Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1052: Chương 1052: Có đi hay không




Tuy Tiểu Lý đã chạy nhiều lần thế nhưng không dám mở miệng tranh luận với Lô Lưu Quan, vì trước đó có một lần hắn tranh luận với lãnh đạo, đã nhận lấy kết quả quá đau đớn.

Tăng ca, liên tục bị phê bình, hầu như tất cả chuyện tốt đều không đến lượt Tiểu Lý hắn. Nếu không phải là một người anh đang làm xây dựng trong thành phố mở lời cầu tình cho hắn, còn không biết có chuyện gì đang chờ đợi hắn phía trước.

- Không phải chỉ là một buổi lễ thôi sao? Cần gì phải làm như cháu nội thế?

Mặc dù Tiểu Lý căn bản không dám nói gì với một Lô Lưu Quan đang nổi giận, thế nhưng sau khi rời khỏi phạm vi mà Lô Lưu Quan có thể nghe thấy được, hắn vẫn không nhịn được phải lên tiếng mắng.

Tiểu Lý căn bản cảm thấy rất tức giận với buổi lể khởi công lần này, từ khi bắt đầu trù bị cho buổi lễ hôm nay, hắn đã bị phái đến nơi này, vài ngày qua cực kỳ bận rộn. Nhưng hắn thật sự không dám chủ quan, chưa nói đến phương diện Lô Lưu Quan giống như ném tất cả công tác ở văn phòng huyện ủy để chạy đến nhìn chằm chằm vào nơi này, hơn nữa các vị lãnh đạo huyện cũng đều đến đây một lần, bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện cũng không quên chạy đến xem xét.

Thiếu cái gì mà thiếu? Có chỗ nào khó khăn? Tất cả chỉ cần mở miệng là có thể được giải quyết bằng tốc độ nhanh nhất. Tiểu Lý không khỏi nghĩ đến một câu chuyện nhỏ nhặt xảy ra hôm qua, hắn phát hiện xẻng dùng để xúc cát căn bản không quá bén, thế là nói chuyện nhỏ này cho Lô Lưu Quan.

Đây vốn là một chuyện cỏn con, chỉ cần dùng giấy nhám chà cho sáng là được. Thế nhưng Lô Lưu Quan lại phóng đại sự việc, đưa hắn chạy đến mười cửa hàng bán vật dụng, mua thêm vài chiếc xẻng mới.

Không phải là bí thư thị ủy Vương Tử Quân sẽ đến đặt nền móng cho hạng mục sân bay sao? Có cần phải làm như vậy không? Vương Tử Quân là người căn bản luôn cho ra yêu cầu tiết kiệm, lúc này các vị lãnh đạo cũng không sợ vỗ mông ngựa rớt xuống đùi ngựa.

Tuy Tiểu Lý cảm thấy rất mất hứng khi bị sai khiến chạy đi chạy lại khắp nơi vì những chuyện nhỏ nhặt, thế nhưng căn bản là rất bội phục bí thư Vương. Hắn là người thành phố La Nam, có thể nói đã được thấy sự biến đổi của thành phố La Nam, hắn học tập ở thành phố La Nam, có thể nói từ nhỏ đến lớn căn bản chưa từng rời khỏi La Nam.

Trong ấn tượng của Tiểu Lý thì thành phố La Nam căn bản là giao thông bất tiện, đừng nói là phương diện phát triển kinh tế. Nhưng sau khi bí thư Vương đến thì đường sắt được nối thông, còn có đường cao tốc, bây giờ lại có cả sân bay.

Khi thu nhập của quần chúng thành phố La Nam dần tăng tiến, chưa nói đến những thứ khác, năm xưa chính gia đình hắn cũng có cuộc sống khá căng thẳng. Nhưng từ sau khi xây dựng khu du lịch Cô Yên Sơn, người cha của hắn có chút đầu óc kinh doanh đã mở một xưởng gia công các vật lưu niệm bán cho khách du lịch, thế là kinh tế gia đình dần phát triển, mới vài năm đã xây dựng được một ngôi nhà cao tầng trong thôn.

Dựa theo ý nghĩ của Tiểu Lý, hắn chuẩn bị học xong và về nhà cùng làm với bố. Nhưng không ngờ bố hắn căn bản không cho con theo nghề của mình, buộc hắn thi vào làm nhân viên nhà nước, tương lai làm một vị quan tốt như bí thư Vương.

Đây là lờ của bố nói cho Tiểu Lý, khi đó hắn đậu vào làm nhân viên nhà nước, hắn cũng đầy tâm tư như vậy. Nhưng sau khi rèn luyện trong văn phòng huyện ủy được nửa năm, hắn chợt phát hiện mình có bao nhiêu khác biệt với bí thư Vương.

Chưa nói đến những thứ khác, nói về phương diện cấp bậc, nếu hắn muốn bò lên vị trí hiện tại của bí thư Vương, chỉ sợ cả đời cũng không có hy vọng. Những vị lãnh đạo trong văn phòng hầu như ai cũng đã chờ đợi cả chục năm, nhưng bây giờ không phải mới chỉ là trưởng khoa thôi sao?

Chính mình không có hậu trường, cũng không có ai chèo chống, nếu muốn trở thành giống như bí thư Vương, nói dễ vậy sao?

Tiểu Lý nghĩ như vậy, hắn chợt nhớ đến một tin tức, một vấn đề mà bố hắn luôn lo lắng. Không biết từ lúc nào có người nói bí thư Vương sắp rời khỏi thành phố La Nam, lúc bắt đầu thì Tiểu Lý còn cho rằng đó là câu chuyện cười, nhưng từ khi bố bỏ chuyện làm ăn để đến tận cửa tìm hắn, hắn không thể không quan tâm đến tin tức này.

- Con trai, con hỏi thăm xem có phải là bí thư Vương sắp phải đi không?

Bố hắn dùng giọng chăm chú hỏi.

Khi đó Tiểu Lý căn bản không quá quan tâm, hắn dùng giọng tùy ý nói:

- Bố, bí thư Vương có đi hay không cũng không có quan hệ gì với chúng ta, ngài cứ tiếp tục kinh doanh phát triển là được.

- Tiểu tử ngốc, xấu hổ là làm nhân viên nhà nước. Lúc này thành phố La Nam chúng ta có cục diện rất tốt, còn không phải là bí thư Vương làm ra sao? Tôi sợ bí thư Vương vừa đi thì phía dưới không còn áp dụng biện pháp của anh ấy, đánh giang sơn thì dễ, thế nhưng thủ giang sơn thì mới khó.

Tiểu Lý nhìn bộ dạng sầu khổ của bố, thế là vội vàng lên tiếng đồng ý. Nhưng hắn nghe được tin tức cũng không nói cho bố biết, vì đại đa số mọi người đều cho rằng khả năng bí thư Vương sẽ bị điều đi, hắn là người hiểu rõ về bố mình, hắn biết bố mình không hy vọng bí thư Vương sẽ rời khỏi thành phố La Nam.

Không, phải nói là quần chúng thành phố La Nam có ít nhất phân nửa không muốn bí thư Vương rời đi. Nhưng Tiểu Lý lại nghe được thông tin khẳng định khả năng bí thư Vương rời khỏi thành phố La Nam là rất lớn.

Dù sao thì bí thư Vương đã công tác quá tốt ở thành phố La Nam, thậm chí cũng đã gần một nhiệm kỳ. Hơn nữa bí thư Vương còn là thường ủy tỉnh ủy, đã có tương lai phát triển rất tốt, anh ấy không thể tiếp tục ở lại trong thành phố La Nam.

- Trước kia phần lớn chỉ được nhìn thấy bí thư Vương trên tivi, lần này được nhìn ở khoảng cách gần, cũng muốn xem bí thư Vương là như thế nào.

Tiểu Lý thầm nghĩ như vậy, các động tác kiểm tra càng thêm cẩn thận hơn. Tuy hắn không ngại Lô Lưu Quan mở miệng mắng, thế nhưng cũng không muốn làm cho người mà hắn bội phục là bí thư Vương đang phát biểu lại bị cắt đứt vì chú sự cố nho nhỏ.

Mặt trời đỏ rực chậm rãi bay lên, ánh nắng ấm áp chiếu lên người đã đẩy lui nhiều khí tức mùa đông lạnh lẽo. Tiểu Lý dùng một chiếc bánh bao và uống bịch sữa, sau đó tiếp tục kiểm tra âm thanh, lúc này mới yên tâm đi đến nơi tụ tập các vị đồng sự của mình.

- Bí thư Vương không phải nói không cho làm công tác khởi công quá lớn sao? Sao tôi thấy hôm nay chúng ta lại có vẻ gióng trống khua chiêng thế nhỉ?

Khi Tiểu Lý đi đến ngồi bên cạnh một người đồng sự, chợt nghe thấy một vị đồng sự ngoại hiệu là Tiến Sĩ nói.

Vị đồng sự này có ngoại hiệu Tiến Sĩ cũng không phải có học vị tương đương, sở dĩ bị người ta gọi là tiến sĩ chủ yếu là bản thân quá ham học hỏi. Nhưng tính cách ham học và nghiên cứu này căn bản không thích hợp công tác trong đơn vị, thế nên thường xuyên bị những người ranh mãnh mở lời trêu chọc.

- Ha ha, anh Tiến Sĩ có lẽ không biết, thế nhưng tôi lại biết.

Bí thư Vương tuy không muốn làm lễ khởi công quá lớn, thế nhưng ý nghĩa của sự việc lần này là khác biệt, anh biết vì sao phải làm như vậy không? Tôi nói cho anh biết, đây là chúng ta xây dựng sân bay, hai năm sau thành phố La Nam sẽ có máy bay, như vậy chúng ta chỉ mất một giờ thì có thể đến thủ đô rồi.

Anh Trịnh là phó khoa của khoa thư ký, hắn cầm điếu thuốc rồi dùng giọng dạy bảo nói tiếp:

- Một chuyện quan trọng như vậy không thể làm lớn một chút sao? Hơn nữa lần này đến tham gia lễ khởi công cũng không phải chỉ có một mình bí thư Vương, nghe nói chủ tịch Thạch cũng đến.

- Thật vậy sao? Có cả lãnh đạo tỉnh à?

Tiến Sĩ dùng giọng có chút không tin hỏi.

- Cái gì mà có cả lãnh đạo tỉnh? Bí thư Vương của chúng ta cũng là lãnh đạo tỉnh rồi.

Anh Trịnh nói rồi vỗ vỗ vai Tiến Sĩ:

- Đi thôi, đừng tập trung ở đây nói chuyện phiếm nữa, mau đi mua cho tôi gói thuốc.

Tiểu Lý nhìn Tiến Sĩ phải chạy đi mua thuốc cho anh Trịnh, thế là nhanh chóng bắt tay vào công việc của mình, thế nhưng cũng không quên lắng tai nghe anh Trịnh kể về những câu chuyện năm xưa bí thư Vương xây dựng khu du lịch Cô Yên Sơn.

Anh Trịnh đã nói chuyện này rất nhiều lần, sở dĩ anh ấy nói chuyện này nhiều lần như vậy, cũng không phải vì nó quá cảm động, chủ yếu là vì khi đó bí thư Vương đã vỗ vào bả vai của anh Trịnh, sau đó nói một câu "đồng chí đã vất vả rồi!"

Tuy những lời này không có ai có thể chứng minh có phải là thật không, nhưng mỗi lần anh Trịnh nói đến đây, đều cảm thấy cực kỳ kích động, giống như người vỗ vai hắn là bí thư Vương đang xuất hiện trước mắt.

Nhưng lúc này anh Trịnh còn chưa nói đến phần đặc sắc thì xe của chủ tịch huyện đã chạy đến. Chủ tịch huyện dùng ánh mắt nghiêm túc kiểm tra khắp bốn phía, sau khi cho ra vài vấn đề, đám người ở nơi đây bắt đầu bận rộn.

Chín giờ sáng, dưới sự chú ý của nhóm người Tiểu Lý, một chiếc xe Toyota Coaster màu vàng được xe cảnh sát mở đường chậm rãi chạy vào trong khu vực làm lễ khởi công. Tiểu Lý nhìn bí thư và chủ tịch huyện, trong lòng hắn có chút kích động, hắn biết rõ bí thư Vương sẽ đến.

Bí thư và chủ tịch huyện Dương Phong nhanh chóng chạy đến phía trước chiếc xe Toyota Coaster, sau đó cung kính chờ cửa xe mở ra.

Nhưng người đầu tiên đi xuống chiếc xe Toyota cũng không phải là bí thư Vương Tử Quân như kỳ vọng của Tiểu Lý, mà là một người đàn ông trung niên có dáng vẻ không quá cao nhưng tràn đầy tinh thần. Sau khi có chút thất vọng thì nhóm người Tiểu Lý chợt nhận ra người kia là ai.

Chính là chủ tịch Thạch, Thạch Kiên Quân!

Trước nay Tiểu Lý thường xuyên xem thời sự tỉnh Sơn Nam, tất nhiên sẽ không xa lạ gì một người mà mỗi ngày luôn xuất hiện trên tivi như Thạch Kiên Quân. Vừa rồi hắn sở dĩ không nhận ra chủ tịch thạch, chủ yếu là vì Thạch Kiên Quân lúc này cũng có chút khác biệt với hình tượng trên tivi.

Người đi xuống theo sát Thạch Kiên Quân chính là Vương Tử Quân. Tiểu Lý thấy bí thư Vương Tử Quân luôn nở nụ cười, nếu nói về phong cách thì không kém chủ tịch Thạch Kiên Quân, hơn nữa còn có vẻ thân cận hơn Thạch Kiên Quân rất nhiều.

Nghi lễ trên cơ bản đều được tiến hành dựa theo sắp xếp của huyện Dương Phong, nhưng khi Vương Tử Quân đại biểu cho thị ủy phát biểu vài lời thì Tiểu Lý chợt kích động. Bí thư Vương cũng không dùng bản thảo, nhưng nếu bàn về lời nói thì cực kỳ cẩn thận. Trong lời nói của bí thư Vương có nhiều lời khuyến khích huyện Dương Phong, cũng có những lời thúc giục đối với hạng mục xây dựng sân bay.

Sau hơn hai mươi phút thì lễ khởi công hạng mục sân bay dân dụng thành phố La Nam được chấm dứt trong tiếng vỗ tay, Thạch Kiên Quân và Vương Tử Quân, được lãnh đạo huyện Dương Phong tiễn chân, cả hai leo lên chiếc xe Toyota Coaster rồi chậm rãi chạy đi.

Tiểu Lý nhìn chiếc xe chạy đi mà trong lòng có vài phần mờ mịt, hắn xiết chặt nắm đấm rồi thì thào nói:

- Mình nhất định phải là một người giống như bí thư Vương...

Trong phòng của khách sạn La Nam, nơi đây được lắp đặt điều hòa nên bầu không khí ấm áp như mùa xuân. Thạch Kiên Quân vừa mới uống vào khá nhiều rượu, lúc này trên mặt là nụ cười hưng phấn.

- Tử Quân, thành phố La Nam có được thành tích phát triển tốt như ngày hôm nay đều là nhờ vào cậu.

Thạch Kiên Quân vừa bưng ly trà nóng lên vừa mỉm cười nói với Vương Tử Quân.

Lúc này gương mặt Vương Tử Quân cũng đỏ lên, tửu lượng không phải là ưu điểm của hắn, lúc này uống với Thạch Kiên Quân rõ ràng là liều mình cùng công tử mà thôi.

- Cám ơn lời khẳng định của lãnh đạo, nhưng thành phố La Nam có được sự phát triển như hôm nay, chủ yếu là nhờ sự lãnh đạo sát sao của lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh và sự cố gắng của toàn thể quần chúng thành phố La Nam.

Tuy Thạch Kiên Quân là người một nhà, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn dùng giọng rất cẩn thận để lên tiếng.

- Ha ha ha, Tử Quân, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm, tính cách của cậu cũng không mấy thay đổi. Tuy cậu đã đẩy tất cả công lao ra ngoài, thế nhưng kết quả căn bản là không được như ý muốn. Lúc này khu du lịch Cô Yên Sơn, đường cao tốc Thiểm La, khu công viên kỹ thuật, thậm chí còn có trung tâm tài chính, đây chính là những thành tích lớn vang vọng trong nước, dù là ai nói ra cũng không thể không nhắc đến cái tên Vương Tử Quân.

Thạch Kiên Quân nói rất lớn, cũng rất phóng khoáng. Hắn đặt ly trà đã được uống một nửa xuống rồi nói tiếp:

- Nói đến trung tâm tài chính trong thành phố La Nam thì rõ ràng là cậu làm cho La Nhân Uy cảm thấy rất khó hiểu. Tôi nhớ khi mình vừa mới đến tỉnh Sơn Nam, La Nhân Uy căn bản muốn đẩy mạnh quy hoạch thành phố Sơn Viên thành trung tâm tài chính của sáu tỉnh Trung Bộ.

- Hì hì, nói thì dễ thế nhưng bây giờ trung tâm tài chính của tỉnh Sơn Nam còn chưa được hoàn thành, giới tài chính bên kia nhắc đến tỉnh Sơn Nam thì chỉ biết thành phố La Nam, căn bản không biết thành phố Sơn Viên.

Dù lời nói của Thạch Kiên Quân có chút khoa trương, thế nhưng trên cơ bản đều là tình hình thực tế. Lúc này các ngân hàng ở lại thành phố La Nam đã vượt mặt thành phố Sơn Viên, bốn ngân hàng lớn trong nước đều có chi nhánh ở thành phố Sơn Viên theo đúng như quy củ, thế nhưng một vài ngân hàng đã thiết lập tổng bộ của mình ở thành phố La Nam.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Chủ tịch, chúng tôi cũng không phải muốn xây dựng trung tâm tài chính của tỉnh, chủ yếu là trung tâm của các thành phố chung quanh, thế nên chúng tôi cũng không có ý muốn tranh công với bí thư La.

Thạch Kiên Quân cười ha hả, cũng không tiếp tục dây dưa ở chủ đề này. Sau khi uống hai hớp trà, hắn trầm giọng nói:

- Tử Quân, nói thật nhé, tôi không nỡ cho cậu rời khỏi tỉnh Sơn Nam. Nhưng bí thư ban bí thư khối trung ương là một vị trí tốt, dù anh đây không nỡ thì cũng không thể nào làm ảnh hưởng đến tương lai phát triển của anh em được.

Trước mặt người bình thường thì Vương Tử Quân sẽ căn bản không có bất kỳ đánh giá gì với chuyện này, nhưng Thạch Kiên Quân nói đến chuyện này, hắn cũng không thể không tiến hành đáp lại:

- Chủ tịch Thạch, chuyện này còn chưa có kết quả cuối cùng, còn chưa biết là như thế nào nữa.

- Trên cơ bản đại cục đã định.

Thạch Kiên Quân vung tay lên cười ha hả nói:

- Tử Quân, nói ra thì cậu phải mở lời cảm ơn bí thư Hào Nhất Phong, tôi nghe nói bí thư Nhất Phong đã nói không ít lời tốt đẹp cho cậu, nếu không thì trưởng ban Dương sao có thể đề danh cậu như vậy được?

Vương Tử Quân căn bản biết rõ ràng về tin tức này, hắn chỉ cười cười mà không nói gì. Lúc này Thạch Kiên Quân lại rất thích bàn luận, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói:

- Bí thư Nhất Phong thật sự đã muốn để cậu nhanh chóng rời khỏi tỉnh Sơn Nam, nhưng bình thường căn bản không làm gì được cậu, thế cho nên mới yêu cầu trưởng ban Dương giúp đỡ cậu giành lấy vị trí này.

Vương Tử Quân căn bản nghe được không ít tin đồn về sự kiện mình sẽ bị điều động vào thời gian tới. Hắn có một người bạn là Trần Thành Hoa đang là phó ban tổ chức trung ương, tất nhiên tin tức mà hắn biết được cũng không kém Thạch Kiên Quân.

Lần này Vương Tử Quân được bổ nhiệm thật sự là phải cảm tạ Hào Nhất Phong, nếu như không phải Hào Nhất Phong bức thiết muốn hắn rời khỏi tỉnh Sơn Nam, như vậy sẽ không có vị trí tốt như vậy chờ đợi phía trước. Cho đến nay thì Hào Nhất Phong thậm chí luôn muốn tiễn hắn ra khỏi Sơn Nam, nhưng tuyến trên có người chú ý, đám người bên dưới là Thạch Kiên Quân lại phản đối, thế cho nên Hào Nhất Phong căn bản không làm gì được. Bây giờ Dương Độ Lục tình nguyện trả một cái giá lớn, cũng không còn biện pháp nào khác.

Vương Tử Quân có được sự giúp đỡ của phái Ma Đô, còn có những lời đề cử của Dương Độ Lục, thế nên lần này hắn tiến lên nhận chức cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng khi Vương Tử Quân rời đi, cho ai tiếp nhận lá cờ trong tay, đây chính là điều quan trọng nhất.

- Tử Quân, cậu cảm thấy ai là người tốt nhất để kế nhiệm mình làm bí thư thị ủy La Nam?

Thạch Kiên Quân nâng ly trà lên sau đó khẽ hỏi Vương Tử Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.