Bí Thư Trùng Sinh

Chương 467: Chương 467: Thay đổi bất ngờ




Vương Tử Quân hiểu rất rõ Trương Thông vì sao lại nói ra những lời bình luận không chút kiêng kỵ về bí thư Tiết Diệu Tiến ngay trước mặt mình như vậy.

Đơn giản là Trương Thông muốn một cảm giác thành thật với nhau giữa hai bên, nhìn theo phương diện nào đó thì đây là một chuyện đáng mừng, dù là thế nào thì ít nhất cũng có thể kéo Trương Thông về phía hàng ngũ của mình. Nhưng trong quan trường có quá nhiều người như vậy, đối với những kẻ hai mặt thì anh có thể kết giao nhưng đừng bao giờ thổ lộ tình cảm. Thế cho nên Vương Tử Quân chỉ khẽ cười lấy lòng Trương Thông, căn bản không phát biểu ý kiến gì khác.

Trương Thông thật sự giống như không được thấy tình huống Vương Tử Quân từ chối không cho ra ý kiến, hắn vẫn nói về sự kiện liên quan đến Đổng Quốc Khánh và Tiết Diệu Tiến:

- Năm xưa khi chủ tịch Đổng và bí thư Tiết tranh chấp cực mạnh thì Nhâm Xương Bình là phó bí thư nắm công tác tuyên truyền. Khi đó tôi luôn cảm thấy bí thư Nhâm Xương Bình đi gần với chủ tịch Đổng, đến khi anh ấy được bí thư Tiết tiến cử làm lãnh đạo khối chính quyền thành phố tay cho chủ tịch Đổng, tôi mới chợt bừng tỉnh, thật sự là tôi quá ngây thơ.

- Công tác là như vậy, ai cũng có lựa chọn của mình.

Vương Tử Quân cười cười xem như đáp lại những lời của Trương Thông. Lúc này Trương Thông thấy Vương Tử Quân mở miệng thì chợt hào hứng, thế là bỏ ra rất nhiều thời gian để nói về ân oán giữa Đổng Quốc Khánh và Tiết Diệu Tiến. Trương Thông công tác thật sự không quá tốt, thế nhưng lại ghi nhớ rất kỹ những câu chuyện năm xưa.

- Cốc cốc cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Quốc Lương đi vào. Trương Thông thấy Triệu Quốc Lương đi đến thì khẽ vẫy tay ân cần hỏi han:

- Tiểu Triệu, đến cho tôi xem vết thương của cậu thế nào rồi. Tôi nghe nói tên nhân viên phá án của ủy ban kỷ luật đã bị cách chức điều tra, nếu như La Kiến Cường làm qua loa cho xong, như vậy khối chính quyền thành phố chúng ta sẽ kiên quyết không đồng ý, cần phải xử lý thật sự nghiêm khắc mới được.

- Cám ơn chủ tịch Trương đã quan tâm, cũng không có gì đáng ngại cả.

Triệu Quốc Lương thật sự hiểu rất rõ vấn đề, hắn biết rõ Trương Thông đang cố gắng tạo tư thái với mình như vậy chính là ông say không phải vì rượu. Hắn có bị uất ức hay không thì Trương Thông căn bản chẳng quan tâm, đối phương chỉ muốn bày tỏ ra tư thái phù hợp trước mặt chủ tịch Vương Tử Quân mà thôi.

- Vậy thì tốt rồi, vậy thì quá tốt rồi, đúng là cán bộ thanh niên, sức khỏe dồi dào. Nhưng cậu cũng nên chú ý một chút, tôi thấy hay là thế này, bác sĩ Hà của bệnh viện thành phố chính là bạn của tôi, tôi sẽ chào hỏi anh ấy, cậu trực tiếp đến gặp anh ấy là được, nên kiểm tra kỹ một chút, nếu không đến độ tuổi như tôi mà có di chứng thì thật sự rất phiền.

Trương Thông vung tay lên dùng giọng của người từng trải nói với Triệu Quốc Lương.

Trương Thông dù sao cũng là phó chủ tịch thành phố, Triệu Quốc Lương ất nhiên cũng không từ chối ý tốt của đối phương. Vì thế hắn chỉ có thể đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, chờ ý kiến của chủ tịch Vương.

- Quốc Lương, nếu chủ tịch Trương đã quan tâm như vậy, cậu còn chưa mau cảm ơn chủ tịch Trương? Cậu cũng đừng khách khí với chuyện kiểm tra sức khỏe, mỗi năm bệnh viện của bọn họ tiếp đón biết bao nhiêu lượt bệnh nhân, cũng không phải chỉ có một mình cậu.

- Cảm tạ chủ tịch Trương.

Triệu Quốc Lương vội vàng nói lời cảm tạ với Trương Thông.

- Ôi, có gì đâu mà cảm với chả tạ, cậu là người phục vụ trực tiếp cho chủ tịch Vương, trực tiếp có liên quan đến chất lượng công tác của chủ tịch, thế cho nên cậu có khỏe hay không chính là một chuyện cực kỳ quan trọng của khối chính quyền thành phố Đông Bộ chúng ta. Ha ha...

Trương Thông thật sự là suy nghĩ rất nhanh, hắn trực tiếp liên hệ cái mũi bị thương của Triệu Quốc Lương với đại cục phát triển của thành phố Đông Bộ.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt túng quẫn không biết nói sao của Triệu Quốc Lương, thế là hắn cảm thấy Triệu Quốc Lương cần phải có thêm kinh nghiệm với những lời như vậy, hắn tranh thủ thời gian nói:

- Quốc Lương, có chuyện gì sao?

- Chủ tịch Vương, vừa rồi văn phòng thị ủy gọi điện thoại đến, nói rằng ngày hôm nay tổ công tác của tỉnh ủy sẽ đến thành phố Đông Bộ chúng ta, xin ngài mười giờ rưỡi đến phòng họp thị ủy để hoan nghênh tổ công tác.

"Đến rất nhanh!"

Vương Tử Quân thầm có chút cảm khái, sau đó hắn nới với Triệu Quốc Lương:

- Tôi biết rồi.

Khi Triệu Quốc Lương chuẩn bị rời đi thì Lý Cẩm Hồ lại gõ cửa đi vào. Sau khi chào hỏi Vương Tử Quân và Trương Thông thì hắn nhanh chóng lên tiếng báo cáo:

- Hai vị chủ tịch, vừa rồi thư ký trưởng Đào đã truyền đạt chỉ thị của chủ tịch Nhâm, nói là mời các vị lãnh đạo mười phút sau đến tập hợp ở dưới khu văn phòng khối chính quyền thành phố, chuẩn bị đến đường cao tốc nghênh đón tổ công tác của lãnh đạo tỉnh ủy.

Mới đó đã có hai chỉ thị, hơn nữa nội dung của hai chỉ thị này lại khác biệt với nhau như thế. Sau khi nghe xong hai chỉ thị như vậy thì Vương Tử Quân khẽ cười nhạt một tiếng, Trương Thông đứng bên cạnh lại dùng ánh mắt cực kỳ có ẩn ý nhìn Vương Tử Quân.

Ý kiến của bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố không trùng khớp với nhau, điều này thường xuyên xuất hiện ở các thành phố khác, thế nhưng trong thành phố Đông Bộ, đây là tình huống lần đầu tiên xuất hiện sau khi Nhâm Xương Bình đến nhận công tác. Nhâm Xương Bình không thể không biết thông báo của văn phòng thị ủy, mà hắn dẫn theo thành viên ban ngành khối chính quyền đi đón lãnh đạo lại càng nói rõ vấn đề.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt của Trương Thông, hắn cười nhạt một tiếng nói:

- Chủ tịch Trương, có lẽ vị thư ký trưởng kia đang đi tìm anh đấy.

Trương Thông cười hì hì, đang định lên tiếng thì tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là phó thư ký trưởng hỗ trợ công tác của Trương Thông là Địch Cù Bân cười ha hả đi vào. Hắn vừa chào hỏi Vương Tử Quân và Trương Thông vừa nói:

- Chủ tịch Trương, vừa rồi thư ký trưởng Đào cho ra thông báo, yêu cầu mười phút sau tất cả các vị chủ tịch phải tập hợp bên dưới khu văn phòng khối chính quyền thành phố, nhanh chóng đến đường cao tốc nghênh đón lãnh đạo tỉnh ủy.

- Ha ha ha, chủ tịch Vương thật sự là dự đoán như thần, nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, anh vừa nói còn chưa dứt lời thì thư ký trưởng Cù Bân đã đến rồi.

Trương Thông đợi Địch Cù Bân nói xong thì cười ha hả nói.

Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến lời nịnh hót của Trương Thông, hắn khẽ cười nói:

- Cũng không phải là tôi nói chuẩn, mà thư ký trưởng Địch phối hợp rất tốt...

Địch Cù Bân ở bên cạnh thật sự cảm thấy khó hiểu, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ khẽ cười cười rồi nhìn sang Lý Cẩm Hồ ở bên cạnh.

- Hai bên đều có chỉ thị, chủ tịch Trương, anh xem chúng ta nên làm gì bây giờ?

Vương Tử Quân suy tư một lát rồi cười ha hả hỏi Trương Thông ở bên cạnh. Trương Thông cũng căn bản không cần suy xét mà cười nói:

- Chủ tịch Vương, tôi đi theo ngài, anh đi đâu tôi đi đó.

Trương Thông tuy nói lời có vẻ trêu chọc thế nhưng lại có ý nghĩa rất rõ ràng, đó chính là khi đứng thành hàng thì tôi và anh sẽ nhất trí quan điểm với nhau.

- Vậy thì chúng ta cùng đi xuống, đều nghênh đón tổ công tác, hai người chúng ta cùng tuân thủ hai bên là được.

Vương Tử Quân nói rồi đi ra ngoài phòng làm việc của mình. Khi hắn ra khỏi phòng thì vừa nhìn thấy phó chủ tịch Lưu Nham Phú và Tôn Quốc Lĩnh đi đến.

Phương hướng của bọn họ chính là phòng làm việc của Vương Tử Quân.

Trương Thông thấy hai người kia đi đến thì trong mắt chợt lóe lên một luồng sáng, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng biến mất. Đồng thời tận sâu trong lòng hắn cũng bội phục lựa chọn của mình, lúc này đi đến gần Vương Tử Quân căn bản là một quyết định không sai.

- Chào chủ tịch Lưu, chủ tịch Tôn!

Vương Tử Quân cười cùng chào hỏi hai vị chủ tịch Tôn Lưu, sau đó nhanh chóng đi về phía cầu thang.

Khi đoàn người Vương Tử Quân đi xuống khoảng sân bên dưới thì Nhâm Xương Bình đã chờ sẵn. Lúc này cảm giác đầu tiên Nhâm Xương Bình đem đến cho Vương Tử Quân chính là rất hăng hái, mái tóc bóng mượt, căn bản không chút rối loạn.

Khi nhóm Vương Tử Quân thấy Nhâm Xương Bình, lúc này Nhâm Xương Bình cũng thấy đoàn người Vương Tử Quân. Khi thấy ba người Lưu Nham Phú, Tôn Quốc Lĩnh và Trương Thông cùng sóng vai cười nói bên cạnh Vương Tử Quân đi xuông lầu thì khóe mắt hắn chợt lóe lên hào quang.

Nhưng chút biến đổi được Nhâm Xương Bình che giấu rất tốt, trên mặt hắn nhanh chóng lộ ra vẻ tươi cười hớn hở:

- Chủ tịch Quốc Lĩnh, tôi đang đợi các anh, lúc này lão chủ tịch đến thành phố Đông Bộ chúng ta kiểm tra chỉ đạo công tác, chúng ta là bộ hạ cũ cũng không thể chậm trễ được.

Tôn Quốc Lĩnh là một vị phó chủ tịch có lý lịch cực kỳ sâu trong đám phó chủ tịch thành phố Đông Bộ, đã từng trải qua hai thời đại của Đổng Quốc Khánh và Nhâm Xương Bình, bây giờ nghe Nhâm Xương Bình nói như vậy thì chỉ nở nụ cười thản nhiên. Năm xưa khi Đổng Quốc Khánh làm chủ tịch thành phố Đông Bộ thì thái độ của chủ tịch Nhâm rất lãnh đạm.

Nhưng Tôn Quốc Lĩnh sẽ không nói ra những điều như vậy, hắn khẽ cười cười với Nhâm Xương Bình rồi nói:

- Chủ tịch Nhâm, bây giờ chưa đến thời điểm xuất phát thì phải?

- Đi sớm một chút cũng không có vấn đề gì.

Nhâm Xương Bình khẽ khoát tay chặn lại, sau đó nói tiếp:

- Chúng ta chờ lãnh đạo một chút là không có vấn đề, nếu để lãnh đạo phải chờ thì rõ ràng là thất lễ.

Chiếc xe ba mươi chỗ của khối chính quyền thành phố Đông Bộ đã được nổ máy chờ sẵn, khi Nhâm Xương Bình cất bước đi về phía chiếc xe, nhóm Vương Tử Quân cũng đi theo Nhâm Xương Bình lên xe. Tuy bên ngoài vẫn khá lạnh thế nhưng bên trong xe mở điều hòa rất ấm áp, làm người ta sinh ra cảm giác ấm áp như mùa xuân.

- Chủ tịch Tử Quân, trong đám người chúng ta chỉ sợ có mình anh và chủ tịch Lưu là chưa từng cùng công tác với chủ tịch Đổng. Nói đến chủ tịch Đổng, thành phố Đông Bộ chúng ta phát triển mạnh mẽ trong nhiều năm cũng nhờ công lao của anh ấy. Những năm qua tôi luôn lấy chủ tịch Đổng làm tấm gương sáng soi đường cho mình.

Nhâm Xương Bình ngồi trên xe rồi cười tủm tỉm nói với đám người Vương Tử Quân.

Trình Hiểu Bình cười khúc khích nói:

- Chủ tịch Nhâm, những lời này của anh thật sự đã nói vào tâm khảm của chúng tôi. Năm xưa chủ tịch Đổng công tác ở thành phố Đông Bộ thì có quan hệ rất tốt với ngài, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, có một lần các anh cùng tiếp đón tổ nghiên cứu của một thành phố láng giềng, cũng là hai anh liên thủ làm cho bọn họ uống say đến mức gục trong nhà khách, thật sự là toàn quân bị diệt.

Tiếng cười của Trình Hiểu Bình càng làm cho Nhâm Xương Bình có hứng thú trò chuyện, hắn khẽ khoát tay áo nói:

- Đó là những chuyện tốt năm xưa, khi đó tôi còn trẻ, bây giờ nếu bảo tôi uống thì cũng không được nhiều như vậy.

- Chủ tịch Nhâm, ngài có thể uống hay không là vấn đề về tửu lượng; uống cũng không uống nhiều là vấn đề không khí; không muốn uống cũng phải uống chính là vì thế cục phát triển kinh tế của thành phố chúng ta.

Trình Hiểu Bình rất hiểu tâm tư của đám đàn ông, nàng nói đến chủ đề rượu, tất nhiên sẽ nhận được những cái gật đầu liên tục và nụ cười tủm tỉm của Nhâm Xương Bình.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Trình Hiểu Bình mà có chút phản cảm, hơn nữa cũng sinh ra cảm giác bội phục. Trình Hiểu Bình là người cực kỳ thuận thế, là người giỏi thúc đẩy mượn gió bẻ măng. Nhưng trong quan trường thật sự rất cần người có tâm tính như vậy, thé cho nên Trình Hiểu Bình có thể điều chỉnh tâm tính để nói chuyện với Nhâm Xương Bình, rõ ràng cũng là một bản lĩnh khó có được.

Trong đám phó chủ tịch thành phố thì Lưu Nham Phú không nói lời nào, Trương Thông cũng không ngừng chen vào vài câu, còn Tôn Quốc Lĩnh thì lại bày ra bộ dạng của một lão thần, bầu không khí trong xe không tính là đè nén, cũng không tính là sinh động.

Hơn hai mươi phút sau thì xe dừng lại bên đường cao tốc, thư ký trưởng Đào Chính Đào chờ xe dừng lại thì tiến đến bên cạnh Nhâm Xương Bình rồi khẽ nói:

- Chủ tịch Nhâm, vừa rồi tôi đã liên lạc với thư ký của trưởng phòng Đổng, có lẽ hơn mười phút nữa bọn họ sẽ rời khỏi đường cao tốc.

- Ừ!

Nhâm Xương Bình khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn khắp bốn phía rồi trầm giọng nói:

- Năm phút sau anh liên lạc lại một lần nữa cho tôi.

Đào Chính Đào có thể trở thành thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố tất nhiên sẽ nhận được tín nhiệm lớn của Vương Tử Quân, hắn trước nay luôn chấp hành đúng như những gì Nhâm Xương Bình phân phó, căn bản chưa từng trái lời.

- Hôm nay khí trời rất đẹp, mùa xuân kéo đến, cũng là lúc đạp thanh một chút. Lúc này mời các vị xuống xe thư giản, cả ngày ngồi trong xe cũng không tốt, bây giờ là cơ hội khó có được.

Nhâm Xương Bình nhìn không gian bên ngoài xe rồi dùng giọng khẳng định nói với các thủ hạ bên cạnh.

Vương Tử Quân nhìn Nhâm Xương Bình xuống xe, hắn cũng nhanh chóng đứng lên. Hắn là phó chủ tịch thường vụ, tuy hắn không quá đồng ý với tình huống Nhâm Xương Bình đi đón trưởng phòng Đổng Quốc Khánh, thế nhưng ở những chuyện nhỏ thế này hắn phải giữ gìn hình tượng của chủ tịch Nhâm Xương Bình. Dù sao thì đối nghịch khắp nơi với người ta cung không phải là một chuyện hay ho gì.

- Chủ tịch Vương, khung cảnh hai bên đường cao tốc thật sự rất đẹp.

Trương Thông thấy Vương Tử Quân đứng lên thì cười ha hả đứng lên phía sau rồi lớn tiếng nói.

Lưu Nham Phú cũng không có ý chen chân với Trương Thông, khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn đến thì hắn buông tay nói:

- Ngày hôm qua ngủ có hơi muộn, hai mắt bây giờ thật sự mở không ra, tạm thời cũng không thể cùng mọi người tham gia náo nhiệt được.

Cùng ở lại với Lưu Nham Phú còn có thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thành phố Chúc Vu Bình. Lúc này Chúc Vu Bình tỏ ra cực kỳ an phận, sau khi lên xe thì hầu như không nói lời nào.

Vương Tử Quân có thể hiểu được tâm tính của Chúc Vu Bình, vị phó chủ tịch tiến vào thường ủy này cũng là thủ hạ được chính tay Tiết Diệu Tiến đề bạt như Lý Khang Lộ, bây giờ Nhâm Xương Bình đưa ban ngành đi đón trưởng phòng Đổng, nếu như hắn không biết rõ ý nghĩa của nó là thế nào thì không phải uổng công lăn lộn quan trường sao?

Khi Đổng Quốc Khánh chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố, lúc đó Chúc Vu Bình là trưởng phòng tài chính, nhưng vị trưởng phòng tài chính này chỉ nghe lời của bí thư, căn bản luôn đứng xa ngàn dặm với chủ tịch Đổng. Chúc Vu Bình đứng thành hàng như vậy làm cho Đổng Quốc Khánh cực kỳ căm tức, thế cho nên chủ tịch Đổng Quốc Khánh còn chưa kịp ra chiêu trong cuộc chiến với bí thư Tiết thì đã thua ba phần rồi.

Bây giờ con gái của bí thư Tiết rơi vào vòng xoáy tham ô công khoản, sự việc này xảy ra, địa vị nhất ngôn cửu đỉnh của bí thư Tiết Diệu Tiến ở trong thành phố Đông Bộ chợt rung chuyển mãnh liệt. Nếu như là người khác đứng đầu tổ công tác đến thành phố Đông Bộ thì Chúc Vu Bình sẽ cảm thấy thoải mái hơn, nhưng khốn nổi lãnh đạo tổ công tác lại là lão chủ tịch Đổng Quốc Khánh.

Tình huống này là như thế nào thì ai ai cũng hiểu rõ, Chúc Vu Bình cảm thấy nó giống như đám mây tháng sáu, sắp đổ mưa thì một cơn gió từ nơi đâu kéo đến. Ngọn gió thổi qua làm cho đám mây bồng bềnh bay đi mất, cũng không có giọt mưa nào.

Hơn mười phút sau ba chiếc xe con và một chiếc xe ba mươi chỗ còn rất mới chạy đến trạm thu phí ở đầu đường cao tốc, vì trước đó hai bên đã có liên lạc, thế cho nên sau đoàn xe chạy đến trạm thu phí đã phóng về phía đám người Nhâm Xương Bình.

Đổng Quốc Khánh từ trên chiếc xe ba mươi chỗ thong thả bước xuống, trên mặt treo nụ cười thản nhiên. Khi hắn xòe bàn tay ra thì Nhâm Xương Bình đã cười tươi hớn hở đi lên nghênh đón lãnh đạo.

- Lão chủ tịch, là ngài đã quay lại, thật sự làm tôi chờ mong phát khổ.

Nhâm Xương Bình nói tràn đầy chân tình, nhưng lời này cũng có hai nghĩa. Hắn vừa nói vừa đưa hai tay đến bắt chặt tay trưởng phòng Đổng Quốc Khánh.

Từ đầu đến cuối thì trưởng phòng Đổng Quốc Khánh vẫn luôn nở nụ cười, sau khi bắt tay với chủ tịch Nhâm Xương Bình thì quay sang cười cười với nhóm Vương Tử Quân, lại tiếp tục bắt tay chào hỏi từng người trong nhóm Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không có quá nhiều liên hệ tình cảm với Đổng Quốc Khánh ở trên tỉnh ủy, nhưng khi Đổng Quốc Khánh bắt chặt tay hắn, hắn có thể cảm thấy bàn tay của đối phương xiết khá chặt.

Khi Vương Tử Quân hiểu rõ ý của Đổng Quốc Khánh, trưởng phòng Đổng đã đến bắt tay Chúc Vu Bình. Hai người này đều nở nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng khi hai người bắt tay, Vương Tử Quân chợt cảm thấy trong mắt hai người này có vẻ khô cứng và khó chịu.

- Chủ tịch Nhâm, chủ tịch Vương, hai anh lên xe của tôi ngồi một chút.

Đổng Quốc Khánh bắt tay với Lưu Nham Phú, sau đó cười ha hả quay sang nói với Nhâm Xương Bình và Vương Tử Quân.

Nhâm Xương Bình vốn rất cố kỵ Vương Tử Quân, lúc này nghe thấy Đổng Quốc Khánh nói mình và Vương Tử Quân cùng lên xe, thế là hai mắt càng lóe lên, nhưng lại nhanh chóng dùng giọng nhiệt tình nói với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Tử Quân, lão lãnh đạo đã lên tiếng, chúng ta cùng lên xe nghe lãnh đạo dạy bảo.

Vương Tử Quân cũng không ngờ Đổng Quốc Khánh lại đối đãi với mình như vậy. Lúc này hắn chỉ cười nhạt một tiếng với lời kêu gọi của chủ tịch Nhâm, sau đó đi theo Nhâm Xương Bình lên xe của lãnh đạo.

Chiếc xe của phòng tổ chức tỉnh ủy nhìn qua thật sự không quá thu hút, thế nhưng vào bên trong ngồi mới cảm thấy rất thoải mái. Đặc biệt là trước ghế của Đổng Quốc Khánh còn có một cái bàn trà đặc chế, còn có một dĩa hoa quả.

- Lão lãnh đạo, lần này tôi phải cảm tạ ngài, nhờ ngài đưa chủ tịch Vương đến thành phố Đông Bộ, thật sự đưa đến cho ban ngành khối chính quyền chúng tôi một viên mãnh tướng. Chủ tịch Vương đến thành phố Đông Bộ không lâu nhưng lại hoàn toàn thích ứng với cương vị, đã chia xẻ rất nhiều công tác với tôi.

Nhâm Xương Bình ngồi xuống bên cạnh Đổng Quốc Khánh với bộ dạng cực kỳ bình tĩnh, sau đó hắn nhanh chóng cười tươi dùng giọng tán thưởng nói.

Nhâm Xương Bình nói thì có vẻ giống như tán thưởng Vương Tử Quân, thực tế lại là một câu hai nghĩa. Hắn không những khẳng định mình là thượng cấp của Vương Tử Quân, hơn nữa còn cố gắng bày tỏ với Đổng Quốc Khánh về địa vị không thể sánh nổi của mình ở khối chính quyền thành phố.

Đổng Quốc Khánh là một cán bộ công tác tổ chức nhiều năm, sao không hiểu tâm tư của Nhâm Xương Bình.

Nhưng Nhâm Xương Bình nói rất hay, người ta tuy cảm nhận được sự khác thường nhưng căn bản chẳng tìm ra được căn cứ.

Đổng Quốc Khánh cũng cười cười, lại không nói lời nào. Lần này hắn được người khác đề cử nên có chút coi trọng Vương Tử Quân, thế nhưng đó không phải là nguyên tắc của hắn, không phải hắn muốn tiếp cận Vương Tử Quân. Nếu Vương Tử Quân là người có tiếng không có miếng, như vậy hắn cũng không cần tốn công sức trên người Vương Tử Quân.

Nhâm Xương Bình áp chế được Vương Tử Quân, điều này làm cho Đổng Quốc Khánh cảm thấy rất vui sướng. Trước kia hắn từng là chủ tịch thành phố Đông Bộ, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn hoàn toàn khống chế được tình thế, vì vậy một ban ngành không đoàn kết sẽ dễ dàng đối phó với một tập thể đoàn kết rất nhiều.

- Bí thư Vương, mời ngồi bên này.

Vì Nhâm Xương Bình ngồi bên cạnh Đổng Quốc Khánh, bên kia của Đổng Quốc Khánh lại có người, dưới tình huống này Vương Tử Quân cũng không thể ra sau ngồi, nếu như vậy muốn nói chuyện với trưởng phòng Đổng cũng không thuận tiện.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đứng lên đi ra hàng ghế phía sau Đổng Quốc Khánh, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Đổng Quốc Khánh chợt cười hì hì đứng lên dùng giọng cung kính nói với Vương Tử Quân.

- Để tôi ngồi phía sau cũng được, chủ nhiệm Tả!

Vương Tử Quân nhìn người đàn ông trung niên đứng lên, hắn xòe bàn ta ra bắt chặt tay đối phương rồi dùng giọng khiêm tốn nói.

- Bí thư Vương, anh nói vậy là không xem tôi như người một nhà rồi, mời anh ngồi.

Chủ nhiệm nói rồi tranh thủ đi ra phía sau.

- Bí thư Vương, anh Tả nói đúng, năm xưa anh công tác ở tỉnh ủy cũng là lãnh đạo của chúng tôi, bây giờ vẫn là lãnh đạo của chúng tôi, nếu anh quá khách khí cũng không xem chúng tôi như người một nhà.

Vài người ngồi sau lưng chủ nhiệm Tả cũng lên tiếng hưởng ứng.

- Vậy đa tạ các vị.

Vương Tử Quân ôm quyền với đám cán bộ kia, sau đó hắn nhiệt tình nói:

- Chờ đến thành phố đông bộ, tôi sẽ mời các vị vài ly.

- Chủ tịch Vương, anh mời rượu thì chúng tôi cũng sẽ không khách khí. Hì hì, từ sau khi anh rời khỏi tỉnh đoàn thì chúng tôi đã lâu rồi không được uống với anh.

Chủ nhiệm Tả cười hì hì dùng giọng nịnh hót nói với Vương Tử Quân.

Nhâm Xương Bình nhìn Vương Tử Quân nói chuyên với đám cán bộ tỉnh ủy mà trong lòng sinh ra cảm giác không thoải mái. Nhưng dù không thoải mái thì hắn cũng chẳng làm gì được, ai bảo hắn không có quá nhiều quan hệ ở trong cơ quan tỉnh ủy?

Đổng Quốc Khánh ngồi trên xe với thái độ rất mập mờ, tuy Nhâm Xương Bình liên tục ném vấn đề lên người Đổng Quốc Khánh, thế nhưng Đổng Quốc Khánh lại căn bản chỉ cười mà không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.