Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1804: Chương 1804: Nắm bắt thật chặt những toan tính của lãnh đạo.​




Khi Miêu Dược Hổ không biết nên nói gì, lúc này tiếng gõ cửa chợ vang lên, thư ký nhanh chóng đi vào nói: - Bí thư Sầm, trưởng phòng Uông gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài, hỏi xem ngài có thời gian rảnh hay không?

Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi nói: - Nói hai mươi phút sau anh ấy hãy đến.

Miêu Dược Hổ nghe thư ký báo cáo thì thầm nghĩ sự việc này có liên quan đến điều chỉnh ban ngành trong nhiệm kỳ mới, thế là hắn cực kỳ muốn được biết thông tin đó là gì.

Uông Thanh Minh đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương cũng đang lẳng lặng chờ trong phòng. Sầm Vật Cương thấy Uông Thanh Minh đi đến thì không khỏi cười nói: - Trưởng phòng Uông, anh vội vàng như vậy là có chuyện gì vậy?

- Bí thư Sầm, có vài việc cần báo cáo với ngài. Uông Thanh Minh ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương, hắn dùng hai tay đưa một phần văn kiện cho Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, đây là phương án điều chỉnh cán bộ trong nhiệm kỳ mới do hội nghị thường vụ của phòng tổ chức đưa ra, mời ngài xem qua.

Sầm Vật Cương cười cười nhận lấy văn kiện trong tay của Uông Thanh Minh, nhưng lão cũng không lập tức xem xét mà cười nói: - Anh Uông, nghe nói con trai nhà anh sắp sinh cho anh một cháu nội mập mạp có phải không?

- Sắp rồi, nghe bác sĩ nói thì hình như là tuần sau. Uông Thanh Minh nghe Sầm Vật Cương nói đến phương diện này thì tỏ ra rất vui vẻ, dù sao đến độ tuổi của hắn thì cũng không còn quá nhiều phương diện vui vẻ như vậy.

- Bí thư Sầm, đến lúc đó ngài nhất định phải đến uống vài ly rượu mừng mới được. Uông Thanh Minh thấy Sầm Vật Cương chủ động nhắc đến chuyện này thì dùng giọng biết thời biết thế nói.

Sầm Vật Cương gật đầu nói: - Điều này là rất tốt, tôi nhất định sẽ đi qua.

Sầm Vật Cương nói rồi dùng giọng có chút cảm khái nói: - Được ôm cháu cũng là một cảm giác sung sướng của cuộc sống. Hai ngày trước tôi có về quê một chuyến, bây giờ những người bạn năm xưa đã con cháu đầy nhà rồi.

- Bí thư, ngài là lãnh đạo đứng đầu Mật Đông, thế cho nên cũng phải hy sinh khá nhiều vì công tác. Uông Thanh Minh có thể hiểu được tâm tình vào lúc này của Sầm Vật Cương, hắn cũng biết Sầm Vật Cương nói lời hâm mộ những người bạn già của mình được ở nhà ẵm cháu, thế nhưng nếu đổi ngược lại cho Sầm Vật Cương ở nhà ẫm bồng cháu, chỉ sợ Sầm Vật Cương sẽ ngàn vạn lần không muốn.

Sầm Vật Cương cười cười nói: - Được rồi, cũng không cần nịnh hót tôi, triết học đã nói quá rõ ràng rồi, đây là thế giới vật chất, con người không thể ly khai khỏi quá trình vận động.

Uông Thanh Minh cười hì hì mà không nói gì thêm. Tuy Sầm Vật Cương mở miệng rất tiêu sái, thế nhưng hắn biết rõ đấy chỉ là những lời nói vui, mình không nên cho là thật.

Sau khi hai người trò chuyện một lúc thì Sầm Vật Cương mới cầm văn kiện lên xem xét. Uông Thanh Minh nâng ly trà lên uống nước, thế nhưng thực tế lại căn bản không uống được vài ngụm.

Lúc này trong đầu Uông Thanh Minh chỉ nghĩ đến nội dung của văn kiện kia, đó là một văn kiện liên quan đến vận mệnh của không biết bao nhiêu người. Uông Thanh Minh tuy không nói là thuộc từng câu từng chữ, thế nhưng căn bản biết rõ ràng từng sắp xếp liên quan.

Những sắp xếp kia căn bản đều phù hợp với ý kiến của bí thư Sầm. Tuy đây chỉ là bản thảo thế nhưng Uông Thanh Minh lại cảm thấy nó rất khó có được, vì ý nghĩa của bí thư Sầm ở nhiệm kỳ mới lần này là quá rõ ràng, tiếp tục phổ biến lực ảnh hưởng mạnh mẽ của mình ra rộng rãi.

Uông Thanh Minh là thủ hạ của Sầm Vật Cương, tất nhiên hắn không có lựa chọn nào khác ở sự kiện này. Hắn dù là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, lại có địa vị cao cả, thế nhưng vẫn cảm thấy khá khó khăn trong hội nghị thường vụ phòng tổ chức.

Dù sao thì những việc hắn phải làm là không dễ dàng chút nào.

Mười phút qua đi, sau khi xem xong thì Sầm Vật Cương mới đặt văn kiện xuống mặt bàn, sau đó lão nhìn thoáng qua Uông Thanh Minh rồi nói: - Trưởng phòng Thanh Minh, phương án này rất tốt, tôi căn bản không có ý kiến gì trên phương diện nguyên tắc với phương án này cả.

Không có ý kiến gì ở phương diện nguyên tắc, như vậy rõ ràng là đồng ý. Uông Thanh Minh hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Sầm Vật Cương, hắn không khỏi cười nói: - Bí thư Sầm, vì phương án này được thông qua khá vội vàng, thế nên khó tránh khỏi có vài phần thiếu sót, mong bí thư Sầm sửa đổi nhiều hơn, không cho chúng tôi xuất hiện sai lầm.

Sầm Vật Cương gật đầu nói: - Cục thủy lợi rất quan trọng, trong khoảng thời gian gần đây chúng ta cần phải tăng cường xem xét, tôi cảm thấy một đội ngũ muốn phát triển tốt thì cần phải có một vị lãnh đạo tốt.

Tuy Sầm Vật Cương nói không nhiều nhưng ý nghĩa là quá rõ ràng, Uông Thanh Minh biết rõ phương án của mình căn bản không có liên quan đến sự điều chỉnh vị trí nào ở cục thủy lợi, bây giờ Sầm Vật Cương lên tiếng, ý nghĩa quá rõ ràng.

Uông Thanh Minh vốn cũng nghĩ điều chỉnh liên quan đến cục thủy lợi, thế nhưng trước khi nghiên cứu thì phó phòng Mã Quân Thiện đến tìm mình, khi đó dù hắn không đồng ý gì cả, thế nhưng cuối cùng vẫn không ra tay. Nhưng bây giờ Sầm Vật Cương đã chỉ ra vấn đề, Mã Quân Thiện cũng không trách mình được.

- Bí thư nói rất đúng, Trình Nghiêu Quảng là người khiếm khuyết năng lực ở cục thủy lợi, đặc biệt là người thiếu sự quyết đoán. Uông Thanh Minh không hổ là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, sau khi nói hai câu đã cho ra khuyết điểm của Trình Nghiêu Quảng. Sầm Vật Cương chỉ cười cười với lời nói của Uông Thanh Minh, thế nhưng không nói điều gì.

Không nói có nghĩa là đồng ý, thông qua.

Hai người Sầm Vật Cương và Uông Thanh Minh khẽ trò chuyện với nhau, nửa giờ trôi qua rất nhanh. Sầm Vật Cương không cho ra ý kiến thì lớn với phương án của Uông Thanh Minh, điều này không khỏi làm cho Uông Thanh Minh thở dài một hơi. Sau khi cất văn kiện đi, Uông Thanh Minh chuẩn bị rời đi, lúc này Sầm Vật Cương chợt nói: - Trưởng phòng Uông, phương án này nên trưng cầu ý kiến của vị lãnh đạo nào thì phải làm cho tốt, đặc biệt là phía chủ tịch Vương bên kia.

Gương mặt của Uông Thanh Minh chợt có vài phần không tốt, hắn hiểu ý nghĩa lời nói của Sầm Vật Cương, đó chính là yêu cầu mình đưa phương án sang cho Vương Tử Quân. Thế nhưng tình huống như thế này hắn sao có thể đưa sang cho Vương Tử Quân? Đây không phải là ép mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn sao?

Trong đầu Uông Thanh Minh lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi khẽ hỏi: - Bí thư Sầm, hay là để cho văn phòng chuyển văn kiện cho chủ tịch Vương?

Sầm Vật Cương nhìn Uông Thanh Minh rồi thản nhiên nói: - Nếu anh thông qua văn phòng chuyển cho chủ tịch Vương, như vậy không bao lâu nữa dư luận sẽ xôn xao cả lên.

Uông Thanh Minh định nói thêm hai câu khó khăn với Sầm Vật Cương, lúc này chợt nghe Sầm Vật Cương nói tiếp: - Anh chủ yếu giải thích nội dung văn kiện với chủ tịch Vương, đồng thời còn nói với chủ tịch Vương về ý kiến của tôi. Hai ngày sau tôi sẽ chuẩn bị trao đổi với chủ tịch Vương về phương diện này.

Uông Thanh Minh nghe như vậy thì không khỏi an tâm hơn, Sầm Vật Cương đã tỏ thái độ rõ ràng, hắn cũng không còn quá khó khăn như trước.

- Bí thư Sầm, nếu như không còn chuyện gì, bây giờ tôi sẽ đến đưa văn kiện này cho chủ tịch Vương.

Sầm Vật Cương đứng lên nói: - Tốt, chuyện liên quan đến nhiệm kỳ mới khó thể trì hoãn được, trước tháng mười nhất định phải hoàn thành tất cả công tác. Trưởng phòng Uông, phương diện này anh là người ra sức nhiều nhất, tôi tin tưởng anh có thể hoàn thành nhiệm vụ công tác này.

Uông Thanh Minh rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, hắn có chút do dự, sau đó quyết định đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Có câu duỗi đầu cũng bị chém, rụt đầu cũng bị chém, mình nếu cứ kéo dài không bằng chủ động đưa sang cho Vương Tử Quân.

Uông Thanh Minh hạ quyết tâm và đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, khi hắn đi đến phòng của Vương Tử Quân, hắn chợt thấy thư ký trưởng Trương Tề Bảo đang đi xuống. Tuy Trương Tề Bảo vẫn là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì cũng xem như đi vào trong hàng ngũ lãnh đạo tỉnh, thế nhưng vẫn có sự chênh lệch lớn với Uông Thanh Minh.

Uông Thanh Minh tuy thấy được Trương Tề Bảo thế nhưng không chủ động chào hỏi, dù sao thì dựa theo cấp bậc vẫn là Trương Tề Bảo chào hỏi hắn trước.

Nhưng hôm nay Trương Tề Bảo đang suy tư gì đó, thế nên không thấy Uông Thanh Minh đang từ bên dưới đi lên, điều này làm cho Uông Thanh Minh có chút sốt ruột nhưng cũng chỉ cúi đầu giả vờ như không thấy Trương Tề Bảo.

- Ôi, trưởng phòng Uông, ngài sao lại đến đây? Trương Tề Bảo cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và phát hiện Uông Thanh Minh, hắn nhanh chóng bắt chuyện, sau đó thân mật vươn tay với Uông Thanh Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.