- Thư ký trưởng Kim, anh còn nhớ không, tôi đã từng cho ra một văn
kiện, yêu cầu xem trọng sự kiện đền bù giải tỏa, nhất định không được
làm cho quyền lợi của nhân dân bị ảnh hưởng.
Vương Tử Quân nâng ly lên uống một ngụm rồi khẽ nói.
Sau khi nghe Vương Tử Quân nói đến văn kiện này, đầu óc Kim Điền Lạc nhanh
chóng vận chuyển. Hắn trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi nhớ đó là một văn kiện trước tết.
- Phòng văn thư thị ủy căn bản không có khả năng không tiếp nhận được văn kiện này.
Vương Tử Quân dùng ngón tay ve vuốt ly trà rồi gằn từng chữ nói.
“ Bí thư Vương không phải muốn khai đao với phòng văn thư đấy chứ? “
Kim Điền Lạc thật sự rất giúp đỡ ý nghĩ này của Vương Tử Quân, nói thật dù
là Vương Tử Quân không muốn làm gì người của phòng văn thư, thế nhưng
hắn cũng nhất quyết sẽ phải làm cho phòng văn thư trở nên có quy củ.
Triệu Xương Tỏa đã phản ánh vấn đề lên phòng văn thư thị ủy, thế nhưng
phòng văn thư thị ủy lại không coi trọng, điều này cực kỳ không xong.
- Bọn họ là những người tiếp nhận yêu cầu của quần chúng nhân dân, thế
nhưng bọn họ lại làm ngơ không thấy, tôi cảm thấy nên xử lý cho thật
nghiêm.
Kim Điền Lạc tỏ thái độ làm cho Vương Tử Quân rất thỏa
mãn, nhưng hắn cũng không nói nên xử lý người nào. Sau khi Kim Điền Lạc
nói xong thì hắn cười nói:
- Nếu như có sơ sẩy thì chúng ta cũng không sợ, vì chủ yếu là trị bệnh cứu người, chỉ sợ là có người cố ý làm như vậy mà thôi.
Kim Điền Lạc chợt sững sờ, cố ý làm như vậy? Hắn thật sự không ngờ phương
diện này, nhưng Vương Tử Quân nói như vậy thì hắn cảm thấy trong lòng
mát lạnh. Hắn là thư ký trưởng quản lý phòng văn thư, nếu như phòng văn
thư xảy ra chuyện, người bị xử lý cũng chính là hắn.
- Trong tỉnh đến quá kịp thời, lại nhanh chóng, thị ủy chúng ta lại căn bản không
biết được bất kỳ thông tin gì, như vậy có người cố ý gây sóng gió ở sự
kiện này không?
Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế rồi khẽ hỏi Kim Điền Lạc.
Đúng vậy, cơ quan tỉnh đến quá nhanh, phòng văn thư thị ủy lại phản ứng quá
mức chậm chạp, rốt cuộc có vấn đề gì? Ai cũng có thể nhìn ra được một
hai phần.
Kim Điền Lạc chợt nghĩ đến gương mặt mập mạp của vị
lãnh đạo phòng văn thư, trong lòng hắn đã quyết định xử lý sự việc này,
cũng nhanh chóng muốn chứng thực.
Có một số việc chỉ cần làm là xong.
- Anh cảm thấy nếu thật sự có vấn đề ở sự kiện đền bù giải tỏa, người nào sẽ gánh chịu trách nhiệm chủ yếu?
Vương Tử Quân cũng không tiếp tục hỏi vấn đề của phòng văn thư, hắn hỏi Kim Điền Lạc.
Kim Điền Lạc có chút chần chờ, sau đó mới nói:
- Là Đổng Trí Tân!
- Không phải Đổng Trí Tân, anh ấy chỉ là một cán bộ cấp chính cục, dù là
gánh trách nhiệm, cũng không thể gánh được trách nhiệm chủ yếu nhất.
Vương Tử Quân cười cười chối bỏ suy đoán của Kim Điền Lạc.
“ Không phải là Đổng Trí Tân, chẳng lẽ là...? “
Kim Điền Lạc vốn định nói đó là bản thân bí thư Vương, thế nhưng hắn nhìn
vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng chối bỏ suy đoán của mình. Lúc này đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, hắn chợt nghĩ đến một câu nói gầy cười mình được nghe vào hai ngày trước.
Nguyên văn
là thế này: Đảng ủy dựng kịch, chính quyền diễn trò, hội đồng nhân dân
bình luận đùa giỡn, mặt trận tổ quốc đứng xem cuộc vui, nếu trò vui xảy
ra vấn đề, người diễn trò sẽ bị đánh.
Kim Điền Lạc nghĩ đến
chuyện diễn trò, hắn chợt khẽ động, hắn không ngờ một sự việc căn bản là nhỏ nhặt như vậy lại hướng về phía chủ tịch Lý Quý Niên.
Kim
Điền Lạc cảm thấy vài năm trước Lý Quý Niên là một vị chủ tịch thành phố căn bản không xứng đáng với chức vụ, nhưng bây giờ thì ngược lại, là
một vị chủ tịch cực kỳ phù hợp. Lý Quý Niên bày ra vị trí chính đáng của mình dưới sự lãnh đạo của Vương Tử Quân, hắn làm tốt các hạng mục công
tác ở thành phố La Nam, có thể nói là một người chấp hành rất tốt.
Bây giờ có người ra tay với Lý Quý Niên, trong tỉnh lại nhanh chóng đồng ý, nếu sự kiện đền bù giải tỏa là thật, tuyến trên sẽ xem đây là một cơ
hội tốt để điều chỉnh, tất nhiên Lý Quý Niên sẽ là người phải đứng mũi
chịu sào.
Kim Điền Lạc càng thêm sáng tỏ sự việc, hắn cang dùng
ánh mắt kính nể nhìn vị bí thư trẻ tuổi ở trước mặt. Chỉ là một chuyện
nhỏ nhặt nhưng Vương Tử Quân có thể suy nghĩ sâu xa như vậy, rõ ràng
không thể không phục.
Nhưng thật sự là ai đang giở trò?
Hầu như chỉ sau nháy mắt thì Kim Điền Lạc đã biết người đó là ai, ai có
được lợi ích lớn nhất sau khi Lý Quý Niên rời khỏi thành phố La Nam? Ai
có thể điều động được người của phòng văn thư dưới sự chỉ đạo của mình?
Nếu kết quả thật sự là như vậy, thế thì thật sự quá sinh động rồi.
Lúc này Vương Tử Quân gọi mình vào phòng làm việc chỉ là phân tích đầu đuôi sự việc như vậy thôi sao? Rõ ràng là không phải. Kim Điền Lạc nhìn
gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn chợt hiểu ý của bí thư Vương, thế là trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi sẽ nói sự việc này với chủ tịch Lý.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi trầm giọng nói:
- Chuyện này tôi tin chủ tịch Lý sẽ có hướng xử lý tốt nhất.
Kim Điền Lạc nở nụ cười thầm hiểu với Vương Tử Quân, tất nhiên hắn đã hiểu
rất rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân. Khi hắn chuẩn bị thay đổi chủ đề, chợt
nghe thấy Vương Tử Quân nói:
- Sau đó anh viết một tài liệu báo
cáo gửi lên tỉnh giải thích sự việc, nói là thành phố La Nam chung ta
làm không tốt công tác giải quyết hậu quả, kính mong lãnh đạo phê bình.
Vương Tử Quân nói mong lãnh đạo phê bình, thế nhưng Kim Điền Lạc hiểu, đây
chính là bí thư Vương đang phản bác không một tiếng động. Lúc này bầu
không khí tết nhất còn chưa tán đi, tỉnh ủy vì một sự việc nhỏ nhặt đã
nhanh chóng phái người xuống điều tra, căn bản không đủ lực tín nhiệm
với ban ngành thành phố La Nam.
Kim Điền Lạc hiểu rất rõ phản ứng của lãnh đạo tỉnh ủy sau khi nhận được báo cáo yêu cầu phê bình như
vậy, thế nhưng cho ra bản báo cáo như vậy tuy thoải mái nhưng lại tạo
nên ngăn cách giữa mình và lãnh đạo tuyến trên.
Kim Điền Lạc có chút lo lắng, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó mới khẽ nói:
- Bí thư Vương, làm như vậy có tốt không? Phòng văn thư có thể điều tra được thứ gì đó liên quan đến chúng ta hay không?
Vương Tử Quân biết rõ thiện ý nhắc nhở của Kim Điền Lạc, thế nhưng hắn biết
lúc này dù mình không phản kích thì cũng có vài người không muốn hắn
sống khá giả. Nếu đối phương đã không muốn mình sống khá giả, như vậy
thì làm cho không có ai sống tốt, người làm trò ác, tất nhiên phải làm
ác lại.
Quan lớn đè chết người, Vương Tử Quân nghĩ đến câu nói
này mà thở dài một hơi, tuy trong lòng hắn thật sự không phục nhưng dù
thế nào cũng không thể không làm việc theo đúng nguyên tắc.
Sau
khi Kim Điền Lạc đi ra khỏi phòng, Vương Tử Quân đi đến bên cạnh cửa sổ, hắn nhìn chiếc lá vàng rơi xuống được gió thổi bay qua bên cạnh cửa sổ.
Gió thổi lá bay, lúc này có người đang muốn hô phong hoán vũ ở thành phố La Nam.
Quan Vĩnh Hạ ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn nhìn Mễ Lưu Phương với
gương mặt đầ hỗ thẹn ở trước mặt, sau đó cười một tiếng nói:
- Anh Mễ, anh xác định thành phố La Nam căn bản không có bất kỳ vấn đề nào ở phương diện đền bù sao?
Mễ Lưu Phương gật đầu nói:
- Thư ký trưởng Quan, chuyện này là có thể khẳng định, thành phố La Nam
thật sự là một điển hình ở phương diện đền bù giải tỏa trong tỉnh Sơn
Nam. Bọn họ thông qua ngân hàng để chuyển khoản đến cho từng hộ có tiền
đền bù, Triệu Xương Tỏa gửi đơn thư tố cáo thuần túy chỉ là mâu thuẫn
gia đình mà thôi.
- Anh và các đồng chí đã khổ cực rồi, các anh quay về nghỉ ngơi đi.
Quan Vĩnh Hạ có chút trầm ngâm, sau đó hắn khẽ nói với Mễ Lưu Phương.
Mễ Lưu Phương nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ, hắn có chút chần chờ, ngay sau đó lại khẽ nói:
- Thư ký trưởng Quan, tôi không làm tốt công tác, vì vậy mới...
Quan Vĩnh Hạ hiểu ý của Mễ Lưu Phương, hắn khoát tay áo nói:
- Chuyện này các anh làm rất tốt, phòng văn thư xuống tuyến dưới cũng
không phải mở rộng vấn đề, đó là giải quyết vấn đề. Kết quả mà các anh
thu được ở thành phố La Nam thật sự là thứ mà lãnh đạo tỉnh ủy muốn được thấy nhất.
Quan Vĩnh Hạ nói rất hay, thế nhưng Mễ Lưu Phương
biết lãnh đạo càng nói hay như khướu thì trong lòng càng bức bối. Hắn
biết rõ thư ký trưởng Quan là hạng người gì, bây giờ thư ký trưởng nói
như vậy, hầu như đã chối bỏ hoàn toàn công tác của hắn.
Nhưng
Quan Vĩnh Hạ không hài lòng thì thế nào? Thành phố La Nam căn bản không
có vấn đề, chính anh cũng không thể nào chụp mũ người ta được, nếu làm
không tốt chẳng khác nào đang tự đánh lên mặt mình.
Cuối cùng Mễ
Lưu Phương vẫn phải đi ra khỏi phòng làm việc của Quan Vĩnh Hạ, nhưng
bước tiến của hắn thật sự không còn kiên định giống như trước kia.
Quan Vĩnh Hạ nhìn Mễ Lưu Phương rời khỏi phòng mà vẻ mặt không hoàn toàn
biến đổi. Hắn đã biết kết quả trước khi Mễ Lưu Phương đến báo cáo công
tác, lúc này hắn cảm thấy không chút dễ chịu. Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn
tất cả dưới tình huống bày mưu đặt kế của bí thư Hào Nhất Phong, lực
lượng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần thuận thế tiến lên tấn công mà thôi.
Lúc này thì quá tốt, lực lượng đã có nhưng cuối cùng bị người ta phong bế
không thể phát ra được. Quan Vĩnh Hạ biết rất rõ, nếu dùng sự kiện này
căn bản kohgno thể nào khởi động thế công với ban ngành thành phố La
Nam.
- Đúng là không ra gì, Mễ Lưu Phương căn bản không hiểu rõ
sự việc, thế nhưng anh là quan viên thành phố La Nam, chẳng lẽ cũng
không hiểu gì sao?
Quan Vĩnh Hạ thầm mắng một câu, sau đó hắn cầm lấy văn kiện vỗ mạnh lên bàn.
Sau khi trở thành lãnh đạo tỉnh ủy thì Quan Vĩnh Hạ căn bản rất ít khi nổi
giận, nhưng lúc này trong tay hắn là văn kiện yêu cầu tỉnh ủy phê bình
vì không làm tốt công tác đền bù giải tỏa của thành phố La Nam, nó làm
hắn cảm thấy giống như đang cầm trong tay một cục than nóng hổi.
Quan Vĩnh Hạ biết rõ ý nghĩa của văn kiện yêu cầu lãnh đạo thượng cấp phê
bình của thành phố La Nam, nào phải là yêu cầu phê bình, rõ ràng muốn
đánh lên mặt hắn. Hắn là người cho ra chỉ thị yêu cầu phòng văn thư tỉnh ủy xuống thành phố La Nam điều tra, còn chưa có kết quả điều tra,
không, phải là điều tra ra một điển hình vĩ đại. Thế nhưng bây giờ thành phố La Nam lại muốn lãnh đạo tỉnh ủy cho ra lời phê bình.
Quan
Vĩnh Hạ nghĩ đến gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, trong long hắn
cảm thấy rất khó chịu. Nếu như không phải có sự thúc đẩy của Hào Nhất
Phong, hắn thật sự không muốn chọc vào người này.
Mối liên hệ
giữa Quan Vĩnh Hạ với Vương Tử Quân bắt đầu từ thành phố An Dịch. Sau
khi thành phố An Dịch lên cấp, không những đưa đến cho tỉnh Sơn Nam một
thành phố cấp phó bộ, còn đưa đến một nhóm cán bộ, trong số cán bộ này
có một kẻ cực kỳ khó đối phó là Vương Tử Quân.
Nếu thành phố An Dịch không thăng cấp thì thật sự là quá tốt.
Quan Vĩnh Hạ nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân không có mặt ở tỉnh Sơn Nam
thì mọi việc sẽ căn bản rất dễ xử lý, thế là hắn không khỏi gãi gãi đầu. Nhưng vài sợ tóc rơi xuống lại càng làm cho hắn cảm thấy nuối tiếc, vì
tóc của hắn vốn không nhiều, bây giờ lại rụng xuống vài cây, thật sự làm hắn cảm thấy đau lòng thổn thức không thôi.
Quan Vĩnh Hạ xem xét lại mái tóc của mình, sua đó hắn cầm lấy văn kiện yêu cầu phê bình của
thành phố La Nam đi về phía phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong.
Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng của Hào Nhất Phong nhiều năm qua, hắn đến
phòng làm việc của Hào Nhất Phong căn bản chưa từng bao giờ phải đi qua
ải của thư ký. Nhưng hôm nay khi hắn chuẩn bị gõ cửa phòng làm việc của
bí thư Hào Nhất Phong, chợt thấy thư ký vẫy tay với hắn.
- Có chuyện gì vậy?
Quan Vĩnh Hạ nhìn thoáng qua thư ký của bí thư Hào Nhất Phong, sau đó khẽ hỏi.
- Chủ tịch Thạch đang ở bên trong.
Viên thư ký cũng không dám đắc tội với một vị thư ký trưởng là thường ủy tỉnh ủy, hắn khẽ lên tiếng nhắc nhở.
Thạch Kiên Quân đang ở trong phòng làm việc của bí thư Nhất Phong, đây là vì
cái gì? Trong đầu Quan Vĩnh Hạ chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn ngồi xuống chiếc ghế trong phòng thư ký của Hào Nhất Phong, sau đó khẽ hỏi:
- Cậu có biết chủ tịch Thạch đến bàn việc gì không?
Viên thư ký nói:
- Khi tôi pha trà thì chủ tịch Thạch không nói lời nào, thế nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của chủ tịch Thạch, giông như cũng không có gì tức giận.
“ Tươi cười, không giống như đang tức giận, đây rõ ràng là một biểu hiện rất tốt! “
Quan Vĩnh Hạ thầm nghĩ có lẽ chủ tịch Thạch Kiên Quân có chuyện gì đó quan
trọng cần đến tham khảo ý kiến của bí thư Hào Nhất Phong.
Quan
Vĩnh Hạ nghĩ đến những chuyện lớn xảy ra trong tỉnh, lại chậm rãi xem
xét xem hạng mục nào là phù hợp. Lúc này thư ký cũng nhanh chóng rót cho thư ký trưởng Quan một ly trà nóng.
Không chờ Quan Vĩnh Hạ uống
hết nửa ly trà thì Thạch Kiên Quân đã từ trong phòng làm việc của Hào
Nhất Phong đi ra ngoài. Hào Nhất Phong cũng tươi cười đi ra, nhìn vào
trạng thái của hai người, rõ ràng là chủ khách đều vui vẻ.
- Bí thư Nhất Phong, chủ tịch Thạch.
Quan Vĩnh Hạ tiến lên nghênh đón hai vị lãnh đạo.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu với Quan Vĩnh Hạ, dù sao với mức độ quen thuộc
của hai người cũng không cần khách sáo như đối với người ngoài. Thạch
Kiên Quân lại vươn tay ra với Quan Vĩnh Hạ:
- Thư ký trưởng Quan, trông anh càng ngày càng có tinh thần.
- Ôi, lãnh đạo, lúc này đầu tôi càng lúc càng hói, vài hôm trước thậm chí vợ tôi còn không cho đi nhuộm tóc ấy chứ.
Quan Vĩnh Hạ dùng giọng khiêm tốn nói.
- Ha ha ha, thư ký trưởng, bây giờ anh rất trẻ khỏe, nếu anh còn đi nhuộm tóc, chỉ sợ người ta sẽ nói anh được voi đòi tiên mất.
Thạch Kiên Quân nói một câu vui đùa, sau đó hắn cười đi về phía bên kia hành
lang. Hắn đi được hai bước thì chợt nhớ ra điều gì đó, thế là mỉm cười
nói:
- Thạch Kiên Quân Quan, có những chuyện nhỏ nhặt chúng ta
cũng không cần phải làm quá, lãnh đạo là cái gì? Chúng ta làm tốt quyết
sách là được, còn chấp hành cụ thể như thế nào thì phải để cho người bên đưới xử lý. Chúng ta phải tin tưởng đồng chí bên dưới của mình, như vậy bọn họ mới có thể làm tốt việc của mình được.
- Vâng!
Quan Vĩnh Hạ liên tục gật đầu xưng vâng nhưng trong lòng lại liên tục chửi
chó má. Hắn biết rõ đây là Thạch Kiên Quân đang nói móc mình, đang ném
sự việc vừa xảy ra với thành phố La Nam ra bên ngoài.