Người trong
quan trường đều biết rõ một sự thật, làm lãnh đạo đều có một công năng
đặc dị, những lời giống như vậy thường làm cho người ta sinh ra cảm xúc.
Vương Tử Quân có thể tưởng tượng được ngoài thành phố La Nam thì các
thành phố khác cũng được lãnh đạo gọi điện thoại chúc mừng như vậy.
Thạch Kiên Quân gọi điện thoại đến vào lúc này có ý nghĩ gì, Vương Tử
Quân hiểu rất rõ, thế là hắn cười nói:
- Thành phố La Nam chúng tôi sở dĩ có thể trở thành thành phố trọng tâm
chủ yếu là nhờ sự cố gắng giúp đỡ của chủ tịch Thạch. Ngài cứ yên tâm,
chúng tôi nhất định sẽ dùng toàn lực triển khai mở rộng công tác, sẽ
tuyệt đối không làm cho lãnh đạo ủy ban tỉnh mất mặt.
Thạch Kiên Quân cười càng thêm thoải mái, người ta nhắc đến ủy ban tỉnh
thường phải kèm theo cả tỉnh ủy, Vương Tử Quân khônng nói đến tỉnh ủy,
tất nhiên Thạch Kiên Quân hiểu ý nghĩa cả nó là gì.
- Công tác làm không thể hết được, chúng ta cần chú tâm công tác, đồng thời cũng phải chú ý nghỉ ngơi.
Thạch Kiên Quân vừa nói lời khuyến khích vừa tiếp tục lên tiếng:
- Tôi nghe nói món ăn thành phố La Nam rất đặc sắc, tối nay vừa vặn không có việc gì, chúng ta cùng dùng cơm được không?
- Chủ tịch Thạch, món ăn thành phố La Nam thật sự rất ngon, cũng không
phải tự thổi phồng. Tối hôm nay tôi đi đón ngài, cũng mong ngài có thể
tuyên truyền cho món ngon của thành phố La Nam.
Thạch Kiên Quân đã nói như vậy, Vương Tử Quân sao còn không hiểu rõ? Hắn nhanh chóng bò lên chiếc thang mà Thạch Kiên Quân đã dựng sẵn cho mình.
Thạch Kiên Quân cười ha hả hai câu, sau đó cũng không cần Vương Tử Quân phải đi đón, tự mình hẹn thời gian chạy đến.
Đám người ngồi trong phòng nhìn Vương Tử Quân đang mở miệng nói chuyện
vui vẻ với chủ tịch tỉnh mà không khỏi cực kỳ hâm mộ, đặc biệt là Hà
Khởi Duệ. Dù hắn là quyền chủ tịch thành phố La Nam, thế nhưng lại có
quan hệ rất bình thường với chủ tịch Thạch Kiên Quân. Lúc này thấy Vương Tử Quân nói chuyên không quá câu thúc với lãnh đạo trực tiếp của mình,
vì La Nam trở thành thành phố trọng tâm mà Thạch Kiên Quân chạy đến chúc mừng, rõ ràng thái độ của Thạch Kiên Quân với Vương Tử Quân căn bản
không phải chỉ đơn giản là cấp trên và cấp dưới mà thôi.
Khi Vương Tử Quân phân phó Lưu Xã Quân chuẩn bị một bàn tiệc các món ăn
La Nam, đúng lúc này điện thoại lại vang lên lần nữa. Người gọi điện
thoại đến lần này là Đường Cảnh Ung, lúc này bí thư Đường liên tục mở
miệng chúc mừng La Nam tiến lên làm thành phố trọng tâm, cũng dùng giọng mờ mịt nói mình đã vung tay xuất lực trợ giúp cho Vương Tử Quân ở sự
kiện này.
Vương Tử Quân đã hiểu rõ tình hình ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy hôm nay, hắn cũng không phác ý kiến của Đường Cảnh Ung, chỉ dùng giọng khách khí tỏ vẻ cảm tạ mà thôi.
Đường Cảnh Ung khiêm tốn vài câu với lời cảm tạ của Vương Tử Quân, sau
đó vui vẻ tiếp nhận. Sau đó hắn nói ra lời giao ước với Vương Tử Quân,
nhất định phải cho hắn thời gian chúc mừng Vương Tử Quân.
Giống như một con sóng thủy triều liên tục kéo đến, theo sát điện thoại
của Đường Cảnh Ung chính là phó chủ tịch thường vụ tỉnh Trương Đông Viễn và bí thư ủy ban tư pháp Lật Tử Đạo, những người này đều gọi điện đến
số máy của Vương Tử Quân.
Có người vui tất nhiên sẽ có người mất hứng, Lâm Trường Công chính là
một trong những người như vậy. Hắn nhận được tin tức chậm hơn Vương Tử
Quân mười phút, đây chính là một nhân viên văn phòng tỉnh ủy là người
thành phố Tam Hồ gọi điện thoại cho hắn.
Vì sự kiện thành phố trọng tâm lần này mà Lâm Trường Công đã bỏ ra sức
lực rất lớn, vì thế mà hắn đã đến thăm nom khá nhiều người, làm ra bước
đệm cho mình sau khi rời khỏi thành phố Tam Hồ, gia tăng cho mình chút
công tích.
Công ty Thần Huy đã quyết định sẽ đầu tư vào hai tỷ, Lâm Trường Công khi đó đã cho rằng kết cục đã định. Khi ngân hàng cho vay hơn một tỷ quá dễ dàng, Lâm Trường Công chợt cảm thấy lực lượng mình áp súc lâu nay đã có tác dụng.
Bên trong Lâm Trường Công nhận được sự giúp đỡ của bí thư Nhất Phong,
bên ngoài có sự giúp đỡ của công ty Thần Huy, hơn nữa năng lực kinh tế
của Tam Hồ lại mạnh nhất phía nam. Thế cho nên lâm trường công căn bản
cảm thấy thành phố Tam Hồ toàn thắng làm thành phố trọng tâm.
Vì vậy sau khi nghe tin thì Lâm Trường Công thiếu chút nữa đã cho rằng
vị trưởng phòng này đang nói đùa với mình, nhưng khi hắn dùng điện thoại liên lạc với vài vị chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, tâm tình của hắn chợt
trầm xuống.
Bảy phiếu tán thành, La Nam toàn thắng.
Bí thư Nhất Phong dù nói ra vài lời về thành phố Tam Hồ, thế nhưng lại không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
La Nam đã là thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam, như vậy sau này thành phố Tam Hồ đừng hòng đuổi theo tiến độ của thành phố La Nam. Lâm Trường Công xụi xuống ghế như mất hết xương cốt, trong đầu liên tục lóe lên
nhiều ý nghĩ.
Khi những ý nghĩ kia lóe lên trong đầu thì Lâm Trường Công chợt nở nụ
cười trào phúng, thầm nghĩ mình một lòng chuẩn bị đường về hưu, đã tính
đường lui sẵn sàng, nhưng tất cả phải có liên quan đến chuyện hắn biến
thành phố Tam Hồ thành thành phố trọng tâm. Sau đó hắn về hưu, thành phố Tam Hồ có tiếp tục phát triển thế nào cũng không liên quan với hắn.
Hơn nữa lần này Lâm Trường Công cũng không có quá nhiều thiệt thòi, dù
không trở thành thành phố trọng tâm, thế nhưng một hạng mục hai tỷ đầu
tư vào thành phố Tam Hồ, xem như là một thắng lợi cho thành phố Tam Hồ.
Khi Lâm Trường Công đang an ủi mình, chuông điện thoại chợt vang lên.
Hắn đã lấy lại thăng bằng cho mình, thế là chậm rãi nhấc điện thoại lên.
- Chào bí thư Lâm, tôi là Nguyễn Chấn Nhạc.
Một giọng nói và làn điệu quen thuộc truyền vào trong tai Lâm Trường Công.
Lâm Trường Công biết rõ mục đích mà Nguyễn Chấn Nhạc cổ xúy cho thành
phố Tam Hồ tiến hành tranh cướp vị trí thành phố trọng tâm với La Nam,
nhưng hắn tình nguyện trở thành quân cờ đả kích La Nam của Nguyễn Chấn
Nhạc. Dù sao thì sau sự kiện này thành phố Tam Hồ vẫn nhận được nhiều
lợi ích.
Vì vậy tâm tư của Lâm Trường Công với Nguyễn Chấn Nhạc vẫn không có gì
thay đổi, sau khi nghe được âm thanh của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn cười cười nói:
- Chào bí thư Nguyễn.
- Bí thư Lâm, tôi đã nghe nói về sự việc phát sinh, không ngờ người kia ở thành phố La Nam lại làm thông công tác vi nhiều thường ủy tỉnh ủy như
vậy, xem ra chúng ta quá chủ quan rồi.
Nguyễn Chấn Nhạc khẽ nói một câu, sau đó tiếp tục kéo mình và Lâm Trường Công lại với nhau.
Lâm Trường Công dù biết kết quả không thoải mái nhưng cũng không thể
không bội phục thủ đoạn mạnh mẽ của vị bí thư thị ủy Liêu An Như. Dù thế nào thì người ta cũng được bảy người thường ủy tỉnh ủy ủng hộ, đó là
bản lĩnh của người ta.
- Đúng vậy, ôi cũng thật sự không ngờ.
Lâm Trường Công ứng phó một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt.
Lúc này đại cục đã định, Lâm Trường Công cũng không có tâm tư tranh cãi, vì thế hắn thật sự không còn hứng thú với chuyện này nữa.
Bản thân Nguyễn Chấn Nhạc là một cao thủ suy đoán tâm tư của người ta,
hắn có thể căn cứ vào lời nói của Lâm Trường Công để biết người này có
thái độ ra sao. Hắn chợt thay đổi chủ đề:
- Bí thư Lâm, chúng ta còn chưa hoàn toan thất bại, ngài ủ dột như vậy làm gì?
Còn chưa hoàn toàn thất bại? Hội nghị thường ủy đã cho ra quyết định, chính mình không nhận thua được sao?
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Lâm Trường Công chợt cười khổ một tiếng nói:
- Bí thư Nguyễn, chuyện này thành phố Tam Hồ cũng không còn tâm tư tranh chấp gì nữa, chẳng lẽ còn muốn chúng tôi chống lại quyết sách của hội
nghị thường ủy sao?
- Kết quả của hội nghị thường ủy chính là ý kiến của tỉnh Sơn Nam, ý
kiến này còn phải đưa lên cho thượng cấp phê chuẩn. Chỉ khi nào được
thượng cấp phê chuẩn mới trở thành thành phố trọng tâm, nếu không được
phê chuẩn, hoặc lãnh đạo thượng cấp thấy thành phố này không thể phát
huy tác dụng, như vậy sẽ có quyền chỉ định trực tiếp.
Nguyễn Chấn Nhạc mở miệng nói, lời nói của hắn thật sự có sức thuyết
phục rất lớn, đó chính là nói cho Lâm Trường Công biết, mình có người ở
bên trên.
Tâm tư Lâm Trường Công lại trở nên linh hoạt, tuy hắn cảm thấy Nguyễn
Chấn Nhạc nói có chút huyễn hoặc, nhưng đó lại là hy vọng cuối cùng của
thành phố Tam Hồ. Nếu thượng cấp cho ra quyết định, như vậy tỉnh ủy sẽ
không vì một thành phố trọng tâm mà phát sinh tranh chấp với lãnh đạo
trung ương.
- Bí thư Nguyễn, nếu sự việc thành công, tôi đại biểu cho vài triệu nhân dân thành phố Tam Hồ cảm tạ sự giúp đỡ của ngài. Ngài nói đi, có gì cần tôi làm, Lâm Trường Công tôi nếu có thể làm được sẽ tuyệt đối không hàm hồ.
Trên thế gian không có bữa cơm trưa miễn phí, tuy Lâm Trường Công biết
rõ Nguyễn Chấn Nhạc giúp mình là đả kích người nào đó, nhưng hắn vẫn
trầm giọng tỏ thái độ.
- Ha ha ha.
Tiếng cười của Nguyễn Chấn Nhạc thông qua điện thoại truyền vò trong tai Lâm Trường Công, ngay sau đó Nguyễn Chấn Nhạc đã trầm giọng nói:
- Bí thư Lâm, ngài nói gì vậy, chúng ta là bạn, tôi giúp anh là việc
phải làm, nếu anh còn khách khí như vậy, rõ ràng không xem tôi là bạn
rồi.
Lâm Trường Công dùng giọng khách khí nói thêm vài câu với Nguyễn Chấn
Nhạc rồi cúp điện thoại, nhưng lúc này hắn đã có sự chuyển biến, vẻ mặt
tươi tắn hơn.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Hào Tử Động đi vào phòng với vẻ mặt trầm trọng.
- Bí thư Lâm, vừa rồi bạn học của tôi gọi điện thoại đến, nói là thành phố Tam Hồ chúng ta...
Hào Tử Động nhìn Lâm Trường Công rồi trầm giọng nói.
Lâm Trường Công đã hiểu rõ vấn đề, hắn không chờ Hào Tử Động nói xong mà khoát tay nói:
- Chuyện này còn chưa kết thúc, anh ủ rũ cái gì? Anh thông báo cho các
đơn vị trong thành phố, công tác cho tốt, tuyệt đối không nên phát sinh vấn đề.
Lâm Trường Công nói đến đây thì khua tay với Hào Tử Động:
- Đặc biệt hạng mục của Thần Huy, tuyệt đối không nên cho ra chút cạm bẫy nào.