Trình Tự Học khoát tay rồi trầm giọng nói với Trương Hợp Tuân:
-
Bí thư Trương, lời này của anh tôi cũng không dám gật bừa, đường sắt Mân Cô thay đổi tuyến đường cũng không phải sẽ sửa lại vì vị trí của tôi
thay đổi.
- Điều này chúng tôi biết rõ, dù sao đây cũng là
khách quan, chỉ là phương thức xử lý của bí thư Vương thật sự quá sức
tùy tiện. Thành phố La Nam chúng ta vốn cũng không có gì, vất vả lắm mới được ngài dẫn dắt và khôi phục được chút nguyên khí, cũng không thể
tiếp tục bị hành hạ như vậy được.
Trương Hợp Tuân nói với vẻ mặt nghiêm túc, giống như lúc này thành phố La Nam đang ở trước mặt nguy cơ vậy.
Quan trường cần dựa thế làm việc, mượn lực đẩy lực, anh có thể không có lý lịch, thế nhưng không thể không có quan hệ. Một con người có một
mạng lưới quan hệ rất phức tạp, nó được tích lũy sau nhiều năm, không
phải chỉ dựa vào chút tiểu thông minh và động não thì có thể làm được.
Trình Tự Học đã sớm hiểu quá rõ điều này, cũng đã sớm khắc sâu ý nghĩa
của nó.
Vì thế sau khi nghe hai người Trương Hợp Tuân và Lục
Ngọc Hùng kẻ xướng người họa, giống như thành phố La Nam không có Trình
Tự Học thì địa cầu sẽ không thể tiếp tục xoay. Dù lão không bài xích
những lời nịnh nọt của hai người bọn họ, thế nhưng trong lòng cũng không cho là thật. Dù sao thì lão cũng đã lui ra khỏi trung tâm chính trị của thành phố La Nam, không thể tiếp tục dùng quyền uy của nhân vật đứng
đầu để làm gì thì làm.
Có một số việc làm nhạt đi sẽ hay hơn, trong đầu Trình Tự Học lóe lên những ý nghĩ như vậy, thế là lão khoát
tay áo dùng giọng thản nhiên nói:
- Bí thư Vương dù sao vẫn còn
trẻ, có tính tích cực công tác, giàu tình cảm, xúc động là khó tránh
khỏi, nhưng lại là một người tốt và có năng lực. Hai anh là những cán bộ lão thành ở thành phố La Nam, các anh có kinh nghiệm công tác phong
phú, nên phụ trợ cho bí thư Vương để đẩy mạnh phát triển thành phố La
Nam. Tôi tin tưởng dưới sự hỗ trợ của hai anh, bí thư Vương sẽ nhanh
chóng tiến vào vị trí công tác tốt nhất.
Lục Ngọc Hùng nhìn
thoáng qua Trương Hợp Tuân ngồi ngay bên cạnh mình, hai mắt cực kỳ có ý
nghĩa, thế nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh. Trương Hợp Tuân
nghe và hiểu ám hiệu của Lục Ngọc Hùng, biết rõ ý nghĩ của đối phương.
Dù hắn không muốn mở miệng, thế nhưng lại cảm thấy mình không thể không
nể mặt đối phương.
- Lão bí thư nhìn xa trông rộng, phòng
ngừa chu đáo, xưa nay luôn là tấm gương cho chúng tôi học tập. Nhưng lão bí thư, bây giờ quần chúng thành phố La Nam có chút rung chuyển, đủ mọi lời nghị luận về đường sắt Mân Cô đã đẩy bí thư Vương lên đầu sóng ngọn gió. Càng vào lúc này tôi càng cảm thấy dù là nhìn vào góc độ có lợi
cho công tác hay có lợi cho bí thư Vương, anh ấy cũng không thích hợp ra mặt. Vì toàn thành phố La Nam, xin lão bí thư vì sự ổn định đại cục mà
hy sinh chút thời gian nhàn nhã của mình.
Trương Hợp Tuân nói đến đây thì dùng giọng chân thành nói:
- Lão bí thư, lúc này cán bộ và nhân dân thành phố La Nam đều nhìn vào
ngài, nếu lúc này ngài không đứng ra gánh vác, chỉ sợ hậu quả rất nghiêm trọng, làm lòng người bàng hoàng.
Lục Ngọc Hùng cũng biết rõ Trương Hợp Tuân là người da mặt dày không kém mình, sẽ là người có thể
mở miệng cổ xúy lãnh đạo, bản lĩnh vuốt mông ngựa cực kỳ cao siêu. Hôm
nay hắn được nhìn thấy đối phương biểu hiện, thế là vừa buồn cười vừa
cảm thán. Trương Hợp Tuân quả nhiên danh bất hư truyền, nhìn vào những
lời nịnh nọt lãnh đạo của đối phương, nào đâu phải chỉ là da mặt dày,
thật sự là không coi ai ra gì, nói mà không biết xấu hổ.
Nhưng Trương Hợp Tuân đã mở đầu, cũng xem như cùng mục đích với Lục Ngọc Hùng, thế cho nên Lục Ngọc Hùng cũng tranh thủ nói tiếp:
- Lão
bí thư, bí thư Trương nói đúng, ngài đã cố sức quan tâm đến thành phố La Nam, cũng nên nghỉ ngơi một chút, thế nhưng nhìn vào tình thế trước
mắt, ngài cũng không nên bỏ qua mặc kệ được.
Trình Tự Học tuy đầu óc tỉnh táo nhưng lúc này thấy hai người Trương Hợp Tuân và Lục
Ngọc Hùng kẻ xướng người họa thì trong lòng vẫn cực kỳ thoải mái. Lão lơ đãng đưa mắt nhìn Lục Ngọc Hùng, sau đó dùng giọng nhàn nhạt nói:
- Tình huống mà hai anh nói thì tôi cũng biết, nhưng các anh tìm lầm
người rồi, cho dù bí thư Vương bây giờ không giữ vững cục diện, các anh
cũng không nên tìm một lão già như tôi. Chủ tịch Lý cũng là một cán bộ
lão thành, để anh ấy ra mặt không tốt hơn sao?
- Chủ tịch Lý sao? Anh ấy đã rụt đầu rụt cổ lại rồi.
Lục Ngọc Hùng dùng giọng khinh thường và có chút trêu chọc để tiếp lời Trình Tự Học.
Trương Hợp Tuân nghe những lời này của Lục Ngọc Hùng mà thiếu chút nữa
phun hớp trà trong miệng ra ngoài. Hắn dùng tay chỉ chỉ Lục Ngọc Hùng,
gương mặt như cười như không:
- Bí thư Lục, chúng ta cũng không nên hãm hại người như vậy.
- Tôi nào có hãm hại người, rõ ràng là tư tưởng người ta không được thuần khiết.
Lục Ngọc Hùng vung tay lên rồi khẽ dựa lưng ra phía sau, cuối cùng mới dùng giọng âm trầm nói:
- Anh Trương cũng nên thành thật khai báo, những lời vừa rồi của tôi làm anh nghĩ đi hướng nào rồi vậy?
Trong số những phó bí thư thành phố La Nam thì chỉ có Lục Ngọc Hùng dám nói ra những lời như vậy. Trình Tự Học nhìn vẻ mặt tùy tiện của Lục
Ngọc Hùng, lại khẽ so sánh Lục Ngọc Hùng với Trương Hợp Tuân, nhưng vẻ
mặt hai người đều treo nụ cười, căn bản không thể nào nhìn rõ hai người
này đang nghĩ gì.
Trương Hợp Tuân hiểu ý nghĩ của Lục Ngọc
Hùng, thế nhưng hắn là một người chiến sĩ kiên định, hắn dù đánh chết
cũng không nói ra vấn đề. Hắn chẳng qua chỉ mỉm cười dưới ánh mắt của
Lục Ngọc Hùng, không nói lời nào.
- Ngọc Hùng, có những lời nói ra cần chú ý.
Trình Tự Học nói một câu mang ý nghĩa phê bình với Lục Ngọc Hùng, sau đó tiếp tục:
- Chủ tịch Quý Niên là rất tốt, hơn nữa kinh tế mạnh mẽ, các anh có thể tìm anh ấy, tôi cảm thấy đó là lựa chọn tốt nhất. Ngoài ra làm như vậy
thì bí thư Vương bên kia cũng dễ dàng tiếp nhận hơn.
- Lão bí thư, lão tướng ra ngựa sẽ có uy lực mạnh mẽ hơn, vẫn là ngài lên tiếng thì bí thư Vương sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
Trương Hợp Tuân cười cười nói tiếp:
- Dù sao thì ngài cũng là cán bộ lão thành.
- Bí thư Trình, bí thư Trương nói đúng, là ngài mới tốt nhất.
Lục Ngọc Hùng nói đến đây thì tiếp tục lên tiếng:
- Nếu là chủ tịch Lý ra mặt, chỉ sợ anh ấy sẽ tiếp tục co rụt lại.
Trình Tự Học cũng không quan tâm đến những lời nói của Lục Ngọc Hùng,
lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó cũng không nói gì thêm.
Hai người Lục Ngọc Hùng suy đoán tâm tư của Trình Tự Học, hai bên đã
công tác với nhau nhiều năm, Trình Tự Học hiểu hai người Lục Ngọc Hùng
là ai, mà Lục Ngọc Hùng và Trương Hợp Tuân cũng hiểu Trình Tự Học là
người thế nào.
Lục Ngọc Hùng thấy Trình Tự Học tuy không có
bản lĩnh gì, thế nhưng lại cực kỳ mưu cầu danh lợi ở phương diện tranh
quyền đoạt thế. Năm xưa Trình Tự Học là bí thư thị ủy La Nam, tuy công
tác không có thành tích gì to tát thế nhưng lại nắm thật chặt quyền lợi ở thị ủy, thậm chí có một số việc còn đánh mạnh vào mặt Lý Quý Niên, tạo
nên trận chiến lớn.
Chương 642(p2): Dựa thế được việc, mượn lực đẩy lực.
Lục Ngọc Hùng nhớ rõ có một lần thay đổi lãnh đạo một đơn vị thị ủy,
trưởng phòng tổ chức có xin qua chỉ thị của Trình Tự Học về việc đề bạt
nhân tuyển cho vị trí kia, để xem trong nhóm nhân tuyển có người nào tốt không? Trình Tự Học chỏ rằng trưởng phòng tổ chức chỉ hỏi theo kiểu
tượng trưng, cũng không phải thật sự đề bạt, thế nên cũng không quan
tâm. Kết quả là ở một hội nghị thường ủy không lâu sau đó, chủ tịch Lý
Quý Niên nói ra đề nghị của mình.
Lý Quý Niên chờ trưởng
phòng tổ chức giới thiệu tình huống của nhân tuyển, ngay sau đó lại đột
ngột ném ra một đề tài thảo luận như vậy, thế là mọi người hai mặt nhìn
nhau. Trưởng phòng tổ chức nói ra lý lịch của vị cán bộ kia xong thì cầm miệng không lên tiếng, chờ các vị thường ủy phát biểu ý kiến.
Trình Tự Học không ngờ Lý Quý Niên dám khiêu chiến quyền uy của mình ở
hội nghị thường ủy, hơn nữa đối phương lại chuẩn bị đầy đủ như vậy, làm
cho lão mất đi lực chống đỡ. Thế là lão nổi giận, lão vỗ bàn dẫn đầu lên tiếng:
- Hay cho một câu tiền trảm hậu tấu, một phương diện thay đổi nhân sự quan trọng như vậy mà tôi làm bí thư nhưng lại không biết
gì, như vậy truyền đi không phải sẽ là trò cười sao? Tôi thấy tốt nhất
là thế này, phòng tổ chức nên xem xét tất cả cán bộ phù hợp và cho vào
một danh sách, sau đó công khai xác định đánh giá, không những xem xét
lý lịch ai dày hơn, còn phải nhìn vào cơ sở, nhìn vào thành tích.
Lý Quý Niên lần đầu tiên so chiêu đã bị Trình Tự Học đánh tơi bời, hoa
trôi nước chảy, làm cho các vị thường ủy coi trọng tiền cảnh phát triển
của chủ tịch Lý Quý Niên phải thất vọng nặng nề.
Nếu như
Trình Tự Học về hưu, như vậy lão sẽ dập tắc ý nghĩ quyền lực trong đầu.
Nhưng bây giờ lão vẫn còn là chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, như
vậy lão sẽ không thể không quan tâm đến quyền lực của mình.
Lúc này Trình Tự Học giả vờ từ chối, thế nhưng cũng không phải không
muốn làm, thực tế lão đã sớm có tính toán với sự kiện lần này rồi. Chỉ
là lão căn bản chưa thể xác định có bao nhiêu người giúp đỡ mình, vì vậy lúc này còn đang ra giá chờ hai người Lục Ngọc Hùng biểu hiện rõ ràng.
Nếu như không phải muốn lợi dụng Trình Tự Học để áp chế Vương Tử Quân,
hai người Lục Ngọc Hùng và Trương Hợp Tuân căn bản sẽ chẳng cần đến chỗ
này nhiều lời với Trình Tự Học. Vì thật sự cần thiết, thế cho nên hai
người đưa mắt nhìn nhau, Lục Ngọc Hùng là người mở lời:
- Bí thư Trình, nếu không thì thế này, tôi gọi điện thoại trưng cầu ý kiến của chủ tịch Lý nhé?
- Như vậy là không hay.
Trình Tự Học nãy giờ không nói lời nào chợt mở miệng nói ra một câu như vậy.
Như vậy là không hay, có gì mà không hay? Trương Hợp Tuân nghĩ về câu
nói của Trình Tự Học, thế là trong lòng càng có vài phần khinh thường
với bộ dạng dối trá của đối phương.
Lục Ngọc Hùng lại càng
không quan tâm đến những thứ thế này, gần đây hắn là người nổi tiếng
cứng rắn, hắn đi thẳng đến bàn làm việc của Trình Tự Học, cầm lấy điện
thoại gọi đi.
Nửa phút sau thì điện thoại nối thông, sau khi
nối thông thì Lục Ngọc Hùng cũng không khách sáo, hắn dùng giọng gọn
gàng dứt khoát nói:
- Chủ tịch Lý, bây giờ vì sự kiện đường sắt
Mân Cô mà lòng người ở thành phố La Nam không được tốt cho lắm, chúng ta cần phải mời lão bí thư ra ổn định nhân tâm, ngài cảm thấy thế nào?
Nói thẳng vấn đề, một chiêu này của Lục Ngọc Hùng là khá nhanh, thế
nhưng tốc độ cúp điện thoại của hắn cũng nhanh không kém, chỉ sau ba
mươi giây đã cúp điện thoại.
- Anh Lục, anh cúp điện thoại sớm thế?
Trương Hợp Tuân có chút lo lắng, thầm nghĩ, có phải là Lý Quý Niên không đồng ý làm cho Lục Ngọc Hùng mất vui hay không?
Lục Ngọc Hùng cười hì hì nói:
- Nói xong sảng khoái thì cúp điện thoại, nếu không chẳng phả là sẽ lãng phí tiền điện thoại sao?
Lục Ngọc Hùng nói đến đây thì tiếp tục cười nói:
- Lão bí thư, mọi người cùng chung mục đích, chủ tịch Lý gần đây làm
việc giống như tên, thế nhưng hôm nay lại nói một câu rất sung sướng và
thoải mái lòng người.
- Sao? Cái gì mà sung sướng thoải mái lòng người?
Trình Tự Học tuy muốn bảo trì phong độ, nhưng lão là người có quan hệ
lâu năm với Lý Quý Niên, thế nên lúc này cũng có chút hào hứng.
- An Thạch bất xuất, tương như thương sinh hà!(An Thạch không ra tay, chỉ sợ khó thể thành công!)
Lục Ngọc Hùng nói đến đây thì khẽ trừng mắt nhìn Trương Hợp Tuân ngồi bên cạnh mình.
Trình Tự Học cũng không xa lạ gì câu nói này, công tác đầu tiên của lão chính là làm giáo viên, lão biết rõ những lời này xuất phát từ đâu. Lão nghĩ đến câu nói đầy vinh dự của vị chủ tịch thành phố kia cho mình,
lão vốn vận sức chờ phát động, bây giờ cảm thấy toàn thân càng thêm
nhiệt tình và mạnh mẽ.
- Ngọc Hùng, cậu cũng không phải là trêu chọc làm cho ông lão như tôi vui vẻ đấy chứ? Tôi sao có thể đủ...
Gương mặt Trình Tự Học có hơi đỏ hồng, lão xoa xoa bàn tay, lão muốn
khiêm tốn một chút, thế nhưng lời nói khiêm tốn còn chưa ra khỏi miệng
thì Lục Ngọc Hùng đã vung tay lên lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Lý
nói rất đúng, lão bí thư, thành phố La Nam chúng ta tuy không thể so với Đông Tấn, thế nhưng tình hình bây giờ là cực kỳ nguy cấp. Vì đường sắt
Mân Cô mà lòng người trong thành phố La Nam đã bàng hoàng cao độ, nếu
ngài không đứng ra ổn định nhân tâm, như vậy sau này chúng tôi muốn
triển khai mở rộng công tác cũng cực kỳ khó khăn.
- Đúng vậy, bí thư Trình, anh là lão lãnh đạo, tuy yêu cầu của chúng tôi có vẻ quá
phận với anh, thế nhưng dù thế nào thì anh cũng phải hy sinh cái tôi của mình vì sự phát triển của thành phố La Nam mới được.
Trương Hợp Tuân cầm bình trà châm thêm nước cho Trình Tự Học, sau đó dùng giọng chăm chú nói.
- Ôi, nếu các anh và chủ tịch Lý đã tín nhiệm tôi như vậy, tình thế bây giờ lại nguy cấp, tôi đây chỉ có thể đứng ra liên lạc mà thôi. Nhưng
tôi nói trước, tôi chỉ cho ra lời đề nghị, còn chấp hành thế nào phải
nhìn vào các anh.
Trình Tự Học bày ra bội dạng không thể nào làm gì hơn được, lão thở dài một hơi nói.
Lục Ngọc Hùng và Trương Hợp Tuân đưa mắt nhìn nhau một cái, chợt cảm
nhận được ánh mắt của đối phương. Đặc biệt là Lục Ngọc Hùng, lúc này
trong lòng hắn thật sự vang lên câu nói "vừa muốn làm kỹ nữ lại vừa muốn lập bàn thờ" để đánh giá về Trình Tự Học.
Nhưng trong lòng
bọn họ cũng khó thể nào không bội phục chủ tịch Lý, tuy chủ tịch nhiều
khi dễ dàng lui bước, thế nhưng phương diện phỏng đoán tâm tư của Trình
Tự Học cũng không phải là hai người Lục Ngọc Hùng có thể so sánh được.
- Lão bí thư, có ngài chủ trì đại cục, như vậy chúng tôi đều yên tâm.
Ngài cứ yên tâm, ngài chỉ cần ở phia sau chỉ huy, tất cả những gì ở phía trước sẽ dành cho chúng tôi. Chúng tôi tin bí thư Vương từ thủ đô quay
về sẽ cảm động rơi nước mắt vì hành động của ngài.
Trương Hợp Tuân xoa xoa hai bàn tay rồi cười nói với Trình Tự Học.
Cá cảm ơn gấu, Trình Tự Học cũng không phải là kẻ ngu, nào không suy
đoán được phản ứng của Vương Tử Quân sau khi quay về? Vương Tử Quân
không phải kẻ ngu, những sự việc sắp phát sinh lại hạ uy tín của hắn
xuống con số không trong thành phố La Nam.
Chương 642(p3): Dựa thế được việc, mượn lực đẩy lực.
Thế nhưng Trình Tự Học cũng không hối hận, quyền lợi là một chiếc bánh
ngọt lớn, lão muốn ăn sạch phần của mình, như vậy sẽ không thể không
tranh chấp với Vương Tử Quân. Hơn nữa lão là cán bộ thâm căn cố đế ở
thành phố La Nam, lão cảm thấy Vương Tử Quân đến giống như xâm phạm vào
địa bàn của mình.
- À, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ
điều quan trọng nhất chính là ổn định nhân tâm. Ngọc Hùng, Hợp Tuân, hai anh xem thế này được chưa? Chúng ta sẽ tập trung lực lượng cho phòng
tuyên truyền, sẽ tiến hành đưa tin về sự kiện đường sắt Mân Cô ở thành
phố La Nam, chủ yếu là đưa tin về nguyên nhân đổi hướng đường sắt Mân
Cô, tất nhiên cũng phải ghi rõ những cố gắng của bí thư Vương.
Trình Tự Học nói đến đây thì vẻ mặt mang theo vài phần oán giận:
- Bí thư Vương chạy đến thủ đô tranh thủ hạng mục, dù là thế nào cũng
tuyệt đối không để cho người ta nói này nọ được. Chúng ta cần phải tăng
cường tuyên truyền, không thể cho anh hùng vừa đổ máu vừa rơi lệ.
Lục Ngọc Hùng nhìn bộ dạng và lời nói dõng dạc của Trình Tự Học, hắn
thật sự tràn đầy bội phục. Bây giờ thì xem như hắn đã hiểu chính mình
chênh lệch với Trình Tự Học ở điểm nào.
...
- Bí thư Trình.
Một người thanh niên hơn hai mươi tuổi cung kính ngẩng đầu chào hỏi Trình Tự Học.
Trình Tự Học khẽ gật đầu với tên cán bộ thanh niên, lão nhớ lại một
tháng trước, khi đó lão vẫn là chúa tể của khu văn phòng này. Hiện tại
lão bước vào khu văn phòng thị ủy, cảm giác mất đi từ khá lâu chợt ùa về tràn đầy trong lồng ngực.
Cầu thang quen thuộc, hành lang
quen thuộc, phòng làm việc quen thuộc, tất cả thật sự rất quen thuộc.
Tuy tất cả đều có hướng phát triển và đổi khác đôi chút sau khi mình rời đi, thế nhưng lão vẫn có lòng tin rằng lực ảnh hưởng của mình vẫn được
bảo tồn ở nơi này.
Cửa phòng họp nhìn qua có vẻ hơi bong tróc nhưng dù thế nào cũng thật sự rất thư thái, lão khẽ cất bước về phía
phòng họp mà mình đã đi qua không biết bao nhiêu lần, khi lão chuẩn bị
đẩy cửa thì thư ký đi theo phía sau đã nhanh chóng đưa tay mở cửa cho
lãnh đạo.
Lúc này các vị thường ủy đã tụ tập đông đủ trong
phòng, Lý Quý Niên vẫn ngồi trên vị trí của mình ở chiếc ghế tay trái so với ghế chủ vị. Khi lão nhìn sang Lý Quý Niên, vị chủ tịch thành phố La Nam này chợt cười tươi rạng rỡ chào đón.
Gương mặt tươi cười kia của Lý Quý Niên vẫn giống hệt như dĩ vãng.
Trình Tự Học nhìn gương mặt tươi cười của Lý Quý Niên, lão ngẩng đầu đi vào cửa, bộ dạng giống hệt như trước.
Nhưng lúc này Trình Tự Học cũng không đi về phía chiếc ghế chủ vị tượng trưng cho địa vị của bí thư thị ủy, lão đi đến vị trí cuối cùng trong
phòng họp. Tuy lão rất muốn về vị trí quen thuộc của mình, thế nhưng sự
thật là chủ nhân của nó đã thay đổi, lão không thể không cho ra lựa chọn khiêm tốn.
- Bí thư Trình, mời ngài ngồi bên này.
Không chờ Trình Tự Học đi về phía chiếc ghế kia, Lục Ngọc Hùng đi đến
giữ chặt lấy cánh tay của Trình Tự Học, đẩy lão về vị trí chủ vị.
- Ngọc Hùng, cậu làm gì vậy? Lần này tôi đến chủ yếu là dự thính, nếu như anh làm như vậy, tôi sẽ ra ngoài.
Trình Tự Học tức giận đẩy cánh tay của Lục Ngọc Hùng, sau đó lớn tiếng nói.
Tuy cảm thấy mình biểu hiện rất đúng chỗ thế nhưng Trình Tự Học vẫn cảm thấy tâm tư của mình căn bản không thể nào lừa được đám người đang ngồi ở nơi này. Đặc biệt là Lý Quý Niên ở bên trái, lão càng cảm thấy đối
phương hiểu rõ mình hơn so với tất cả đám người nơi đây.
Lục Ngọc Hùng hiểu rõ ý nghĩ của Trình Tự Học, hắn cũng không bỏ qua cánh tay của Trình Tự Học, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Trình, ngài là chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, là người
mà toàn thể ban ngành kính trọng nhất. Bây giờ ngài không còn là người ở vị trí dẫn đầu thành phố chúng ta phát triển, thế nhưng dù thế nào thì
ngài vẫn mãi mãi là bí thư của thành phố La Nam chúng ta.
- Anh buông ra, anh nếu còn không nghe thì tôi sẽ đi.
Trình Tự Học tuy cảm thấy Lục Ngọc Hùng nói rất xuôi tai, thế nhưng có
một số việc cần phải nhường nhịn một chút, dù sao cũng không thể tạo
điều kiện cho người ta nói này nọ.
Lục Ngọc Hùng vừa đẩy Trình Tự Học đi về vị trí trung tâm, vừa nói:
- Bí thư Trình, nếu lúc này ngài đi thì rõ ràng là không chịu trách
nhiệm với sự phát triển của thành phố La Nam chúng ta. Lúc này ngài cũng không phải không hiểu hiện trạng của thành phố La Nam, nếu như không có người cầm lái, chỉ sợ sau này sẽ bị dân chúng La Nam đâm vào cột sống.
- Lão bí thư, ngài cứ nghe theo lời của bí thư Ngọc Hùng.
Lý Quý Niên thấy Trình Tự Học bị kéo đến gần thì cũng đứng lên trợ giúp Lục Ngọc Hùng.
Trình Tự Học kiên quyết khoát tay nói:
- Chủ tịch Quý Niên, hai người chúng ta đã cộng tác lâu năm, anh cũng
không phải không biết tính tình của tôi, tôi nói không ngồi sẽ tuyệt đối không ngồi.
Nụ cười trên mặt Lý Quý Niên vẫn không biến đổi, thế nhưng bàn tay lại thật sự có chút thả lỏng. Hắn cũng không nhìn về
phía Trình Tự Học mà cười nói với nhóm người Trương Hợp Tuân:
-
Các vị, lão lãnh đạo đã kiên trì ngồi ở vị trí bên kia, như vậy chúng ta cứ xử lý theo yêu cầu, thế nhưng chúng ta sẽ hướng về phía bên kia báo
cáo công tác.
Chưa nói đến phương diện Trình Tự Học là bí thư thị ủy tiền nhiệm, Lý Quý Niên là chủ tịch thành phố vào lúc hiện tại,
hơn nữa trong nhóm thường ủy lại có nhiều người có quan hệ mật thiết với Trình Tự Học, vì thế bây giờ thật sự có nhiều người ủng hộ bí thư Trình ngồi vào vị trí chủ vị. Những người khác cũng không ai muốn đắc tội với bí thư và chủ tịch thành phố.
- Quý Niên, anh như vậy thật sự làm khó cho tôi rồi.
Trình Tự Học nhìn đám thường ủy đứng lên, thế là trong lòng cảm thấy
rất vui vẻ, thế nhưng lão vẫn kiên quyết từ chối, trầm giọng nói với Lý
Quý Niên.
- Lão bí thư, làm việc lớn không câu nệ chuyện nhỏ, bây giờ là lúc nào rồi? Chúng ta nên nhập vào chính đề rồi nói sau.
Lý Quý Niên nói rồi đưa mắt nhìn Lục Ngọc Hùng, hai người đẩy Trình Tự Học lên ghế.
Trình Tự Học ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc mà gương mặt có vài phần
đỏ ửng. Lão rất quen thuộc với mặt ghế của mình, thậm chí còn cảm thấy
tất cả giống như chỉ để dành cho mình.
- Các vị, thế cục lúc
này thật sự làm cho tôi không thể từ chối được bất kỳ thứ gì, vì tiết
kiệm thời gian, tôi chỉ xuất hiện ở đây một lần, tôi sẽ không bao giờ
tiếp tục thực hiện theo phương án này một lần nào nữa.
Trình Tự Học hắng giọng nói, giống như đang cố gắng tỏ ra mình bất đắc dĩ ở sự kiện lần này.
- Bí thư Trình, lần sau nhất định sẽ không như thế này nữa.
Lý Quý Niên khẽ cười rồi thuận miệng nói.
Bầu không khí trong phòng họp thật sự có chút quỷ dị, ngoài vài vị
thường ủy vắng mặt thì thời gian lúc này giống như quay về thời điểm năm xưa, bí thư Vương đang hoạt động ở thủ đô giống như đã bị người ta lãng quên.
- Các dc, hôm nay mở hội nghị này, tôi vốn chỉ là một
người dự thính, nhưng nói thật, tôi thật sự cảm thấy ngồi không yên. Tuy tôi không còn là thường ủy thị ủy, nhưng tôi còn là cán bộ thành phố La Nam, tôi thật sự cảm thấy rất nóng lòng.
Chương 642(p4): Dựa thế được việc, mượn lực đẩy lực.
Trình Tự Học uống một hớp nước, trạng thái bí thư trước kia lại tiếp
tục xuất hiện trên người lão, lão đặt ly trà xuống bàn rồi nói tiếp:
- Tôi rất nóng lòng vì sự kiện đường sắt Mân Cô, dù sao đó cũng là một
hạng mục xây dựng giống như một động mạch chủ có ảnh hưởng rất lớn đến
sự phát triển của thành phố La Nam. Lúc này đường sắt Mân Cô thay đổi
tuyến đường, sẽ là một đả kích không nhỏ đến sự phát triển của thành phố La Nam về sau này.
Lý Quý Niên đang ghi chép, giống như muốn ghi lại tất cả những lời vàng ngọc của Trình Tự Học. Lục Ngọc Hùng ở
bên cạnh lại liên tục hút thuốc nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy nụ
cười.
- Nhưng đó cũng không phải là mục đích cuối cùng của
tôi ở hội nghị thường ủy lần này, mục đích của tôi chính là muốn dẫn
hướng sự phát triển của dư luận trong thành phố.
Trình Tự Học vỗ bàn, một khí thế đã mất từ lâu chợt bùng phát trên người.
Dưới sự phụ trợ của khí thế này, Trình Tự Học cảm thấy mình thật sự cao lớn, những vầng hào quang đã mất đi chợt xuất hiện và bao phủ khắp toàn thân. Ánh mắt lão khẽ xoay chuyển, lão thấy được nụ cười tươi tắn của
Trương Hợp Tuân, thấy được nụ cười của trưởng phòng tổ chức và trưởng
phòng tuyên truyền, đồng thời cũng thấy nụ cười nịnh nọt của vị chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố.
Những biểu hiện của đám thường
ủy thật sự làm cho Trình Tự Học cảm thấy thỏa mãn, sau khi lão đến nhận
chức chủ tịch hội đồng nhân dân thì đám người tâm phúc vẫn luôn tôn
trọng kính nể, thế nhưng lão lại cảm nhận được nguy cơ. Hơn nữa thời
gian trôi qua, loại cảm giác nguy cơ này càng lúc càng lớn.
Dù sao thì Trình Tự Học mất đi vầng hào quang chức vụ, lão sợ đám người
kia sẽ cọ rửa quan hệ với mình, sẽ chậm rãi rời xa chính mình. Nhưng bây giờ lão xem như đã yên tâm, vì biểu hiện của đám người chung quanh vẫn
chứng tỏ lực ảnh hưởng của mình vẫn còn rất mạnh mẽ.
- Thưa
các đồng chí, bây giờ tôi nghe những lời nghị luận ở thành phố La Nam mà thật sự đau lòng, bí thư Vương vì đường sắt Mân Cô mà tự mình chạy đến
thủ đô để cầu cạnh lãnh đạo, nhưng bây giờ có những người vô ý thức đẩy
hết trách nhiệm lên đầu bí thư Vương, điều này là không được.
- Vì vậy chúng ta cần phải hướng dư luận quần chúng, không thể cho
những lời nghị luận không đúng sự thật như vậy làm hại đồng chí của
mình, càng không thể để ảnh hưởng đến bí thư Vương được.
Trình Tự Học dừng lại một chút rồi tiếp tục dùng giọng bi thương nói:
- Đường sắt Mân Cô không đi qua chỗ chúng ta, thế nhưng đó không phải
lỗi của bí thư Vương, hơn nữa bí thư Vương đã cố gắng nhiều rồi.
Thường ủy thị ủy, trưởng phòng tuyên truyền Lữ Hâm Sâm khẽ vung bút,
trong lòng thầm hít vào một hơi. Hắn là cán bộ nắm công tác tuyên
truyền, hắn biết rõ phương pháp tốt nhất cho sự kiện này là gì. Lúc này
Trình Tự Học nói ra những lời như vậy, dưới bối cảnh đường sắt Mân Cô
không đi qua địa phận của thành phố La Nam, thật sự giống như tất cả nện hết lên người Vương Tử Quân.
Thế nhưng bí thư Vương kia lại căn bản không thể nói lời nào, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Lữ Hâm Sâm nhìn bộ dạng nổi giận của Trình Tự Học, hắn biết rõ sau hôm
nay thì lực ảnh hưởng của Trình Tự Học ở thành phố La Nam sẽ được khôi
phục lại. Vương Tử Quân là bí thư thị ủy mới đến nhận chức, căn bản sẽ
không thể nào ổn định vị trí, hơn nữa sẽ càng ngày càng dao động.
Tuy lúc này yêu cầu là đẩy mạnh tuyên truyền, thế nhưng đôi khi trùng
hợp, lại có người hữu tâm thúc đẩy, hành vi tuyên truyền thế này sợ rằng sẽ hoàn toàn có tác dụng ngược lại. Bây giờ Trình Tự Học cho ra ý kiến
như thế, sẽ tiếp tục thao tác, điều này làm cho Lữ Hâm Sâm cảm thấy
Vương Tử Quân xem như quá lỗ mãng khi chạy đến thủ đô kéo hạng mục đường sắt Mân Cô.
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Trình.
Trương Hợp Tuân đặt bút xuống rồi nói:
- Lúc này ngôn luận ở bên ngoài thật sự có ảnh hưởng tổn hại đến hình
tượng của đảng ủy chính quyền và đặc biệt là bí thư Vương, chúng ta cần
phải thật sự cầu thị, phải giải thích cho rõ ràng, tôi tin tưởng quần
chúng hiểu sẽ cho ra giúp đỡ.
Trương Hợp Tuân tỏ thái độ
giống như một lời mở đầu, theo sát phía sau chính là các vị thường ủy
quan trọng như trưởng phòng tổ chức. Sau khi Lục Ngọc Hùng mở miệng giúp đỡ thì xem như toàn bộ phiếu thông qua, cuối cùng tuy Lý Quý Niên bày
tỏ thái độ thế nào là khá quan trọng, thế nhưng mọi người đã căn bản
biết hắn có thái độ thế nào rồi.
Đi theo số đông luôn là
nguyên tắc bao nhiêu năm nay của Lý Quý Niên, lúc này hắn cũng không
ngoại lệ, đây là con đường mà hắn đã suy tính sẵn, tất nhiên hắn lại
càng đồng ý với lời đề nghị của Trình Tự Học.
Những âm thanh
xoạt xoạt ghi chép liên tục vang lên trong phòng họp, nhân viên công tác văn phòng thị ủy đang làm nhiệm vụ thư ký hội nghị, hắn nhanh chóng múa bút làm nhiệm vụ. Lúc này đề tài thảo luận được thông qua, cũng coi như tạo nên nhiều biến hóa cho tương lai của thành phố La Nam.
Trình Tự Học thấy các đồng chí thường ủy tỏ vẻ đồng ý, gương mặt càng
thêm bình tĩnh nhưng thực tế trong lòng đang khó thể nào áp chế được cảm giác vui sướng. Lão biết rõ lúc này mình lại quay về trung tâm quyền
lực của thành phố La Nam, biến thành một trong những hạch tâm ở hội nghị quan trọng này.
Đúng vậy, là một trong những hạch tâm của
thành phố La Nam, Trình Tự Học vẫn tự hiểu lấy vấn đề, dù sao mình cũng
không còn là bí thư thị ủy, muốn trở thành hạch tâm là rất khó. Chỉ cần
lão là một trong những hạch tâm, như vậy đã quá thỏa mãn rồi.
- Nếu mọi người đã không có ý kiến gì, như vậy trưởng phòng Lữ, chung
ta sẽ tiến hành tuyên truyền theo nội dung của hội nghị hôm nay, phải cố gắng áp chế tin đồn phát tán ở phạm vi hẹp nhất có thể...
Sau
khi suy xét một lượt, Trình Tự Học chuẩn bị nói thêm vài câu giúp đỡ bí
thư Vương thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang
lên.
Trình Tự Học chợt cau mày, Lục Ngọc Hùng là phó bí thư
quản lý văn phòng cũng chợt nổi giận. Hắn chuẩn bị vung tay gọi nhân
viên, tỏ ý xử lý người đang gõ cửa bên ngoài.
Lúc này cửa bị
đẩy ra, một tên nhân viên công tác hơn hai mươi tuổi đi vào phòng. Không chờ Lục Ngọc Hùng lên tiếng, hắn đã mở miệng lớn tiếng nói:
- Bí thư Lưu, khu thường trú ở thủ đô vừa truyền tin về, nói rằng đường sắt
Mân Cô đã được quyết định sẽ đi qua thành phố la nam.
Một câu nói kia giống như tiếng sấm vang lên trong phòng, tin tức này xuất
hiện, vẻ mặt đám thường ủy trong phòng chợt thay đổi khá đặc sắc.
- Cậu nói gì? Thế nào lại...Cậu nói là sự thật sao?
Lục Ngọc Hùng vừa mới áp chế cơn giận, bây giờ tin tức nhận được càng làm hắn rung động, thế là mở miệng có chút lắp bắp.
Tên nhân viên công tác trẻ tuổi thấy bí thư Lục Ngọc Hùng nhìn mình
bằng ánh mắt hung hăng, thế là hắn có chút sợ hãi. Nhưng hắn nghĩ đến
lời nói của người trong điện thoại, thế là hắn lớn tiếng nói:
-
Bí thư Lục, tin tức này do chủ nhiệm Đồng Thiên Diệp của khu thường trú ở thủ đô truyền đến, nếu ngài không tin, chủ nhiệm Đồng còn chưa cúp điện thoại, tôi sẽ để cho chủ nhiệm Đồng báo cáo với các vị.
Chương 642(p5): Dựa thế được việc, mượn lực đẩy lực.
Tên nhân viên công tác vừa nói vừa mở loa lớn, ngay sau đó giọng nói dịu dàng của Đồng Thiên Diệp chợt vang lên:
- Các vị lãnh đạo, tôi là Đồng Thiên Diệp của khu thường trú thủ đô.
Theo tin tức vừa nhận thì hạng mục đường sắt Mân Cô đã được xác định,
vẫn đi vào thành phố La Nam theo đúng quy hoạch trước đó.
Nếu như nói lời của nhân viên công tác vừa rồi chỉ làm cho người ta khiếp
sợ, bây giờ lời nói của Đồng Thiên Diệp càng alfm cho đám thường ủy thị
ủy rơi vào trong cảm giác sợ hãi hơn. Bọn họ biết rõ tình huống này đại
biểu cho cái gì, một sự việc căn bản không thể nào sửa đổi được, thế
nhưng lại bị sửa đổi.
Đường sắt Mân Cô vốn sẽ không thể đi
qua thành phố La Nam, bây giờ tin tức Đồng Thiên Diệp nói ra sẽ đưa đến
cho đám thường ủy thị ủy thành phố La Nam những rung động và biến hóa
thế nào?
Lúc này Trình Tự Học chợt cảm thấy trong lòng lạnh
như băng, cảm giác tim đập mạnh máu nóng dâng trào đã biến mất, vào thời điểm này cơ thể hắn như nhũn ra.
Vương Tử Quân có thể xử lý
quá tuyệt như vậy, rõ ràng đã tạo ra thành tích lớn. Lúc này xem như
Vương Tử Quân có thể đứng vững bàn chân ở thành phố La Nam, chính mình
nguyên là bí thư thị ủy tiền nhiệm, càng không cần phải đứng ra bênh vực kẻ yếu, càng không cần phải làm cột chống trời hay định hải thần châm ở thành phố La Nam.
Nhưng tại sao lại như vậy?
- Chủ nhiệm Đồng, bí thư Vương đâu?
Trương Hợp Tuân trầm ngâm một chút, sau đó khẽ nói vào trong điện thoại.
- Bí thư Vương đến bộ đường sắt, những ngày nay dưới sự vận tác của bí
thư Vương, không những hạng mục đường sắt Mân Cô đi qua thành phố La
Nam, còn có một con đường đang dự định sẽ chạy qua thành phố chúng ta.
Chỉ cần xây dựng hai con đường này thành công, thành phố La Nam của
chúng ta sẽ có hai động mạch chủ giúp đỡ cho sự phát triển kinh tế sau
này.
Đồng Thiên Diệp tuy nói không quá lớn nhưng thật sự có thể làm cho người ta kích động.
Nhưng nếu so sánh với âm thanh thì những tin tức trong lời nói của Đồng Thiên Diệp lại càng làm cho đám thường ủy thị ủy vốn đã kinh hãi lại
càng tỏ ra kính sợ.
Lại sắp mở một con đường, nếu con đường
đó được quyết định thông qua, sẽ mang đến cho thành phố La Nam bao nhiêu lợi ích? Bí thư Vương không ra tay thì tôi, bây giờ đã thu về hai
chuyện tốt. Nếu so với những gì bí thư Vương làm được, ban ngành thành
phố La Nam trước đó kéo hạng mục Mân Cô về thì cho là cái gì?
Trình Tự Học đưa mắt nhìn, không gian đầy cảm giác khiếp sợ, đám thường ủy thị ủy có đầy đủ ánh mắt, có người tiếc nuối, buồn cười, lại có chút đáng thương...
Trình Tự Học cảm thấy những ánh mắt đó dồn về phía mình, lão cảm thấy đặc biệt khó chịu. Lúc này lão giống như biến
thành một con tôm tép nhãi nhép, tất cả tâm lý hào hùng trước kia đã tan biến không còn gì.
"Cái gì mà mình không ra tay thì thành
phố La Nam sẽ rối loạn, hì hì, loạn cái quái gì? Chỉ cần hai tin tức này truyền ra ngoài thì Vương Tử Quân sẽ lập nên uy tín mạnh mẽ, sẽ đứng
vững ở thành phố La Nam, khi đó còn ai nói bí thư Vương không hợp cách?"
Khi Đồng Thiên Diệp ở bên kia cúp điện thoại thì Lục Ngọc Hùng vốn đang muốn quát lên với tên nhân viên công tác nhưng bây giờ đành mỉm cười
cho đối phương đi ra ngoài. Đây chính là một loại biểu hiện cực kỳ không tương đồng với tính cách bá đạo của Lục Ngọc Hùng, điều này đã nói rõ
thái độ của hắn là như thế nào.
Trình Tự Học cắn răng, lão
biết rõ lúc này mình không thể nổi giận, không thể sùi bọt mép. Lão phải cười, hơn nữa phải cười vui vẻ, phải cực kỳ vui vẻ mới được.
Vì hạng mục đường sắt Mân Cô được xác định, vì tương lai của thành phố La Nam, lão phải cười, phải cười sao cho thật đẹp.
Dưới tâm lý bức thiết như vậy, Trình Tự Học nở nụ cười, không những
cười bình thường mà cực kỳ sáng lạn. Lão nhìn đám thường ủy thị ủy tham
gia hội nghị, cơ mặt liên tục run rẩy:
- Các vị, hôm nay thật sự
là một ngày tốt lành, dưới sự nổ lực của bí thư Vương, giấc mộng đường
sắt của thành phố La Nam chúng ta cuối cùng cũng không thất bại.
- Ha ha ha.
Trình Tự Học vì cố gắng biểu hiện niềm vui mà cười lớn, nhưng sau khi
nở nụ cười thì lão mới thấy hành vi của mình khó chịu cỡ nào.
...
- Chủ tịch Lý, những ngày hôm nay việc nhà đều đặt lên vai anh, nói ra thì anh cũng không được thoải mái.
Vương Tử Quân đứng trong sân bay khẽ cười nói với người đầu dây bên kia.
- Lữ khách đi thành phố Sơn Viên xin chú ý, lữ khách đi đến thành phố Sơn Viên xin chú ý...
Giọng nói êm ái vang lên trong sân bay, một vài lữ khách bắt đầu đi về phía cửa máy bay.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Kim Điền Lạc ở bên cạnh, lại cười nói với đầu dây bên kia:
- Chủ tịch Lý, tôi sẽ lên máy bay, hai giờ chiều nay sẽ đến thành phố Sơn Viên, tối nay chúng ta sẽ gặp mặt.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói chúc thuận buồn xuôi gió của Lý Quý
Niên, Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn trầm ngâm giây lát rồi tắt máy.
Kim Điền Lạc nhìn Vương Tử Quân tắt máy mà khẽ nở nụ cười. Hắn là thư
ký trưởng văn phòng thị ủy, hắn biết rõ sắp tới Vương Tử Quân sẽ nhận
được bao nhiêu cuộc điện thoại, tất nhiên dù là nhân vật gì ở thành phố
La Nam cũng sẽ gọi điện thoại đến nịnh nọt bí thư Vương, hầu như nửa
ngày nay bí thư Vương đều phải nghe điện thoại kiểu như vậy.
Tuy những cuộc điện thoại kia chủ yếu là chúc mừng, thế nhưng Kim Điền
Lạc lại hiểu, điều này đại biểu cho vị trí của Vương Tử Quân ở thành phố La Nam đã được xác lập, càng đại biểu cho một số người muốn dựa vào bí
thư Vương.
- Cộc cộc cộc.
Mạc Tiểu Bắc bước đến, giày
cao gót va chạm nền đất phát ra những âm thanh cộc cộc. Nàng so ra đầy
đặn hơn trước kia, bây giờ nàng là một thiếu phụ, càng có vẻ quyến rũ
hơn trước đó rất nhiều.
Mạc Tiểu Bắc cũng vừa nhận được điện
thoại, hôm nay nàng mặc váy dài vàng nhạt, đi lại giống như một thiên
thần khiêu vũ. Vương Tử Quân vốn không muốn cho nàng đến tiễn mình, thế
nhưng nàng là người tính tình quật cường thế nên tự mình đi ô tô đến, dù hắn có ngàn vạn lần không muốn cũng phải cho nàng đi theo.
- Quý khách đến thành phố Sơn Viên xin chú ý...
Âm thanh lại vang lên trên loa, một vài người đăng ký xong đang cất
bước đi về phía máy bay. Vương Tử Quân nhìn ánh mắt lưu luyến của Mạc
Tiểu Bắc, trong lòng có chút vui vẻ, lại có chút thương cảm. Hắn vừa
định mở miệng thì chợt thấy nàng lao vào lòng mình, hai tay ôm chặt lấy
eo hắn.
- Đến khi Tiểu Bảo lớn hơn một chút, em sẽ đến ở thành phố La Nam.
Mạc Tiểu Bắc vừa nói vừa hôn lên mặt Vương Tử Quân, sau đó buông hắn, lại cất bước đi ngay.
Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc đi xa, hắn thật sự rất vui.
- Nha đầu kia cuối cùng cũng xem như ăn khói lửa nhân gian.
Vương Tử Quân nở nụ cười tự chế giễu, sau đó hắn đi về phía máy bay.
Đúng lúc này Mạc Tiểu Bắc vốn đi ra ngoài chợt dừng lại, nàng xoay người chạy về phía Vương Tử Quân.