- Có người như anh vậy sao? Tiểu Bắc rất tốt với tôi, hai người ở hai nơi khác lâu,
bây giờ khó khăn lắm mới được ở cùng một chỗ.
Vương Tử Quân khoát tay áo cười nói với Quách Tiên Vi.
- Nhưng anh cần phải nghiêm túc xử lý vụ án vợ của chủ tịch hội đồng
nhân dân thành phố bị giết, tuyệt đối không nên lưu lại tai họa ngầm cho mình.
Quách Tiên Vi nhắc đến vụ án liên quan đến vợ của Trình Tự Học, thế là vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Chuyện này tôi đã yêu cầu công an xử lý cực kỳ nghiêm túc, chắc chắn
sẽ nhanh chóng có kết quả. Trưởng phòng Quách, anh có tin không, thật ra Trịnh Khiếu Nam và chủ tịch Trình rất thân thuộc với nhau.
Quách Tiên Vi cũng không phải hiểu rõ về sự việc ở thành phố La Nam, thế nhưng hắn cũng có thể nghĩ vì sao một bí thư thị ủy trước kia của La
Nam lại thân thuộc với anh em Trình gia. Hắn cũng không muốn phát biểu ý kiến của mình, vì vậy mới thay đổi chủ đề:
- Được rồi, chúng ta cũng đừng nên nói nhiều về chuyện này. Lần này tôi
đến đại biểu cho phòng tổ chức tỉnh ủy khảo sát đồng chí Lục Ngọc Hùng,
anh là người đứng đầu thành phố La Nam, anh có ý kiến gì với đồng chí
Lục Ngọc Hùng hay không?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quách Tiên Vi, hắn khẽ nói:
- Trưởng phòng Quách, anh muốn nghe lời nói thật lòng hay khách sáo?
Vẻ mặt Quách Tiên Vi chợt trầm xuống, hắn hiểu ý nghĩa lời nói của
Vương Tử Quân, dù sao lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, thế
nên hắn dùng giọng không chút kiêng kỵ nói:
- Trước hết nghe lời nói khách sáo cái đã.
- Lục Ngọc Hùng là đồng chí tốt, công tác cần cù chăm chỉ, chẳng những
có thể đảm bảo hoàn thành công tác được giao, còn có thể cho ra những ý
nghĩ đổi mới. Đồng chí Lục Ngọc Hùng biết kiềm chế bản thân, là người
sảng khoái, là đồng chí khó kiếm được...
Vương Tử Quân nói rất nghiêm trang, miêu tả Lục Ngọc Hùng giống như một đóa hoa.
Quách Tiên Vi cũng không cản lời Vương Tử Quân, hắn thừa dịp Vương Tử Quân uống nước đổi hơi để cười khoát tay nói:
- Đừng làm lỗ tai của tôi phải chịu tội, nói thật với anh, không bằng anh nói thẳng thắn đi.
- Nói thẳng thắn sao? Tôi cảm thấy đồng chí Lục Ngọc Hùng không thích
hợp với vị trí chủ tịch thành phố La Nam. Người này công tác kéo bè kết
phái, sinh hoạt thường ngày lại tới lui cực kỳ thân mật với anh em Trịnh gia, phó phòng công tác quá mức cổ hủ, căn bản không phù hợp với nhu
cầu phát triển kinh tế của thành phố La Nam...
Vương Tử Quân nói rất cẩn thận, giọng điệu rất nghiêm túc.
Quách Tiên Vi nhìn Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ về ý kiến của
Vương Tử Quân với Lục Ngọc Hùng. Hắn thấy tình trạng hiện tại thì Vương
Tử Quân dù có ý kiến với Lục Ngọc Hùng cũng không nên tiếp tục cứng rắn ở sự kiện này. Dù sao đây cũng là một quyết định của bí thư tỉnh ủy Hào
Nhất Phong, cho dù tiếp tục dây dưa cũng căn bản không có ý nghĩa gì.
Sau khi Vương Tử Quân nói xong thì Quách Tiên Vi cười nói:
- Vậy thì chúng tôi căn cứ vào lời nói khách sáo của anh để báo lên trên nhé?
Vương Tử Quân khẽ dựa lưng lên ghế sa lông rồi dùng giọng chậm rãi nói:
- Trưởng phòng Quách, tôi gọi anh một tiếng anh em, anh nghe lời tôi,
nói đúng lời tôi đã nói thật. Trước kia tôi đã vì sự kiện Lục Ngọc Hùng
mà khua chiêng gõ trống đi tìm các vị lãnh đạo tỉnh ủy, như vậy tuyệt
đối không thể lật lọng, nếu không sẽ rơi vào tình huống lập trường không ổn định, là hạng ba phải. Hơn nữa tôi hoài nghi đồng chí Lục Ngọc Hùng
có vấn đề.
- Lục Ngọc Hùng có vấn đề sao?
Quách Tiên Vi chợt kinh hoảng, hắn không ngờ Vương Tử Quân lại cho ra một đáp án như vậy.
- Cái này chỉ là hoài nghi, trước mắt chúng tôi còn chưa có chứng cứ xác thực. Anh ta lui tới rất thân thiết với anh em Trịnh gia, tôi tin tưởng chỉ cần điều tra rõ ràng về anh em Trịnh gia, như vậy tất cả sự thật sẽ được phơi bày.
Vương Tử Quân rất tự tin, hắn trầm giọng nói với Quách Tiên Vi.
- Anh cũng biết dưới tình huống không có chứng cứ, anh nói ra những lời như thế này sẽ bị truy cứu trách nhiệm đấy chứ?
Quách Tiên Vi nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ, hắn đứng lên đi đến trước mặt Quách Tiên Vi, sau đó châm trà cho đối phương rồi cười nói:
- Điều này tất nhiên tôi biết rất rõ, nếu như không phải là trưởng phòng Quách, tôi cũng sẽ không nói những lời này. Tôi chỉ nói những lời này
với anh, cũng mong anh đừng truyền ra bên ngoài.
Quách Tiên Vi nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân, hắn khẽ gật
đầu. Hắn biết về Vương Tử Quân, biết đây là người không thấy thỏ không
thả chim ưng, bây giờ đối phương đã nói ra những lời như vậy, chí ít
cũng có một nửa là thật.
Nhưng dưới tình huống chưa có chút chứng cứ mà Quách Tiên Vi dám phản
ánh lên trên, nói Lục Ngọc Hùng có vấn đề, không nên đề bạt, như vậy chờ đợi hắn chỉ là những lời mắng mỏ mà thôi. Lúc này hắn biết vì sao tuyến trên lại muốn mình đi xuống khảo sát, dù sao Lục Ngọc Hùng cũng là cán
bộ mà Hào Nhất Phong tự mình nâng đỡ để hạn chế Vương Tử Quân ở La Nam,
tất nhiên ai cũng thấy lực ủng hộ mạnh mẽ của bí thư Nhất Phong cho Lục
Ngọc Hùng là như thế nào.
Hơn nữa trước khi tổ chức hội nghị thường ủy tỉnh ủy, Hào Nhất Phong đã
không ngại mệt mỏi liên hệ với các vị thường ủy tỉnh ủy. Hội nghị thường ủy trước nay căn bản chưa từng rơi vào tình huống muôn miệng một lời,
thế nhưng ít nhất lần này cũng không ai phản đối.
Tổ khảo sát đến vội vàng mà đi cũng vội vàng không kém, sau khi Quách
Tiên Vi dùng một bữa trưa đơn giản thì vội vàng rời khỏi thành phố La
Nam. Khi tổ điều tra đi chưa được bao lâu, Trương Hợp Tuân và Tống Ích
Dân đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Trịnh Khiếu Đống nói như thế nào?
Vương Tử Quân nhìn hai người Trương Hợp Tuân và Tống Ích Dân rồi khẽ hỏi.
- Bí thư Vương, Trịnh Khiếu Đống bây giờ vẫn bày ra tư thế lợn chết không sợ nước nóng, không nói lời nào.
Tống Ích Dân đưa mắt nhìn Trương Hợp Tuân, sau đó khẽ nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói tiếp:
- Sự kiện vỡ đập Tiểu Nha Sơn đã điều tra thế nào rồi?
- Sự kiện vỡ đập Tiểu Nha Sơn đã cơ bản được điều tra, vì công trình này mà anh em Trình gia rải tiền khắp phòng xây dựng thành phố La Nam,
nhưng Nhiếp Vinh Quân và một số người không chịu nhận lễ vật của anh em
Trình gia. Sau khi con đập bị vỡ thì đám người phòng xây dựng nhanh
chóng sử dụng Nhiếp Vinh Quân là người chết thay, người đẩy Nhiếp Vinh
Quân xuống đất chính là Trịnh Khiếu Nam.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn tiếp tục lắng nghe lời nói cua Trương
Hợp Tuân. Bí thư Trương là lãnh đạo lão thành của thành phố La Nam, biết rõ ràng ai là người đi gần anh em Trình gia. Tuy bâ giờ Lục Ngọc Hùng
sắp tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam, thế nhưng hắn vẫn thấy rất
rõ nguy cơ quá lớn với Lục Ngọc Hùng.
Nguy cơ này của Lục Ngọc Hùng chính là cơ hội của Trương Hợp Tuân.
Lúc này Trương Hợp Tuân nhìn ánh mắt của bí thư Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:
- Theo phản ánh của một vị phó phòng xây dựng, sự kiện này bọn họ có chào hỏi bí thư Lục.
Vương Tử Quân biết rõ Trương Hợp Tuân nói những lời này với mình là có ý gì, nhưng hắn chỉ khẽ gật đầu mà thôi, cũng không lập tức tỏ thái độ.
Hắn để cho Trương Hợp Tuân và Tống Ích Dân chờ đợi giây lát, sau đó mới
trầm giọng nói:
- Chúng ta nhất định phải xử lý sao cho thật tốt, mục đích chính là xét
xử công bằng, không thể oan uổng cho đồng chí của mình, càng không thể
buông tha bất kỳ phần tử tội phạm nào.
Lời nói của lãnh đạo xưa nay luôn mang tính nghệ thuật, người ta cần
phải liên tục phỏng đoán, cố gắng phỏng đoán. Vương Tử Quân cho ra chỉ
thị lần này giống như là một chân lý, thực tế lại nhấn mạnh câu nói sau
cùng.
Trương Hợp Tuân và Tống Ích Dân tất nhiên đều hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, còn một việc tôi cần báo cáo với ngài.
Tống Ích Dân chờ Trương Hợp Tuân nói xong thì khẽ nói.
- Sự việc gì?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tống Ích Dân rồi trầm giọng hỏi.
- Bí thư Vương, khi xử lý tình huống trong nhà chủ tịch Trình, chúng tôi phát hiện bên trong lớp áo ghế sa lông có một cái sổ tiết kiệm, hơn nữa số tiền bên trong thật sự quá lớn.
Tống Ích Dân hai ngày qua cực kỳ bận rộn, Trịnh Khiếu Nam xông vào khu
nhà thị ủy sát hại vợ của chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, cầm hung khí xông vào nhà của bí thư thị ủy. Tuy Trịnh Khiếu Nam còn chưa kịp
làm gì với gia đình của bí thư thị ủy, thế nhưng dù thế nào cũng đã giết chết vợ của chủ tịch hội đồng nhân dân.
May mà Trịnh Khiếu Nam bị bắt ngay sau đó, nếu không Tống Ích Dân là bí
thư ủy ban tư pháp cũng thật sự khó sống yên ổn. Nhưng hắn thật sự không thoải mái được bao lâu, Mễ Hoa Lâm đến báo cáo vấn đề, nói rằng cục
công an tiến hành kiểm tra hiện trường, tìm được ở bên trong lớp áo ghế
sa lông nhuộm đỏ máu một chiếc sổ tiết kiệm với trị giá trên một triệu.
Số tiết kiệm này xuất hiện làm cho Tống Ích Dân cảm thấy đau đầu, tuy
rất nhiều tình cảnh có thêm một việc không bằng ít đi một việc, nhưng sự kiện này hắn thật sự không dám che giấu.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn không thể ngờ dưới tình huống này sẽ xảy ra sự việc như vậy. Sổ tiết kiệm với số tiền khá lớn, Vương Tử Quân
trầm ngâm rồi lên tiếng:
- Sổ đứng tên ai?
- Đứng tên Trình phu nhân.
Tống Ích Dân nói rồi lấy ra một quyển sổ tiết kiệm đặt lên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn quyển sổ tiết kiệm sắp nhũn ra vì thấm máu tươi, hắn
thật sự sinh ra cảm giác buồn nôn. Hắn khẽ mở quyển sổ ra, bên trong là
một con số với sáu chữ số ở phía sau.
Một triệu, thật sự là số tiền không nhỏ. Xem xét tiền lương của Trình Tự Học và vợ vào thời điểm này, đừng nói là cả đời, dù là hai đời cũng
không có nhiều tiền như vậy.
- Bí thư Trương, ủy ban kỷ luật nên điều tra cho rõ ràng. Lúc này vợ của chủ tịch Trình vừa qua đời, chủ tịch Trình vẫn còn đang rất đau khổ,
thế nên yêu cầu các anh chấp pháp phải có nhân tính. Trong lúc điều tra
sự việc này, tôi yêu cầu các anh cần phải chú ý phương pháp một chút.
Vương Tử Quân trao quyển sổ tiết kiệm cho Trương Hợp Tuân rồi khẽ lên tiếng phân phó.
Trương Hợp Tuân khẽ gật đầu, hắn nhận lấy sổ tiết kiệm. Hắn biết rõ sự
kiện lần này xem như khó giải quyết, nếu như kéo cả Trình Tự Học ra, chỉ sợ các thế lực cũ ở thành phố La Nam sẽ bị hốt gọn. Nhưng lúc này hắn
căn bản không còn sự lựa chọn nào khác, bí thư Vương đang chiếm ưu thế
hoàn toàn, hắn phải là người dựa vào thuyền của bí thư Vương.
Vì bận rộn nên thời gian trôi qua rất nhanh, khi Vương Tử Quân đang
chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi thì chiếc điện thoại màu đỏ bí mật trên bàn
chợt vang lên.
Vương Tử Quân nhìn chiếc điện thoại màu đỏ đổ chuông, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nghe máy.
- Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
- Chào bí thư Tử Quân, tôi là Hứa Tiền Giang.
Âm thanh của Hứa Tiền Giang truyền đến từ đầu dây bên kia, giọng điệu
của vi trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy này rất ôn hòa nhưng cũng cực kỳ có
lực tương tác.
Khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn biết rõ lúc này
Hứa Tiền Giang gọi điện thoại cho mình là có ý gì. Nhưng có một số việc
hắn hiểu rõ nhưng ngoài miệng vẫn phải tìm cách nói sao cho cực kỳ phù
hợp.
- Ha ha, trưởng phòng Hứa vẫn khỏe chứ, ngài gọi điện thoại cho tôi có gì cần dặn dò sao?
Sau khi nghe âm thanh vui vẻ của Vương Tử Quân, Hứa Tiền Giang cũng cười nói:
- Cũng không có chuyện gì quá quan trọng, chủ yếu là muốn tâm sự vài lời với bí thư Vương Tử Quân. Chiều nay tôi đã hàn huyên với bí thư Ngọc
Hùng, nói thật là rất vui vẻ. Đồng chí Ngọc Hùng nói rất bội phục bí thư thị ủy như cậu, nói là sau này nhất định sẽ chú ý phối hợp công tác với cậu, sẽ bày ra vị trí chính đáng của mình, làm ra cống hiến cho thành
phố La Nam.
hứa tiền giang dù không nói rõ nhưng ý nghĩa lời nói đã biểu đạt cực kỳ
đúng chỗ, đó là Lục Ngọc Hùng người ta đã khoan hồng độ lượng nói ra
những lời có ích cho anh, anh cũng phải nhìn vào đại cục, cũng phải đứng ở độ cao mới, không nên nói bậy bạ này nọ.
Nhưng Vương Tử Quân lại căn bản không tiếp chiêu với ám hiệu của Hứa Tiền Giang, hắn cười cười nói:
- Trưởng phòng Hứa, nếu như phòng tổ chức đã quyết định, anh là ánh sao
soi đường, những cán bộ được anh soi sáng đều là đệ nhất.
Hứa Tiền Giang thấy Vương Tử Quân căn bản không đi theo phương hướng của mình, thế là cũng không che giấu, lão trầm giọng nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Tử Quân, đồng chí Tiên Vi đã báo cáo tình huống khảo sát ở
thành phố La Nam, tôi cảm thấy chúng ta nên liên hệ với nhau cho tốt.
Vương Tử Quân không nói lời nào, hắn chờ Hứa Tiền Giang nói tiếp.
- Bí thư Tử Quân, cậu tuy còn trẻ nhưng là bí thư thị ủy La Nam, cậu làm bí thư cũng nên đứng ở độ cao chính trị của mình, vào thời điểm quyết
định nên nhất trí hành động với tỉnh ủy, kiên quyết quán triệt tinh thần tỉnh ủy, đảm bảo ý đồ của tổ chức được thực hiện mà không phải thích
làm gì thì làm, làm theo cảm tính.
- Tôi mặc kệ anh và đồng chí Lục Ngọc Hùng trước đó có ân oán gì, nhưng
sau này tôi mong các anh đặt nặng công tác lên hàng đầu, cùng nhau phát
triển, đoàn kết ban ngành, không phải xe lửa chạy nhanh đều nhờ đầu tàu
sao? Nếu một ban ngành không đoàn kết, anh nói đường anh, người ta nói
đường người ta, như vậy muốn làm tốt công tác thì hầu như là không thể.
Hứa Tiền Giang nói rất nhiều nhưng ý nghĩa chỉ có một, mà Vương Tử Quân
lại hiểu rất rõ. Hắn đã đi trên con đường mình vạch ra, sẽ không bao giờ bị dao động vì vài lời nói của Hứa Tiền Giang. Hắn trầm ngâm giây lát
rồi trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Hứa, tôi là bí thư thị ủy La Nam, tôi nhất định sẽ chăm
chú chứng thực quyết định của tỉnh ủy, nhưng khi tổ chức trưng cầu ý
kiến của tôi, tôi cũng chỉ có thể căn cứ vào tính giai cấp của mình để
nói ra ý nghĩ thiết thực nhất.
- Bí thư Tử Quân, tôi biết rồi.
Hứa Tiền Giang nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.