Bí Thư Trùng Sinh

Chương 624: Chương 624: Có con cái mới trưởng thành




Trong một bệnh viện ở thủ đô, Vương Tử Quân đang căng thẳng đứng trong văn phòng bệnh viện. Tuy lúc này trong phòng mở điều hòa rất thấp, thế nhưng hắn vẫn liên tục vã mồ hôi tay.

- Tử Quân, ngồi xuống đi. Cậu cứ đi tới đi lui như vậy có thể giúp được gì sao?

Giọng điệu uy nghiêm của Mạc lão gia tử chợt vang lên trong phòng.

Vương Tử Quân nhìn Mạc lão gia tử và ông nội của mình đang ngồi trên ghế, lại nhìn qua bố mẹ và bố mẹ vợ, thế là nở nụ cười xấu hổ và dừng bước lại.

- Bí thư Vương, hai ngày qua chuyên gia của bệnh viện đã đến kiểm tra toàn diện, vợ ngài cực kỳ bình thường, ngài cứ yên tâm, hai mẹ con nhất định sẽ bình an.

Một người đàn ông mặc quân trang đứng bên cạnh Mạc lão gia tử cười cười với Vương Tử Quân rồi khẽ lên tiếng an ủi.

Vương Tử Quân cười cười với người đàn ông trung niên kia, hắn đã sớm biết kết quả kiểm tra thế nhưng vẫn rất căng thẳng. Kiếp trước hắn chẳng phải chưa từng trải qua cảm giác này, hắn biết rõ đây là thời điểm khó khăn của Mạc Tiểu Bắc.

Khi Vương Tử Quân đang căng thẳng chờ đợi, hắn không khỏi nghĩ đến cô gái bây giờ đã an toàn dấn thân vào trong giới văn nghệ, hắn nhớ đến tình huống năm xưa, cô gái kia cũng sinh ra cho mình một người con trai.

- Thủ trưởng, ngài thấy nên đặt tên cho đứa bé này là gì?

Vương lão gia tử dùng giọng điệu xin chỉ thị theo thói quen để hỏi Mạc lão gia tử.

Mạc lão gia tử nắm chặt cây quải trượng, lão trầm ngâm giây lát rồi mới nói:

- Cái tên sao? Cũng là do cậu làm chủ đi, hai cái tên Quang Vinh và Tử Quân không phải là rất hay sao?

- Điều này...Điều này, cái tên Tử Quân là do Quang Vinh tự đặt.

Vương lão gia tử nâng ly trà lên nhấp một ngụm để che giấu sự xấu hổ của mình.

- Nói như vậy bây giờ anh Vương vẫn chưa có ý kiến gì hay sao?

Mạc lão gia tử nhìn thoáng qua Vương lão gia tử, sau đó khẽ nói:

- Trước đó tôi đã nói với anh, phải tính toán cho sớm, bây giờ đã mười tháng rồi, còn chưa nghĩ ra một cái tên nào đẹp sao?

- Thủ trưởng, không phải là không chuẩn bị tốt, thế nhưng chuẩn bị rất nhiều lại cảm thấy tất cả đều không được.

Vương lão gia tử giống như quay về chiến trường năm xưa, vẫn tiếp tục gọi Mạc lão gia tử là thủ trưởng.

Hai ông lão nói chuyện với nhau, đừng nói là Vương Tử Quân, dù là Vương Quang Vinh hay Mạc Đông Tường cũng không có dư âm xen vào.

- Vậy để cho Tử Quân tự chọn đi.

Mạc lão gia tử nói đến đây thì cười cười cho ra quyết đoán.

Khi hai ông cụ với tuổi tác sắp đến hai trăm nhìn về phía Vương Tử Quân, đúng lúc một y tá từ trong phòng sinh chạy ra, nàng dùng giọng cực kỳ vui mừng nói:

- Đã sinh, ca thuận, bé trai bảy cân.

Cô y tá nói xong thì trong phòng đều rất vui mừng, hai ông cụ vừa rồi có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh cũng đã đứng lên khỏi ghế.

- Chúc mừng hai vị thủ trưởng, chúc mừng, chúc mừng.

Người đàn ông trung niên chính là giám đốc bệnh viện, mỗi ngày hắn đều cực kỳ bận rộn, thế nhưng hôm nay phá lệ túc trực ở đây. Sau khi Mạc lão gia tử đi vào bệnh viện thì hắn vứt bỏ tất cả công tác chạy đến phục vụ lãnh đạo. Lúc này nghe nói đã sinh thuận thì thở dài một hơi, tảng đá treo trên trái tim cũng đã được thả xuống.

Tuy giám đốc bệnh viện đã nhìn vào bản báo cáo của chuyên gia và được khẳng định sẽ không có vấn đề gì xảy ra, thế nhưng không sợ chuyện sẽ xảy ra mà chỉ sợ chuyện bất ngờ xảy ra, hắn sợ nếu phát sinh vấn đề nhỏ thì sẽ làm thủ trưởng mất đi sự coi trọng với mình.

Dưới sự dẫn đầu của hai ông lão, hơn mười người trong phòng đi về phía phòng bệnh. Vương Tử Quân lại càng là người đứng ngây sau ra sau khi nhận được tin vui, hắn phải chờ đến khi mẹ Triệu Tuyết Hoa đẩy đẩy mới giật mình đi theo mọi người đi về phía phòng bệnh.

Cách đó vài chục bước là một gian phòng bệnh rất sạch sẽ, Mạc Tiểu Bắc đang lẳng lặng nằm trong phòng. Trên giường bệnh cách nàng không xa là một đứa bé đang nằm đó.

Vương Tử Quân nhìn sinh linh nho nhỏ mà trái tim giống như được người ta ve vuốt dịu dàng mềm mại, hắn rất muốn ôm con vào lòng, thế nhưng cuối cùng lại rụt tay về.

Hãy để cho con ngủ thêm một lát, Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, thế là hắn đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Bắc. Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của Mạc Tiểu Bắc, thật sự cảm thấy rất đau lòng.

- Em khổ cực rồi.

Vương Tử Quân kéo tay Mạc Tiểu Bắc rồi khẽ nói.

- Tử Quân, anh xem con kìa.

Mạc Tiểu Bắc đáp lại, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn vui sướng.

Một sinh mệnh nhỏ xuất thế làm cho Mạc gia và Vương gia đều rất vui sướng. Nhưng Vương Tử Quân không ngờ tất cả đại sự đều đã qua thì tình huống khổ sở khi được làm bố đã bắt đầu.

Ba giờ sau khi sinh nở mẹ tròn con vuông thì đoàn quân đến thăm hỏi thật sự quá khủng bố, dù có Mạc Đông Tường và Vương Quang Vinh chèo chống nhưng Vương Tử Quân làm bố của đứa bé cũng không được nhàn rỗi. Vương gia thì khá tốt, tuy thân thích rất nhiều nhưng đại đa số đều ở tỉnh ngoài, cho dù ở thủ đô cung chỉ có vài người mà thôi, rất dễ ứng phó.

Điều làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đau đầu chính là bạn bè thân thích của Mạc gia, hắn vốn cảm thấy người thân của Mạc gia là tương đối nhiều, thế nhưng khi có con thì hắn mới ngạc nhiên phát hiện trước kia mình chỉ thấc được tảng băng ngầm mà thôi.

Chú, bác, cô, dì, ông, cháu,...Đủ mọi thân thích giống như tập hợp đi về phía phòng bệnh của Mạc Tiểu Bắc, nếu như không phải Mạc lão gia tử thương cháu, trực tiếp mở một gian phòng khác để tiếp khách, chỉ sợ phòng bệnh của Mạc Tiểu Bắc sẽ nổ tung ra mất.

Vương Tử Quân cười khá đông cứng, thế nhưng dù thế nào thì cũng chỉ có thể tiếp nhận mà thôi. Người đến rất đông, thế nhưng đã có phòng riêng chào đón, cũng không sinh ra quá nhiều ảnh hưởng.

Vương Tử Quân lúc đầu còn nhớ được vài vị chú bác, nhưng cuối cùng hắn chỉ cố gắng ghi nhớ những người quan trọng vào trong lòng, những người khác khôgn quan trọng thì cũng chỉ có thể nhớ sơ lược mà thôi.

Mặt trời chậm rãi lặn về tây, Mạc lão gia tử và Vương lão gia tử đã mệt mỏi và về phòng nghỉ ngơi, khách lúc này cũng không còn nhiều như trước. Vương Tử Quân nhìn Mạc Đông Tường nói chuyện với những người bạn đến thăm mà thở dài một hơi, khi hắn đang chuẩn bị lén chạy sang phía bên kia thăm vợ con, hắn còn chưa kịp đi được vài bước thì một cặp nam nữ đi đến.

Người phụ nữ nhìn qua có vẻ hơn năm mươi, bà mặc một bộ áo quần màu xám đơn giản, trong lúc đi lại biểu hiện khí chất ung dung. Người phụ nữ này có dung nhan bình thường thế nhưng dù xuất hiện ở bất kỳ đâu cũng sẽ là tiêu điểm trong mắt mọi người.

Thật sự hấp dẫn ánh mắt của Vương Tử Quân không phải là người phụ nữ này, chính là người đàn ông đứng bên cạnh. Cũng không phải là người đàn ông kia có thứ gì hấp dẫn người khác, chủ yếu là Vương Tử Quân nhận ra người này.

Khi thấy người đàn ông kia đi đến, Vương Tử Quân có chút chần chừ, cuối cùng cũng tiến lên nghênh đón:

- Bí thư Dương, đã lâu rồi không gặp ngài.

Dương Quân Tài nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn cũng hơi khựng lại, sau đó khẽ nói:

- Chủ tịch Vương, không, phải là bí thư Vương mới đúng, chúc mừng anh song hỷ lâm môn.

- Xem hai cậu kìa, cũng không phải là người ngoài sao lại khách khí như vậy? Đông Tường, anh Dương nói sẽ đến, thế nhưng trong đơn vị có chuyện gấp tạm thời không thể phân thân được, thế cho nên để tôi đến thăm cháu, thuận tiện nói với anh một tiếng.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, trên gương mặt ung dung xuất hiện nụ cười. Giọng điệu của bà không cao, thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác như được tắm gió xuân.

Anh Dương, đơn vị, còn có cả Dương Quân Tài, hầu như chỉ sau giây lát thì Vương Tử Quân đã đoán được thân phận của người phụ nữ này. Hắn nhìn Dương Quân Tài đang cố gắng nặn ra nụ cười với mình, thế là không khỏi sinh ra cảm khái.

Thật sự không ngờ Dương Quân Tài lại có một người mẹ tốt như vậy.

- Mời chị Mục ngồi, trưởng ban Dương bận rộn công tác, chị đến là quá tốt rồi.

Mạc Đông Tường đi ra đưa hai mẹ con Dương Quân Tài vào phòng rồi vừa cười vừa nói.

Vài người trong phòng đang cùng trò chuyện với Mạc Đông Tường, bọn họ thấy người phụ nữ được Mạc Đông Tường gọi là chị Mục đi vào phòng thì cũng đều đứng lên nở nụ cười đón chào.

- Đông Tường anh thật sự là quá hạnh phúc, còn trẻ như vậy đã là ông ngoại, trong khi tiểu tử nhà tôi không biết khi nào mới cho tôi ẵm cháu đây nữa.

Người phụ nữ đi vào trong phòng khách giống như biến thành tiêu điểm của mọi người, bà dùng giọng nói như tắm gió xuân và nụ cười tươi hớn hở làm cho ai ai cũng thoải mái, điều này làm cho Vương Tử Quân rất khó liên hệ bà là mẹ của Dương Quân Tài.

Tuy không biết người phụ nữ này chúc phúc là thành tâm hay cố ý, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn khẳng định trên phương diện đối nhân xử thế thì Dương Quân Tài thật sự kém xa người mẹ của mình.

Vương Tử Quân quan sát người phụ nữ này, hắn chợt phát hiện trong mắt Mạc Đông Tường có chút khác thường. Hắn nhìn ánh mắt khác thường của bố vợ, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ:

"Không phải năm xưa bố vợ của mình có gì liên quan đến mẹ của Dương Quân Tài đấy chứ?"

Ý nghĩ này xuất hiện thì Vương Tử Quân nhanh chóng ném ra khỏi đầu mình, khi thấy Mạc Đông Tường và mẹ Dương Quân Tài đi thăm cháu, Vương Tử Quân cười cười đi đến bên cạnh Dương Quân Tài:

- Bí thư Dương gần đây có bận rộn gì không?

Người đến từ xa đều là khách, Vương Tử Quân tuy không tình nguyện có gì đó liên hệ với Dương Quân Tài, thế nhưng người ta đến chúc mừng mình, nếu biểu hiện không lễ phép sẽ làm mình mất mặt.

Dương Quân Tài cũng đang cười, thế nhưng nụ cười của hắn căn bản không thèm che giấu sự ghen ghét của mình với Vương Tử Quân. Hắn nhìn Vương Tử Quân nở nụ cười ở trước mắt, hắn cảm thấy bàn tay của mình có hơi ngứa.

Bí thư thị ủy thành phố La Nam, tuy thành phố La Nam không ra gì thế nhưng bây giờ Vương Tử Quân đã là bí thư một thành phố cấp tỉnh, còn Dương Quân Tài trong mắt người ta vẫn là một cán bộ tương lai vô hạn, thế nhưng đứng trước mặt Vương Tử Quân thì hắn lại sinh ra cảm giác bại trận.

Nếu như nói về không gian phát triển, một vị trí phó cục trưởng như Dương Quân Tài căn bản không thể nào so sánh với bí thư thị ủy Vương Tử Quân.

- Gần đây công tác khá tốt, cũng không quá bận rộn.

Dương Quân Tài có hơi dừng lại, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân.

Dương Quân Tài nhắc đến công tác thì giống như hai bên tìm được chủ đề cùng quan tâm, cùng mở miệng nói về công tác của mình. Nhìn qua thì có vẻ trò chuyện sảng khoái, thực tế giống như không nói gì.

Khi Vương Tử Quân đang kiên trì cho một cuộc đối thoại nhàm chán để cùng Dương Quân Tài chờ vị Dương phu nhân kia đi ra, lúc này lại có người đi đến. Lần này cũng là một cặp nam nữ nhưng tuổi thọ của hai bên khá tương đồng, nhìn vào bộ dạng thân mật thì biết hai bên là vợ chồng.

Người đàn ông đi trước nhìn qua có vẻ hơn ba mươi, kính đen phối hợp với gương mặt chất phác làm cho người ta sinh ra cảm giác vô hại và rất thân cận. Người phụ nữ bên cạnh có dáng người cao gầy, váy hoa dài biểu hiện dáng người xinh đẹp của nàng.

Đây là thân thích của Mạc gia nhưng là lần đầu tiên Vương Tử Quân được gặp cặp nam nữ này. Khi hắn đang nghĩ xem mình nên tiến lên nghênh đón hay là giao cho bố vợ thfif Dương Quân Tài đã tiến lên dùng giọng thân mật nói:

- Anh Chấn Nhạc, chị dâu, anh chị cũng không nói một tiếng, nếu không chúng ta cùng đến với nhau cho vui.

Tuy Vương Tử Quân khinh thường cách đối nhân xử thế của Dương Quân Tài, thế nhưng hắn hiểu rất rõ tính cách của người này. Hắn biết đây là một người từ trong ra ngoài đều cực kỳ kiêu ngạo, một người như vậy bày ra bộ dạng tôn trọng với cặp nam nữ kia, chứng tỏ người đàn ông được Dương Quân Tài tôn kính căn bản sẽ không phải là người đơn giản.

- Quân Tài, cậu đến một mình sao?

Người đàn ông cười cười với Dương Quân Tài rồi dùng giọng hòa ái nói.

- Không phải, anh Chấn Nhạc, em đi cùng với mẹ.

Dương Quân Tài nói đến đây thì cười cười chỉ vào Vương Tử Quân:

- Anh Chấn Nhạc, đây là chủ nhà của chuyện mừng hôm nay.

Vương Tử Quân biết rõ lúc này mình không thể nào tránh né, thế cho nên hắn cười cười với người đàn ông phía bên kia, sau đó vươn tay nói:

- Tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi ngài là?

- Tôi là Nguyễn Chấn Nhạc, còn đây là vợ tôi, Tào Chân Nhi.

Người đàn ông nói rồi bắt tay Vương Tử Quân, lại cười nói:

- Chúc mừng chúc mừng, tôi nghe tin thì chạy đến chúc mừng, đến đây mới nhớ quên mang theo lễ vật, xin anh đừng trách.

Đây vốn là một chuyện đáng xấu hổ, thế nhưng lại được Nguyễn Chấn Nhạc nói ra cực kỳ tiêu sái, lời nói rơi vào trong tai càng làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như người thân thiết gặp lại nhau, rất xúc động. Vương Tử Quân cố gắng áp chế ý nghĩ của mình, hắn cười định lên tiếng, đúng lúc Dương Quân Tài cười nói:

- Anh Chấn Nhạc, thật sự là rất hay, chưa nói đến quan hệ giữa chúng ta và Tiểu Bắc, ngài và chủ tịch Vương căn bản là có duyên phận.

Dương Quân Tài nói đến đây thì cố ý nhìn qua Vương Tử Quân, lại chậm rãi nói:

- Bí thư Tử Quân, tôi giới thiệu cho ngài, anh Chấn Nhạc sau này sẽ là đồng sự của anh, dù sao hai bên đều công tác ở tỉnh Sơn Nam, đều sẽ và sắp công tác ở thành phố Đông Bộ.

Vẻ mặt Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không có gì biến đổi, hắn giống như căn bản không cảm ứng được ý nghĩa khiêu khích trong lời nói của Dương Quân Tài. Hắn dùng giọng ôn hòa nói với Vương Tử Quân:

- Quân Tài nói những lời như vậy cũng không sai, chủ tịch Vương, tôi không thể cùng anh đồng sự ở thành phố Đông Bộ, đây cũng xem như thật sự đáng tiếc. Nhưng tôi tin tưởng sau này chúng ta sẽ không thiếu liên hệ với nhau ở tỉnh Sơn Nam.

Nguyễn Chấn Nhạc nói rất cẩn thận, thế nhưng căn cứ vào những lời như vậy thì Vương Tử Quân cũng hiểu ra thân phận của đối phương.

Vì chức vụ bí thư thị ủy Đông Bộ, Thạch Kiên Quan dù tình nguyện đắc tội với mình cũng phải cướp cho bằng được vị trí này. Vương Tử Quân thật sự không ngờ mình lại đụng mặt đối phương ở đây, hắn nhìn gương mặt tươi cười của đối phương, hắn có chút trầm ngâm, sau đó cũng cười theo.

Người đàn ông này có biểu hiện cực kỳ an phận, người phụ nữ tên là Tào Chân Nhi kia đi đến thăm hỏi Mạc Tiểu Bắc, lại nói vài lời với mẹ của Dương Quân Tài, sau đó bắt đầu rời đi.

Khi người đàn ông Nguyễn Chấn Nhạc kia cáo từ thì trong phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Khi tiễn chân người khách cuối cùng, Mạc Đông Tường chợt nói:

- Đứa bé của Nguyễn gia kia không tệ, rất có tài lãnh đạo, Tử Quân nên sớm có tính toán, sẽ có tác dụng rất lớn với con sau này.

Mạc Đông Tường nói không nhiều thế nhưng ý nghĩa lại quá rõ ràng, cái gì gọi là tài lãnh đạo, cái gì là sớm tính toán. Vương Tử Quân nhìn hành lang trống, trong lòng sinh ra cảm giác không thoải mái.

- Vâng, con biết rồi.

Vương Tử Quân vừa tiếp tục lên tiếng thì nghe thấy tiếng con khóc, hắn nhìn đứa bé đang giương nanh múa vuốt trong xe nôi, gương mặt chợt nở nụ cười.

Một sinh mệnh mới đã bắt đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.