Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1891: Chương 1891: Chính thiện bất hữu thiện.




- Em nói cái gì? Nguyễn Chấn Nhạc tuy nghe rõ ràng nhưng vẫn không nhịn được phải lớn tiếng nói.

- Mạc Tiểu Bắc nói là Vương Tử Quân muốn mời chúng ta dùng cơm tối, nói là mở tiệc đón gió tẩy trần, hoan nghênh chúng ta đến Mật Đông. Tào Chân Nhi có thể hiểu được tâm tư kích động của chồng mình vào lúc này, dù sao thì tin tức này thật sự là mưa rào ngày hạn đối với Nguyễn Chấn Nhạc.

- Tốt, tốt, tốt quá. Nguyễn Chấn Nhạc nói liên tục ba chữ tốt, sau đó mới tỉnh táo lại: - Chân Nhi, em nên chuẩn bị một chút, mau đưa bình rượu ngon mà chúng ta đã chuẩn bị sang nhà anh ấy.

Sau khi đặt điện thoại xuống thì tâm tình của Nguyễn Chấn Nhạc chậm rãi bình tĩnh lại, hắn bắt đầu suy tư xem vì sao Vương Tử Quân lại mời mình dùng cơm, không phải là người kia có câu trả lời chân thành với mình sao?

Nguyễn Chấn Nhạc không phải là một người ngốc nghếch, hắn chậm rãi suy đoán, sau đó nhanh chóng tìm ra tâm tư của Vương Tử Quân. Chính mình cũng không phải là một người không có chủ kiến, nếu như mình không cầu cạnh Vương Tử Quân, tất nhiên Vương Tử Quân không quan tâm đến mình là bình thường. Nhưng bây giờ vợ chồng mình đã ném thể diện ra bên ngoài, nếu như Vương Tử Quân không cho ra câu trả lời, chỉ sợ sẽ bị người ta phản ánh.

Với vị trí và độ tuổi của Vương Tử Quân hiện tại, nhìn vào toan tính của người này, có thể thấy bây giờ người này cực kỳ sảng khoái. Thậm chí có thể nói Vương Tử Quân chỉ cần phạm vào sai lầm không quá lớn, tương lại sẽ phát triển cao độ.

Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến phương diện những gì mình vất vả muốn có được chỉ là một chiếc lông chim mà Vương Tử Quân có thể tùy ý vứt đi, hắn không khỏi cảm thấy cực kỳ ảm đạm. Dù sao hắn cũng là một người có niềm kiêu ngạo, bây giờ niềm kiêu ngạo của mình chỉ đổi lấy một cái lông chim của người ta, điều này không khỏi làm hắn cảm thấy xấu hổ.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố Rừng Mật đi vào. Thư ký trưởng này họ Lộ, chính là tâm phúc của Hải Bác nhưng là người biết cách làm người. Tuy Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không thể nào trấn áp được cục diện, thế nhưng người này chưa từng bỏ qua những lần cần phải đến xin chỉ thị.

- Chủ tịch, tối nay có một tổ kiểm tra của phòng tài chính tỉnh do trưởng phòng Hạ đi đầu xuống Rừng Mật kiểm tra công tác, ngài xem có nên đến tham dự bữa tiệc chiêu đãi hay không? Thư ký trưởng Lộ nói chuyện hai câu với Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó cười nói nội dung chủ yếu.

Tối nay tất nhiên không có thời gian, Nguyễn Chấn Nhạc định nói buổi tối mình có việc, thế nhưng lời đến bên miệng lại bị nuốt vào bụng. Chợt nghe Nguyễn Chấn Nhạc nói: - Thật sự không phù hợp, chủ tịch Vương bên kia có gọi điện thoại đến, nói là muốn mời tôi và Chân Nhi dùng cơm, xem như mở tiệc đón gió tẩy trần cho chúng tôi.

Thư ký trưởng Lộ chợt sững sờ, nhìn qua thì rõ ràng là bị khiếp sợ vì tin tức này. Nguyễn Chấn Nhạc nhìn bộ dạng khiếp sợ của cấp dưới, thế là không khỏi cảm thấy vui mừng. Thầm nghĩ các người cứ xem thường tôi, tôi nói cho các anh biết, Nguyễn Chấn Nhạc này không phải là không có người giúp đỡ.

- Vương phu nhân là bạn học của Chân Nhi nhà tôi. Nguyễn Chấn Nhạc khẽ nói tiếp.

- Ôi, đây là một chuyện quan trọng, chủ tịch, tôi sẽ thông báo cho các vị chủ tịch khác, để bọn họ thay mặt tiếp đãi. Thư ký trưởng Lộ khẽ xoa xoa hai bàn tay, sau đó lại cười nói: - Chủ tịch, mặc dù chủ tịch Vương mời khách thế nhưng ngài cũng không nên đi tay không, phía nhà khách của chúng ta có rượu ngon, nếu không tôi cho người đưa đến hai chai nhé?

- Không cần, tôi đã có rồi. Nguyễn Chấn Nhạc nhìn gương mặt như hoa tươi của thư ký trưởng Lộ, hắn không khỏi có vài phần đắc ý.

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thư ký trưởng Lộ rời đi mà không khỏi nghĩ đến một từ, đó là: Cáo mượn oai hùm. Chính mình bây giờ không phải là cáo mượn oai hùm sao?

Nhưng có thể mượn oai hùm của Vương Tử Quân thì Nguyễn Chấn Nhạc vẫn phải mượn, dù thế nào thì hắn cũng cực kỳ mong muốn đứng vững bàn chân ở Rừng Mật.

Nguyễn Chấn Nhạc thầm nghĩ đến gương mặt như hoa tươi của thư ký trưởng Lộ, hắn không khỏi càng chờ mong bữa cơm hôm nay với Vương Tử Quân.

Khi Nguyễn Chấn Nhạc đang tỏ ra cực kỳ chờ mong thì Vương Tử Quân đang uống trà với Kim Chính Thiện. Kim Chính Thiện là người đứng đầu thành phố Rừng Mật, có đôi khi không thích hợp quá công khai, thế nên mới tìm một quán trà ở bên ngoài như thế này.

Trong gian phòng đầy mùi hương trà, kỹ thuật pha trà của Kim Chính Thiện tuy cũng thuộc hạng khá, thế nhưng khi Vương Tử Quân chăm chú nhìn Kim Chính Thiện pha trà, chợt phát hiện tay của Kim Chính Thiện giống như bị phỏng.

- Chủ tịch Vương, vài ngày trước tôi có ra ngoài tham gia một hội nghị, căn bản là cảm thấy rất ngột ngạt, người ta luôn nói đến phương diện thành phố Linh Long đã vượt mặt quá xa thành phố Rừng Mật chúng tôi. Kim Chính Thiện nói đến đây thì dùng giọng uất ức nói: - Điều này cũng không có vấn đề, hai ngày trước tôi có đi thăm hỏi một vị lãnh đạo, lãnh đạo này hỏi tôi cot như thế nào, vì sao một thành phố tỉnh lị lại không so sánh được với Linh Long?

Vương Tử Quân hiểu rõ Kim Chính Thiện đang kể khổ với mình. Thành phố Rừng Mật chiếm hết địa lợi, nếu như mở rộng đô thị nhất định sẽ có số liệu tăng tiến, nhưng muốn mở rộng đô thị phải thông qua cửa ải là Vương Tử Quân.

- Bí thư Kim, tôi biết rõ hy vọng thành công của kế hoạch các anh đưa ra là rất lớn, thế nhưng khi làm việc chúng ta không chỉ nhìn vào những con số, chúng ta cần phải bảo trì sự phát triển liên tục và lành mạnh. Tuy thành phố Linh Long bên kia nhìn qua cực kỳ có cảnh tượng, thế nhưng... Nhưng cái gì thì Vương Tử Quân không nói tiếp, Kim Chính Thiện mặc dù muốn hỏi nhưng lại không nói ra khỏi miệng.

- Đúng rồi, tôi chuẩn bị đưa Tần Hoài Chung từ thành phố Thanh Chuyên về làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, anh thấy thế nào? Vương Tử Quân chợt mở miệng làm cho ý nghĩ của Kim Chính Thiện thay đổi chóng váng, dù sao thì liên quan đến nhân sự cũng làm người ta cực kỳ chú ý.

Kim Chính Thiện tuy tiếp xúc không nhiều với Tần Hoài Chung, thế nhưng biết rõ Tần Hoài Chung có năng lực mạnh, nếu đến làm thư ký trưởng cho Vương Tử Quân, căn bản là hoàn toàn có thể.

Nhưng chủ tịch Vương hỏi mình như vậy là có ý gì? Kim Chính Thiện liên tục suy nghĩ, chợt nghĩ đến vị trí chủ tịch thành phố Thanh Chuyên còn trống. Với cấp bậc của thành phố Rừng Mật, bên dưới Kim Chính Thiện căn bản có không ít người là cấp phó.

Nếu như phái một người trong số những người này đi, như vậy là việc tốt với Kim Chính Thiện.

Một trong những tiêu chuẩn đánh giá lãnh đạo tốt chính là có thể đề cử cho thủ hạ của mình ra ngoài, chưa nói đến phương diện đẩy lên cấp bậc cao, còn liên tục nối gần khoảng cách với lãnh đạo.

- Tôi cảm thấy Tần Hoài Chung hoàn toàn có thể. Kim Chính Thiện gật đầu đồng ý, sau đó lại nói: - Nhưng vị trí chủ tịch thành phố Thanh Chuyên thì thế nào?

Kim Chính Thiện còn chưa nói xong thì Vương Tử Quân đã cười cười: - Nếu như anh có nhân tài vĩ đại, như vậy anh cứ đề cử. Dù sao thì ban ngành thành phố Thanh Chuyên đang ở vào thời điểm phát triển mấu chốt, nếu có người mới đi đến thì càng có lợi cho sự phát triển sau này.

- Tôi sẽ suy nghĩ, sau đó nhanh chóng cho ra câu trả lời với chủ tịch. Lúc này căn bản không cần khách khí, thế cho nên Kim Chính Thiện căn bản không khách khí tiếp nhận ý chỉ của Vương Tử Quân.

Còn phía Sầm Vật Cương, Kim Chính Thiện căn bản không cho là vấn đề. Dù là vị trí thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh hay là chủ tịch thành phố Thanh Chuyên vẫn luôn nằm trong bàn tay của Vương Tử Quân. Bây giờ Sầm Vật Cương và chủ tịch Vương đang ở vào giai đoạn cân đối, Sầm Vật Cương càng ở vào thời điểm mấu chốt, căn bản không dám lên tiếng trong sự kiện này.

Sau khi có mở đầu như vậy thì Kim Chính Thiện cảm thấy rất hào hứng, hắn lại rót trà rồi nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, ngài rõ ràng là người hiểu rõ tiểu tử Hiểu Bạch kia. Ngài đưa cậu ấy đến thành phố Thanh Chuyên, lúc đầu tôi còn có chút bất mãn, thế nhưng bây giờ xem ra là rất đúng, vị trí kia mới thật sự phù hợp cho nó rèn luyện.

- À, tiếp xúc nhiều với cơ sở sẽ có lợi cho sự phát triển của cậu ấy. Trước đó vài ngày Hiểu Bạch có báo cáo công tác với tôi, căn bản đã trưởng thành hơn trước kia khá nhiều. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi dùng giọng lạnh nhạt nói.

- Đúng vậy, tiểu tử này nếu dám nghịch ngợm gây sự, tôi sẽ cho nó biết tay.

Vương Tử Quân nói thêm vài câu, sau đó hắn đặt ly trà xuống nói: - Bí thư Kim, tối nay anh có rảnh không, anh làm người tiếp khách cho tôi nhé?

- Tiếp khách cho ngài là vinh hạnh của tôi. Kim Chính Thiện nói rồi vỗ vỗ lên người mình: - Tuy nhiều năm qua đi nhưng khả năng uống rượu vẫn không có vấn đề.

- Vậy thì tốt rồi, khi đó cũng mong anh không lùi bước. Vương Tử Quân cười cười khẽ nói.

Kim Chính Thiện sao lại lùi bước? Đây là cơ hội tăng tiến quan hệ với Vương Tử Quân, hắn bây giờ hoàn toàn đặt vị trí của mình ở bên dưới Vương Tử Quân, thế nên luôn coi chuyện tăng tiến quan hệ với Vương Tử Quân là đại sự.

- Đúng rồi, ai có thể làm cho ngài tự mình mời khách như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.