Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1890: Chương 1890: Đứng dưới bóng cây hưởng bóng mát.




- Giám đốc Mạc, đây là sắp xếp công tác của ngài ngày hôm nay. Mạc Tiểu Bắc vừa mới đặt cặp xuống, chuẩn bị mở máy tính thì một cô gái hơn hai mươi tuổi với gương mặt còn vài cái mụn thanh xuân nhanh chóng đi đến bên cạnh nói với Mạc Tiểu Bắc.

- Tiểu Chung, tôi đã nói rồi, cứ nói miệng với tôi về sắp xếp công tác trong ngày là được, cũng không cần phải đánh máy ra làm gì. Mạc Tiểu Bắc khẽ cười nói với cô gái.

Cô gái kia cũng không quá gò bó trước mặt Mạc Tiểu Bắc, nàng nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó dùng giọng nghịch ngợm cười nói: - Chị Tiểu Bắc, nếu tôi dám làm thế thì sẽ bị giám đốc mắng, lần trước em ngồi uống nước đối diện với chị thì bị ông ấy mắng vài ngày.

Cô gái tên Tiểu Chung là thư ký của Mạc Tiểu Bắc, dựa theo cấp bậc của Mạc Tiểu Bắc thì căn bản chưa đến mức có thư ký riêng, tất nhiên chuyện này có thể thây đổi, coi như đó là nhân viên liên lạc vậy.

Trong thư viện vốn không có việc gì, thế cho nên ngay cả giám đốc thư viện cũng không có thư ký, nhưng vị giám đốc thư viện kia lại cho Mạc Tiểu Bắc một thư ký, nói là đảm bảo quản lý tốt thời gian công tác của giám đốc Mạc.

Giám đốc thư viện nói đàng hoàng như vậy thế nhưng Mạc Tiểu Bắc hiểu ý nghĩa thật sự của nó nằm ở đâu, vì thế nàng đã từ chối vài lần. Thế nhưng vị giám đốc thư viện thật sự quá linh hoạt, thay đổi chức vụ của Tiểu Chung, từ nhân viên phụ trách liên lạc thành người chuyên phụ trách công tác của giám đốc Mạc.

Mạc Tiểu Bắc căn bản không làm gì được vị giám đốc thư viện thậm chí còn muốn đưa mình lên để thờ phụng như thế này. Nếu nói không cần thư ký thì người ta sẽ sửa làm nhân viên liên lạc; nếu nói không cần nhân viên liên lạc, người ta sẽ đổi thành nhân viên phụ trách sắp xếp công tác, như vậy anh còn làm gì được? Thế nên Mạc Tiểu Bắc cười khổ một phen, sau đó đành để mặc người ta sắp xếp.

Mạc Tiểu Bắc cầm lấy tờ giấy nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên trên ghi hai hàng hành trình, nhưng hành trình này chủ yếu cũng đi lại trong thư viện, thực tế nói một tiếng là được.

- Được rồi, tôi biết rồi. Mạc Tiểu Bắc khoát tay chặn lời Tiểu Chung rồi nói.

Tiểu Chung là một cô gái còn trẻ, thế nên có tính cách căn bản không quan tâm đến nhiều vấn đề, thích nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc. Nhưng bên ngoài còn có một vị giám đốc thư viện nhìn vào chằm chằm, thế cho nên nàng cũng không dám ở bên cạnh Mạc Tiểu Bắc quá lâu.

Khi chuẩn bị rời đi thì Tiểu Chung khẽ nói: - Giám đốc Mạc, người phụ nữ hôm qua đến tìm chị hôm nay lại tới, bây giờ còn đang chờ chị trong phòng khách. Chị xem hôm nay có thời gian không?

Mạc Tiểu Bắc suốt ngày cơ bản đều có thời gian, Tiểu Chung hỏi như vậy thật ra chỉ có một mục đích, đó là muốn xem Mạc Tiểu Bắc có muốn gặp người ta hay không?

Hôm qua hai bên gặp mặt nhau, thái độ của Tào Chân Nhi làm cho Mạc Tiểu Bắc rất vui, thế nhưng hôm nay Tào Chân Nhi lại đến, điều này làm cho Mạc Tiểu Bắc có chút phản cảm.

Tào Chân Nhi đến làm gì, Mạc Tiểu Bắc biết rất rõ. Tuy nàng không quan tâm đến nhiều chuyện chính sự, thế nhưng lại là một người thông minh, Tào Chân Nhi không nói gì nhưng nàng lại hiểu rõ ràng: Tào Chân Nhi muốn thông qua quan hệ với mình để làm giảm bớt tình cảnh xấu hổ của Nguyễn Chấn Nhạc vào lúc hiện tại!

- Em mời cô ấy vào đây. Mạc Tiểu Bắc do dự giây lát rồi khẽ nói.

- Tiểu Bắc, chị có bận rộn gì không? Tào Chân Nhi vừa vào cửa thì nở nụ cười vui vẻ chào hỏi.

Mạc Tiểu Bắc nhìn Tào Chân Nhi mặc áo lông màu xám với gương mặt tràn đầy nụ cười, nàng trầm ngâm giây lát rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện nói: - Mời chị ngồi.

- Hôm nay chị có thời gian không? Tôi nghe nói ở khu trung tâm vừa mới mở một trung tâm thương mại, có bán nhiều quần áo trẻ em rất đẹp. Sau khi nhận ly nước trà từ Tiểu Chung, Tào Chân Nhi khẽ cười lên tiếng đề nghị với Mạc Tiểu Bắc.

Mạc Tiểu Bắc cảm ứng được sự nịnh nọt của Tào Chân Nhi, tuy nàng không thích nhưng ngoài miệng cũng chỉ có thể dùng giọng qua loa nói: - Hôm nay tôi cũng có nhiều công tác, tôi thấy nên để lần khác thì hay hơn.

- Được rồi, khi nào thì chị có thời gian gọi điện thoại cho tôi? Tôi đến Mật Đông thật sự là suốt ngày không biết làm gì, nếu không thì tôi đến thư viện tỉnh công tác làm bạn với chị được không? Tào Chân Nhi chớp mắt khẽ nói.

Mạc Tiểu Bắc không giỏi phương diện liên hệ với người khác, càng vào tình cảnh này thì nàng càng thích giữ gương mặt lạnh lùng hơn. Sau khi có Tiểu Bảo Nhi thì tính tình của nàng có chút thay đổi, đã thoải mái hơn một chút. Vương Tử Quân cảm thấy chuyển biến này thật sự làm cho mình mở rộng tầm mắt, nhưng trước mặt người ngoài, đặc biệt là đối diện với những người không thích, Mạc Tiểu Bắc căn bản vẫn là đánh chết cái nết không chừa.

Sau khi nói chuyện với Tào Chân Nhi hơn hai mươi phút, Tào Chân Nhi rời đi với bộ dạng vẫn còn chưa thỏa mãn, sau đó Mạc Tiểu Bắc gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân ở bên kia đang bàn luận với Trương Tề Bảo, sau khi nghe Mạc Tiểu Bắc nói như vậy thì không khỏi nở nụ cười, nhưng hắn cũng thông cảm cho sự bất đắc dĩ của Tiểu Bắc. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Em là bạn học của Tào Chân Nhi, người ta đi vào Mật Đông thì em cũng nên chiêu đãi một chút, hôm nào đó chúng ta mời bọn họ dùng cơm.

- Anh tình nguyện dùng cơm với bọn họ sao? Mạc Tiểu Bắc biết rõ gút mắc giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc, biết rõ trong lòng chồng mình cũng không thích Nguyễn Chấn Nhạc.

Vương Tử Quân cười nói: - Chỉ là một bữa cơm mà thôi, chúng ta sao lại không có được chút trí tuệ như vậy chứ?

- Hừ, còn cái gì mà trí tuệ? Em thấy anh sợ Nguyễn Chấn Nhạc ở bên này bị ép quá nặng nề, như vậy anh sẽ khó nói với lãnh đạo tuyến trên mà thôi. Mạc Tiểu Bắc nói xong thì cười một tiếng: - Em sẽ sắp xếp, anh nhất định phải đến.

Sau khi cúp điện thoại của Mạc Tiểu Bắc thì Vương Tử Quân suy nghĩ về những lời nói vừa rồi của vợ mình. Mạc Tiểu Bắc giễu cợt một câu thật sự vạch trần tâm tư của Vương Tử Quân, hắn sở dĩ muốn mời cơm Nguyễn Chấn Nhạc, cũng không phải là vì thái độ của Nguyễn Chấn Nhạc, chủ yếu là vì chính mình cần như vậy.

Dưới nhiều tình huống Vương Tử Quân thích làm một người rộng rải sảng khoái, nhưng có một số việc hắn cảm thấy mình khó thể nào bỏ qua chuyện cũ, trong lòng vẫn có tính toán chi li. Ví dụ như sự việc của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn mặc dù không thúc đẩy người bên dưới, thế nhưng cũng tuyệt đối không nói tốt cho Nguyễn Chấn Nhạc.

Bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc tìm đến mình, bộ dạng thỉnh cầu mình giúp đỡ, Vương Tử Quân thật sự cũng không muốn quan tâm, thế nhưng hắn không quan tâm lại có thể làm cho tuyến trên sinh ra ý nghĩ không hay.

Tuy Nguyễn Chấn Nhạc bây giờ không còn là người phát triển mạnh mẽ và có tương lai tươi sáng như năm xưa, thế nhưng vẫn là nhân vật tân sinh của Nguyễn gia, có được sự chú ý của nhiều người. Nếu như Nguyễn Chấn Nhạc không tìm đến mình, hắn có thể tùy ý người này, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc đã bày tỏ thái độ, néu như hắn là chủ tịch mà không giúp đỡ một chút, chỉ sợ sẽ là người bị chỉ trích.

Dù sao thì con người cũng thường đồng tình với kẻ yếu thế.

- Chủ tịch, tôi cảm thấy chủ tịch Tần Hoài Chung của thành phố Thanh Chuyên rất không tồi, anh ấy có năng lực công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh, hơn nữa lại là người đáng tin. Trương Tề Bảo đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ lên tiếng đề nghị.

Tần Hoài Chung để lại cảm giác không tệ cho Vương Tử Quân, hắn nhìn Trương Tề Bảo, cũng không nói gì.

- Hoài Chung là người có năng lực mạnh, tâm tư tiến lên cũng mạnh, hơn nữa có thể nhìn rõ ràng đi thế nào là bất lợi cho mình. Trương Tề Bảo đã nhắc đến Tần Hoài Chung thì không thể không tiếp tục giải thích.

- Hoài Chung rất tốt, cho anh ấy tiến lên cũng không có gì là không đúng, tôi vốn để cho chủ tịch Hà tự đề cử, thế nhưng anh ấy lại có vài phần cố kỵ. Tề Bảo anh chuẩn bị một chút, lát nữa tổ chức họp thì anh đẩy Tần Hoài Chung tiến lên. Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên bàn rồi nói với Trương Tề Bảo.

Sử dụng Tần Hoài Chung thật sự có nhiều chỗ tốt, Trương Tề Bảo không nói thế nhưng lại biết rất rõ ràng. Thư ký trưởng của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh tất nhiên là người theo sát chủ tịch tỉnh, tuy Tần Hoài Chung là đối tượng được Hà Kiến Chương coi trọng, thế nhưng trong mắt người ngoài thì Hà Kiến Chương không phải là người của chủ tịch Vương sao?

Hơn nữa tuổi thọ của Hà Kiến Chương đã là quá lớn, chỉ có thể tiếp tục duy trì công tác được vài năm thì phải lui xuống. Vương Tử Quân còn quá trẻ, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cả Tần Hoài Chung, chỉ cần là người có đầu óc thì cũng biết theo sát một vị lãnh đạo như chủ tịch Vương sẽ có tương lai vô hạn.

Bao dung mới có tương lai phát triển được.

- Vâng. Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân thuận theo ý kiến của mình thì cảm thấy rất vui mừng. Hắn có thể dùng hai năm để từ vị trí phó thư ký trưởng tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh, thật sự là niềm mơ ước của không biết bao nhiêu người, người giúp đỡ hắn vượt qua không gian kia chính là chủ tịch Vương.

Trước kia khi còn là thư ký trưởng thì Trương Tề Bảo chỉ nghĩ mình tiên lên một bước nữa sẽ về hưu, thế nhưng bây giờ ý nghĩ của hắn đã càng thêm phong phú. Hắn biết rõ con đường của mình đã liên hệ rất chặt với chủ tịch Vương, chỉ cần chủ tịch Vương tiếp tục tiến lên thì tương lai của mình càng thêm rộng lớn.

Vì vậy Trương Tề Bảo bây giờ tuy không còn là thư ký trưởng, thế nhưng hắn lại càng toàn tâm toàn ý suy xét cho Vương Tử Quân.

Nếu để cho Tần Hoài Chung làm thư ký trưởng, như vậy vị trí chủ tịch thành phố Thanh Chuyên sẽ bị bỏ trống. Vương Tử Quân suy xét giây lát rồi nói sang chuyện khác: - Tề Bảo, tối hôm nay có nhiệm vụ tiếp đãi, anh đi thay tôi một chút, vì hôm nay nhà tôi có khách.

- Vâng, chủ tịch. Trương Tề Bảo có chút sững sốt, chủ tịch Vương sao lại nói với mình như vậy, có phải là có ý gì khác?

Khi Trương Tề Bảo đang do dự thì Vương Tử Quân đã nói: - Vốn chuẩn bị cho anh tiếp khách, thế nhưng có quá nhiều người cũng không hay. À, vợ của Nguyễn Chấn Nhạc là bạn học cũ của Tiểu Bắc nhà tôi, người ta đã đến Mật Đông, tôi dù thế nào cũng phải mời người ta một bữa cơm.

Trương Tề Bảo nhìn nụ cười như nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân, hắn không khỏi lóe lên nhiều ý nghĩ, thế nhưng cuối cùng vẫn cười nói: - Điều này là đương nhiên.

Nguyễn Chấn Nhạc cũng không tính là rảnh rỗi, dù sao hắn là chủ tịch thành phố Rừng Mật, có nhiều chuyện cần nghe báo cáo. Thế nhưng hắn cảm thấy rất khó hiểu vì người đến báo cáo căn bản không quá nhiệt tình với chỉ thị của hắn.

Nếu nói đám người kia đến xin chỉ thị, không bằng nói rằng bọn họ đang đến thông báo tin tức. Ví dụ như trưởng phòng Mã phòng nông nghiệp đến cung kính báo cáo công tác, Nguyễn Chấn Nhạc có vài phần kinh nghiệm ở phương diện nông nghiệp, thế nên cho ra vài chỉ thị.

Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy sự việc này rất bình thường, nhưng một sự việc bình thường lại không bình thường, vì sau khi nghe xong chỉ thị thì vị cục trưởng Mã kia có nói một câu: - Chủ tịch Trần cũng cho ra chỉ thị ở phương diện này.

Lãnh đạo đứng đầu nói một không hai, lãnh đạo thứ hai lấy phục tùng lãnh đạo làm thiên chức, đây hầu như là câu nói cửa miệng trong quan trường. Nguyễn Chấn Nhạc thấy chủ tịch Trần kia là phó chủ tịch chủ quản nông nghiệp, thế nhưng chính và phó một khi có sự khác nhau, khi đó người làm cấp phó phải phục tùng chỉ thị, không có gì để nói thêm. Nhưng vị chủ tịch chủ quản nông nghiệp kia không tuân theo quy củ, biết rõ mình có chỉ thị mà vẫn còn lộ ra quan điểm, không phải là có vấn đề sao?

Nhìn từ căn bản thì chủ tịch Trần cho ra chỉ thị cũng không cao minh hơn Nguyễn Chấn Nhạc, vị phó chủ tịch kia được phân công nông nghiệp, cũng không phải là hoàn toàn không biết gì. Người kia có thể nói như vậy, Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên thấy rõ những gì cất giấu bên trong.

Nói cho cùng thì không phải người ta cảm thấy độ nặng lời nói của chủ tịch Trần còn nặng hơn mình sao?

Nguyễn Chấn Nhạc là một người cường thế, hắn đối mặt với chuyện này thì trầm ngâm giây lát, sau đó cũng rộng lượng nói một câu tôi còn chưa quen thuộc tình huống, trước tiên cứ dựa theo chỉ thị của chủ tịch Trần là được.

Nếu Nguyễn Chấn Nhạc là chủ tịch Hải Bác, như vậy lời nói như thế này căn bản là có ý chí rộng lớn, sảng khoái với cấp dưới. Nhưng bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc còn chưa đứng vững bàn chân, không, phải nói là vị trí của hắn rất đáng xấu hổ, cứ cưỡng ép thì trở thành trò cười.

Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không có lựa chọn nào khác, dù hắn có kiên trì ý kiến của mình, chỉ sợ cũng không có gì hay, thậm chí còn bị người ta nhân cơ hội để châm ngòi này nọ.

Năm xưa Vương Tử Quân làm chủ tịch thành phố thì có tình cảnh thế nào? Nguyễn Chấn Nhạc gãi gãi đầu, nghĩ đến tình cảnh năm xưa mình đến hái quả và đẩy Vương Tử Quân đến La Nam, khi đó thế cục của Vương Tử Quân cũng là không tốt hơn mình, thế nhưng Vương Tử Quân lại làm rất tốt.

Chính mình đến Mật Đông có phải là nhầm đường rồi không? Bây giờ hắn không còn trợ lực gì ở thủ đô, bên dưới càng không có căn cơ, hơn nữa Kim Chính Thiện lại căn bản là một người không có thiện cảm gì, điều này làm cho hắn cảm thấy triển khai mở rộng công tác là cực kỳ khó khăn.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc cầm điện thoại bấm nút nghe, chợt thấy vợ dùng giọng kích động nói: - Vừa rồi Mạc Tiểu Bắc có gọi điện thoại đến, nói là vợ chồng bọn họ chuẩn bị mời chúng ta dùng cơm tối, nói là hoan nghênh chúng ta đến Mật Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.