Tiễn Minh Lý
được đề bạt làm cán bộ cấp phó sở được ba năm, nói cách khác là vừa đến
niên hạn nhận chức. Người này không có kinh nghiệm công tác cơ sở, căn
bản là cực kỳ yếu thế, nếu để cho hắn cạnh tranh với Lục Ngọc Hùng,
không phải đang đẩy thắng lợi vào trong vòng tay của Lục Ngọc Hùng sao?
Đám người nơi đây tuy hiểu rõ nhưng lại không nói ra khỏi miệng, dù sao
thì Hứa Tiền Giang nói ra những lời cực kỳ phù hợp quy tắc, Triệu Thiên
Lý tuy kém lý lịch nhưng vẫn đủ điều kiện, như vậy là quá đủ rồi.
Thạch Kiên Quân nhàn nhạt uống trà, hắn lẳng lặng nghe lời đề cử của Hứa Tiền Giang mà không nói lời nào. Hắn tỏ ra bình tĩnh như vậy lại làm
cho người ta cảm thấy đó là tình huống cam chịu không một tiếng động, rõ ràng là vị chủ tịch Thạch này căn bản không muốn vì bổ nhiệm một vị chủ tịch thành phố mà xé toang mặt mũi đối chọi gay gắt với bí thư tỉnh ủy
Hào Nhất Phong.
Nếu không có sự giúp đỡ của Thạch Kiên Quân, Trương Đông Viễn tuy vẫn
còn băn khoăn với lời phó thác của Vương Tử Quân, lúc này đối diện với
tình huống bất đắc dĩ cũng chỉ có thể tỏ ra thổn thức mà thôi. Dù sao
thì mở miệng phản đối ở một sự kiện chắc chắn sẽ thất bại sẽ là không
sáng suốt với uy tín của một vị thường ủy tỉnh ủy, thậm chí sẽ là đả
kích khá nặng.
Trương Đông Viễn lúc này đang ở trong xu thế tiến lên, lão cũng không hy vọng con đường thăng tiến của mình gặp phải trở ngại. Lão có chút trầm
ngâm, ánh mắt rơi lên người phó bí thư tỉnh ủy Lưu Truyền Thụy.
Nếu nói có người có độ nặng lời nói ở phương diện nhân sự như Hào Nhất
Phong thì chỉ còn chủ tịch Thạch Kiên Quân và phó bí thư Lưu Truyền
Thụy. Hai người đều là phó bí thư, tuy Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh, nhưng phó bí thư Lưu Truyền Thụy là người nắm công tác tổ chức, tất
nhiên quyền lên tiếng của Lưu Truyền Thụy ở phương diện nhân sự là cực
mạnh.
Nhưng Trương Đông Viễn nhìn chằm chằm vào Lưu Truyền Thụy một lúc, sau
đó thâm thở dài. Lưu Truyền Thụy có quan hệ rất tốt với Trương Đông
Viễn, thế nhưng lúc này phó bí thư Lưu đang cúi đầu ghi chép, bộ dạng
cực kỳ nghiêm trang. Bộ dạng của phó bí thư Lưu Truyền Thụy đã biểu hiện thái độ quá rõ ràng, đó chính là việc này không liên quan đến mình, chỉ cần treo lên cao là được.
Trương Đông Viễn biết rõ vì sao Lưu Truyền Thụy có ý nghĩ này, vì Lưu
Truyền Thụy sắp rời khỏi tỉnh Sơn Nam, tất nhiên sẽ không muốn gây khó
dễ cho bí thư Hào Nhất Phong ở phương diện này.
Bo bo giữ mình cũng là một phương án tốt trên quan trường, có lẽ lúc này Lưu Truyền Thụy thật sự có ý nghĩ như vậy. Dù sao đây cũng là thời điểm mấu chốt của Lưu Truyền Thụy, bớt một chuyện cũng tốt hơn có thêm một
chuyện, đây là một trong những nguyên tắc để người ta không ngã đổ trong quan trường.
Khi Trương Đông Viễn chọn cách trầm mặc, chợt có người nói:
- Trưởng phòng Hứa, xin hỏi ngài trong hai đồng chí kia ai là người được thành phố La Nam đề cử?
Người mở miệng tuy không lớn tiếng nhưng lạ giống như đá một quả bóng
cao su ra giữa bàn, bầu không khí bình tĩnh bị phá vỡ, ánh mắt mọi người không tự chủ được phải nhìn về phía bên nà.
La Nhân Uy sao? Người mở miệng không ngờ lại là bí thư thị ủy Sơn Viên, là bí thư La Nhân Uy.
La Nhân Uy là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy thành phố Sơn Viên, thế
cho nên có địa vị cực kỳ đặc thù ở tỉnh Sơn Nam. Bình thường lão ít khi
lên tiếng ở phương diện liên quan đến cấp tỉnh, khi có vấn đề về nhân sự thì lại càng tiếc lời như ngọc, căn bản rất ít khi phát biểu ý kiến của mình.
La Nhân Uy hôm nay làm sao vậy? Không những mở miệng, lại chĩa vào đúng vị trí yếu hại.
Rất nhiều người biết rõ Vương Tử Quân cầm thái độ phản đối đến bàn việc
với bọn họ, tất nhiên khi tiếp xúc với phòng tổ chức tỉnh ủy cũng sẽ
không đề cử Lục Ngọc Hùng, đây rõ ràng là quyết sách của trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang, nhưng sẽ được thông qua mà thôi. Thế nhưng không
ngờ lúc này bí thư La Nhân Uy lại đứng lên nắm thóp.
Hứa Tiền Giang nhìn La Nhân Uy, thầm nghĩ vị bí thư thị ủy kia ngày
thường như hũ nút, sao bây giờ lại nhào ra giết chóc rồi? La Nhân Uy và
Vương Tử Quân có ân oán với nhau, điều này Hứa Tiền Giang không quá rõ,
thế nhưng lại biết hai bên có quan hệ không hài hòa với nhau.
Lúc này những người có quan hệ tốt với Vương Tử Quân gồm Trương Đông
Viễn, Lưu Truyền Thụy và chủ tịch Thạch Kiên Quân không mở miệng, thế
nhưng La Nhân Uy lại nhảy xổ ra, bên trong nhất định có sắc thái quỷ dị. Nhưng Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức, lão không thể vì chút
tình huống quỷ dị này mà không trả lời một câu hỏi của thường ủy tỉnh
ủy.
- Thị ủy La Nam căn bản không nói ra nhân tuyển của mình ở sự kiện này.
Hứa Tiền Giang trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Nhưng cậu trả lời của Hứa Tiền Giang rõ ràng là cố ý che giấu, nếu không phải La Nhân Uy lên tiếng, căn bản không bao giờ được trưởng phòng tổ
chức trả lời giải đáp. Vì vậy Hứa Tiền Giang nói xong thì La Nhân Uy nói tiếp:
- Đồng chí Lục Ngọc Hùng là phó bí thư thị ủy La Nam, thị ủy La Nam
không cho ra ý kiến của mình, như vậy thì thành phố La Nam đã tỏ thái độ phản đối với sự kiện phó bí thư Lục Ngọc Hùng tiến lên nhận chức chủ
tịch thành phố sao?
Tuy vẫn là một câu hỏi nhưng giọng điệu của La Nhân Uy lại cưc kỳ chắc
chắn. Thật ra đám người ngồi đây cũng không phải kẻ ngốc, Hứa Tiền Giang nói ra thì bọn họ đã hiểu rõ ý nghĩa, La Nhân Uy lại là lần đầu tiên mở miệng với bộ dạng không che đậy miệng như vậy.
La Nhân Uy muốn làm gì? Một số người nhìn gương mặt béo tốt của La Nhân
Uy, trong lòng thầm suy đoán tâm tư của vị lãnh đạo thành phố Sơn Viên.
Không phải La Nhân Uy muốn thông qua chuyện này để tranh thủ lực ảnh
hưởng trong quyền nhân sự đấy chứ? Không đúng, không nói đến những
phương diện nhân sự khác, Hào Nhất Phong căn bản rất tôn trọng La Nhân
Uy ở phương diện nhân sự của thành phố Sơn Viên, như vậy lão đang muốn
làm gì đây?
Mọi người thầm suy đoán, chợt nghe La Nhân Uy tiếp tục nói:
- Hai ngày trước bí thư thị ủy La Nam Vương Tử Quân tìm gặp tôi, khi đó
tôi nói nếu muốn phản ánh thì nên đi gặp bí thư Nhất Phong và chủ tịch
Thạch, nhưng bí thư Vương Tử Quân nói đã phản ánh qua hai vị lãnh đạo,
khi đó anh ấy đến phản ánh vấn đề với một vị thường ủy tỉnh ủy như tôi.
Vương Tử Quân phản ánh vấn đề gì thì đám người nơi đây đều hiểu rất rõ,
nhưng loại phản ánh này chỉ là một lời đê nghị cho các vị thường ủy tỉnh ủy, có thể dùng hay không chính là chuyện của bọn họ, căn bản không nên đặt ra mặt bàn.
Lúc này La Nhân Uy không những nói ra, hơn nữa còn dùng giọng điệu cực kỳ gọn gàng dứt khoát, hào khí lẫm liệt.
Không phải La Nhân Uy đang muốn đẩy Vương Tử Quân lên lò nướng sao?
Trương Đông Viễn thầm nghĩ như vậy, cũng hiểu anh xui gia trước kia của
mình có ý nghĩ gì. Sau khi Trương Lộ Giai rời khỏi La gia, quan hệ giữa
hai người Trương Đông Viễn và La Nhân Uy nhanh chóng băng lạnh. Trương
Đông Viễn là người đi sau mà đến trước trong ban ngành tỉnh Sơn Nam lại
càng làm cho La Nhân Uy cảm thấy không thoải mái, dù hai người đều là
thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng căn bản cũng rất ít khi nói chuyện với
nhau.
Lúc này La
Nhân Uy cố ý nhắc đến ý kiến của Vương Tử Quân, cố nói ra những gì mà
Vương Tử Quân đã phản ánh, rõ ràng đang cố gắng cho ra kết luận khi mà
Hào Nhất Phong nhất quyết đẩy Lục Ngọc Hùng lên vị trí chủ tịch thành
phố La Nam mà Vương Tử Quân thì chạy khắp nơi để kêu gọi làm ngược lại.
Tất nhiên kết luận của La Nhân Uy căn bản sẽ không có gì là tốt đẹp.
Xem ra đây là lòng dạ hiểm độc.
Những người ngồi ở trong phòng này căn bản không có kẻ nào ngốc nghếch,
đám người bọn họ cũng hiểu rõ vấn đề như Trương Đông Viễn. Hào Nhất
Phong đưa mắt nhìn La Nhân Uy, cảm giác tức giận vừa rồi đã tan biến
sạch sẽ, rõ ràng là la nhân uy đã dọn ra một bàn tiệc, tạo điều kiện cho lão mượn đề tài của người ta để nói về mình. Một cơ hội như vậy tất
nhiên lão sẽ phải tiếp nhận và phát huy.
Hào Nhất Phong thầm nghĩ Vương Tử Quân xem như thông minh một đời mà hồ
đồ nhất thời, dù là người ngu ngốc cũng không nên nói sự việc như vậy
cho một kẻ thù là La Nhân Uy. Hào Nhất Phong thầm cười lạnh, lão đặt ly
nước xuống rồi nói:
- Các đồng chí, tôi xin nói hai câu.
- Hiện tại có nhiều đồng chí không thấy rõ vị trí của mình, bọn họ không làm tốt ở những địa phương cần mình lên tiếng; thế nhưng những thứ
không cần bọn họ lên tiếng, vì tư lợi của bản thân mà tùy ý công kích
đồng chí của mình, tôi cảm thấy nên cho ra những lời cảnh cáo nghiêm
khắc đối với những đồng chí như thế này.
Hào Nhất Phong nói rất nghiêm khắc, tuy lão biết rõ mình không chỉ mặt
gọi tên, thế nhưng mọi người đều biết rõ lão đang nói đến ai.
- Là một đồng chí trong ban ngành của mình, thế nhưng lại vì chút ý kiến không đồng nhất mà tiến hành trả đũa, tôi cảm thấy những loại người có
tư tưởng như vậy cần phải được cải tạo, cần phải đổi mới, cần phải tu
chỉnh phẩm cách kịp thời. Đối với những loại người thế này, chúng ta là
những đồng chí cán bộ lão thành, càng cần phải đứng lên dẫn đường và
tiến hành giúp đỡ.
Hào Nhất Phong nói đến đây thì uống một hớp nước rồi nói tiếp:
- Những đồng chí này sở dĩ phát sinh sai lầm như thế, căn bản là liên
quan đến thế giới quan, bọn họ làm ra chút thành tích mà cảm thấy mình
đứng đầu thiên hạ, càng không cho người trong ban ngành được phép mặc
cả, chèn ép những đồng chí dám mở miệng nói thật. Chúng ta cần phải cảnh giác với những loại người này, càng cần phải tiến hành cải tạo cải tiến bọn họ.
Tuy Hào Nhất Phong vẫn không nói quá rõ ràng, thế nhưng Trương Đông Viễn lại cực kỳ lo lắng cho Vương Tử Quân. Thầm nghĩ Vương Tử Quân ơi là
Vương Tử Quân, anh có ý kiến gì cứ phản ánh với chúng tôi là được, dựa
theo trình tự phản ánh với Hào Nhất Phong cũng được, nhưng anh lại phản
ánh cho La Nhân Uy, bây giờ lại bị La Nhân Uy đẩy lên đầu súng. Hào Nhất Phong dù không muốn phê bình anh, thế nhưng vào thời điểm này thì lão
cũng phải giả vờ cho ra phản ứng.
Dù là phản ứng gì thì cũng cực kỳ bất lợi cho Vương Tử Quân. Trước đó
Vương Tử Quân phản đối Lục Ngọc Hùng, bây giờ thành cái cớ cho Hào Nhất
Phong, biến anh từ người chú trọng hiện thực trở thành một kẻ tùy ý chèn ép trả thù cán bộ của mình.
Đây rõ ràng là một nhận định không tốt với con đường làm quan của Vương Tử Quân.
Lúc này Trương Đông Viễn liên tục suy xét vấn đề, thế nhưng lão cảm thấy mình căn bản không thể nào mở miệng giúp Vương Tử Quân.
Thạch Kiên Quân vẫn xoay cây bút trong tay, trong lòng sinh ra cảm giác
vừa yêu vừa hận Vương Tử Quân. Hắn rất hy vọng thu nạp một người có khả
năng như Vương Tử Quân vào dưới trướng của mình, nhưng trước nay Vương
Tử Quân luôn biểu hiện một trạng thái ngang hàng. Bây giờ Vương Tử Quân
bị Hào Nhất Phong nắm chặt, hắn chợt ý thức được cơ hội của mình đã đến.
Phải mài giũa một chút, như vậy mới cho đối phương biết nên đi theo ai.
Phó bí thư nắm công tác tổ chức là Lưu Truyền Thụy lại cực kỳ nghi hoặc, vì sao Vương Tử Quân lại phạm vào sai lầm nhỏ nhặt này? Dù không bị
điểm danh phê bình, thế nhưng sự kiện bị đưa lên bàn nghị sự của hội
nghị thường ủy tỉnh ủy, đây không còn là chuyện nhỏ. Tất nhiên phạm vài
sai lầm nhỏ nhặt thế này căn bản không phải là phong cách của Vương Tử
Quân.
Nhưng Lưu Truyền Thụy sắp rời khỏi tỉnh Sơn Nam, tất cả mọi thứ đều đặt
nặng một chữ ổn, dù lão muốn nói hai lời giúp đỡ Vương Tử Quân, thế
nhưng cuối cùng phải ngậm chặt miệng lại.
Quan Vĩnh Hạ là thư ký hội nghị, lúc này hắn đang vận dụng khả năng múa
bút của mình. Hắn vừa ghi lại lời nói của bí thư Nhất Phong, vừa cảm
thấy tiếc hận cho Vương Tử Quân. Trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này nhấc
đuôi lên quá cao, dám nhúng tay vào công tác bổ nhiệm chủ tịch thành phố của tỉnh ủy? Chỉ sợ sẽ bị người ta ép chết ở phương diện này mà thôi.
Trong chuyện này thì người vui vẻ nhất là La Nhân Uy, tuy hắn và Vương
Tử Quân đã biểu hiện là nắm tay giảng hòa, thật sự hòa hợp êm ấm. Thế
nhưng gương vỡ căn bản khó thể nào lành lại, dù dán tốt cũng có vết
rách, hơn nữa có một việc mà La Nhân Uy luôn khắc tâm ghi nhớ, bây giờ
có cơ hội trả thù Vương Tử Quân, sao lão không làm cho được?
- Các đồng chí, dù những người tôi nói ra chỉ là số ít, thế nhưng loại
người này vẫn tồn tại, nó mang đến lực cản không nhỏ cho sự phát triển
của tỉnh Sơn Nam. Chúng ta vừa đẩy mạnh phát triển kinh tế, vừa nhất
định phải làm tốt công tác tư tưởng với những đồng chí này. Tất nhiên
con người không phải là thánh hiền, ai có thể không phạm sai lầm, chỉ
cần sửa chữa tốt đẹp thì sẽ là đồng chí tốt.
Hào Nhất Phong sờ lên đầu mình, trên gương mặt lạnh lẽo chợt xuất hiện
nụ cười. Lão rất hài lòng với hội nghị thường ủy lần này, không những đả kích được Vương Tử Quân, còn quyết định được hướng đi tốt đẹp cho mình.
- Tôi hiểu rất rõ về đồng chí Lục Ngọc Hùng, đây là một cán bộ cẩn trọng công tác, liên tục truy cầu sự nghiệp, vì sự phát triển của thành phố
La Nam mà dốc hết thủ đoạn, cố sức đẩy ra năng lực của mình. Tỉnh ủy có
nguyên tắc rõ ràng ở phương diện lựa chọn người, đối với những đồng chí
cần cù chăm chỉ như Lục Ngọc Hùng, chúng ta sẽ cung cấp cho bọn họ những sân khấu phù hợp nhất, cũng càng cần phải đẩy bọn họ đi về phía vị trí
quan trọng hơn.
Trên quan trường không thích hợp mở miệng khen ngợi quá mức đối với một
cán bộ, nhưng Hào Nhất Phong hôm nay xem như phá lệ. Lão tin tưởng mình
mở lời khen ngợi như vậy chính là ném ra một tín hiệu cho đám người đang ngồi nơi đây, đồng thời giải quyết dứt khoát sự việc, quyết định đề tài nghị sự, đưa Lục Ngọc Hùng tiến lên vị trí chủ tịch thành phố La Nam.
Không ai phản đối tất nhiên sẽ là đồng ý, cuối cùng chương trinh nghị sự được thông qua.
Hội nghị thường ủy kết thúc, Hào Nhất Phong ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra
khỏi phòng. Tuy lần này lão có chút mất vui vì Lý Quý Niên được đề bạt
lên vị trí phó phòng thường vụ sở tài nguyên môi trường, nhưng chính trị là như vậy, lợi ích phải chia đều ra hai bên, phải cho ra sự cân bằng.
Dù thế nào thì kết quả này cũng quá tốt, xem như lão quán triệt đúng tư
tưởng của mình.