- Cái này cô không cần xen vào, chỉ cần xử lý theo những gì tôi nói là được.
Richard vung tay lên dùng giọng không mấy vui vẻ nói.
Nữ thư ký tất nhiên không dám làm cho giám đốc của mình mất hứng, tuy
nàng có quan hệ không tầm thường với Richard, thế nhưng khi làm việc
cũng không dám vượt rào. Sau khi sắp xếp tư liệu vào cặp văn kiện cho
Richard thì nàng mới mở miệng xin chỉ thị:
- Nếu như đối phương gọi điện thoại đến, chúng ta giải thích như thế nào?
- Nói cho bọn họ biết, vé máy bay của chúng ta không mua được.
Richard nói đến đây thì dùng giọng tự đắc nói:
- Emily, có một số việc mà cô không cần phải giải thích quá nhiều, cô
phải nhớ, bây giờ là bọn họ đang cầu chúng ta đầu tư vào tỉnh Sơn Nam.
- Tôi biết rồi...
Nữ thư ký Emily khẽ gật đầu, sau đó bước ra khỏi phòng làm việc của Richard.
Vương Tử Quân đi ra khỏi sân bay và cảm thấy rất thân thiết, hắn lại
đạp chân lên đất tỉnh Sơn Nam, hắn thật sự có chút kích động. Tuy thời
gian học tập đã được tiến hành hơn một nữa, thế nhưng hẵn vẫn cảm thấy
mình rời khỏi nơi này rất lâu rồi.
- Bí thư Vương.
Đổng Trí Tân nhanh chóng tiến lên đón chào, ở bên cạnh hắn không những
có Khương Long Cương và Lý Đức Trụ, còn có vài người Tống Ích Dân và Lý
Nhị Bình. Nếu như cán bộ thành phố La Nam mà thấy tình huống này, cứ
tưởng rằng nơi đây đang chuẩn bị mở hội nghị thường ủy.
Khi
thấy những người kia đứng nơi đó mỉm cười nhìn về phía mình, Vương Tử
Quân dù có chút không thoải mái thế nhưng trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười. Đồng thời hắn cũng thầm an ủi chính mình:
"Sở dĩ người ta đến
cũng là vì một vị lãnh đạo đứng đầu thành phố như mình còn khống chế
được thế cục, nếu như không có người đến tiếp đón anh, như vậy mới thật
sự là vấn đề!"
- Bí thư Vương, đã đến giờ cơm, tôi thấy hay là chúng ta dùng cơm trước rồi quay về thành phố La Nam?
Đổng Trí Tân vừa tiếp nhận hành lý của Vương Tử Quân giao cho Khương Long Cương vừa khẽ dùng giọng đề nghị nói.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ rồi gật đầu nói:
- Được rồi, chúng ta đi dùng cơm cái đã.
Đoàn người leo lên ba chiếc, trong đó Đổng Trí Tân và Khương Long Cương cùng leo lên chiếc xe số một thị ủy La Nam của Vương Tử Quân. Sau khi
lên xe thì Đổng Trí Tân khẽ nói:
- Bí thư Vương, chủ tịch Hà vốn
cũng muốn đến tiếp đón ngài, thế nhưng chủ tịch Trần của ủy ban nhân dân tỉnh đến kiểm tra công tác của thành phố La Nam chúng ta, thế nên anh
ấy không đi được.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Trí Tân, tôi quay về là một sự việc rất bình thường, sau này cũng không cần cho nhiều người đến đón tôi như vậy.
Đổng Trí Tân mở miệng xưng vâng nhưng trong lòng thầm cười khổ không
thôi. Lần này đến tiếp đón Vương Tử Quân cũng không phải là hắn khởi
xướng, khi hắn nghe được tin tức Vương Tử Quân sắp quay về, trước tiên
hắn đưa Khương Long Cương và Lý Đức Trụ đến sân bay. Không ngờ hắn vừa
ra khỏi thành phố La Nam thì gặp ngay Lý Nhị Bình, vị thường ủy thị ủy
là nữ duy nhất trong thành phố La Nam càng tự nhiên hào phóng nói với
hắn:
- Thư ký trưởng Đổng, bí thư Vương sắp quay về, chúng ta nên cùng nhau đi tiếp kiến.
Vị trí của Đổng Trí Tân thấp hơn so với Lý Nhị Bình, hơn nữa người ta
đi đón bí thư Vương, hắn cũng không có lý do gì để từ chối, vì vậy cũng
chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Khi chạy trên đường cao tốc thì
Đổng Trí Tân còn gặp Tống Ích Dân, còn có Lữ Hâm Sâm vội vàng chạy đến,
khi đến thành phố Sơn Viên thì gặp những người khác đang chờ sẵn...
- Đúng rồi, đại biểu của công ty Miyanda khi nào thì đến?
Vương Tử Quân mặc dù nói ra yêu cầu với Đổng Trí Tân, thế nhưng cũng
không thể trách Đổng Trí Tân được, thế nên câu tiếp theo thì chuyển chủ
đề.
- Bí thư Vương, chiều nay sẽ đến. Tôi nghe người của văn phòng tỉnh ủy nói, công ty Miyanda không mua được vé máy bay.
Đổng Trí Tân thấy Vương Tử Quân thay đổi chủ đề thì vội vàng trả lời.
- Không mua được vé máy bay?
Vương Tử Quân lặp lại lời nói của Đổng Trí Tân, trong giọng nói có vài phần lạnh nhạt.
Có thể mua được vé máy bay hay không thì Vương Tử Quân căn bản là biết
rất rõ ràng. Hắn là người từ trên máy bay mới đi xuống, hắn biết trên
máy bay có hai ba vị trí để trống.
Công ty Miyanda có bao
nhiêu người, không phải còn có thể thuê cả máy bay sao? Không cần nghĩ
cũng biết biểu hiện của công ty Miyanda vào lúc này chính là muốn ép
người, nếu bọn họ cứ tỏ thái độ hờ hững không vội vàng như vậy, kết quả
cuối cùng chính là thu được nhiều lợi ích hơn.
Đổng Trí Tân
cũng biết rõ điều này, nhưng hắn không nói ra. Tuy hắn không phải là
người chủ quản hạng mục khu hậu cần thành phố La Nam, thế nhưng trên cơ
bản thì những chuyện to nhỏ của sự việc căn bản đều không chạy ra khỏi
lỗ tai của hắn. Hắn nghe một nhân viên công tác trong văn phòng thị ủy
nói, buổi sáng hôm nay trong tỉnh còn có một chỉ thị, đó là yêu cầu phía thành phố La Nam làm tốt công tác tiếp đãi hoan nghênh đoàn công tác
của công ty Miyanda. Sau khi dùng cơm xong thì điện thoại của Vương Tử
Quân vang lên, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó cười nói:
- Chào chủ tịch Thạch.
- Tử Quân, tôi nghe nói cậu đã về rồi à?
Thạch Kiên Quân hàn huyên vài câu với Vương Tử Quân thì cười hỏi.
Vương Tử Quân cũng không che giấu nói:
- Vừa mới quay về để xử lý vài sự việc.
Thạch Kiên Quân cười nói:
- Ừ, Tử Quân, bây giờ tuy cậu đã thoát ly công tác để học tập, thế
nhưng cũng không thể vứt bỏ công tác của thành phố La Nam cho được. La
Nam là thành phố trọng tâm của khu vực phía nam, thành phố các cậu cần
phải đẩy mạnh tác dụng thúc đẩy kinh tế khu vực phát triển. Tuy trong
thời gian qua thành phố La Nam phát triển rất nhanh thế nhưng cần phải
cố gắng hơn, cố gắng đưa tổng sản lượng tiến lên một bậc thang mới.
Thạch Kiên Quân dù nói rất khách khí thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể căn cứ vào đó để tìm hiểu được ý nghĩa của nó. Rõ ràng nếu muốn La Nam
tiếp tục đẩy mạnh phát triển kinh tế, La Nam cần làm tốt công tác phát
triển công nghiệp.
Nhưng với địa vị của Vương Tử Quân vào lúc hiện tại, Thạch Kiên Quân căn bản không thể nào trực tiếp mở miệng.
Vương Tử Quân thầm suy nghĩ, ngoài miệng lại cười nói:
- Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng,
thành phố La Nam cũng không làm cho ngài phải thất vọng.
-
Người khác nói thì tôi sẽ không tin, thế nhưng Tử Quân cậu mở miệng thì
rõ ràng là không thể nghi ngờ, tôi sẽ chờ tin tức tốt đến từ cậu.
Thạch Kiên Quân nói đến đây thì mỉm cười phát ra lời mời:
- Hai ngày tới nếu cậu có rảnh thì đến chỗ tôi uống vài ly.
- Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nghe lời kêu gọi của lãnh đạo.
Thạch Kiên Quân biểu hiện cực kỳ khách khí, Vương Tử Quân tất nhiên cũng chỉ có thể mở miệng khách khí theo.
Đổng Trí Tân luôn đứng bên cạnh nghe đoạn đối thoại giữa Vương Tử Quân
và Thạch Kiên Quân, tuy hắn chỉ nghe được những lời của Vương Tử Quân,
thế nhưng lại có thể căn cứ vào đó để đoán được nội dung. Hắn nghĩ đến
lời nói của Thạch Kiên Quân, thế là thầm nghĩ vị trí khác biệt thì thật
sự sinh ra nhiều khác biệt, chủ tịch Hà chỉ sợ là vĩnh viễn không thể
nào tìm được đãi ngộ như của bí thư Vương.