Vương Tử Quân ngồi trên xe từ thành phố Sơn Viên về La Nam, hắn nhìn
phong cảnh bên ngoài xe, tâm tư đã bay đến phương nam cách đó cả trên
năm trăm kilomet, đến bên người Tần Hồng Cẩm.
Dù Tần Hồng Cẩm gọi điện thoại nói Vương Tử Quân cứ yên tâm công tác, Y Phong cũng tỏ ra
cực kỳ thoải mái, thế nhưng hắn là một người đàn ông, hắn thật sự cảm
thấy khó thể yên tâm cho được.
Vương Tử Quân nghĩ đến Y Phong,
lại nghĩ đến con của mình ở thủ đô. Tiểu tử mập mạp này đã biết cười,
cặp mắt lớn và sáng ngời, miệng nhỏ nhắn như của Mạc Tiểu Bắc, bộ dạng
kháu khỉnh đáng yêu thật sự làm cho người ta phải yêu thích không thôi.
Đáng lý ra mười ngày trước Vương Tử Quân phải đến nhận chức ở thành phố La
Nam, nhưng vì con mới sinh, Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam hào phóng cho hắn nghỉ mười ngày, để cho hắn về thủ đô làm tốt công tác của mình.
Mười ngày thoáng cái đã qua, trong thời gian mười ngày đó
tỉnh Sơn Nam biến đổi rất lớn. Ảnh hưởng lớn nhất đến tỉnh Sơn Nam không phải là Vương Tử Quân đến làm bí thư thành phố La Nam, cũng không phải
là vị bí thư thành phố Đông Bộ là Nguyễn Chấn Nhạc đến từ thủ đô được
nhiều người coi trọng, mà chính là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Quan
Vĩnh Hạ cuối cùng cũng có danh hiệu thường ủy tỉnh ủy.
Dù sao đối với một tỉnh thì sự biến hóa của vị trí thường ủy tỉnh ủy mới làm cho
người ta chú ý cao điểm. Vương Tử Quân đến nhận chức ở thành phố La Nam, Nguyễn Chấn Nhạc đến nhận chức ở thành phố Đông Bộ chỉ là một chuyện
lớn trên phương diện khu vực mà thôi.
Sau khi có bổ nhiệm làm
thường ủy tỉnh ủy thì Quan Vĩnh Hạ đặc biệt gọi điện thoại cho Vương Tử
Quân, tuy chỉ là nhàn nhạt nói vài câu, thế nhưng lời nói xa gần vẫn
biểu hiện rõ lòng cảm kích với Vương Tử Quân.
Sự kiện đến thành
phố La Nam nhận chức đã được lãnh đạo tỉnh cho ra quyết định, hai ngày
sau trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Tiền Giang sẽ tự mình đưa Vương Tử
Quân xuống thành phố La Nam nhận chức. Vương Tử Quân sở dĩ quyết định
ngồi xe công cộng đến thành phố La Nam, chủ yếu là vì gần đây thành phố
La Nam có phát sinh một việc.
Ba ngày trước, khi Vương Tử Quân
còn đang chìm đắm trong cảm giác vui sướng vì được làm bố, một ngày hắn
ra ngoài mua đồ cho con, chợt bị một người phụ nữ kinh hoảng tiến ra cản đường.
Người phụ nữ này hơn bốn mươi, mặt mũi cực kỳ tiều tụy,
khi thấy Vương Tử Quân thì nhanh chóng quỳ xuống kéo tay, mở miệng phản
ánh với Vương thanh thiên về nổi oan ức của chồng mình. Dưới sự trợ giúp của cán bộ cảnh sát quân sự trước cổng, cuối cùng Vương Tử Quân cũng có thể làm cho người phụ nữ tên là Giang Tiểu Vinh này bình tĩnh trở lại.
Người phụ nữ tên là Giang Tiểu Vinh này cũng không có đối tượng tố cáo cụ
thể, chỉ nói chồng mình chết oan. Chồng nàng là Chương Vinh Nhân, là phó phòng xây dựng thành phố La Nam. Vài hôm trước đập nước ở thành phố La
Nam bị vỡ sau một cơn mưa to, Chương Vinh Nhân nhảy lầu tự sát trong khu văn phòng của phòng xây dựng thành phố La Nam.
Chất lượng của
con đập Tiểu Nha Sơn được khui ra sau vụ tự sát của Chương Vinh Nhân,
tất cả được đổ lên người của trưởng phòng Chương. Giang Tiểu Vinh cảm
thấy chồng mình bị chết oan, thế cho nên chạy đến tìm gặp Vương Tử Quân
để tố cáo.
Vương Tử Quân từ chối cho ý kiến với những lời phản
ánh tình huống của Giang Tiểu Vinh, hắn chỉ giúp đỡ người phụ nữ này ở
lại thủ đô.
Vương Tử Quân cũng không điều tra về con đập ở thành
phố La Nam, cũng chưa trực tiếp có ý nghĩ gì khác. Hắn còn chưa đến nhận chức ở thành phố La Nam thì đã có người tiến đến tố cáo, đặc biệt là có thể biết được địa chỉ của mình ở thủ đô, nếu như chỉ dựa vào một mình
Giang Tiểu Vinh có thể làm được điều này thì thật sự khó thể tin được.
Xem ra chính mình chưa đến nhận chức ở thành phố La Nam, lúc này đã có
người muốn kéo hắn vào trong mưa gió. Sau lưng Giang Tiểu Vinh nhất định có cao nhân chỉ điểm, mà cao nhân kia chỉ điểm Giang Tiểu Vinh đến tìm
mình, tất nhiên mục đích là muốn mình đối phó với một cao nhân khác.
Vương Tử Quân căn cứ vào nguyên nhân này mà quyết định trước khi đến nhận
chức ở thành phố La Nam, hắn phải đến La Nam một lần xem thế nào. Tuy
chỉ đến nhìn qua cảnh tượng bên ngoài, thế nhưng ít nhất cũng còn hay
hơn là không biết gì cả.
- Nghe nói thành phố chúng ta sắp có một vị bí thư mới, hình như người này rất trẻ.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì trong xe có người lớn tiếng nói.
Vương Tử Quân quay đầu lại nhìn thì thấy đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, người này vừa đong đưa cây quạt vừa nói với những người ở bên
cạnh. Nhìn phong cách ăn mặc của người kia thì giống như một người kinh
doanh buôn bán, trong tay kẹp một chiếc túi màu đen theo phong cách cũ.
- À, tôi cũng có nghe nói như vậy, hình như đến từ thành phố Đông Bộ,
nghe nói công tác rất tốt ở Đông Bộ, thế cho nên tuyến trên chọn trúng
điều đến thành phố La Nam làm bí thư thị ủy.
Người đàn ông trung
niên kia lên tiếng thì trong xe nhanh chóng có hưởng ứng, người đàn ông
mở miệng tiếp theo hơn ba mươi tuổi, mặc áo trắng, tóc tai sạch sẽ làm
cho người ta nhìn qua và nghĩ rằng đó là một cán bộ nhà nước.
-
Công tác tốt thì có thể đến thành phố Đông Bộ chúng ta sao? Xem ra cũng
không có gi đặc biệt, nếu không thì thành phố La Nam là miếu nhỏ cũng
không chứa được bồ tát lớn.
- Cũng không thể nói như vậy được,
tôi nghe nói năm ngoái tài chính thu vào của thành phố Đông Bộ xếp đầu
toàn tỉnh. Thành phố La Nam chúng ta xếp hạng sau cùng, lãnh đạo tỉnh ủy vì sự phát triển kinh tế của La Nam mà điều chủ tịch thành phố Đông Bộ
đến làm bí thư.
Những tiếng nghị luận ồn ào vang lên trong xe,
Vương Tử Quân phát hiện tin tức mình đến thành phố La Nam làm bí thư thị ủy đã trở thành một chủ đề nóng hổi trên xe.
- Có thể thúc đẩy
thành phố phát triển hay không, điều này thì tôi thật sự bó tay. Tôi chỉ mong sao anh ta đến đây có thể làm được chút chuyện hiện thực, sửa lại
con đường đi lại. Anh nói xem thành phố La Nam tốt xấu gì cũng là cấp
tỉnh, từ tỉnh thành đến thành phố La Nam đừng nói là có đường cao tốc,
ngay cả tỉnh lộ cũng không ra hồn so với các nơi khác. Những tỉnh anh em khác đến tỉnh thành chỉ mất hai giờ đi đường cao tốc, thế nhưng anh
nhìn vào thành phố La Nam chúng ta xem, ít nhất cũng phải đi năm giờ mới đến nơi.
Người đàn ông trung niên đong đưa cây quạt trong tay rồi nói với lái xe:
- Cậu à, tôi thường xuyên ngồi xe của cậu cũng coi như là khách quen. Tôi hỏi cậu một câu, xe này khi nào thì mới có điều hòa? Lúc này thời tiết
còn mát thì không có vấn đề, thế nhưng vào thời buổi bây giờ mà không có điều hòa thì động tay động chân cũng đổ mồ hôi như mưa rồi.
Nếu so sánh với chủ đề liên quan đến bí thư thị ủy thì phương diện đổi
xe hay thay điều hòa lại càng nhận được sự cộng minh hơn, dù sao thì bí
thư thị ủy cách đám người ngồi trên xe quá xa, còn phương diện đổi xe
mới hay lắp điều hòa lại liên quan đến chuyện đi lại của bọn họ.
Lái xe là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, lúc này hắn đã cởi áo ngoài,
dù gần vị trí lái xe có một chiếc quạt liên tục chuyển động thế nhưng
hắn vẫn vã mồ hôi.
Lái xe thấy có người hỏi thì không thèm quay đầu lại mà nói:
- Anh à, anh cho rằng chỉ mình anh muốn đổi xe sao? Tôi cũng rất muốn đổi xe đấy chứ? Các anh chị cũng chỉ đi một đoạn đường rồi xuống, còn tôi
thì mỗi ngày phải ngồi trong lò hấp này. Nhìn đám bạn đường dài chạy xe
điều hòa, tôi thì chạy chiếc xe rách nát này, trời nóng chịu tội cũng
không là vấn đề, thế nhưng vấn đề mặt mũi thể diện thì đúng là không thể chịu nổi.
- Muốn đổi xe thì phải có tiền, với tình huống của
công ty chúng tôi thì thật sự rất khó khăn, nếu muốn đổi xe thì còn phải chạy lâu nữa mới có tiền. Hơn nữa với con đường chết tiệt như thế này,
nếu muốn đổi xe thì chỉ sợ vài năm là hư hỏng ngay.
- Đúng vậy,
con đường này nên tu sửa được rồi. Tôi nhớ năm ngoái không phải thành
phố đã tuyên truyền phương án xây dựng đường cao tốc từ La Nam đến tỉnh
thành sao? Vì sao còn chưa khởi công chứ?
Một tên thanh niên vừa uống nước khoáng vừa dùng giọng bất mãn nói.
Tên thanh niên lên tiếng làm cho tên lái xe cười nhạt:
- Cậu em, bây giờ là đến lúc nào rồi mà cậu còn nhớ chuyện xa xăm kia?
Tôi nói cho cậu biết, kế hoạch kia vừa được thành phố đề ra thì công ty
chúng tôi cực kỳ vui sướng, đặc biệt là cánh tài xế đường dài như chúng
tôi, lại càng nâng ly chúc mừng lẫn nhau. Vấn đề là hai năm đã qua, kế
hoạch vẫn chỉ nằm trên giấy, bây giờ chẳng còn được ai nhắc lại nữa.
- Hừ, cậu cũng đừng quên ngoại hiệu của bí thư thành phố chúng ta, lời nói của bí thư không pháo mà cậu cũng tin sao?
Tên đàn ông trung niên cầm quạt phe phẩ rồi cười tủm tỉm nói.
Bí thư không pháo, Vương Tử Quân nghe thấy vậy mà thầm buồn cười, ngôn từ
của dân chúng quá phong phú, không ngờ bí thư Trình Tự Học còn có một
cái tên khí phách như vậy. Hắn thầm buồn cười, đồng thời cảm thấy lo
lắng cho mình. Thầm nghĩ mình chỉ sợ công tác được vài năm ở thành phố
này, không biết sẽ bị nhân dân cho ra ngoại hiệu gì nữa.
- Cậu
nói chuyện cũng đừng cay nghiệt như vậy, anh Trình cũng xem như là bí
thư tốt rồi, ít nhất mỗi năm cũng có thể cho chúng ta cầm được mười
tháng tiền lương.
Người đàn ông giống như một viên chức cán bộ dùng ánh mắt có chút thiện ý nhìn người đàn ông trung niên cầm quạt.
Người đàn ông kinh doanh buôn bán cũng thấy người kia là cán bộ, sau khi nghe thấy đối phương nói như vậy thì ngậm miệng không nói.
- Đúng
rồi, các anh có nghe qua điều gì chưa? Nghe nói chủ tịch Lý biết mình
vẫn còn bất động ở vị trí chủ tịch thành phố thì tức giận giậm chân làm
cho ly chén rơi xuông đổ vỡ tan tành.
Có lẽ vì ngồi xe quá nhàm
chán nên người đàn ông cầm quạt và người đàn ông buôn bán tiếp tục đề ra chủ đề mới. Dù hắn nói với mọi người trên xe, thế nhưng ánh mắt lại
nhìn về phía vị cán bộ kia, giống như cần nghiệm chứng đề tài của mình.
Tên cán bộ cũng cảm nhận được ánh mắt mọi người, tuy hắn chỉ là cán bộ nhỏ
thế nhưng lại rất biết cách hưởng thụ ánh mắt như vậy. Hắn cười cười với đám người rồi nói:
- Lời này cũng không nên mở miệng tùy tiện, lãnh đạo cũng là người, lúc vui sẽ cười, lúc buồn sẽ phát giận, đây là bình thường.
- Lý Quy Niên trở thành chủ tịch thành phố La Nam nhiều năm, cũng làm
được nhiều chuyện, kết quả là đã có cháu ngoại ở La Nam mà còn chưa được điều động, anh ấy không thể nổi giận sao? Nếu là tôi, sợ rằng tôi đã bỏ mặc đó rồi.
Tên tài xế lên tiếng, khi nói đến Lý Quy Niên thì thật sự dùng trọng âm hơi nặng.
Tuy tên lái xe mở miệng có dùng chút tiếng bản địa nhưng Vương Tử Quân nghe và hiểu ý nghĩa lời nói rất rõ ràng. Cái tên của chủ tịch Lý Quý Niên
bị đổi thành Quy Niên, nếu để cho chủ tịch Lý của thành phố La Nam biết
được, chỉ sợ vị chủ tịch Lý luôn cười tủm tỉm sẽ không thể nào chịu nổi.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì vị cán bộ lãnh đạo sắp nhập gánh công tác
với mình, ai cũng là chủ tịch thành phố, bọn họ cũng không ít lần cùng
tham gia họp, ngẫu nhiên cũng có lúc ngồi gần nhau. Tuy hắn không có
giao tình với Lý Quý Niên, thế nhưng gặp mặt quen thuộc không là vấn đề.
- Hừ, ai mà chẳng muốn được làm nhân vật lãnh đạo đứng đầu? Vấn đề là có
năng lực và có người nâng đỡ hay không. Trình Tự Học có thể ở chung với
Lý Quý Niên, đây là an Trình có tư tưởng bao dung, không tranh chấp trên nhiều khía cạnh. Anh Lý là người không dễ trêu, không biết vị bí thư
sắp đến có làm gì được không?
Tên đàn ông có bộ dạng cán bộ tiếp tục lên tiếng.
- Ôi, cảnh tượn trong quan trường là rất tốt, thế nhưng cả ngày lục đục
với nhau cũng rất mệt mỏi. Chúng ta là dân căn bản không quan tâm bọn họ tranh chấp chế nào. Chỉ cần cho ra nhiều chính sách và đấu pháp, chỉ
cần có thể làm cho chúng tôi kiếm được nhiều tiền, như vậy thì ông cũng
không còn nói gì nữa.
Người đàn ông trung niên vung vẫy cây quạt rồi nói với mọi người trên xe.
- Tất nhiên rồi, bây giờ ai mà gây khó cho người kiếm được tiền, lần này anh bán được nhiều hàng, chắc kiếm được không ít tiền.
Lái xe châm điếu thuốc rồi quay sang hỏi thương nhân.
Nịnh nọt vốn là chuyện làm cho người ta vui sướng, tên thương nhân kia đang vui vẻ, bây giờ càng thêm vui vẻ hơn:
- Tôi kiếm tiền cũng không dễ dàng gì nhưng cũng coi như sống yên ổn, làm quan tuy kiếm được nhiều tiền nhưng nguy hiểm quá lớn. Các anh biết
không, vài ngày trước nghe nói có một vị quan nhảy lầu tựu sát.
- Tôi cũng có nghe nói, hình như đó là phó phòng xây dựng thành phố. Hừ,
nhảy lầu cũng xem như may mắn cho hắn, cũng vì hắn là người phục trách
đập chứa nước kia, đập nước vỡ làm cho một năm vất cả của tôi chỉ còn
lại bãi cát.
Một người đàn ông có làn da ngăm đen với tấm lưng đầy mồ hôi chợt dùng giọng khổ sở nói.
- Nhưng đập nước được xây dựng thế nào? Tôi gnhe nói thép xây dựng không
hợp cách, tôi cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia bọn họ nghiệm thu công
trình này như thế nào?
Tên thương nhân rất quan tâm đến vấn đề này, hắn nói ra ý kiến của mình.
Vị cán bộ trẻ vừa rồi còn hay lên tiếng phản pháo tên thương nhân, bây giờ ngậm miệng lại, căn bản không có câu nào ra khỏi miệng, giống như không tiếp thu, có thứ gì đó cố kỵ vậy.
- Anh bạn, tôi nghe nói anh là người công tác trong khối chính quyền thành phố, anh biết nhiều hơn
chúng tôi, anh cho chúng tôi biết xem rốt cuộc là có chuyện gì?
Vị thương nhân kia cũng không vì tên cán bộ trầm mặc mà bỏ qua, hắn dùng giọng cầu xin nói với tên cán bộ.
Đám người khác trên xe cũng rất hứng thú với vấn đề này, bọn họ phần lớn chỉ được nghe tin vỉa hè, bây giờ có nhân viên công tác của khối chính
quyền thành phố ngồi trên xe, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội dò hỏi.
- Đúng vậy, anh gì ơi, chúng tôi thật sự nói nhiều về vấn đề này mà không tiếp súc được sự thật, có phải vị phó phòng xây dựng kia rất giàu
không? Tôi nghe nói xe của anh ta đã có giá hai trăm ngàn.
Tên lái xe cũng ồn ào:
- Đúng vậy, vị phó phòng kia tên là gì nhỉ? À, đúng rồi, tôi nghe nói
không phải là anh ta nhảy lầu, giống như có người đẩy anh ta xuống vậy.
Đủ mọi câu nói từ trong miệng mọi người tuôn ra, nhưng vị cán bộ ngồi ở
phía bên kia lại căn bản không nói một lời. Khi bị mọi người ép lên
tiếng thì hắn trầm giọng nói:
- Loại chuyện thế này dù là ai cũng không thể nói cho rõ ràng được, thế cho nên các anh cứ chờ tin tức,
chuyện này điều tra sẽ cho ra kết quả ngay thôi.
- Điều tra cho ra kết quả? Hì hì, mấu chốt là chúng tôi không tin, nếu tin thì thật sự là kẻ ngốc.
Tên lái xe cười cười, sau đó giẫm mạnh chân ga, xe chạy nhanh hơn.
Vương Tử Quân lần này ngồi xe đến thành phố La Nam cũng vì muốn nghe ngóng
việc này, khi thấy vị cán bộ kia không mở miệng thì hắn cười nói:
- Chúng ta nói chuyện với nhau chủ yếu là để giải sầu, dù sao cũng là trò chuyện cho vui mà thôi, cũng không tính là thật. Anh có gì thì cứ nói
cho chúng tôi biết, cứ kể vài chuyện, dù sao thì sau khi xuống xe cũng
không biết ai là ai cả.
Vương Tử Quân nói đến tâm khảm tên cán bộ, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi mới nói:
- Nếu người anh em kia đã nói như vậy, thế thì tôi cũng không ngại kể cho mọi người nghe vài câu. Tôi thật sự không biết vị phó phòng kia chết
như thế nào, thế nhưng dựa theo trình tự thì vấn đề chất lượng của đập
chứa nước phải liên quan đến trách nhiệm của nhiều cán bộ thị ủy.
Vị cán bộ nói với ý nghĩa rất ẩn giấu, Vương Tử Quân lại nghe được ở bên
trong nhiều vấn đề, hắn cười cười không nói gì thêm thế nhưng trong lòng thật sự thừa nhận ý nghĩa câu nói của đối phương.
Vì viên cán bộ không tiếp tục lên tiếng phối hợp thế cho nên bầu không khí trên xe
cũng dần hạ xuống thấp. Khi những luồng gió mát ở bên ngoài liên tục
thổi vào trong xe làm cho nhiệt độ hạ thấp xuống, đã có người bắt đầu
ngủ.
Ngủ là hành vi có thể lây lan rất nhanh, khi vài người trên
xe chìm vào giấc ngủ thì bầu không khí trong xe đã yên tĩnh trở lại.
Vương Tử Quân cũng không ngủ, hắn bắt đầu nhắm mắt suy tư về những
chuyện sau khi mình đến thành phố La Nam.
Nên mở ra cục diện thế
nào? Nên khai đao từ nơi đâu để dựng lên quyền uy của một vị bí thư thị
ủy? Đây đều là điều mà Vương Tử Quân cần phải suy xét, vài năm kinh
nghiệm làm cho hắn ý thức được nếu muốn nắm giữ tất cả trong tay mình,
việc đầu tiên hắn cần làm là phải xác nhận quyền uy của mình.
Vương Tử Quân tuy ngoài miệng không nói gì về việc mình bị điều đến thành phố La Nam, thế nhưng thật sự thì trong lòng cũng rất bức bối. Đặc biệt là
sau khi nhìn thấy Nguyễn Chấn Nhạc, hắn phát hiện mình nhường đường cho
đối phương, trong lòng chợt sinh ra cảm giác bất bình.
Nói dễ
nghe thì là nhường đường; nói khó nghe thì mình là đá kê chân của đối
phương, là một hòn đá xây dựng tương lai cho người ta.
Dựa vào
cái gì mà mình phải làm đá kê chân cho người ta? Tuy Vương Tử Quân đã
không còn trẻ thế nhưng dù suy xét theo chiều hướng nào cũng khó thể
nuốt trôi cơn tức này.
Hiện trạng của thành phố La Nam lúc này
phải thay đổi, nếu không cải biến được thành phố La Nam, như vậy vận
mệnh của mình thật sự là đá kê chân. Nếu có thể đẩy thành phố La Nam
phát triển, biết đâu mình có thể sẽ sáng chói hơn cả đối phương, có thể
cho đối phương biết, một người được coi là đá kê chân đôi khi cũng sắc
bén làm cho kẻ khác đứt chân.
Trong đầu Vương Tử Quân có khá nhiều hận ý, chúng liên tục bùng nổ. Khi hắn đang suy nghĩ lung tung thì viên lái xe lên tiếng:
- Mọi người ngồi cho vững vàng, đã đến địa giới của thành phố chúng ta.
Lái xe nói một câu làm cho đám người trên xe căn bản không thể nào tiếp tục ngủ cho được, người đàn ông bên kia cung thu cây quạt vào.
Vương Tử Quân cố gắng ngồi cho vững, ánh mắt luôn nhìn ra cửa sổ, chợt thấy nhiều ngọn núi xuất hiện liên tiếp trước mắt mình.
Vương Tử Quân nhìn những ngọn núi xanh tươi mà trong lòng cảm thấy khoáng đạt rộng rãi, nhưng khi hắn còn chưa hoàn toàn chìm đắm trong cảnh đẹp
thiên nhiên thì xe bắt đầu nghiêng ngã.
Vương Tử Quân đã xem ta
tài liệu và biết từ địa giới của thành phố La Nam tiến vào nội thành chỉ khoảng ba mươi kilomet, thế nhưng chiếc xe chạy trên con đường này lại
mất hơn hai giờ.
Cũng không phải là xe xảy ra vấn đề, thật sự là
đường núi nên xe không dám chạy nhanh, thế nên đi rất lâu. Trong khoảng
thời gian đó xem như Vương Tử Quân đã có một nhận thức trực quan về tình hình giao thông ở thành phố La Nam.
Khi xe chậm rãi dừng lại thì Vương Tử Quân cuối cùng cũng đến bến xe của thành phố La Nam, đây là
một bến xe ở trung tâm thành phố, vừa ra khỏi bến xe thì nghe được đủ
mọi âm thanh rao hàng:
- Súp thịt dê dây, năm đồng một tô, nhất định là thịt dê.
- Bánh bao, súp chua cay, bánh quẩy. Thầy gì ơi, mời vào ăn một chén, nhất định ăn xong sẽ ăn chén thứ hai.
Tiểu thương chạy ào ra mời chào hành khách, âm thanh của bọn họ vang vọng
trong bên xe. Vương Tử Quân xách ba lô của mình vừa rời khỏi bến xe thì
một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có bộ dạng trugn hậu thật thà đi đến
bên cạnh, hắn dùng giọng cực kỳ nhiệt tình nói:
- Anh bạn, ngồi
xe đi đường xa cũng đói bụng rồi, mời cậu đến quán của tôi, bánh bao La
Nam chính thống, đảm bảo cậu ăn vào sẽ cảm thấy muốn ăn thêm.
Vương Tử Quân thấy quán của người đàn ông này có vẻ sạch sẽ, người dùng cơm
cũng khá đông, bản thân hắn cũng đang đói bụng, thế cho nên gật đầu nói:
- Cho hai cái bánh bao, một chén súp chua cay.
- Vâng, mời ngài ngồi.
Tên đàn ông cười với Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng đưa Vương Tử Quân
vào quán và ân cần đưa ghế đến đặt trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ngồi xuống cạnh bàn, hắn nhìn thành phố lộn xộn và tràn đầy sức sống trước mắt, tâm tình chợt tốt hơn rất nhiều. Lúc này người đàn ông
kia đã đưa bánh bao và súp đến đặt trước mặt Vương Tử Quân.
Tuy
bánh bao cũng không quá ngon như lời giới thiệu của ông chủ quán, thế
nhưng Vương Tử Quân đã có hơi đói, hắn ăn cảm thấy rất ngon. Khi hắn
uống cạn chén súp, ông chủ đi đến trước mặt hắn với bộ dạng thật thà
phúc hậu.
- Ông chủ, bao nhiêu tiền vậy?
Vương Tử Quân lấy ra mười đồng chuẩn bị thanh toán.
Ông chủ xoa xoa bàn tay trên chiếc tạp dề trắng, hắn cười nói:
- Nghe khẩu âm của ngài thì không phải là người thành phố La Nam chúng
tôi, chào mừng anh đến thành phố La Nam, bữa cơm này tôi cũng không thu
anh quá nhiều, chỉ năm mươi đồng thôi.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ông chủ quán có bộ dạng thật thà phúc hậu trước mặt, hắn lúc này thật sự hoài nghi mình nghe lầm. Chưa nói đến chuyện hoan
nghênh mình đến thành phố La Nam, thế nhưng hai cái bánh bao và một chén súp lại có giá năm mươi đồng sao?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt
với nụ cười của ông chủ quán, hắn chợt cảm thấy ông chủ này giống như
một tên đồ tể đang vung dao mổ lên, đang chuẩn bị đâm dao vào người mình để lấy máu.