Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1866: Chương 1866: Hợp tình hợp lý ngoài ý muốn.




- À, bố tôi rất hâm mộ năng lực công tác của ngài. Chân Đông Chính giống như cảm thấy vừa rồi mình có hơi cứng nhắc, thế nên lúc này cố ý bổ sung thêm một câu.

Sầm Vật Cương cười cười, tính chân thật của những lời này là đáng phải xem xét, thế nhưng lão hiểu rõ mà không chọc phá vào toan tính của Chân Đông Chính, chỉ khẽ gật đầu nở nụ cười khiêm tốn mà thôi.

Hai người nói chuyện thêm vài phút, Chân Đông Chính muốn đứng lên cáo từ. Khi đứng lên thì hắn chợt nói: - Bí thư Sầm, bố tôi nói Hồng Đạo có năng lực công tác tầm thường, cứ để cho anh ấy thành thật đi làm công tác nghiên cứu học tập thì hay hơn.

Nghiên cứu học tập có ý nghĩa là gì thì Sầm Vật Cương hiểu rõ ràng, nhưng Sầm Vật Cương nghĩ đến trình độ của giám đốc Sở mà không khỏi cười lạnh, thật sự làm bẩn bốn chữ nghiên cứu học tập. Nhưng Chân lão tỏ thái độ như vậy cũng xem như giải quyết khó khăn trước mắt.

Sầm Vật Cương lại ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, lão uống ngụm trà lạnh, đầu óc chợt trấn định. Lão cầm điện thoại bấm vài con số, sau đó nghiêm túc nói với bên kia: - Chủ tịch Tử Quân, có chuyện tôi và anh cần phải nghiên cứu...

...

Khi gió mạnh cuốn sạch những chiếc lá còn sót lại trên cây thì Chân lão rời khỏi Mật Đông. Gió lạnh thấu xương đến từ phương bắc làm cho đồng ruộng như rơi vào trạng thái ngủ say, thế nhưng quan trường Mật Đông căn bản không ngủ say như vậy.

Mùa đông năm nay sự kiện lớn nhất trong quan trường Mật Đông chính là thư ký trưởng Trương Tề Bảo của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh, bổ nhiệm này thật sự làm cho không ít người khiếp sợ.

Bàn về lý lịch thì Trương Tề Bảo có cấp bậc giám đốc sở nhiều năm, bây giờ tiến thêm một bước cũng coi như cực kỳ hợp tình hợp lý. Nhưng một vài người hiểu về nội tình thì biết rõ ràng trước khi có văn kiện bổ nhiệm Trương Tề Bảo thì quan trường Mật Đông có những con sóng mạnh mẽ như thế nào.

Những người không hiểu rõ nguyên nhân sâu xa của nó thì căn bản cực kỳ hâm mộ Trương Tề Bảo, dù sao thì hai năm trước người này cũng chỉ là một vị phó thư ký trưởng, mới hai năm qua đi mà bây giờ đã là một trong những vị phó chủ tịch tỉnh.

Mặc dù chức vụ phó chủ tịch tỉnh của Trương Tề Bảo có vị trí sau cùng, thế nhưng ít nhất cũng là một trong các vị chủ tịch tỉnh, sự kiện này mang tính lịch sử rất lớn với tương lai phát triển của Trương Tề Bảo. Nếu so sánh với sự kiện Trương Tề Bảo được điều động làm phó chủ tịch tỉnh thì còn có một sự kiện làm cho người ta không mấy chú ý, đó chính là điều động liên quan đến giám đốc Sở Hồng Đạo sở khoa học công nghệ.

Sở Hồng Đạo là một trong các vị phó hiệu trưởng trường đảng, nhưng chỉ là một trong các vị phó hiệu trưởng mà thôi. Mặc dù cấp bậc vẫn là giám đốc sở thế nhưng ý nghĩa của nó căn bản khó thể giải thích được.

- Chào chủ tịch Trương. Cổ Dương thấy Trương Tề Bảo đi đến thì gương mặt đầy nụ cười, tuy Trương Tề Bảo đã không còn là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, bây giờ còn chưa có người đến thay thế, nhưng Trương Tề Bảo vẫn là đại quản gia của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

Hai năm qua mỗi ngày Trương Tề Bảo đều đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, luôn đi vào phòng thư ký báo cáo một tiếng. Bây giờ thân phận thay đổi nhưng thói quen vẫn không thay đổi.

- Cổ Dương, chủ tịch đang bận rộn gì vậy? Trương Tề Bảo cũng không ngồi xuống ghế mà thuận miệng hỏi.

Cổ Dương căn bản cực kỳ kính sợ Trương Tề Bảo, hắn mốn làm cho thư ký trưởng nhìn thấy điểm sáng của mình, sau đó chức vụ của mình sẽ được quyết định. Tuy trong mắt người ngoài thì hắn luôn là thư ký của chủ tịch Vương, thế nhưng thực tế thân phận hiện tại vẫn là lập lờ nước đôi.

- Chủ tịch vừa mới hội kiến một vị khách Châu Âu, bây giờ đang xem văn kiện. Cảnh sát nói rồi đưa sang một ly trà cho Trương Tề Bảo: - Chủ tịch Trương, nếu ngài có chuyện gì thì bây giờ chủ tịch Vương có thời gian rảnh.

Trương Tề Bảo khẽ gật đầu, khi hắn chuẩn bị rời đi thì chợt nhớ ra điều gì đó: - Cổ Dương, gần đây ai thường xuyên đến gặp mặt chủ tịch Vương?

- Chủ tịch Trương, có nhiều người đến, à... Cổ Dương nói một nửa câu thì hiểu ý của Trương Tề Bảo, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Trương, chủ tịch Tần của thành phố Thanh Chuyên gần đây thường xuyên đến gặp chủ tịch Vương.

Trương Tề Bảo khẽ gật đầu mà không nói gì thêm.

- Chủ tịch, ngài bận rộn gì thế? Trương Tề Bảo đẩy cửa đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, khi thấy Vương Tử Quân đang xem văn kiện thì vội vàng châm trà đầy ly cho Vương Tử Quân, sau đó ngồi xuống ở vị trí đối diện.

Vương Tử Quân nhìn Trương Tề Bảo đưa ly nước đến, hắn cười tươi nói: - Chủ tịch Trương, bây giờ anh là phó chủ tịch tỉnh, những chuyện nhỏ nhặt thế này cứ để cho Cổ Dương xử lý.

- Chủ tịch, ngài đừng nói vậy, tôi có thể không còn là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng vẫn còn tư cách rót nước cho ngài, thế nên ngài đừng cướp đi mất. Trương Tề Bảo nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Có thư ký trưởng chủ trì công tác thì tôi căn bản là yên tâm. Tôi đã thương lượng với chủ tịch Hà, cảm thấy anh có kinh nghiệm ở phương diện này, thế nên trước tiên cho anh nắm bắt công tác văn phòng.

Trương Tề Bảo là phó chủ tịch tỉnh tiến lên từ vị trí thư ký trưởng, tất nhiên hắn cam tâm tình nguyện nắm bắt công tác cũ của mình, nhưng hắn biết đó là phạm vi của Hà Kiến Chương, có nghĩ cũng cảm thấy xa vời.

Không ngờ chủ tịch Vương lại sớm sắp xếp xong công tác cho hắn, xem ra chủ tịch Vương rất coi trọng mình. Hắn nghĩ như vậy thì nhanh chóng tỏ thái độ: - Chủ tịch, tôi nhất định sẽ hỗ trợ chủ tịch Hà, sẽ cố gắng nắm bắt thật chặt công tác văn phòng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi nói sang chuyện khác: - Chủ tịch Trương, phương diện tiếp nhận công tác như thế nào?

- Tôi đang tiếp xúc với những lãnh đạo đơn vị trực thuộc, chủ tịch Trương rất giúp đỡ công tác của tôi. Trương Tề Bảo nói đến Trương Bản Tiến thì giọng điệu có vài phần kính cẩn.

Vương Tử Quân khoát tay chặn lại: - Chuyện này trước tiên không nên gấp gáp.

Trước tiên không nên gấp gáp, như vậy có ý gì? Trương Tề Bảo tuy luôn đi theo Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này lại có chút mê hoặc. Phải biết rằng văn kiện bổ nhiệm của hắn đã được đưa xuống, mặc dù còn chưa có phân công rõ ràng, thế nhưng phạm vi công tác trước đó của Trương Bản Tiến chắc chắn sẽ nằm trong tay hắn. Chủ tịch Vương lúc này đang làm gì? Chẳng lẽ...

Trong đầu Trương Tề Bảo lóe lên nhiều ý nghĩ, đúng lúc này chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Anh nhìn xem phương án này thế nào?

Trương Tề Bảo tiếp nhận bản thảo hai trang từ trong tay Vương Tử Quân, hắn thấy bên trong ghi chữ chằng chịt. Hắn đưa mắt nhìn, trống ngực không khỏi đập nhanh hơn.

Phương án này không quá dài thế nhưng nội dung chủ yếu của nó lại là phân công ở phía ủy ban nhân dân tỉnh. Trong chuyện này có nhiều người tiến hành điều chỉnh phân công.

Trương Tề Bảo là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh tiến lên phó chủ tịch tỉnh, hắn nhìn vào và thấy rõ ý nghĩa của tài liệu này, ví dụ như phương diện đối phó với chủ tịch Nghiêm Khâm Binh thì tiến hành điều chỉnh phân công tương ứng.

Nghiêm Khâm Binh là phó chủ tịch tỉnh và kiêm nhiệm cục trưởng cục công an tỉnh, bây giờ dựa theo phân công của Vương Tử Quân, người này không còn là cục trưởng cục công an tỉnh mà được phân ra nắm công tác khác. Như vậy Nghiêm Khâm Binh không còn là cục trưởng cục công an, có lẽ sẽ phải có điều chỉnh khác ở cục công an.

Xem ra chủ tịch Vương chuẩn bị động tay vào cục công an tỉnh.

Vương Tử Quân đến Mật Đông được hai năm, căn bản chưa từng có ý nghĩ động vào ban ngành, lần này liệu bí thư Sầm có ngăn được chủ tịch Vương động vào phân công ban ngành ủy ban nhân dân tỉnh hay không?

Khi Trương Tề Bảo đang suy nghĩ như vậy thì điện thoại trên bàn làm việc của Vương Tử Quân chợt vang lên, nhưng khi Trương Tề Bảo cầm điện thoại lên đặt bên tai thì vẻ mặt chợt biến đổi.

- Chủ tịch Vương có phải không? Tôi là thư ký của bí thư Triệu, bí thư Triệu gặp tai nạn xe, bây giờ đang được cứu chữa ở bệnh viện. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có vài phần nức nở.

Tai nạn xe? Triệu Hiểu Bạch sao lại xảy ra tai nạn xe? Khoảnh khắc này Trương Tề Bảo căn bản không có mấy toan tính, phải biết rằng hắn có quan hệ tốt với Triệu Hiểu Bạch, cũng xem trọng người thanh niên này, thế nên càng giúp đỡ công tác của Triệu Hiểu Bạch ở dưới huyện. Hôm nay làm sao vậy? Sao lại có sự cố như thế?

- Thư ký Trần không nên quá gấp gáp, nói tôi biết là có chuyện gì xảy ra được không?

Trương Tề Bảo căn cứ vào lời nói của Trần Thái Trung mà hiểu chuyện gì xảy ra. Thì ra hôm nay Trương Tề Bảo lái xe đi đến xã Kỳ Lăng kiểm tra công tác đả kích lò than thổ phỉ, khi xe lên đến sườn núi, một chiếc xe chở than giống như ngựa thoát cương đâm sầm về phía xe Triệu Hiểu Bạch.

Đúng lúc nguy cấp thì lái xe của Triệu Hiểu Bạch phản ứng rất nhanh, đánh tay lái ở đường núi muốn thoát ra, thế nhưng đường núi quá hẹp, xe than tốc độ quá cao nên tránh không kịp, xe than đâm sầm vào xe của Triệu Hiểu Bạch.

Cũng may xe kia chỉ húc vào bên cạnh, nếu không xe và người sẽ rơi xuống vực, chiếc xe than đá kia lại rơi xuống khe núi.

- Hiểu Bạch bây giờ thế nào rồi? Trương Tề Bảo nghe Trần Thái Trung báo cáo thì phản ứng đầu tiên là khẳng định vì sao có nhân tố tai nạn xe, thế nhưng hắn vẫn quan tâm đến Triệu Hiểu Bạch hơn.

- Chủ tịch Trương, bây giờ bí thư Triệu đang hôn mê, tôi nghe bác sĩ nói hình như đã thoát khỏi tình huống ảnh hưởng đến tính mạng. Trần Thái Trung biết người tiếp điện thoại là Trương Tề Bảo nhưng tâm tình vẫn rất kích động.

- À, vậy thì tốt. Tiểu Trần, cậu đi tìm giám đốc bệnh viện, nói là yêu cầu bọn họ làm tốt công tác cứu chữa, tôi sẽ liên lạc với tổ chuyên gia trong tỉnh, có lẽ nửa giờ sau sẽ đi đến bệnh viện. Trương Tề Bảo nói đến đây thì trầm giọng: - Kẻ gây tai họa thế nào rồi?

- Chủ tịch Trương, người kia đã chết, xe nát người chết. Trần Thái Trung nói đến đây thì vẫn còn có vẻ kinh hồn khiếp vía: - Chủ tịch Trương, tôi cảm thấy vụ tai nạn này rõ ràng là người ta sớm có mưu đồ.

Có mưu đồ từ sớm? Tâm tư Trương Tề Bảo chợt lạnh lẽo, phải biết rằng bây giờ người chết và xe cũng nát, nếu như có người cố ý, phương thức lại quá thảm thiết như vậy...

- Cậu có chứng cứ gì không? Trương Tề Bảo không phải là cán bộ trẻ tuổi, hắn trầm ngâm giây lát rồi hỏi đến vấn đề mấu chốt.

- Tôi không có chứng cứ, thế nhưng tôi biết rõ hôm trước bí thư Triệu có nhận được một bức thư đe dọa, bên trong có một lá thư và vài viên đạn. Trần Thái Trung nói đến đây thì có chút kích động; - Chủ tịch Trương, bức thư kia nói nếu như bí thư Triệu không cho bọn họ con đường sống, bọn họ sẽ để cho bí thư Triệu đi trên con đường chết.

Trương Tề Bảo nghe như vậy mà không khỏi có chút run rẩy, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân vỗ bàn nói: - Anh hỏi xem lái xe của Hiểu Bạch thế nào? Nếu như không có việc gì, để cho ban ngành cảnh sát giao thông tiến hành xem xét độ cồn.

Xem xét độ cồn của lái xe, Trương Tề Bảo có chút sững sốt nhưng lại hiểu ra ngay lập tức Vương Tử Quân muốn làm gì, hắn nhanh chóng truyền đạt lại cho Trần Thái Trung.

Sau khi buông điện thoại của Trần Thái Trung, Trương Tề Bảo đơn giản báo cáo sự việc cho Vương Tử Quân, sau đó nói: - Chủ tịch, tôi cảm thấy sự việc này giống như lời của Tiểu Trần, hình như người ta có mưu tính từ lâu rồi.

Vương Tử Quân không nói gì, lúc này tâm tình cực kỳ bình tĩnh. Mặc dù sự cố xảy ra giống như ngoài ý muốn, một chiếc xe tải chở than đá từ trên dốc chạy xuống đâm phải xe của Triệu Hiểu Bạch. Tuy Triệu Hiểu Bạch bị thương nghiêm trọng, thế nhưng người gây tai nạn cũng đã chết.

Nếu không phải vì vị trí hiện tại của Triệu Hiểu Bạch, chỉ sợ đây chỉ được xem như là tai nạn giao thông bình thường. Nhưng Triệu Hiểu Bạch là lãnh đạo đứng đầu huyện, Vương Tử Quân căn bản không nghĩ như vậy. Khoảng thời gian gần đây Triệu Hiểu Bạch báo cáo đang kiểm tra đả kích các lò than và mỏ khoáng trái phép, trong sự kiện này Vương Tử Quân từng đề tỉnh một câu, yêu cầu chú ý làm việc, không ngờ Triệu Hiểu Bạch thật sự xảy ra chuyện.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, người gọi điện thoại đến lần này là bí thư thị ủy Thanh Chuyên, là Phùng Vũ Trách. Lúc này Phùng Vũ Trách trầm giọng nhận kiểm điểm với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tôi không làm tốt công tác, không nhắc nhở ngài, lúc này Hiểu Bạch đã xảy ra chuyện.

- Bí thư Phùng, bây giờ sự cố đã xảy ra, cảnh sát giao thông nhận định thế nào? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.

- Chủ tịch Vương, ban ngành cảnh sát giao thông đang tiến hành điều tra kỹ càng, cho rằng đó là một sự kiện xe tải chở than đá chạy nhanh và phanh không nhạy dẫn đến tai nạn giao thông. Giọng nói của Phùng Vũ Trách không quá lớn nhưng có vài phần cẩn thận.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi: - Anh thấy sự kiện này như thế nào?

- Chủ tịch, toi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Phùng Vũ Trách trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chuyện này quá mức trùng hợp, trước đó không lâu Hiểu Bạch còn bị người ta uy hiếp. Là tôi quá chủ quan không bảo vệ tốt phương diện an toàn cho Hiểu Bạch, mong chủ tịch xử phạt.

- À, tôi biết rồi, bây giờ Hiểu Bạch thế nào rồi? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng quan tâm hỏi.

- Chủ tịch, tôi đang chạy về huyện, theo như những gì nhận được từ bệnh viện, tình trạng của Hiểu Bạch tuy không nhẹ thế nhưng đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm đến tính mạng. Phùng Vũ Trách nghe Vương Tử Quân hỏi về tình hình của Triệu Hiểu Bạch, hắn thật sự cảm thấy may mắn vì mình có hạ lệnh cho giám đốc bệnh viện, không tiếc bất cứ giá nào để cứu giúp Triệu Hiểu Bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.