Sầm Vật Cương thấy người đến là Cố Tắc Viêm thì vẻ mặt hòa hoãn hơn một
chút, lão trầm giọng nói: - Tắc Viêm, anh phụ trách giám sát thành phố
Linh Long, lúc này hạng mục bọn họ chuẩn bị thế nào rồi? Nhà thi đấu
dành cho đại hội thể dục thể thao ở thành phố Linh Long có thể được sử
dụng vào đầu năm sau hay không?
- Bí thư Sầm, hôm qua tôi đã đến thành phố Linh Long một chuyến, lúc này nhà thi đấu ở thành phố bọn họ chủ thể đã hoàn công, bây giờ chỉ còn
lại những hạng mục hậu kỳ. Chủ tịch Miêu Dược Hổ đảm bảo với tôi thành
phố Linh Long sẽ hoàn thành nhiệm vụ vào đúng thời gian quy định. Các
đồng chí sở xây dựng đi cùng tôi có nói, nhìn vào tình hình tiến độ
trước mắt thì căn bản là không có vấn đề. Cố Tắc Viêm trả lời làm cho
hai mắt Phương Anh Hồ khẽ híp lại, mặc dù hắn và Cố Tắc Viêm là hai con
châu chấu trên một sợi dây thừng, đều là người của Sầm Vật Cương, thế
nhưng giữa hai người tồn tại không ít cạnh tranh. Nhưng mỗi quan hệ cạnh tranh này lại bị hai người che giấu cực kỳ tốt.
Nói thật lòng thì Cố Tắc Viêm cảm thấy mình luôn là người sảng khoái
rộng rãi, mạnh mẽ như sóng triều, căn bản chưa từng ngừng lại. Chính trị không phải là quân sự, trong phương diện quân sự có thể xuất hiện tình
huống gặp mạnh thì phải đối kháng mạnh mẽ, dùng thực lực để giải quyết
vấn đề. Thế nhưng trong chính trị thường thì gặp mạnh sẽ giả vờ yếu, gặp yếu thì tỏ ra mạnh mẽ, cũng có thể nói đó là lấy mạnh hiếp yếu. Trong
quan trường có câu nói giết địch một ngàn tổn thương năm trăm, kết quả
cứng đối cứng căn bản là không bao giờ tốt đẹp, thế nên những khi nào
cần ẩn nhẫn thì phải nhịn. Nhẫn nại là một nghệ thuật, thế nhưng đó là
một nghệ thuật dùng thời gian để đổi lấy không gian. Cố Tắc Viêm thậm
chí còn sinh ra ý nghĩ mình siêu thoát khỏi ngoại vật, thế nhưng quá
trình phượng hoàng niết bàn thường cực kỳ khổ sở.
Lúc này Phương Anh Hồ thấy Cố Tắc Viêm báo cáo cho Sầm Vật Cương, rõ
ràng là cho ra hiệu quả mong muốn, hắn cảm khái vì những lời nịnh hót
lừa trên gạt dưới của đối phương, đồng thời cũng có chút khinh thường.
Hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn vốn có ít tiếp xúc với Cố
Tắc Viêm, thế nhưng sự việc ngày hôm qua thì lại khác.
Ngày hôm qua Cố Tắc Viêm căn bản chưa từng đi đến thành phố Rừng Mật,
sao có thể đốc thúc thành phố Linh Long xây dựng hạng mục nhà thi đấu
cho đại hội thể dục thể thao? Phương Anh Hồ thấy những lời báo cáo bài
bản của Cố Tắc Viêm nhận được sự khẳng định của Sầm Vật Cương, đối
phương càng như vậy càng tỏ ra trấn tĩnh tự nhiên.
Cho dù Phương Anh Hồ thầm khinh bỉ Cố Tắc Viêm thế nhưng cũng không vạch trần chuyện này ra ngoài, vì thủ đoạn này căn bản không có lợi gì với
mình. Có câu nói như thế này: Hại người lợi ta chỉ là chuyện bình
thường, dù sao thì người không không vì mình trời tru đất diệt, thế
nhưng nếu sự việc tổn hại đến người và ảnh hưởng đến danh tiếng của
mình, nếu như anh vẫn cố gắng thực hiện thì căn bản là khó thể tha thứ,
vì anh hoàn toàn khó thể nói lý lẽ ở phương diện này được.
- Công tác của thành phố Linh Long vẫn tương đối vững chắc. Sầm Vật
Cương nghe xong báo cáo của Cố Tắc Viêm thì vẻ mặt đã khá hơn, sau đó
dùng giọng có chút cảm khái nói: - Nếu như trước kia tôi đặt hạng mục
này ở thành phố Linh Long, như vậy cũng không rơi vào tình huống khó
khăn như bây giờ.
Phương Anh Hồ đưa mắt nhìn Cố Tắc Viêm, cả hai đều không nói gì. Những
chuyện thế này căn bản không thể làm gì khác hơn được, vì Rừng Mật là
tỉnh lị, là trung tâm tỉnh Mật Đông, với uy tín hiện tại của Sầm Vật
Cương, không thể nào bỏ qua thành phố Rừng Mật được.
Hơn nữa trong tỉnh có nhiều cán bộ lãnh đạo đi lên từ thành phố Rừng
Mật, nếu muốn hoàn toàn bỏ qua thành phố Rừng Mật, như vậy Sầm Vật Cương cũng không dễ dàng ngồi vững trên ghế bí thư tỉnh ủy.
- Anh gọi điện thoại cho Đồ Phấn Đấu ở thành phố Linh Long, nói tôi
chuẩn bị mở một hội nghị tuyên thệ để toàn lực chuẩn bị cho đại hội thể
thao sắp tới, để cho bọn họ chuẩn bị một chút. Sầm Vật Cương có chút do
dự, sau đó lão lên tiếng.
Phương Anh Hồ có chút sững sốt, sau đó hắn hiểu rõ tính toán của bí thư: Đây là muốn đánh roi thành phố Rừng Mật. Dù sao thì những hạng mục thi
đấu chủ yếu cũng ở thành phố Rừng Mật, thế nhưng Sầm Vật Cương lại muốn
tổ chức sự kiện như vậy ở Linh Long, ý nghĩa của nó là gì thì ai cũng
biết.
Cố Tắc Viêm đồng ý rồi gọi điện thoại cho bí thư Đồ Phấn Đấu của thành phố Linh Long.
Sầm Vật Cương đã giảm bớt cơn giận, lão ngồi xuống ghế sa lông rồi nói: - Tắc Viêm, anh đến đây là có chuyện gì không?
- Bí thư Sầm, có chuyện cần báo cáo với anh. Cố Tắc Viêm tiếp nhận ly
trà do thư ký đưa đến, sau đó nói: - Bí thư Sầm, không biết ngài có nghe qua hay không, bí thư Vương muốn đến ở trong khu nhà dành cho cán bộ
tỉnh ủy, anh ấy đi như vậy thì sau này sẽ phá hư tất cả quy củ trong
tỉnh.
Vẻ mặt Sầm Vật Cương dần trở nên âm trầm, lão dùng ánh mắt lạnh lùng
nhìn Cố Tắc Viêm, sau đó dùng giọng mũi nói: - Sau này anh nên đặt tâm
tư lên phương diện công tác, những chuyện này căn bản không đáng nói, ít nhất chỉ có thể ra vào từ trong miệng anh, không được truyền ra ngoài.
- Huống hồ ở đâu mà chẳng được? Đơn giản chỉ là một chỗ ngủ mà không, có cần rối loạn lên như vậy không? Sầm Vật Cương nói lời lạnh lẽo làm cho
Cố Tắc Viêm chợt chột dạ, hắn nhìn vào và cảm thấy trong mắt bí thư Sầm
Vật Cương có chút khác thường.
Cố Tắc Viêm chợt cảm thấy có chút mất tự nhiên, hắn rất muốn xóa bỏ tình huống xấu hổ này, thế nhưng cuối cùng lại không đạt được hiệu quả.
Phương Anh Hồ nhìn thấy bộ dạng như đứng đống lửa ngồi đống than của Cố
Tắc Viêm, không khỏi cảm thấy vui sướng.
Đến cấp độ của những người như Vương Tử Quân thì cơ hội vô tình gặp mặt
cũng ít hơn, cho dù có chuyện thì cũng phải thông qua điện thoại, hoặc
ít nhất là phải liên lạc trước với thư ký.
Nhưng không phải là vì vậy mà không có người cố tình đến gặp mặt, hôm
nay Vương Tử Quân đi làm và nghênh đón người đầu tiên vào phòng làm việc của mình chính là bí thư Kim Chính Thiện của thành phố Rừng Mật.
Rừng Mật là một thành phố cấp phó bộ, hơn nữa Kim Chính Thiện còn là
thường ủy tỉnh ủy, thậm chí còn có vị trí cao hơn cả trưởng phòng tổ
chức Uông Thanh Minh trong ban ngành thường ủy. Có thể thấy Kim Chính
Thiện là một vị bí thư nắm trong tay thành phố quan trọng của tỉnh Mật
Đông có độ nặng như thế nào.
Vương Tử Quân cảm thấy rất bất ngờ vì một nhân vật quan trọng như vậy đến thăm mình vào lúc này.
Dù là bất ngờ thì vẫn phải làm tốt công tác, Vương Tử Quân cũng không
phải là người hàm hồ. Hắn nhanh chóng đứng lên khỏi ghế nói: - Chào bí
thư Kim, ngài đại giá quang lâm đến chỗ của tôi có gì cần dặn dò sao?
Kim Chính Thiện ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Vương Tử Quân, hắn nở nụ cười thành kính nói: - Bí thư Vương, ngài đã đến thành phố
Mật Đông một thời gian dài, thế nhưng mãi mà không đến thành phố Rừng
Mật chúng tôi chỉ đạo công tác. Bây giờ tôi đến chỗ của ngài là muốn cho ra lời mời. Tôi biết rõ ngài là người bận rộn, thế nhưng ngài cũng
không được nặng bên này nhẹ bên kia, không quan tâm đến sự phát triển
của thành phố chúng tôi được.
Kim Chính Thiện nói ra những lời như vậy là cực kỳ khách khí, thế nhưng
Vương Tử Quân cũng không dám đặt mình lên vị trí lãnh đạo. Tuy hắn là
người đứng trước đối phương trong ban ngành thường ủy, thế nhưng dù thế
nào thì an phận cũng tốt hơn.
- Bí thư Kim, thành phố Rừng Mật chính là động cơ phát triển kinh tế của cả tỉnh Mật Đông, cho dù ngài không lên tiếng thì tôi cũng sẽ đến chùa
bái phật, học hỏi kinh nghiệm. Năm xưa khi tôi công tác ở tỉnh Sơn Nam
thì đã xem qua tư liệu kiến thiết xây dựng thành phố Rừng Mật, đó là một bản thiết kế nổi tiếng cả nước. Vương Tử Quân nói đến tận đáy lòng của
Kim Chính Thiện. Mặc dù đến cấp bậc này thì đám người như Kim Chính
Thiện căn bản có nhiều miễn dịch với những lời khen ngợi đề cao, thế
nhưng hắn được những người như Vương Tử Quân khích lệ, ít nhiều cũng có
vài phần đắc ý.
- Ha ha ha, bí thư Vương, thành phố Rừng Mật chúng tôi tuy có được không ít thành tích, thế nhưng nếu so ra thì căn bản kém hơn thành phố La Nam của ngài rất nhiều. Kim Chính Thiện nói đến đây thì đúng lúc Triệu Hiểu Bạch đi đến dâng một ly trà.
- Bí thư Kim, mời ngài dùng trà. Triệu Hiểu Bạch thấy Kim Chính Thiện
thì trên gương mặt giống như mang theo vài phần căng thẳng.
Kim Chính Thiện cười cười, sau khi Triệu Hiểu Bạch đóng cửa đi ra ngoài
thì hắn mới nói: - Hiểu Bạch là người có tính cách hướng nội, cũng không thích hợp làm công tác hành chính. Trước đó khi cậu ấy muốn đi vào con
đường làm quan, tôi đã nói rõ điều này với bố của cậu ấy, thế nhưng bố
cậu ấy vẫn một lòng định hướng như vậy, khuyên bảo thế nào cũng không
xong. Tôi rơi vào đường cùng, thế là đành phải sắp xếp cho cậu ấy ở văn
phòng tỉnh ủy, để cậu ấy rèn luyện vài năm, tăng trưởng kiến thức.
- Nói thật đứa bé này còn nhiều điểm cần nhờ bí thư Vương hao tâm tổn trí.
- Hiểu Bạch dù có nhiều khiếm khuyết nhưng làm người khá tốt, rất hợp
tính tình của tôi. Cá nhân tôi đôi khi cho rằng tâm tư trách nhiệm nặng
hơn phần năng lực. Vương Tử Quân cũng không muốn thay đổi Triệu Hiểu
Bạch ngay lập tức, thế nên bây giờ cũng không tiếc vài lời hữu ích cho
thư ký của mình.
- Ha ha ha, có những lời này của ngài thì tôi có thể mở miệng với bố cậu ấy được rồi. Ngài cứ coi cậu ấy như con cháu nhà mình, nên dạy bảo thì
dạy bảo, nên mắng thì mắng. Kim Chính Thiện nói xong những lời này thì
cảm thấy có hơi quá, hắn chợt cười nói: - Đây là những lời mà năm xưa bố cậu ấy đã nói với tôi, bây giờ tôi lại nói với ngài.
Vương Tử Quân cười hai tiếng rồi nói: - Bí thư Kim cứ yên tâm, Hiểu Bạch ở chỗ của tôi, tất nhiên tôi cũng không để cho cậu ấy bị hại.
Chủ đề liên quan đến Triệu Hiểu Bạch giống như kéo gần quan hệ giữa hai
người bọn họ. Kim Chính Thiện trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Trước đó tôi cũng không biết Hiểu Bạch sẽ làm thư ký cho anh, chuyện trong cơ
quan khá phức tạp, khi mà ai cũng không rõ sẽ có kết quả như thế nào thì nguy cơ lại xảy ra. Nhưng cũng may đứa bé này khá chất phác, lại không
thiếu thành thật, bị người ta đưa đi đường chỉ sợ cũng không biết, may
mà còn có một bí thư Vương sao siêu như ngài đưa đường chỉ lối.
Kim Chính Thiện nói xong thì lẳng lặng uống trà, giống như những lời vừa rồi chỉ là thuận miệng mà thôi. Nhưng Vương Tử Quân lại nghe rõ vấn đề, Kim Chính Thiện đi đường vòng nói cho hắn biết là có người lợi dụng
Triệu Hiểu Bạch để muốn làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người.
- Quân tử có tâm tư bình tĩnh, tiểu nhân suy nghĩ lắm trò. Trong mắt
người khác thì Hiểu Bạch căn bản không phù hợp, thế nhưng tôi lại cảm
thấy rất vừa lòng, chỉ cần công tâm thì tất cả công tác sẽ không còn là
vấn đề.
Kim Chính Thiện tuy cực kỳ ung dung bình tĩnh nhưng luôn quan sát tất cả động tác của Vương Tử Quân, lúc này nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì
hắn vốn có chút lo lắng đã không còn gì.
Vương Tử Quân chính là Vương Tử Quân, nếu không có chút tài năng thì sao có thể phát triển mạnh mẽ vào độ tuổi như vậy được? Vị trí của người ta cao hơn mình giống như là sự việc quá đỗi bình thường. Kim Chính Thiện
từng nghiên cứu qua kinh nghiệm và lý lịch công tác của Vương Tử Quân,
hắn biết rõ trong công tác phòng chống dịch ở Nam Giang vừa qua có một
trận chiến thế nào.
Nếu không phải Vương Tử Quân dốc hết nhân lực vật lực để phòng chống
dịch, sẽ không biết gây ra hậu quả thế nào cho quốc gia. Lúc này tuy
tình hình dịch bệnh vẫn hoành hành, thế nhưng phương diện kinh tế trong
nước vẫn khá ổn.
Tuy không muốn thừa nhận thế nhưng Kim Chính Thiện hiểu lúc này tình
hình y tế trong nước kém hơn bên ngoài rất nhiều, ngay cả thủ đô cũng
không quá tốt, lại càng không nói đến những tỉnh thành chung quanh.
Lãnh đạo trung ương đều thấy rõ tác dụng mạnh mẽ của Vương Tử Quân trong công tác phòng dịch ở Nam Giang. Nếu như không phải Vương Tử Quân còn
quá tre, đừng nói là chức vụ chủ tịch tỉnh, cho dù trực tiếp tiến lên bí thư tỉnh ủy cũng không là vấn đề.
Ví dụ như chính mình, nếu như công lao đó rơi lên đầu Kim Chính Thiện,
như vậy mình cần gì phải ở lại thành phố Rừng Mật để tiép nhận những cơn giận không đâu ra đâu của Sầm Vật Cương?
Với bản lĩnh của Kim Chính Thiện, chỉ sợ một vị trí phó bộ là quá nhẹ.
Nhìn độ tuổi của Vương Tử Quân thì mới lớn hơn Triệu Hiểu Bạch bảy tám
tuổi, nhưng nói về thành tích thì căn bản là có thừa. Triệu Hiểu Bạch dù khôn khéo và cố gắng hai mươi năm cũng không thể vươn tới vị trí cua
Vương Tử Quân hiện tại.
Kim Chính Thiện càng có vài phần tâm tư tiếp nhận Vương Tử Quân, hắn
dùng giọng trịnh trọng và khẩn thiết nói: - Bí thư Vương, khu nhà thường ủy thị ủy Rừng Mật chúng tôi ở bên trái Yên Hồ, tuy không được trang
nghiêm như khu nhà thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng phong cảnh như tranh vẽ. Tôi nghe nói bí thư Vương đang tìm nhà ở, không bằng cùng làm hàng xóm
với tôi nhé? Ngày nào đó có thời gian rảnh thì cũng có thời gian câu cá
với nhau trên Yên Hồ.
Vương Tử Quân cũng biết đến khu nhà dành cho thường ủy thị ủy Rừng Mật,
đây chính là một trong những khu biệt thự xinh đẹp bên cạnh Yên Hồ, dù
nói về phương diện kiến trúc hay bố cục cũng hơn hẳn khu thường ủy tỉnh
ủy. Kim Chính Thiện có thể nhường cho mình một căn nhà trong khu vực làm cho biết bao nhiêu người thèm thuồng, căn bản cũng là bất phàm.
Hậu quả của nó như thế nào thì Kim Chính Thiện không thể không hiểu được.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân nhanh chóng từ chối: -
Bí thư Kim, tôi thật sự cảm ơn lòng tốt của ngài, thế nhưng tôi đã nói
sẽ ở trong khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy, nếu như tiếp tục chuyển nhà, chỉ sợ sẽ có lãnh đạo tìm nói chuyện với tôi.