Uông Rừng Minh căn bản có một cảm giác sợ hãi đúng bản năng với
người vợ là Trần Túc Miễu. Hai mươi năm trước hắn còn là một đứa con nhà nông bình thường, khi đó hắn được con gái của phó bí thư thị ủy là Trần Túc Miễu coi trọng, như vậy mới từ một nhân viên kỹ thuật của phòng
nông nghiệp huyện phát triển thành một vị trưởng phòng tài chính quyền
to chức trọng của thành phố Lâm Hồ.
Ngoài phương diện sợ hãi
theo đúng tâm lý, Uông Rừng Minh còn sợ hãi cả thực lực gia đình nhà vợ. Mặc dù bố vợ về hưu và không quan tâm đến điều gì khác, thế nhưng anh
họ của Trần Túc Miễu lại liên tục phát triển như thăng thiên, hôm nay đã là nhân viên công tác quan trọng trong tỉnh. Hơn nữa người anh họ kia
luôn tôn trọng bố vợ của Uông Rừng Minh, mỗi ngày lễ tết đều đến thăm
ông cụ.
Cũng vì nguyên nhân này mà dù là bí thư hay chủ tịch
thành phố đều phải nhìn vào Uông Rừng Minh, rất nhiều chuyện tốt chạy về phía Uông Rừng Minh.
Vì vợ bức bách và vì cốt nhục tình thâm mà Uông Rừng Minh cuối cùng lựa chọn phương án lấy lực ảnh hưởng của
mình để giải quyết vấn đề này.
Uông Rừng Minh liên lạc điện
thoại với cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ là Thì Đắc Tiêu, người này có quan hệ không tệ với hắn, mặc dù đối phương tỏ vẻ khó xử, thế
nhưng cuối cùng cũng cho ra một ý kiến hay.
Tất cả đều thuận
lợi, nhưng lại gặp phiền toái ở gia đình người bị hại. Tuy Uông Rừng
Minh mong muốn chấp nhận tất cả điều kiện người ta đưa ra, thế nhưng gia đình người bị hại vẫn không muốn xử lý theo kiểu như vậy.
Vì sao người ta lại như vậy thì Uông Rừng Minh cực kỳ thông cảm, dù sao
thì con trai người ta nuôi lớn như vậy cũng không dễ dàng, sao có thể bỏ qua cho được?
Hai ngày trước Thì Đắc Tiêu còn nói vài lời
làm cho Uông Rừng Minh yên tâm, sẽ giúp hắn giải quyết vấn đề này. Khi
hắn vừa thở dài một hơi thì tổ điều tra của ủy ban tư pháp tỉnh ủy đã
chạy đến.
Bí thư Vương Tử Quân có thể nói là một con người
sắt thép trong tỉnh Nam Giang, sự kiện lần này bị bí thư ủy ban tư pháp
nhìn vào chằm chằm làm cho Uông Rừng Minh mơ hồ cảm thấy kết quả không
tốt.
Làm sao bây giờ? Mình chỉ có thể diện ở thành phố Lâm
Hồ, thế nhưng trong tỉnh là nơi tụ tập các vị quan cao chức trọng, mặc
dù nhân viên của tổ điều tra ủy ban tư pháp tỉnh ủy còn chưa tìm đến
hắn, thế nhưng đã tìm đến vài nhân viên công an trực tiếp phá án và nhân chứng.
Giả thật là thế nào thì Uông Rừng Minh hiểu rõ ràng,
cho dù hắn đã sắp xếp tốt, thế nhưng sự việc căn bản không phải là kín
như lưới trời, thế nào cũng sẽ bại lộ.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Uông Rừng Minh nhìn qua dãy số gọi đến, thế là nhanh chóng nhận điện thoại:
- Cục trưởng Thì, thế nào rồi?
- Anh Uông, Mạnh Chí Đạo là người dầu muối không thể nêm vào, nếu để
cho hắn ta tiếp tục hoạt động, chỉ sợ sẽ có sai lầm. truyện được lấy từ
website tung hoanh
Thì Đắc Tiêu bên kia cũng không còn hào hứng
nói đùa như ngày thường, vừa nối thông điện thoại thì dùng giọng nóng
lòng như lửa đốt nói.
Uông Rừng Minh vốn đang cảm thấy cực kỳ rối loạn, hắn càng cảm thấy tâm tư xao động, thế là dùng giọng gấp gáp hỏi:
- Anh nói xem chúng ta nên làm thế nào đây?
- Theo tôi thấy thì tiếp tục khơi thông, hai người chúng ta căn bản
không được, thế nhưng không có nghĩa là người khác cũng không được.
Trưởng phòng Uông, trước mắt là tình huống khó khăn, anh không nên cứ
giữ mãi quan hệ của mình được.
Thì Đắc Tiêu nói đến đây thì thở dài một hơi nói:
- Lúc này là thời điểm mấu chốt, anh cần phải dùng dao sắc đúng việc.
Uông Rừng Minh chậm rãi bình tĩnh lại, Thì Đắc Tiêu nói giống như một
viên thuốc an thần cho hắn, tâm tư vốn bối rối cũng chậm rãi bình tĩnh
lại. Thì Đắc Tiêu nói hắn tìm ai, điều này hắn hiểu rất rõ. Hơn nữa Thì
Đắc Tiêu là người giúp đỡ hắn vào thời điểm khó khăn gian nan cũng phải
có mục đích, điều này Uông Rừng Minh hiểu rất rõ.
- Anh Thì,
đại ân không nói hết bằng lời, anh yên tâm, chuyện này tôi không thể
quên được anh, tôi sẽ nhanh chóng gọi điện thoại cho anh ấy ngay bây
giờ.
Uông Rừng Minh cúp điện thoại và cũng không nhanh chong gọi
điện thoại giống như những gì đã nói với Thì Đắc Tiêu, hắn trầm ngâm
giây lát, sau đó gọi điện thoại cho vợ mình.
- Anh làm gì vậy?
Người phụ nữ bên kia không chút khách khí với Uông Rừng Minh, lời nói càng không có chút dịu dàng.
Uông Rừng Minh đã sớm quen phương pháp mở lời của vợ mình, hắn trầm giọng nói:
- Lúc này sự việc của Tiểu Đỗ có chút phiền toái, tên này chuyên gia
phá phách đã kéo tổ điều tra của ủy ban tư pháp tỉnh ủy chạy đến, lúc
này tổ điều tra của ủy ban tư pháp tỉnh ủy đang lật lại vụ này.
- Anh đúng là đồ vô dụng, tôi đã nói với anh thế nào? Xử lý cho lưu
loát một chút, đừng để lại di chứng, anh thì làm ngược lại, bây giờ sự
việc rùm beng lên, anh đúng là làm ăn không ra hồn. Anh còn có phải là
đàn ông không? Có phải không? Tôi thật sự không biết anh làm trưởng
phòng tài chính như thế nào nữa.
Người phụ nữ dùng giọng phẫn nộ và trào phúng nói với Uông Rừng Minh.
Uông Rừng Minh xiết chặt nắm đấm, hắn rất muốn phát tiết ra ngoài, muốn cho người phụ nữ diễu võ giương oai kia một trận biết tay. Thế nhưng ý
nghĩ này căn bản không thực tế, trên cơ bản không thể nào có thao tác
như ý.
Nhưng vì sự kiện có liên quan đến tính mạng của con
trai, người phụ nữ kia mắng khó nghe nhưng Uông Rừng Minh cũng phải thu
binh. Sau khi rót vào tai Uông Rừng Minh vài lời thô tục thì người phụ
nữ bên kia nổi giận nói:
- Anh biết rõ bây giờ là thời điểm khó khăn, anh có biện pháp nào không?
- Không thể có biện pháp trong thành phố Lâm Hồ được, chỉ có thể hành
động từ cấp tỉnh mà thôi. Em gọi điện thoại cho anh họ, nhờ anh ấy nói
vài lời giúp đỡ chúng ta một chút.
Uông Rừng Minh tìm vợ chỉ vì những lời này, nếu không hắn cũng không tình nguyện bị mắng.
Người phụ nữ kia mắng hai câu rồi mới cúp điện thoại. Uông Rừng Minh
tuy bị mắng nhưng tâm tình lại thả lỏng hơn một chút. Hắn biết rõ chỉ
cần anh họ của mình ra mặt, như vậy tất cả vấn đề khó khăn sẽ được giải
quyết. Nhưng hắn cũng thầm hạ quyết tâm, sau khi sự việc được dàn xếp ổn thỏa, hắn nhất định sẽ dạy bảo tên khốn kia một trận ra trò.
So sánh với sự lạc quan của Uông Rừng Minh, Lục Trạch Lương nhận được
điện thoại của em họ và cảm thấy căn bản là không chút nhẹ nhàng. Hắn dù thế nào cũng không ngờ em họ của mình lại gây ra chuyện lớn như vậy.
Tuy hắn đã mở miệng mắng mỏ em gái một chặp, thế nhưng hắn lại cảm thấy
mình không thể không quản sự việc này.
Con người không phải
chỉ cần thân thể, còn cần một xã hội, dù là kẻ nào cũng không thể tồn
tại một mình. Lục Trạch Lương hắn tuy có địa vị không thấp, thế nhưng
hắn cũng có xã hội của riêng mình, tuy trong lòng bất mãn với em gái
nhưng trong đầu lại liên tục suy xét xem nên xử lý phương diện này như
thế nào.