Đồ Thăng Khuê là tâm phúc của Hà Duyên Cường, bây giờ hắn sợ nhất là người ta nhắc đến Hà Duyên Cường. Vì vậy sau khi nghe được đề tài
này thì hắn nhanh chóng nuốt tất cả lời nói vào bụng, nén giận cầm văn
kiện đi sửa sai.
Nhưng cho dù Đồ Thăng Khuê làm như vậy cũng không có gì là tốt, đám thư ký trong văn phòng tuy không nói gì thêm nhưng vẻ mặt lại có vài phần hả hê.
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, sau khi Đồ Thăng Khuê cầm
văn kiện đi ra, chợt thấy vài chiếc xe đang dừng lại vững vàng trong
sân.
Người đầu tiên đi ra khỏi một chiếc xe Audi chính là bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân.
Lúc này Vương Tử Quân giống như sao sáng quanh trăng, đám người vây
quanh chật cứng. Trong số những người này có lãnh đạo cục công an tỉnh,
có lãnh đạo tỉnh ủy Đông Hồng, bí thư Lý của ủy ban tư pháp thị ủy Đông
Hồng lại đứng bên cạnh Vương Tử Quân giống hệt như một tên bảo vệ.
- Thắng làm vua thua làm giặc.
Đồ Thăng Khuê có chút run rẩy, hắn chợt dừng bước. Lúc này một chiếc xe từ xa chạy đến, biển số xe phản chiếu ánh sáng mặt trời rất chói mắt.
- Ha ha ha, hoan nghênh bí thư Vương đến thành phố Đông Hồng chúng tôi chỉ đạo công tác.
Bí thư thị ủy Đậu Minh Đường bước xuống xe, hắn vừa bắt chặt tay Vương Tử Quân vừa mỉm cười nói.
Đậu Minh Đường cũng không phải là người xếp dưới Vương Tử Quân trong
thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng bây giờ Vương Tử Quân đến kiểm tra chỉ đạo
công tác của cục công an thành phố Đông Hồng, hắn lại chạy đến đây chào
đón. Điều này đã nói rõ bí thư Đậu bắt đầu đối đãi với Vương Tử Quân
giống như một lãnh đạo tỉnh ủy đứng trên mình.
Đồ Thăng Khuê
nhìn Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường cùng nhau đi về phía phòng họp, hắn biết rõ những ngày an nhàn của mình đã hết. Hắn thật sự cảm thấy rất ảm đạm, hắn nhìn tài liệu trong tay, sau đó vội vàng đi về phía phòng họp.
Sau khi cùng Đậu Minh Đường dùng bữa cơm chiều ở thành phố Đông Hồng,
Vương Tử Quân cũng không quay về phòng làm việc của mình, hắn để lái xe
Tiểu Trần đưa mình đến nhà trẻ.
Lái xe Tiểu Trần mặc dù có
chút kinh ngạc vì bí thư Vương muốn đến nhà trẻ, thế nhưng hắn cũng
không hỏi nhiều, thành thật lái xe chạy như bay về phía nhà trẻ Thực
Nghiệm.
Vương Tử Quân ngồi ở hàng ghế sau xe, trong lòng thầm nghĩ về tình cảnh gặp mặt Đậu Minh Đường. Lần này mình đến kiểm tra
công tác của cục công an thành phố Đông Hồng, Đậu Minh Đường có thể ra
mặt tiếp khách, đây rõ ràng là nể mặt mình. Lúc này phần quan hệ giữa
hai người xem như lại tăng tiến thêm một phần.
Nói thật lòng
thì Vương Tử Quân căn bản vui vẻ tiếp nhận cành ô liu của bí thư Đậu
Minh Đường. Từ sau khi đi vào tỉnh Nam Giang thì hắn cũng hy vọng mình
tìm được đồng minh là thường ủy tỉnh ủy. Mặc dù lúc này hắn vẫn có vài
phần phải dựa vào Diệp Thừa Dân, thế nhưng hắn cũng không muốn làm con
rối của người khác, cũng muốn tìm ra lực lượng của riêng mình.
Đậu Minh Đường là bí thư thị ủy Đông Hồng, là người có lực ảnh hưởng
rất lớn trong tỉnh Nam Giang. Nếu Vương Tử Quân đứng cùng chiến tuyến
với Đậu Minh Đường, như vậy khi công tác tiến có thể công mà lùi có thể
thủ. Hai người bọn họ là hợp tác bình đẳng, Vương Tử Quân cũng không
muốn Đậu Minh Đường phải quán triệt ý chỉ của mình, dù sao thì vị trí
của hai người bọn họ cũng quyết định mối quan hệ ngang hàng giữa đôi
bên.
Vương Tử Quân nghĩ đến Đậu Minh Đường, thế là hình ảnh của cục trưởng
Chân Hồng Lỗi cũng xuất hiện. Nhờ Đoạn Văn Đống mà Vương Tử Quân đã mở
toang một cánh cửa ở thành phố Đông Hồng, nhưng nếu hắn muốn quán triệt ý chỉ của mình, con đường còn rất lâu dài.
Lần này Vương Tử
Quân đến kiểm tra chỉ đạo công tác cũng có mặt Chân Hồng Lỗi, đối phương không những đi đến, còn nói lời xin lỗi với mình. Chân Hồng Lỗi nói hắn không biết rõ về cán bộ, rõ ràng là tư tưởng có vấn đề, căn bản không
đủ tín nhiệm bí thư Vương, thế cho nên mới nói những lời quá khích ở hội nghị thường ủy, kính mong bí thư Vương tha thứ.
Tuy Vương Tử Quân cảm nhận được những lời xin lỗi của Chân Hồng Lỗi căn bản là không có vài phần thành ý, thế nhưng khi đó trước mặt nhiều người, hắn là bí
thư ủy ban tư pháp, căn bản không thể không tiếp nhận. Hắn cũng phải nói lời khuyến khích, đó là khi công tác có vài ý kiến bất đồng là bình
thường, phê bình và tự phê bình là một truyền thống tốt đẹp. Hắn hy vọng Chân Hồng Lỗi sau này tiếp tục bảo trì phong cách này, cùng mình đồng
tâm hiệp lực làm tốt khối công tác tư pháp của tỉnh Nam Giang.
Hai bên đối thoại lần này dù có vài phần sắc thái ân cừu, thế nhưng
Vương Tử Quân biết rõ đấu tranh giữa hai người giờ mới bắt đầu. Mặc dù
Vương Tử Quân đã tìm ra được lỗ hổng để phát lực ở khối tư pháp tỉnh Nam Giang, thế nhưng trước mặt vẫn là gánh nặng đường xa.
- Bí thư Vương, chúng ta đã đến.
Du Giang Vĩ khẽ nói với Vương Tử Quân, thực tế xe đã dừng lại ba bốn
phút, Du Giang Vĩ phát hiện Vương Tử Quân ngồi xuất thần phía sau, thế
cho nên không dám trực tiếp nhắc nhở, chờ vài phút sau mới lên tiếng.
"Đến rồi sao?"
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua cửa sổ, thấy bảng hiệu nhà trẻ Thực
Nghiệm hiện lên trước mặt. Hắn nhìn bảng hiệu nhà trẻ, sau đó lại nhìn
Du Giang Vĩ rồi cười cười nói:
- Hai cậu làm gì thì làm, tôi đi vào trong cái đã.
Lần này Vương Tử Quân đến nhà trẻ cũng là vì nhận được điện thoại của
giáo viên yêu cầu gặp mặt phụ huynh. Lúc này Vương Tử Quân cũng có hai
số điện thoại, chiếc điện thoại hắn cầm trong tay là bí mật với rất
nhiều người, thế nhưng trong số những đối tượng đó không có giáo viên
của con mình.
Mệnh lệnh của cô giáo đưa ra thì tất cả phụ
huynh đề không thể nào từ chối, Vương Tử Quân tất nhiên cũng không ngoại lệ. Sau khi hắn nhận được điện thoại thì phản ứng đầu tiên là cho Mạc
Tiểu Bắc tham gia, nhưng hắn lại căn bản không thể gọi điện thoại cho
Mạc Tiểu Bắc được.
Sau khi gọi điện thoại đến đơn vị của Mạc
Tiểu Bắc, Vương Tử Quân lấy được tin tức nàng đang ở trong phòng thí
nghiệm, không thể đi được. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tự
mình đến đây.
Sau khi nói rõ thân phận của mình với bảo vệ
nhà trẻ, Vương Tử Quân đi đến lớp của con mình. Lúc này trong lớp vang
lên tiếng cười trẻ nhỏ, hắn nghe những âm thanh này mà tâm tình không
khỏi tốt đẹp hẳn lên.
Vương Tử Quân gõ cửa, cửa phòng được
đẩy ra, một cô gái trẻ đi ra. Cô gái này dáng người không cao, gương mặt tràn đầy nụ cười.
Cô gái nhìn thấy Vương Tử Quân thì lúc đầu khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng nói:
- Xin hỏi anh là?
Trước kia Vương Tử Quân đến nhà trẻ một lần chỉ gặp giáo viên của con
mình là cô giáo Triệu, bây giờ thấy cô giáo này thì hắn nhanh chóng cười nói:
- Chào cô, tôi là bố của Vương Bắc Thần, xin hỏi cô giáo Triệu có ở đây không?
Cô giáo kia nghe xong lời giới thiệu của Vương Tử Quân thì nụ cười trên mặt biến mất, nàng chỉ về một phía một gian phòng cách đó không xa:
- Cô giáo Triệu đang ở đó chờ anh.
Cô gái nói xong thì xoay người đi về phía phòng học.