cái gì? Mạnh Chí Đạo đốt thuốc, hắn phỏng đoán và chắp
nối những câu nói vừa rồi của Lục Trạch Lương.
Những câu nói
bắt đầu là không có ý nghĩa gì, Mạnh Chí Đạo nghĩ đến những lời khích lệ của Lục Trạch Lương, càng cảm thấy áp lực khá lớn. Lãnh đạo vừa mới mở
miệng đã nói lời tán dương, căn bản cũng không phải chuyện tốt.
- Lúc này có vài người vì tư lợi của mình...Công tác chấp pháp...
Mạnh Chí Đạo nghĩ đến những lời nói của Lục Trạch Lương, chợt nghĩ đến vị trí của mình, giống như ngộ ra điều gì đó.
Vẻ mặt của Mạnh Chí Đạo chợt trở nên trắng bệch, bàn tay cầm điếu thuốc cũng có chút run rẩy.
Thì ra ý nghĩ của trưởng phòng Lục là như vậy, dù đó chỉ là một câu nói cực kỳ ẩn giấu, thế nhưng ý nghĩa thực tế lại quá rõ ràng. Lục Trạch
Lương căn bản là nói rất có chừng mực, hơn nữa lại rất bí mật, sau này
cho dù anh muốn dùng nó để tấn công thì căn bản không có hiệu quả.
Lãnh đạo thật sự làm cho người ta khó thể nào nắm bắt. Mạnh Chí Đạo
thầm cảm khái một tiếng rồi đứng lên, lúc này hắn ý thức được có hai con đường trước mặt mình. Hoặc là hắn đi theo bí thư Vương, sẽ tiếp tục
điều tra vụ án cực kỳ cẩn thận; một hướng còn lại không nói cũng hiểu,
đó chính là đi theo sắp xếp của Lục Trạch Lương. Hắn tin tưởng Lục Trạch Lương sẽ không bạc đãi mình ở phương diện này, nhưng nếu hắn đi theo
Lục Trạch Lương, hắn cũng cảm thấy không dễ dàng.
Mình nên
làm gì bây giờ? Đi theo bí thư Vương thì mình sẽ tiếp tục công tác ở ủy
ban tư pháp, nếu như lựa chọn đi theo trưởng phòng Lục, biết đâu mình sẽ tiến lên như diều gặp gió? Tuy bí thư thị ủy Ô Phổ không phải là mình,
thế nhưng Lục Trạch Lương là trưởng phòng tổ chức tỉnh Nam Giang nhiều
năm, nhất định sẽ tìm cho mình một vị trí thích hợp.
Kết quả
khác biệt thế cho nên hai con đường liên tục đấu tranh trong lòng Mạnh
Chí Đạo, đủ mọi ý nghĩ liên tục va chạm trong đầu, dưới tình huống khó
thể quyết đoán không khỏi làm hắn cảm thấy bàng hoàng.
Một
phương diện liên quan đến tương lai phát triển, một phương diện liên
quan đến lương tâm. Mỗi khi Mạnh Chí Đạo có sự lựa chọn thì phương diện
còn lại sẽ xuất hiện trong đầu. Gương mặt đầy ý nghĩ ẩn giấu của Lục
Trạch Lương và nụ cười của bí thư Vương luôn thay nhau xuất hiện trong
đầu hắn.
Cuối cùng Mạnh Chí Đạo chán nản ngồi xuống ghế, hắn
tin tưởng Lục Trạch Lương sẽ không cho mình thất vọng. Thế nhưng sự việc này hắn căn bản không thể nào che giấu, bí thư Vương có thể phái hắn
đến, nếu không có được kết quả mong muốn thì sẽ phái người khác đến.
Mạnh Chí Đạo nghĩ đến kết quả cuối cùng, hắn nhanh chóng cho ra lựa chọn của mình.
...
Một ly trà, vài món điểm tâm có đôi khi là bữa sáng của Lục Trạch
Lương. Trưởng phòng Lục không quan tâm đến bữa trưa và bữa sáng, thậm
chí bữa tối cũng không quá quan tâm.
Sau khi đơn giản dùng
xong cơm sáng, Lục Trạch Lương nghĩ đến phương diện điều chỉnh nhân sự.
Lúc này cơ bản đã khảo sát kỹ càng, bây giờ còn cần thông qua hội nghị
thường ủy mà thôi. Có vài vị trí mà Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong đã
đạt thành nhất trí, tất nhiên nó sẽ không có vấn đề, còn có vài chức vụ
thì căn bản không dễ dàng như vậy.
Vị trí cạnh tranh dữ dội
nhất cũng không làm tổn hao quá nhiều tâm tư sức lực của Lục Trạch
Lương, hắn biết rõ độ nặng của mình, nếu hao tâm tổn trí vì nó, căn bản
không bằng nghỉ ngơi cho khỏe. Vì vậy những vị trí mà chính mình có
thông qua hay không cũng không có kết quả đúng ý, hắn là trưởng phòng tổ chức thì chỉ có thể phình đầu nghe theo lời của lãnh đạo cấp trên, chỉ
mong sao chiếm chút lợi ích cho mình mà thôi.
Bây giờ điều mà Lục Trạch Lương muốn làm chính là tận dụng tất cả khả năng tối ưu hóa lợi ích cho mình.
Nếu như Mạnh Chí Đạo nghe theo lời mình, như vậy sẽ cho đối phương một
vị trí phó bí thư thị ủy, như vậy là quá đủ rồi. Lục Trạch Lương nghĩ
đến vị trí phó bí thư thị ủy còn trống của thành phố Ba Uẩn, hắn thầm
cho ra quyết định.
Bảy giờ bốn mươi phút, Lục Trạch Lương rời khỏi biệt thự nhà mình. Biệt thự của hắn cũng giống như của Vương Tử
Quân, là một căn nhà cao hai tầng, bố cục cực kỳ hợp lý, đi ra khỏi sân
thì thư ký và lái xe đã chờ sẵn.
Lục Trạch Lương cũng không trực tiếp lên mà cố ý thả bước chân khá
chậm, ánh mắt của hắn xem như không có mục đích. Thực dư quang khóe mắt
lại nhìn về phía căn biệt thự ở bên cạnh.
Ngoài cửa căn biệt
thự có dừng lại một chiếc xe Audi màu đen, biển số xe số hai đã biểu thị rõ thân phận của lãnh đạo tỉnh ủy. Năm xưa khi Lục Trạch Lương được lựa chọn, hắn có thể chọn biệt thự tốt hơn bây giờ, thế nhưng hắn vẫn lựa
chọn chỗ này.
Vì nhà Lục Trạch Lương căn bản kém hơn những
căn khác, thế nhưng hắn vẫn chọn nơi này. Vì dù nơi đây có muôn ngàn thứ không tốt, thế nhưng chỗ tốt không cần nói cũng biết, vì căn nhà của
hắn đối diện với nhà của chủ tịch Chử.
Quan hệ chỉ cần không
tăng cường sẽ rỉ sét, Lục Trạch Lương căn bản nhận thức rất sâu về điều
này. Mỗi ngày đi làm hai bên đều đụng mặt, thế nhưng dù sao cũng phải cố gắng níu kéo quan hệ với lãnh đạo của mình.
Lục Trạch Lương
nghĩ như vậy và cũng làm như vậy, thế cho nên một năm hơn ba trăm ngày
đi làm, hắn trên cơ bản có phân nửa thời gian ngẫu nhiên gặp mặt Chử Vận Phong. Cũng vì hắn cố gắng như vậy mà có thể tiến thêm một bước đẩy
mạnh quan hệ với chủ tịch Chử.
"Chủ tịch Chử sao còn chưa đi ra?"
Khi Lục Trạch Lương có chút sốt ruột, tiến độ của hắn càng thêm chậm.
Khi hắn đang do dự có nên thưởng thức những đóa hoa đang nở rộ ở nhà đối diện, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Nhưng từ bên trong đi
ra cũng không phải là người mà Lục Trạch Lương chờ đợi là Chử Vận Phong, mà con của Chử Vận Phong là Chử Ngôn Huy. Chiếc xe Santana màu đen chậm rãi khởi động, khi đi đến bên cạnh thì Chử Ngôn Huy hạ cửa sổ xuống.
- Chú Lục, chuẩn bị đi làm sao?
Chử Ngôn Huy tươi cười chào hỏi Lục Trạch Lương.
- Ngoài đi làm thì còn làm gì khác hơn được? Ngôn Huy, tôi thật sự hâm
mộ cậu, làm lãnh đạo căn bản là thật sự tự do, không giống như tôi và bố cậu, căn bản là mỗi ngày đều bận rộn tối mắt vì những việc lớn nhỏ.
Lục Trạch Lương căn bản chưa từng tỏ ra khinh thường Chử Ngôn Huy, lúc
này hắn có vị trí trưởng bối, thế nên càng dễ kéo quan hệ.
Thật ra Lục Trạch Lương cũng không phát hiện khi mình trò chuyện với Chử Ngôn Huy thì giọng nói có vài phần nịnh nọt. Cũng không phải Chử Ngôn
Huy là con trai của chủ tịch tỉnh, còn là vì những nguyên nhân khác.
- Chú Lục, ngài cũng đừng hâm mộ tôi, tôi chỉ là một công ty nhỏ, càng
làm những việc nhỏ nhặt mà thôi, cả ngày loay hoay không có thời gian ấy chứ?
Chử Ngôn Huy nói đến đây thì nhìn về phía cánh cửa đang khóa của nhà mình, sau đó lập tức nói:
- Bố của tôi có tâm tình rất tốt, chú Lục, tôi phải đưa con đi học, không thì muộn mất.
Khi Xe của Chử Ngôn Huy chậm rãi chạy đi, Chử Vận Phong đi ra khỏi biệt thự với tinh thần thoải mái sảng khoái. Lục Trạch Lương thấy Chử Vận
Phong thì mỉm cười nghênh đón:
- Chủ tịch Chử, ngài hôm nay có tinh thần rất tốt, có phải là có chuyện gì vui không?
Chử Vận Phong nhìn Lục Trạch Lương rồi cười nói:
- Thật sự là có chuyện tốt, cháu ngoan của tôi hôm qua được cô giáo khen thưởng.
- Ha ha ha, chủ tịch Chử, tôi thật sự hâm mộ ngài. Tôi rõ ràng không
nên để cho con mình ra nước ngoài học tập tiến sĩ, không bằng cho nó kết hôn sớm, nếu không bây giờ đã có thể ôm cháu rồi.
Lục Trạch Lương vỗ vỗ đầu mình, hắn bày ra bộ dạng cực kỳ ảo não.
Chử Vận Phong cười cười nói:
- Được rồi, trưởng phòng Lục, anh vừa nói như vậy thì tôi hận không thể về hưu, bảo dưỡng tuổi thọ. Nhưng tỉnh Nam Giang chúng ta có cục diện
không dễ dàng, vì vậy cho dù về hưu thì cũng phải đứng vững một chút mới được.
- Chủ tịch Chử, tỉnh Nam Giang chúng ta không thể nào
ly khai khỏi ngài, ngài nên dẫn dắt chúng tôi thêm chục năm nữa, đẩy vị
thế phát triển kinh tế của tỉnh Nam Giang lên giai đoạn mới.
Lục
Trạch Lương nói rất hay, với tuổi thọ hiện tại của Chử Vận Phong thì có
thể công tác thêm chục năm, căn bản là tiến thêm một bậc. Tuy đây chỉ là một cấp thế nhưng đối với vị trí của Chử Vận Phong thì sẽ là tiến bộ
rất lớn.
- Ha ha ha, Trạch Lương, cám ơn lời nói tốt lành của anh.
Chử Vận Phong nói đến đây thì đi về phía xe, khi lên xe thì chợt nghiêng đầu nói:
- Tối qua tôi đã liên hệ với bí thư Diệp, ngày mai mở hội nghị thường
ủy, sẽ thông qua phương án thay đổi nhân sự, kéo dài là không được, càng kéo dài càng bất lợi công tác.
Chử Vận Phong cũng không chờ
Lục Trạch Lương bày ra ý kiến của mình, chỉ chờ Lục Trạch Lương nói một
tiếng thì Chử Vận Phong lên xe bỏ đi.
Khi Chử Vận Phong lên
xe bỏ đi, Lục Trạch Lương mới lên xe, sau đó tài xế và lái xe nhìn gương mặt nghiêm túc của trưởng phòng Lục, cả hai đều không dám nói nên lời.
Lục Trạch Lương đi vào phòng làm việc của mình, xử lý công tác hơn nữa
giờ, sau đó nhận được thông báo của thư ký, ngày mai sẽ mở hội nghị
thường ủy, sẽ tiến hành nghiên cứu vài vấn đề.
Đối với Lục
Trạch Lương thì chủ yếu là nghiên cứu vấn đề nhân sự, trên danh sách đã
được khảo sát, hắn khẽ đánh một dấu chấm hỏi lên tên của Mạnh Chí Đạo.
Khi Lục Trạch Lương đang xem xét những vị trí còn lại, điện thoại chợt
vang lên. Người gọi điện thoại đến là Uông Rừng Minh, đối phương lên
tiếng rất vội vàng xao động, tuy lời nói vẫn tràn đầy tôn trọng Lục
Trạch Lương, thế nhưng lại kém hơn một chút so với trước kia.
- Cậu nói cái gì?
Lục Trạch Lương nghe rõ báo cáo của Uông Rừng Minh thì vẻ mặt chợt trầm xuống, hắn dù thế nào cũng không ngờ Mạnh Chí Đạo đã đi đến kiểm tra
cục công an thành phố Lâm Hồ, tiến hành đốc Thì Đắc Tiêu nhanh chóng phá án.
Sau khi áp chế cơn giận trong lòng, Lục Trạch Lương cúp
điện thoại. Hắn cũng không ngờ mình mở miệng chào hỏi nhưng Mạnh Chí Đạo lại có thái độ như vậy, đây không phải là Mạnh Chí Đạo đánh lên mặt hắn sao?
Lục Trạch Lương không tin Mạnh Chí Đạo không nghe rõ ý
nghĩa lời nói của mình, đối phương biết mình đã nói như vậy mà vẫn còn
ra tay, điều này chứng minh đối phương căn bản không xem vị trí trưởng
phòng tổ chức tỉnh ủy của mình ra gì.
Xem ra có vài người nếu không ra tay thì không được, anh đã dám làm như vậy, như thế cứ đứng đó mà chờ lãnh hậu quả. Lục Trạch Lương cầm lấy quyển sổ của mình, sau đó
khẽ gạch tên của Mạnh Chí Đạo.
Vương Tử Quân không rõ Mạnh
Chí Đạo đang làm gì, đặc biệt là Mạnh Chí Đạo cũng không báo cáo cuộc
điện thoại của Lục Trạch Lương, hắn chỉ biết Mạnh Chí Đạo tỏ ra đầy hiệu quả khi đến xử lý vụ án ở thành phố Lâm Hồ.
Lúc này toàn bộ
vụ án đã được bộc lộ rõ ràng, khoảng cách đến chân tướng đã quá rõ ràng
rồi, tất cả chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng lúc này Vương Tử Quân nghĩ
không phải là vấn đề này, chính là vấn đề của thành phố Lâm Hồ. Dù là
Diệp Thừa Dân trước đó đã mở miệng hay là thông qua những con đường khác thì Vương Tử Quân biết ở trong tỉnh có một tập đoàn tội phạm thao túng
những hành vi trái luật, điều này làm cho tình hình buôn lậu ở tỉnh Nam
Giang là rất khủng khiếp.
Vương Tử Quân ăn bản còn chưa có
nhiều thông tin về tập đoàn này, nhưng cảm giác lại quá rõ ràng. Một vài dấu vết để lại ở thành phố Lâm Hồ căn bản cũng làm cho hắn ý thức được
sự việc có thể được bắt đầu.