Trước khi Vương Tử Quân đến tỉnh Mật Đông thì Uông Thanh Minh căn bản không
xem Trương Tề Bảo ra gì. Trong ủy ban nhân dân tỉnh có nhiều người là
phó thư ký trưởng, hắn cần gì phải quan tâm đến Trương Tề Bảo? Nhưng xưa không bằng nay, bây giờ phó thư ký trưởng Trương Tề Bảo đã là thư ký
trưởng, tuy không thể nào là một thường ủy tỉnh ủy như Phương Anh Hồ,
thế nhưng cũng không phải không quan trọng.
Uông Thanh Minh bắt tay Trương Tề Bảo rồi cười nói: - Tôi đến văn phòng
ủy ban nhân dân tỉnh để báo cáo công tác, bây giờ chủ tịch có thời gian
rảnh không?
Trương Tề Bảo căn bản tìm ra được hương vị trong lời nói của Uông Thanh
Minh, hắn cười ha hả che giấu sự xấu hổ của mình, sau đó nhanh chóng
nói: - Trưởng phòng Uông, chủ tịch đang thương lượng cùng với chủ tịch
Trương, có lẽ là sắp xong rồi, nếu không thì tôi đi cùng ngài nhé?
- Thư ký trưởng Trương, ngài cứ bận rộn công tác của mình, tôi biết rõ
phòng làm việc của chủ tịch ở nơi nào. Uông Thanh Minh khoát tay áo với
Trương Tề Bảo, tỏ ý không cần phải cùng đi qua. Nhưng Trương Tề Bảo lại
rất nhiệt tình, hắn nhất định phải cùng đi với Uông Thanh Minh đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, vừa đi hắn vừa nói: - Trưởng phòng Uông,
vất vả lắm mới có cơ hội phục vụ lãnh đạo, ngài cũng không thể nào chê
tôi đi theo vướng bận được.
Uông Thanh Minh nhìn bộ dạng vui vẻ dào dạt của Trương Tề Bảo, hắn thầm
nghĩ anh bây giờ cứ ở đó mà cười vui vẻ, chỉ sợ sau khi phương án được
đưa ra, chính anh sẽ cực kỳ khó chịu mà thôi. Uông Thanh Minh là người
thiết kế phương án lần này cho Sầm Vật Cương, hắn tát nhiên biết rõ Sầm
Vật Cương chuẩn bị sắp xếp cho Trương Tề Bảo như thế nào.
Trương Tề Bảo căn bản là tiến lên một bước tiến vào trong hàng ngũ của
lãnh đạo tỉnh, thế nhưng một bước như vậy sẽ làm cho những hoạt động của người này giảm đi vài phần.
Bây giờ Trương Tề Bảo là phụ tá đắc lực của Vương Tử Quân, thế cho nên
Vương Tử Quân không cần làm gì cũng nắm chắc ủy ban nhân dân tỉnh. Vương Tử Quân có thể đạt đến trạng thái này cũng là nhờ vào Trương Tề Bảo.
Uông Thanh Minh thầm nghĩ như vậy mà không thèm thay đổi vẻ mặt của
mình, hắn vừa trò chuyện với Trương Tề Bảo vừa đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Triệu Hiểu Bạch cũng không có trong phòng, cũng không biết đang bận rộn
điều gì. Trương Tề Bảo mời Uông Thanh Minh ngồi xuống, sau đó tự mình
đến phòng làm việc của Vương Tử Quân để báo cáo. Uông Thanh Minh ngồi
xuống ghế và thầm nghĩ nên báo cáo với Vương Tử Quân về nhiệm kỳ mới như thế nào.
Vương Tử Quân nếu như dễ nói như Trương Tề Bảo thì quá tốt rồi.
Uông Thanh Minh thầm cảm khái một câu, hắn tiện tay cầm tờ báo lên xem,
chợt nghe có người cười ha hả nói: - Trưởng phòng Uông, anh rõ ràng là
khách quý.
Khi tiếng cười vang lên thì Vương Tử Quân từ bên ngoài đi vào, Uông
Thanh Minh nhìn Vương Tử Quân đi vào thì không khỏi đứng lên ngay.
Sau khi ngồi xuống ghế với Vương Tử Quân, Uông Thanh Minh đang do dự xem có nên đưa văn kiện cho Vương Tử Quân hay không, lúc này Vương Tử Quân
đã cười nói: - Trưởng phòng Uông, lần này anh là người có chuyện tốt,
tôi căn bản là không thể không hâm mộ được.
Uông Thanh Minh có chút sững sốt, hắn cố gắng suy nghĩ về lời nói của
Vương Tử Quân, sau đó cười nói: - Chủ tịch Vương, ngài cũng đừng nên hâm mộ tôi, Tiểu Bảo Nhi nhà anh đang còn nhỏ, chuyện này căn bản là không
gấp được.
Uông Thanh Minh nói một câu không gấp được làm cho Vương Tử Quân càng
cười vui vẻ. Hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Trưởng phòng
Uông nói đúng, trên sự kiện này tôi căn bản là không thể gấp được.
Sau khi Vương Tử Quân biết được tin tức Uông Thanh Minh đến báo cáo với
mình từ miệng Trương Tề Bảo, hắn suy đoán xem người này đến tìm mình là
vì chuyện gì? Hắn hầu như quan sát từng động tác của Uông Thanh Minh,
thế nhưng đáng tiếc là những động tác và biểu hiện của Uông Thanh Minh
là quá bình thường.
- Chủ tịch Vương, lần này tôi đến chính là muốn báo cáo với ngài về các
công tác ần thiết trong nhiệm kỳ mới lần này. Uông Thanh Minh cắn răng,
cuối cùng đưa văn kiện cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười với Uông Thanh Minh, hắn thuận tay nhận lấy văn
kiện. Khi hắn chuẩn bị mở ra xem, chợt nghe Uông Thanh Minh nói: - Tôi
đã báo cáo với bí thư Sầm, khi đó bí thư Sầm căn bản đồng ý với ý kiến
của phòng tổ chức tỉnh ủy, chỉ là có một vài tình huống anh ấy cần bàn
thảo trao đổi với anh.
Vương Tử Quân đặt văn kiện chuẩn bị lật ra xem trên tay xuống, Sầm Vật
Cương cơ bản đã đồng ý phương án này, nội dung của nó không cần phải xem thì hắn đã biết nó có những gì. Hắn nghĩ nhiều nhất chính là câu nói
của Sầm Vật Cương: Có vài tình huống cần trao đổi với mình.
Điều này có nghĩa là gì? Vương Tử Quân suy tư giây lát, hắn có thể đoán
ra được. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - À, tôi xem xét kỹ càng rồi
nói sau.
Uông Thanh Minh có thể cảm nhận được sự biến đổi trên gương mặt của
Vương Tử Quân, lúc này hắn cũng không muốn ở lại đây thêm. Vì vậy hắn do dự một lát rồi đứng lên nói: - Chủ tịch Vương, ngài cứ từ từ xem xét
văn kiện, tôi còn có hội nghị cần tham gia, tôi tranh thủ đi trước.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đứng lên tiễn Uông Thanh Minh ra ngoài
cửa rồi nói: - Trưởng phòng Uông, nếu có thời gian rảnh thì mời anh đến
chỗ tôi, chúng ta đã lâu rồi chưa thảo luận với nhau.
- Nhất định rồi, sau sự kiện bận rộn này thì tôi nhất định sẽ đến quấy
rầy chủ tịch. Uông Thanh Minh vốn định cho ra lời mời Vương Tử Quân đến
uống rượu mừng mình có cháu nội, thế nhưng cuối cùng lại nuốt lời này
vào bụng.
Sau khi tiễn Uông Thanh Minh ra khỏi cửa, Vương Tử Quân mở văn kiện đặt
trên bàn lên xem. Sau khi lật xem vài trang thì hai hàng chân mày của
Vương Tử Quân không khỏi nhíu lại. Phương án này có liên quan đến khá
nhiều cán bộ, trước đó Vương Tử Quân còn trao đổi với Uông Thanh Minh về phương diện phía hội đồng nhân dân tỉnh đang còn thiếu vài vị cán bộ
lãnh đạo.
Nhưng điều động liên quan đến hội đồng nhân dân làm cho Vương Tử Quân
không thoải mái. Chưa nói đến những thứ gì khác, ví dụ như chuyện của
Trương Tề Bảo, trong phương này nêu rõ Trương Tề Bảo được điều động đến
làm thư ký trưởng văn phòng hội đồng nhân dân tỉnh, khi hội đồng nhân
dân tỉnh tiến hành tuyển cử, Trương Tề Bảo sẽ tiến lên làm một vị phó
chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh.
Nếu như Trương Tề Bảo là người lớn tuổi, Vương Tử Quân nhất định sẽ
không có ý kiến gì với phương án này. Nhưng bây giờ Trương Tề Bảo đang
vào độ tuổi hoàng kim trẻ trung khỏe mạnh lại bị điều động đến hội đồng
nhân dân tỉnh, ý nghĩa của nó là quá rõ ràng.
Còn những người khác, ngoài ban ngành thành phố Thanh Chuyên căn bản
không có động tĩnh gì, những thành phố có liên hệ với Vương Tử Quân cũng không có điều chỉnh gì lớn, những người được điều động phần lớn đều có
quan hệ tương đối gần với Sầm Vật Cương.
Ví dụ như ở thành phố Đồng Lục, tuy Lôi Hợp Tuấn lựa chọn hạng mục của tập đoàn Thần Khí, thế nhưng lại bị điều chỉnh làm bí thư đảng ủy phòng tài chính, vị trí của hắn lại bị chủ nhiệm Triều Kính Bân của ban nghiên
cứu chính sách tỉnh ủy lên thay thế...
Còn những vị phó thư ký trưởng mà Vương Tử Quân đề cử tuy đều được điều
động thế nhưng căn bản là đến làm cấp phó ở các thành phố có điều kiện
kinh tế tương đối kém, cũng có người làm cấp phó ở đơn vị không quan
trọng của tỉnh, nói tổng quá thì thực quyền không bằng vị trí hiện tại
của bọn họ.
Nếu như những sắp xếp này được thông qua thì đả kích với Vương Tử Quân là cực kỳ lớn.
Dù sao thì người ta cũng đi theo Vương Tử Quân, nhưng đến khi có cơ hội
tiến lên thì anh không làm gì được, không những không đề bạt tiến lên,
còn làm cho người ta phải thụt lùi một bậc, năm này không bằng năm cũ.
Nhân tâm con người cũng chỉ là thịt, nếu như có trạng thái nà xuất hiện, có ai tình nguyện đi gần mình nữa?
Tuy đây không phải là phương án cuối cùng, còn có dư âm chỉnh sửa, thế
nhưng Vương Tử Quân biết rõ nếu muốn được thông qua từ Sầm Vật Cương thì căn bản là cực kỳ bé nhỏ. Nếu như muốn thoát khỏi tình huống khó khăn
này, như vậy chính mình phải là một người gia nhập vào trong phương diện điều chỉnh phương án này.
Chỉ là điều này không dễ dàng chút nào.
Mặc dù người cho ra phương án là Uông Thanh Minh, thế nhưng Vương Tử
Quân biết rõ phương án này ánh xạ ý nghĩ của Sầm Vật Cương. Lúc này Sầm
Vật Cương cho ra phương án như vậy có ý nghĩa rất rõ ràng, sở dĩ Sầm Vật Cương đồng ý phương án này, càng nói rõ sự quyết tâm của bí thư Sầm là
như thế nào.
"Người ta đã có quyết tâm rất lớn!" Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên
bàn và không khỏi nghĩ đến lời nói vừa rồi của Uông Thanh Minh. Một thời gian ngắn sau đó Sầm Vật Cương sẽ cùng trao đổi với mình về những sắp
xếp trong nhiệm kỳ mới lần này.
"Trao đổi sao?" Khi Vương Tử Quân đang suy tư nhiều vấn đề, lúc này trên bàn làm việc của phó bí thư chuyên trách tỉnh ủy là Văn Thành Đồ cũng
có một phương án giống như vậy. Văn Thành Đồ là phó bí thư nắm công tác
tổ chức nhân sự, hắn rõ ràng là thượng cấp của Uông Thanh Minh, bất kỳ
vấn đề nhân sự nào cũng phải thông qua tay hắn.
Văn Thành Đồ nhìn phương án này mà có chút phẫn nộ, thế nhưng sau đó lại nở nụ cười không tiếng động. Phương án này dù là của phòng tổ chức cho
ra thế nhưng bên trong thể hiện ý đồ của Sầm Vật Cương. Hắn là phó bí
thư nắm công tác tổ chức nhân sự, hắn không thể nhúng tay vào quá nhiều ở phương diện này, không, cũng không phải nói là hắn nhúng tay vào quá
nhiều, phải nói là hắn bị cho ra rìa, điều này làm cho hắn cực kỳ phẫn
nộ.
Uông Thanh Minh là trưởng phòng tổ chức tuy biểu hiện cực kỳ khách khí,
những khi cần báo cáo hay xin chỉ thị đều cực kỳ đúng chỗ, biểu hiện rất tốt. Uông Thanh Minh trước nay chưa từng làm ra sai sót gì, hơn nữa lại là người cẩn thận tinh tế chu đáo, căn bản không thể bới tìm sai lầm.
Nhưng trưởng phòng tổ chức đi quá gần với bí thư tỉnh ủy thì sẽ làm giảm quyền lực của một vị phó bí thư chuyên trách như Văn Thành Đồ. Tất
nhiên Văn Thành Đồ có cảm nhận rất sâu ở phương diện này, hắn cầm văn
kiện xem xét chi tiết, bắt đầu phân tích nội dung ẩn giấu bên trong.
Con người luôn kiếm chỗ tốt cho mình và người của mình, Văn Thành Đồ
cũng không phải là người ngoại lệ. Hắn nghĩ đến sự sắp xếp của người
thân cận với mình, thế là gương mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Mặc dù
không cùng thương lượng bất kỳ điều gì với Văn Thành Đồ, thế nhưng rõ
ràng là phương án này cũng không tệ với Văn Thành Đồ.
Ví dụ như phó chủ tịch Liêu Thành Tuấn của thành phố Xan Hà, theo ý của
Văn Thành Đồ thì sẽ được điều động, không ngờ lại được Uông Thanh Minh
sắp xếp làm phó bí thư thị ủy Đồng Lục. Từ vị trí phó chủ tịch đến phó
bí thư thị ủy căn bản cũng như Uông Thanh Minh nể mặt Văn Thành Đồ; đồng thời phó bí thư Hướng Tiểu Thành của sở tài nguyên tỉnh cũng có được
sắp xếp rất tốt, làm phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh,
xem như nâng cao một bước.
Văn Thành Đồ nghĩ đến những sắp xếp như vậy thì gương mặt có vài phần ôn hòa, dù sao thì những sắp xếp của Uông Thanh Minh căn bản cũng suy xét
đầy đủ đến mình.
Uông Thanh Minh có thể thực hiện đúng chỉ thị của mình, không phải chính mình có uy tín cao và nhân phẩm tốt sao? Văn Thành Đồ không phải là
người ngây thơ, tất nhiên sẽ không cho rằng là như vậy. Tuy hắn đi rất
gần với Sầm Vật Cương thế nhưng biết rõ người ta chỉ xem mình là thầy tu xuất gia giữa đường, căn bản không bằng thầy tu thuộc dòng chính của
mình.
Nhiều người thì ít ghế, đây chính là sinh thái trong quan trường. Nhiệm
kỳ mới lần này điều chỉnh nhiều nhân sự, thế nhưng vị trí cũng không đủ
dùng. Dưới tình huống này thì Uông Thanh Minh còn cho mình mặt mũi như
vậy, cũng không phải là dễ dàng. Văn Thành Đồ cảm thấy ít ra Uông Thanh
Minh vẫn còn xem trọng mình.
Dù sao thì mình đến Mật Đông cũng là tu hú chiếm tổ của Uông Thanh Minh, cướp món ăn đã đặt trong mâm của người khác. Uông Thanh Minh là người
chứ không phải thánh, sao có thể thân cận với mình mà không lo nghĩ gì
được?
Mình căn bản không dính vào bên người Vương Tử Quân, nếu không thì lần
này Sầm Vật Cương muốn lợi dụng điều động của nhiệm kỳ mới để khẳng định quyền uy tuyệt đối ở Mật Đông, sao có thể nhân nhượng cho mình được?
Thế nhưng cũng phải nói lại, nếu như đối phương không quan tâm đến những người của mình, như vậy sẽ mất đi nhân hòa, sẽ làm cho mình có tâm lý
không công bằng, cho rằng Sầm Vật Cương quá thôn tính, quá bá đạo, nhất
định sẽ kiên định đứng cùng chiến tuyến với Vương Tử Quân. Nếu như mình
cùng một giuộc, cùng chung mối thù với Vương Tử Quân, như vậy sẽ ở vào
trạng thái đối lập gây ra nhiều khó khăn cho Sầm Vật Cương.
Nhưng Sầm Vật Cương lại cho ra những hành vi có lợi cho mình, mục đích
của nó là quá rõ ràng, đó là muốn chặn miệng của mình. Mình là một phó
bí thư tìm được lợi ích cho người đi bên cạnh, đã đạt được mục tiêu lý
tưởng, như vậy những phần bánh ngọt còn lại nên để cho bí thư Sầm phân
phối, chính mình không cần phải đi tranh đua làm gì, như vậy là quá vô
lý.
Văn Thành Đồ nghĩ đến Sầm Vật Cương mà gương mặt vui vẻ giảm đi vài
phần. Tuy hắn không xem Uông Thanh Minh ra gì, thế nhưng lại không dám
coi thường Sầm Vật Cương. Vài ngày trước hắn về thủ đô và nghe phong
phanh thông tin người này sắp tiến lên một bước.
Văn Thành Đồ không chút nghi ngờ về tính chính xác của thông tin này.
Hắn càng nghĩ đến phương diện sau khi mình rời khỏi Mật Đông thì sẽ phải tự xử thế nào? Trước mắt tình thế của hắn ở Mật Đông là quá vi diệu, ít nhiều cũng bị cản tay. Hắn không lung lạc được Vương Tử Quân, cũng
không thể tiến vào sâu trong hàng ngũ của một lực lượng mạnh mẽ ở Mật
Đông như Sầm Vật Cương. Hắn thành một con cá bơi qua bơi lại trong chính trường Mật Đông, giống như có quan hệ không tệ với Sầm Vật Cương, thế
nhưng lại không thể làm một thành viên chính thức.
Sầm Vật Cương sẽ không bao giờ thật lòng thật dạ với mình, nếu như Văn
Thành Đồ có được sự che chắn của Vương Tử Quân thì quá tốt, nhưng Vương
Tử Quân căn bản lại không quan tâm, thế cho nên Văn Thành Đồ cảm thấy
mình đầy tài hoa mà lại rơi vào trạng thái quá trì trệ.
Một giây thời gian là một tấc vàng, Văn Thành Đồ bây giờ cũng đã có
tuổi, hắn thấy rõ thời gian không chờ đợi con người. Tuy hắn bây giờ vẫn tính là trẻ tuổi, thế nhưng nếu so với Vương Tử Quân căn bản nhỏ hơn
chục tuổi mà đã là chủ tịch tỉnh, hắn thấy sự khác biệt quá lớn.
Thời gian của Vương Tử Quân là quá đủ, cho dù té ngã thì cũng có thời
gian chậm rãi đứng lên. Nhưng mình thì sao? Nếu như mình bỏ qua một cơ
hội, chỉ sợ không còn khả năng tiến lên.
Văn Thành Đồ không muốn mình lui ra khỏi chính trường trên vị trí này,
hắn là người có mục tiêu, có ý nghĩ, hắn muốn từng bước tiến lên, tiến
về tương lai huy hoàng mà không phải là chậm rãi tan biến.
Văn Thành Đồ đứng lên khỏi ghế đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hắn thấy
ngoài cửa sổ là một bông hoa xinh đẹp làm cho người ta say mê, không
biết vì sao trong lòng hắn lại xuất hiện một câu: "Giang sơn như tranh
vẽ, nhất thời lại có ít hào kiệt!"
"Có ít hào kiệt!" Văn Thành Đồ nghĩ đến hai chữ hào kiệt, hắn chợt nghĩ
đến hình bóng của hai người Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương. Hai hình ảnh này liên tục biến đổi trong lòng Văn Thành Đồ, điều này không khỏi làm
cho đầu óc của hắn chợt rối loạn.