Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Trình Tứ Nguyên, trong lòng thần phán đoán ý nghĩ của đối phương, hắn dùng giọng tự nhiên nói:
- Giám đốc Trình có chuyện gì thì cứ nói, tôi xem có thể giúp anh giải quyết được không.
Trình Tứ Nguyên ngồi đối diện với Vương Tử Quân, hắn khẽ nói:
- Bí thư Vương, ngài biết đấy, công ty Đại Nguyên chúng tôi chủ yếu làm công tác thương mại.
Vương Tử Quân căn bản có chút hiểu biết về công ty Đại Nguyên, hắn cười cười, vừa châm trà cho hai người vừa lẳng lặng lắng nghe.
Lăng Lệ thấy Trình Tứ Nguyên rất tôn trọng Vương Tử Quân, nàng chuẩn bị
nhận lấy ấm trà. Nhưng khi nhìn Vương Tử Quân pha trà như nước chảy mây
trôi, thế là không muốn phá hư tình cảnh đẹp đẽ vào lúc này.
- Căn cứ vào những luận chứng khảo sát nhiều lần của chúng tôi, chúng tôi hy vọng có thể xây dựng một khu hậu cần ở thành phố La Nam, đầu tư
khoảng một tỷ hai.
Trình Tứ Nguyên nói rất khẽ, vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân.
Xây dựng khu hậu cần, Vương Tử Quân khẽ gật đầu. Hắn là người hiểu biết về kinh tế đời sau, hắn biết khu hậu cần là một hạng mục có tiền. Trình Tứ Nguyên có thể có ý nghĩ xây dựng khu hậu cần vào lúc các công ty lớn trong nước đang ở vào giai đoạn phát triển nguyên thủy, điều này đủ để
chứng tỏ ánh mắt chiến lược là rất quan trọng.
- Giám đốc Trình tìm tôi có phải là muốn tôi giúp đỡ xây dựng khu hậu cần ở thành phố La Nam hay không?
Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi thản nhiên nói.
- Trải qua khảo sát thì chúng tôi cảm thấy thành phố La Nam dù là hoàn
cảnh địa lý hay là hoàn cảnh đầu tư đều là cực kỳ tốt đẹp ở tỉnh Sơn
Nam. Vì vậy tôi hy vọng có thể được xây dựng khu hậu cần ở thành phố La
Nam.
Trình Tứ Nguyên dù dùng lời nói có vài phần nịnh hót, thế
nhưng nội dung lời nói lại rất có trình độ, nói về hoàn cảnh đầu tư,
thành phố La Nam thật sự xứng đáng là hạng nhất ở khu vực.
Vương Tử Quân cười cười, hắn bắt đầu hỏi thăm về kế hoạch đầu tư của
Trình Tứ Nguyên. Lúc này Trình Tứ Nguyên nhận được những lời thăm hỏi
của Vương Tử Quân, tất nhiên cũng phô bày những dự định của mình ra
ngoài.
Lăng Lệ thi thoảng chen vào vài câu, nhưng nàng trên
cơ bản đều dùng phần lớn thời gian xem xét bí thư Vương. Nàng biết rõ
công ty Miyanda có ý muốn xây dựng khu hậu cần ở thành phố La Nam, nàng
biết nếu công ty của mình cạnh tranh với người khổng lồ bán lẻ như
Miyanda là căn bản không chiếm được chút ưu thế nào.
Trong
nhiều năm công tác ở công ty Đại Nguyên, Lăng Lệ căn bản đã hiểu rõ hoàn cảnh đầu tư trong nước, nàng biết cán bộ trong nước rất thích đầu tư
nước ngoài. Thậm chí có vài nơi vì tiến cử đầu tư nước ngoài mà bỏ ra
những điều kiện làm cho người ta cực kỳ động tâm.
Những điều kiện như vậy căn bản là thứ khó tưởng đối với các xí nghiệp trong nước.
Lúc này công ty Đại Nguyên vấp phải cạnh tranh với công ty Miyanda,
dưới điều kiện ngang nhau, bí thư Vương này có thể nghiêng về phía công
ty Đại Nguyên bọn họ sao?
- Bí thư Vương, xin ngài tin tưởng, công ty chúng tôi thật sự có thành ý, bản thân tôi càng tình nguyện vì
sự phát triển của thành phố La Nam để cho ra những cống hiến lớn nhất.
Trình Tứ Nguyên bày ra ý nghĩ của mình, sau đó khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, lời giới thiệu của Trình Tứ Nguyên làm cho
hắn cảm nhận được thành ý của công ty Đại Nguyên. Lúc này thành phố La
Nam cần một khu hậu cần, nếu như xây dựng hai nơi thì đúng là lãng phí.
Lúc này công ty Miyanda cũng có mục đích đầu tư như vậy, rốt cuộc muốn
tiếp nhận công ty nào, điều này cần phải nhìn vào thái độ của thành phố
La Nam.
- Cảm ơn giám đốc Trình đã có ý giúp đỡ thành phố La
Nam chúng tôi, chuyện này anh nhanh chóng tìm và thương lượng với chủ
tịch Hà Khởi Duệ, cùng nhau thương lượng khả năng hợp tác song phương.
Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Bản thân tôi cũng hy vọng được thấy công ty Đại Nguyên phát triển mạnh mẽ ở La Nam.
- Cảm ơn lời nói cát tường của bí thư Vương, công ty Đại Nguyên chúng
tôi nhất định sẽ không phụ chỉ thị của lãnh đạo, càng hy vọng phát triển mạnh mẽ dưới sự lãnh đạo của bí thư Vương.
Trình Tứ Nguyên dùng giọng cung kính nói.
Vương Tử Quân nghe thấy trong lời nói của Trình Tứ Nguyên có vài phần
nịnh nọt, thế nhưng hắn chỉ cười cười mà không nói gì. Hắn nhìn trời bên ngoài rồi nói:
- Giám đốc Trình, hôm nay đến đây thôi, tôi còn có việc, tôi đi trước.
Lăng Lệ nhìn Vương Tử Quân nhanh chóng rời khỏi phòng trà, nàng chợt khẽ nói:
- Giám đốc Trình, bí thư Vương đi nhanh như vậy có phải là ép chúng ta phải thanh toán không?
Trình Tứ Nguyên hiểu chút tính tình này của Lăng Lệ, hắn cười cười nói:
- Bí thư Vương cho chúng ta cơ hội thanh toán, như vậy đã nói rõ chúng ta cực kỳ có hy vọng.
Trình Tứ Nguyên nói rồi nhân viên phục vụ đã đi đến.
- Tiên sinh, vừa rồi vị tiên sinh kia đã tính tiền rồi.
Nhân viên phục vụ thấy Trình Tứ Nguyên rút tiền ra thì dùng giọng cung kính nói.
...
- Bí thư Vương, thứ bảy này đoàn đại biểu của công ty Miyanda sẽ đến
thành phố La Nam, sẽ tiến hành đàm phán về việc xây dựng khu hậu cần.
Đổng Trí Tân lên tiếng báo cáo, âm thanh thông qua điện thoại truyền vào trong lỗ tai của Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Hà có thời gian tham gia không?
Trước khi Đổng Trí Tân gọi điện thoại thì Hà Khởi Duệ cũng đã gọi điện
thoại, ý nghĩ của Hà Khởi Duệ cũng giống như Đổng Trí Tân, đều báo cáo
cho hắn về sự việc công ty Miyanda muốn đến đàm phán, sau đó hỏi xem
Vương Tử Quân có tự mình tham gia hay không?
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Anh cảm thấy tôi có nên tham gia hay không?
Đổng Trí Tân có chút do dự, lúc này mới nói:
- Bí thư Vương, ngài bây giờ có nhiệm vụ chủ yếu là học tập, tôi cảm
thấy ngài nên đặt tinh lực của mình lên phương diện học tập là hay hơn.
- Tôi biết rồi.
Đổng Trí Tân nói lời uyển chuyển nhưng thực tế lại biểu hiện ý nghĩ rất đúng chỗ, chuyện này tốt nhất là Vương Tử Quân không nên xen vào. Dù
sao bây giờ hắn đang tham gia học tập ở trường đảng trung ương, không
tham gia vào cũng là bình thường.
Đổng Trí Tân sở dĩ nói nfhw vậy cũng là vì trên sự kiện này thì phía lãnh đạo tỉnh trên cơ bản đã
có luận điệu, đó là nhất quyết giữ công ty Miyanda ở lại tỉnh Sơn Nam,
điều này căn bản là gây bất lợi cho thành phố La Nam.
Nếu xét từ góc độ bo bo giữ mình thì Đổng Trí Tân tỏ thái độ như vậy là rất
tốt, nhưng Vương Tử Quân là lãnh đạo đứng đầu La Nam, hắn đã phấn đấu
nhiều năm cho sự phát triển của La Nam, hắn sao có thể tha thứ cho tình
huống kẻ khác chạy đến chiếm tiện nghi với khối tâm huyết của mình?
Nếu như mình không quyết định, Hà Khởi Duệ sẽ như thế nào?
Vương Tử Quân thầm nghĩ đến phản ứng của Hà Khởi Duệ, thế là hai hàng chân mày có hơi nhăn lại.
Hà Khởi Duệ tóm lại là người có năng lực, thế nhưng đối mặt với áp lực
của lãnh đạo thượng cấp, hắn sẽ có thể làm tốt được sao?
Vương Tử Quân có chút do dự, lúc này hắn lại nghĩ đến tình huống gặp mặt Trình Tứ Nguyên. Đối với hạng mục khu hậu cần thì rõ ràng là công ty
Đại Nguyên cho ra điều kiện hậu đãi hơn, có điều kiện hậu đãi này thì rõ ràng Trình Tứ Nguyên căn bản không cần phải ngồi chờ đầu tư, còn phải
khúm núm đến tìm mình.
Sự khác biệt giữa hai bên trong và ngoài nước không khỏi làm cho người ta cảm thấy chua xót.
Theo những gì Vương Tử Quân được biết thì muốn thay đổi sự khác biệt
trong ngoài thế này thì cần ít nhất là hai ba năm sau. Chỉ đến khi nào
tuyến trên cho ra những chính sách giúp đỡ kinh tế doanh nghiệp tư nhân, khi đó tình huống vào lúc này mới có thể thay đổi.
Đối mặt với tình huống này, chẳng lẽ mình chỉ có thể khuất phục sao? Phương diện này mình không thể làm gì được sao?
- Ba ba...
Khi âm thanh trong trẻo vang lên, Tiểu Bảo
Nhi giống như cơn gió chạy về phía Vương Tử Quân, cơ thể khỏe mạnh đâm
vào người Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bị Tiểu Bảo Nhi chạy
đến va vào người mà cảm thấy hơi rung, hắn giữ lấy tiểu tử đầy mồ hôi
kia, sau đó dùng giọng đau lòng oán trách:
- Con trai bảo bối, con xem kìa, toàn thân đầy mồ hôi, lát nữa mẹ sẽ mắng cho một trận đấy.
- Có bà ngoại ở đây, mẹ không mắng con đâu.
Tiểu Bảo Nhi ngẩng đầu lên dùng giọng rất tự tin nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chỗ dựa của Tiểu Bảo Nhi, thế là không
nhịn được cảm thấy buồn cười, hắn cúi người nói với con trai:
- Mẹ mắng thì có bà ngoại đứng ra che chở, thế bố mắng thì con lấy ai ra đây?
- Bố, con cũng không tin bố sẽ mắng giống như mẹ vậy.
Chỉ sau nháy mắt thì Tiểu Bảo Nhi đã biến thành một con chuột túi, cơ thể mập mạp quấn lấy người Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bị cuốn lấy người mà không có biện pháp, thế là chỉ có thể mở miệng lừa gạt:
- Được rồi, còn trai bảo bối, bố không mắng được chưa?
- Bố, bà ngoại nói bố đi sang kìa.
Sau khi hoàn thành tâm nguyện thì Tiểu Bảo Nhi mới nghĩ đến sứ mạng của mình, nó vội vàng nói với Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng khách thì thấy Mạc Tiểu Bắc đang bận rộn bênn cạnh máy tính, mẹ vợ đang nói gì đó với nàng. Nhưng hắn là người
hiểu rõ về vợ mình, nàng rõ ràng là người điển hình nghe tai phải ra tai trái, mặc kệ mẹ vợ nói nhiều hay ít, nàng căn bản sẽ không đặt vào
trong lòng.
- Tử Quân, ngày mai Tiểu Bắc sẽ đi sinh nhật cậu, con và Tiểu Bắc cùng đi được không?
Khi thấy Vương Tử Quân thì mẹ vợ bắt đầu chuyển trận địa, bỏ qua tình
huống lải nhải với con gái, bắt đầu quay sang nói với Vương Tử Quân.
- Mẹ, Tử Quân đến thủ đô chủ yếu là học tập, không phải đến tham gia nhiệm vụ tiếp đãi.
Không chờ Vương Tử Quân lên tiếng, Mạc Tiểu Bắc đã quay đầu lại dùng giọng cứng rắn nói.
Vương Tử Quân căn bản tràn đầy cảm động với lời nói của Mạc Tiểu Bắc,
khoảng thời gian này mẹ vợ có vẻ rất vui, hai ba ngày đầu liên tục sắp
xếp cho hắn gặp mặt người thân. Tuy địa vị của Vương Tử Quân trên cơ bản đã là một tiểu nhân vật, thế nhưng những chuyện như vậy cũng làm cho
hắn cảm thấy khó thể đáp ứng.
- Tiểu Bắc, cậu ba của con
chính là người có quan hệ gần nhất với chúng ta, cậu ấy đặc biệt gọi
điện thoại đến, nếu Tử Quân không thì căn bản là khá khó coi.
Mẹ vợ biết rõ con gái mình cũng không tức giận, chỉ khẽ mở miệng giải thích cho Mạc Tiểu Bắc.
Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc còn muốn biện luận, hắn khẽ lên tiếng chặn lại:
- Mẹ, nếu như ngày đó con không có việc gì, con sẽ cùng Tiểu Bắc đến tham gia.
- Tốt lắm, mẹ sẽ nói với cậu của con.
Mẹ vợ chợt nở nụ cười sáng lạn, sau đó bà khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó đi lên lầu.
- Mẹ cũng thật là, hận không thể mỗi ngày không cho anh nghỉ ngơi.
Mạc Tiểu Bắc buông bàn phím máy tính, nàng thở phì phò nói.
Nhìn vẻ mặt của Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân khẽ kéo bờ vai của nàng, hắn cười nói:
- Tiểu Bắc, điều này có gì đâu mà tức giận? Mẹ vợ muốn anh tham gia
nhiều buổi tụ hội, điều này nói rõ anh là một khối ngọc trong mắt mẹ, ít nhất cũng có thể bày ra được. Hơn nữa bây giờ còn tốt hơn so với tình
huống ở thành phố La Nam, khi đó ở La Nam không phải mỗi ngày đều bận
rộn cả sao?
Mạc Tiểu Bắc nhìn gương mặt tươi cười của Vương
Tử Quân, lúc này nàng mới ném bỏ cảm giác không vui trong lòng. Nhưng
lúc này nàng lại trầm giọng nói:
- Em sẽ nói với bố một tiếng, sau này cũng đừng để anh phải tham gia những sự kiện nhàm chán như vậy nữa.
...
- Richard, đây là tư liệu tôi chuẩn bị cho đàm phán, anh nhìn qua một chút.
Bob cầm trong tay một xấp tài liệu dày đặc, hắn đặt trước bàn làm việc của Richard rồi trầm giọng nói.
Richard đang ký tên lên một văn kiện, hắn đặt bút xuống, sau đó xem tư liệu của Bob. Năm phút sau Richard trầm giọng nói:
- Bob, phần tư liệu đàm phán của anh làm cực kỳ tốt, nếu đặt ở chi
nhánh công ty tại Châu Âu, thật sự có thể dùng làm một tư liệu mẫu.
Bob không phải là người ngu, hắn nào không nghe rõ ý nghĩa lời nói của
Richard? Hắn lấy từ trong túi áo ra một điếu thuốc rồi châm lửa hít vào
một hơi, sau đó dùng giọng có chút bất mãn nói:
- Nói như vậy Richard anh cảm thấy tư liệu của tôi là không được sao?
- Không, không...
Richard khoát tay áo rồi cười nói:
- Bob à, nếu chúng ta đàm phán theo tư liệu này, nhất định chuyện đàm
phán sẽ thành công, nhưng như vậy sẽ làm cho công ty chúng ta có vài
phần tổn thất tất yếu.
Richard nói rồi lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc của mình ra một trang giấy:
- Đây là vài điều kiện mà tôi đã nghĩ, anh nhìn qua xem.
Bob cầm tư liệu của Richard mà có chút tức giận, tuy hắn có cấp bậc
thấp hơn Richard, thế nhưng nghiệp vụ của hắn là căn bản chưa từng chịu
nghi vấn của ai. Những điều kiện mà Richard trước kia đặt ra làm cho Bob cảm thấy khó tưởng.
Thật sự là Bob khó thể tiếp nhận được.
- Cái gì? Cho không đất làm dự án, còn phải miễn thuế năm năm?
Giọng nói của Bob tràn đầy kinh dị, rõ ràng hắn căn bản không ngờ đến điều kiện của Richard.
Richard căn bản rất hưởng thụ bộ dạng kinh ngạc của Bob, hắn cười cười nói:
- Bạn tốt của tôi, anh không nhìn lầm đâu, tôi viết như vậy đấy.
Bob là một trong những người có quyền trong hạng mục lần này, nếu như
dựa theo cách làm của Richard, như vậy sẽ mang đến cho công ty bao nhiêu lợi nhuận? Chẳng qua nói điều kiện thì dễ, thế nhưng đối phương có đồng ý hay không?
- Richard, tôi thừa nhận điều kiện của anh cực
kỳ tốt đẹp với công ty, thế nhưng anh cần phải hiểu cho rõ, đây cũng
không phải là sự kiện mà chỉ nghiêng về một bên. Nếu như phía La Nam
không đồng ý điều kiện này, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể đàm phán
lại mà thôi.
- Bọn họ sẽ đồng ý.
Richard dùng ánh mắt tự tin nhìn thoáng qua Bob, sau đó hắn cười híp mắt nói:
- Nếu không thì chúng ta đánh cuộc, tôi cá năm trăm đô la, bọn họ nhất
định sẽ đồng ý. Còn anh không cần bỏ tiền, nếu thua chỉ cần mời tôi một
bữa cơm là được.
Bob nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Richard, hắn có chút do dự, bàn tay chợt run lên:
- Tôi có thể đánh cuộc với anh, nhưng này Richard, sự việc không phải
nhỏ. Nếu như phải đưa ra những điều kiện hậu đãi thế này, tôi cảm thấy
bọn họ sẽ giao cho xí nghiệp trong nước thì hay hơn.
- Ha ha
ha, Bob à, anh chuẩn bị tiền cơm đi, đến khi đám người kia dù biết phải
tổn thất cũng phải giao hạng mục cho chúng ta thì anh sẽ biết.
Bob không nói thêm điều gì, tuy trong lòng hắn cho rằng Richard lần này nhất định sẽ thất bại, thế nhưng cấp bậc nhỏ hơn ép hắn phải phục tùng.
Richard nhìn bộ dạng rời đi của Bob, hắn nở nụ cười đắc ý rồi khẽ lẩm bẩm:
- Bạn tốt của tôi, ở phương diện đầu tư thì anh rõ ràng là chuyên gia, thế nhưng trong chuyện này thì anh kém tôi rất nhiều.
- Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Richard đơn giản thu thập văn kiện, sau đó trầm giọng mời vào.
Nữ thư ký tóc vàng đi vào rất thanh nhã, nàng mỉm cười với Richard, sau đó dùng giọng báo cáo nói:
- Giám đốc, vừa rồi tôi đã liên hệ, ngày mai có hai chuyến bay đến tỉnh Sơn Nam, một vào lúc mười giờ sáng, một là vào lúc năm giờ chiều.
Richard cười cười nói:
- Ngày mai chúng ta sẽ đi.
"Ngày mai sao?"
Nữ thư ký giật mình trong nháy mắt, sau đó nàng trầm giọng nói với Richard:
- Không phải chúng ta hẹn đối phương trong ngày mai sao?