Khi Hà Duyên Cường và Đồ Thăng Khuê đang nói chuyện với nhau, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc trang phục cảnh sát ưỡn ngực đi từ
nơi không xa đến. Người đàn ông này có thân hình cao lớn, từ xa nhìn lại làm cho người ta sinh ra cảm giác rất cường tráng.
Ánh mắt Đồ Thăng Khuê rơi lên người kẻ đang đến, giọng nói có vài phần hèn mọn:
- Mỗi ngày đều là như vậy, giống như nơi này biến thành sân bãi luyện công.
Hà Duyên Cường hừ lạnh một tiếng:
- Người ta đang cố gắng biểu hiện sự kiên cường của mình, anh nhìn mà xem.
- Hừ, cơ thể cường tráng thì có gì là tốt, chẳng phải thêm nặng nề sao?
Đồ Thăng Khuê có chút bực bội khó hiểu, lời nói cũng có chút ghen ghét.
- Anh Đoạn, đến đây một chút.
Hà Duyên Cường thấy người đàn ông trung niên kia đi đến bên cạnh mình thì khoát tay áo nói.
Người đàn ông trung niên kia nhìn Hà Duyên Cường, sau đó đi đến không
nhanh không chậm, trên gương mặt cường tráng lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Cục trưởng Hà, hôm nay có việc vui gì đây?
Hà Duyên Cường giống như căn bản không nghe được ẩn ý trào phúng trong câu hỏi của đối phương, hắn cười ha hả nói:
- Anh Đoạn, mỗi ngày anh đều đi làm đúng giờ, bảy giờ năm mươi phút, không sớm không muộn, thật sự là rất đúng điểm.
Anh Đoạn nghe Hà Duyên Cường nói như vậy thì có chút ngạc nhiên, rõ
ràng hắn không ngờ Hà Duyên Cường lại nắm chắc thời gian đi làm của mình như vậy. Nhưng lúc này vẻ kinh ngạc nhanh chóng bị che giấu, hắn nói:
- À, con người tôi có thói quen như vậy.
- Cục trưởng Đoạn tham gia quân ngũ nhiều năm, có quan điểm mạnh mẽ về thời gian, điều này đáng giá cho mọi người học tập.
Hà Duyên Cường nói với Đồ Thăng Khuê ở bên cạnh.
Đồ Thăng Khuê cười hì hì nói:
- Anh Đoạn, tôi cũng đang cảm thấy khó hiểu, có phải là khi anh cùng
chị dâu hoạt động một chút cũng bảo thủ như vậy không, có phải khi vui
vẻ cũng hô lên đi đều một hai hay không?
Đồ Thăng Khuê nói lời vui đùa làm cho Hà Duyên Cường cười lớn, nhưng Hà Duyên Cường cười mà chỉ vào Đồ Thăng Khuê nói:
- Thăng Khuê, anh Đoạn là đại ca, anh nói chuyện không lớn không nhỏ
như vậy là không hay, bây giờ cũng chỉ là vài lời cho vui mà thôi, anh
Đoạn cũng không so đo với anh.
Mặc dù anh Đoạn có chút bực
bội vì lời nói của Đồ Thăng Khuê, thế nhưng hắn vẫn nhận nhịn được. Hắn
biết rõ trong cơ quan có hơn tám phần nhân viên nói chuyện theo lời của
Hà Duyên Cường, nếu như mình cố gắng lên tiếng vì lời nói không ra gì
của Đồ Thăng Khuê vừa rồi, chỉ sợ kết quả là thứ gì cũng không thành,
hơn nữa còn mang tiếng không phóng khoáng.
Hơn nữa những năm này anh Đoạn đã có ánh mắt khá phai nhạt với các sự
việc không liên quan, vị trí phó cục trưởng thường vụ của hắn trong cơ
quan đã hầu như mất đi quyền lực. Thử nghĩ mà xem, có vị phó cục trưởng
thường vụ cục công an nào lại quản hai khối công tác dân chính và duy
trì ổn định xã hội? Nếu nói về quyền lợi thì căn bản còn kém hơn các vị
trưởng phòng khác trong đơn vị.
Sở dĩ có cục diện như vậy
cũng là vì tác phong của anh Đoạn quá cứng rắn; thứ hai cũng là vì năm
xưa hắn và Hà Duyên Cường đã cạnh tranh lật cổ tay quá mạnh mẽ với nhau.
Khi đó anh Đoạn là người có tiếng hô cao nhất, hơn nữa thị ủy cũng có
xu hướng về phía hắn. Không ngờ trong quan trường có quá nhiều chuyện
không hay, cuối cùng hắn cũng không thể tiến lên vị trí mong đợi.
Sau khi Hà Duyên Cường tiến lên làm lãnh đạo đơn vị, cục trưởng Hà tỏ
ra cực kỳ khách khí với anh Đoạn nhưng sau lưng lại liên tục vung mỏ lết lên đầu, bộ dạng không vặn ngã hắn thì căn bản không bao giờ bỏ qua. Vì vậy Đồ Thăng Khuê là chó của Hà Duyên Cường nhìn thấy mặt hắn cũng căn
bản không xem ra gì.
- Cục trưởng Đoạn, hôm nay bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy đến động viên tinh thần cục trưởng Hà, cũng xem như là
tiễn đưa cục trưởng Hà đến tham gia huấn luyện ở trường đảng. Anh nên
chuẩn bị một chút, ý nghĩ của cục trưởng Hà chính là khi lãnh đạo đến
kiểm tra đội ngũ, anh sẽ là người tiến lên hô khẩu hiệu.
Đồ Thăng Khuê thấy anh Đoạn chuẩn bị bỏ đi thì lên giọng phân phó.
Anh Đoạn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đồ Thăng Khuê, căn bản không lên
tiếng. Nhưng lúc này hắn thật sự có chút khiếp sợ, hắn căn bản không
được nghe nói về sự kiện Hà Duyên Cường sẽ đến trường đảng tham gia học
tập.
Tin tức này đã sớm được lan truyền trong cục công an
thành phố Đông Hồng, thế nhưng chính anh Đoạn là phó cục trưởng thường
vụ cục công an lại không biết tin, xem ra chính mình đã di đến tận cùng
của con đường lão hóa trong đơn vị rồi.
Tuy có chút bi ai
nhưng anh Đoạn vẫn cố gắng áp chế cảm xúc của mình ở sâu trong lòng. Hắn nhìn gương mặt Hà Duyên Cường, tuy Hà Duyên Cường đang cười nhưng thật
sự còn khó coi hơn khóc, có lẽ đi đến trường đảng học tập cũng không
phải là ý nghĩ thật sự của cục trưởng Hà.
Đi đến học tập ở
trường đảng trung ương đều là điềm báo của phương diện đề bạt, nhưng vì
sao Hà Duyên Cường lại tỏ ra mất vui như vậy? Một ý nghĩ này lóe lên và
chiếm hết tất cả đầu óc của anh Đoạn, đó là Hà Duyên Cường đến tham gia
học tập lần này căn bản là không công vô ích.
- Cục trưởng Hà cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định thực hiện tốt công tác của mình.
Anh Đoạn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.
- À, anh Đoạn, lúc tôi không có ở đây thì anh nên phối hợp tốt với công tác của Thăng Khuê. Anh là cán bộ lão thành của cục công an, tôi tin
tưởng có một số việc anh sẽ chú ý đến phương diện tố chất, chú ý đại
cục.
Hà Duyên Cường cười cười với Đoạn Văn Đống rồi nói.
"Có lầm lẫn gì không? Cái gì là phối hợp công tác với Đồ Thăng Khuê? Ông mơi là phó cục trưởng thường vụ của đơn vị này!"
Đoạn Văn Đống thầm mắng trong lòng nhưng không mở miệng, khi Hà Duyên
Cường nói xong thì hắn xoay người bỏ đi. Đúng lúc hắn cất bước, một
chiếc xe cảnh sát màu trắng chạy đến rồi dừng lại.
Hai người
Hà Duyên Cường và Đồ Thăng Khuê hầu như đều tiến lên nghênh đón, thực tế thì trên mặt Hà Duyên Cường lúc này tràn đầy nụ cười.
- Ha ha ha.
Khi mở cửa xe thì Hà Duyên Cường nở nụ cười vui vẻ nói với người đàn ông từ trong xe đi ra:
- Cục trưởng Mâu, đã nhiều ngày rồi ngài chưa đến cục công an thành phố Đông Hồng kiểm tra chỉ đạo công tác, hoan nghênh, hoan nghênh ngài.
Người đàn ông trung niên đi ra khỏi xe hơn bốn mươi tuổi, mặc đồng phục cảnh sát thẳng tắp làm cho người ta sinh ra cảm giác ngọc thụ lâm
phong. Người này khá cao ráo, tuy đã có tuổi nhưng căn bản vẫn tràn đầy
hương vị đàn ông.
Người đàn ông trung niên này căn bản rất
quen thuộc với Hà Duyên Cường, khi Hà Duyên Cường duỗi hai tay ra thì
hắn cũng duỗi hai tay bắt chặt tay:
- Cục trưởng Hà, công tác của các anh luôn đứng hàng đầu trong tỉnh, tôi đến kiểm tra cũng chỉ là
kiếm cơm mà thôi, thế cho nên không bằng bớt chút kinh phí cho văn phòng cục công an các anh.
- Ôi, lãnh đạo, ngài mặc dù yên tâm đến công tác của chúng tôi,
thế nhưng chúng tôi cũng luôn trông mong sự quan tâm của lãnh đạo đến
mình.
Hà Duyên Cường vui vẻ nói chuyện với cục trưởng Mâu, lời nói rất thân cận tự nhiên.
Đoạn Văn Đống tuy đã có ý nghĩ muốn bỏ đi thế nhưng hắn là phó cục
trưởng thường vụ cục công an thành phố Đông Hồng, hắn dù thế nào cũng
phải tiến lên chào hỏi. Lúc này hắn thấy cục trưởng Mâu trò chuyện vui
vẻ thoải mái với Hà Duyên Cường, thế là càng cảm thấy không thoải mái.
- Cục trưởng Đoạn, chào anh.
Sau khi chào hỏi Hà Duyên Cường, cục trưởng Mâu chỉ nói một câu tượng
trưng với Đoạn Văn Đống, sau đó đưa mắt nhìn Đồ Thăng Khuê. Hắn nhanh
chóng đưa ra yêu cầu chăm chú chuẩn bị, lần này bí thư Vương đến cục
công an thành phố Đông Hồng, lúc này thành phố Đông Hồng đại biểu cho
thể diện của cục công an tỉnh Nam Giang, càng là thể diện của cục trưởng Chân, tuyệt đối không nên có sơ suất.
Hà Duyên Cường dùng
giọng cực kỳ có lực tương tác, tỏ vẻ mình sẽ tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, nhất định sẽ bày ra phong thái cao vời của cảnh sát
nhân dân tỉnh Nam Giang.
Sau khi tỏ thái đội thì cục trưởng Mâu nói:
- Cục trưởng Hà, lần này anh đến thủ đô tham gia học tập, có lẽ sẽ bay
cao như diều gặp gió, tôi phải chúc mừng anh trước mới được.
Đoạn Văn Đống nhìn hai người Hà Duyên Cường bên kia nói lời thân mật với nhau mà trong lòng càng có thêm vài phần chua xót. Hắn căn cứ vào lời
nói của cục trưởng Mâu mà biết bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân lần
này đến cục công an thành phố Đông Hồng điều tra kiểm sát công tác, thực chất là tiễn chân Hà Duyên Cường.
"Ôi, xem ra mình căn bản không có cơ hội thể hiện!"
Đoạn Văn Đống cũng căn bản không có hứng thú với bí thư ủy ban tư pháp
Vương Tử Quân, hắn biết rõ cho dù vị bí thư ủy ban tư pháp này không
phải là đèn cạn dầu, thế nhưng căn bản cũng không làm gì được cục trưởng Chân.
Chân Hồng Lỗi không phải là hạng người dễ đối phó.
Sau khi quay về phòng làm việc của mình, Đoạn Văn Đống tưới chậu hoa
bên cạnh cửa sổ theo thói quen, sau đó chuẩn bị cho công tác thường ngày của mình. Vì có Hà Duyên Cường thế nên trong cục công an thành phố Đông Hồng có ít người đến báo cáo công tác với hắn, thậm chí những đơn vị
hắn được phân công quản lý cũng chạy đến báo cáo với Đồ Thăng Khuê.
Hà Duyên Cường cũng không phản đối tình huống kia, ngược lại còn tỏ vẻ
đồng ý. Loại thái độ này của Hà Duyên Cường căn bản làm cho Đoạn Văn
Đống mất hết quyền lực, vì vậy trong cục công an thành phố Đông Hồng căn bản không ai thèm quan tâm đến Đoạn Văn Đống.
Tuy trong lòng có ngàn vạn lần không phục nhưng Đoạn Văn Đống vẫn phải an ủi chính
mình, làm quan chỉ có hai chuyện lớn, đó là gặp mâu thuẫn và giải quyết
mâu thuẫn. Lúc này hắn bị Hà Duyên Cường chèn ép, thế nhưng phải làm sao để giải quyết vấn đề khó khăn này? Trước mắt hắn thấy điều này rất khó
khăn, hơn nữa tương lai sẽ tiếp tục tiếp diễn, sẽ càng có nhiều va chạm, xem ra chỉ có thể chậm rãi sống qua ngày mà thôi.
- Vài năm nữa mình sẽ về hưu sao?
Đoạn Văn Đống là một người lính lão thành, hắn có sự chuẩn bị của mình, thế nhưng lúc này tất cả đã không còn gì ngoài một khối đá bị mài nhẵn
nhụi.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, âm
thanh này làm cho Đoạn Văn Đống cảm thấy có chút bất ngờ. Hắn nhìn ra
bên ngoài, thầm nghĩ chưa đến giờ nghênh đón bí thư Vương, vì sao lại có người đến thông báo sớm như vậy?
Đoạn Văn Đống nói một câu
mời vào, lúc này một làn gió thơm xộc vào mũi. Người đi vào trong phòng
là nữ cảnh sát hơn ba mươi tuổi, một bộ đồng phục cảnh sát phụ trợ cho
những đường cong yểu điệu trên người thêm rõ ràng. Người phụ nữ này vừa
vào cửa đã cười khanh khách nói:
- Cục trưởng Đoạn, tôi đến báo cáo công tác với ngài.
Khi thấy người phụ nữ này thì Đoạn Văn Đống có chút sững sờ, hắn biết
rõ người phụ nữ này là hạng người gì. Nàng ta chính là phó ban tài vụ
trong cục công an thành phố Đông Hồng, nếu không có cái gật đầu của Hà
Duyên Cường thì vị trí này căn bản không thể lọt vào tay được.
- Trưởng ban Trương, có chuyện gì không?
Đoạn Văn Đống trầm ngâm giây lát, sau đó khẽ hỏi.
- Là thế này, cục trưởng Đoạn.
Người phụ nữ nói rồi mở bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình ra, nàng đưa
một cái còi trắng long lanh cho Đoạn Văn Đống rồi nói:
- Cục
trưởng Đồ sợ ngài tìm không thấy còi, thế cho nên đặc biệt để tôi mang
đến cho ngài một cái nữa, để ngài có cái mà dùng khi lãnh đạo đến kiểm
tra chỉ đạo công tác.
Người phụ nữ kia đi lại cơ thể dao động tràn đầy hấp dẫn, thế nhưng lúc này tâm tư của Đoạn Văn Đống đang lạnh
băng, không có chút ý nghĩ nào khác. Hắn nhìn chiếc còi màu trắng trên
bàn, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, mình chẳng lẽ chỉ là vật bài trí
của người ta thôi sao?
Đoạn Văn Đống thật sự có chút không
cam lòng, nhưng hắn không cam lòng thì làm được gì? Lúc này hắn căn bản
không thể nào vùng vẫy trong cục công an thành phố Đông Hồng, phía cục
công an tỉnh càng không có ai trợ giúp hắn. Trong đầu hắn chợt lóe lên
một ý nghĩ, hắn cầm chiếc còi màu trắng vào trong tay.
Vương
Tử Quân ngồi trên xe nhìn khu văn phòng cục công an thành phố Đông Hồng, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh. Hắn đến đây lần này cũng không phải chỉ đơn
giản là tiễn chân Hà Duyên Cường.
Lần này đi cùng Vương Tử
Quân còn có cục trưởng cục công an tỉnh Chân Hồng Lỗi, có cả bí thư ủy
ban tư pháp thành phố Đông Hồng Lý Hồng Phảng. Phó bí thư thị ủy chủ
khảo khối tư pháp của thành phố Đông Hồng là La Tấn Thương vì đi họp ở
bên ngoài nên không đến được, còn đặc biệt tự mình gọi điện thoại cho
Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản cũng chỉ nghe sơ lược
lời xin lỗi của phó bí thư La Tấn Thương mà thôi, cũng không đặt trong
lòng. Hắn căn bản không biết về La Tấn Thương, cũng không cần biết về
đối phương. Thế nhưng người kia không muốn tham gia vào hoạt động lần
này, như vậy cũng không ép.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân xiết chặt quần áo. Lần này hắn điều Hà Duyên Cường đi học tập ở trường đảng trung ương, căn bản là thừa cơ mà làm, cũng đã có ý
nghĩ này từ sớm. Hắn muốn quán triệt ý chỉ của mình trong đơn vị, Chân
Hồng Lỗi là một người căn bản khó thể vượt qua vào lúc này, thế nhưng
Chân Hồng Lỗi lại là một điểm quyết định. Chân Hồng Lỗi công tác trong
cục công an nhiều năm, đặc biệt là cục công an tỉnh đã được Chân Hồng
Lỗi kinh doanh cứng như sắt thép, căn bản đối kháng trực tiếp là cực kỳ
gian nan.
Nhưng cục công an thành phố thì lại khác, tuy Hà
Duyên Cường là một thành viên có khả năng, thế nhưng lãnh đạo trực tiếp
của Hà Duyên Cường vẫn là thị ủy Đông Hồng. Bí thư Đậu Minh Đường là
người đứng đầu thành phố Đông Hồng, đây là đối tượng có thể hợp tác. Khi hai vị thường ủy tỉnh ủy vận tác cùng xử lý một cục công an thành phố,
như vậy thì thùng sắt được Chân Hồng Lỗi hàn kín cũng phải xuất hiện lỗ
hổng.