Chính mình nên giúp đỡ ai? Đường Cảnh Ung đã có tính toán của mình, thế nhưng hắn căn
bản không ném ra lá phiếu của mình quá nhanh. Hăn biết rõ hội nghị
thường ủy căn bản không bao giờ giữ được bí mật, chỉ đển giai đoạn mấu
chốt ném lá phiếu của mình ra, như vậy mới làm cho người ta hiểu tầm
quan trọng của mình.
Vì vậy Đường Cảnh Ung đang chờ.
Khi Đường Cảnh Ung đang chờ đợi, phó chủ tịch thường vụ Trương Đông Viễn đã đưa tay lên theo chủ tịch Thạch Kiên Quân.
Chủ tịch và phó chủ tịch thường vụ tỉnh cùng tỏ thái độ, đã đại biểu cho thái độ của ủy ban tỉnh, thái độ này làm cho Hào Nhất Phong rất khó
chịu. Trước kia khi lão làm chủ tịch tỉnh, ủy ban tỉnh luôn nằm trong
tay lão, thế nhưng khi lão tiến lên làm bí thư tỉnh ủy, ủy ban tỉnh đã
chuyển sang tay của Thạch Kiên Quân.
- Tôi đồng ý cho thành phố La Nam làm thành phố trọng tâm.
Lý Dật Phong khẽ cười, hắn nâng bàn tay của mình lên.
Đã có ba phiếu tán thành, Đường Cảnh Ung nhìn về phía Hào Nhất Phong, hắn muốn xem Hào Nhất Phong có phản ứng gì.
Nhưng Đường Cảnh Ung lại phải thất vọng, Hào Nhất Phong rất bình tĩnh,
căn bản không có vấn đề gì, giống như không thèm quan tâm.
Chẳng lẽ tình huống sớm nằm trong dự đoán của Hào Nhất Phong? Khi Đường
Cảnh Ung đang có ý nghĩ như vậy, hắn phát hiện Thạch Kiên Quân và Trương Đông Viễn đều nhìn về phía mình.
Tuy Đường Cảnh Ung vừa mới đến tỉnh Sơn Nam, thế nhưng đám người ngồi
đây lại hiểu rõ về lai lịch của hắn, đặc biệt là Thạch Kiên Quân và
Trương Đông Viễn càng hiểu vì sao hắn đi vào thành phố La Nam. Tất nhiên nó có liên quan đến Vương Tử Quân, bây giờ sự việc có liên quan đến
thành phố La Nam, bọn họ cần Đường Cảnh Ung tỏ thái độ.
Nhưng ánh mắt của Đường Cảnh Ung căn bản là giống như không thấy, trên mặt vẫn treo nụ cười nhạt.
Đường Cảnh Ung muốn bỏ lá phiếu cuối cùng, thông qua lá phiếu này để làm cho đám thường ủy tỉnh ủy hiểu độ nặng của hắn.
Khi Thạch Kiên Quân thu hồi ánh mắt, thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ
chức vừa mới đến nhận chức là Lữ Tiến Binh chậm rãi giơ tay lên.
- Tôi đồng ý cho thành phố La Nam làm thành phố trọng tâm của khu vực
phía nam, tôi cảm thấy thành phố La Nam càng có tác dụng mạnh mẽ trên
phương diện thúc đẩy kinh tế khu vực phát triển.
Lữ Tiến Binh nhấc tay cũng không nằm ngoài dự đoán của Hào Nhất Phong,
nhưng trước khi hội nghị thường ủy này được mở, lão, đã tính toán số
phiếu giúp đỡ cho thành phố La Nam, thậm chí còn tính cả Đường Cảnh Ung
vào bên trong.
Mặc kệ Đường Cảnh Ung có nhấc tay hay không, kết quả năm phiếu đã xem
như được quyết định. Hào Nhất Phong nhìn cánh tay của Lữ Tiến Binh, sau
đó đưa mắt nhìn Đường Cảnh Ung.
Đường Cảnh Ung hiểu vì sao Hào Nhất Phong lại nhìn mình, nhưng hắn đã có tính toán riêng, thế nên lại cúi đầu. Hắn không muốn thay đổi lập
trường của mình, vì thế không muốn chống lại ánh mắt của Hào Nhất Phong, nhưng hắn còn chưa giơ tay, hắn đang chờ vào giây phút quyết định cuối
cùng.
- Tôi giúp đỡ thành phố La Nam.
Khi Đường Cảnh Ung đang bối rối sẽ là ai tiếp theo giúp đỡ thành phố La
Nam, chợt có người lên tiếng. Khi âm thanh vang lên, bí thư ủy ban tư
pháp tỉnh ủy Lật Tử Đạo đã giơ tay lên.
Lật Tử Đạo nhấc tay làm cho Đường Cảnh Ung chấn động tâm thần, hắn cảm
thấy cơ hộ của mình đã đến. Chỉ cần hắn có thể dứt khoát đưa tay, như
vậy sẽ có thể hoàn toàn nổi bật chính mình trong tỉnh Sơn Nam.
- Tôi giúp đỡ thành phố La Nam.
Khi Đường Cảnh Ung nâng ly trà lên uống nước, chợt nghe thấy có người
lên tiếng. Khi âm thanh vang lên, một vị thường ủy mặc quân phục đã giơ
tay lên.
Lật Tử Đạo giơ tay làm cho Hào Nhất Phong sinh ra cảm giác như mắc nghẹn nơi cuống họng, lão đưa mắt nhìn mà biểu hiện cực kỳ phức tạp. Lão biết rõ vì sao Lật Tử Đạo lại như vậy, vừa rồi mình không giúp đỡ Lật Tử Đạo ở phương diện thành phố trọng tâm ở khu vực phía tây, thế nên chính
mình mất đi một đồng minh. La Nhân Uy đi theo mình, thế cho nên Lật Tử
Đạo mới quyết định cho mình một đao.
Nhưng Hào Nhất Phong càng không ngờ vị thường ủy tỉnh ủy là chính ủy
quân khu Sơn Nam lại giúp đỡ thành phố La Nam. Phải biết rằng từ khi lão tiến lên làm bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, vị thường ủy tỉnh ủy trong quân
ngũ này luôn lấy ý kiến của lão làm tiêu chuẩn.
Hào Nhất Phong nhìn sáu cánh tay đưa lên, vẻ mặt lão chợt trở nên ảm
đạm, ánh mắt chuyển lên vài người, thầm ước định tình hình. Cục diện như thế này căn bản không còn ý nghĩ với thành phố Tam Hồ, nếu muốn hợp lực tranh thủ thì khó khăn là rất lớn. Nếu biết rõ không thể làm gì, căn
bản không bằng thuận theo đà phát triển, xem như lão lần này đã bại.
Ánh mắt Quan Vĩnh Hạ cũng nhìn về phía Hào Nhất Phong, kết quả như vậy
thật sự rất bất ngờ với hắn. Trước khi tổ chức hội nghị thường ủy thì bí thư Nhất Phong đã từng tham khảo ý kiến của vài vị thýờng ủy tỉnh ủy về thành phố trọng tâm của khu vực phía nam, ðiều này hắn hiểu rất rõ. Bây giờ hội nghị thường ủy được mở, kết quả biểu quyết lại là như vậy,
chẳng lẽ mình thiếu suy đoán, thiếu khứu giác chính trị? Ngay cả vị
thường ủy trong quân ngũ cũng bỏ phiếu cho Vương Tử Quân.
Khi Quan Vĩnh Hạ đang suy tư về tình huống kỳ quái đang diễn ra, lúc này Đường Cảnh Ung cũng chậm rãi giơ tay lên. Dù là giơ tay nhưng Đường
Cảnh Ung lại cảm thấy gương mặt mình đang rất nóng.
Có sự khác biệt giữa dệt hoa trên gấm và giúp đỡ nhau lúc khốn khó, lúc
này nếu như vị thường ủy trong quân ngũ không tỏ thái độ, chính Đường
Cảnh Ung giơ tay giúp đỡ, như vậy sẽ là giúp đỡ lúc khốn khó. Nhưng bây
giờ thế cục là thành phố La Nam đã thắng, mình có giơ tay cũng chỉ tính
là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Nhưng cho dù là dệt hoa trên gấm thì Đường Cảnh Ung cũng phải có tư thái thật tốt, dù sao thì trong tỉnh Sơn Nam cũng có nhiều người biết hắn sở dĩ có thể trở thành phó bí thư tỉnh ủy cũng là vì tác dụng quan trọng
của Vương Tử Quân. Nếu như lúc này mình không ủng hộ Vương Tử Quân, có
lẽ người đi theo mình sẽ cảm thấy tâm tình nguội lạnh, hành vi như vậy
là tối kỵ trong quan trường.
Khi Đường Cảnh Ung buồn bực đưa tay, hội nghị thường ủy lần này được thông qua với bảy phiếu giúp đỡ cho thành phố La Nam.
Có mười một vị thường ủy tỉnh ủy, bảy lá phiếu giúp đỡ thành phố La Nam, dù là Hào Nhất Phong cũng không thay đổi được kết quả này. Lão nhìn ánh mắt nhìn về phía mình của đám người La Nhân Uy, trên mặt lão chợt xuất
hiện nụ cười.
- Nếu đã có bảy đồng chí định vị thành phố La Nam làm thành phố trọng
tâm của khu vực phía nam, như vậy chúng ta xác định La Nam là thành phố
trọng tâm thúc đẩy kinh tế khu vực phía nam tỉnh Sơn Nam.
Hào Nhất Phong nói rồi quay sang Trương Đông Viễn:
- Chủ tịch Đông Viễn, dựa theo yêu cầu của thượng cấp, anh cần phải lập danh sách đưa lên trên, nhất định phải làm cho thật tốt.
Trương Đông Viễn lúc này mới thở dài một hơi, lúc bắt đầu lão cảm thấy
lo lắng cho tình cảnh của thành phố La Nam. Số liệu về khu du lịch Cô
Yên Sơn mà Vương Tử Quân đưa cho lão đã giảm đi một phần áp lực từ hạng
mục sản xuất tivi của thành phố Tam Hồ, thế nhưng lão vẫn không nắm chắc chiến thắng ở hội nghị thường ủy hôm nay.
Lúc này thế
cục đã kết thúc, hào nhất phong căn bản không vận dụng quyền phủ quyết
của lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, như vậy sự việc trên cơ bản đã được xác
định. Như vậy ban ngành thượng cấp sẽ căn bản không thể chối bỏ danh
sách do địa phương đưa lên.
- Tôi sẽ nhanh chóng đăng báo lên trên.
Trương Đông Viễn cười cười với Hào Nhất Phong rồi trầm giọng nói.
Khi La Nam được xác định là thành phố trọng tâm, hội nghị thường ủy lần
này cơ bản đã kết thúc. Sau khi Hào Nhất Phong tuyên bố tan họp, Đường
Cảnh Ung theo sát Thạch Kiên Quân rời khỏi phòng họp.
- Chủ tịch Thạch, tôi đã đến tỉnh Sơn Nam được một thời gian, còn chưa
có cơ hội trò chuyện với anh. Tôi muốn hỏi khi nào thì anh rảnh, chúng
ta nói chuyện một chút?
Thạch Kiên Quân có biểu hiện rất sinh động với sự chủ động của Đường Cảnh Ung, hắn cười ha hả nói:
- Chỉ cần bí thư Đường có rảnh, tôi có thể phụng bồi ngài bất cứ khi nào.
Khi đám thường ủy tỉnh ủy nối đuôi nhau đi ra, bầu không khí căng thẳng
vừa rồi của hội nghị thường ủy đã xem như hòa hoãn trở lại. Sau khi thu
dọn xong vài thứ, Quan Vĩnh Hạ đi đến phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong.
- Bí thư Nhất Phong.
Quan Vĩnh Hạ nhìn Hào Nhất Phong ngồi uy nghiêm trong phòng làm việc, hắn khẽ lên tiếng chào hỏi.
- Vĩnh Hạ đến đấy à, mời anh ngồi.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu nói chuyện với Quan Vĩnh Hạ, căn bản không có gì khác biệt.
Trước khi Quan Vĩnh Hạ đến phòng làm việc của Hào Nhất Phong thì hắn đã
suy nghĩ ra nhiều lời để nói, nhưng lúc này thấy Hào Nhất Phong ngồi
nghiêm chỉnh trên ghế, hắn lại cảm thấy mình đến không đúng lúc.
- Vĩnh Hạ, sự việc còn chưa kết thúc, anh vội vàng làm gì?
Hào Nhất Phong giống như biết rõ Quan Vĩnh Hạ muốn nói điều gì, thế là lão mỉm cười dùng giọng thản nhiên nói.
Trong phòng làm việc của mình ở thành phố Sơn Viên, Hà Khởi Duệ mặc tây
trang màu tro, đeo cà vạt màu xanh, ăn mặc cực kỳ có tinh thần. Dù đang
uống trà nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ bất an, thỉnh thoảng nhìn gương
mặt của bí thư Vương Tử Quân ở bên cạnh mình, hy vọng có thể nhìn ra
được chút vấn đề gì đó.
Vương Tử Quân mặc áo trắng, bộ dạng nhàn nhã. Hà Khởi Duệ thấy vẻ mặt bí thư Vương rất bình tĩnh, giống như một vùng nước lặng, hắn nhìn vài
lượt nhưng căn bản lại không tìm ra được trên gương mặt đó có bất kỳ
điều gì khiến mình cần lưu tâm. Lúc này hắn chợt sinh ra cảm giác bức
bối, muốn nới rộng cà vạt, một bộ tây phục mặc trên người thật sự không
được tự nhiên.
Ngày bình thường khi gặp chuyện lớn thì Hà Khởi Duệ luôn mặc tây phục và đeo cà vạt, bây giờ hắn tuy ăn mặc chính thống, nhưng khi nhìn sang
Vương Tử Quân lại cảm thấy bí thư rất bình thường mà lại có sức hút rất
lớn.
- Bí thư Vương, anh nghĩ xem...
Hà Khởi Duệ cuối cùng cũng không thể tiếp tục căng cứng, hắn do dự một chút rồi hỏi một câu.
Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn biết Hà Khởi Duệ muốn nói điều gì. Hắn không chờ cho đối phương nói xong mà lên tiếng cản lại:
- Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, lúc này đã tổ chức hội nghị thường ủy, cũng không phải là hai chúng ta có thể quyết định được có thành
công hay không.
Hà Khởi Duệ thở dài một hơi, hắn lại ngồi xuống ghế. Sự việc thành phố
trọng tâm rõ ràng là chuyện lớn sau khi hắn tiến lên làm quyền chủ tịch
thành phố La Nam, nếu như sự việc không thành, chỉ sợ sẽ có người đâm
đao sau lưng hắn.
- Bí thư Vương, ngài cảm thấy chúng ta có bao nhiêu cơ hội để thắng đây?
Hà Khởi Duệ nói vài cầu không liên quan đến Vương Tử Quân, sau đó lại tiếp tục mở miệng trầm giọng nói.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt chờ mong của Hà Khởi Duệ, thầm nghĩ con người
dù lòng dạ sâu sắc thế nào, chỉ cần có liên quan đến lợi ích của bản
thân mình, chỉ sợ sẽ khó giữ được sự bình tĩnh.
Vì thế dù là một người có kinh nghiệm quan trường mạnh mẽ, thế nhưng rất đễ phạm vào sai lầm này. Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy rồi nói:
- Tôi cũng không biết.
Hà Khởi Duệ nở nụ cười ngượng ngùng, hắn biết rõ Vương Tử Quân căn bản
không muốn trả lời, nếu chính mình tiếp tục truy vấn thì rõ ràng là có
chút thất lễ.
- Tút tút tút.
Khi Hà Khởi Duệ ngồi xuống, chuông điện thoại của Vương Tử Quân chợt
vang lên. Hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là một tin nhắn, số điện
thoại không có trong danh bạ, rõ ràng là một người không thường xuyên
liên lạc.
Vương Tử Quân mở tin nhắn ra xem, hắn thấy bên trong có sáu chữ: “ Thành phố La Nam được chọn! “
Tuy chỉ là sáu chữ nhưng lại làm cho tâm tình của Vương Tử Quân chợt sôi trào, tuy đến nay hắn vẫn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng cũng
thật rất quan tâm và không yên về sự kiện này.
Dù sao thì việc xác định thành phố trọng tâm cũng có ảnh hương trực tiếp đến sự phát triển của La Nam, lần này lại càng có một tranh chấp lớn
giưa La Nam và Tam Hồ. Hơn nữa Vương Tử Quân cũng căn bản không thể nắm
chắc phần thắng
Tuy trước đó Vương Tử Quân đã làm nhiều công tác, nhưng sự việc có thành hay không lại là hai chuyện khác nhau.
Hà Khởi Duệ nhìn Vương Tử Quân đang ngây cả người, hắn không nhịn được phải hỏi:
- Bí thư Vương, làm sao vậy?
Hà Khởi Duệ đã ý thức được có việc gì xảy ra, hắn vội vàng hỏi, chợt cảm thấy hai chân của mình có chút co rút.
Câu hỏi của Hà Khởi Duệ làm cho Vương Tử Quân thức tỉnh khỏi trạng thái
trầm ngâm, hắn nhìn vào ánh mắt chờ mong của Hà Khởi Duệ, sau đó trầm
ngâm giây lát rồi cười nói:
- Đã chiến thắng.
Hà Khởi Duệ có chút ngây ngốc, nụ cười trên mặt như nở rộ. Lúc này Hà
Khởi Duệ giống như không còn là một chủ tịch thành phố, hắn xiết chặt
tay Vương Tử Quân dùng giọng vui sướng nói:
- Chúng ta thắng rồi sao?
- Đúng vậy, chúng ta thắng!
Vương Tử Quân gật đầu nói, vẻ mặt vui sướng.
Tin tức truyền bá rất nhanh, chỉ mười phút sau thì đám người đi cùng với Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên đều tỏ ra cực kỳ vui sướng.
- Bí thư Vương, chủ tịch Hà, đây là chuyện vui lớn, chúng ta nên chúc mừng mới được.
Chủ nhiệm Lưu Xã Quân của khu thường trú thành phố La Nam ở Sơn Viên thấy hai vị lãnh đạo vui vẻ thì cũng mở miệng góp lời.
Quan trường La Nam đã biết rõ phong cách của Vương Tử Quân, tin tức vừa
được truyền ra thì có người nói đã lĩnh giáo được bản lĩnh cứng ngắc của bí thư Vương. Theo sau đó còn có rất nhiều câu nói, tất nhiên có cả
những lời đồn thổi dân gian. Gần đây dân chúng cực kỳ thẳng tính, thà
tin lời đồn cũng không tin những lời tuyên truyền của chính quyền. Điều
này cũng không thể trách nhân dân, vì làm quan thường bác bỏ tin đồn,
thế nhưng cuối cùng đó lại là sự thật, thậm chí chuyện xấu còn nhiều
hơn, dĩ nhiên là không có ai thèm tin.
Hơn nữa Vương Tử Quân đến thành phố La Nam chỉ có vài động tác đã thay
đổi diện mạo của cả thành phố, khuynh hướng dư luận tất nhiên sẽ dồn về
phía vị bí thư trẻ tuổi của mình.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó hắn dùng giọng cung kính nói:
- Chào chủ tịch Thạch.
- Tử Quân, lần này thành phố La Nam được chỉ định làm thành phố trọng tâm, thật sự cũng không phải dễ dàng gì.
Thạch Kiên Quân nói mang theo nụ cười, âm thanh truyền đến từ đầu dây
bên kia khá vang dội, rõ ràng là tâm tình của chủ tịch Thạch là rất tốt.