Hà Duyên Cường nhìn vẻ mặt kiên định của Đậu Minh Đường, tâm tình của hắn chợt rơi xuống đáy vực. Sự việc phát triển đến mức này thì hắn
căn bản không thể nói được gì nữa, đại cục đã định, hắn nói gì cũng đã
chậm rồi. Hắn tiến hành cảm tạ sự quan tâm của bí thư Đậu, sau đó mới
trầm trọng rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo.
Đậu Minh
Đường nhìn hình bóng của Hà Duyên Cường, hắn nở nụ cười trào phúng, sau
đó trầm ngâm giây lát rồi gọi điện thoại ra ngoài.
- Chào bí thư Vương, tôi là Đậu Minh Đường.
Lúc này trên mặt Đậu Minh Đường là nụ cười sáng lạn, hắn vừa cười vừa nói:
- Cảm tạ bí thư Vương đã tiến hành giúp đỡ cho công tác của thành phố
Đông Hồng, khi nao cậu có rảnh, chúng ta cùng uống vài ly.
Đậu Minh Đường cười ha hả nói vài câu với Vương Tử Quân ở phía bên kia,
sau đó mới cúp điện thoại. Nhưng lúc này trong đầu hắn lại hiện lên hình bóng của Vương Tử Quân.
Đậu Minh Đường là bí thư thị ủy,
ngoài phương diện nắm quyền nhân sự, sau đó là phòng tài chính và cục
công an. Nếu bí thư thị ủy không nắm được hai đơn vị sau, như vậy sẽ căn bản không tạo nên quyền uy quá lớn trong địa bàn của mình.
Tuy Hà Duyên Cường căn bản rất tôn trọng Đậu Minh Đường, thế nhưng Đậu
Minh Đường vẫn xem như không thuận buồm xuôi gió. Hắn là lãnh đạo đứng
đầu thành phố, ai khong muốn dùng người của mình? Bất đắc dĩ là nhiều
người thì ít ghế, đây chính là điều khó nói trong quan trường, một câu
cải bị nhổ lên thì có nhiều người nhìn chằm chằm lấp đầy chỗ trống, ai
cũng có hy vọng, thế nhưng điều quan trọng là phải nhổ cây cũ lên mới
được. Khốn nổi Hà Duyên Cường có người chống sau lưng, điều này làm cho
Đậu Minh Đường cảm thấy ném chuột vỡ bình, trước nay không dám vung tay
thao tác.
Nhưng bây giờ Vương Tử Quân ném ra cho Đậu Minh Đường một cơ hội tốt, hắn sao lại đơn giản bỏ qua cho được?
- Tử Quân, hôm nay anh đưa Tiểu Bảo đi học, em đi đến đơn vị báo danh, không đến cũng không hay.
Mạc Tiểu Bắc vừa ăn sáng vừa nói với Vương Tử Quân.
Sau nửa tháng đến thành phố Đông Hồng, lúc này Tiểu Bảo Nhi đã là một
thành viên của nhà trẻ Thực Nghiệm thành phố Đông Hồng. Trước nay Vương
Tử Quân cũng không chú ý đến chuyện đưa con đến nhà trẻ, vì hắn quá bận
rộn công tác, có nhiều chuyện đều là do Tiểu Bắc chuẩn bị.
Lúc này nghe được lời phân phó của Mạc Tiểu Bắc thì bí thư Vương cũng
cam tâm tình nguyện đưa Tiểu Bảo Nhi đến nhà trẻ. Muốn xem địa phương
làm cho Tiểu Bảo Nhi mỗi ngày đều vui vẻ là như thế nào. Vì vậy hắn sảng khoái tiếp nhận nhiệm vụ lần này.
Tiểu Bảo Nhi ăn sáng ở nhà trẻ, vì vậy nó căn bản không có vị trí của mình trên bàn cơm trong nhà
vào lúc này. Sau khi Vương Tử Quân ăn xong, Tiểu Bảo Nhi mặc một bộ quần áo xanh trắng đã ngoan ngoãn chờ đợi trong phòng khách.
Vương Tử Quân đưa con lên xe, sau đó hắn nói với lái xe Tiểu Trần:
- Trước tiên đi đến nhà trẻ Thực Nghiệm, sau đó cậu dừng xe ra xa một chút.
Tiểu Bảo Nhi đi nhà trẻ cũng không lợi dụng quan hệ của Vương Tử Quân,
vì vậy mà nhà trẻ cũng không biết đứa trẻ thông minh này là con nhà ai.
Nói thật lòng thì Vương Tử Quân cũng không hy vọng con trai phát triển
trong một hoàn cảnh o bé, hắn tình nguyện để con trai của mình được rèn
luyện, tiếp nhận mưa gió có được kinh nghiệm, tiếp nhận cuộc sống tập
thể ngang hàng thoải mái. Hắn tin tưởng hoàn cảnh như vậy mới thật sự có lợi cho sự phát triển của con mình.
Cổng nhà trẻ Thực Nghiệm có đầy đủ các loại xe lui tới, nhìn vào những chiếc xe này thấy một
nhóm gia trưởng đang ôm những cô cậu bé xinh đẹp, hoặc những cô cậu bé
đang khóc lóc không chịu đi ra.
Tiếng đám trẻ chào hỏi nhau,
gia trưởng chào hỏi lẫn nhau làm cho nhà trẻ bừng bừng sức sống. Vương
Tử Quân đi trong đám người ồn ào mà cảm thấy chấn động tinh thần, hắn
cũng không nhớ rõ bao năm rồi mình chưa đi vào những địa điểm công chúng như thế này.
Trước kia dù là ở thành phố Đông Bộ hay La Nam
thì mọi người đều xem hắn là tiêu điểm, dù hắn đến chỗ nào cũng có một
đám người vây quanh. Nhưng bây giờ hắn đến tỉnh Nam Giang, tuy vị trí
được đề cao thế nhưng đám người chú ý vào chính trị cũng không quá chú ý đến một vị trí bí thư ủy ban tư pháp.
- Bố, phòng học của con ở bên kia.
Hôm nay Tiểu Bảo Nhi có chút hưng phấn, vì trong ký ức của nó thì mẹ
luôn là người đưa đón mình, bố cũng chưa từng đưa nó đi nhà trẻ.
Dưới sự dẫn đường của con trai, Vương Tử Quân cuối cùng cũng thực hiện
được nhiệm vụ của mình. Khi hắn chuẩn bị rời đi, một nữa giáo viên hơn
hai mươi tuổi với thân hình thon dài mặc váy dài đi đến nói:
- Ai là gia trưởng của Vương Bắc Thần? Mời đến đây một chút.
Vương Bắc Thần là tên của Tiểu Bảo Nhi, vì cái tên này của Tiểu Bảo Nhi mà làm cho Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc cảm thấy đau đầu. Dù là Mạc
Đông Tường hay Vương Quang Vinh đều cực kỳ coi trọng quyền đặt tên, đưa
ra mười mấy cái tên cho Tiểu Bảo Nhi, thật sự làm cho người ta cảm thấy
khó lựa chọn.
Cuối cùng thì Mạc lão gia tử không nhịn được,
trực tiếp đẩy ngã tất cả những cái tên kia, xem như một chiêu ấn định
càn khôn, trực tiếp đặt tên cho Tiểu Bảo Nhi là Vương Bắc Thần.
Ánh sao thần sáng nhất phương bắc, Vương Tử Quân nghĩ đến ý nghĩa của
cái tên mà không khỏi cảm thấy mệt mỏi thay cho con mình. Mặc dù hắn
cũng như tất cả các bậc cha mẹ khác trên thế gian đều muốn con cái của
mình thành long thành phượng, thế nhưng lại không muốn con trai theo gót trên con đường lao tâm lao lực của mình.
Vương Tử Quân nhìn
Tiểu Bảo Nhi thành thật và quy củ đứng bên cạnh cô giáo, hắn có chút
sững sốt, sau đó cũng đi về phía cô giáo trẻ ở phía bên kia.
Cô gái này có dáng người thon dài, gương mặt trái xoan trắng nõn cũng
không trở nên khó coi vì vadi cái mụn nhỏ, ngược lại còn làm cho nàng
sinh ra vài phần tinh nghịch. Nếu chấm điểm theo đúng tiêu chuẩn, cô gái này cũng căn bản là một mỹ nữ.
Nhưng cô giáo mỹ nữ này lại
dùng ánh mắt khá lạnh nhìn Vương Tử Quân, căn bản không hòa ái dễ gần
giống như khi nói chuyện với những phụ huynh khác. Vương Tử Quân có chút lúng túng, đây là lần đầu tiên hắn đưa con đến nhà trẻ đã bị giáo viên
mắng sao? Chẳng lẽ Tiểu Bảo Nhi lại gây chuyện với bạn học à?
- Chào cô.
Vương Tử Quân không biết cô giáo kia tên tuổi thế nào, sau khi đi đến bên cạnh thì khẽ chào hỏi.
Khi thấy Vương Tử Quân hòa ái thanh thoát thì cô giáo kia cũng có hơi
hoảng. Trong suy nghĩ của nàng thì bố của Tiểu Bảo Nhi không phải là
người cao lớn thô kệch thì ít nhất cũng phải là người đàn ông cực kỳ
mạnh mẽ, không ngờ lại là một người đàn ông trẻ tuổi trí thức như vậy.
Cô giáo vốn có chút cảm xúc tốt, thế nhưng cũng không thể làm gì
hơn được. Cuối cùng đạo đức nghề nghiệp cũng làm cho làn sương trên mặt
nàng thêm nồng, nàng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi nói:
- Anh là bố của bé sao?
- Đúng vậy!
Vương Tử Quân hầu như đưa tay ra đúng bệnh nghề nghiệp, nhưng khi nhìn
thấy ánh mắt cảnh giới của cô giáo trẻ, hắn đành phải ngại ngùng rụt tay về.
- Vương Bắc Thần nhà anh cũng phải quản chặt một chút,
tôi thật sự buồn bực, anh còn trẻ như vậy mà sao tư tưởng lại lạc hậu
như thế.
Cô giáo nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng tức giận nói:
- Anh nói xem có dạy cho con như vậy không? Gặp chuyện bất bình thì ra
tay, nên ra tay thì ra tay ngay, bạn bè trong lớp cũng không phải là kẻ
địch, vì sao các anh lại giáo dục con cái như vậy?
- Ngày hôm qua vì một người bạn không tuân thủ kỷ luật mà Vương Bắc Thần trực tiếp cho một đấm, nói là nếu không tiếp tục nghe lời, không tuân thủ kỷ luật thì sẽ còn bị đánh nữa. Khi tôi hỏi bé, cậu bé nói là các anh giáo dục
như vậy.
Triệu Tịnh Yên nhìn người đàn ông có chút ngại ngùng
trước mặt, nàng thật sự không tin được lời nói như thế lại xuất hiện từ
miệng người đàn ông như thế này. Nhưng nàng vẫn phải hỏi, vì con nít
thường không nói dối.
Vương Tử Quân nghe cô giáo của con mình phê bình mà cảm thấy buồn cười, sau khi hắn đi vào trong chốn quan
trường thì lâu rồi chưa từng ai nói chuyện với hắn như vậy, hôm nay lại
sinh ra cảm nhận khác biệt.
Nhưng bây giờ Vương Tử Quân chỉ
có thể thành thật nghe lời, lúc này con cái là lớn nhất, mà thầy của con cái thì càng lớn. Sau khi xem xét lời nói của cô giáo, Vương Tử Quân
hiểu là ai nói những lời như vậy, ngoài Mạc Tiểu Bắc thì còn ai dạy bảo
cho Tiểu Bảo Nhi như vậy nữa.
Mạc Tiểu Bắc hôm nay sở dĩ
không đưa Tiểu Bảo Nhi đi học, có lẽ cũng biết rằng hôm nay giáo viên sẽ gặp mặt mắng vốn phụ huynh.
Công tác của Mạc Tiểu Bắc đã qua thời gian báo danh, sở nghiên cứu bên kia chẳng những không thúc ép
nàng đi làm, lãnh đạo của đơn vị còn tự mình đến nhà thăm hỏi. Những
người kia căn bản không đề cập một câu đến chuyện đi làm của Mạc Tiểu
Bắc, thậm chí còn không ngừng cường điệu rằng Mạc Tiểu Bắc nên đặt tâm
tư lên phương diện chăm sóc quan tâm đến bí thư Vương.
Vương
Tử Quân lúc này rõ ràng phải thay thế cho vợ Mạc Tiểu Bắc, hắn thầm cảm
thấy buồn cười, nhưng đối mặt với cô giáo của con thì hắn vẫn tỏ ra
thành thật:
- Xin lỗi cô, chúng tôi có chút thành kiến ở phương diện dạy bảo giáo dục con cái, sau này nhất định sẽ sửa đổi.
Vương Tử Quân là một người trước kia có hơn hai mươi năm kinh nghiệm gõ đầu trẻ, tất nhiên hắn biết phải làm sao để ứng phó với cô giáo trẻ
tuổi trước mặt. Thầy cô giáo đều thích mềm không thích cứng, nếu thái độ của anh mềm mại thỏa đáng, như vậy hy vọng vượt qua kiểm tra sẽ càng
lớn.
Quả nhiên Triệu Tịnh Yên thấy Vương Tử Quân tỏ thái độ
thành khẩn nhận sai lầm, thế là gương mặt căng cứng có vài phần hòa
hoãn:
- Bố của Vương Bắc Thần, thật ra các anh giáo dục con cái
có tinh thần trọng nghĩa cũng không có gì là sai, tôi rất tán thành. Đặc biệt là trẻ nam từ nhỏ cần phải dưỡng nên tâm tính trọng nghĩ, có ý
thức trách nhiệm, nhưng có một số việc nếu hăng hái quá thì hóa dở.
Vương Tử Quân nhận điểm sai của mình với Triệu Tịnh Yên, sau đó tỏ thái độ thích hợp nhất để nói vài câu với cô giáo Triệu, ba phút sau hắn
biến mất dưới ánh mắt tán dương của nàng.
- Bố của Vương Bắc Thần là một người rất thấu tình đạt lý.
Triệu Tịnh Yên nói với một người đồng sự của mình. Đây là một cô gái
hơn hai mươi tuổi, mặc dù không xinh đẹp tác động trực tiếp vào ánh mắt
người đối diện như Triệu Tịnh Yên, thế nhưng cũng là người có dáng vóc
lung linh, có vài phần nhan sắc.
Nữ giáo viên kia nhìn đám trẻ nhốn nháo chung quanh, sau đó khẽ nói với Triệu Tịnh Yên:
- Thế nào? Động tâm rồi à? Tôi nói cho cậu biết, người ta là hoa đã có chủ, cậu cũng đừng gây ra nhiễu loạn.
- Cậu nói gì vậy? Đúng là chỉ nói bậy!
Triệu Tịnh Yên nói rồi muốn đưa tay véo cánh tay cô đồng sự.
- Được rồi, được rồi, không náo loạn nữa, đám trẻ đã đến đông đủ, chúng ta nên đưa chúng đi dùng cơm.
Cô giáo kia vừa che lấp câu nói của mình vừa lái sang chuyện khác.
Triệu Tịnh Yên trước nay luôn chăm chú phụ trách với công tác của mình, nàng nhìn thoáng qua đồng sự, sau đó chuẩn bị đi về phía phòng học.
Khi tiếng trẻ thơ vang lên rộn rã thì bên ngoài đã không còn ai, Triệu
Tịnh Yên đóng cửa đi vào bên trong, không biết vì sao nàng lại nghĩ đến
câu nói đùa của người đồng sự vừa rồi.
Hoa đã có chủ, đúng là đáng tiếc. Triệu Tịnh Yên có chút tiếc hận, nàng khẽ lắc đầu rồi bước đi.
Cục công an thành phố Đông Hồng nằm ở trung tâm phía tây thành phố Đông Hồng, là một kiến trúc hai mươi sáu tầng sừng sững đứng đó như hạc giữa bầy gà, khi đến giờ làm thì liên tục có đủ loại xe đi vào cửa chính.
Nhưng khu văn phòng tràn đầy sức sống năm xưa căn bản không còn giữ
được bản sắc, khi đám cảnh sát thấy cục trưởng Hà Duyên Cường đang đứng
bên dưới thì sinh ra cảm giác như bị điểm huyệt, bọn họ nhanh chóng đi
đến phòng làm việc của mình.
Tin tức trong đơn vị lan truyền
rất nhanh, cục trưởng Hà Duyên Cường bị cử đi học tập ở trường đảng
trung ương, hầu như đây là điều mà cả hệ thống công an thành phố Đông
Hồng đều biết. Sắp xếp như vậy có ý nghĩa rất sâu xa, tuy có nhiều người nói đây là điềm báo được đề bạt, thế nhưng bọn họ căn bản không nhìn
thấy nụ cười trên mặt cục trưởng Hà.
- Cục trưởng Đồ, đã chuẩn bị xong chưa?
Hà Duyên Cường nhìn phó cục trưởng ở bên cạnh rồi trầm giọng hỏi.
Đồ Thăng Khuê biết rõ tâm tình của Hà Duyên Cường là không tốt, hắn lên tiếng:
- Đã chuẩn bị xong, các thành viên ban ngành đã đến đúng cõỗ.
Đồ Thăng Khuê nói đến đây thì tiếp tục:
- Vừa rồi đã liên hệ với cục công an tỉnh, cục trưởng Chân sắp đi đến.
- Ừ!
Tuy cực kỳ không thoải mái nhưng bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy đến kiểm tra giám sát thì Hà Duyên Cường cũng không dám chỉ làm ra vẻ. Lúc này
tâm tư của hắn đã chết, hắn chỉ nghĩ đến phương diện cố gắng đảm bảo ý
chỉ của mình được thuận lợi tiến hành trong lúc tham gia học tập ở
trường đảng mà thôi.
Nếu như Hà Duyên Cường không đi, hắn có
lòng tin sẽ thực hiện tốt tất cả. Nhưng hắn phải rời khỏi cương vị công
tác một năm, hắn thật sự có chút lo lắng. Ít nhất thì hàng rào quyền lực của cục công an thành phố Đông Hồng sẽ bị công phá, càng nghiêm trọng
là khi hắn bỏ đi sẽ có gì phát sinh, cũng không phải dễ dàng khống chế.
Lúc này tốt nhất là không nên gặp chuyện không may, nếu có sơ suất thì
ai có thể chứng thực sau khi Hà Duyên Cường kết thúc học tập sẽ bị đổi
chỗ? Cho dù cục trưởng Chân tình nguyện ném cho mình một lá phiếu, có
bao nhiêu phần thắng thuộc về mình đây?