Trên mặt Quan
Vĩnh Hạ vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, dù hắn bị Hào Nhất Phong phê bình
nhưng trong lòng lại vui vẻ. Trên quan trường thì phê bình chưa nhất
thiết là không may, có đôi khi phê bình cung ẩn hàm rất nhiều thông tin
tốt.
Hơn nữa Quan Vĩnh Hạ phê bình vì tỏ thái độ, điều này lại càng không phải là phê bình.
Hào Nhất Phong đưa mắt nhìn Quan Vĩnh Hạ, cũng không nói lời nào. Lão trầm ngâm giây lát, lúc này mới nói:
- Anh biết người viết đơn tố cáo là ở địa phương nào không?
Quan Vĩnh Hạ thầm nghĩ: “ Tôi làm sao biết rõ điều này được? Tôi cũng
không phải thần tiên! “ Nhưng hắn lại không thể nói nên lời. Cái gì là
phục vụ cho lãnh đạo? Đó là giúp đỡ lãnh đạo xử lý sự việc, tất nhiên
cũng là giải thích những điều nghi vấn cho lãnh đạo.
Quan Vĩnh Hạ nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Hào Nhất Phong, hắn cũng
hiểu tâm tư của lãnh đạo, rõ ràng lãnh đạo cũng không muốn mình trả lời
vấn đề này, chẳng qua chỉ là tham khảo một chút mà thôi. Thế là hắn cười nói:
- Mong bí thư Hào chỉ giáo.
- Chính là nông dân thành phố La Nam về Sơn Viên làm công.
Hào Nhất Phong cười nhạt một tiếng rồi khẽ nói.
Nông dân thành phố La Nam đến Sơn Viên làm công? Sau khi ngẩn ngơ giây
lát thì tâm tư của Quan Vĩnh Hạ nhanh chóng xoay chuyển, hắn là người đi theo Hào Nhất Phong nhiều năm, tất nhiên biết rõ lãnh đạo sẽ căn bản
không nói những lời vô nghĩa.
Thành phố La Nam, đó là địa bàn của Vương Tử Quân.
Quan Vĩnh Hạ nghĩ đến cái tên Vương Tử Quân, thế là hắn nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Nếu như không phải Vương Tử Quân ra mặt, một công nhân bình
thường sao có thể được gặp dung nhan của chủ tịch tỉnh? Có thể làm cho
một Thạch Kiên Quân phải ra mặt đi đòi tiền lương cho mình? Cán bộ lãnh
đạo là công bộc của dân, nhưng người dân nào có thể sai khiến lãnh đạo
giống như công bộc nhà mình? Đúng là quá mức đáng chê cười.
- Bí thư Hào, xem ra trong sự kiện này thì Vương Tử Quân có tác dụng quá quan trọng.
Quan Vĩnh Hạ nói ra phán đoán của mình, sau đó nhìn chằm chằm vào Hào
Nhất Phong. Hắn muốn xác định thái độ của Hào Nhất Phong ở sự kiện này,
sau đó mới có thể nói ra những ý nghĩ tiếp theo của mình.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu, sau đó khẽ cười nói:
- Tôi hiểu chủ tịch Thạch, đây không phải là phong cách của anh ấy.
Vương Tử Quân lại liên quan đến sự việc giữa Thạch Kiên Quân và bí thư
Hào Nhất Phong, tuy trong lòng Quan Vĩnh Hạ xuất hiện hai chữ “ lớn mật “ nhưng hắn lại nhanh chóng che giấu. Vương Tử Quân tuy có vẻ lớn mật ở sự kiện này nhưng thực chất lại chẳng có gì. Thái độ của Hào Nhất
Phong với Vương Tử Quân là thế nào thì cả tỉnh Sơn Nam đều biết, dưới
tình huống này Vương Tử Quân vì sao không phản kích?
Nhưng Quan Vĩnh Hạ thật sự không thể nói lung tung, càng không thể nói
lung tung trước mặt Hào Nhất Phong. Tất nhiên Hào Nhất Phong cũng hiểu
Quan Vĩnh Hạ đang nghĩ điều gì, người này đến tìm mình cũng không phải
chỉ vì phát tiết chút bất mãn. Nếu như chỉ là phát tiết chút bất mãn,
như vậy Hào Nhất Phong cũng không phải là Hào Nhất Phong.
Trong đầu Quan Vĩnh Hạ chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn trầm ngâm giây lát chợt nghe thấy Hào Nhất Phong lên tiếng:
- Vĩnh Hạ, anh thấy đồng chí Lý Quý Niên như thế nào?
Lý Quý Niên? Người này căn bản là một miếng đậu hũ khó thể nào cầm lên,
bây giờ căn bản đã biến thành một người hầu của Vương Tử Quân, chẳng lẽ
nói bí thư Nhất Phong muốn ủng hộ Lý Quý Niên?
Không đúng, Quan Vĩnh Hạ biết thì bí thư Hào Nhất Phong cũng hiểu rất rõ. Quan Vĩnh Hạ trầm ngâm giây lát, sau đó mới khẽ nói:
- Chủ tịch Lý đã công tác ở La Nam được tám năm, cũng nên điều động.
- Vâng, tôi cảm thấy đồng chí Lý Quý Niên này rất tốt, tôi cảm thấy năm
sau có thể sắp xếp anh ấy đến làm bí thư đảng ủy phòng dân chính, xem
như là lưu động cán bộ.
Hào Nhất Phong gõ xuống bàn trà, sau đó lầm bầm nói:
- Chủ tịch thành phố La Nam, tốt nhất nên điều động người bản địa.
“ Điều động người bản địa? “
Quan Vĩnh Hạ nghĩ đến tình hình nhân sự ở thành phố La Nam, thế là hai mắt chợt tỏa sáng.
Đây là một câu ám hiệu rất có nội dung sâu xa, nghe qua thì giống như
công bằng, không thể bắt bẻ, thế nhưng người thông minh chỉ cần nghe qua là hiểu nó ám chỉ cái gì, nhưng ai cũng không thể nói nó là ám hiệu
được. Có đôi khi Hào Nhất Phong sắp xếp chuyện gì đó nhưng không muốn
nói rõ ra, chỉ là biểu đạt một chút ý nghĩ mà thôi, lại gọi Quan Vĩnh Hạ đến để đệ lộ ra chút vấn đề, tất nhiên Quan Vĩnh Hạ chỉ cần nghe vào
tai thì hiểu ngay ra vấn đề.
Lục Ngọc Hùng vốn là nước không cùng một bầu với Vương Tử Quân, nếu
người này trở thành chủ tịch thành phố, như vậy sẽ càng có tiền vốn
ngáng chân Vương Tử Quân. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là
hắn lên tiếng chặn lại:
- Bí thư Hào, tôi cảm thấy bây giờ nên liên hệ với trưởng phòng Tiền Giang.
- À, nên để sang năm, dù là thế nào thì cũng phải cho người ta ăn tết vui vẻ cái đã chứ!
Hào Nhất Phong khoát tay khẽ nói.
Tết là ngày vui của gia đình và của cả đất nước, là một ngày được chào đón, là ngày con cháu sum vầy, nhà nhà đoàn viên.
Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, trước tết hắn thật sự rất bận.
Cũng may sự việc ở thành phố La Nam cũng căn bản không quá rối, Lý Quý
Niên, Hà Khởi Duệ, Kim Điền Lạc cũng là những người phụ tác đắc lực, vì
thế cũng không có nhiều chuyện làm hắn phiền lòng.
Sau khi xử lý những sự việc cuối cùng, sáng ba mươi Vương Tử Quân đi xe về tỉnh Chiết Giang.
Lý Đức Trụ tuy yêu cầu đi theo Vương Tử Quân về Chiết Giang ăn tết,
nhưng lại bị Vương Tử Quân xin miễn. Khương Long Cương bị Vương Tử Quân
để lại thành phố La Nam, Tiểu Na được Mạc Tiểu Bắc sắp xếp cho về nhà
vào ngày hai mươi bảy âm lịch, lúc này trên chiếc xe việt dã mượn được
từ phân khu chỉ có người một nhà Vương Tử Quân.
- Gấu mập đang làm gì vậy?
Vương Tử Quân vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi Mạc Tiểu Bắc đang ôm con trai ở phía sau lưng.
Hôm nay Vương Tử Quân thấy con trai được Mạc Tiểu Bắc cho ăn mặc giống
hệt như một con gấu, thế là Vương Tử Quân dùng giọng đùa giỡn gọi là Gấu mập.
Mạc Tiểu Bắc dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:
- Anh nói nhỏ lại một chút được không? Con đang ngủ. Anh cũng đừng làm
nó thức dậy, nếu không thì anh ra sau này ôm con, em lái xe.
Vương Tử Quân nghe được lời của Mạc Tiểu Bắc thì vội vàng khoát tay nói:
- Thôi bỏ đi, để anh lái xe, anh không thể nào giữ con giỏi bằng em.
Vương Tử Quân cùng nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc, xe chạy ra khỏi thành
phố La Nam, chạy về phía đường cao tốc về thành phố Giang Thị, trong
lòng Vương Tử Quân tràn đầy cảm giác vui sướng.
Đến tết thì phải về nhà.
Đây là những chữ vô cùng đơn giản nhưng lại ẩn giấu nhiều ý nghĩa, Vương Tử Quân ngẫu nhiên nhìn vào kính chiếu hậu thấy Mạc Tiểu Bắc mặc một bộ váy xanh và con trai, hắn cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, thật sự không
cần thêm thứ gì khác vào lúc này.
Kiếp trước
Vương Tử Quân cũng thích ngày tết đến, thế nhưng khi đó bên cạnh hắn là
người phụ nữ khác, là một người phụ nữ cần lao, dù là chuyện gì nàng
cũng làm tốt, hắn căn bản không cần quá quan tâm.
Nhưng kiếp này dưới sự thúc đẩy của Vương Tử Quân, người phụ nữ cần lao
năm xưa đã biến thành một ngôi sao chói sáng, nghe nói vào dịp tết thế
này thì lại càng làm việc bận rộn hơn.
Kiếp trước kiếp này đã có nhiều chỗ căn bản là khác biệt.
Hai giờ sau Vương Tử Quân đến thành phố Giang Thị, khi hai người bọn họ
về đến nhà, Triệu Tuyết Hoa đã chờ sẵn vội vàng đi ra nghênh đón.
Triệu Tuyết Hoa nhìn cháu trai bảo bối của mình đang ngủ, bà cẩn thận
nhận lấy cháu từ trong lòng Mạc Tiểu Bắc, sau đó khẽ đung đưa qua lại.
Vương Tử Quân nhìn mẹ mà chỉ biết lắc đầu, lúc này địa vị của mình đã
không còn nặng như xưa, đã bị con trai của hắn chiếm lấy tất cả. Hắn
biết điều khóa kỹ cửa xe, sau đó đi ra phía sau lấy những món đã chuẩn
bị sẵn ra ngoài.
- Mẹ à, con không phải là con trai của mẹ sao? Cũng nên san sẻ cho con một chút chứ?
Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc đang cười tủm tỉm, thế là cố ý dùng giọng ai oán nói.
Mạc Tiểu Bắc quay đầu nhìn Vương Tử Quân, trên gương mặt trắng như ngọc
chợt có chút đùa nghịch, không chờ Vương Tử Quân phản ứng thì nàng đã
cười nói:
- Mẹ à, Tử Quân đang ghen với Tiểu Bảo Nhi.
Khi Triệu Tuyết Hoa quay đầu lại nở nụ cười thì Vương Tử Quân chợt cảm
thấy mặt già đỏ lên, hắn nhìn gương mặt nghịch ngợm của Mạc Tiểu Bắc,
thế là khẽ vươn tay ôm lấy nàng:
- Vợ, giao con cho mẹ, hai ta đi dạo.
Triệu Tuyết Hoa thấy con trai và con dâu vui vẻ như vậy thì càng thêm
vui sướng, trước kia bà thật sự có chút uất khúc khi con trai cưới Mạc
Tiểu Bắc, vì con dâu của bà có tính tình khá lạnh nhạt. Không ngờ sau
khi cháu nội ra đời thì giống như biến thành một người khác, quan hệ
giữa hai người cũng ấm lên, điều này làm cho nàng cảm thấy cực kỳ vui
mừng.
- Mẹ, thư ký trưởng Vương bận rộn của nhà chúng ta đâu rồi?
Mọi người đi vào phòng, lúc này Tiểu Bảo Nhi đã thức dậy, Triệu Tuyết
Hoa vừa trêu đùa với cháu nội vừa nói mà không ngẩng đầu lên:
- Con cũng biết ông ấy bận rộn mà còn hỏi mẹ sao? Tất nhiên bây giờ đang bận tối mắt rồi.
Vương Tử Quân nhìn mẹ đang chăm sóc cháu và Mạc Tiểu Bắc đã biểu hiện
mình là một người mẹ hiền, hắn cảm thấy mình thật sự là hơi dư thừa. Hắn nói với mẹ một tiếng, sau đó đi về phía nhà ông nội.
Tuy sức khỏe của ông nội gần đây rất tốt, thế nhưng khi thấy trên mặt
ông nổi đầy vết ban, thế là Vương Tử Quân cũng không khỏi có chút lo
lắng về sức khỏe của ông cụ nhà mình. Dù sao thì năm tháng cũng không
buông tha cho con người, dựa theo trí nhớ của hắn thì năm sau ông cụ
cũng sẽ rời xa nhân thế.
Vương Tử Quân đẩy cửa nhà, tất cả vẫn quen thuộc, nhưng giàn nho mùa hè
xanh tươi bây giờ đã khác, chỉ còn lại những cành cây khẳng khiu, căn
bản giống như những con rồng quấn trên giàn.
- Ông!
Vương Tử Quân đẩy cửa, hắn thấy ông nội đang ở trong phòng xem xét thứ
gì đó, hai nhân viên cần vụ đang làm công tác quét dọn, nhìn qua rất có
không khí tết.
Vương Tử Quân nhìn thứ trong tay ông nội, thì ra là một con sư tử nhỏ
bằng bạch ngọc, con sư tử chỉ như nắm tay nhưng nhìn qua thật sự tinh
xảo đáng yêu.
- Rất đẹp, ông thích chơi những thứ này từ khi nào vậy?
Vương Tử Quân tiếp nhận con sư tử, hắn căm thấy nó rất nhẵn nhụi, cầm trong tay càng có thêm vài phần cảm xúc.
Ông cụ nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, sau đó cười ha hả nói:
- Thứ này theo tôi còn sớm hơn cả tuổi của cậu, năm xưa khi bố cậu còn chưa ra đời thì nó đã ở bên cạnh tôi rồi.
Ông cụ nói đến đây thì nhìn chằm chằm vào con sư tử rồi nói:
- Tết năm nay thật sự không có gì cho chắt, thôi thì lấy thứ này cho nó vậy.
- Ngài hãy để lại cho cháu, sau đó để cháu truyền cho nó mới tốt.
Vương Tử Quân vuốt vuốt con sư tử rồi dùng giọng nghiêm trang nói.
- Cậu đấy, đã là bí thư thị ủy mà còn không biết lớn nhỏ, tranh giành với cả con mình.
Ông cụ dù mở miệng phê bình Vương Tử Quân, thế nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ từ ái.
Vương Tử Quân cười cười, khi hắn chuẩn bị nói vài câu với ông nội, chợt
nghe thấy tiếng gõ cửa. Một nhân viên cần vụ nghe thấy tiếng gõ cửa thì
chuẩn bị đi ra mở cửa.
- Ông nội, bí thư Triệu đến thăm ngài.
Giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào, Vương Tử Quân nghe được âm thanh này và biết người đi vào là ai.
Là Vương Tử Hoa, tiểu tử này nói đến bí thư Triệu, có lẽ là lãnh đạo
thành phố Giang Thị. Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là hắn cất bước đi ra. Tuy hắn và Vương Tử Hoa có quan hệ bình thường,
nhưng người ta là lãnh đạo thành phố đến thăm ông mình, nếu mình không
ra cửa nghênh đón thì có chút thất lễ.
Khi Vương Tử Quân ra khỏi cửa thì thấy Vương Tử Hoa và một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang đi đến, Vương Tử Hoa đi bên cạnh người đàn ông
kia, bộ dạng nói cười cực kỳ kính cẩn.
Khi thấy Vương Tử Quân thì Vương Tử Hoa có chút sững sờ, sau đó lập tức nói:
- Anh Tử Quân, đây là bí thư Triệu của thành phố chúng tôi, ông nội có ở nhà không?
Vương Tử Quân cũng không có nhiều ấn tượng với bí thư Triệu này, dù sao
hắn đã rời khỏi tỉnh Chiết Giang khá lâu, thế nhưng nghi lễ quan trường
vẫn phải giữ, thế nên hắn nhiệt tình vươn tay nói:
- Chào bí thư Triệu.
Bí thư Triệu nhìn thấy Vương Tử Quân còn trẻ tuổi hơn cả Vương Tử Hoa, thế là khẽ gật đầu dùng giọng khách khí nói:
- Chào cậu, chào cậu, tiểu tử, cậu là gì của Vương Tử Hoa.
- Tôi là anh của cậu ấy.
Vương Tử Quân mỉm cười nghênh đón hai người vào phòng.
Vị bí thư Triệu này cũng không quá quan tâm, tuy hắn nghe nói con trai
của thư ký trưởng Vương phát triển rất mạnh ở tỉnh Sơn Nam, thế nhưng dù thế nào thì hắn cũng không xem tên thanh niên ở trước mặt là người ngồi cùng một bậc với mình.
- Lão lãnh đạo, tôi đến thăm ngài đây.
Khi thấy ông cụ ở bên trong đã đứng lên, bí thư Triệu nhiệt tình đưa hai tay ra, vừa tiến lên dìu vừa bắt tay ông cụ.
Trí nhớ của Vương lão gia tử là rất tốt, lão nhìn bí thư Triệu vài lượt, sau đó chợt nói:
- Anh là Triệu Bản Thảo, đúng là vài năm rồi chưa gặp.
- Vâng ạ, thấy lão lãnh đạo vẫn còn khỏe mạnh, những người bộ hạ cũ như chúng tôi cảm thấy rất vui mừng.
Bí thư Triệu ngồi xuống, sau đó hai nàng bắt đầu nói về những chuyện xảy ra năm xưa, xem như ôn chuyện cũ.
Khi Vương lão gia tử là người quyền cao chức trọng thì bí thư Trệu chỉ
là một cán bộ cấp ban, vì thế nên hai người cũng không có nhiều chuyện
cũ để kể lại với nhau.
Sau khi nói chuyện hơn mười phút thì Triệu Bản Thao di chuyển chủ đề sang người Vương Tử Hoa:
- Lão lãnh đạo, có câu hổ phụ không sinh khuyển tử, những lời này dùng
trên người ngài thật sự rất đúng. Chủ tịch Tiểu Vương thật sự là rất
tốt, công tác chú ý thực tế, cẩn trọng, lại có ý nghĩ độc đáo của mình,
đã đưa ra nhiều ý nghĩ tốt cho quyết sách của thị ủy.