La Kiến Cường vốn đang áp chế cơn giận, bây giờ thấy Vương Tử Quân tỏ ra hùng hồn như vậy, hắn dùng ngón tay chỉ vào Vương Tử Quân rồi tức giận đến mức run rẩy cả người:
- Chủ tịch Vương Tử Quân, mong anh chú ý lời nói và việc làm của mình, nếu như anh cố tình gây sự, thứ cho tôi không khách khí, xin ngài rời khỏi phòng làm việc của tôi.
- Cố tình gây sự? Bí thư La, tôi mời anh, mời anh đến đây mà xem. Khi Quốc Lương đi theo các anh thì không có vấn đề, bây giờ mới ở một đêm đã bị đánh gãy cả mũi. Anh cũng đừng nên nói cho tôi biết, là chính cậu ấy té ngã gãy mũi đấy nhé. Các anh là ban ngành giám sát và kỷ luật đảng, các anh nên biết những chuyện thế này đại biểu cho vấn đề gì. Bí thư La, chúng ta nói chuyện làm việc đều phải nhìn vào quy củ, phải giữ thể diện cho nhau.
Vương Tử Quân vừa nói vừa vỗ mạnh tay lên mặ bàn của La Kiến Cường, hắn dùng sức quá mạnh dọa cho bí thư La phải nhảy dựng lên.
- Ầm!
Một ly sứ trên bàn làm việc của bí thư La Kiến Cường lăn khỏi bàn và rơi xuống nền đá cẩm thạch, ly sứ vỡ tan thành nhiều mảnh, âm thanh trong trẻo thậm chí còn chói tai hơn cả tiếng vỗ bàn vào lúc vừa rồi.
Vẻ mặt La Kiến Cường chợt tái nhợt nhưng ánh mắt lại rơi lên mặt Triệu Quốc Lương. Hắn nhìn thấy vết thương trên mũi Triệu Quốc Lương, trong lòng thật sự không khỏi cảm thấy rất căm tức. Con bà nó, thằng nào làm việc không có mắt mà đổ ra một đống rác thải như vậy? Hắn là người công tác trong ủy ban kỷ luật nhiều năm, hắn tất nhiên biết rõ vết thương trên mặt Triệu Quốc Lương đại biểu cho cái gì.
- Chủ tịch Vương, chuyện này ủy ban kỷ luật nhất định sẽ điều tra rõ ràng, sẽ cho đồng chí Tiểu Triệu một câu trả lời thuyết phục.
La Kiến Cường cắn răng trầm giọng nói, lúc này hắn không thể đạp tên khốn Vạn Quốc Tỉnh ngã lăn ra đất, là một chuyện tốt mà tên khốn kia lại làm cho mình rơi vào tình thế bị động như lúc này. Bây giờ Vương Tử Quân gây náo loạn trong phòng của mình, lại dùng giọng hào hùng như thế để vấn tội chính mình, nhưng hắn lại chỉ có thể nén giận nói lời tốt đẹp cho Vương Tử Quân, thật sự là con bà nó bất lực.
Nhưng dù La Kiến Cường có tức giận thế nào cũng không thể phát tác, dù sao thì chuyện này hắn cũng là người đuối lý.
- Bí thư La, anh nói quá mơ hồ rồi, anh nói sao để tôi có thể tin tưởng anh đây? Ngày hôm qua anh điều thư ký Tiểu Triệu đi, lúc đi đến đều là binh hùng tướng mạnh, không ngờ đám binh tướng của anh đều có đạo đức như vậy, cũng không thể không nghi ngờ bọn họ chính là đám côn đồ lưu manh. Tôi cũng thật sự không ngờ ban ngành kiểm tra kỷ luật của thành phố Đông Bộ lại rơi rớt đến mức độ như vậy.
La Kiến Cường thật sự cảm thấy cơn giận của mình đang bùng lên, hắn cố gắng áp chế, đang định lên tiếng thì chợt nghe thấy vương tử quân nói tiếp:
- Tất nhiên là một người phụ trách của ban ngành kiểm tra kỷ luật, có lẽ bí thư La lại càng là người cảm thấy bất an. Tôi thấy để các anh tự truy cứu thật sự là không được, cảm thấy như vậy dù sao cũng sẽ sinh ra tình huống tị hiềm. Thế cho nên tôi sẽ đề nghị với bí thư Tiết, mời các đồng chí ban ngành khác hoặc các đồng chí trên tỉnh xuống xử lý chuyện này. Tôi cũng muốn xem đội ngũ kiểm tra kỷ luật của thành phố Đông Bộ rốt cuộc là hỗn loạn đến mức thế nào.
- Vương Tử Quân, tôi thấy anh rõ ràng không phải là được một tấc tiến lên một thước, là được một tấc tiến lên cả chục thước, làm người không thể quá phận như vậy được.
La Kiến Cường thấy Vương Tử Quân nói mà không chừa cho mình dư âm đường về, thế là cảm thấy như có mèo cào trong lòng. Vương Tử Quân nổi tiếng là người có thù tất báo, chẳng lẽ quyết định níu chặt lấy tóc của mình không tha?
- Tùy tiện!
Vương Tử Quân lạnh lùng nói một câu, La Kiến Cường chợt nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng, chợt thấy bên ngoài đã đầy người. Lúc này đám cán bộ đang dùng ánh mắt giật mình nhìn vào những gì phát sinh bên trong.
- Các anh đến đây vây quanh làm gì? Muốn xem náo nhiệt sao? Thật sự không có chút tố chất gì cả.
La Kiến Cường thấy đám nhân viên đứng ngoài nhìn vào bằng ánh mắt dò xét, thế là lửa giận trong lòng càng bùng phát, hắn nhanh chóng mở miệng khiển trách.
...
Một dãy máy vi tính được sắp xếp thẳng hàng, Tần Hồng Cẩm đứng sau lưng đám người đang thao tác máy tính giống như một nữ vương tôn quý, ánh mắt không những nhìn những ngón tay thao tác nhanh chóng trên bàn phím.
- Giám đốc Tần, cứ theo đà này thì chúng ta sẽ phải bồi thường tiền.
Một tên đàn ông đeo kiếng mặc tây trang có bộ dạng cực kỳ khéo léo cung kính đi đến trước mặt Tần Hồng Cẩm, hắn khẽ nói.
- Bồi thường bao nhiêu?
Tần Hồng Cẩm nghiêng đầu đi chỗ khác dùng giọng không chút quan tâm nói.
Người đàn ông kia không ngờ Tần Hồng Cẩm lại hỏi như vậy, hắn vì không chuẩn bị nên vã cả mồ hôi trán. Hắn cố gắng trấn định tâm tình, lúc này mới dùng giọng không yên nói:
- Thật xin lỗi giám đốc Tần, số lượng cụ thể là bao nhiêu thì tôi chưa tính toán, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ thiệt hại của chúng ta là từ khoảng một trăm cho đến ba trăm triệu.
- Đô la sao?
Tần Hồng Cẩm vẫn nghiêng đầu đi chỗ khác, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh.
- Không phải, là Nhân Dân Tệ.
Người đàn ông chợt cảm thấy chấn động, hắn hiểu rõ tổng giám đốc của mình, nàng chính là anh thư trên đường kinh doanh, ánh mắt cực kỳ sắc bén, mưu lược không giống như người thường, hễ có chút gió thổi cỏ lay là sẽ nhanh chóng hoạt động. Cũng chính vì những đức tính tốt như vậy mà nàng thường chiến thắng trong tất cả tình huống, nhưng vì sao hôm nay giám đốc lại có phản ứng như vậy?
- Anh Triệu, tôi hiểu rõ tâm tình của anh, thương trường có nguy hiểm, đầu tư phải cẩn thận, điều này là tôi hiểu. Nhưng chúng ta cũng có thể đối đầu với nguy hiểm, một trăm hay ba trăm triệu cũng được, anh nghĩ rằng tập đoàn chúng ta không chịu được sao?
Tề Chính Hồng đưa mắt nhìn tên đàn ông đối diện, sau đó cười hỏi.
Một trăm hay ba trăm triệu cũng được, tên đàn ông nghe những lời này mà không khỏi cảm khái. Hắn biết rất rõ người phụ nữ trước mặt không nói khoác với mình, đối với nàng thì một hay ba trăm triệu cũng không có gì khác nhau. Hắn nghĩ đến khoảng thời gian trước đó, công ty dã tìm được rất nhiều tài chính từ nước ngoài giống như có thần thánh trợ giúp, thế là cảm giác bất mãn vì ném tiền qua cửa sổ vào lúc này chợt biến mất không còn bóng dáng.
Chút tiền như vậy cũng không làm cho giám đốc Tần cảm thấy có vấn đề, dù sao thì đối với công ty cũng chỉ là giảm bớt chút lợi nhuận trong một năm mà thôi. Người đàn ông thầm nghĩ thông suốt những vấn đề này, sau đó hắn cười ha hả nói:
- Giám đốc Tần, anh nói đúng, chuyện này tôi thật sự không có ý kiến gì khác.
Sau khi tên đàn ông kia bỏ đi thì ánh mắt Tần Hồng Cẩm lại chuyển lên những con số nhấy nháy trên màn hình, hai bàn tay khẽ xoắn lại với nhau, trong miệng khẽ lẩm bẩm với một âm thanh mà chỉ có mình nàng nghe được:
- Chỉ cần có trợ giúp với anh ấy, đừng nói là ba trăm triệu, dù là trả giá cả công ty thì có vấn đề gì chứ? Nhưng chút tiền ném ra thị trường vào lúc này cũng không phải là quá lớn.
...
Sau khi Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của La Kiến Cường thì cũng không đến phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến, sau khi cho Triệu Quốc Lương hai ngày nghỉ thì đi về phòng làm việc của mình. Nhưng hắn gây náo loạn như vậy làm cho khu văn phòng thị ủy vốn đang bình tĩnh chợt bùng phát những con sóng ngầm.
Ủy ban kỷ luật thị ủy phá án đánh người, người đó lại là thư ký của Vương Tử Quân, vì sao lại đánh thư ký của Vương Tử Quân, rốt cuộc nhân viên phá án muốn làm gì? Rất nhiều nghi vấn được truyền bá rộng rãi trong khu văn phòng thị ủy. Tuy kéo theo đó là những lời nghị luận không đâu vào đâu, thế nhưng nhiều lời nói chọc khoáy không khỏi làm cho La Kiến Cường cảm thấy bực bội.
Những tin tức này tất nhiên sẽ không gạt được lỗ tai của đám thường ủy thị ủy, nhưng sau khi nghe được tin tức như vậy thì bọn họ lại chọn phương án trầm mặc. Văn phòng thị ủy bình yên như mặt hồ phẳng lặng, giống như tất cả các sự kiện chưa từng phát sinh.
Có câu: "Có người mừng sẽ có kẻ lo", khi đám người thân cận với Vương Tử Quân cảm thấy vui sướng vì tình huống nghịch chuyển, lúc này trong một gian phòng ở tòa nhà cao hơn mười tầng của tập đoàn Lam Hà, vẻ mặt Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm thật sự rất khó coi.
- Anh Đinh, anh làm như vậy không quá đáng lắm sao?
Lý Khang Lộ vừa đi lại trong phòng vừa trầm giọng nói với đầu đây bên kia.
Đinh Xuyên Trụ ở đầu dây bên kia đã không còn cười lên ha hả như dĩ vãng, hắn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Chủ tịch Lý, anh cũng biết rõ tôi hành động như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
- Bất đắc dĩ sao? Anh Đinh, anh cảm thấy một câu bất đắc dĩ có thể giải quyết được vấn đề sao? Anh có biết như vậy sẽ làm cho chúng ta cực kỳ bị động không?
Lý Khang Lộ nói đến hai chữ chúng ta thì thật sự nghiến răng nghiến lợi, biểu hiện cũng là cực kỳ oán hận, thật sự giống như hận không thể đạp cho Đinh Xuyên Trụ ngã nhào xuống đất, sau đó tiến lên đấm đá giẫm đạp điên cuồng.
- Điều này thì tôi biết, nhưng này chủ tịch Lý, xin ngài cứ tin tưởng nơi tôi, tôi khẳng định có khổ tâm. Chủ tịch Lý, tôi còn có chuyện phải quay về thành phố Sơn Viên, khi nào anh đến thành phố Sơn Viên thì tôi sẽ tiếp đãi với quy cách cao nhất, coi như chịu tội với anh em.
- Không cần.
Lý Khang Lộ tuy không hy vọng đắc tội với Đinh Xuyên Trụ, thế nhưng lúc này hắn cũng không có tâm tư dài dòng với tên khốn lật òọng như Đinh Xuyên Trụ. Hắn cười lạnh một tiếng chuẩn bị cúp điện thoại, đột nhiên nghe thấy tiếng tút tút truyền ra, đối phương đã cúp máy từ lúc nào rồi.
Bên kia dám cúp máy trước? Con bà nó, một hành động như vậy của Đinh Xuyên Trụ thật sự chọc giận Lý Khang Lộ, tên khốn kia dám cúp máy không khách khí như vậy, điều này không khỏi làm cho cơn giận của Lý Khang Lộ đẩy lên mức cao độ.
- Sau này tên khốn Đinh Xuyên Trụ nếu còn đến thành phố Đông Bộ, chúng ta phải trực tiếp đẩy loại khốn nạn này ra ngoài. Đúng là con mẹ nó gian thương, gian manh xảo trá.
Lý Khang Lộ quăng mạnh điện thoại lên bàn, sau đó dùng giọng nổi giận đùng đùng nói.
Tiết Nhất Phàm nhìn bộ dạng xúc động tâm tình của Lý Khang Lộ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ yêu thương:
- Khang Lộ, không đáng tức giận với loại người như vậy, sau này không hợp tác với hắn nữa là được. Chỉ là em đang suy xét rõ ràng sự kiện này, Đinh Xuyên Trụ kia là ai? Hắn vì muốn giành một chén canh trong hạng mục xây dựng trung tâm thương mại mà không tiếc liên thủ với Đỗ Gia Hào để ép chết Vương Tử Quân. Bây giờ hắn đột nhiên bỏ chạy, làm cho chúng ta trở tay không kịp, thật sự là thất bại thảm hại, trong sự việc này chẳng lẽ có gì đó khó nói ra?
Lý Khang Lộ chợt tỉnh táo trở lại, hắn hít vào vài hơi thật sâu, vung tay ôm Tiết Nhất Phàm vào lòng, sau đó hôn lên môi nàng một cái. Một lát sau hắn mới trầm giọng nói:
- Anh vừa rồi thật sự có hơi nóng nảy, Nhất Phàm em nói đúng, chúng ta nên suy xét rõ ràng huyền cơ bên trong sự kiện này. Có thể làm cho Đinh Xuyên Trụ cam tâm tình nguyện lật ngược thế cờ vốn đã chắc thắng trong tay, như vậy chỉ có hai khả năng: Một là Đinh Xuyên Trụ đã bị Vương Tử Quân chụp lấy búi tóc trên đầu; mặt khác đã có một đại nhân vật lên tiếng chào hỏi thư ký trưởng Đinh ở trên tỉnh ủy.
- Có lẽ có người chào hỏi.
Tiết Nhất Phàm là người mưa dầm thấm đất trên quan trường, nàng cũng biết được rất nhiều chuyện, nàng trầm ngâm một chút rồi dùng giọng khẳng định nói.
- Ừ, có lẽ là vậy.
Lý Khang Lộ lấy từ trong tủ ra một ly rượu đỏ, rót cho Tiết Nhất Phàm nửa ly và cho mình nửa ly, sau đó lắc lắc ly nói tiếp:
- Nhưng dù Vương Tử Quân có nhờ nhân vật nào chào hỏi, hắn có thể làm gì được chúng ta chứ?
- Sau lưng Vương Tử Quân có đại nhân vật, sau lưng bí thư Tiết cũng không phải không có người, trong quan trường cũng không phải anh có hậu trường thì có thể không làm mà được lợi, dù là ai cũng phải hiểu quy tắc ngầm trên quan trường.
Tiết Nhất Phàm cười cười, tuy nàng cũng không phải người quá động tình và xinh đẹp, thế nhưng nụ cười của nàng cũng đủ hút hồn vô số đàn ông.
- Khang Lộ anh nói đúng, Đinh Xuyên Trụ rời khỏi thành phố Đông Bộ, Vương Tử Quân còn làm gì được? Dù sao thì hạng mục trung tâm thương mại cũng đã nằm trong tay anh, do anh làm chủ.
Hai người nói chuyện và đều nở nụ cười, tuy không phải là nụ cười thắng lợi thế nhưng dù ít dù nhiều cũng có chút đắc ý.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, hai người Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm đang tâm sự đầy hứng thú chợt tỏ ra mất kiên nhẫn. Nhưng Tiết Nhất Phàm vẫn rút ban tay của Lý Khang Lộ ra khỏi ngực mình, sau đó cố gắng áp chế tâm tình rồi dùng giọng nghiêm túc nói:
- Vào đi.
- Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi sẽ báo cáo với chủ tịch Lý về tình huống giao dịch cổ phần của tập đoàn chúng ta, nói anh những chuyện gì không cần thiết thì đừng quấy rầy, anh không nghe rõ sao?
Khi thấy người đi vào là một vị phó tổng giám đốc của tập đoàn, Tiết Nhất Phàm chợt lạnh mặt nói.
Tiết Nhất Phàm là tổng giám đốc tập đoàn, lại là con gái của bí thư Tiết Diệu Tiến, thế cho nên uy tín của nàng ở tập đoàn Lam Hà phải nói là không ai có thể so sánh được, trên căn bản là nói một không hai. Cho dù là vài vị phó tổng giám đốc trong tập đoàn cũng phải nghe theo lời nàng.
- Giám đốc Tiết, không phải tôi muốn quấy rối chị, mà lúc này cổ phần của tập đoàn chúng ta biến hóa quá lớn, bây giờ đang có người bán tống bán tháo cổ phiếu của chúng ta, chỉ sợ sau một thời gian nữa sẽ kéo giá cổ phiếu của chúng ta xuống một mức giá thấp mới.
Phó tổng giám đốc lau mồ hôi trán rồi dùng giọng cực kỳ sốt ruột nói.
Lý Khang Lộ đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lông, sau khi nghe được những lời như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn chợt đứng khỏi ghế sa lông rồi nói:
- Anh nói gì? Anh nói lại một lần nữa tôi xem.
- Chủ tịch Lý, cổ phiếu của tập đoàn chúng ta bây giờ đang bị bán tháo, hơn nữa lại có đu mọi tin tức xấu của tập đoàn được phát tát trên inte. Nếu như chúng ta không tiếp tục tăng cường tài chính, như vậy chỉ có thê ngồi chờ chết mà thôi, hậu quả thật sự khó tưởng.
Vị phó tổng giám đốc cũn không tiếp tục chú ý dùng từ, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói ra dự cảm của mình.
- Đầu tư thêm tài chính? Bao nhiêu?
Tiết Nhất Phàm trầm ngâm một chút rồi trầm giọng nói.
- Ít nhất cũng phải là hai trăm triệu.
Vị phó tổng giám đốc thật sự có nghiên cứu ở phương diện này, khi thấy Tiết Nhất Phàm hỏi thì nhanh chóng cho ra đáp án.
- Hai trăm triệu?
Gương mặt Tiết Nhất Phàm chợt trở nên khó coi, cùng lúc này vẻ mặt Lý Khang Lộ cũng tái nhợt. Sau khi phó tổng giám đốc rời khỏi phòng làm việc của Tiết Nhất Phàm, vừa rồi Tiết Nhất Phàm còn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, bây giờ hầu như đã đến gần biên giới sụp đổ.
- Khang Lộ, làm sao bây giờ? Tài chính của tập đoàn đã...
Lý Khang Lộ cũng thật sự hoảng hốt, nhưng hắn đứng trước người phụ nữ mình yêu và phải trở thành một ngọn núi, vì thế hắn cố nén giận khẽ nói lời an ủi:
- Đừng có gấp, không có chuyện gì đâu, chỉ cần chúng ta làm cho tốt, tất cả sẽ khá hơn. Thế này đi, anh giám đốc cho Gia Hào, để cậu ấy tranh thủ kiếm ít tiền.
Tiết Nhất Phàm gật đầu nói:
- Anh nói với anh ta, dù thế nào cũng phải làm tốt vụ này, không thì đợi đến lúc cổ phần đóng băng thì hậu quả là khó tưởng. Anh biết rồi đấy, công ty căn bản không thể nào chống lại kiểm tra.
Lý Khang Lộ nghiêm túc lên tiếng đồng ý, sau đó hắn nhấc điện thoại gọi ra ngoài.
Trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, màn hình máy tính cũng đang lóe lên, hắn nhìn những số liệu giao dịch cổ phiếu của tập đoàn đầu tiên trong thành phố Đông Bộ đưa lên niêm yết, trên mặt xuất hiện nụ cười nhạt.
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Nhâm đến.
Lý Cẩm Hồ vừa nói vừa giúp Vương Tử Quân mở cửa.
- Chủ tịch Nhâm, hôm nay ngài lại đột nhiên tập kích, sau này có gì dặn dò thì ngài cứ nói một tiếng, để tôi đến phòng làm việc của anh báo cáo. Hơn nữa tôi cũng đảm bảo chỉ cần có được lời triệu kiến của ngài thì sẽ chạy đi ngay.
Lúc này trạng thái tinh thần của Nhâm Xương Bình là rất tốt, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương ơi là chủ tịch Vương, mỗi lần tôi đến đây đều bị anh tâng bốc quá đầu, thời gian dài thì sẽ giống như đầu bếp, đầu dài hẳn ra, ha ha...
Nhâm Xương Bình cũng không chờ Vương Tử Quân nhường chỗ, hắn ngồi xuống ghế sa lông. Lý Cẩm Hồ nhanh chóng dâng trà nước cho hai vị lãnh đạo, sau đó rời khỏi phòng.
- Chủ tịch Vương, tôi cũng đã nghe nói về chuyện của ủy ban kỷ luật, đối với chuyện này thì ngoài phẫn nộ, tôi cũng rất đau lòng. Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho La Kiến Cường, yêu cầu anh ta phải có lời giải thích cho văn phòng khối chính quyền thành phố, phải thẩm tra đồng chí của mình xem rốt cuộc họ muốn làm gì? Người thẩm vấn kia thật sự không thể chấp nhận được.
Nhâm Xương Bình uống một ngụm trà rồi dùng giọng cực kỳ căm phẫn nói với Vương Tử Quân.
Nhâm Xương Bình tỏ thái độ làm cho Vương Tử Quân liên tục cười lạnh. Tuy hắn nhập gánh công tác với Nhâm Xương Bình chưa quá lâu, thế nhưng hắn biết chủ tịch Nhâm là hạng người gì. Bây giờ đối phương đang bộc lộ ý tốt, như vậy sau đó tuyệt đối sẽ có suy nghĩ mà không ai đoán ra được.
Vương Tử Quân dù nhìn rõ tâm của Nhâm Xương Bình nhưng cũng không chọc ra, hắn chỉ cười cười nói:
- Đối với chuyện này thì tôi còn phải tự kiểm điểm, tôi đã chạy đến náo loạn ở chỗ của bí thư La, bây giờ nghĩ lại cảm thấy tâm tình xúc động thì còn có thể hiểu được, thế nhưng phương thức xúc động như thế cũng không hay.
Tự phê bình? Nhâm Xương Bình thầm mắng một tiếng, thầm nghĩ anh cũng có tâm tư này sao?
Cũng không biết anh hào sảng chạy đến gây náo loạn thì phát sinh những sự kiện long trời lở đất thế nào, sự việc đến tình trạng này mà anh còn ở đây nói lời phê bình giả mù sa mưa. Vương Tử Quân ơi là Vương Tử Quân, anh thật sự không phải là một phó chủ tịch thường vụ, phải là một diễn viên hạng nhất mới đúng. Không, không phải, nếu nhìn vào những gì anh đã diễn trò, chỉ sợ phải là vua điện ảnh.
Nhâm Xương Bình thầm nghĩ như vậy nhưng lại nghiêm trang nói:
- Ôi, điều này cũng khó tránh khỏi, đèn không khơi không sáng, nếu quá chú tâm sẽ khôn thể nào phân biệt rõ, chẳng lẽ La Kiến Cường không xem xét lại thuộc hạ của mình? Chủ tịch Vương làm như vậy cũng không phải hướng vào bản thân của bí thư La Kiến Cường, đó là vì công tác, là vì những hành vi không đúng.
- Nhưng dù sao thì nói đi cũng nói lại, Triệu Quốc Lương có thể nói là rất may mắn khi có một vị lãnh đạo bao che cho cấp dưới như vậy, vào thời điểm mấu chốt có thể đứng ra che gió che mưa, không để cho cấp dưới chịu chút uất ức. Tình huống như vậy diễn ra, không phải sau này Triệu Quốc Lương sẽ luôn trung thành tận tâm cống hiến hết sức lực cho chủ tịch Vương sao?
- Chủ tịch Nhâm, anh nói như vậy thì tôi cũng yên tâm hơn. Còn về phía bí thư La Kiến Cường, dù thế nào thì tôi cũng là người đường đường chính chính. còn chuyện của Triệu Quốc Lương, tôi tin chắc một điều đó là anh ấy có thể chống lại khảo nghiệm.
Vương Tử Quân đã suy đoán được mục đích của Nhâm Xương Bình khi đến đây lần này, nhưng hắn chỉ mở miệng nói vài vấn đề tào lao với đối phương, căn bản không chịu đi vào chính đề.
Nhâm Xương Bình và Vương Tử Quân tiếp tục nói hai câu về La Kiến Cường, sau đó rút ra một phần văn kiện trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, anh xem cái này đi đã.
Vương Tử Quân lấy văn kiện ra xem và vẻ mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc, cũng có thêm chút vui sướng bùng phát trong lòng. Văn kiện này cũng không phải là của đơn vị nào khác, nó là một lá đơn tố cáo, nội dung tờ đơn tố cáo tổng giám đốc tập đoàn Lam Hà là Tiết Nhất Phàm và phó chủ tịch chủ quản Lý Khang Lộ tham ô công khoản. Nhìn vào tờ đơn thì biết kẻ tố cáo có địa vị không thấp trong tập đoàn Lam Hà, không những biết rõ số tiền tham ô, thậm chí còn biết cả số tiên kia dùng để làm gì.
Xem ra Nhâm Xương Bình đã bỏ ra không ít sức lực vì vụ này, có lẽ tờ đơn này cũng là do Nhâm Xương Bình nhào nặn ra. Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn Nhâm Xương Bình.
- Đối với chuyện này tôi cảm thấy cực kỳ đau lòng, không ngờ tôi làm chủ tịch thành phố mà tập đoàn Lam Hà dưới tay lại phát sinh sự kiện như vậy, sợ rằng tôi cũng khó tránh khỏi trách nhiệm của mình. Chuyện bây giờ đã xảy ra, nếu muốn ngăn cản nó tiếp tục lan tràn, đồng thời cũng dự phòng các tình huống xấu, tôi cảm thấy chúng ta nên lựa chọn ra một vài biện pháp.
Nhâm Xương Bình nói rất khẽ nhưng ánh mắt lại luôn đặt lên người Vương Tử Quân.
- À, căn cứ vào thái độ phụ trách của thượng cấp với đồng chí bên dưới, thật sự không nên nuông chiều nhân nhượng, không thể làm như không thấy.
Vương Tử Quân hiểu thái độ của Nhâm Xương Bình, hắn dùng giọng phụ họa nói.
Vẻ mặt Nhâm Xương Bình vốn rất ngưng trọng, lúc này chợt lộ ra nụ cười khó thể phát hiện ra được:
- Tôi biết chủ tịch Tử Quân là một người có thể chống lại khảo nghiệm, có sự giúp đỡ của chủ tịch Tử Quân, tôi tin tương lai của thành phố Đông Bộ sẽ càng ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn.
Nhâm Xương Bình nói ra những lời không đầu không đuôi nhưng ý nghĩa của nó là thế nào thì hai người lại thầm hiểu rõ ràng. Ngày mai hay tương lai sẽ đẹp hơn, Vương Tử Quân nâng ly trà lên khẽ lắc lư qua lại, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Không ai ra tay thì tất cả cực kỳ bình tĩnh, nhưng một khi đã ra tay thì lại giống như gió bão sấm sét. Dưới tình huống mà các cán bộ bình thường căn bản không biết có chuyện gì xảy ra, phó chủ tịch Lý Khang Lộ trước nay luôn cực kỳ uy phong và con gái của bí thư thị ủy nguyên là tổng giám đốc tập đoàn Lam Hà Tiết Nhất Phàm đã bị nhân viên công tác của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy khống chế.
Dù không tuyên bố lý do với bên ngoài, hơn nữa tin tức này được phong tỏa rất chặt, nhưng lúc này toàn bộ thị ủy đã thông qua nhiều nguồn tin để biết rõ vấn đề. Một đám người trước đó xuân phong đắc ý chợt hỗn loạn, mà một đám người trước kia thất thế lại đang xoa tay chờ cơ hội đến.
Vua nào triều nấy, xảy ra chuyện lớn như vậy thì rất nhiều người sinh ra cảm giác nhà tan cửa nát, nếu một khi tòa nhà lớn đổ xuống, tất nhiên sẽ có người muốn leo lên, hơn nữa số người ngóng trông cơ hội như vậy là rất đông.
Hai ngày qua phòng làm việc của Vương Tử Quân trở nên cực kỳ náo nhiệt, tuy rất nhiều người cũng không biết sự kiện này liên lụy rộng như thế nào, thế nhưng có một vấn đề đã quá rõ ràng: Vị phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân vừa đến nhận chức ở thành phố Đông Bộ hơn hai tháng rõ ràng không thể nào liên quan đến sự việc đang diễn ra.
Vương Tử Quân là một phó chủ tịch thường vụ, tất nhiên sẽ là một bến cảng an toàn cho không ít cán bộ, rất nhiều người đang cố gắng tìm một ngôi nhà an toàn trong thời điểm nhà tan cửa nát như bây giờ.
- Chủ tịch Vương, trưởng phòng lao động thương binh xã hội lại đến.
Triệu Quốc Lương lúc này đã khôi phục lại bộ dạng thường ngày, hắn nhanh chóng đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, sau đó khẽ lên tiếng báo cáo với lãnh đạo.
Hai ngày qua thành phố Đông Bộ rơi vào tình huống gió mây xoay vần, thế là vị trưởng phòng lao động thương binh xã hội là đơn vị nằm dưới tay của Vương Tử Quân đã liên tục đến báo cáo công tác. Nhưng phần lớn là Vương Tử Quân để cho Lý Cẩm Hồ tiếp đãi, có vấn đề gì liên quan đều cho Lý Cẩm Hồ ra mặt xử lý.
Đối với những vấn đề này, rất nhiều người nhìn bằng mắt nhưng lại nghĩ trong lòng, mà vị trưởng phòng lao động thương binh xã hội càng hiểu ý của Vương Tử Quân. Nhưng hắn thật sự phát huy tư tưởng: Có công mài sắt có ngày nên kim, cho dù mỗi lần đến đều có kết quả như nhau, nhiều lần bị nhục, thế nhưng vẫn kiên trì đến báo cáo đúng giờ vào mỗi ngày.
- Hôm nay anh ta có chuyện gì?
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói.
- Nghe nói muốn báo cáo với anh về những tình huống của lao động ở bên ngoài.
Triệu Quốc Lương nói rồi đặt một phần văn kiện xuống trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn văn kiện rồi thản nhiên nói:
- Dựa theo quy củ, để cho anh ta bàn bạc với thư ký trưởng Lý, hai bên cùng nhau nghiên cứu.
Sự kiện Tiết Nhất Phàm có liên quan đến rất nhiều người, lúc này cả thành phố Đông Bộ rơi vào tình huống sợ bóng sợ gió, trông gà hóa cuốc. Rất nhiều người vì có liên quan đến sự việc mà thật sự cảm thấy cực kỳ hoảng hốt, thời gian trôi qua vô cùng khổ sở.
Vương Tử Quân vừa dùng cơm xem tivi, lần này chủ tịch Nhâm Xương Bình xuất hiện liên tục trên truyền hình của thành phố Đông Bộ. Lúc này chủ tịch Nhâm đang ngồi tiếp nhận phỏng vấn, đang nói về hướng đi trong tương lai của thành phố Đông Bộ.
Trước kia chương trình thời sự của thành phố Đông Bộ thường truyền bá tin tức bí thư Tiết Diệu Tiến đi đâu làm gì, bây giờ lại giống như lơ đãng đẩy Nhâm Xương Bình lên phía trước, xem ra chủ tịch Nhâm cũng không phải nhanh chân như bình thường.
Vương Tử Quân thật sự rất cảm khái, hắn vừa mới ăn vào vài miếng cơm thì hình ảnh mình và nhóm Lý Cẩm Hồ xuống khảo sát huyện Đằng Nhạc. Theo Vương Tử Quân được biết thì ngày hôm nay phải có bảy tám sự kiện khác quan trọng hơn hành trình của mình rất nhiều, thế nhưng bảy tám hạng mục công tác kia lại không được đưa lên thời sự, chính mình chỉ đi xuống huyện kiểm tra vài vấn đề lại được phát sóng sau Nhâm Xương Bình, chỉ cần nhìn vào thì biết rõ ẩn ý của nó là gì.
Sau khi hết chương trình thời sự thì Vương Tử Quân đặt bát cơm xuống, dù Mạc Tiểu Bắc cũng không thường xuyên về nhà, thế nhưng chỉ cần có thời gian là Vương Tử Quân sẽ tình nguyện về nhà làm cơm ăn, cũng không muốn tiếp nhận những bữa tiệc cứ tiếp diễn không ngừng kia.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại khẽ vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dãy số, hắn cầm lấy điện thoại, bấm nút nghe rồi tươi cười nói:
- Trưởng phòng Quách, đã lâu rồi anh không gọi điện thoại đến, có phải là tổ chức đã quên tôi rồi không?
Quách Tiên Vi ở đầu dây bên kia cười ha hả nói:
- Cậu Vương, cậu cũng không phải là thuộc hạ của tôi, biết rõ vì sao tôi không gọi điện thoại cho cậu không? Đó chính là mỗi lần cậu nói mình là thuộc hạ thì tôi cảm thấy rất sợ hãi. Cậu là cán bộ tương lai vô hạn, không biết khi nào sẽ là thượng cấp của tôi, đến lúc đó tôi sợ mình chịu không nổi, chỉ sợ lại bị cậu ép cho tắc thở.
Quách Tiên Vi cũng không quá khách khí với Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng dùng lời lẽ trêu chọc nói.
Biện pháp tốt nhất để giảm bớt cảm giác xa lạ chính là nói vài câu vui đùa, hai người có thể nói chuyện vui vẻ thì cảm giác lạ lẫm sẽ nhanh chóng biến mất. Sau khi nói vài câu tùy ý thì Quách Tiên Vi cười ha hả nói:
- Chủ tịch Tử Quân, thành phố Đông Bộ các anh thật sự là thay đổi không ngờ, đây đối với cậu chính là một cơ hội rất tốt, cậu cũng nên nắm chắc lấy nó là vừa.
Quách Tiên Vi nói lời rất ẩn giấu, Vương Tử Quân thầm phân tích những lời pha trò của đối phương, lại nói:
- Anh Quách, điều này tôi hiểu, nhưng tôi đây nói nhỏ, lời nhẹ, lại là núi cao xa hoàng đế, nếu chỉ là mình tôi ở đây bắc loa tay lên kêu gào cũng không ra trò trống gì, vào thời điểm mấu chốt còn cần anh Quách giúp đỡ nhiều hơn. Chỉ cần ngài lên tiếng, dù tôi có đổ mồ hôi thế nào cũng sẽ cố gắng mà thôi.
Tuy Quách Tiên Vi hiểu đó là những lời khách khí của Vương Tử Quân với mình, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy rất vui. Hắn cũng là người trong quan trường, cũng thích nghe những lời tốt đẹp và vui vẻ như vậy. Nhưng hắn cũng biết Vương Tử Quân không phải là người thường, vì người kia chỉ cần ra tay thì có nhiều kẻ phải chạy vội đi, hơn nữa cấp bậc cũng không thể theo kịp, vì thế mà lời nói của hắn càng thêm thân mật.
- Tử Quân, nói cho cậu biết một tin tức, có lãnh đạo trong tỉnh khong vừa ý với cục diện ở thành phố Đông Bộ, hai ngày nữa sẽ có một tổ công tác đến thành phố Đông Bộ để hỗ trợ điều tra.
Quách Tiên Vi lúc này hạ thấp giọng nói.
- Đã xác định tổ trưởng tổ công tác chưa?
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi hỏi Quách Tiên Vi.
- Đã được xác định, là trưởng phòng Đổng.
"Là trưởng phòng Đổng Quốc Khánh!"
Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên mặt bàn, những ý nghĩ liên tục xoay chuyển trong đầu. Trước kia Đổng Quốc Khánh là chủ tịch thành phố Đông Bộ, vì lý niệm chính trị khác biệt một trời một vực với bí thư Tiết Diệu Tiến thế nên mối quan hệ rất căng cứng.
Chính vì thế mà tỉnh ủy mới quyết định điều Đổng Quốc Khánh từ Đông Bộ đến Sơn Viên. Bây giờ hắn quay về thành phố Đông Bộ, lúc này cục diện ở thành phố Đông Bộ cực kỳ hỗn loạn, chỉ sợ sẽ có nhiều chuyện xấu xảy ra. Trong quan trường có rất nhiều chuyện xấu, hơn nữa tất cả đều có thể bùng phát.
Quách Tiên Vi gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, điều này làm hắn cảm thấy rất vui vẻ. Dù sao thì hắn biết trước tin tức Đổng Quốc Khánh sắp đến cũng có thời gian một ngày để chuẩn bị tốt thế cục.
Khi Vương Tử Quân đang gọi điện thoại với Quách Tiên Vi, trong một khách sạn ở thành phố Sơn Viên, có hai người đang ngồi uống rượu với nhau. Nếu chỉ nhìn vào vẻ mặt hai người, chắc chắn sẽ thấy rõ bọn họ cực kỳ xúc cảm.
- Lão lãnh đạo, tôi mời ngài một ly.
Thường ủy thị ủy kiêm chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố Đông Bộ là Phùng Chí Trường nâng ly rượu lên cung kính nói với Đổng Quốc Khánh đang ngồi trên vị trí chủ vị.
Tuy chỉ có hai người nhưng vị trí lại không rối loạn, Đổng Quốc Khánh đối diện với lời mời rượu của Phùng Chí Trường thì khẽ cười nói:
- Chí Trường, tôi nói với anh nhé, cũng không cần gọi là lão lãnh đạo, hai người chúng ta cũng không nên có nghi thức xã giao như vậy.
Đổng Quốc Khánh công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy, gần đây luôn là cán bộ lãnh đạo mặt lạnh, nhưng bây giờ lại làm cho người ta sinh ra cảm giác rất ấm áp.
- Tôi nhất định ghi khắc trong lòng lời dạy của chủ tịch đại nhân.
Phùng Chí Trường nói rồi nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Lúc này Đổng Quốc Khánh củng rất hào hứng, sau khi Phùng Chí Trường uống cạn ly thì hắn cũng nhanh chóng uống sạch sẽ.
- Trưởng phòng Đổng, biết rõ ngài đến thành phố Đông Bộ công tác, đám người chúng tôi thật sự an tâm nhiều hơn. Ngài không biết đấy thôi, bây giờ cả thành phố đều hỗn loạn, tuy không thể nói là rắn mất đầu nhưng ít nhất cũng không an tâm công tác, mục tiêu cuối năm cũng co cụm, khó thể nào thúc đẩy được.
Phùng Chí Trường cũng hiểu vì sao lú này lãnh đạo lại hẹn gặp mặt mình, thế cho nên hắn cũng không che giấu, nhanh chóng báo cáo cho Đổng Quốc Khánh về tình huống của trưởng phòng Đông Bộ vào lúc này.
Đổng Quốc Khánh lẳng lặng lắng nghe, chốc chốc còn đề xuất một vài nghi vấn với Phùng Chí Trường. Hắn là người từng làm chủ tịch thành phố Đông Bộ vài năm, dù ra đi được vài năm nhưng lúc này Phùng Chí Trường nói ra tình huống, hắn vẫn có thể liên hệ với những gì mình được biết vào dĩ vãng.
- Nhâm Xương Bình lúc này rất sinh động sao?
Đổng Quốc Khánh cầm chai rượu rót vào ly cho Phùng Chí Trường rồi khẽ hỏi.
- Đúng vậy, những ngày qua đồng chí chủ tịch Nhâm rất bận rộn, hơn nữa rất nhiều chuyện đều đưa ra ý kiến của mình. Lão lãnh đạo, đây chính là một điều chưa từng thấy ở chủ tịch Nhâm trong năm sáu năm qua, có le cùng là thời kỳ đắc ý nhất của anh ta. Còn có người nói lời giễu cợt, rằng chủ tịch Nhâm công tác năm sáu năm qua thật sự khó thể nào so với hai ngày vừa rồi.
Phùng Chí Trường nói lời mỉa mai cho thấy hắn căn bản không thèm quan tâm đến vị chủ tịch Nhâm Xương Bình kia. Nhưng Đổng Quốc Khánh cũng không vì vậy mà cho ra bất kỳ bình luận gì về Nhâm Xương Bình. Hắn khẽ nâng ly rượu lên nhấp một ngụm rồi mới nói:
- Bí thư Tiết thì thế nào?
- Những ngày qua bí thư Tiết cực kỳ an phận.
Phùng Chí Trường trầm ngâm một lúc rồi nói, lại tiếp tục lên tiếng:
- Có rất nhiều tin đồn trong sự kiện này, đó là bí thư Tiết và Lý Khang Lộ với Tiết Nhất Phàm đã tham ô không ít tài sản của tập đoàn Lam Hà. Tất nhiên tôi kiên quyết không tin vào tìn đồn này, tuy những năm qua anh ta chèn ép tôi rất mạnh, thế nhưng tôi vẫn không tin anh ấy tham ô số tiền kia. Biêt đâu anh ấy có chút sai lầm ở sự kiện này, nhưng nếu nói là tham ô thì tôi không tin.
Đổng Quốc Khánh khẽ gật đầu nhìn Phùng Chí Trường, mà Phùng Chí Trường cũng nhìn về phía hắn.
Đổng Quốc Khánh thấy ánh mắt thành khẩn của Phùng Chí Trường thì gật đầu nói:
- Tôi cũng thật sự không tin câu nói kia, tuy anh Tiết là người có tác phong bá đạo, thế nhưng lại không bao giờ phạm vào sai lầm nguyên tắc như vậy.
Khi Đổng Quốc Khánh lên tiếng bình luận thì hai người đều trầm mặc, Phùng Chí Trường cảm nhận được bầu không khí trầm lắng, thế là trầm ngâm một lúc rồi mở miệng:
- Lão lãnh đạo, nếu ngài muốn thuận lợi triển khai mở rộng công tác ở thành phố Đông Bộ, có một người không thể coi thường.
- Anh nói đến bí thư Phạm Bằng Phi sao?
Đổng Quốc Khánh ngẩng đầu dùng giọng kiên định nói.
- Không phải là Phạm Bằng Phi, chính là Vương Tử Quân.
Phùng Chí Trường gắp một miếng thức ăn rồi nói:
- Phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân thật sự là một người không đơn giản. Tuy anh ta đến thành phố Đông Bộ chưa lâu nhưng đã nhanh chóng đứng vững gót chân ở khối chính quyền và cả phía thị ủy. Anh ấy đã vài lần lật ngược cổ tay Nhâm Xương Bình trên hội nghị ban ngành khối chính quyền, bây giờ uy tín rất mạnh mẽ. Lúc này anh ấy lại là người vừa mới đến, không liên quan đến tập đoàn Lam Hà, thế nên lực ảnh hưởng sẽ vượt qua cả Phạm Bằng Phi.
- Lão lãnh đạo, chỉ cần ngài kéo được người này, hiệu quả sẽ tuyệt đối rõ ràng.
- Ít nhất ngài cũng không cần quan tâm đến khối chính quyền thành phố, anh ta thật sự đáng tín nhiệm hơn Nhâm Xương Bình rất nhiều.
"Vương Tử Quân!"
Đổng Quốc Khánh không ngờ người Phùng Chí Trường nhắc đến lại là Vương Tử Quân. Hắn thật sự không xa lạ gì Vương Tử Quân, dù người này ở trong khu văn phòng thị ủy hay xuống thành phố Đông Bộ nhận chức thì đều để lại cho Đổng Quốc Khánh ấn tượng rất sâu. Một cán bộ trẻ tuổi như vậy mà có thể lăn lộn đến vị trí hiện tại, tất nhiên sẽ có yếu tố bên ngoài, thế nhưng bản thân cũng không phải là một kẻ kém cỏi. Hơn nữa đối phương có thể đứng vững bàn chân trong hang hổ được Tiết Diệu Tiến kinh doanh nhiều năm trong thời gian ngắn như vậy, rõ ràng có tài năng.
Đứng vững bàn chân ở thành phố Đông Bộ, Đổng Quốc Khánh nhớ năm xưa mình là chủ tịch thành phố, dù là người đứng đầu khối chính quyền thành phố thì mỗi lần chiến đấu đều bị Tiết Diệu Tiến ép cho không kịp thở. Khi đó Phùng Chí Trường là phó chủ tịch thường vụ, bây giờ bị ép làm chủ tịch mặt trận tổ quốc, tất nhiên sẽ không cần phải nói.
"Xem ra mình nên làm tốt quan hệ với vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi kia!"
Trong lòng Đổng Quốc Khánh bùng lên cảm khái, hắn nâng ly rượu lên mời Phùng Chí Trường, hai người nhanh chóng uống cạn.
...
Tổ công tác của tỉnh ủy sắp đến, tin tức này truyền đi rất nhanh, ngày hôm sau Vương Tử Quân đi làm đã có không ít người nghe được tin tức này. Người thứ nhất chạy đến phòng làm việc của hắn nói về tin tức này chính là phó chủ tịch Trương Thông.
Sau khi Đinh Xuyên Trụ rời khỏi thành phố Đông Bộ thì Trương Thông giống như hiểu ra vấn đề, không những liên tục đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, lại hạ thấp tư thái và cực kỳ ẩn nhẫn khi đối diện với Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân luôn khách khí với chủ tịch Trương, thế nhưng Trương Thông luôn chủ động xác định mình ở bên dưới Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, xem ra trong tỉnh có ý kiến với công tác của bí thư Tiết, nếu không sẽ không đồng ý cho lão chủ tịch năm xưa là trưởng phòng Đổng Quốc Khánh dẫn đội quay về.
Trương Thông đặt ly trong tay xuống, sau đó cười ha hả nói với Vương Tử Quân.