Gió mùa đông
liên tục thổi ù ù ngoài cửa sổ, nhưng những luồng gió như vậy căn bản
không thể nào xua đi cảm giác ấm áp ở khu nhà dành cho thường ủy tỉnh
ủy, nơi đây vẫn ấm áp như mùa xuân.
- Chị, chị xem phim gì mà mê mẩn như vậy?
Người gõ cửa đi vào chính là thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ, hắn nở nụ cười
sáng lạn nói với chị Lữ là phu nhân của Hào Nhất Phong đi ra mở cửa.
Chị Lữ là cán bộ cục thủy lợi tỉnh, bây giờ là chủ tịch công đoàn cục
thủy lợi. Nhưng những năm gần đây nàng là người có lực ảnh hưởng mạnh
nhất cục thủy lợi, tuy rất ẩn nhẫn, rất ít khi nhúng tay quản lý sự việc gì, thế nhưng có nhiều chuyện dù là cục trưởng cục thủy lợi cũng phải
đến trưng cầu ý kiến của nàng.
Nếu nó về cấp bậc thì chị Lữ là cấp phó giám đốc sở, nhưng dù là những
vị thường ủy tỉnh ủy cấp phó bộ như Quan Vĩnh Hạ gặp mặt nàng đều phải
tươi cười cúi chào, dù sao thì nàng cũng có một thân phận khác chính là
vợ của bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong.
Chị Lữ khá quen thuộc với Quan Vĩnh Hạ, dù sao khi Quan Vĩnh Hạ còn là
thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh thì đã thường xuyên đến
nhà Hào Nhất Phong. Bây giờ thấy người đến là Quan Vĩnh Hạ thì chị Lữ
cười nói:
- Còn là gì nữa, xem vài bộ phim cũ mà thôi, bây giờ tôi thật sự cảm thấy không hợp với những bộ phim mới quay mới chiếu.
Quan Vĩnh Hạ cười ha hả nói:
- Bây giờ tôi cũng không xem phim truyền hình. À, tôi nhớ đài truyền
hình tỉnh còn không ít những bộ phim cũ, tôi sẽ cho bọn họ đưa đến cho
chị, chị dùng đầu VCD xem là được.
- Cũng phải cảm tạ anh Quan, những ngày qua có chút buồn chán, người ta
đến tết là vội vàng về nhà sum họp, thế nhưng hai người chúng tôi lại
liên tục về muộn.
Chị Lữ cực kỳ cảm thấy hưởng thụ vì những lời nịnh bợ của Quan Vĩnh Hạ,
sau khi nghe thấy đối phương nói như vậy thì nụ cười trên mặt càng tươi
sáng hơn.
- Chị Lữ, chúng ta đều là người hành chính sự nghiệp, ngài ở nhà cũng
xem như có một nửa quân công. Cô nhà tôi thật sự rất hâm mộ chị, nói
rằng chị thật sự có phúc, hai tiểu tử nhà tôi chỉ cần được một nửa như
Đại Minh thì thật sự quá tốt rồi.
Quan Vĩnh Hạ vừa nói vừa nhìn lên lầu.
Chị Lữ thấy rõ động tác của Quan Vĩnh Hạ, nàng cười cười nói:
- Anh ấy ở bên trên, cũng không biết đang làm gì.
Quan Vĩnh Hạ nó thêm hai câu với chị Lữ, sau đó cất bước lên lầu. Hắn
rất quen thuộc nhà Hào Nhất Phong, thật sự không kém so với nhà mình,
thế nên chỉ sau vài bước đã đi đến cửa phòng làm việc của bí thư Nhất
Phong.
Quan Vĩnh Hạ còn chưa gõ cửa thì nghe bên trong vang lên âm thanh tivi,
đó là một chương trình đón xuân của đài truyền hình địa phương. Đầu óc
Quan Vĩnh Hạ nhanh chóng vận chuyển, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, không phải là bí thư Nhất Phong đang tính toán chuẩn bị gì đó vào dịp tết đấy chứ?
Quan Vĩnh Hạ được bí thư Hào Nhất Phong tín nhiệm, được đề bạt làm thư
ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, tất nhiên hắn là người có tài cán không
nhỏ. Nhưng có một điều cực kỳ quan trọng, đó là hắn cực kỳ nắm chắc tâm
tư của Hào Nhất Phong, chú ý hốt thuốc đúng bệnh. Trong quan trường cực
kỳ chú ý tính hợp ý, đây chính là một lời tuyên bố cho kinh nghiệm quan
trường, Quan Vĩnh Hạ dựa vào nó để theo sát tiến độ của bí thư Hào Nhất
Phong, biến thành một người không bao giờ ngã đổ trong phe phái chính
trị của Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong muốn làm gì thì Quan Vĩnh Hạ phải là người tiến lên đón ý hùa theo, đây chính là điều mấu chốt để Hào Nhất Phong căn bản không
rời khỏi thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ.
Quan Vĩnh Hạ suy đoán tâm tư của bí thư Hào Nhất Phong, sau đó hắn bắt
đầu gõ cửa phòng làm việc của bí thư Nhất Phong. Bình thường hắn chỉ gõ
hai tiếng, đây là thói quen tu dưỡng nhiều năm, cũng là một phương diện
ăn ý giữa hắn và Hào Nhất Phong.
Hai tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Quan Vĩnh Hạ cho Hào Nhất Phong biết mình đã đến, càng không dám quấy rầy ý nghĩ của bí thư Nhất Phong.
Nửa phút trôi qua, âm thanh tivi vẫn liên tục vang lên trong phòng,
nhưng Quan Vĩnh Hạ còn chưa được nghe hai tiếng “ mời vào “ quen
thuộc, cánh cửa khép hờ vẫn dựng lên chắn giữa hắn và bí thư Nhất Phong.
Không phải là bí thư Nhất Phong có ý kiến gì với mình đấy chứ? Trong đầu Quan Vĩnh Hạ chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, sau đó hắn nhanh chóng xem
xét lại những hành vi gần đây của mình. Sau khi xác định mình căn bản
không có gì không ổn, lúc này hắn mới thầm hít vào một hơi, sau đó tiếp
tục gõ cửa.
Quan Vĩnh Hạ vẫn không dùng lực quá lớn, hơn nữa vẫn chỉ gõ hai cái.
Nhưng một phút trôi qua mà giọng điệu quen thuộc vẫn chưa vang lên.
Quan Vĩnh Hạ chợt sững sờ, trong lòng thầm nghĩ không phải là Hào Nhất
Phong xảy ra chuyện gì đấy chứ? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, hắn
dùng sức gõ cửa đi vào.
Khi Quan Vĩnh Hạ đi vào trong phòng, Hào Nhất Phong chợt từ trong trầm
ngâm giật mình tỉnh lại. Lão dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Quan Vĩnh Hạ,
sau đó sờ lên đầu nói:
- Vĩnh Hạ đến à, mời anh ngồi.
Quan Vĩnh Hạ nhìn Hào Nhất Phong, hai hàng chân mày giãn ra, hắn cười cười xấu hổ nói:
- Bí thư Hào, tôi không quấy rầy ngài đấy chứ?
- Không, vừa rồi suy nghĩ chút chuyện, thật sự có chút xuất thần.
Hào Nhất Phong nói rồi cầm lấy điều khiển từ xa tắt tivi, nhưng đúng lúc này trên màn hình xuất hiện gương mặt Thạch Kiên Quân.
- Tỉnh Sơn Nam đã phát đi văn kiện đảm bảo quyền lợi hợp pháp của công
nông dân, đặc biệt là cho ra chỉ thị quan trọng về phương diện tiền
lương của nông dân vào thành phố làm công. Chủ tịch Thạch đã bày tỏ rất
rõ ràng, lợi ích của quần chúng là không nhỏ, không được có bất cứ thứ
gì xúc phạm đến phương diện này...
Lúc đầu Quan Vĩnh Hạ cũng không quan tâm đến nội dung của tivi, nhưng
khi nhìn vào động tác của Hào Nhất Phong và hình ảnh của Thạch Kiên Quân trên tivi, ánh mắt hắn cũng đã nhìn chằm chằm vào tivi, cũng chăm chú
nghe nội dung.
Trên màn hình tivi là hình ảnh Thạch Kiên Quân đang giúp một người nông
dân tên là Quách Kim Lương đi đòi tiền lương, hình ảnh rất chất phác,
lại càng đặc tả chi tiết về Thạch Kiên Quân.
Quan Vĩnh Hạ lúc này đã hiểu lãnh đạo đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng không nói ra. Hắn biết rõ nếu lãnh đạo không đề cập đến thì mình tốt nhất là
cũng đừng tự cho là mình thông minh. Bản tin chỉ chiếm cứ thời lượng một phút, ngay sau đó Hào Nhất Phong đã tắt bản tin.
- Sắp đến tết và quan tâm đến tiền công của công nhân, điều này rất quan trọng, cũng làm cho người ta cảm thấy ấm áp nhân tâm.
Hào Nhất Phong khẽ đặt điều khiển từ xa xuống rồi khẽ nói.
Quan Vĩnh Hạ không nói theo lời Hào Nhất Phong, hắn trầm ngâm một lát, lúc này mới nói:
- Bí thư Hào, tôi cảm thấy khi áp dụng một vài chính sách, chủ tịch Thạch cũng nên đặt tỉnh ủy lên hàng đầu.
Hào Nhất Phong nhìn vẻ mặt nghiêm cẩn của Quan Vĩnh Hạ, lão cười ha hả nói:
- Vĩnh Hạ, anh cần phải rèn luyện thêm ở vài phương diện, tôi cảm thấy cái nhìn của anh chỉ có một mặt mà thôi.
Quan Vĩnh Hạ xoa xoa tay gật đầu nói:
- Bí thư Hào nói rất đúng, tôi suy nghĩ quá hẹp, cần phải sửa chữa lại ở phương diện này.