Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1867: Chương 1867: Quét sạch nhân tính phát rồ.




Phùng Vũ Trách công tác nhiều năm ở Thanh Chuyên, biết rõ tình huống khắp nơi. Khi giá cả tài nguyên liên tục tăng lên, món lợi kếch sù từ hoạt động khai thác trái phép này làm cho tâm tính con người trở nên điên cuồng. Có những người vì giữ lại lợi ích của mình mà cho ra những hoạt động cực kỳ liều lĩnh, điều này cũng không có gì là kỳ quái. Nhưng hắn cảm thấy căm tức vì đám người kia dám hạ tử thủ, hơn nữa lại ra tay độc ác như vậy.

Triệu Hiểu Bạch là ái tướng của chủ tịch Vương, sau hai năm làm thư ký thì xuống huyện làm bí thư huyện ủy, nhưng lại xảy ra sự kiện thế này, điều này làm cho Phùng Vũ Trách cực kỳ uất ức. Thư ký có bóng dáng của thủ trưởng, anh không quan tâm tốt cho bóng dáng của thủ trưởng, như vậy sao có thể được thủ trưởng coi trọng?

Điện thoại của Vương Tử Quân liên tục vang lên, một phút sau khi cúp điện thoại với Phùng Vũ Trách, Tần Hoài Chung cũng nhanh chóng điện thoại đến. Nội dung cuộc điện thoại này không khác gì Phùng Vũ Trách, cũng là nhận kiểm điểm với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân căn bản cũng không nói gì với sự việc nhận kiểm điểm này, hắn chỉ cường điệu nên làm tốt các công tác, điều tra rõ ràng nguyên nhân hậu quả của sự việc.

- Chủ tịch Vương, tổ chuyên gia đã xuất phát, hai giờ sau sẽ đến, nếu không thì tôi cũng đi một chuyến. Trương Tề Bảo trầm ngâm giây lát rồi khẽ đề nghị với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói: - Tôi và anh cùng đi.

Trương Tề Bảo chần chờ giây lát, cuối cùng cũng không dám cho ra lời nghi vấn với quyết định của Vương Tử Quân.

Khi đám người Vương Tử Quân nhanh chóng chạy đến bệnh viện huyện, lúc này phần lớn cán bộ lãnh đạo thành phố Thanh Chuyên đều đã có mặt. Phùng Vũ Trách thấy Vương Tử Quân cũng đến thì nhanh chóng tiến lên nghênh đón: - Chủ tịch Vương, tổ chuyên gia xác nhận bí thư Hiểu Bạch đã vượt qua tình huống nguy hiểm.

Vương Tử Quân căn bản thả lỏng hơn một chút, hắn bắt tay với Tần Hoài Chung đi theo sau Phùng Vũ Trách: - Thoát khỏi tình huống nguy hiểm là tốt rồi, chủ yếu là bị thương ở đâu.

- Chủ tịch Vương, ngoài gãy xương cánh tay thì đầu cũng bị tác động mạnh. Phùng Vũ Trách đi theo sau lưng Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Chúng tôi không làm tốt công tác, điều này...

- Thiên tai khó thể tránh được, bây giờ không phải lúc kiểm điểm, để sau này hãy nói. Vương Tử Quân nhàn nhạt nói một câu rồi đi về phía phòng bệnh.

Mặc dù những người bị nặng không cho người khác đi vào tham quan, thế nhưng Vương Tử Quân đến thì giám đốc bệnh viện không còn gì để nói. Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch nằm trên giường bệnh với hàng đống dây nhợ, tâm tình của hắn hạ xuống rất thấp.

Hơn hai năm qua Triệu Hiểu Bạch liên tục trưởng thành bên cạnh Vương Tử Quân, thế nhưng người thanh niên này luôn cho Vương Tử Quân cảm giác rất tốt, là người tràn đầy sức sống, cười tươi vui vẻ, không ngờ vừa rồi mới thoát khỏi tử thần.

- Chủ tịch, chúng tôi muốn đưa Hiểu Bạch đến bệnh viện thành phố để tiến hành trị liệu, thế nhưng các chuyên gia đề nghị không nên di chuyển nhiều, thế nên chúng tôi chờ sau khi ổn định tình hình mới đưa Hiểu Bạch đi. Vì đảm bảo bệnh tình không có tiến triển xấu, chúng tôi đã rút những người có khả năng ở bệnh viện thành phố, đồng thời còn đưa cả dụng cụ chuyên dụng đến. Phùng Vũ Trách đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy không yên. Tuy vấn đề này nói là tai nạn thế nhưng nếu như chủ tịch Vương trút giận lên đầu hắn, hắn cũng khó gánh được.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Đã điều tra rõ ràng nguyên nhân sự cố chưa?

- Đã điều tra rõ ràng, người lái xe gây tai nạn tên là Mã Đại Tráng, là người thôn Nhị hà, những năm qua liên tục làm tài xế. Sau khi trải qua xét nghiệm và điều tra sơ bộ, Mã Đại Tráng hôm nay có uống rượu, còn uống với ai thì đang tiến hành điều tra. Phùng Vũ Trách nói rồi quay sang một người đàn ông mặc trang phục cảnh sát: - Cục trưởng Lưu, anh đến báo cáo cho chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân nhìn quân hàm cảnh sát của cục trưởng Lưu, hắn biết người này là lãnh đạo cục công an thành phố Thanh Chuyên. Hắn trầm giọng hỏi: - Cục trưởng Lưu, tình hình đã được điều tra rõ ràng chưa?

Cục trưởng Lưu cũng là nhân vật phong vân ở thành phố Thanh Chuyên, có ai dám chọc vào cục trưởng cục công an thành phố? Nhưng lúc này đối diện với Vương Tử Quân thì vẫn cảm thấy căng thẳng. Dù sao người trẻ tuổi này cũng là lãnh đạo chủ yếu của mình, đừng nói là mình, cho dù là Phùng Vũ Trách cũng tỏ ra cực kỳ cung kính.

- Báo cáo chủ tịch, các chuyên gia của đội cảnh sát giao thông thành phố Thanh Chuyên đã đến hiện trường điều tra xác định chứng cứ, xác nhận đây là sự cố tai nạn giao thông do lái xe say rượu. Mã Đại Tráng say rượu lái xe, tính chất quá ác liệt, chịu toàn bộ trách nhiệm.

Vương Tử Quân nhìn cục trưởng Lưu, cũng không nói lời nào. Dưới ánh mắt chăm chú của Vương Tử Quân, cục trưởng Lưu cảm thấy áp lực trên người mình là quá lớn. Hắn muốn nói thêm vài lời với Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này lại không nói nên lời.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói: - Các anh nên cho ra tài liệu báo cáo tường tận về vụ việc này.

- Vâng. Lúc này cục trưởng Lưu mới thở dài một hơi, nhưng hắn cảm thấy áo quần sau lưng đã ướt đẫm.

Vương Tử Quân rời khỏi bệnh viện mà cũng không đi ngay, hắn đi vào nhà khách huyện ủy. Điều kiện của nhà khách huyện ủy khá bình thường, không những có vài phần cũ kỹ, thiết bị cũng loang lổ, rách mướp.

Nếu như là trước kia thì Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung nhất định sẽ đề ngị Vương Tử Quân về thành phố nghỉ ngơi, thế nhưng bây giờ hai người đều biết tâm tình của Vương Tử Quân là không tốt, ai cũng không dám nói lung tung, đỡ làm cho chủ tịch Vương mất hứng.

Sau khi dùng cơm tối đơn giản thì Phùng Vũ Trách đi đến phòng của Vương Tử Quân, hắn ngồi xuống vị trí đối diện, sau đó dùng giọng kiểm điểm nói: - Chủ tịch, tôi căn bản không quan tâm đủ đến Hiểu Bạch, là tôi quá chủ quan. Trước đó tôi nghe nói có người gửi thư đe dọa Hiểu Bạch, thế nhưng tôi không quá quan tâm, thế nên mới xuất hiện sự cố này, kính mong ngài phê bình.

Vương Tử Quân không nói gì, cứ để cho Phùng Vũ Trách đứng như vậy. Đối với Phùng Vũ Trách thì nếu như Vương Tử Quân thật sự có ý kiến với mình, rằng Phùng Vũ Trách là bí thư thị ủy mà không nghe qua thông tin nào về sự kiện này, như vậy Vương Tử Quân cũng không tin. Nếu không phải lái xe phản ứng nhanh, chỉ sợ bây giờ Triệu Hiểu Bạch khó thể tìm được đường sống trong cái chết.

Vương Tử Quân đưa Triệu Hiểu Bạch đến đây chủ yếu là muốn rèn luyện thủ hạ, nếu như Triệu Hiểu Bạch bỏ mạng vì mình, như vậy sau này hắn sẽ khổ sở cả đời.

Phùng Vũ Trách nhìn gương mặt căng cứng của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy mồ hôi sau lưng càng nhiều. Nhưng lúc này hắn biết mình nên tỏ ra chỉnh tề, nếu không chờ đến khi chủ tịch Vương nổi giận thì tất cả đã muộn.

- Chuyện này còn điểm gì đáng ngờ không? Vương Tử Quân thở dài một hơi rồi hỏi Phùng Vũ Trách.

Vương Tử Quân hỏi điểm đáng ngờ, Phùng Vũ Trách hiểu nó là cái gì. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch, tôi quyết định thành lập tổ chuyên án, ra tay ở bức thư nặc danh kia, nhất định phải điều tra xem đó là kẻ nào mà to gan lớn mật như vậy.

Ra tay từ bức thư nặc danh, Vương Tử Quân nhìn Phùng Vũ Trách, ngón tay khẽ gõ lên bàn.

...

- Bốp. Một cái tát vang dội vang lên trong một căn biệt thự ở huyện thành, nhìn bên ngoài thì biệt thự khá rộng và bình thường, thế nhưng bên trong lại khác, trang sức cực kỳ tráng lệ.

Ví dụ như chiếc tivi, đừng nói là ở thành phố Thanh Chuyên, dù là thành phố Rừng Mật cũng không có nhiều loại như vậy. Chỉ là những công ty lớn mới có tivi kiểu thế này, một chiếc tivi giá cả vài chục ngàn lại xuất hiện trên tường căn nhà này.

Tên đàn ông hơn hai mươi tuổi bị đánh có cái đầu trọc loáng làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ dũng mãnh. Hắn nhìn người đánh mình, trong mắt lóe lên lửa giận, thế nhưng vẫn phải cười nói: - Nhị thúc, ngài đừng nổi nóng, ngài phải nghe cháu giải thích.

- Mày có phải muốn nói sự việc lớn này không liên quan đến mình không? Tên đàn ông nổi trận lôi đình nói.

- Nhị thúc, cháu dối ai chứ cũng không gạt ngài, họ Trình cháu dám làm dám chịu, việc đã đến nước này thì cháu nói thật với chú, chuyện này là cháu làm. Tên thanh niên trẻ tuổi ngẩng cao đầu híp mắt lại rồi dùng giọng hung hăng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.