Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1127: Chương 1127: Chiều chuộng con trẻ khó trưởng thành




Vương Tử Quân nhìn thấy vẻ mặt cô giáo kia chợt biến đổi thì cảm thấy sự việc không tốt. Tuy hắn phần lớn thời điểm đều bất động và bình tĩnh dù mưa bão kéo đến bên cạnh, thế nhưng lúc này có liên quan đến con, hắn cũng không khỏi cảm thấy có vài phần giật mình.

Vương Tử Quân đi đến gian phòng phía bên kia, hắn còn chưa kịp gõ cửa thì nghe thấy bên trong có nhiều người nói:

- Các anh quản lý thế nào vậy? Vì sao con tôi lại cùng lớp với một đứa hỗn hào như vậy? Tôi nói cho các anh biết, nếu như các anh không xử lý thằng bé kia, chúng tôi sẽ không bỏ qua.

- Còn cô này nữa, có biết thế nào là nuôi dạy trẻ không? Con cái chúng tôi là một đứa bé nghe lời, vì sao lại cướp cơm của bạn chứ? Cô có biết không, con nhà chúng tôi có đầy thứ ngon trong nhà, thế nhưng nó chỉ ăn hai cái là chán ngấy rồi.

Một giọng nữ bén nhọn vang lên, sau đó lại trở nên hà khắc:

- Lý Viên Trường, anh nhìn mà xem, nhìn con nhà chúng ta đã thành bộ dạng gì rồi kìa?

Vương Tử Quân nghe lời nói của người phụ nữ kia mà không khỏi cau mày, vừa nghe đã biết đối phương căn bản không phải là đèn cạn dầu, nhưng cho dù là người phụ nữ kia có thế nào thì hắn cũng đối mặt được. Hắn nghĩ đến đây mà không khỏi cảm thấy có chút may mắn, may mà chính mình đến đây, nếu như đổi lại là Mạc Tiểu Bắc, chẳng phải sẽ cùng đấu khẩu với người phụ nữ này sao?

Nhưng Vương Tử Quân căn bản còn chưa hiểu rõ vợ mình, nếu như là Mạc Tiểu Bắc đi đến, chỉ sợ sẽ không cần mở miệng mà nhanh chóng ra tay.

Vương Tử Quân hít vào một hơi thật sâu rồi khẽ gõ cửa. Khi hắn gõ cửa hai cái, một người mở cửa ra, Triệu Tịnh Yên với hai mắt hơi đỏ xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân.

Triệu Tịnh Yên thấy Vương Tử Quân thì khẽ gật đầu, nàng mời Vương Tử Quân đi vào. Lúc này người đàn ông trung niên đang nói với một người phụ nữ ăn mặc rất đẹp đẽ:

- Trưởng phòng Đinh, chuyện hôm nay là nhà trẻ chúng tôi không làm tốt công tác, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý vụ này thật xác đáng.

- Bố!

Vương Tử Quân còn chưa kịp nhìn đi nơi khác, lúc này Tiểu Bảo Nhi với hai mắt đầy nước đã chạy đến. Lúc này Tiểu Bảo Nhi không còn bộ dạng đầy tinh thần như sáng sớm đến trường, không những trên người đầy bụi bẩn, trên mặt còn có vài phần dấu vết.

Khi thấy bộ dạng của con trai như vậy thì Vương Tử Quân có chút đau lòng. Dù hắn vẫn cho rằng con cái cần phải chịu chút uất ức, phải bị đòn vài lượt mới lớn khôn, thế nhưng lúc này thấy con khóc thì hắn vẫn có chút không dễ chịu.

Vương Tử Quân ôm Tiểu Bảo Nhi lên, hắn còn chưa hỏi có gì xảy ra. Lý Viên Trường vốn đang trò chuyện cùng người phụ nữ bên kia chợt đi đến, nàng chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói:

- Anh dạy bảo con cái như thế nào vậy, anh nhìn xem con anh đánh con người ta ra bộ dạng gì rồi kìa. Tôi nói cho anh biết, anh nên dạy bảo con cái cho tốt mới được.

Lời nói của người phụ nữ này làm cho Vương Tử Quân không thoải mái, đặc biệt là đối phương vừa lên tiếng vừa chỉ trỏ vào Tiểu Bảo Nhi, càng làm cho hắn khó tiếp nhận. Nhưng hắn cũng không chấp nhấp đối phương, hắn nói với người phụ nữ trẻ tuổi phía bên kia:

- Chào chị, giữa trẻ nhỏ có chút ma xát, đó là chuyện của chúng, người lớn chúng ta có thể trò chuyện với nhau, cũng đừng nên chỉ trỏ vào trẻ nhỏ như vậy.

- Chỉ trích trẻ nhỏ? Anh nói tôi chỉ trích con anh sao? Tôi nói cho anh biết, vấn đề này còn chưa xong đâu.

Người phụ nữ nói rồi kéo một đứa trẻ mập ú ra, sau đó chỉ vào mặt nó nói:

- Nhìn xem, đây là con anh gây ra đây.

Nếu như nói về tình hình vết thương thì đứa bé kia nhẹ hơn Tiểu Bảo Nhi, rõ ràng lần này xô xát với nhau thì Tiểu Bảo Nhi cũng không chiếm ưu thế gì lớn. Nhưng con trẻ ma xát với nhau thì Vương Tử Quân cũng không muốn tham gia, hắn cười với đứa bé bên kia, sau đó nói với người phụ nữ đối điện:

- Chị à, chúng còn nhỏ, đánh nhau cũng không có gì là lớn, theo tôi thấy thì nên để cho giáo viên đến xử lý chuyện này.

- Trưởng phòng Đinh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, sẽ để cho hai đứa bé sau này thuận hòa vui vẻ với nhau.

Triệu Tịnh Yên thấy thái độ bình thản của Vương Tử Quân thì thở dài một hơi, sau đó vội vàng nói.

Triệu Tịnh Yên là giáo viên, nàng thấy những xô xát nhỏ thế này chỉ cần giáo viên đứng ra xử lý là được, dù sao thì bọn trẻ cũng không thiếu tình huống va chạm với nhau, đánh nhau là bình thường. Đám trẻ thường là như vậy, đánh nhau rồi lại vui vẻ chơi với nhau thôi.

Nhưng ý tốt của Triệu Tịnh Yên căn bản không được vị trưởng phòng Đinh kia tiếp nhận, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Tịnh Yên rồi nói:

- Cô là giáo viên không hợp cách, tôi nói cho cô biết, lát nữa tôi sẽ nói với hiệu trưởng Lý về trường hợp của cô.

- Tiểu Triệu, cô công tác thế nào vậy? Lát nữa đi làm kiểm điểm.

Hiệu Trưởng Lý đi đến, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh trưởng phòng Đinh rồi nói:

- Trưởng phòng Đinh, ngài đừng nóng, tất cả đã có tôi xử lý.

Hiệu trưởng Lý chợt trầm giọng nói:

- Vị phụ huynh này lát nữa phải bảo cháu xin lỗi bạn Chử Thăng Minh, sau đó thu dọn hồ sơ của con, đi đến nhà trẻ khác, chỗ này của chúng tôi không giáo dục được con trai ngài.

Vương Tử Quân nghe lời nói của hiệu trưởng Lý mà không khỏi tức giận. Hắn biết hiệu trưởng Lý kia vì sao lại nói như vậy, thế là hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương:

- Anh vừa nói cái gì?

Vương Tử Quân những năm qua chìm nổi quan trường đã vô hình có một khí thế cực kỳ uy nghiêm, đặc biệt là khi ở thành phố La Nam, chỉ cần hắn nổi giận thì tất cả mọi người bên dưới đều cảm thấy cực kỳ đè nén.

Lúc này hiệu trưởng Lý tuy không biết thân phận của Vương Tử Quân, thế nhưng uy thế của bí thư Vương vẫn làm cho hắn cảm thấy có vài phần sợ hãi. Hắn nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, thấy đối phương chợt bừng bừng khí thế, thế là chính hắn giống như một con cừu non đứng trước mặt sư tử.

Người phụ nữ nãy giờ mở miệng nói liên tục cũng bị khí thế của Vương Tử Quân áp chế không nói nên lời. Nhưng nàng chỉ bị áp chế giây lát, sau đó nàng nhìn mặt Vương Tử Quân, vẻ mặt đã ôn hòa hơn một chút, nàng nói với hiệu trưởng Lý:

- Hiệu trưởng Lý, anh nhắc lại lời nói vừa rồi, sợ người ta không nghe rõ.

Nếu không phải biết rõ bối cảnh của người phụ nữ này thì với thân phận của hiệu trưởng Lý sẽ không bao giờ chạy đến những chỗ thế này. Bây giờ nghe người phụ nữ kia nói như vậy, hắn lập tức không còn lo lắng mà ưỡn ngực nói:

- Thưa anh, tôi nói con của anh không thích hợp với nhà trẻ chúng tôi, mong anh chuyển trường cho con trai của mình.

- Bố, là cậu ấy cướp thức ăn của bạn con.

Tiểu Bảo Nhi tuy không lớn tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, sau khi nghe người kia nói sẽ đuổi mình ra khỏi trường, nó vội vàng túm lấy áo của bố rồi dùng giọng uất ức nói.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt khóc như một con mèo nhỏ của con trai, hắn thầm cảm thấy khó chịu. Lúc này cảm giác tức giận trong lòng càng thêm mãnh liệt, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hiệu trưởng Lý:

- Con nhà tôi đến nhà trẻ này có thủ tục đàng hoàng, cho dù anh là hiệu trưởng cũng không có quyền lợi đuổi học sinh như vậy.

Hiệu trưởng Lý vốn có chút e ngại với Vương Tử Quân, nhưng lúc này nghe đối phương nhắc đến phương diện thủ tục thì tất cả chợt biến mất. Đối với hắn thì trong nhà trẻ mình là vua, vị trưởng phòng Đinh lại là lãnh đạo sở giáo dục, nàng có mặt ở đây càng tăng uy thế cho hắn.

Không, thậm chí nàng còn xử lý ác liệt hơn cả hắn.

- Ngài có phải là Vương tiên sinh không? Tôi có quyền lợi này hay không thì chính mình biết rõ ràng. Bây giờ tôi chỉ nói cho ngài biết rõ, ngài mau chóng xin lỗi trưởng phòng Đinh, sau đó đưa con mình đi, nếu không chúng tôi sẽ cưỡng chế mời ngài đi.

- Bố, con muốn ở lại nhà trẻ.

Tiểu Bảo Nhi rõ ràng rất thích nơi này, nó không muốn đi.

Vương Tử Quân vỗ vỗ Tiểu Bảo Nhi nói:

- Không có việc gì, bố sẽ giải quyết ngay thôi.

Vương Tử Quân nói rồi lấy điện thoại ra, bây giờ nói lý với vị hiệu trưởng Lý kia rõ ràng là toi công, nếu người ta không nói đạo lý thì hắn cũng lười mở miệng.

Người phụ nữ kia thấy Vương Tử Quân lấy điện thoại ra thì nở nụ cười nhạt, hiệu trưởng Lý lại có chút lo lắng, thế nhưng khi nhìn người phụ nữ bên kia thì cũng nở nụ cười.

Có trưởng phòng Đinh ở đây, dù tìm ai cũng không có hiệu quả.

- Ai? Ai đánh cháu tôi? Có phải muốn chết không?

Một tên đàn ông mặc đồng phục cảnh sát chạy đến phòng, vừa vào cửa đã quát lớn.

Khi thấy tên đàn ông kia thì hai mắt Vương Tử Quân khẽ híp lại, còn người phụ nữ kia thì gật đầu với người vừa đến:

- Tiểu Phong, cậu hò hét gì vậy? Cháu cậu ở đây.

Tên đàn ông đi đến trước mặt người phụ nữ, hắn bắt chuyện với nàng, sau đó nói với cậu bé mập mạp:

- Cháu trai, nói xem là ai đánh cháu, cậu bắt về thay cháu hả giận.

- Cậu, chính là nó đánh cháu.

Cậu bé giống như tìm được chỗ dựa của mình, nó chỉ vào Tiểu Bảo Nhi trong lòng Vương Tử Quân:

- Chính là nó, Vương Bắc Thần đánh cháu, nó đấm cháu vài cái.

- Anh dạy bảo con cái thế nào vậy? Dám đánh cháu tôi sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh không dạy bảo con cái cho tốt, tương lai chỉ có thể ăn đạn đồng mà thôi.

Người đàn ông kia nhìn thoáng qua Tiểu Bảo Nhi, sau đó dùng giọng hung hăng nói với Vương Tử Quân.

Có vài việc xảy ra và Vương Tử Quân căn bản không muốn so đo với người ta, dù sao thì hắn là người có thân phận. Thế nhưng lúc này thấy đối phương vu oan cho con mình, điều này làm cho tâm tình của hắn vốn không thoải mái càng thêm đè nén. Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua tên đàn ông trước mặt, sau đó trầm giọng nói:

- Anh ở đơn vị nào? Anh mặc đồng phục cảnh sát cũng đừng nên thích nói bậy bạ gì thì nói, phải biết giữ thân phận.

- Tiểu tử, mày nói gì, cái gì mà nói bậy bạ? Tốt, mày đi theo ông một chuyến, ông cho mày biết thế nào là hậu quả khi dám vu oan cho ông.

Tên đàn ông nói đến đây thì lấy ra một cái còng:

- Đi, muốn để tao bắt hay tự động đi theo.

Vương Tử Quân nhìn còng tay sáng loáng, hắn thật sự tức điên, hắn không ngờ chính mình là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy lại phải đối mặt với chuyện này. Hắn nhìn bộ dạng hung ác của đối phương, sau đó nói:

- Anh bắt tôi vì tội danh gì?

- Tôi nghi ngờ anh chứa chấp tội phạm, mau theo tôi đi hỗ trợ điều tra.

Người đàn ông kia vừa nói vừa định tiến lên kéo Vương Tử Quân đi.

Vương Tử Quân nhìn người kia duỗi tay ra thì thản nhiên nói:

- Được, tôi đi hỗ trợ điều tra với anh, tôi cũng muốn xem anh có thể làm được những trò gì.

- Trưởng phòng Đinh, chuyện này coi như xong, chỉ là hai đứa bé có chút mâu thuẫn với nhau, không cần như vậy.

Triệu Tịnh Yên thấy Vương Tử Quân bị viên công an kia mang đi, nàng chợt vội vàng mở miệng xin xỏ.

Người phụ nữ kia không quan tâm đến Triệu Tịnh Yên, nàng ngửa đầu nhìn một thân cây đang nở hoa ngoài cửa sổ, giống như có thể nhìn vào đó mà ngộ ra đạo lý gì đó.

Hiệu trưởng Lý tuy thấy sự việc có hơi quá thế nhưng lại không dám đắc tội tên đàn ông kia, vì vậy sau khi thấy Triệu Tịnh Yên mở miệng thì lạnh lùng nói:

- Cô giáo Triệu, cô không đi làm kiểm điểm, còn ở lại đây làm gì?

Triệu Tịnh Yên có chút do dự, sau đó nàng cắn răng thật mạnh rồi nói:

- Hiệu trưởng Lý, chuyện này vốn là hai đứa bé có xích mích với nhau, sao lại thành ra thế này? Chúng ta là nhà trẻ, cần phải dạy bảo trẻ nhỏ, không nên làm cho phụ huynh xích mích với nhau.

- Cô dạy tôi sao? Triệu Tịnh Yên, tôi nói cho cô biết, nhà trẻ này chưa đến lượt cô làm chủ, nếu như cô thấy ở đây không phù hợp, vậy thì cô mau rời khỏi đây. Tôi nói cho cô biết, cóc ba chân khó tìm nhưng người hai chân thì đầy đường ra.

Hiệu trưởng Lý nói lời có tính sỉ nhục, điều này làm cho vẻ mặt Triệu Tịnh Yên chợt trắng bệch, nàng cắn răng dùng giọng thận trọng nói:

- Nếu như vậy thì tôi từ chức, từ chức thì có thể nhưng sự việc nên hòa giải tốt cho hai bên. Trưởng phòng Đinh, coi như tôi không làm tốt công tác, bây giờ đã bị trừng phạt, ngài cần gì phải chấp nhất với một đứa bé như vậy?

Người phụ nữ kia nhìn bộ dạng chăm chú của Triệu Tịnh Yên, nàng có chút chần chờ, khi định mở miệng thì người đàn ông công an bên kia chợt nói:

- Chị, chuyện này không nên bỏ qua như vậy, từ nhỏ đến lớn em chưa từng gặp qua loại người thế này, em phải cho hắn biết thế nào là hậu của của câu nói "miệng thối không có lợi!"

Triệu Tịnh Yên còn định lên tiếng thì Vương Tử Quân tiến lên nói:

- Cô giáo Triệu, chuyện này cô không cần quan tâm, tôi sẽ đi cùng bọn họ đến đồn công an, tôi cũng muốn xem là đồn công an nào cho ra hạng người như thế này.

Người đàn ông kia nghe thấy Vương Tử Quân nói đến ba chữ đồn công an thì gương mặt có vài phần trào phúng:

- Tiểu tử, hôm nay mày gặp may rồi, ông đây không đi đến địa phương nhỏ như đồn công an, ông đưa mày đến cục công an tỉnh.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đắc ý của đối phương, hắn cười nói:

- Vậy thì được, tôi đi theo anh một chuyến.

Vương Tử Quân nói rồi xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo Nhi, sau đó cười nói với Triệu Tịnh Yên:

- Cô giáo Triệu, cô không cần từ chức, sẽ không có chuyện gì.

Triệu Tịnh Yên căn bản hiểu rõ lai lịch của gia đình Chử Thăng Minh, lúc này nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì càng cảm thấy Vương Tử Quân căn bản là không biết sống chết. Nàng miễn cưỡng nở nụ cười, vừa chuẩn bị mở miệng thì cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông đi vào với gương mặt rất sốt ruột.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Người đàn ông vừa đi vào thì mở miệng hỏi trưởng phòng Đinh.

Trưởng phòng Đinh chưa kịp mở miệng thì tên đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đã tươi cười dùng giọng nịnh nọt nói:

- Anh rể, có người ức hiếp Tiểu Minh, nhưng anh yên tâm, em đã xử lý tốt đẹp rồi.

Người đàn ông kia khẽ gật đầu giống như hiểu phương thức xử lý của em vợ, hắn cũng không quan tâm đến cậu em vợ, mà trực tiếp đi về phía vợ mình.

- Chử tiên sinh, đây căn bản không phải là chuyện gì lớn, chỉ là hai đứa trẻ đùa giỡn với nhau, chúng ta là người lớn thì không cần tham gia chứ?

Triệu Tịnh Yên thấy Chử tiên sinh, ấn tượng của nàng về hắn là rất tốt, thế nên thấy đối phương thì căn bản mở miệng giúp đỡ cho một người căn bản không biết nông sâu như Vương Tử Quân.

Người đàn ông kia nhìn qua mặt Triệu Tịnh Yên, sau đó nhìn về phía Vương Tử Quân. Khi thấy nụ cười lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn chợt chấn động.

Vô tình Chử tiên sinh chợt cảm thấy chóng mặt, tuy là lần đầu tiên gặp mặt thế nhưng cũng không phải là hắn chưa từng được thấy Vương Tử Quân. Hắn nghĩ đến sự kiện mình thất bại thảm hại, thế là cảm giác căm hận bùng lên trong lòng.

Hận thì hận nhưng Chử Ngôn Huy vẫn nở nụ cười vui vẻ nói:

- Chào bí thư Vương, không ngờ lại gặp ngài ở chỗ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.