Vương Tử Quân thấy ông nội có chút mệt mỏi, thế là cảm thấy rất
đau thương, rất khó chịu, lại không dám mở miệng khóc, lòng dạ giống như bị vò nát vậy.
Vương Tử Quân nắm chặt bàn tay ông nội không buông, Vương lão gia tử giống như hiểu được tâm tình của hắn, lão cười nói:
- Ông tự biết rõ bản thân mình, Tử Quân à, cháu cũng đừng đau lòng. Từ
năm mười tám ông đã tham gia cách mạng, đã trải qua nhiều sinh tử, có
một số việc đối với ông thì căn bản đã thấy được từ sớm rồi.
- Hơn nữa ông đã sống được rất lâu rồi, con cháu cũng xem như đầy đàn,
những người trước kia cùng tham gia cách mạng căn bản đã hi sinh trên
chiến trường, đối với bọn họ thì ông không phải đã biết được rất nhiều
rồi sao?
- Trong nhà này, cô của cháu căn bản là khá thoải
mái, dượng của cháu công tác ở xí nghiệp, căn bản là người trầm ổn, ông
cũng rất yên tâm. Bố của cháu...Mặc dù không có năng lực quá lớn, thế
nhưng làm việc ổn định, cũng là người thành khẩn. Tuy không có không
gian phát triển quá lớn, thế nhưng ít nhất cũng không có chuyện gì.
Vương lão gia tử nói đến đây thì dùng ngón tay khô gầy chỉ lên trán của Vương Tử Quân rồi nói:
- Chỉ còn cháu, mặc dù đôi khi cực kỳ lớn gan, thế nhưng là người thận
trọng, làm việc đáng tín nhiệm, ông cũng không hy vọng cháu chịu thiệt
thòi. Điều làm cho ông không yên tâm, chính là Nhị Thúc của cháu.
- Nhị Thúc của cháu là người có hùng tâm, cũng có bản lĩnh, thế nhưng
làm việc lại không được. Nó không những tàn nhẫn, còn có chút cay nghiệt thiếu tình cảm, loại tính cách này cuối cùng cũng đưa đến phiền toái và thiệt hại lớn cho mình.
Vương Tử Quân cố nén nước mắt, hắn nhìn cơ thể khô gầy của ông nội, sau đó nói lời an ủi:
- Ông cứ yên tâm, Nhị Thúc không có việc gì, không phải còn có cháu sao?
Vương lão gia tử đinh nói thêm điều gì đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tiểu Bảo Nhi cầm lấy một đóa hoa nở rộ vui vẻ xông vào.
- Ông cố, chúc ngài mau sớm khôi phục khỏe mạnh, như vậy mới chơi trốn tìm với cháu được nữa chứ?
Tiểu Bảo Nhi vừa đưa đóa hoa lên cho ông cố vừa dùng giọng vui vẻ trong trẻo nói.
Khi thấy Tiểu Bảo Nhi thì trên mặt Vương lão gia tử xuất hiện nụ cười
vui vẻ. Lão tiếp nhận đóa hoa trong bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Bảo Nhi,
sau đó cười ha hả nói:
- Tốt, lần này ông sẽ theo sát cháu, không được phép khóc đấy nhé?
Vương Tử Quân tuy rất muốn ở thêm hai ngày, thế nhưng vì nguyên nhân
công tác mà không thể không lên máy bay quay về Nam Giang. Mạc Tiểu Bắc
vốn ở lại, cuối cùng lại bị Vương lão gia tử ép phải đi.
Vương Tử Quân lên máy bay mà liên tục rơi lệ, Vương lão gia tử nói những lời kia làm cho trong đầu hắn sinh ra nhiều dự cảm bất thường. Tuy với
độ tuổi của ông cụ bây giờ căn bản là khó có được, thế nhưng hắn là con
cháu, ai tình nguyện tiếp nhận sự thật tàn khốc này?
Nhưng
những tâm tình không tốt này cũng chỉ được Vương Tử Quân che giấu trong
lòng, Tiểu Bảo Nhi nhanh chóng đi ngủ, Mạc Tiểu Bắc khéo léo đưa cho hắn một chiếc khăn tay, tỏ ý đừng để cho con nhìn thấy.
- Bí thư Vương.
Khi Vương Tử Quân đi ra khỏi sân bay, Du Giang Vĩ, Vu Trường Long đã
tiến lên đón chào, cũng có một chiếc xe ba mươi chỗ của ủy ban tư pháp
chạy đến.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với nhóm người Vu Trường
Long, sau đó lên xe. Vì có Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi ở đây, thế cho
nên Vương Tử Quân cũng không dám nói đến chuyện công tác. Mãi đến khi xe vào nhà, Vu Trường Long mới đi đến phòng làm việc báo cáo công tác hai
ngày nay cho bí thư Vương.
Vì Vương Tử Quân là người khống
chế thế chủ đạo của ủy ban tư pháp, thế cho nên tất cả công tác đều phải được vận hành trong lòng bàn tay của hắn. Sau khi nói đến vài công tác, Vương Tử Quân chợt hỏi Vu Trường Long:
- Bây giờ có tin tức gì về tình hình điều chỉnh nhân sự trong tỉnh hay không?
- Bí thư Vương, danh sách của ủy ban tư pháp chúng ta đã được đưa ra,
lần này tổng cộng có ba cán bộ của ủy ban tư pháp được khảo sát, trong
đó bí thư mạnh chuẩn bị tiến lên làm bí thư thị ủy thành phố Ô Phổ.
Vu Trường Long nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.
Vu Trường Long căn bản cũng có ý nghĩ của mình về phương diện điều
chỉnh nhân sự lần này, vị trí trong cơ quan như bãi đậu xe, chỉ cần một
chiếc xe chạy đi sẽ có một chiếc khác chạy đến lấp đầy chỗ trống. Anh
phải tìm đúng thời cơ, nắm chặt lái xe vào đúng vị trí, nếu không thì
chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe khác chạy vào chiếm chỗ mà thôi.
Chỉ cần có một vị phó bí thư được điều động, như vậy sẽ có cơ hội cho
Vu Trường Long tiến lên. Nhưng bây giờ hắn thật sự cảm thấy rất rối
loạn.
Với thân phận của Vu Trường Long, nếu muốn nói với bí
thư Vương thì căn bản là khá đơn giản, vấn đề là phải biểu đạt ý nghĩ
của mình thế nào đây? Cũng không thể nói rằng, thưa bí thư Vương, tôi
cảm thấy mình là người có năng lực rất mạnh, thành tích cũng không
thiếu, hy vọng tổ chức có thể gia tăng trọng trách cho tôi. Nếu như
không nói như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa? Anh cũng không thể cầm một số
tiền lớn đến quăng ra trước mặt bí thư Vương, nói là tôi muốn làm quan.
Vì vậy những ngày qua Vu Trường Long cảm thấy tâm tình như gió thổi cỏ
lay, căn bản không được yên tĩnh.
Vương Tử Quân nhướng mày,
bí thư thị ủy thành phố Ô Phổ, chức vụ này cũng không dễ cạnh tranh.
Chưa nói đến phương diện Ô Phổ là thành phố có vị trí địa lý quan trọng, hơn nữa hắn cũng biết vài người cạnh tranh nhau vị trí bí thư thị ủy Ô
Phổ, với thực lực của Mạnh Chí Đạo thì căn bản khó thể nắm chắc vị trí
bí thư thị ủy trong tay.
Dù là phó thư ký trưởng Triệu Cao Tề hay là chủ tịch thành phố Ô Phổ là Khổng Bỉnh Cương cũng có lý lịch và
lực ảnh hưởng không phải là Mạnh Chí Đạo có thẻ so sánh được. Lúc này
Mạnh Chí Đạo cạnh tranh với hai người kia, căn bản là không có chút ưu
thế.
Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân trầm giọng nói:
- Không phải vị trí nhân tuyển cho bí thư thị ủy Ô Phổ chỉ có một mình bí thư Mạnh đấy chứ?
- Nghe nói còn có Triệu Cao Tề và Khổng Bỉnh Cương.
Vu Trường Long cũng không che giấu mà thành thật đáp.
Vương Tử Quân không nói gì thêm, hắn lại hỏi về tình huống khảo sát của hai người còn lại. Hai người kia được khảo sát đến nhận cấp phó ở ban
ngành thị ủy, nhưng đáng tiếc là hai người kia căn bản không nằm trong
vòng lo nghĩ của Vương Tử Quân.
Ví dụ như trưởng phòng Thôi
Nghênh Quốc của ban tuyên truyền giáo dục, người này công tác không có
gì hay, thế nên Vương Tử Quân căn bản không quan tâm. Nhưng lúc này đối
phương lại là nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch thành phố Lâm Hồ, còn
là nhân tuyển duy nhất.
Vương Tử Quân căn bản gật đầu nói với Vu Trường Long:
- Tôi biết rồi.
Vu Trường Long nhìn sự trầm mặc của Vương Tử Quân, hắn cũng không dám ở lâu trong phòng của lãnh đạo. Hắn nhanh chóng rời đi, sau khi ra khỏi
phòng thì Vương Tử Quân khẽ cau mày.
Kết quả này nhìn vào thì giống như coi trọng cán bộ của ngành tư
pháp, thế nhưng thực tế lại căn bản chỉ là dùng thủ đoạn nhỏ để không
cho người ta tiến lên, biểu hiện với người khác rằng khối tư pháp căn
bản không có quyền quyết định nhân sự. Nếu như lãnh đạo đứng đầu đơn vị
không nói gì, như vậy uy vọng ở đơn vị sẽ giảm xuống rất thấp. Lúc này
đám người trong khối tư pháp tỏ ra cực kỳ trung thành tận tâm với Vương
Tử Quân, tất nhiên bọn họ làm như vậy cũng là vì tương lai có hồi báo.
Nếu Vương Tử Quân không thể nào hồi báo cho bọn họ, như vậy tất cả sự
trung thành tận tâm sẽ bị ảnh hưởng.
Trong đơn vị thì lãnh
đạo đứng đầu lúc nào cũng cần trợ thủ đến giúp việc, mặc dù anh không
nói lời nhiệt huyết, thế nhưng nếu muốn phát triển kế hoạch lớn của
mình, ít nhất cũng phải có người bên dưới hưởng ứng tích cực, nếu tất cả là lý luận suông thì căn bản là vô nghĩa. Hơn nữa đám phụ tá đắc lực
nếu cảm thấy tương lai của mình không được anh xem trọng và có tác dụng
quyết định, như vậy uy tín và lực hiệu triệu của anh sẽ bị khiêu chiến
nghiêm trọng.
Lúc này nhìn danh sách khảo sát thì có vẻ như
rất công bằng, thế nhưng thực tế lại có thứ gì đó đang che giấu, căn bản là ai cũng cảm nhận được điều này.
Mình không đi thì người
ta sẽ làm khó, Vương Tử Quân nghĩ đến cạnh tranh của Mạnh Chí Đạo ở vị
trí bí thư thị ủy Ô Phổ, hai nắm đấm không khỏi xiết chặt vài phần.
Mạnh Chí Đạo đứng bên ngoài phòng làm việc của Vương Tử Quân mà cảm
thấy có chút bất an, hắn căn bản không có chút lo lắng về phương diện
cạnh tranh vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ. Hắn là một cán bộ công tác lâu
năm, hắn căn bản hiểu rõ tình huống của tỉnh Nam Giang là như thế nào.
Dù là phó thư ký trưởng Triệu Cao Tề của văn phòng tỉnh ủy hay là chủ
tịch Khổng Bỉnh Cương của thành phố Ô Phổ đều là những cán bộ mà Mạnh
Chí Đạo căn bản không thể nào so sánh được, dù là lý lịch hay uy vọng
thì hắn cũng thua kém đối phương rất xa.
Lúc này có người đưa Mạnh Chí Đạo lên cạnh tranh một vị trí với hai người kia, căn bản là
muốn hắn cùng đọc sách với thái tử.
Đây là sự kiện khó thể
nào thành công, hắn cũng không tình nguyện vung tay chạy chọt quan hệ.
Đặc biệt là sau khi nghe nói được những lời châm chọc của người ngoài,
hắn cảm thấy toàn thân không thoải mái. Mình nhất định là bị người ta
coi là hồ ly, anh nói xem, biết rõ không thể làm mà vẫn bị ép làm là
sao?
Chỉ là lời này có thể nói được với bí thư Vương sao? Bí
thư Vương dù không nói rõ, thế nhưng hắn cũng cảm giác được, đó là bí
thư Vương hy vọng cán bộ của khối tư pháp được điều động có vị trí tốt.
Bí thư Vương có ý nghĩ này căn bản là chuyện tốt với cán bộ bên dưới,
thế nhưng lý tưởng thì tốt nhưng sự thật lại là xương cốt, làm cho người ta cảm thấy bí thư Vương không được như ý.
Mạnh Chí Đạo trầm ngâm giây lát vẫn cắn răng gõ cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân đang lật xem văn kiện, khi thấy Mạnh Chí Đạo đi vào
thì hắn chỉ chỉ về phía ghế sa lông, tỏ ý cho Mạnh Chí Đạo ngồi xuống.
- Bí thư Vương, sức khỏe của ông cụ đã tốt lên chưa?
Mạnh Chí Đạo châm cho Vương Tử Quân một điếu thuốc rồi dùng giọng quan tâm hỏi.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Đã khá tốt rồi, tạm thời không có vấn đề gì lớn. Ôi, anh xem, người có tuổi thì sức khỏe không bằng trước kia được.
- Hoàn cảnh khí hậu của Nam Giang cũng không tệ, theo tôi thấy thì bí
thư Vương không bằng đưa ông cụ đến đây. Trước đó tôi có đọc một quyển
tạp chí, nói là dựa theo phân tích của chuyên gia, nếu người lớn tuổi
thay đổi địa phương thường xuyên, sẽ có sự trợ giúp rất lớn đến sức
khỏe.
- Thế thì phải thử một chsut, nhưng ông cụ nhà tôi quen với phương bắc, chỉ sợ không muốn đi.
Vương Tử Quân cảm khái nói một câu, sau đó nói sang chuyện khác:
- Chí Đạo, anh xem phong thư này đi.
Mạnh Chí Đạo nhanh chóng tiếp nhận phong thư của Vương Tử Quân, thấy
bên trong là nội dung lên án con trai Uông Kính Đỗ của trưởng phòng tổ
chức Uông Rừng Minh của thành phố Ô Phổ, tên này vì một người phụ nữ mà
đâm chết người. Trong bức thư ghi rõ khi đó công an đến thì kẻ giết
người được nhận định là Uông Kính Đỗ, nhưng đến ngày hôm sau thì lại
biến thành Lý Nhị Hồng. Lúc này gia đình người bị hại không phục, quyết
định đòi lại lý lẽ cho con mình.
Mạnh Chí Đạo nhìn nội dung
của phong thư mà cảm thấy có bảy phần đáng tin, nhưng hắn biết sự việc
muốn điều tra cho tốt cũng không dễ dàng. Dù sao thì đối phương đã có
sẵn sự chuẩn bị, hơn nữa có rất ít người chịu khó chọc vào sự kiện xảy
ra ở thành phố Lâm Hồ.
- Bí thư Vương, thành phố Lâm Hồ...
Vương Tử Quân biết rõ Mạnh Chí Đạo muốn nói gì, hắn khẽ khoát tay nói:
- Chuyện này đã được gia thuộc của người bị hại phản ánh, như vậy chúng ta cần phải điều tra chân tướng cho thật sự rõ ràng.
Đi đến thành phố Lâm Hồ rõ ràng là chọc vào tổ ong vò vẽ, Mạnh Chí Đạo
cảm thấy tâm tình xiết chặt, thầm hối hận vì mình đến không đúng lúc.
Nếu như hắn đến chậm hơn một chút, như vậy chuyện khó giải quyết có lẽ
không đến lượt mình.
Khi Mạnh Chí Đạo đang cảm thấy căng cứng trong lòng, chợt nghe thấy Vương Tử Quân trầm giọng nói:
- Bí thư Mạnh, sự kiện này có tính chất nghiêm trọng, anh tự mình dẫn
đội đi xuống một chuyến, tiến hành đốc thúc chuyện này.
Mạnh
Chí Đạo tuy không muốn đi nhưng Vương Tử Quân đã nói ra khỏi miệng, thế
là cũng không dám nói lời nào. Vì vậy sau khi xin chỉ thị của Vương Tử
Quân về phương diện nhân thủ, hắn rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử
Quân.
Sau khi Mạnh Chí Đạo rời đi thì Vương Tử Quân đứng lên
khỏi ghế sa lông, thật ra hắn đã nhận được bức thư kia hơn một tuần, chỉ là hắn suy nghĩ trước sau, không quyết định giải quyết ngay lập tức.
Vương Tử Quân là cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh, hắn nhận được rất nhiều đơn
tố cáo. Khi hắn nhận được bức thư tố cáo kia, cảm thấy mình nên nhìn
hướng gió xem như thế nào đã. Lâm Hồ là địa phương mà chủ tịch Chử Vận
Phong phát triển lên, là nơi nổi tiếng trong tỉnh Nam Giang, căn bản
không ai có thể chen chân vào, dù là bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân cũng
căn bản không dám động vào cán bộ thành phố Lâm Hồ.
Tuy thật
lòng thì Vương Tử Quân có chút do dự, thế nhưng nếu không làm gì thì
lương tâm cắn rứt. Nhưng hắn một khi đã động vào, chắ chắn sẽ bị cán bộ
thành phố Lâm Hồ đối kháng tổng lực.
Vương Tử Quân không sợ
đối kháng, thế nhưng trước khi đối kháng bắt đầu thì cần phải chuẩn bị
cho tốt, không thể làm cho chuyện tốt mất đi, như vậy là không đáng.
...
Lục Trạch Lương là trưởng phòng tổ chức, bình thường hắn cũng không đến báo cáo công tác cho chủ tịch Chử Vận Phong. Thế nhưng lúc này có liên
quan đến phương diện điều chỉnh nhân sự, hắn cũng cần phải báo cáo với
chủ tịch Chử Vận Phong.
Danh sách mà Lục Trạch Lương cần trưng cầu ý kiến, thực chất cũng là chính bản thân hắn tự làm ra cho Chử Vận Phong mà thôi.
Chử Vận Phong cầm danh sách các cán bộ sắp được điều động, thế là trong mắt lóe lên ánh sáng. Danh sách này căn bản không có vấn đề gì quá lớn, rất nhiều người được lão và Diệp Thừa Dân có sự ăn ý trước đó, mà làm
cho lão cảm thấy cực kỳ chú ý chính là vị trí bí thư thị ủy thành phố
Lâm Hồ.
Trong hai người Khổng Bỉnh Cương và Triệu Cao Tề, Chử Vận Phong có khuynh hướng về phía Khổng Bỉnh Cương. Lão cảm thấy Khổng
Bỉnh Cương là người công tác lâu năm, kinh nghiệm phong phú, là một
người có khả năng và cực kỳ đắc lực. Người này nếu đi đầu ở thành phố Ô
Phổ, như vậy thành phố Ô Phổ sẽ tiến lên bậc thang mới.
Nhưng bây giờ trong danh sách lại xuất hiện một cái tên, chính là người thứ ba, phó bí thư Mạnh Chí Đạo.
Chử Vận Phong có thể nói khá hiểu rõ về Mạnh Chí Đạo, biết rõ người này công tác đầy năng lực, nhưng những thứ khác còn chưa rõ ràng. Đồng thời cũng cảm thấy Mạnh Chí Đạo căn bản không cùng cấp bậc với hai người
kia.
Người không có hy vọng lại lọt vào danh sách này, nó có ý nghĩa thế nào, điều này làm cho người ta đáng phải xem xét. Chử Vận
Phong nhìn gương mặt có hơi béo của Lục Trạch Lương, lão thản nhiên nói:
- Trưởng phòng lục, Mạnh Chí Đạo là có chuyện gì thế này?