Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1889: Chương 1889: Nghịch thì trì trệ, thuận thì cứng như xương.




- Kinh tế thị trường là một con nước lớn mênh mông cuồn cuộn, nghịch thì trì trệ, thuận thì hóc xương. Những khu vực càng phát triển kinh tế thì càng đẩy mạnh xây dựng, có thể nói là các thành phố anh truy tôi đuổi, thành phố Rừng Mật có nhiệm vụ phát triển kinh tế khá gian khổ, thế nên chủ tịch Vương à, thời gian cũng không chờ đợi con người! Kim Chính Thiện đi thế nhưng lời nói cuối cùng vẫn vang vọng bên tai, điều này làm cho Vương Tử Quân khó thể nào bình tĩnh lại. Mặc dù lúc này tạm thời Kim Chính Thiện bị Vương Tử Quân thuyết phục, thế nhưng Vương Tử Quân hiểu rõ Kim Chính Thiện sở dĩ cúi đầu nghe theo có liên quan đến vị trí của mình. Linh Long phát triển quá nhanh, điều này làm cho Kim Chính Thiện và cán bộ thành phố Rừng Mật áp lực không nhỏ, như vậy những thành phố khác có cảm nhận được áp lực hay không?

Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống của các thành phố khác mà không khỏi có vài phần phiền muộn. Lúc này Sầm Vật Cương là người liên lạc với Linh Long, hơn nữa phương diện phân công đã nói quá rõ ràng, cho dù Vương Tử Quân có muốn nhúng tay vào cũng khó tìm được điểm phát lực.

Đối với những văn kiện cần được phê duyệt thì chữ ký của Sầm Vật Cương cực kỳ có tác dụng, Vương Tử Quân biết rõ ràng điều này. Nghiêm Khâm Binh có thể đưa đến cho mình xem, thế nhưng hắn tin tưởng có không ít cán bộ không dám nói gì.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Văn Ngư Nhi cầm văn kiện đi vào. Khi thấy Vương Tử Quân thì nàng cười nói: - Chủ tịch, đây là văn kiện của tỉnh ủy, mời ngài nhìn qua.

Tuy đã vào mùa đông thế nhưng Văn Ngư Nhi vẫn mặc váy nhìn khá lung linh hấp dẫn. Vương Tử Quân nhìn gương mặt như chồi non xinh tươi của Văn Ngư Nhi, hắn thật sự cảm khái, thanh niên thật sự quá tốt.

- Bí thư Sầm, cung điện trung tâm của Phát Ly Cung được chúng tôi xây dựng theo đúng tiêu chí lịch sử. Ngài nhìn mà xem, gỗ này được chúng tôi mua từ các nước láng giềng, vì tìm được gỗ phù hợp mà chủ tịch Miêu đã mất rất nhiều công sức. Đồ Phấn Đấu đội mũ bảo hộ chỉ vào một cây gỗ lớn dài hơn hai mươi mét nói.

Vì xây dựng Phát Ly Cung theo đúng tiêu chí lịch sử, hơn nữa còn tăng lực hấp dẫn, phía thành phố Linh Long căn bản hô vang khẩu hiệu xây dựng đúng như nguyên bản.

Sầm Vật Cương nhìn công trường sôi nổi mà không khỏi cảm thấy bị cuốn hút. Lão chỉ tay vào Phát Ly Cung rồi dùng giọng hứng thú nói: - Xây dựng hạng mục như Phát Ly Cung thì từ đầu đến cuối cần phải kiên trì một nguyên tắc, không những đảm bảo chất lượng công trình, hơn nữa còn phải tái hiện sự hào hùng của thời đại năm xưa. Điểm này Phấn Đấu anh và Dược Hổ cdanaf phải tăng cường giám sát, nếu như chúng ta xây dựng công trình lịch sử mà có vấn đề ở phương diện an toàn, thậm chí còn kém cả cổ nhân, như vậy thật sự là đáng cười.

- Bí thư Sầm cứ yên tâm, chúng tôi có sắp xếp cực kỳ chặt chẽ ở phương diện an toàn. Lần này chúng tôi xây dựng Phát Ly Cung không những để cho công ty giám sát công trình tốt nhất tham gia, còn yêu cầu cục quản lý chất lượng công trình xây dựng của thành phố điều động binh hùng tướng mạnh đến làm tốt công tác giám sst Phát Ly Cung. Đồ Phấn Đấu dùng giọng cực kỳ tự tin nói.

Sầm Vật Cương gật đầu nói: - Tốt, phương diện an toàn là không thể bỏ qua.

Khi Sầm Vật Cương chuẩn bị tiến lên thăm quan địa điểm tiếp theo, lúc này Đồ Phấn Đấu khẽ gật đầu với Miêu Dược Hổ, thế là Miêu Dược Hổ cười nói: - Bí thư, có được một cây gỗ lớn như thế này là không dễ dàng, chở từ phương bắc về đây cũng mất nhiều công sức. Tôi nghe nói nước láng giềng có một quy củ, đó là trước khi xẻ gỗ thì phải có người đức cao vọng trọng viết lên chữ phúc, mong có được phúc khí.

- Tuy chúng tôi không đi theo phương diện mê tín phong kiến, thế nhưng đây là văn hóa của người ta, tôi cảm thấy tôn trọng nó cũng không có vấn đề gì. Bí thư Sầm, nếu có thể thì mong ngài cổ vũ cho chúng tôi một chút.

Sầm Vật Cương nhìn Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ một trái một phải mỉm cười nhìn mình, sau đó lại thấy nhân viên công tác đưa giấy bút đến, lão sao không hiểu ý của hai người kia? Nhưng lão căn bản khá thỏa mãn với Phát Ly Cung, thế nên cũng không tức giận vì chuyện nhỏ nhặt này.

- Các anh rõ ràng là sắp xếp xong xuôi tư thế gậy ông đập lưng ông rồi. Sầm Vật Cương dùng ngón tay chỉ lên người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ, sau đó cầm bút trên bàn, cẩn thận nhìn cây đại thụ phía bên kia, sau đó múa bút viết xuống ba chữ: Cột trụ tài!

- Chữ rất đẹp, bút lực của bí thư ngày càng mạnh mẽ có lực, nếu như cây đại thụ này có linh, nhất định sẽ không phụ lòng khuyến khích của bí thư. Đồ Phấn Đấu là bí thư thị ủy Linh Long, tất nhiên là người có quyền lên tiếng, thế nên hắn cũng không keo kiệt từ ngữ ca ngợi của mình mà lớn tiếng nói.

Miêu Dược Hổ còn định lên tiếng thì Sầm Vật Cương đã khoát tay nói: - Được rồi, hai anh nếu còn tiếp tục nói những lời nhảm nhí như vậy, tôi cũng không có thời gian đi với hai anh. Đi thôi, chúng ta mới tham quan được một nửa, bây giờ đi đến nơi khác xem thế nào.

Sầm Vật Cương cũng không đi theo hành trình mà phía thành phố Linh Long thiết lập sẵn, trên đường đi liên tục tiến hành đột kích, thế nhưng dù lão đến chỗ nào cũng thấy khung cảnh xây dựng thật sự hào hứng náo nhiệt.

Lúc này Sầm Vật Cương căn bản yên tâm hơn với tình huống của thành phố Linh Long. Sau khi quay lại khách sạn, Sầm Vật Cương nghỉ ngơi đơn giản một chút, sau đó gọi Đồ Phấn Đấu vào trong phòng, nghe Đồ Phấn Đấu nói về phương hướng phát triển Linh Long. Đồ Phấn Đấu là cán bộ theo chân Sầm Vật Cương lâu năm, tất nhiên phương diện báo cáo công tác rất cởi mở.

- Phấn Đấu, có khó khăn tài chính ở phương diện xây dựng Phát Ly Cung hay không? Sầm Vật Cương tuy cảm thấy vấn đề là không quá lớn thế nhưng vẫn trầm giọng hỏi.

- Bí thư Sầm, tôi nhớ ngài từng cho ra một bài phát biểu về quan niệm phát triển trên một hội nghị phát triển kinh tế, đó là cần phải dựng lên hai loại ý thức: Một là bài trừ bảo thủ, quan niệm xưa cũ, dựng lên sự bao dung, hợp tác cùng phát triển thắng lợi; hai là bài trừ làm việc vì tiền, quan niệm tiếc vay kị nợ, dựng nên kinh tế thị trường, kinh doanh tư bản. Những năm qua chúng tôi luôn cố gắng đi theo tinh thần chỉ thị của ngài.

- Hạng mục Phát Ly Cung cũng không làm khó được thành phố Linh Long chúng tôi, chưa nói đến phương diện các công ty đầu tư vào hạng mục này tỏ ra rất tích cực, cho dù thành phố Linh Long dùng tài chính để xây dựng Phát Ly Cung, đây cũng không phải là sự việc gì khó khăn. Đồ Phấn Đấu nói bằng giọng điệu cực kỳ tự tin, hơn nữa hắn cũng có cơ sở để tự tin, vì tiền thuế tháng trước ở thành phố Linh Long căn bản vượt mặt Rừng Mật khá nhiều.

- Trong năm nay thành phố Linh Long chủ yếu thăng cấp chỉ tiêu phát triển kinh tế, tin chiến thắng các hạng mục lớn liên tục được báo về, diện mạo thành phố biến đổi từng ngày. Chỉ sau hai năm thì thành phố Linh Long có thể tiến vào giai đoạn phát triển mới, nhưng bây giờ vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề cấp bách cần giải quyết.

- Ví dụ như phương diện xây dựng cơ sở của thành phố vẫn còn phát triển khá chậm, căn bản vẫn còn sự cách biệt lớn với các thành phố phát triển khác. Tài chính của các anh là tài phú của cả thành phố, khi các anh dùng tiền thì nên chú trọng vận dụng nhiều vào nhân dân, đây mới là lấy dân làm gốc, công tác vì dân. Sầm Vật Cương cảm thấy rất hài lòng với câu trả lời của Đồ Phấn Đấu, thế nhưng lại cảm thấy bộ hạ cũ của mình có chút kiêu ngạo, không gõ đầu mà được sao? Vì vậy Sầm Vật Cương không khách khí vung cây gậy của mình.

Đồ Phấn Đấu bị Sầm Vật Cương gõ cũng không có gì là khó chịu, dù sao đối với hắn thì bí thư Sầm càng dạy bảo càng quan tâm đến mình.

- Bí thư, tôi sai rồi, tôi không nên mở miệng quá mức như thế. Đồ Phấn Đấu vừa chú ý châm đầy ly trà cho Sầm Vật Cương, vừa dùng giọng cẩn thận nói: - Bí thư Sầm, tôi nghe nói thành phố Rừng Mật chuẩn bị đẩy mạnh xây dựng đô thị mới có phải không?

Sầm Vật Cương cũng nghe qua thông tin này, thế nhưng còn chưa nghe Kim Chính Thiện báo cáo chi tiết cụ thể. Sau khi nghe Đồ Phấn Đấu mở miệng thì lão dùng giọng từ chối cho ý kiến nói: - Phấn Đấu, các thành phố đều có ưu thế tài nguyên của mình, tôi cổ vũ các nơi nhập gia tùy tục ở phương diện phát triển kinh tế mà không phải là cố gắng làm cho lớn chuyện. Cổ nhân đã nói quá rõ ràng, quất ở Hoài Nam là quất, quất ở Hoài Bắc là quýt, anh cần gì phải đỏ mắt vì chuyện của thành phố Rừng Mật? Bọn họ làm như thế nào thì đó là chuyện của người ta, bây giờ anh nên làm tốt công tác của mình, chính mình nhìn vào vườn nhà mình, không nên cứ mãi nhìn sang nhà hàng xóm.

- Bí thư, tôi biết rõ điều này, thế nhưng chúng tôi luôn xem thành phố Rừng Mật là mục tiêu truy đuổi, bây giờ tuy vượt qua thành phố Rừng Mật, thế nhưng nhất thời ý nghĩ này còn chưa kịp thay đổi. Đồ Phấn Đấu vươn tay ra cười nói: - Bí thư, tôi rõ ràng là nói theo thói quen.

- Hừ, anh đang cảm thấy không phục sao? Sầm Vật Cương dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Đồ Phấn Đấu, sau đó nói thẳng: - Anh có phải cảm thấy Kim Chính Thiện là thường ủy tỉnh ủy, còn mình không phải thường ủy tỉnh ủy có phải không?

Đồ Phấn Đấu cũng không che giấu, hắn hừ hừ hai tiếng rồi nói: - Bí thư Sầm, tôi căn bản cũng biết rõ năng lực của Kim Chính Thiện, anh ta có thể là thường ủy tỉnh ủy, vì sao tôi không muốn tiến lên? Nếu như giao Rừng Mật vào tay tôi, chỉ sợ khu đô thị mới đã được xây dựng từ lâu rồi, còn anh ta thì mãi đến bây giờ mới dám có ý nghĩ như vậy.

Sầm Vật Cương không nói gì, lão nghĩ đến lời nói của Đồ Phấn Đấu, nếu như giao Rừng Mật cho Đồ Phấn Đấu, biết đâu công tác kia đã thành công rồi?

Trong đầu Sầm Vật Cương lóe lên ý nghĩ như vậy, thế nhưng ngay sau đó lại vứt ra khỏi đầu. Dù sao Kim Chính Thiện cũng là thường ủy tỉnh ủy, muốn thay đổi vị trí của người này là không dễ dàng gì.

- Thành phố Linh Long các anh phát triển thế nào thì tỉnh ủy thấy rõ ràng, dù là thượng cấp cũng thấy rõ ràng. Trước đó tôi đã liên lạc với các đồng sự của mình, bọn họ chú trọng sự phát triển của Linh Long, đang cho ra nhiều chuyên đề nghiên cứu, đến khi đó các anh nên chú ý phối hợp để tạo ra danh tiếng cho mình.

Tạo danh tiếng? Đồ Phấn Đấu căn bản biết rõ điều này, bản thân hắn cũng là một cao thủ tự tạo danh tiếng, bây giờ bí thư Sầm nói như vậy thì hắn càng hiểu rõ ràng hơn.

Trước kia Đồ Phấn Đấu cảm thấy vị trí phó bộ với mình là chuyện quá dễ dàng, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy cực kỳ bức thiết. Hai năm qua hắn có nhiều cơ hội thế nhưng kết quả luôn là thất bại trong gang tấc.

Đồ Phấn Đấu biểu hiện không cho là đúng với kết quả như vậy, thế nhưng thật lòng thì bị đả kích rất mạnh. Bây giờ thành phố Linh Long đã phát triển vượt qua thành phố Rừng Mật, nếu như có thể mở rộng danh tiếng và lực ảnh hưởng, như vậy tin chắc sau đó quyền lên tiếng của thành phố Linh Long trong tỉnh sẽ được đề cao. Cho dù Linh Long không được thăng cấp, Đồ Phấn Đấu là bí thư thị ủy Linh Long kiêm thường ủy tỉnh ủy cũng là chuyện bình thường.

- Mong bí thư Sầm yên tâm, thành phố Linh Long nhất định sẽ không làm ngài mất mặt. Đồ Phấn Đấu nói đến đây thì khẽ nói: - Bí thư, hai ngày trước tôi có về thủ đô chạy hạng mục, nghe nói thượng cấp rất hài lòng với Mật Đông chúng ta, cố ý để cho ngài tiến lên nắm một khối kinh tế khác.

- Đây chỉ là tin tức vỉa hè mà thôi, cũng đừng quan tâm đến lời nghị luận của người ta, người khác có thể nói sao cũng được, nhưng anh nên chú trọng lời nói của mình. Sầm Vật Cương đã biết được tin tức này, vì vậy lão thầm cảm thán có nhiều thứ khó thể giữ bí mật, đồng thời cũng không khỏi mở miệng cho ra lời phê bình: - Tôi hy vọng còn tiếp tục được cống hiến cho sự phát triển của Mật Đông.

Đồ Phấn Đấu tỏ thái độ xong thì tỏ ra càng thêm vui vẻ, Sầm Vật Cương nhìn gương mặt của Đồ Phấn Đấu mà không nói gì thêm.

Trong chương trình thời sự buổi tối của tỉnh Mật Đông, bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương đến kiểm tra giám sát công tác của thành phố Linh Long, đồng thời cũng tổ chức hội nghị cán bộ cấp cục của thành phố Linh Long.Trên hội nghị, í thư Sầm cho ra lời khẳng định đầy đủ với cán bộ thành phố Linh Long, cũng yêu cầu các cán bộ thành phố Linh Long đồng tâm hiệp lực, cho ra nhiều cống hiến vì sự phát triển của Linh Long.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng hăng hái của Sầm Vật Cương, vẻ mặt hắn có thêm vài phần nghiêm túc. Những ngày qua hắn ít khi đến thành phố Linh Long, thế nhưng lại có chút lo lắng về tin tức công trình ở Linh Long mọc lên như nấm.

- Anh đoán xem hôm nay ai đến đơn vị của em? Mạc Tiểu Bắc đặt một dĩa hoa quả trước mặt Vương Tử Quân, gương mặt xinh đẹp treo nụ cười thản nhiên.

Vương Tử Quân dùng tăm cắm một miếng táo đưa lên miệng rồi cười híp mắt nói: - Có phải là bí thư Lâm không? Vương phu nhân được lãnh đạo khích lệ có phải không?

- Hừ, anh mở miệng ra là bí thư Lâm, tôi thấy anh chỉ nghĩ đến khuê nữ bảo bối Lâm Dĩnh Nhi của bí thư Lâm mà thôi. Mạc Tiểu Bắc trừng mắt với Vương Tử Quân rồi giả vờ cả giận nói.

Vương Tử Quân lúc này thật sự sinh ra xúc động muốn gõ vào đầu mình, chính mình không phải đang vạch áo cho người xem lưng sao? Vừa rồi vợ đang vui vẻ, sao lại nói đến bí thư Lâm?

- Anh thông minh thế mà không biết gì, em nói cho anh biết, là Tào Chân Nhi tìm đến gặp em. Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì ngẩng đầu thật cao như một con phượng hoàng kiêu ngạo.

Trong cảm giác của Vương Tử Quân thì Mạc Tiểu Bắc luôn tỏ ra an phận, thế nhưng biểu hiện hôm nay quá mất tiêu chuẩn.

- Cô ấy tìm đến gặp em một lần, có đáng để em hưng phấn như vậy không?

- Hừ, anh thì biết gì, hai người chúng em ngoài những lúc gặp gỡ thì ai cũng khinh thường phản ứng của người còn lại. Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì hừ mũi một tiếng nói: - Thói quen này bắt đầu từ khi em học tiểu học rồi.

Thật sự là thù sâu.

Khi Vương Tử Quân đang buồn cười thì Tiểu Bảo Nhi đã chạy đến phê bình Mạc Tiểu Bắc: - Mẹ, như vậy là không đúng, cô giáo nói cùng là bạn học với nhau, không nên tính toán chi li, lòng dạ khoáng đạt mới là đàn ông đích thực. À, con quên mất, mẹ là phụ nữ.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt biến thành màu đen của Mạc Tiểu Bắc mà không khỏi cười phá lên ha hả. Lúc này hắn nghĩ đến Nguyễn Chấn Nhạc, vợ của Nguyễn Chấn Nhạc đi đến chỗ làm của vợ mình, ý nghĩa của nó là quá rõ ràng.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dặn dò Mạc Tiểu Bắc: - Nếu là như vậy, Tào Chân Nhi có thể chủ động đến tìm em, em nên chú ý phong độ.

Mạc Tiểu Bắc bây giờ đi làm không còn phải ngồi xe của đơn vị. Khi xí nghiệp trong tay Tần Hồng Cẩm càng phát triển lớn mạnh, cổ phần của Mạc Tiểu Bắc càng có giá trị. Dù bây giờ nàng có mua xe gì cũng không là vấn đề, thế nên căn bản không quá quan tâm đến chuyện xe cộ.

- Chào giám đốc Mạc!

- Chào giám đốc Mạc! Nhân viên thư viện thấy Mạc Tiểu Bắc thì đều cung kính chào hỏi. Mạc Tiểu Bắc không những là đệ nhất mỹ nữ của thư viện tỉnh, còn là phó giám đốc thư viện, còn có một thân phận chói sáng: Phu nhân của chủ tịch Vương. Chỉ với thân phận cuối cùng cũng đủ cho nàng hoành hành ngang dọc thư viện tỉnh Mật Đông.

Nhưng Mạc Tiểu Bắc lại rất ẩn nhẫn, rất nhiều chuyện cơ bản là mặc kệ không hỏi. Nàng tỏ thái đội như vậy làm cho nhân viên thư viện càng cảm thấy có khí thế, càng siêu việt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.