Lời nói của Thạch Kiên Quân thật sự là đầy mây mù, lúc này xem
như Vương Tử Quân đã hiểu rõ mục đích cuối cùng của Thạch Kiên Quân khi
đến thành phố La Nam vào lúc này. Bây giờ còn chưa đến cuối năm, lúc này tổng sản lượng kinh tế của thành phố La Nam đã vượt qua thành phố Sơn
Viên, nếu so sánh thì chỉ có chút thua kém thành phố An Dịch. Dựa theo
xu thế phát triển hiện tại của thành phố La Nam, có lẽ vứt bỏ thành phố
An Dịch ra sau lưng cũng theo đúng xu hướng phát triển mà thôi.
Bí thư thị ủy một thành phố phát triển kinh tế như La Nam sẽ là thường
ủy tỉnh ủy, mặc dù vị thường ủy tỉnh ủy sau này căn bản không có được
lực ảnh hưởng như Vương Tử Quân ở Sơn Nam, thế nhưng cũng là một thực
lực mà người nào cũng khó thể bỏ qua.
Vương Tử Quân nhìn ánh
mắt chờ mong của Thạch Kiên Quân, hắn biết Thạch Kiên Quân căn bản đã có tính toán của mình ở sự kiện này. Nhưng mặc kệ Thạch Kiên Quân có tính
toán gì hay không, Vương Tử Quân cũng không làm ra nhượng bộ. Dù sao thì La Nam cũng là một địa phương do một tay hắn cố gắng đẩy mạnh phát
triển, hắn căn bản không thể không có nguyên tắc ở sự kiện này.
- Chủ tịch Thạch, chủ tịch Hà đã công tác nhiều năm ở thành phố La Nam, hai năm qua liên tục chủ trì công tác ở ủy ban nhân dân thành phố, đã
cho ra nhiều cống hiến cho sự phát triển kinh tế của thành phố, tôi cảm
thấy anh ấy hoàn toàn có thể thúc đẩy sự phát triển của La Nam.
Trên mặt Thạch Kiên Quân có chút khó chịu, mặc dù trước khi đến thì hắn đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi nghe những lời nói nghịch ý mình
của Vương Tử Quân, trong lòng hắn vẫn không thoải mái. Hắn là một người
thượng cấp, thế nhưng căn bản không có năng lực giải quyết dứt khoát
trước mặt Vương Tử Quân.
- Tử Quân, tôi tán thành năng lực
của chủ tịch Khởi Duệ, nhưng anh ấy vừa mới nhận chức chủ tịch thành phố La Nam được hai năm, nói về phương diện lý lịch thì có chút khiếm
khuyết. Tôi cảm thấy không bằng đưa anh ấy đến làm thay thế cho anh Cổ ở phòng tài chính một khoảng thời gian rồi nói sau.
Anh Cổ trong
lời nói của Thạch Kiên Quân chính là trưởng phòng tài chính tỉnh Sơn
Nam, là Cổ Thập Minh. Cổ Thập Minh vốn chỉ là một vị phó chủ tịch thành
phố Sơn Viên, vì đi theo sát tiến độ của chủ tịch Thạch Kiên Quân, được
Thạch Kiên Quân đề bạt lên làm trưởng phòng tài chính. Cũng vì bổ nhiệm
này mà Thạch Kiên Quân đã hoàn toàn có thể nắm trong tay túi tiền của
tỉnh Sơn Nam.
Đối với ủy ban nhân dân tỉnh thì túi tiền có
tác dụng cực kỳ quan trọng, Thạch Kiên Quân đổi vị trí trưởng phòng tài
chính thành người nhà của mình, điều này nói rõ hắn đã là một cây đại
thụ che trời ở tỉnh Sơn Nam.
Lúc này Thạch Kiên Quân cầm vị
trí trưởng phòng tài chính để đổi lấy vị trí bí thư thị ủy La Nam, đủ
thấy Thạch Kiên Quân căn bản là rất có thành ý. Dù sao thì chỉ cần đảm
nhiệm vị trí trưởng phòng tài chính vài năm không phạm sai lầm, trên cơ
bản đều có thể được đề bạt. Thạch Kiên Quân cho Hà Khởi Duệ làm trưởng
phòng tài chính tỉnh Sơn Nam, đây cũng là một lời hứa hẹn không tiếng
động.
Vương Tử Quân móc thuốc từ trong túi áo ra, hắn lẳng
lặng hút thuốc. Thạch Kiên Quân nhìn thấy Vương Tử Quân trở nên trầm
mặc, thế là trong lòng cũng có chút không yên. Dù sao thì Vương Tử Quân
cũng không phải là người thường, nếu như hắn từ chối, Thạch Kiên Quân
căn bản sẽ cực kỳ khó khăn nếu muốn tranh thủ vị trí bí thư thị ủy La
Nam.
- Chủ tịch Thạch, tôi cảm thấy Cổ Thập Minh có vấn đề.
Vương Tử Quân đặt điếu thuốc trong tay xuống rồi khẽ nói.
- Có vấn đề gì?
Thạch Kiên Quân bị một câu nói của Vương Tử Quân làm cho hoảng sợ, hắn vội vàng hỏi thăm.
- Cụ thể là vấn đề gì thì trước mắt tôi chưa có chứng cứ, nhưng có tin
đồn tác phong của anh ta có vấn đề, hơn nữa rất có thể sẽ liên quan đến
sự việc khác.
Vương Tử Quân trầm mặc giây lát rồi khẽ nói.
Thạch Kiên Quân im lặng một phút không nói gì, cuối cùng thì cười nói:
- Tử Quân, tôi biết rõ cậu lo lắng về anh Cổ xuất phát từ sự quan tâm,
nhưng có người thì có tin đồn, chỉ dựa vào tin vỉa hè để phán đoán một
người là không có sức thuyết phục.
Sau đó hai người thay đổi
chủ đề, nói đến những chuyện liên quan đến chính sách kinh tế trong
nước. Tiếng cười liên tục truyền ra khỏi phòng, người ngoài nghe vào tai cảm thấy hai vị lãnh đạo đang nói cười rất vui.
Thực tế thì
hai người Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân đều ý thức được một vấn đề,
đó là giữa hai bên đã xuất hiện ngăn cách. Dù hai bên cố gắng lảnh
tránh, cố gắng không quan tâm đến những nguyên nhân không thoải mái, thế nhưng một khi xuất hiện vết rách thì sao có thể tu bổ được?
Vương Tử Quân căn bản không có ý nghĩ để cho người nhà tiến lên làm bí
thư thị ủy La Nam, nhưng Thạch Kiên Quân đề bạt Cổ Thập Minh, điều này
làm hắn khó thể tiếp nhận. Dù trong tay hắn không có chứng cứ gì về Cổ
Thập Minh, thế nhưng trong lúc tiếp xúc với đối phương, hắn cảm thấy
người này căn bản không phải là kẻ có thể duy trì hiện thực.
Quan trọng là người này rất thông minh, có một số việc làm rất cực hạn,
làm cho người ta không thể nói nên lời nhưng khốn nổi tâm tính bất
chánh. Vương Tử Quân không muốn những gì mình đã cố gắng ở La Nam phải
chôn vùi trong tay đối phương, vì vậy hắn cho rằng lời đề cử của Thạch
Kiên Quân là không phù hợp.
Vương Tử Quân nhìn Thạch Kiên
Quân đang mở miệng kể ra những chuyện lý thú, thế là trái tim đập mạnh
hẳn lên. Một năm qua Thạch Kiên Quân đi đường cực kỳ thuận lợi, tuy Hào
Nhất Phong vẫn là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, thế nhưng Thạch Kiên Quân liên thủ với Đường Cảnh Ung và Trương Đông Viễn thì vẫn có thể đánh vỡ thế
độc tài của Hào Nhất Phong ở Sơn Nam, thậm chí có những sự việc mà tác
dụng của Hào Nhất Phong căn bản không bằng Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân thừa cơ hội mà tiến lên, đã thu nạp được không ít người. Vương Tử Quân căn bản không phản đối trò thu nhập nhân tâm của Thạch
Kiên Quân, thế nhưng những người này căn bản không được Vương Tử Quân
tán thành. Đặc biệt là Cổ Thập Minh, người này càng làm cho Vương Tử
Quân sinh ra phản cảm, làm hắn phải giữ khoảng cách nhất định.
- Tử Quân, nói thật nhé, tôi thật sự muốn để cậu qua hai năm nữa tiếp
nhận vị trí của tôi, anh em chúng ta liên thủ tạo dựng sự nghiệp ở Sơn
Nam. Chỉ như vậy mới không uổng công tôi đến tỉnh Sơn Nam công tác.
Thạch Kiên Quân khoát tay chặn lời Vương Tử Quân, dùng giọng tràn đầy hào khí nói.
Trở về xe, Vương Tử Quân chậm rãi hạ kiếng xuống, một luồng gió lạnh
thổi vào theo khe hở, bầu không khí trong xe chợt trở nên lạnh lẽo và
khô ráo.
- Bí thư Vương, gió lạnh dễ làm cho người ta bị cảm.
Khương Long Cương liếc mắt nhìn Lý Đức Trụ, sau đó trầm giọng nhắc nhở Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân nghe được lời nói của Khương Long Cương, hắn cười cười nói:
- À, đôi khi cũng phải cho gió lạnh thổi vào, nhưng cần phải chú tâm
đến số lượng, nếu nhiều hơn thì sẽ có vấn đề, thế nhưng không có cũng
phát sinh vấn đề.
Khương Long Cương công tác bên cạnh Vương
Tử Quân đã khá lâu, biết rõ vài sự việc, lúc này nghe thấy bí thư Vương
đột nhiên nói đến chuyện gió lạnh, thế là chợt cảm thấy bí thư Vương
đang dùng thực tế để biểu đạt suy nghĩ của mình.
Nhưng rốt
cuộc là bí thư Vương có ý gì? Nói gió lạnh thổi là nhắc đến ai? Khương
Long Cương liên tục suy xét, thế nhưng lại không dám mở miệng hỏi.
- Long Cương, đã chuẩn bị xong chưa?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Khương Long Cương, thế là cười cười nói sang chuyện khác.
- Bí thư Vương, tôi thật sự không nỡ rời khỏi ngài.
Nhìn nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, Khương Long Cương dùng giọng chân thành nói.
Tuy những lời này có ba phần trung tâm nhưng thật sự có bảy phần
chân thật. Khương Long Cương là thư ký cho Vương Tử Quân, lúc này hắn
thật sự không muốn rời khỏi Vương Tử Quân. Dù sao thì trong thời gian
qua hắn học được rất nhiều thứ từ trên người lãnh đạo của mình.
Vương Tử Quân hiểu ý nghĩ của Khương Long Cương, hắn cười cười nói:
- Cậu ở bên cạnh tôi thì vĩnh viễn không thể nào phát triển được khả
năng của mình, tuy huyện Dương Cương có chút xa xôi, thế nhưng là một
nơi tốt để sáng nghiệp. Lần này cậu đến đó làm phó chủ tịch huyện, cậu
nhất định phải vứt bỏ tính nóng nảy của mình, cố gắng công tác, làm ra
vài thành tích đến nơi đến chốn.
- Bí thư Vương, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định không phụ lòng kỳ vọng của ngài.
Khương Long Cương cúi lưng trầm giọng nói.
Nếu như nói ai là người được bí thư Vương tự tay bồi dưỡng trong thành
phố La Nam, như vậy một thư ký như Khương Long Cương căn bản là nổi
tiếng. Lúc này bí thư Vương để hắn đi đến làm phó chủ tịch huyện Dương
Cương, rõ ràng là tín nhiệm hắn. Dù sao thì hắn có chức vụ chính khoa
cũng không quá lâu, chỉ mới có chút tư cách đảm nhiệm vị trí phó chủ
tịch huyện mà thôi.
- À, công tác ở ủy ban nhân dân huyện có
nhiều thứ cần phải học hỏi. Đáng lý ra chủ tịch Khởi Duệ đề nghị cho cậu làm phó bí thư huyện, thế nhưng tôi bác bỏ. Cậu chưa từng có kinh
nghiệm công tác cơ sở, lại càng chưa quen thuộc khối ủy ban nhân dân,
nếu như cậu chưa quen thuộc khối ủy ban nhân dân mà trực tiếp làm phó bí thư, như vậy rõ ràng là nuông chiều cho hư, không tốt cho sự phát triển của cậu.
Vương Tử Quân khẽ dựa lưng ra sau ghế, sau đó dùng giọng tha thiết dặn dò:
- Cậu đến huyện Dương Cương thì nhất định phải làm tốt công tác đoàn
kết ban ngành, như vậy thì ban ngành mới có được sức chiến đấu mạnh mẽ.
- Tôi biết rồi.
Khương Long Cương căn bản rất cảm động với lời dặn dò của bí thư Vương, dù sao thì mỗi ngày có hàng tá việc cho bí thư Vương đi xử lý, lúc này
bí thư Vương còn nghĩ đến mình, rõ ràng coi mình là người một nhà.
- Long Cương, gần đây cậu làm việc rất trầm ổn, tôi cũng khá yên tâm.
Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn đưa mắt nhìn Lý Đức Trụ:
- Đức Trụ, việc học tập của cậu thế nào rồi?
- Bí thư Vương, tôi...Con người của tôi xem sách thì đau đầu, bệnh cũ này căn bản không đổi được.
Lý Đức Trụ vừa lái xe vừa thẹn thùng báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Sau khi Lý Đức Trụ lái xe cho hắn được một tháng, hắn đã cho ra yêu cầu, để đối phương phải đi học đại học, sau này tiện bề sắp xếp. Lý Đức Trụ cũng nghe lời, cũng đi báo danh, thế nhưng không chính thức đi học. Theo lời của Lý
Đức Trụ thì rõ ràng đọc sách còn có tác dụng hơn bất kỳ phương pháp thôi miên nào.
Vương Tử Quân nghĩ đến sự linh hoạt của Lý Đức Trụ mà không khỏi lắc đầu, dưa xanh không ngọt, người này không thích học
tập, nếu mình cứ bắt bò uống nước cũng không quá tốt.
Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo với Lý Đức Trụ, sau đó hắn nói:
- Dù thế nào thì cậu cũng phải nghĩ biện pháp lấy được tấm bằng.
- Vâng, cái này không có vấn đề.
Lý Đức Trụ căn bản không quá khó xử với yêu cầu của bí thư Vương. Trước đó có lần hắn thi rớt, hắn đi tìm vị trưởng phòng giáo dục, người kia
thấy hắn đến thì rất nịnh bợ, nhanh chóng vung tay sắp xếp.
Sau này Lý Đức Trụ sẽ là một người thoải mái nhất lớp, muốn đến thì đến, không muốn thì thôi, hơn nữa người ta lại tìm cho hắn một lý do quang
minh chính đại: Hắn là người phụ trách công tác an toàn lái xe cho bí
thư Vương, đây chính là nhiệm vụ chủ yếu, như vậy là làm tốt công tác
phục vụ bí thư Vương. Mỗi ngày anh đều muốn anh ấy đến học tập thi cử,
như vậy sao toàn tâm toàn ý lái xe cho lãnh đạo được? Vấn đề an toàn xe
cộ không phải là nhỏ, quan tâm đến tài xế Lý chính là sắp xếp giải nạn
cho bí thư Vương.
Từ ngày đó người trong phòng giáo dục cho
rằng giúp đỡ lái xe Lý Đức Trụ lấy được văn bằng đúng thời hạn là một
nhiệm vụ cao cả.
Ngày đó Lý Đức Trụ uống rượu với người của
phòng giáo dục, tất nhiên sau khi bữa tiệc chấm dứt, Lý Đức Trụ đi tính
tiền, nhân viên phục vụ nói rằng đã có người thanh toán trước.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng vui mừng của Lý Đức Trụ thì thầm cảm thấy
buồn cười, hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe âm nhạc đang được mở
trong xe.
Vương Tử Quân thích nghe nhạc, khi tâm tính đang có chút nóng vội, nghe nhạc sẽ nhanh chóng làm hắn bình tĩnh lại. Lý Đức
Trụ căn bản không có hứng thú học tập, nhưng lại là người rất biết cách
thưởng thức âm nhạc.
- Em đã hiểu rõ quy tắc theo đuổi tình
yêu, tuy không thể yêu anh thế nhưng cũng không biết làm như thế nào. Em tin chắc có một ngày anh sẽ rời xa, ngày mai anh còn yêu em nữa
không?...
Tiếng hát lay động tâm can tiếp tục vang lên, Vương Tử
Quân nhắm mắt lại, không biết vì sao mỗi lần nghe những bài thế này thì
hắn lại sinh ra cảm giác muốn rơi lệ.
Liêu An Như, đã nhiều
ngày Vương Tử Quân chưa liên lạc với nàng. Khi sự việc lần trước phát
sinh, Liêu An Như đã trở thành một người chị cả trong giới ca nhạc, dù
là đi đến nơi nào cũng trở thành tiêu điểm của ánh đèn camera.
Vì như vậy mà mối liên lạc giữa Liêu An Như và Vương Tử Quân căn bản
giảm đi rất nhiều, dù là ngẫu nhiên Vương Tử Quân muốn biết tin tức về
nàng, hắn cũng chỉ có thể xem các thông tin trên kênh giải trí mà thôi.
- Những chuyện năm xưa có thể trở thành một bài hát, em biết rõ cuối
cùng anh cũng có lựa chọn của riêng mình, tất cả tình yêu chỉ có một kết quả, em biết rõ người đó không phải là em.
Vương Tử Quân thầm
cảm thấy rất phiền muộn, hắn muốn nhờ Lý Đức Trụ đổi bài khác, thế nhưng lại cảm thấy hành động của mình quá cảm tính, vậy là không thay đổi.
Gặp mặt không bằng hoài niệm, mình cần gì phải như vậy?
Vương Tử Quân lắc đầu và lấy một điếu thuốc ra châm lửa, khói thuốc bùng lên
dày đặc. Vương Tử Quân lại nghĩ đến tình huống gặp mặt Thạch Kiên Quân
vào ngày hôm nay, đặc biệt là câu nói muốn mình tiếp nhận vị trí của đối phương, điều này làm cho hắn càng cảm thấy mơ màng.
Xem ra
Thạch Kiên Quân căn bản là không thể chờ đợi được nữa. Vương Tử Quân
nghĩ đến câu nói của chủ tịch Thạch mà cảm thấy có chút lo lắng. Tuy
những ngày qua Thạch Kiên Quân phát triển rất thuận lợi ở Sơn Nam, hơn
nữa bên cạnh cũng có không ít người, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản
luôn cảm thấy lo lắng.
Vương Tử Quân thấy rõ Hào Nhất Phong
gần đây quá vô danh, an phận giống như một người sắp về hưu đến nơi.
Nhưng từ đầu Vương Tử Quân đã có liên hệ với Hào Nhất Phong, hắn hiểu
khá rõ về bí thư Nhất Phong. Theo những gì hắn biết, Hào Nhất Phong cũng không phải là một người dễ dàng chịu thua, cũng không phải là một người dễ dàng bị đánh bại.
Mặc dù hội nghị thường ủy tỉnh Sơn Nam
mang đến chút bất lợi cho Hào Nhất Phong, thế nhưng dù sao thì lão vẫn
còn là bí thư tỉnh ủy, bên cạnh còn có một nhóm thường ủy trung thành và đoàn kết. Hơn nữa Dương Độ Lục ở tỉnh Sơn Nam nhiều năm, có rất nhiều
cán bộ được chính tay trưởng ban Dương đề bạt.
Muốn đổ tường
thì mọi người phải cùng đẩy, nhưng kết quả là tan đàn xẻ nghé, vấn đề là Hào Nhất Phong chẳng phải là cây không gốc, hơn nữa sau lưng còn có
bóng cây cao ngất là Dương Độ Lục. Đám người được Dương Độ Lục và Hào
Nhất Phong đề bạt lên sẽ không thể nào bỏ chạy nhanh chóng cho được.
Thạch Kiên Quân vì muốn tăng cường thực lực của mình mà hầu như là ai
cũng tiếp nhận. Đặc biệt là sau khi Lữ Tiến Binh tiến lên làm trưởng
phòng tổ chức, Thạch Kiên Quân có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự, đã đề bạt được không ít người, trong đó đối tượng trọng điểm chính là
Cổ Thập Minh.
Lúc này vì cạnh tranh vị trí bí thư thị ủy La
Nam mà Thạch Kiên Quân yêu cầu Cổ Thập Minh rời núi, xem ra mối quan hệ
giữa Thạch Kiên Quân và Cổ Thập Minh là không tầm thường.