- Anh nói đường sắt Mân Cô sẽ tiếp tục đi qua thành phố La Nam?
Vương Tử Quân trừng mắt nhìn về phía Khương Mộ Đông mong được chứng thực.
Khương Mộ Đông nở nụ cười, thứ trưởng Lam đứng sau lưng lại càng nở nụ
cười hòa nhã. Viên bí thư trẻ tuổi kia thật sự có chút quá mức, lại quá
bá đạo kỳ cục, nhưng nếu nói về mức độ tu dưỡng thì căn bản vẫn chưa đến mức chuyên gia chính trị. Hai người bọn họ nhìn vào vẻ mặt thất thố
kinh hoảng của Vương Tử Quân, thế là cả hai giống như tìm lại được vẻ
ngạo mạn và ung dung của mình.
Đúng vậy, việc này dù anh có
tìm được đại nhân vật để áp chế xuống, nhưng sau khi nghe tin tức đột
ngột cũng không phải kích động giống như chó sao? Con bà nó, còn tưởng
rằng tài giỏi đến mức độ nào.
- Đúng vậy, sẽ quá cảnh qua thành phố La Nam.
Khương Mộ Đông nói ra từng chữ một, lúc này hắn xem như đã hoàn toàn tìm về được cảm giác cao cao tại thượng của mình.
Vương Tử Quân trầm mặc một lúc lâu không nói gì. Khương Mộ Đông nhìn bộ dạng kinh ngạc không biết làm sao của Vương Tử Quân, trong lòng thật sự rất thư thái. Thầm nghĩ nhà quê vẫn là nhà quê, dù có là thế nào cũng
là dạng chưa từng được thấy những thứ gì to tát, thế cho nên mới có bộ
dạng như lúc này.
- Con bà nó, sao lại muốn quá cảnh ở thành
phố La Nam chúng tôi? Các người cứ cho qua thành phố Đông Bộ đi, ông đây đã quyết định sẽ làm đường cao tốc, đã tìm đủ mọi cách để chuẩn bị áp
dụng, không để cho các người phá hoại được.
Vương Tử Quân uống vào một ly rượu, sau đó hắn ném ly đi rồi lớn tiếng nói.
Khương Mộ Đông giống như nuốt vào miệng một khúc xương gà, hắn tuyệt
đối không ngờ Vương Tử Quân lại nói ra những lời như vậy, chẳng phải
được tiện nghi còn bố láo bố khoét sao? Hắn nhìn bộ dạng đã giống như
khôi phục lại tỉnh táo của Vương Tử Quân, thế là không nhịn được nói:
- Bí thư Vương, anh cần phải nhìn rõ tình thế, xây dựng đường sắt...
- Xây dựng cái gì? Không làm, chúng tôi muốn làm cầu đường, làm đường cao tốc, muốn xây sân bay.
Vương Tử Quân lại tiếp tục uống rượu, hắn túm lấy cổ áo Khương Mộ Đông rồi lớn tiếng nói:
- Ông không chơi lại mày, ông cũng không muốn chơi với mày, như vậy được không?
"Ông không chơi với mày!"
Câu nói này làm cho vẻ mặt Khương Mộ Đông chợt trở nên cổ quái, hắn
nhìn bộ dạng say khướt của Vương Tử Quân, ánh mắt lại nhìn sang thứ
trưởng Lam.
Thứ trưởng Lam có chút chần chờ, sau đó mới trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, con đường sắt này cũng là vì giúp địa phương phát triển kinh tế, anh có ý kiến cũng được, không có ý kiến cũng được, đây là kế
hoạch trù tính chung của quốc gia, không vì ý nguyện của một người mà
bác bỏ được.
- Tôi phản đối, có gì sai sao? Tôi nói cho anh
biết, tôi sẽ không phối hợp, như vậy các người làm được gì? Cái giá của
các người là không nhỏ, ông đây không muốn hầu hạ. Anh Hà, tiếp tục uống rượu, chúng ta uống hết hai chai này.
Vương Tử Quân nấc lên một tiếng không chút kiêng nể, sau đó hắn dùng giọng điệu chỉ huy nói với Hà Khởi Duệ.
Hà Khởi Duệ lúc này thấy thứ trưởng Lam có chút xấu hổ, thế là hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ giải thích với thứ trưởng Lam:
- Xin lỗi lãnh đạo, bí thư Vương của chúng tôi hôm nay thật sự uống hơi nhiều.
Thứ trưởng Lam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói rằng Hà Khởi Duệ không cần
giải thích nhiều như vậy. Hắn nhìn thoáng qua Khương Mộ Đông, sau đó
thản nhiên nói:
- Nếu thành phố La Nam đã không đồng ý, như vậy chúng ta về báo cáo với bộ trưởng Chu một tiếng.
Thứ trưởng Lam vừa nói vừa xoay người bỏ đi, khi thấy thứ trưởng Lam đi thì nhóm người Hà Khởi Duệ cảm thấy nôn nóng đến mức mặt bốc lửa, trên
mặt cũng lộ ra vẻ sốt ruột.
Bọn họ cố gắng nhiều ngày qua,
bây giờ thấy thành quả trước mắt, sao có thể để cho thứ trưởng Lam đi
tìm hướng phát triển khác? Nhưng khi bọn họ đưa mắt nhìn bộ dạng say
khướt của bí thư Vương, lãnh đạo rõ ràng không thèm quan tâm, căn bản là thờ ơ với thứ trưởng Lam.
- Không tiễn, ha ha ha, khuyến
quân canh tẫn nhất bôi tửu, tây xuất dương quan vô cố nhân(Xin cạn chén
rượu buồn đưa tiễn, qua khỏi Dương Quan ai cố nhân). Cục trưởng Khương,
hẹn lần sau không gặp lại.
Vương Tử Quân lảo đảo nâng ly đứng lên nói với Khương Mộ Đông.
Khương Mộ Đông lúc này tuy cảm thấy căm tức nhưng cũng cố gắng đè nén.
Hắn nghe được câu nói của thứ trưởng Lam, trong lòng vốn có chút chần
chừ, thế nhưg thấy thứ trưởng Lam xoay người bỏ đi, hắn thật sự thấy dao động.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang
lên, Khương Mộ Đông lấy điện thoại ra muốn nghe máy, thế nhưng khi hắn
alo một tiếng mới phát hiện thứ trưởng Lam đứng trước mặt đang nghe điện thoại, mà điện thoại của hắn lại căn bản không phát ra chút âm thanh
nào.
Khương Mộ Đông cảm nhận được chút xấu hổ, hắn nhìn về
bốn phía theo bản năng, chợt thấy không ai chú ý đến mình. Lúc này hắn
mới thở dài một hơi, nhưng ngay sau đó hắn lại bị âm thanh của thứ
trưởng Lam thu hút.
- Bộ trưởng Chu, anh yên tâm, tôi nhất
định sẽ giải quyết thỏa đáng, ngài và các vị lãnh đạo cứ đi dùng cơm,
tôi sẽ chạy đến ngay.
Thứ trưởng Lam tiếp điện thoại với bộ dạng
cúi đầu khom lưng làm cho Khương Mộ Đông cảm khái vô hạn. Vòng sáng
quyền lực thật sự quá chói mắt, bộ trưởng Chu ở đầu dây bên kia ăn bản
không nhìn rõ bộ dạng của thứ trưởng Lam thế nhưng lúc này thứ trưởng
Lam nghe điện thoại của lãnh đạo với tư thái tiếp nhận dạy bảo, nụ cười
trên mặt nịnh nọt khiêm tốn, giọng điệu chém đinh chặt sắt giống như
chiến sĩ sắp lao ra sa trường đang dùng lời thề sắt son của mình để bảo
chứng với thượng cấp.
Bên kia không biết nói gì đó mà thứ
trưởng Lam ở bên này chợt đứng thẳng người, hai chân khép chặt, hắn dùng tư thế đứng nghiêm nói:
- Bộ trưởng Chu, xin ngài yên tâm, tôi
dùng tính đảng của mình để đảm bảo, tuyệt đối sẽ hết sức cẩn
thận...Vâng, vâng, vâng, tôi sẽ lập tức đến ngay.
Thứ trưởng
Lam cúp điện thoại mà cảm thấy trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, hắn lại sờ lên mặt, trên đó cũng ướt đẫm một mảnh, điện thoại di động cũng thấm
đầy mồ hôi. Hắn ngu ngơ một lát rồi tươi cười đi về phía Vương Tử Quân,
sau đó hắn nâng ly rượu lên dùng giọng điệu chân thành nói:
- Bí thư Vương...Hai người chúng ta uống một ly.
Vương Tử Quân giống như hồn nhiên không phát hiện mình không quen biết
với thứ trưởng Lam, hắn thấy thứ trưởng Lam nâng ly lên, thế là cười ha
hả cùng cụng ly với đối phương.
- Bí thư Vương, hãy để cho
hạng mục đi qua, anh biết đấy, chúng tôi sẽ nhanh chóng đẩy mạnh tốc độ
thực hiện dự án, chưa đến một năm thì đường sắt sẽ thông xe. Nếu tất cả
đúng như dự tính, như vây sẽ là một chuyện vui lớn cho nhân dân thành
phố La Nam.
Thứ trưởng Lam dùng giọng âm trầm nói, thế nhưng lời nói lại giống như của một đứa trẻ đang nói với ông nội của mình.
Hà Khởi Duệ và Kim Điền Lạc biết rõ tình huống của Vương Tử Quân, lúc
này trái tim của bọn họ đã di chuyển lên đến cổ họng. Lúc này bọn họ
thầm nghĩ, chỉ hận không thể xông lên cướp ly rượu trong tay của Vương
Tử Quân, sau đó liên tiếp gật đầu đồng ý lời đề nghị của thứ trưởng Lam.
Chương 641(p2): Cột chống trời, định hải thần châm.
Thế nhưng bọn họ không dám, dù sao bây giờ cũng không phải là bọn họ có thể quyết định được. Khi hai người bọn họ đang dùng ánh mắt căng thẳng
nhìn Vương Tử Quân, chợt nghe Vương Tử Quân dùng giọng lắp bắp nói:
- Không được, tuyệt đối không được, tôi đã chạy tới chạy lui như một
con thỏ, bị các người đùa bỡn như khỉ, thế nên tôi không chơi trò này
với các anh nữa.
- Vậy anh muốn chơi trò thế nào?
Thứ trưởng Lam vẫn nở nụ cười, giống như căn bản không chút chú ý đến lời từ chối của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân dùng sức lắc đầu mình, một lúc lâu sau mới nói:
- Tôi cảm thấy cứ dựa theo quy củ là được, anh nói xem, các anh giằng
co tôi mất nhiều thời gian như vậy, dù sao cũng phải có gì đó đền bù tổn thất chứ? Nếu không chẳng phải thể diện của tôi không đáng giá sao?
Muốn đền bù tổn thất? Vẻ mặt Khương Mộ Đông chợt trở nên cực kỳ khó
coi, lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này, lần đầu tiên thấy có
người bắt hắn phải đền bù tổn thất. Hắn thầm cảm thấy buồn cười, lại
sinh ra cảm giác cười không nổi.
Vài ngày trước Khương Mộ
Đông cho rằng đối phương chỉ là một viên quan địa phương, dù có chạy
loạn đến nơi nào cũng chỉ có thể xử lý được những việc thuộc quyền hạn
của mình mà thôi. Không ngờ đối phương lại có tác động mạnh đến tương
lai của mình, nếu bây giờ náo loạn với đối phương, chỉ sợ mình không thể nào có biện pháp khai báo trước mặt bộ trưởng Chu.
Khương Mộ Đông thật sự cảm thấy rất ngột ngạt, hắn nhìn chằm chằm vào thứ trưởng
Lam, chỉ sợ lãnh đạo sẽ nói ra hai chữ không được.
- Cũng không phải không được, anh nói xem nên đền bù tổn thất như thế nào?
Không giống như ý nghĩ của mọi người, thứ trưởng Lam suy nghĩ một lát rồi sảng khoái đồng ý điều kiện của Vương Tử Quân.
- Điều này nói ra cũng khá xấu hổ, là thế này, lãnh đạo, tôi nghe nói
bộ đường sắt làm một con đường lớn trong các thành phố, anh xem, có thể
suy xét cho thành phố La Nam chúng tôi được không? Chạy qua thành phố
chúng tôi sẽ là một tuyến đường không sai.
Vương Tử Quân nói, hai mắt chậm rãi trở nên trong sáng.
Thứ trưởng Lam nhìn vẻ mặt Vương Tử Quân, sau đó cười lên ha hả:
- Bí thư Vương, thật sự người say không mê say, nhưng anh cũng không nên đổi ý, được, tôi đồng ý yêu cầu này.
Thứ trưởng Lam nói đến đây thì tiếp tục:
- Nhưng này bí thư Vương, tôi cũng phải cảm thấy đáng tiếc thay cho
anh, vì yêu cầu của anh thật sự không phải là yêu cầu gì cả, vì tuyến
đường kia vốn đã được định ra cho thành phố La Nam.
- Ha ha ha.
Vương Tử Quân cười ha hả, hắn liên tục lắc đầu, bày ra bộ dạng rút lui, mà thứ trưởng Lam cũng nở nụ cười phối hợp.
Thứ trưởng Lam từ chối lời mời của Vương Tử Quân, sau đó cùng Khương Mộ Đông rời khỏi khách sạn Lão Lam. Lúc này vẻ mặt vốn say xỉn nhìn giống
như đầu heo của Vương Tử Quân đã trở lại nghiêm chỉnh, hắn gạt ly rượu
bên cạnh sang một bên.
- Bí thư Vương, chúng ta đã thành công.
Kim Điền Lạc tuy tuổi không nhỏ nhưng tình hình lúc này lại làm cho hắn thật sự kích động. Đường sắt Mân Cô giống như một tảng đá trong lòng
hắn, bây giờ tất cả đều tốt, hắn đã nắm chắc thắng lợi, đại cục đã định.
Vương Tử Quân cười cười, hắn khẽ gật đầu, lúc này hắn không nghĩ nhiều
về hai tuyến đường được thông qua, hắn nghĩ đến nụ cười của thứ trưởng
Lam khi rời đi. Vốn hắn không quen biết gì thứ trưởng Lam, thế nhưng khi thấy đối phương thức thời và biết tiến thối như vậy, hắn không khỏi
đánh giá cao thủ trưởng của Khương Mộ Đông hơn vài phần.
Vương Tử Quân bắt đầu đứng ở vị trí của thứ trưởng Lam để suy xét vấn
đề, hắn phát hiện đối với thứ trưởng Lam thì hai yêu cầu của mình không
tính là gì. Dù sao thì đối phương cũng không cần động tay động chân, xử
lý chuyện này lại càng làm cho đối phương được bảo toàn.
Thứ
trưởng Lam này biết nhìn đại cục, lại thức thời, biết tiến thối, tâm tư
như vậy cũng không phải sâu theo kiểu bình thường. Vương Tử Quân thầm
cảm khái, hắn cũng không biểu hiện tâm tình của mình ra ngoài, dù thế
nào thì sự kiện lần này đối với hắn hay với thành phố La Nam cũng là một thắng lợi lớn.
- Có hơi giống bịt tai trộm chuông.
Vương Tử Quân nghĩ đến câu nói cuối cùng của thứ trưởng Lam, hắn chợt lẩm bẩm.
- Bí thư Vương, ngài đang nói gì?
Vì giọng điệu của Vương Tử Quân có hơi nhỏ, thế cho nên Kim Điền Lạc cũng không thể nào nghe được rõ ràng.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt mê hoặc của đám người trong phòng đang nhìn về phía mình, Vương Tử Quân chợt cười ha hả nói:
- Anh Hà cũng quá thật thà, tôi nói chỉ cần cho chút rượu lên người
thôi, thế nhưng anh lại trực tiếp đổ cả nửa chai lên người tôi, thật sự
giống như ngâm rượu vài tiếng đồng hồ, thật sự quá mức khó chịu.
Nghe được những lời như vậy của Vương Tử Quân thì trong phòng liên tục
vang lên tiếng cười. Hà Khởi Duệ vừa cười vừa lớn tiếng nói:
- Bí thư Vương, ngài nói phải làm cho mình thật sự giống người say, không
phải tôi đã phối hợp rất tốt sao? Nếu không chúng tôi sao có thể chứng
kiến một vở kịch hay như vậy, vừa rồi bộ dạng của Khương Mộ Đông thật sự rất giống một con heo.
Kim Điền Lạc nhắc đến chuyện Khương
Mộ Đông giống một con heo mà thật sự cười ngặt nghẽo, hắn có liên hệ
nhiều với Khương Mộ Đông, hắn thật sự rất căm hận tên khốn kia.
Khi tiếng cười vang lên rộn rã thì Hà Khởi Duệ nâng ly rượu lên cười nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, lúc này chúng ta đã giành được thắng lợi.
Kim Điền Lạc nhìn cung cách mời rượu khác thường của Hà Khởi Duệ, hắn
chợt sững sờ, sau đó hắn nâng ly rượu lên, sau đó chậm rãi đi về phía
Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, chúng ta thắng lợi.
Vương Tử Quân nhìn hai người nâng ly rượu, hắn hiểu tâm tư của hai người bọn họ, thế là nâng ly lên không chút chần chờ nói:
- Tôi tin tưởng ngày sau chúng ta sẽ càng thêm tốt đẹp hơn.
Đối với trẻ con thì tháng bảy tháng tám sẽ là những ngày ánh nắng mặt
trời tươi đẹp rạng rỡ, thế nhưng cũng là những người dễ biến đổi nhất,
chợt mưa chợt gió. Chỉ sau nháy mắt một đám mây đen kịt đã bao phủ cả
không trung, người ta còn chưa kịp tìm chỗ tránh mưa thì những hạt mưa
giống như trân châu đã rơi xuống như mắc võng giữa không trung.
Xe cộ qua lại, dù được bung ra, áo mưa đủ màu sắc khoác lên người, một
con đường náo nhiệt nhanh chóng trở nên trong trẻo lạnh lùng. Những
người không mang theo dụng cụ che mưa thì bắt đầu chạy nháo nhào vào
trong những ngôi nhà có mái che ven đường, cùng nhau đợi mưa tạnh.
Trên con đường cái rộng rãi thành phố La Nam có một nhà hàng tên là Bàn Tử Gia, tuy mặt tiền không lớn nhưng cũng coi như sạch sẽ. Nhà hàng này kinh doanh phát đạt cũng là nhờ vào ông chủ Diêu Mập có tay nghề nấu
nướng quá ngon.
Có người nói Diêu Mập thích cười, mà ông chủ
Diêu Mập thật sự luôn chứng minh cho câu nói như vậy, cơ thể béo tốt đi
từ gian trên xuống nhà bếp dù gặp bất kỳ ai thì trên mặt luôn là nụ cười tủm tỉm, căn bản không có biểu hiện gì khác.
Chương 641(p3): Cột chống trời, định hải thần châm.
Ngày hôm nay mưa xuống làm cho quán xá có tập hợp một nhóm người rảnh
rỗi, nhưng bọn họ phần lớn là người đến trú mưa tạm thời, dù sao cũng đã dùng cơm rồi, thế cho nên lúc này cũng không ai ăn thêm. Nhưng đối diện với những người trú mưa như vậy thì Diêu Mập cũng không tức giận, ngược lại còn nhiệt tình chào hỏi vài người có chút quen biết, cũng cho nhân
viên của nhà hàng cầm bình trà đi rót cho mỗi người một ly nước trà nóng hôi hổi.
- Diêu Mập, trà của anh thật sự không tệ, anh mua ở chỗ nào vậy? Đợi mưa tạnh tôi cũng đi mua loại trà ngày uống mới được.
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi vừa uống trà vừa lớn tiếng nói với Diêu Mập.
- Là quán trà Tư Viễn, thầy Triệu, anh nếu muốn uống thì chỗ của tôi
còn hơn nửa cân, lát nữa tôi sẽ để Tiểu Đào lấy ra biếu anh.
Diêu Mập lại tỏ ra rất khách khí với người đàn ông trung niên này.
Người đàn ông trung niên khoát ta áo nói:
- Uống không nước trà của anh là được rồi, nếu như còn lấy cả trà của anh, như vậy người ta sẽ nói tôi không hiểu quy củ.
Thầy Triệu nở nụ cười tự đắc, cũng liên tục khoát tay áo.
Vì có nước trà nên đám người trú mưa mới tụm năm tụm bảy để nói về đủ
thứ chuyện với nhau. Có người nói năm nay mưa hơi nhiều, lại có người
cùng ai đó cãi nhau về chuyện gia đình, nhà hàng bây giờ liên tục phát
ra âm thanh, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
- Nghe nói hạng mục đường sắt Mân Cô đến thành phố La Nam chúng ta đã thất bại rồi.
Một âm thanh vang dội xuất hiện trong đám người ngồi thảo luận.
Khi âm thanh này vang lên thì đám người đang nghị luận với nhau ở khắp
chung quanh đều bị thu hút, nhà hàng vốn có chút lộn xộn chợt trở nên
thanh tỉnh.
- Tam Bình Tử, cậu nói gì vậy? Lãnh đạo không
phải đã nói sang năm chúng ta có thể đi xe lửa sao? Thế nào lại thất bại rồi? Tôi còn định chờ sau khi mở đường xe lửa sẽ bắt xe đến thăm anh.
Một ông lão hơn sáu mươi tuổi lúc này cầm vài quân bài trong tay, lão
lớn tiếng hỏi tên thanh niên vừa mới mở miệng lên tiếng.
Tam
Bình Tử là một thanh niên khỏe mạnh, nhìn qua cũng không có gì quá đặc
biệt, thế nhưng lại có một dáng người chắc nịch, gương mặt chất phác,
đứng trong đám đông sẽ không làm cho người ta chú ý.
- Nhị đại gia, cháu nói thật đấy, bác còn cảm thấy cháu sẽ lừa bác sao?
Tam Bình Tử nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi dùng giọng tức giận bất bình nói:
- Đã sửa lại rồi, nghe nói con đường sắt đi qua thành phố Đông Bộ.
- Con bà nó, đi qua thành phố Đông Bộ, không phải là thành phố Đông Bộ
không có đường sắt, vì sao lại cho đi qua thành phố Đông Bộ? Chẳng lẽ
thành phố La Nam chúng ta chính là mẹ nuôi sao?
Một tên đàn ông cởi trần vừa vỗ tay lên bàn thật mạnh vừa nói, không khỏi làm cho vài cái ly trên bàn nghiêng ngã.
Diêu Mập nhìn vài cái ly thiếu chút nữa thì rơi xuống đất, thế là thở
dài một hơi, thầm nghĩ may mà khổng rơi xuống, nếu không xem như chính
mình mất không một ít tiền.
- Lãnh đạo thành phố chúng ta làm gì, Lý Quý Niên không phải là thành Quy niên rồi chứ?
Một âm thanh trào phúng vang lên trong đám người.
Tiếng cười ha ha chợt vang lên, nhưng tiếng cười chưa giằng co được bao lâu thì chợt dừng lại, sau đó có người nói:
- Lúc này cũng đừng quan tâm đến chủ tịch Lý đã làm gì, tôi nghen nói, thành phố đã có một vị bí thư mới rồi.
- Bí thư mới đến nhận chức thì có liên quan gì đến phương diện này?
Một tên thanh niên hơnhai mươi tuổi chợt dùng giọng bênh vực kẻ yếu nói.
- Sao không liên quan, phải nói là liên quan lớn.
Tam Bình Tử đứng lên lớn tiếng nói:
- Các người biết được bao nhiêu? Các người có biết Vương Tử Quân kia từ đâu đến không? Tôi nói cho các người biết, hắn đến từ thành phố Đông
Bộ. Tôi nghe nói anh ta ở thành phố Đông Bộ phát triển rất lợi hại, tất
cả lãnh đạo thành phố Đông Bộ đều nghe theo lời hắn, nếu như hắn và
thành phố Đông Bộ tranh thủ chuyện này, đường sắt Mân Cô sẽ không thể
nào đi qua La Nam được.
Âm thanh của Tam Bình Tử làm cho
nhiều người nghị luận, thế là một vài tin tức nho nhỏ về Vương Tử Quân
liên tục truyền bá trong đám người.
- Tôi sao lại nghe nói bí thư Vương về thủ đô chạy hạng mục rồi?
Tên thanh niên bên kia vẫn mở miệng biện hộ cho Vương Tử Quân.
Tam Bình Tử vốn rất thỏa mãn với hiệu quả mà chính mình tạo ra ở nơi
này, bây giờ thấy tên thanh niên kia vẫn tiếp tục chống đối với mình,
thế là hắn có chút mất hứng, vì vậy lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, cậu thì biết cái quái gì, họ Vương kia không đi thì làm gì được? Bây giờ
hắn không đồng nhất tâm tư với người thành phố La Nam, nhưng dù sao cũng là một người có chiếc mũ bí thư thành phố La Nam, nếu không chạy qua
chạy lại như vậy sẽ bị người ta đâm vào cột sống.
Tam Bình Tử nói đến đây thì thấy một cô gái cầm theo dù từ bên ngoài đi vào. Cô gái hơn hai mươi tuổi, dáng người thon thả, đi vào bên trong giống như một
con nai nhỏ xinh đẹp.
Cô gái vừa vào cửa thì gấp dù lại, hai
con người nhìn khắp bốn phía, sau đó nàng đi về phía tên thanh niên bên
kia, vừa đi vừa lớn tiếng nói:
- Thầy Lưu, tôi biết thế nào anh cũng trú mưa ở chỗ này.
Giọng điệu trong trẻo của cô gái thật sự làm vang lên những tiếng cười
đầy thiện ý, nhưng Tam Bình Tử ở trong đám người lại cảm thấy mất hứng.
Hắn và người được gọi là thầy Lưu vốn có quan điểm bất đồng với nhau,
lúc này hai mắt nhìn thầy Lưu giống như một cặp chuông đồng.
- Tiểu Tú, em không đến trường, chạy đến đây làm gì?
Tam Bình Tử chợt hét lớn về phía cô gái vừa đi vào trong nhà hàng.
Nhà hàng vốn đang tràn đầy tiếng cười, bây giờ chợt bình tĩnh lại.
Trong đây có nhiều người thích xem phim Hongkong, thế là trong đầu chợt
nghĩ đến bộ phim "Song Hùng Cướp Mỹ Nhân". Khi ánh mắt của bọn họ chuyển sang người hai nhân vật chính, bọn họ chợt cảm thấy hai người này cũng
không thể được xưng là anh hùng.
Tam Bình Tử cũng có thể miễn cưỡng coi là anh hùng, thế nhưng thầy Lưu bạch diện thư sinh lại kém
xa. Ôi, cũng không nên đánh nhau vì hai bên có chênh lệch khá lớn.
Khi một số người đang thầm cầu nguyện cho thầy Lưu, cô gái chợt nghiêng đầu. Khi nhìn thấy Tam Bình Tử thì nàng chợt sững sờ, sau đó dùng giọng nũng nịu nói:
- Anh, sao anh cũng ở đây?
"À, thì ra gặp phải anh vợ.
Cảm giác căng thẳng của mọi người chợt biến mất, một vài người có tư tưởng bất lương đã bắt đầu tư thế xem cuộc vui.
- Anh thế nào lại không ở đây được? Nếu anh không ở đây, sao có thể biết em...
Tam Bình Tử còn chưa nói hết lời thì đã bị cô gái trách móc:
- Em làm sao? Anh nói cho rõ ràng, nếu không thì em sẽ về nói với bố.
Thầy Lưu lúc này cũng có phản ứng, hắn cười đi đến bên cạnh Tam Bình Tử nói:
- Chào anh, Tam ca, tôi là Lưu Tư Sưởng, là đồng sự của Tuyển Tú.
- À, thì ra là đồng sự, tôi nói cho cậu biết nhé, cậu nếu dám có ý với Tuyển Tú, chú ý ông đây cho cậu biết tay.
Tam Bình Tử nói rồi lại vỗ tay lên mặt bàn, một ly nước cuối cùng cũng
không thể nào thuận theo lời cầu nguyện của ông chủ Diêu Mập, nó rơi
ngay xuống mặt đất.
Chương 641(p4): Cột chống trời, định hải thần châm.
Lưu Tư Sưởng có chút sững sốt, khoảnh khắc này không biết nói sao cho
phải. Cô gái được gọi là Tuyển Tú dùng ánh mắt hung hăng nhìn anh mình,
sau đó nàng lớn tiếng nói với Lưu Tư Sưởng:
- Thầy Lưu, anh đừng quan tâm, đầu óc của anh em có chút vấn đề, chúng ta đi trước thôi, hiệu trưởng đang chờ anh.
Cô gái Tuyển Tú vừa nói vừa kéo tay Lưu Tư Sưởng muốn đi ra bên ngoài.
Tam Bình Tử lại bị người ta nói đầu óc có vấn đề ngay trước mặt bao
người, thế là hắn thật sự không nhịn được. Nhưng hắn thật sự rất sủng ái yêu thương em mình, vì vậy tuy tức giận nhưng cũng chỉ có thể nuốt
trong lòng mà thôi.
Lưu Tư Sưởng bị kéo đi hai bước mới kịp
phản ứng, hắn nhìn bàn tay thon dài đang kéo tay mình, trên gương mặt
tuấn tú có vài phần đỏ ửng.
Cơn mưa bên ngoài giống như là
một vật cả nho nhỏ với cặp tình nhân, bọn họ mở dù chạy vào trong mưa,
bên trong nhà hàng lại vang lên những tiếng huýt sáo khá lớn.
Tam Bình Tử xoa xoa hai bàn tay, trên mặt xuất hiện vẻ ảo não. Khi hắn
đang nghĩ nên cho tên kia một bài học, đúng lúc này tên thanh niên Lưu
Tư Sưởng kia đã chạy đi chợt quay lại nói:
- Tam ca, tôi không tin những lời vừa rồi anh nói về bí thư Vương là sự thật.
- Cậu không tin? Không tin thì cứ chờ mà xem. Hì hì, tôi nói cho cậu
biết, bí thư Vương kia đã phát sinh nhiều sự việc không thoải mái với bộ đường sắt trong thủ đô. Hì hì, thành phố La Nam muốn thông đường sắt
sao? Cứ ở đó mà chờ bí thư Vương thôi.
Tam Bình Tử lớn tiếng nói
một câu trào phúng với tên thanh niên đang tạo thành một cặp với em gái
của mình, thế là hắn cảm thấy tâm tình của mình khá hơn rất nhiều.
Tam Bình Tử nhìn tên thanh niên đang còn định tranh luận với mình, hắn
thầm nghĩ đối phương nhất định là "fan" của bí thư Vương, lại cướp em
gái của mình, bây giờ hắn sẽ đánh vỡ thần tượng của đối phương.
- Dù anh nói thế nào thì tôi cũng tin bí thư Vương không phải như vậy.
Sau khi trầm ngâm giây lát thì Lưu Tư Sưởng tiếp tục hô lớn.
Hai người thanh niên lại bắt đầu đi dưới màn mưa, càng ngày càng xa,
giống như một gợn sóng xuất hiện trên biển rộng. Có người bắt đầu mở
miệng gọi món ăn trong nhà hàng, nhưng bây giờ nội dung thảo luận nhiều
nhất chính là tin tức lấy được từ miệng Tam Bình Tử.
- Nếu đó là thật thì chỉ sợ thành phố La Nam sẽ không có xe lửa.
- Con bà nó, tôi đã thấy tên khốn Trình Tự Học là không ra thể thống gì, bây giờ chồn đi cáo đến, đúng là một ổ với nhau.
- Hì hì, được rồi, đừng nói như vậy, quạ đen thì đều giống nhau, con
đường này đi không thông thì chúng ta đổi đường, người sống sao có thể
chết vì nhịn tiểu được?
- Tôi không phải đang bức bối, tôi
chỉ cảm thấy chúng ta quá đáng thương. Thành phố La Nam vốn tụt hậu, bây giờ lại có một vị lãnh đạo không ra gì, sau này sao có thể phát triển
kinh tế được?
...
Đủ mọi tin đồn về đường sắt Mân
Cô truyền đi khắp thành phố La Nam, đám người đều cho rằng bí thư mới
đến nhận chức cố ý hướng về phía Đông Bộ, cướp đi miếng thịt đã đến bên
miệng thành phố La Nam, còn chắp tay đưa cho thành phố Đông Bộ. Hơn nữa
điều làm cho mọi người cảm thấy chán nản là Vương Tử Quân còn có xung
đột với lãnh đạo của bộ đường sắt, sau này xem như La Nam đừng mơ có
đường sắt.
Khu ủy ban là trung tâm thành phố La Nam cũng tràn đầy lời nghị luận, mà lời nghị luận tàn nhẫn nhất chính là thành phố
Đông Bộ bên kia đã khởi công hạng mục rồi.
Đối diện với những tin đồn này thì lãnh đạo các cấp của thành phố La Nam cũng không nói gì cả, thế nhưng một ngọn lửa lại liên tục bùng lên dưới thái độ lặng lẽ
của bọn họ.
Phía tây ủy ban thành phố La Nam có hai tòa nhà
không quá cao và một khoảng sân nhỏ, đó chính là khu văn phòng hội đồng
nhân dân và mặt trận tổ quốc thành phố La Nam. Vì mẹ đã xuất viện, thế
cho nên phòng làm việc của chủ tịch hội đồng nhân dân lại được tiếp đón
chủ nhân của mình.
Trình Tự Học thản nhiên đọc báo, lão rất
hưởng thụ cảm giác này. Năm nay lão đã có tuổi, đáng lý phải tìm cho
mình một cuộc sống nhàn nhã, nhưng cuộc sống nhàn nhã cũng không có
nghĩa là vứt đi quyền lợi.
Trước đó Trình Tự Học là bí thư
thị ủy La Nam, bây giờ tuy mất đi vị trí kia, thế nhưng lão vẫn chưa mất đi cảm giác của mình, càng chưa thể mất đi quyền lợi của vị trí kia.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký mới nhận chứ của Trình Tự Học đi đến. Khi nghe âm thanh giày da tiếp xúc với sàn nhà thì lão khẽ cau mày, trong
lòng bắt đầu hoài niệm về viên thư ký cũ của mình.
Nhưng lúc
này viên thư ký trung thành và tận tâm trước đó đã được Trình Tự Học
điều đến vị trí quan trọng, mà bây giờ sở dĩ có một người như vậy tiếp
nhận vị trí thư ký, lão thấy lý do cũng là vì mình mất đi vị trí kia. Dù sao thì người ta cũng cho rằng mình đã lui ra, nào còn tâm tư phục vụ
cho mình?
- Chủ tịch Trình, bí thư Trương đến.
Tên cán bộ trẻ tuổi căn bản cũng không thèm nhìn vẻ mặt lãnh đạo của mình, hơn
nữa hắn cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp được một năm mà thôi,
hắn đi đến trước mặt Trình Tự Học rồi cung kính khẽ nói.
Trình Tự Học đặt tờ báo xuống rồi lạnh giọng nói:
- Bí thư Trương đến, sao cậu còn chưa mời vào? Chẳng lẽ còn muốn để cho bí thư Trương phải chờ sao?
Thư ký bị mắng, thế là trên mặt có vài phần uất ức, nhưng hắn cũng xem
như hiểu quy tắc cơ quan, vì vậy vội vàng chạy ra ngoài.
Chỉ nửa phút sau đã có người đẩy cửa đi đến:
- Bí thư Trình, ngài thật sự rất nhàn nhã, khi thấy cuộc sống thần tiên của ngài, tôi thật sự hận không thể tìm đến nương tựa vào ngài.
Trình Tự Học đứng lên, lão đi ra khỏi bàn làm việc mời người đến ngồi xuống ghế sa lông, sau đó cười nói:
- Bí thư Trương nói đùa như vậy cũng không được, anh là người làm việc
lớn, bây giờ tìm chỗ như tôi để nương tựa rõ ràng là quá sớm rồi.
Viên thư ký trẻ nhìn thấy phó bí thư thị ủy, bí thư ủy ban kỷ luật
Trương Hợp Tuân ngồi xuống ghế sa lông, hắn vội vàng tiến lên rót trà,
sau đó khẽ đi ra ngoài.
- Bí thư Trình, tôi cũng không phải
nói giỡn với ngài, tôi nói thật cho ngài biết, bây giờ tôi cảm thấy mình giống như bị nướng trên lò lửa vậy.
Trương Hợp Tuân nâng ly nước lên uống một ngụm, sau đó nói tiếp:
- Đường sắt Mân Cô chính là nguyên nhân chính làm cho chúng tôi cảm
thấy cực kỳ khó chịu, đó là thành tích do ngài gieo xuống, bây giờ lại
bị chúng tôi phá hoại.
Trình Tự Học nhìn người đàn ông đối
diện thông qua kính lão mà thầm cười lạnh, lão biết rõ vị bí thư ủy ban
kỷ luật đi theo chính mình nhập gánh công tác trong thời gian ba năm qua nhìn thì có vẻ cực kỳ vô hại, thế nhưng thực tế thì đây là người trong
lòng có mãnh hổ, là hạng người cần phải cẩn thận đối đãi mới được.
- Ôi, chuyện này thật sự phải cẩn thận xử lý mới được, tuy chúng ta đã
biết có chuyện gì xảy ra, thế nhưng quần chúng vẫn chưa rõ ràng về chân
tướng sự việc, chúng ta cần phải tiến thêm một bước trong công tác tăng
cường tuyên truyền dư luận một cách cực kỳ chính xác.
Trình Tự Học phủi tay nhàn nhạt cười nói.
Chương 641(p5): Cột chống trời, định hải thần châm.
Tăng cường tuyên truyền, bốn chữ này làm cho khóe miệng Trương Hợp Tuân không tự chủ được phải có chút run rẩy. Hắn là một cán bộ công tác lâu
năm ở thành phố La Nam, hắn có thể nói là hiểu rõ tình huống ở nơi này.
Bây giờ nếu tăng cường tuyên truyền, như vậy rõ ràng là ném một Vương Tử Quân đang cố gắng chạy hạng mục ở thủ đô lên lò lửa.
Nhưng
đây chẳng phải là kết quả mà mình muốn sao? Trương Hợp Tuân cũng là phó
bí thư, cũng có dã tâm của mình. Lục Ngọc Hùng đã đủ cường thế, nếu như
bây giờ lại đến một vị bí thư cường thế, như vậy sẽ là một vụ tai nạn có tính hủy diệt đối với hắn. Vì vậy trước khi khả năng này xuất hiện thì
hắn phải ngăn cản sao cho nó không xảy ra.
Vì vậy Trương Hợp
Tuân mới chọn Trình Tự Học, hắn biết rõ vị bí thư này không tình nguyện
buông bỏ quyền uy của mình trong thành phố La Nam.
- Đúng, bí thư ngài nói đúng, nhưng chuyện này ảnh hưởng quá lớn, lúc này phòng
tuyên truyền cũng chưa chắc đã nắm rõ phương hướng. Tôi cảm thấy trước
tiên chúng ta phải mở một hội nghị để nghiên cứu, xác định phương án rõ
ràng.
Trình Tự Học nở nụ cười nhàn nhạt, lão nhìn chằm chằm
vào hai mắt có vẻ an phận của Trương Hợp Tuân, sau đó mới ung dung cười
nói:
- Anh Trương, những chuyện này anh nên tìm đến chủ tịch Lý,
anh cũng không phải không biết, tôi bây giờ chỉ còn là một vị chủ tịch
hội đồng nhân dân thành phố mà thôi.
- Chủ tịch Trình, đây là anh khiêm nhường, người nào không biết những năm qua anh chính là cây
trụ chống trời, là định hải thần châm của thành phố La Nam? Nếu như
không có ngài chống đỡ, thành phố La Nam đã sớm rối loạn, lúc này chúng
tôi cần sự giúp đỡ của ngài. Tôi tin tưởng đại bộ phận đân chúng thành
phố La Nam nhìn thấy ngài mới an tâm được, như vậy những tin đồn về bí
thư Vương cũng sẽ sụp đổ, vì ngài lên tiếng thì tất cả sẽ nhanh chóng
tan thành mây khói mà thôi.
Trình Tự Học khẽ dựa lên ghế với
bộ dạng dương dương tự đắc, ánh mắt liên tục quét qua mặt Trương Hợp
Tuân. Lúc này Trương Hợp Tuân đang mở miệng nói rất hay, nội dung cũng
giống như một bài nhạc làm cho người ta thích thú, thế nhưng Trình Tự
Học lại nắm chắc tâm lý của đối phương.
Trình Tự Học khẽ cười cười, lão vừa định khoát tay lên tiếng, đúng lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa, một âm thanh khá lớn chợt vang vọng trong phòng:
- Bí thư Trình, lão Lục tôi đến làm phiền anh một chút.
Vẻ mặt Trình Tự Học và Trương Hợp Tuân có hơi biến đổi, ngay sau đó
nhanh chóng xuất hiện nụ cười. Trương Hợp Tuân vừa cười vừa đứng lên
khỏi ghế, hắn chờ Lục Ngọc Hùng đi vào thì cười nói:
- Bí thư Lục, lần này anh đến chậm rồi, tôi đang uống trà với bí thư Trình.
- Uống trà không có nhiều ý nghĩa, phải là đánh cờ mới hay.
Lục Ngọc Hùng nói rồi đưa ra một hộp cờ đặt xuống bàn nói:
- Bí thư Trình, con trai gần đây tặng cho tôi một bộ cờ tướng ngọc
thạch, hì hì, hôm nay không có chuyện gì, thế là có hơi ngứa tay, chúng
ta đánh hai ván nhé?
Lục Ngọc Hùng dù trưng cầu ý kiến của Trình Tự Học, thế nhưng bàn tay lại không nhàn rỗi, trực tiếp mở bàn cờ ra.
Hai loại cờ trắng đen ở trong hộp trong suốt như ngoc, dù lúc này trời
khá nóng nhưng sờ lên vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác mát mẻ.
Trình Tự Học nhìn Lục Ngọc Hùng loay hoay xếp cờ, lão cười lên ha hả:
- Cậu Lục ơi là cậu Lục, cậu vẫn là tính tình như vậy. Tốt, tốt, tốt,
nếu cậu đã ngứa tay thì lão già như tôi sẽ tiếp đón một chút.
Trương Hợp Tuân vẫn nở nụ cười như trước, giống như hắn và Lục Ngọc
Hùng căn bản rất hài hòa, nhưng trong mắt lâu lâu lại lóe sáng giống như phản ánh chút cảm giác không tốt với Lục Ngọc Hùng.
Chuyện
gì cũng phải có thứ tự trước sau, Lục Ngọc Hùng anh và Trương Hợp Tuân
tôi cũng là phó bí thư, tôi đến chỗ bí thư Trình trước anh, dựa vào cái
gì mà anh lại tỏ ra bá đạo như vậy? Trương Hợp Tuân tuy cảm thấy bức bối nhưng vẫn cố gắng vùi cảm giác này vào lòng.
- Anh Trương, nghe nói anh đánh cờ rất hay, hay là anh ra đây đánh vài ván với bí thư Trình.
Lục Ngọc Hùng xếp đặt cờ xong thì dùng giọng khách sáo nói với Trương Hợp Tuân.
Trương Hợp Tuân khoát tay cười với lời mời không có thành ý của Lục Ngọc Hùng:
- Bí thư Lục, người nào không biết bí thư Trình là độc cô cầu bại trên
phương diện đánh cờ ở thành phố La Nam? Tôi thật sự không gánh được, thế cho nên mời bí thư Lục ra tay.
- Như vậy tôi sẽ không khách khí.
Lục Ngọc Hùng nói rồi ngồi xuống đối diện với Trình Tự Học.
Ngay từ đầu Lục Ngọc Hùng cũng không nói lời nào, giống như hắn thật sự đến đây là vì đánh cờ. Trương Hợp Tuân càng không đi, hắn nhìn hai
người đánh cờ, liên tục gật đầu, giống như hoàn toàn chìm đắm vào trong
thế cờ chém giết của hai người Trình Tự Học và Lục Ngọc Hùng.
Khi đánh đến giai đoạn giữa, thế lực hai bên vốn đang ngang nhau, thế
nhưng sau khi Lục Ngọc Hùng đi vài nước cờ dở, thế là bị quân đen bao
vây giết hơn phân nửa, coi như thất bại thảm hại.
- Ngọc Hùng, đây không phải là trình độ thật sự của cậu.
Trình Tự Học cầm trong tay một quân cờ trắng rồi mỉm cười nói với Lục Ngọc Hùng.
Lục Ngọc Hùng đẩy bàn cờ ra rồi dùng giọng ảo não nói:
- Bí thư Trình, tôi bây giờ mới phát hiện hôm nay mình không thích hợp đánh cờ, thật sự là tâm không tĩnh.
Trương Hợp Tuân nhìn Lục Ngọc Hùng biểu diễn mà trong lòng cảm thấy hèn mọn, anh đến đây vốn không phải là đánh cờ, anh cho rằng tôi và anh
không biết bí thư Trương là người đánh cờ cực dở sao? Chỉ là nhìn thấu
nhưng hắn không nói ra, chỉ ngồi nhìn vị đồng sự cũng là phó bí thư đang diễn trò.
- Làm việc lớn thì cần phải bình tâm tĩnh khí, đã đến vị trí hiện hành mà còn chưa làm tốt công tác này sao?
Trình Tự Học giống như không nghe được những lời ẩn ý của Lục Ngọc Hùng, lão uống ngụm trà rồi dùng giọng lạnh nhạt nói.
- Bí thư Trình, tôi luôn ghi khắc những lời dạy bảo của anh vào lòng,
cũng đã dùng qua nhiều biện pháp anh từng nói, thế nhưng thật sự khó thể nào tĩnh tâm được.
Lục Ngọc Hùng nâng ly trà lên uống một ngụm, lúc này mới dùng giọng oán giận không thôi nói:
- Bí thư Trình, ngài nói xem lúc này đang xảy ra chuyện gì? Vốn đường
sắt Mân Cô còn có một chút cơ hội, anh ấy về thủ đô phối hợp quan hệ, hì hì, lại có xung đột với người cần phối hợp quan hệ, sau này sự nghiệp
giao thông của thành phố La Nam chúng ta phải phát triển ra sao?
Trình Tự Học nhìn gương mặt của Lục Ngọc Hùng, lão trầm giọng nói:
- Ngọc Hùng, bây giờ tôi đã đến vị trí chủ tịch hội đồng nhân dân, cũng không còn tinh lực như trước.
Lục Ngọc Hùng cũng không cho Trình Tự Học cơ hội chối từ, hắn đặt tay lên bàn cờ nói:
- Bí thư Trình, ngài vẫn chưa tới sáu mươi, nếu nói ngài không còn tinh lực thì tôi không tin, ngài rõ ràng vẫn còn đủ sức để lãnh đạo thành
phố La Nam chúng tôi thêm chục năm nữa.
Trương Hợp Tuân nghe
hai người Lục Ngọc Hùng và Trình Tự Học đối thoại với nhau mà thầm cảm
thấy hèn mọn, Lục Ngọc Hùng tâng bốc thật sự không biết xấu hổ. Chưa nói phương diện Vương Tử Quân quá trẻ tuổi, chỉ cần nhìn vào lịch sử thì
làm gì có vị bí thư thị ủy nào bảy mươi tuổi? Nói những lời như vậy mà
Lục Ngọc Hùng thật sự không cảm thấy ngại. Nhưng lúc này Trương Hợp Tuân căn bản không nói toạc ra, chình mình đến tìm Trình Tự Học không phải
cũng giống như Lục Ngọc Hùng, đều cùng lấy lòng bí thư Trình sao?
- Bí thư Lục nói đúng, chúng tôi vốn không đồng ý cho ngài đến làm chủ
tịch hội đồng nhân dân, nếu ngài lãnh đạo thành phố chúng ta, như vậy La Nam nào xảy ra nhiều chuyện không hay như vậy?