Vương Tử Quân lên xe rồi nhắm mắt dưỡng thần, xe chạy được nửa đường thì Vương Tử Quân mở to mắt nhìn Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, bí thư thị
ủy Đồng Lục là ai?
- Bí thư Lý của thành phố Đồng Lục vừa mới được điều đến hội đồng nhân
dân tỉnh, bây giờ phó bí thư Cao Đại Hòa đang chủ trì công tác ở thành
phố Đồng Lục.
Phó bí thư chủ trì công tác? Vương Tử Quân có hơi giật mình, ngay sau đó đã hiểu nguyên nhân vì sao Uông Thanh Minh mời mình dùng cơm. Mặc dù
nói Uông Thanh Minh tạm thời đưa Lôi Hợp Tuấn đến, thế nhưng rõ ràng bữa cơm này là vì Lôi Hợp Tuấn.
Nhưng chuyện này chỉ có thể hiểu mà không thể nói ra.
Điều làm cho Vương Tử Quân cảm thấy hứng thú không phải là Mục Hoài Trụ
mưu cầu vị trí bí thư thị ủy Đồng Lục, rốt cuộc là ai cản tay để cho sự
việc của Lôi Hợp Tuấn khó thành như vậy? Phải biết rằng chủ tịch thường
là người chủ trì công tác thị ủy khi bí thư vắng mặt, đây là chuyện cực
kỳ hợp tình hợp lý.
Sau khi nhìn xe của Vương Tử Quân đi khuất thì Lôi Hợp Tuấn tiến lên hai bước nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, ngài cũng đã mệt mỏi một ngày rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó nghĩ ngơi thôi. Tôi biết rõ bên
phía thành đông mới mở một làng du lịch, suối nước nóng bên kia là tinh
khiết tự nhiên, thậm chí ngay cả thợ đấm bóp cũng có giấy chứng nhận
chuyên nghiệp.
- Thôi bỏ đi, hôm nay uống chút rượu, nên về sớm nghỉ ngơi thì hay hơn.
Uông Thanh Minh cười cười dùng giọng uyển chuyển từ chối.
Lôi Hợp Tuấn có chút bức bối vì lời nói của mình bị từ chối, hắn vẫn
không cam lòng mà tiếp tục nói: - Trưởng phòng Uông, uống rượu thì dễ
nghỉ ngơi mà thôi, hơn nữa sau đó tôi nên làm thế nào, mong ngài dốc
lòng chỉ điểm.
- Cũng không cần quá tận lực, bí thư Vương là người thông minh, chuông
vang lên cũng không cần búa tạ, anh ấy đã hiểu ý của chúng ta. Uông
Thanh Minh có hơi nhíu mày, ngón tay khẽ gõ lên mặt kính xe trước mặt,
sau đó lại có chút do dự nói: - Bí thư Tử Quân là người có kinh nghiệm
công tác cực kỳ phong phú, tuy anh ấy vừa mới đi vào tỉnh Mật Đông thế
nhưng vị trí lại làm cho không ai có thể bỏ qua. Rất nhiều người muốn có được ý kiến của anh ấy. Hợp Tuấn, làm việc gì cũng phải nhìn vào trọng
điểm, nếu cậu có được sự ủng hộ của anh ấy, có thể có thêm được nhiều hy vọng.
Lôi Hợp Tuấn nghe Uông Thanh Minh nói những lời đánh giá cao độ về Vương Tử Quân mà không khỏi kinh ngạc nhíu mày. Khi thấy giọng điệu của Uông
Thanh Minh trịnh trọng như vậy thì hắn không khỏi dùng giọng khó hiểu
nói: - Trưởng phòng Uông, anh ấy thật sự có độ nặng như vậy sao?
Lôi Hợp Tuấn có thể nói là cán bộ được một tay Uông Thanh Minh đề bạt
lên, được Uông Thanh Minh kỳ vọng rất cao. Với tuổi tác hiện tại của
Uông Thanh Minh, hắn biết mình công tác được vài năm nữa thì phải lui ra phía sau, những người có quyền lực như hắn sao không chuẩn bị cho mình
một đội ngũ kế cận, để tiếp tục kéo dài quyền lợi của mình?
Có hai biện pháp kéo dài quyền lợi của mình, một là thông qua bản thân;
một là thông qua người được mình đề bạt. Cần phải giúp bọn họ đi về vị
trí cao, như vậy sẽ kéo dài lực ảnh hưởng của mình.
Tuổi tác là một sự vật không thể nào thay đổi được, Uông Thanh Minh biết mình sắp đụng phải một bức tường cao của cả đời người. Căn cứ vào tình
huống trước mặt, nếu muốn tiến lên một bước nữa thì hầu như là khó còn
hơn lên trời. Vì vậy lúc này hắn tập trung tinh thần ở phương diện bồi
dưỡng người của mình.
Lôi Hợp Tuấn và Liêu Kỳ Đông là hai đối tượng được Uông Thanh Minh chú
trọng bồi dưỡng, lúc này thấy Lôi Hợp Tuấn biểu hiện làm cho mình thất
vọng thì Uông Thanh Minh không khỏi nhíu mày, thế nhưng hắn lại nhanh
chóng che giấu cảm giác của mình.
Có một câu nói thế này: Có đức có tài là thánh nhân, không đức không tài là kẻ ngu dốt, có đức là quân tử, không đức là tiểu nhân.
Uông Thanh Minh căn bản đã nghiêm túc kết hợp thực tế để nghiên cứu về
câu nói này, nếu trí lực không đủ thì khó thể nào làm tốt công tác, nếu
không có sức khỏe tốt thì dù thế nào cũng vô dụng. Sức khỏe là tiền vốn
của cách mạng thế nhưng nếu không có đức thì càng nguy hiểm, vì không
biết khi nào người này sẽ tạo nên nguy hại cho mình.
Đã lâu rồi Uông Thanh Minh chưa bồi dưỡng thêm những người khác, thế
nhưng nhìn từ tổng thể thì thấy Lôi Hợp Tuấn căn bản là có thái độ nói
gì nghe nấy, tôn kính với mình, hơn nữa bây giờ hắn đã không còn thời
gian để bồi dưỡng những người khác.
- Hợp Tuấn, Kỳ Đông, hai người lên xe của tôi, chúng ta cùng trò chuyện. Uông Thanh Minh vừa lên xe vừa khẽ mở miệng phân phó với hai cấp dưới
của mình.
Có thể được lên xe cùng Uông Thanh Minh là sự việc mà hai người Lôi Hợp
Tuấn và Liêu Kỳ Đông căn bản là cầu còn chưa được. Sau khi hai người đưa mắt nhìn nhau, Lôi Hợp Tuấn và Uông Thanh Minh ngồi phía sau, Liêu Kỳ
Đông ngồi lên vị trí tay lái phụ.
Sau khi xe chạy đi thì Uông Thanh Minh cũng không lập tức lên tiếng. Hắn là chúa tể trong chiếc xe này, hắn không nói lời nào thì người khác
cũng không dám tùy tiện. Sau khi xe chạy được năm phút thì Uông Thanh
Minh chợt nói: - Các cậu cảm thấy sau khi Vương Tử Quân đến thì cục diện chính trị của tỉnh Mật Đông sẽ có biến hóa gì không?
Hai người Lôi Hợp Tuấn đều trầm mặc, bọn họ đã ý thức được ý nghĩa câu
hỏi của Uông Thanh Minh. Thế nhưng bây giờ bọn họ trả lời căn bản là khá nguy hiểm, vì nếu bọn họ nói sai thì sẽ mất mặt trước lãnh đạo của
mình.
Lôi Hợp Tuấn do dự giây lát rồi quyết định nói ra ý nghĩ của mình. Dù
hắn có nói sai thì cũng không thể nào tiếp tục giả vờ không lên tiếng
cho được. Hắn là cấp dưới, hắn sao có thể nói mình cao minh hơn lãnh
đạo? Ánh mắt hắn không sắc bén, không lâu dài, mưu kế không cao, phân
tích không đúng chỗ bằng lãnh đạo là một điều chắc chắn. Một cấp dưới có khuyết điểm thường làm cho lãnh đạo yêu mến, thử nghĩ mà xem, nếu như
anh luôn tỏ ra cao minh hơn lãnh đạo một bậc, mọi chuyện đều nghĩ sâu xa hơn cả lãnh đạo, như vậy sao có thể làm cho lãnh đạo biểu hiện mình hơn thủ hạ một cái đầu được?
Vì vậy sau khi do dự giây lát thì Lôi Hợp Tuấn là người mở miệng đầu
tiên: - Trưởng phòng Uông, nhìn từ phương diện nhận chức của bí thư
Vương Tử Quân ở tỉnh Mật Đông, có thể thấy anh ấy đến để tiếp nhận vị
trí chủ tịch tỉnh.
Uông Thanh Minh khẽ gật đầu, ánh mắt hắn rơi lên người Liêu Kỳ Đông, rõ
ràng àl muốn tìm hiểu ý nghĩ của Liêu Kỳ Đông ở phương diện này.
- Trưởng phòng Uông, Vương Tử Quân không giống như chủ tịch Đường, anh
ấy còn trẻ và cho ra nhiều thành tích lớn, hơn nữa lại được lãnh đạo
tuyến trên tán thưởng. Với độ tuổi hiện tại của anh ấy thì xem như tương lai là vô hạn, thế cho nên tôi cảm thấy số người trong tỉnh muốn dựa
vào anh ấy là không ít. Liêu Kỳ Đông lên tiếng làm cho Uông Thanh Minh
liên tục gật đầu, hắn chợt cười cười nói: - Biết rõ vì sao bây giờ số
người tiếp xúc với Vương Tử Quân cũng không quá nhiều hay không? Đó là
nhiều người đang chờ đợi quan sát. Tuy bây giờ Vương Tử Quân vẫn là một
cán bộ lãnh đạo có thành tích cao vời, thế nhưng lực ảnh hưởng của bí
thư Sầm trong tỉnh Mật Đông vẫn là cột trụ khó thể nào rung chuyển.
- Bí thư Sầm hình như có thái độ hồn nhiên không quan tâm đến Vương Tử
Quân, thế nhưng thực tế thì bí thư Sầm lại cực kỳ coi trọng. Hơn nữa các vị thường ủy tỉnh ủy cũng cực kỳ coi trọng ý kiến của anh ấy. Uông
Thanh Minh nói đến đây thì cười cười nói: - Ngoài những người có ý nghĩ
cá biệt, những người bình thường sẽ không muốn níu kéo huyên náo với
Vương Tử Quân.
Trong mắt Lôi Hợp Tuấn chợt lóe lên cái nhìn sáng lạn, hắn hiểu rõ ý
nghĩ của Uông Thanh Minh. Nếu như Vương Tử Quân có thể nói giúp hắn một
câu, như vậy rất có thể trở thành lực lượng mấu chốt.
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ kính chiếu vào trong phòng làm việc
của Sầm Vật Cương, làm cho bàn làm việc nhiễm một màu vàng óng. Rất
nhiều người không thích ánh nắng thế này, nhưng Sầm Vật Cương lại là một người thích ánh nắng đập vào mặt.
Phương Anh Hồ trước sau như một vẫn ngồi đối diện với bàn làm việc của
Sầm Vật Cương, hắn khẽ báo cáo cho bí thư Sầm về những sắp xếp của ngày
hôm nay, cũng nói ra vài hội nghị trọng điểm mà bí thư Sầm cần tham gia.
- Cậu đã gặp bí thư Vương chưa? Khi Phương Anh Hồ chuẩn bị báo cáo thêm vài hạng mục công tác thì Sầm Vật Cương chợt lên tiếng.
Sầm Vật Cương là lãnh đạo tỉnh ủy, là người đứng đầu Mật Đông, thế nên
lão có thể thay đổi chủ đề bất cứ khi nào, tùy ý sử dụng quyền lợi của
mình. Người làm cấp dưới tất nhiên phải nhanh chóng điều chỉnh phương
hướng, đuổi sát ý nghĩ của lãnh đạo. Phương Anh Hồ sở dĩ tìm được niềm
vui cho Sầm Vật Cương chủ yếu là vì hắn cực kỳ linh hoạt, luôn ngầm hiểu suy nghĩ của bí thư Sầm.
Lúc này Phương Anh Hồ nghe được câu hỏi của bí thư Sầm Vật Cương thì
không khỏi cười nói: - Bí thư Sầm, tôi đã báo cáo qua với bí thư Vương,
anh ấy nói chỉ đến một mình, ở nơi đâu cũng được. Bây giờ anh ấy hình
như đã cầm chìa khóa một căn hộ ở khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy, nói
ra căn hộ đó rất tốt.
Sầm Vật Cương cũng không lập tức lên tiếng, Phương Anh Hồ ngồi bên kia
cũng hiểu thói quen của bí thư Sầm, hắn không dám lên tiếng cắt đứt suy
tư của lãnh đạo.
- Bí thư Vương nói đúng, cũng chỉ là một chỗ ở mà thôi, nơi nào cũng là
như vậy. Sầm Vật Cương nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói với Phương
Anh Hồ.
Phương Anh Hồ chỉ cười cười mà không nói.
- Đúng rồi, cần nhanh chóng có ý kiến xử lý Cát Xương Vận, mau chóng làm cho xong chuyện này. Sầm Vật Cương nói đến Cát Xương Vận thì khoát tay
áo nói: - Chỉ biết dùng những thủ đoạn nhỏ, hại người không thành còn
đập lên chân mình, đúng là không ra gì.
Phương Anh Hồ biết Sầm Vật Cương nói về Cát Xương Vận thế nhưng thực tế
lại chĩa vào người khác. Nhưng cho dù hắn hiểu thì cũng không can dự vào chuyện này, vì thế chỉ nở nụ cười mà không cho ra ý kiến gì.
Sầm Vật Cương cũng không cho hắn cơ hội phát biểu ý kiến, sau khi đặt ly nước xuống thì lão cầm một văn kiện đưa sang cho Phương Anh Hồ: - Anh
xem qua cái này đi.
Đây là một báo cáo của phòng giám sát tỉnh ủy, Phương Anh Hồ đã sớm biết được nội dung của văn kiện này là gì, thế nhưng hắn vẫn bày ra bộ dạng
chú tâm xem xét. Sau khi xem qua văn kiện một lượt thì hắn mới nói với
Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, vì tranh thủ quyền tổ chức đại hội thể dục
thể thao lần này mà ngài đã dốc hết lòng, bỏ ra không ít tâm tư. Khi đại hội thể dục thể thao được tiến hành thì sẽ có tác dụng thúc đẩy phát
triển kinh tế, cũng có thêm nhiều lợi ích ở phương diện đẩy mạnh lực ảnh hưởng và địa vị của tỉnh chúng ta. Thế nhưng có vài người tầm mắt hạn
hẹp, tôi cam thấy cần gõ lên đầu những người đang ôm ảo tưởng như vậy.
Phương Anh Hồ lên tiếng căn bản nói trúng ngay tâm lý của Sầm Vật Cương, lão căn bản cực kỳ coi trọng đại hội thể dục thể thao lần này, thế
nhưng dù lão là bí thư tỉnh ủy thì có một số việc cũng khó thể làm đúng
như ý của mình. Ví dụ như vấn đề về tiền, ví dụ như bí thư thị ủy Kim
Chính Thiện của thành phố Rừng Mật lại quyết tâm phát triển thành phố
theo hướng thống trị giao thông.
Rừng Mật chẳng những là thành phố tỉnh lị, càng là một thành phố cấp bậc phó bộ, có tính tự chủ rất mạnh ở phương diện phát triển kinh tế, dù là Sầm Vật Cương có đôi khi cũng phải tôn trọng ý nghĩ của Kim Chính
Thiện.
Gõ lên đầu, nói thì dễ dàng thế nhưng muốn áp dụng cũng không đơn giản.
- Anh Hồ, hai ngày trước tôi về thủ đô và gặp tổng cục trưởng Thạch cục
thể thao du lịch. Tuy cục trưởng Thạch nói lời khẳng định với công tác
trù bị cho đại hội thể dục thể thao của chúng ta, thế nhưng thực tế lại
có chút lo lắng về tiến độ các công trình phục vụ cho đại hội. Vẻ mặt
Sầm Vật Cương chợt trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Phương Anh Hồ không lên tiếng, chuyện này đã vượt ra ngoài phạm vi năng
lực của hắn, cho dù hắn có được sự giúp đỡ cao độ từ Sầm Vật Cương, thế
nhưng nếu là hắn đến chủ trì công tác chuẩn bị của đại hội thể dục thể
thao thì cũng sẽ sinh ra cảm giác lực bất tòng tâm.
- Vì thúc đẩy nhanh chóng công tác này, tôi chuẩn bị thành lập một tổ
công tác, sẽ toàn diện phụ trách công tác này. Cậu cảm thấy nếu cho chủ
tịch Đường phụ trách thì anh ấy sẽ làm hết sức hay không? Sầm Vật Cương
khẽ ho một tiếng rồi nói ra ý nghĩ của mình.
Nếu để cho Đường Chấn Huy đi đến đốc xúc hạng mục công tác này thì rõ
ràng là lựa chọn tốt, như vậy không khác nào tạo ra một cái lồng cho chủ tịch Đường, làm cho đối phương không dùng sức là không được. Quan trọng là Đường Chấn Huy có cam tâm tình nguyện bị người ta chụp mũ như vậy
không?
Phương Anh Hồ nghĩ đến Đường Chấn Huy mà không khỏi sinh ra nhiều ý nghĩ khác nhau. Tuy những năm qua Đường Chấn Huy bị Sầm Vật Cương áp chế rất mạnh, thế nhưng lão già kia vẫn rất mạnh, liên hệ với người này cũng
không dễ dàng gì.
- Bí thư Sầm, chỉ sợ chủ tịch Đường sẽ không tiếp chiêu ở phương diện
này. Phương Anh Hồ nói xong thì gương mặt Sầm Vật Cương chợt trở nên âm
trầm, rõ ràng đây chính là điều mà lão lo lắng. Dù sao thì Đường Chấn
Huy bây giờ cũng sắp lui ra đến nơi, nếu như Sầm Vật Cương cứng nhắc với Đường Chấn Huy ở sự kiện này, áp sát từng bước như vậy sẽ là khinh
người quá đáng. Hơn nữa biện pháp cứng thì cũng không có nghĩa là sẽ
hoàn thành đúng như mong đợi.
Nămm sau Đường Chấn Huy sẽ lui ra, Đây là sự kiện chắc chắn như ván đóng thuyền, nếu như để cho người kia lao lực công tác mà đổ bệnh, như vậy
cũng không hay.
- Tôi cũng không tin có lợn mà thiếu đồ tể, lại phải bắt mèo ăn cứt. Sầm Vật Cương nói ra những lời này thì vung tay lên với Phương Anh Hồ: -
Anh gọi điện thoại cho Kim Chính Thiện, nói tôi có chuyện cần bàn với
anh ấy.
Sầm Vật Cương muốn nói gì thì Phương Anh Hồ hiểu rất rõ, hắn có chút do
dự sau đó nói lời khuyên can: - Bí thư, nếu ngài cùng bí thư Kim Chính
Thiện đàm luận với nhau, bí thư Kim bên kia nhất định sẽ liên tục kêu
khổ, nói là không có tiền, thậm chí tình hình tài chính của tỉnh cũng
không dư dả gì, sẽ không thể nào ép anh ấy thu gom tiền cho sự việc này
được.
- Vậy theo lời của anh, căn bản không có biện pháp nào sao? Chẳng lẽ chỉ có thể cầu viện tuyến trên thôi sao? Giọng nói của Sầm Vật Cương bây
giờ đã là khá lớn, những người quen biết tính cách của bí thư Sầm đều
hiểu rõ vấn đề, đó là bí thư sắp phát giận.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, cửa phòng khẽ mở ra, Cố Tắc
Viêm đi vào với gương mặt tràn đầy nụ cười. Hắn giống như căn bản không
thấy rõ gương mặt gấp gáp của Sầm Vật Cương, hắn mỉm cười đi đến đứng
bên cạnh bí thư Sầm rồi nói: - Bí thư, bây giờ anh có thời gian rảnh
không?