Bí Thư Trùng Sinh

Chương 829: Chương 829: Công chính hay không công chính




Hai ngày nay tâm tình của Hào Nhất Phong rất tốt, lão đẩy Lục Ngọc Hùng lên vị trí chủ tịch thành phố La Nam để đối nghịch với Vương Tử Quân, làm cho công tác ở thành phố La Nam lại tiếp tục đi vào quỹ đạo dự định của mình. Điều này làm cho lão sinh ra một cảm giác thiên hạ tuy to lớn nhưng chỉ có mình là độc tôn.

Sau khi người báo cáo cuối cùng rời khỏi phòng, Hào Nhất Phong nhấc điện thoại lên, sau đó bấm một dãy số quen thuộc, bàn tay phải nắm thật chặt điện thoại.

Bình thường Hào Nhất Phong gọi điện thoại đều không thích áp điện thoại sẵn lên tai, chờ đến khi đối phương bên kia lên tiếng thì lão mới chậm rãi nhấc điện thoại lên nói chuyện. Nhưng bây giờ lão lại có hành vi khác thường, điều này làm sáng tỏ một vấn đề, đó chính là đối tượng được lão gọi đến chính là lãnh đạo thượng cấp.

- Alo.

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh quen thuộc, âm thanh này rất hòa ái nhưng thông qua điện thoại lại giống như có một lực lượng vô hình kiềm chế Hào Nhất Phong, làm cho lão nhanh chóng trở nên nghiêm túc và cẩn mật.

- Chào trưởng ban Dương, tôi là Nhất Phong.

Hào Nhất Phong nói vào trong điện thoại, lão cố gắng làm cho mình nở nụ cười sáng lạn, giọng điệu càng thêm ôn hòa.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười quen thuộc của Dương Độ Lục, lão vừa cười vừa cao giọng nói:

- Nhất Phong, gần đây thế nào rồi? Trong nhà khỏe cả chứ?

- Cám ơn trưởng ban Dương, tôi vẫn rất tốt, cuộc sống rất tốt.

Hào Nhất Phong hỏi tình hình sức khỏe và cuộc sống của Dương Độ Lục, sau đó nói:

- Trưởng ban Dương, hai ngày sau tôi sẽ đến thăm hỏi ngài, không biết ngài có rảnh không?

Dù biết bình thường Dương Độ Lục sẽ không bao giờ từ chối mình, nhưng Hào Nhất Phong vẫn cảm thấy có chút căng thẳng. Dù sao Dương Độ Lục bây giờ cũng không phải là người thường, cuộc sống càng bận rộn hơn lão rất nhiều.

Hơn nữa càng quan trọng chính là lần này Hào Nhất Phong đến tìm Dương Độ Lục vì sự kiện phó bí thư Lưu Truyền Thụy rời khỏi tỉnh Sơn Nam. Dù sao thì một vị phó bí thư nhất trí hành động và bằng mặt không bằng lòng vẫn có sự khác biệt rất lớn.

Tuy Hào Nhất Phong chưa từng hoài nghi về lực khống chế của mình ở tỉnh Sơn Nam, thế nhưng Thạch Kiên Quân quật khởi cũng làm cho lão phải ái ngại, đây chính là sự thật mà lão không thể không nhìn vào. Phó chủ tịch thường vụ là Trương Đông Viễn trước nay luôn có thái độ không ngã về phía lão, mỗi khi tổ chức hội nghị thường có thái độ mập mờ, càng làm cho lực khống chế của lão ở khối chính quyền tỉnh giảm xuống đáng kể.

- Đến tối tôi sẽ mời cậu dùng cơm, à, cậu gọi cả Chính Hồng đi, cậu ấy cũng đang ở thủ đô.

Tuy Dương Độ Lục chỉ do dự nửa phút nhưng khoảng thời gian này thật sự là cực kỳ dài với Hào Nhất Phong, vì lão căn bản không biết trưởng ban Dương do dự như vậy là có ý gì. Người bôn ba trên đường quan trường sợ nhất là cái gì? Không phải là chỗ dựa của mình tỏ ra bất mãn sao? Nhưng may mà trưởng ban Dương chỉ suy tư giây lát, cũng không từ chối mà mở miệng mời cơm, điều này thật sự là tin tức rất tốt với Hào Nhất Phong.

- Thật tốt quá, trưởng ban Dương, tôi sẽ sắp xếp ngay. Đã nhiều ngày không được tán thưởng tửu lượng của lãnh đạo, khi đó nhât định phải nói Chính Hồng uống cho thoải mái mới được.

Hào Nhất Phong nói vài câu với Dương Độ Lục rồi cúp điện thoại.

Sự việc khá thuận lợi, điều này làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy vui vẻ. Lão đặt điện thoại xuống, trầm ngâm giây lát rồi lại nhấc điện thoại lên.

- Chính Hồng, tôi là Hào Nhất Phong.

Điện thoại được nối thông, Hào Nhất Phong trầm giọng nói với bên kia.

Tề Chính Hồng biết là điện thoại của Hào Nhất Phong, hắn cười ha hả nói:

- Chào bí thư Nhất Phong, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho tôi thế này?

Hào Nhất Phong căn cứ vào nụ cười của Tề Chính Hồng, lão biết người bạn của mình xem như đã rời khỏi bóng ma thất lạc vào thời điểm trước kia. Nhưng lão dù sao cũng có chút thương tiếc với tình huống của Tề Chính Hồng, mà thương tiếc thì làm gì được? Trong kiếp sống chính trị của mỗi người, cuộc sống hiện tại có thể là bừng bừng hào quang, thế nhưng chỉ cần anh ngã xuống một lần, xem như tính mạng chính trị của anh đã xong.

- Tôi nghe trưởng ban Dương nói cậu đang ở thủ đô, vừa vặn tôi sắp đến thủ đô, tôi đã hẹn trưởng ban Dương, chúng ta cùng nhau dùng bữa cơm, thuận tiện xem lãnh đạo bên kia có cơ hội nào cho cậu tiến lên nhận chức không.

Hào Nhất Phong căn bản không đề cập đến phương diện Dương Độ Lục nói mình hẹn Tề Chính Hồng, mà lại cố gắng dùng giọng quan tâm để nói với Tề Chính Hồng ở đầu dây bên kia.

Tề Chính Hồng cười khổ một tiếng nói:

- Anh Nhất Phong, tôi xin nhận ý tốt của anh, tôi biết rõ mình có chuyện gì, cũng đừng gây thêm phiền toái cho trưởng ban Dương. Nhưng chuyện ăn cơm thì tôi nhất định sẽ tham gia, thật sự đã lâu rồi không cùng dùng cơm với trưởng ban rồi.

Hai người hàn huyên vài câu, sau đó cúp điện thoại. Hào Nhất Phong đang suy tư phải làm sao để tiến cử một người tiến lên tiếp nhận vị trí của Lưu Truyền Thụy với Dương Độ Lục, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Hào Nhất Phong bình thường ghét nhất là bị quấy rầy khi mình đang suy xét vấn đề, hơn nữa vừa rồi lão đã phân phó với thư ký, không ngờ lại có một tên khốn không thức thời đi đến gõ cửa.

- Vào đi.

Tuy Hào Nhất Phong tỏ ra bất mãn với thư ký, thế nhưng lão vẫn trầm giọng nói.

Khi thấy người đi vào là Hứa Tiền Giang, Hào Nhất Phong chợt trầm mặc, chậm rãi nở nụ cười hòa hoãn. Tuy lão là người thâm căn cố đế ở tỉnh Sơn Nam, thế nhưng lại cực kỳ tôn trọng vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy này.

- Trưởng phòng Tiền Giang đến đấy à? Mời ngồi.

Hào Nhất Phong cười cười với thư ký, sau đó nói:

- Mau đi lấy trà ngon mà trưởng ban Dương tặng vài ngày trước pha nước cho trưởng phòng Hứa.

Hứa Tiền Giang nói lời cảm tạ, sau đó một ly trà tỏa ra mùi hương thơm ngát được đặt ngay bên cạnh. Thư ký của Hào Nhất Phong là người rất có ánh mắt, biết rõ hai vị lãnh đạo có việc cần bàn, thế cho nên sau khi pha trà thì nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong.

Hào Nhất Phong nhìn Hứa Tiền Giang, lão khẽ nói:

- Trưởng phòng Tiền Giang, ngày mai tôi sẽ vào thủ đô xử lý vài sự việc, thuận tiện sẽ gặp mặt trưởng ban Dương. Lúc này đồng chí Lưu Truyền Thụy sắp được điều động công tác, anh là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy cũng nên lao tâm nhiều hơn.

Lao tâm nhiều hơn có ý nghĩa gì, tất nhiên sẽ là chuyện tốt đối với một người luôn mong muốn được cầu tiến, nhưng ít nhất cũng phải có người nâng đỡ, như vậy mới có thể thuận thế tiến lên, sải bước đường dài. Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức nhiều năm, tất nhiên lão sẽ không cần người khác chỉ cho điều này, sẽ nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩa lời nói của bí thư Hào Nhất Phong. Lão đã nhòm ngó vị trí của phó bí thư Lưu Truyền Thụy từ rất lâu, cuối cùng Lưu Truyền Thụy cũng rời khỏi tỉnh Sơn Nam, thế nên lão hy vọng có thể được tiếp nhận vị trí để trống.

- Bí thư Nhất Phong, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng không phát sinh vấn đề.

Hứa Tiền Giang là lão quan trường nhiều kinh nghiệm, tất nhiên mở miệng sẽ cực kỳ có trình độ.

Hào Nhất Phong cười cười, lão biết rõ tâm tư của Hứa Tiền Giang, thế cho nên dùng giọng nghiêm túc nói:

- Trưởng phòng Tiền Giang, anh là người công tác không lâu bên cạnh trưởng ban Dương, thế nhưng tôi tin tưởng có cơ sở như vậy thì chúng ta có thể đón đầu cơ hội. Trước tết tôi đến thủ đô, tôi có nhắc đến anh với trưởng ban Dương, tôi nói anh là một trưởng phòng tổ chức vĩ đại, công tác làm cho người ta bớt lo lắng.

- Bí thư Hào, ngài khen ngợi tôi trước mặt trưởng ban Dương, tình nghĩa này tôi xin khắc ghi trong lòng. Chúng tôi sở dĩ có được thành tích ở tỉnh Sơn Nam, tất cả đều nhờ sự lãnh đạo tài tình của ngài, nếu như không phải ngài nắm chắc phương hướng, tôi tự mình ra tay căn bản sẽ không đáng để lãnh đạo ghé mắt nhìn, cuối cùng tất cả đều là nhờ lãnh đạo mà thôi.

Hứa Tiền Giang tâng bốc rất có nghệ thuật, hơn nữa lời nói của lão cũng có ý nghĩa rõ ràng, đó là tỏ thái độ với Hào Nhất Phong. Chỉ cần lão có thể tiếp nhận vị trí của Lưu Truyền Thụy, lão nhất định sẽ tiếp tục triển khai mở rộng công tác dưới sự chỉ đạo của bí thư Nhất Phong.

Thái độ này của Hứa Tiền Giang làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy rất hưởng thụ.

Nhưng sự việc chỉ có thể hiểu là xong, nói nhiều cũng không hay, Hào Nhất Phong nhanh chóng thay đổi chủ đề:

- Trưởng phòng Hứa, anh đến phòng làm việc của tôi vì vấn đề gì?

- Bí thư Hào, tôi có sự kiện cần báo cáo với anh.

Hứa Tiền Giang nói rồi lấy ra một phần tài liệu:

- Vừa rồi Quách Tiên Vi đã quay về từ thành phố La Nam, đã tiến hành khảo sát đồng chí Lục Ngọc Hùng, đây là báo cáo khảo sát.

Hào Nhất Phong tiếp nhận báo cáo khảo sát từ tay Hứa Tiền Giang đưa đến, vẻ mặt nhanh chóng trở nên âm trầm. Bản báo cáo chủ yếu tập trung những đánh giá của cán bộ thành phố La Nam với Lục Ngọc Hùng, đập vào mắt bí thư Hào Nhất Phong chính là ý kiến của bí thư thị ủy Vương Tử Quân.

Ý kiến của Vương Tử Quân căn bản là không có gì ẩn giấu, trực tiếp cho rằng Lục Ngọc Hùng không thích hợp đảm nhiệm vị trí chủ tịch thành phố La Nam. Sau đó còn có vài vị thường ủy thị ủy cùng tỏ thái độ, mà Hào Nhất Phong thấy đám người kia căn bản đều là những kẻ đi gần bên cạnh Vương Tử Quân.

- Đã đối thoại với đồng chí Lục Ngọc Hùng chưa?

Hào Nhất Phong khẽ đặt văn kiện lên bàn, sau đó trầm giọng hỏi.

- Đã khảo sát đồng chí Lục Ngọc Hùng, khi đó đồng chí Ngọc Hùng tự đến phó chủ tịch tỉnh ủy, tôi tự mình nói chuyện với cậu ấy. Thái độ của đồng chí Ngọc Hùng rất tốt, tư thái cũng thanh thoát đoan chính, nói chuyện tỏ vẻ chăm chú chứng thực chỉ thị của tỉnh ủy, kiên quyết phối hợp công tác với bí thư Vương , cố gắng làm ra cống hiến cho thành phố La Nam.

Hứa Tiền Giang tất nhiên đã biết rõ ràng Hào Nhất Phong thích gì ghét gì, lão nói những lời này căn bản cũng không chút sai lầm. Nhưng lão biết rõ những lời mình nói ra sẽ càng làm cho hình tượng của Vương Tử Quân thêm tệ hại trong ánh mắt của bí thư Hào Nhất Phong.

- Bốp!

Hào Nhất Phong vỗ mạnh bàn tay lên mặt bàn, lão đặt văn kiện xuống rồi nói:

- Trưởng phòng Tiền Giang, có số ít người bên dưới có vấn đề về tư tưởng, cho là mình làm ra chút thành tích thì đứng đầu thiên hạ, cảm thấy người ta căn bản không thể nào so sánh với mình. Lúc này bày ra tư thái trên địa bàn của tôi thuận thì sống nghịch thì chết, tư tưởng như vậy nhất định phải cải tạo cho tốt.

- Phản kháng chây lì với quyết định của tỉnh ủy, không phục và đả kích đồng chí của mình, tôi cảm thấy những đồng chí như vậy thì phòng tổ chức các anh nên cho ra một kế hoạch đẩy mạnh học tập, phải thanh trừ để làm sạch bầu không khí.

Hứa Tiền Giang nghe chỉ thị của bí thư Hào Nhất Phong, trong lòng thầm nghĩ:

- Vương Tử Quân, chuyện này tôi đã nhắc nhở cậu, chính cậu ôm tư thái quyết chết không tha, kết cục này cũng không có gì là lạ.

Hào Nhất Phong nhìn Hứa Tiền Giang đang ghi chép ý kiến của mình, thế là nói tiếp:

- Tất nhiên chúng ta cũng không thể để cho đồng chí thành thật công tác phải bị hại, đã hoàn thành khảo sát với đồng chí Lục Ngọc Hùng rồi phải không?

- Vâng, đã hoàn thành.

Hứa Tiền Giang hiểu Hào Nhất Phong muốn làm gì, thế là nhanh chóng mở miệng phối hợp.

- Công chính hay không công chính thì phải xem xét vào nhân tâm, chúng ta cứ thực hiện theo đúng trình tự. Khi đồng chí Lục Ngọc Hùng xuống tuyến dưới nhận chức, hai người chúng ta cùng đi hộ tống.

Hào Nhất Phong vung tay lên lớn tiếng nói với Hứa Tiền Giang.

Hứa Tiền Giang tuy đã làm tốt công tác đón nhận cơn thịnh nộ của Hào Nhất Phong, thế nhưng lúc này nghe bí thư Hào Nhất Phong lên tiếng mà không khỏi tỏ ra kinh hoảng. Rất ít khi bí thư tỉnh ủy đưa bí thư thị ủy đi nhận chức, bây giờ bổ nhiệm một vị chủ tịch thành phố mà bí thư tỉnh ủy tự mình đi đưa tiễn, điều này nói rõ vấn đề gì, tin chắc dù là ai cũng có thể thấy được.

Có người đã so sánh quá trình đề bạt cán bộ giống như phụ nữ sinh con, dù chỉ là đi ngang sân khấu nhưng có sự quan tâm của lãnh đạo hay không là cực kỳ quan trọng. Nếu có sự chú ý của lãnh đạo, tương đương với tình uống đẻ thuận, đến thời cơ thích hợp thì văn kiện bổ nhiệm giống như thai nhi đã đủ thời gian ra khỏi mẹ; nhưng nếu như không có chỉ thị của lãnh đạo, như vậy sẽ rất khó khăn, đối với người trong cuộc sẽ giống như phụ nữ chờ sanh, dù biết con của mình cuối cùng cũng sẽ cất tiếng khóc chào đời, nhưng quá trình chờ đợi lại rất dày vò.

Có được sự ủng hộ của Hào Nhất Phong, phương diện nhận chức của Lý Quý Niên và Lục Ngọc Hùng được quyết định rất nhanh. Ngay ngày hôm sau khi Hứa Tiền Giang báo cáo với Hào Nhất Phong, văn kiện đã được đưa xuống bên dưới.

Vương Tử Quân nhìn văn kiện mà Đảng Hằng đưa đến, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười của Vương Tử Quân rơi vào mắt lại làm cho Đảng Hằng cảm thấy kỳ quái, hắn biết rõ Vương Tử Quân và Lục Ngọc Hùng có chút bất thường, nhưng vì sao đối phương được đề bạt mà bí thư Vương lại tỏ ra vui vẻ như vậy?

Đảng Hằng đã công tác nhiều năm ở thành phố Đông Bộ, lòng dạ cũng thâm sâu hơn rất nhiều, nhưng chút nghi ngờ của hắn lại không lừa được Vương Tử Quân. Chẳng qua những thứ này chỉ có thể hiểu mà không thể truyền, vì vậy Vương Tử Quân chỉ cười cười, cũng không nói gì với Đảng Hằng.

- Bí thư Vương, tôi nghe nói bí thư Nhất Phong và trưởng phòng Hứa sẽ đích thân đưa đồng chí Lục Ngọc Hùng đi nhận chức.

Đảng Hằng có chút do dự, cuối cùng hắn vẫn nói ra tin tức nho nhỏ lan truyền trong phòng tổ chức cho Vương Tử Quân.

“ Hào Nhất Phong tự mình đưa Lục Ngọc Hùng đi nhận chức? Hì hì, Lục Ngọc Hùng vốn là đề bạt tại địa phương, cũng không cần đưa tiễn gì cả. Bây giờ Hào Nhất Phong lại có tâm tư như vậy, thật ra dù là ai trong tỉnh Sơn Nam cũng biết rõ bí thư tỉnh ủy đang bày tỏ ý chỉ với thành phố La Nam, Lục Ngọc Hùng là người được bí thư nhìn trúng, nhất định sẽ được bí thư tỉnh ủy giúp đỡ! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.