Cơ thể Sở Hồng Đạo càng thêm run rẩy, hắn chợt giữ lấy tay của Sầm Vật Cương rồi nói: - Bí thư Sầm, tôi khi đó thật sự bị người ta mê hoặc, đến nổi phạm vào sai lầm này. Tôi thật sự là rất đau lòng, bí thư Sầm, mong ngài nhìn vào phương diện tôi công tác cẩn trọng lâu năm, còn nữa...Mong ngài nể mặt bác trai của tôi...
Cho đến nay Sở Hồng Đạo là một người cực kỳ sĩ diện, nhưng lúc này lại mở miệng cực kỳ lộn xộn, không biết nói gì cho phải. Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt Sở Hồng Đạo, sao lại không hiểu ý nghĩ của người này là gì?
Sầm Vật Cương cảm thấy máu nóng dâng lên, hắn nghĩ mình chìm đắm quan trường nhiều năm, đã gặp qua vô số hạng người, làm sao lại gặp phải hạng khốn nạn này? Biết đâu mình căn bản không vừa ý hạng người này, chỉ là coi trọng người ở phía sau mà thôi.
Sầm Vật Cương là người thích dựa thế, rất nhiều chuyện cứ để thuận theo tự nhiên mà hoàn thành thì tốt, thế nhưng khi gặp vài chuyện khó khăn, lão cảm thấy dựa thế là cực kỳ phù hợp, như vậy sẽ được giải quyết dễ dàng hơn. Lần này Sầm Vật Cương dựa thế vào Chân lão và cảm thấy rất đắc ý, dù sao thì chính mình bị Vương Tử Quân áp chế mạnh mẽ ở phương diện nhiệm kỳ mới.
Mặc dù hiệu quả như vậy là không lớn, thế nhưng ít nhất đối với những người đi theo, những người cùng thuyền với mình lại có tác dụng chấn hưng nhân tâm. Nhưng không ngờ vào đúng thời điểm mấu chốt thì Sở Hồng Đạo cho ra vấn đề.
Lúc này Sầm Vật Cương chợt sinh ra cảm giác mình nghĩ rằng đang nắm kim cương trong tay, nhìn kỹ lại thì phát hiện đó là cứt chó, thật sự làm cho người ta chán ghét.
Nhưng dù Sở Hồng Đạo này có chán ghét thế nào cũng phải xử lý cho xong. Sầm Vật Cương dùng ánh mắt chán ghét nhìn Sở Hồng Đạo, thầm nghĩ hạng người này thật sự không biết xấu hổ, thật sự không ra thể thống gì.
Sầm Vật Cương tuy không bày ra gương mặt tức giận thế nhưng cũng không có ý nghĩ đập cho Sở Hồng Đạo một gậy chết tươi. Dù sao thì Sở Hồng Đạo cũng có quan hệ với Chân lão, hơn nữa năm triệu cũng không phải đã được thu hồi rồi sao?
- À, anh quay về đi. Sầm Vật Cương không còn tâm tư nói chuyện với Sở Hồng Đạo, lão khoát tay dùng giọng nhàn nhạt nói.
Sở Hồng Đạo căn bản không phải là người có tư chất cao, nhưng căn bản là có ngộ tính sâu, vẫn có thể hiểu những trình tự khác. Nếu như trước kia hắn bị Sầm Vật Cương khoát tay đuổi đi như vậy, hắn sẽ thức thời rời di. Thế nhưng bây giờ hắn cảm thấy đây là thời điểm cực kỳ quan trọng, bí thư Sầm còn chưa để lộ ra thông tin sẽ xử lý mình thế nào, sao có thể rời đi được? Có trời mới biết lần sau mình còn được gặp mặt bí thư Sầm nữa hay không?
- Bí thư Sầm, ngài phải tin tưởng tôi, sức khỏe mẹ tôi cũng không được tốt. Sở Hồng Đạo lại tiến lên một bước dùng giọng lúng túng nói với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương thiếu chút nữa là nổi trận lôi đình, mẹ anh không được khỏe thì có liên quan chó má gì đến tôi? Nhưng lời đến bên miệng thì lão chợt nhớ mẹ của Sở Hồng Đạo có họ Chân, nên không khỏi nuốt câu mắng chửi xuống bụng. Tên khốn nạn này đang nói như vậy để uy hiếp mình.
Lúc này Sầm Vật Cương nghĩ đến Vương Tử Quân đã rời đi, thầm nghĩ trước đó mình muốn đẩy Vương Tử Quân đi, vì đây là đống cứt chó, cầm lấy ném đi cũng không xong. Lão muốn người nào đó hốt đống cứt chó ném đi, thế nhưng không ngờ cứt chó văng ngược lại đập vào ngực mình.
Sầm Vật Cương không muốn nói gì thêm với Sở Hồng Đạo, lão dùng ánh mắt hung hăng nhìn thoáng qua Sở Hồng Đạo rồi nói: - Được rồi, anh cứ đi làm gì thì làm đi, chuyện này tôi biết rồi.
Sở Hồng Đạo ra đi có vài phần cô đơn, mái tóc ngày thường được chải chuốt tỉ mỉ đã rối loạn như tổ quạ.
Sầm Vật Cương cầm tài liệu trên bàn lên rồi thầm oán hận mắng: Tên khốn nạn chỉ biết làm hư chuyện, cuối cùng vẫn là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, nhân tâm không đủ nuốt voi, không phải cũng bị điều tra ra sao?
Nếu như không phải đám người kia còn muốn đi lừa gạt thêm, chỉ sợ sẽ không bị ngã ở tỉnh Thiên Bắc. Người ở tỉnh Thiên Bắc tranh công thì Sầm Vật Cương cũng không nói gì được, ít nhiều bọn họ cũng thu hồi về cho mình được năm triệu tài chính.
Sầm Vật Cương trầm ngâm một lúc, lão định đi ra khỏi cửa, lúc này Phương Anh Hồ đi vào phòng với gương mặt cực kỳ nghiêm túc.
- Thư ký trưởng, có chuyện gì không? Sầm Vật Cương nhìn Phương Anh Hồ cung kính đứng trước mặt mình mà không khỏi giữ vững tinh thần nói. Bây giờ không phải là lúc hối hận, sự việc đã xảy ra, mình nên tìm phương án giải quyết nhanh gọn.
Phương Anh Hồ nhìn gương mặt hăng hái của Sầm Vật Cương, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bí thư Sầm, Chân lão hôm nay chuẩn bị đi tảo mộ.
- Không phải sắp xếp là ngày mai sao? Sầm Vật Cương biết rõ thời gian biểu của Chân lão ở Mật Đông, hành trình đã được tỉnh Mật Đông sắp xếp kỹ lưỡng, bây giờ lại đi tảo mộ trước một ngày, có ý gì?
Phương Anh Hồ là người thông minh, hắn biết rõ chỉ cần mình nói ra sắp xếp này cho bí thư Sầm, không cần phải rườm rà gì thêm, bí thư Sầm sẽ hiểu rõ ràng. Vì thế hắn chỉ thành thật đứng trước mặt Sầm Vật Cương, chỉ cười mà không đáp lời.
- Anh Hồ, anh cảm thấy con người khi nào cảm thấy đau nhất? Sầm Vật Cương nâng ly trà lên uống một ngụm rồi dùng giọng trầm trầm nói.
Phương Anh Hồ tất nhiên hiểu rõ tâm tình của Sầm Vật Cương vào lúc này, thế nhưng hắn cũng không nói lời thật lòng, chỉ xoa xoa tay cười nói: - Thật sự có rất nhiều cảm giác đau, bí thư hỏi tôi như vậy, tôi cũng coi như khó trả lời. Tôi sẽ quay về điều tra thêm tư liệu, đến khi biết rõ sẽ báo cáo với ngài.
- Hừ, Anh Hồ, sao anh lại trở thành người miệng lưỡi trơn nhẫy như vậy? Thư ký trưởng tôi quen thuộc cũng không phải như thế này. Trước mặt tôi anh còn phải che giấu sao? Có phải là quá xa lạ rồi không? Sầm Vật Cương nói một câu như vậy làm cho Phương Anh Hồ hiểu rõ bảy phần. Lãnh đạo nói với anh cái gì cũng đều là bình dị gần gũi; nếu như anh không phân biệt được nặng nhẹ và cho rằng lãnh đạo coi mình là tri kỷ, không coi lãnh đạo là lãnh đạo, như vậy xem như anh sai mười phần. Thử nghĩ mà xem, nếu như lãnh đạo không có quan uy, như vậy làm sao co thể là một lãnh đạo được?
Phương Anh Hồ không phải là người non nớt trong quan trường, Sầm Vật Cương mở miệng dù thân mật khăng khít như thế nào thì mình cũng biết rõ thân sơ. Thế nhưng nhìn thấy tâm tình của Sầm Vật Cương không tốt đẹp gì, hắn có chút không đành lòng, thế là thở dài nói: - Bí thư, lúc này việc cấp bách là nên giải quyết ra sao cho ổn thỏa.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão đã nghĩ đến phương diện nên giải quyết như thế nào. Mặc dù phương án này sẽ không quá tốt đẹp, thế nhưng lão cần phải chấp hành.
- Chủ tịch Vương đâu rồi?
Phương Anh Hồ nghe Sầm Vật Cương hỏi về Vương Tử Quân thì có chút trầm ngâm, sau đó mới nói: - Chủ tịch Vương đã về rồi.
- Anh ấy đi quá nhanh. Sầm Vật Cương nở nụ cười kinh miệt, sau đó lại dùng giọng kỳ quái nói: - Anh Hồ, anh cảm thấy chuyện này có trùng hợp hay không?
- Bí thư, dù là trùng hợp hay không thì chúng ta cũng tranh thủ thời gian để truy cứu sự việc, lúc này nên đặt tâm tư ở phương diện nên xử lý thế nào, ngài thấy sao? Phương Anh Hồ có chút sững sốt, sau đó dùng giọng đề nghị nói.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão cầm điện thoại lên, khi lão chuẩn bị quay số thì điện thoại vang lên.
- Chào trưởng ban Dương. Sầm Vật Cương nhìn số điện thoại gọi đến mà không khỏi bày ra bộ dạng cực kỳ cung kính. Dương Độ Lục ở bên kia lên tiếng rất ôn hòa, sau đó chợt thấy lão nói: - Bí thư Sầm, tôi gọi điện thoại không quấy rầy anh đấy chứ?
Sầm Vật Cương rất cung kính với vị lãnh đạo trung ương sắp tiến lên cương vị khác như Dương Độ Lục, lão cười nói: - Lãnh đạo, ngài cũng đừng như vậy, chúng tôi chờ điện thoại của ngài còn chưa được, sao lại có thể nói là quấy rầy.
- Thôi bỏ đi, nói chuyện với tôi bỏ qua vài phần khua môi múa mép. Bí thư Vật Cương, tôi cũng không đi vòng quanh, có gì thì nói đó. Dương Độ Lục dùng giọng nghiêm túc nói: - Bí thư Sầm, phương diện đề cử cán bộ của phía Mật Đông có thể nghiêm túc một chút được không? Anh có biết không, vì các anh công tác không chịu trách nhiệm đã làm cho đơn vị chúng tôi công tác bị động thế nào không?
Sầm Vật Cương tuy cảm thấy cực kỳ uất ức nhưng vẫn thành khẩn nhận sai lầm. Dù sao chuyện này có trách nhiệm của lão, sau khi kiểm điểm xong thì lão trầm giọng nói: - Mong trưởng ban Dương yên tâm, Mật Đông chúng tôi sẽ tranh thủ tìm phương án tốt giải quyết các vấn đề phát sinh.
- À, bí thư Sầm, anh là người công tác nhiều năm, lúc nào cũng ổn định, dù là lãnh đạo thượng cấp hay các đồng sự đều cực kỳ tín nhiệm công tác của anh. Tôi hy vọng sau này anh làm việc thêm ổn thỏa, cũng đừng nên để xuất hiện những sự kiện gây bất lợi cho việc triển khai mở rộng công tác như thế này nữa. Dương Độ Lục nói hết lời thì cúp máy. Sầm Vật Cương chợt cảm thấy trong lòng giống như có một ngọn núi lửa sắp bộc phát. Dương Độ Lục có thể lên tiếng phê bình vì mình công tác cho ra cạm bẫy, thế nhưng lão căn bản không thể nào nói gì khác được.
Sở Hồng Đạo là người có thể làm phương tiện trút giận, nhưng lúc này có Chân lão ở Mật Đông, mình đánh chó cần phải nhìn mặt chủ, thật sự quá uất ức.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh đau khổ đi vào, vì lần này hắn cũng là một thành viên có liên quan. Hắn nhìn và bắt chuyện một câu với Phương Anh Hồ, sau đó nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, tôi mới nhận được điện thoại của trưởng ban Dương, anh ấy tiến hành phê bình tiến độ công tác của chúng tôi, yêu cầu chúng tôi tăng cường giáo dục tư tưởng quan niệm của cán bộ, cần phải làm tốt công tác được giao.
- Tôi biết rồi. Sầm Vật Cương phất phất tay cảm thấy rất phiền hà, lão thầm mắng Uông Thanh Minh không có mắt, vào thời điểm mấu chốt thế này mà anh dám đưa những lời mắng chửi của lãnh đạo thượng cấp đến báo cáo với tôi. Ngay cả đồng chí bên dưới cũng biết tốt khoe xấu che, anh là một vị trưởng phòng tổ chức, anh không có chút tán thưởng như vậy sao?
Tuy Sầm Vật Cương thầm oán hận nhưng ngoài miệng vẫn nói với Uông Thanh Minh: - Công tác xuất hiện cạm bẫy là khó tránh khỏi, chỉ cần chúng ta rút ra bài học, không tiếp tục phạm sai lầm nữa là được.
Sầm Vật Cương nói làm cho Uông Thanh Minh thở dài một hơi. Tuy hắn cũng là người cực kỳ uất ức ở sự kiện này, thế nhưng hắn sợ Sầm Vật Cương nổi giận lên người mình. Quan cao hơn đè chết người, trong mắt người ngoài thì Uông Thanh Minh là quan không nhỏ, thế nhưng nếu so với Sầm Vật Cương thì căn bản không ra gì, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị bí thư Sầm phê bình.
- Trưởng ban Dương phê bình thì chúng ta phải chứng thực cho tốt, tăng cường chỉnh đốn và cải cách. Sầm Vật Cương đi qua đi lại hai vòng rồi nói với Phương Anh Hồ: - Tôi đã nói vài lời với tỉnh Thiên Bắc, thư ký trưởng Phương nên làm tốt công tác liên lạc với bọn họ, mau chóng thu năm triệu kia về.
- Vâng, bí thư Sầm. Uông Thanh Minh đồng ý một tiếng thế nhưng cũng không rời đi ngay. Hắn chờ Phương Anh Hồ rời đi thì khẽ nói: - Bí thư, trưởng ban Dương cũng sẽ không còn được tiếp tục phân công nắm công tác tổ chức, tôi cảm thấy chúng ta nên chứng thực từng bước thì hay hơn.
Chứng thực từng bước có ý nghĩa gì thì căn bản không gạt được Sầm Vật Cương, thế là lão có vài phần phản cảm với thái độ này của Uông Thanh Minh. Lão là bí thư tỉnh ủy, lão phạm vào sai lầm mà không chịu sửa ngay, dũng khí nhận sai lầm còn không có, như vậy sẽ bị người ta coi thường.
Khi Sầm Vật Cương định phê bình Uông Thanh Minh hai câu, thế nhưng lúc này giống như nghĩ đến điều gì đó, thế là không khỏi khoát tay áo nói: - Được rồi, chuyện này anh nên nắm chắc là được.
Uông Thanh Minh rời đi, Sầm Vật Cương nhìn tài liệu trong tay mà càng thêm phiền muộn. Lão đi qua đi lại vài vòng trong phòng, sau đó không nhịn được phải thì thào: - Xe đến núi sẽ có đường, nên đi thế nào thì đi thế ấy.
Sầm Vật Cương cầm văn kiện lên định đi ra ngoài, đúng lúc này gặp Chân Đông Chính đang định gõ cửa. Nếu như trước kia lão gặp mặt Chân Đông Chính thì nhất định sẽ nói đùa vài câu, thế nhưng bây giờ lão không có tâm tình này.
- Giám đốc Chân, có chuyện gì sao?
- Có vài chuyện cần báo cáo với bí thư Sầm. Chân Đông Chính mặc dù đang cười nhưng nụ cười cực kỳ khó coi.
Tâm tình của Chân Đông Chính cũng không ra thể thống gì, có ai cam tâm tình nguyện đi chùi đít cho kẻ khác. Hơn nữa trước khi đến thì hắn còn bị Chân lão mắng cho một chặp, tâm tình không ra gì, sự việc không liên quan đến hắn, thế nhưng cuối cùng lại giống như hắn mới là người làm sai.
Chân Đông Chính căn bản không thoải mái với cục diện hiện tại, thế nhưng hắn vẫn phải làm cho xong. Hắn cũng không cảm thấy bí thư Sầm làm gì sai, ngược lại còn cảm thấy bí thư Sầm như vậy là nể mặt Chân gia bọn họ.
Em họ của mình thật sự không ra gì, là bùn nhão trét lên tường, có liên quan gì đến bí thư Sầm? Nhưng nếu như ép Chân Đông Chính mang ơn nói ra vài lời cảm tạ với Sầm Vật Cương, hắn thật sự không thể làm ra những việc trái với lương tâm. Dù sao thì bí thư Sầm cũng có trách nhiệm, nếu như không phải là người này thúc đẩy sự việc, chỉ sợ cũng không xuất hiện tình huống này.
Đây thật sự là trò cười cho người trong nghề.
Tuy Sở Hồng Đạo là họ Sở thế nhưng khi nói đến thì lại làm người ta nghĩ ngay đến Chân gia, thế nên phương diện thể diện khó đặt đi đâu được.
Sầm Vật Cương ngồi trong phòng làm việc của mình, sau khi thư ký đi vào châm trà rồi đi ra thì Chân Đông Chính dùng giọng điệu tươi cười nói: - Bí thư Sầm, những ngày qua chúng tôi làm cho ngài quá bận rộn, bố của tôi để tôi đến cảm tạ sự tiếp đón nhiệt tình của ngài.
Cảm tạ? Sầm Vật Cương nghe vào những lời này mà cảm thấy có hương vị nói không nên lời.
- Giám đốc Chân, lão thủ trưởng là niềm kiêu ngạo của vài chục triệu nhân dân Mật Đông, ông cụ về quê thì chúng tôi làm theo đúng quy củ thông thường. Anh đừng nói cảm tạ, phải là chúng tôi cảm tạ lãnh đạo quan tâm đến Mật Đông mới đúng.
Chân Đông Chính cười cười nói: - Ý của bố tôi là muốn lặng lẽ đến rồi đi, tìm về ký ức năm xưa, bí thư Sầm cứ bận rộn công tác, cũng không nên lãng phí tinh lực theo bố tôi.
Nếu như ngay từ đầu Chân Đông Chính nói như vậy thì Sầm Vật Cương sẽ trút được gánh nặng, thế nhưng vào đúng thời điểm này lại nói như vậy, nửa đường đổi lối, điều này làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy khó chịu.
Nhưng cuối cùng Sầm Vật Cương cũng không dám làm trái ý của lãnh đạo, lão xấu hổ cười cười với Chân Đông Chính, sau đó gật đầu nói: - Nếu đó là chỉ thị của lãnh đạo, chúng tôi cung kính không bằng tuân mệnh.