- Chủ tịch Chử, bí thư Diệp nói gần đây khối tư pháp triển khai
mở rộng công tác rất tốt, chúng ta đối với những đồng chí có khả năng
cũng không nên cứ mãi bám vào một khuôn mẫu để chuyển chọn. Trải qua hội nghị nghiên cứu của phòng tổ chức, tôi cảm thấy đồng chí Mạnh Chí Đạo
căn bản phù hợp với chức vụ bí thư thị ủy Ô Phổ.
Trước mặt Chử Vận Phong thì Lục Trạch Lương căn bản không giữ lại lời nói của mình.
Chử Vận Phong nào không hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Lục Trạch Lương?
Lão lắc đầu vô thức, thầm nghĩ Lục Trạch Lương bây giờ lại chơi trò này. Nhưng lão cũng không thể không thừa nhận trò nhỏ nhặt này có thể gây đả thương rất mạnh, Vương Tử Quân nhất định có thể nhìn ra được, chỉ sợ
nhìn ra cũng không nói nên lời.
- Hai năm qua thành phố Ô Phổ phát triển kinh tế rất tốt, có xu thế phát triển mới, vị trí bí thư thị ủy này nhất định phải chọn cho xong, căn bản không nên để xuấ thiện vấn đề nào.
Chử Vận Phong đặt danh sách xuống rồi thản nhiên nói.
Lục Trạch Lương là người nghe nhạc biết tiếng ca, thật ra Chử Vận Phong không nói những lời này thì hắn cũng biết rõ cần phải làm gì. Lúc này
Chử Vận Phong đã mở miệng, ý nghĩa của nó là quá rõ ràng, đó chính là
cho hắn tự do vung tay ở phương diện này, để cho Khổng Bỉnh Cương tiến
lên tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ.
- Chủ tịch Chử, hộm trước tôi đến báo cáo với bí thư Diệp, khi đó bí thư Diệp cũng cho là
nên bảo trì tính công tác lâu dài ở thành phố Ô Phổ.
Sau khi nói đến vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, Chử Vận Phong nói ra vài ý kiến ở phương diện khác, cuối cùng trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Lục, khối tư pháp công tác không tệ, các anh cũng nên có chút lo lắng cho cán bộ của đơn vị bọn họ.
- Chủ tịch Chử, điều này tôi cũng đã suy xét kỹ, không những đề cử đồng chí Mạnh Chí Đạo tiến lên làm bí thư thị ủy Ô Phổ, còn có trưởng phòng
Thôi Nghênh Quốc của ủy ban tư pháp tỉnh ủy là nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch thành phố Lâm Hồ.
Lục Trạch Lương nói xong thì dùng giọng uất ức nói:
- Chủ tịch Chử, trong mắt người ngoài thì tôi là một vị trưởng phòng tổ chức giống như nắm quyền, thế nhưng thực tế đôi khi cảm thấy không nắm
công tác này là tốt hơn, vì chỉ cần vừa động đến nhân sự thì các phương
diện ùn ùn kéo đến. Ví dụ như nói về Thôi Nghênh Quốc, vì giữ gìn sự
đoàn kết ban ngành, chúng tôi đã phải nắm bắt lại một vị trưởng phòng
khá tốt của phòng tổ chức tỉnh ủy lại.
Lục Trạch Lương nói
nửa thật nửa giả, nói rằng công tác tổ chức rất khó khăn, còn về phương
diện đề bạt Thôi Nghênh Quốc cũng không phải chỉ đơn giản là như vậy. Vì người cạnh tranh với Thôi Nghênh Quốc đã sớm được Lục Trạch Lương đưa
đến vị trí quan trọng hơn rồi.
Nhưng lời nói của hắn lại nhận được sự tán thưởng của chủ tịch Chử Vận Phong. Lần này điều chỉnh nhân
sự, Chử Vận Phong cảm thấy trước khi có kết quả thì người của mình phải
có vị trí tốt, xem ra Lục Trạch Lương cũng thầm hiểu ý nghĩ của mình.
Sau khi nói hai câu cổ vũ Lục Trạch Lương, Chử Vận Phong trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Lục, có một số việc anh cảm thấy khó xử, tôi đây biết
rất rõ. Nhưng anh cũng không nên cứ công tác không trả giá như vậy, dù
có khó khăn cũng phải đi làm. Anh là trưởng phòng tổ chức, như vậy phải
có trách nhiệm phân công chứng thực cho cán bộ trong tỉnh, phải đẩy
những đồng chí vĩ đại và có khả năng tiến lên vị trí thích hợp.
Lục Trạch Lương nói thêm vài câu khách sáo với Chử Vận Phong, lúc này
mới rời khỏi phòng làm việc của Chử Vận Phong. Lúc này vẻ mặt hắn vẫn
bình tĩnh, thế nhưng nụ cười xảo quyệt trên mặt thì căn bản là ai cũng
có thể thấy được. Lúc này hắn căn bản là cho ra chút thủ đoạn nhỏ, điều
này làm cho Vương Tử Quân giống như ăn phải quả đắng, căn bản là khổ
nhưng không nói nên lời.
Sau này chỉ cần là cán bộ của khối
tư pháp thì Lục Trạch Lương phải ra tay thật mạnh, để xem Vương Tử Quân
có thể làm gì được mình?
Còn chưa quay về phòng thì điện
thoại của Lục Trạch Lương đã vang lên, hắn nhìn dãy số điện thoại quen
thuộc, sau đó trầm giọng nói:
- Bính Cương, không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Khoảng thời gian này nếu không có chuyện gì thì đừng
gọi điện thoại cho tôi.
Người gọi điện thoại đến chính là phó chủ tịch thành phố Ô Phổ là Khổng Bỉnh Cương, hắn vừa nói lời xin lỗi
với Lục Trạch Lương vừa cười nói:
- Trưởng phòng Lục, ngài dạy
bảo làm sao tôi dám quên? Nhưng sự kiện hôm nay có chút đặc biệt, có
người bạn ở vùng núi mua được một con rắn tốt, đã mời dầu bếp nổi tiếng
làm món long hổ tranh đấu. Ngài là người chuyên nghiệp, tôi không những
mời ngài nếm thử, còn muốn ngài chỉ điểm cho đầu bếp một chút.
Lục Trạch Lương nghe thấy những lời như vậy thì vẻ mặt hòa hoãn hơn một chút, sau khi hời hợt mắng một câu thì hắn cúp máy.
Chiều hôm đó Mạnh Chí Đạo đưa tổ giám sát đến thành phố Lâm Hồ. Trước
khi Mạnh Chí Đạo đi, Vương Tử Quân gọi nhóm năm người bọn họ đến phòng
làm việc, yêu cầu bọn họ nhất định phải điều tra vụ này cho thật sự rõ
ràng.
Vương Tử Quân tiễn chân nhóm người Mạnh Chí Đạo, hắn
cũng không cảm thấy nhẹ nhõm. Lúc này dù không có người nói với hắn, thế nhưng có nhiều người đang nhìn chằm chằm vào phương diện điều chỉnh
nhân sự, bọn họ càng không xem trọng một Mạnh Chí Đạo được đề bạt làm bí thư thị ủy Ô Phổ.
Dù sao thì chênh lệch giữa Mạnh Chí Đạo và hai nhân tuyển còn lại cũng là quá lớn.
Mạnh Chí Đạo là ai đẩy ra? Không phải là Vương Tử Quân sao? Thực tế
chứng minh Lục Trạch Lương dùng chiêu thức đầy thủ đoạn này để ép Vương
Tử Quân bị người ta cười vào mặt.
Nếu như không thể làm cho
Mạnh Chí Đạo được điều động, như vậy sẽ căn bản cực kỳ bất lợi để Vương
Tử Quân triển khai mở rộng công tác trong khối tư pháp. Vương Tử Quân
trầm ngâm về công tác ở thành phố Ô Phổ, hắn bấm điện thoại cho thư ký
trưởng Đào Nhất Hành.
Đào Nhất Hành nói chuyện điện thoại cực kỳ khách khí, đây cũng không phải là giả, vì hắn tôn trọng Vương Tử
Quân, ít nhất cũng đặt Vương Tử Quân lên vị trí ngang bằng mình.
- Thư ký trưởng Nhất Hành, đã vài ngày chưa báo cáo công tác với ngài, không biết ngài có thời gian triệu kiến tôi không?
Vương Tử Quân dùng giọng cực kỳ thân cận nói vào trong điện thoại.
Đào Nhất Hành rất khách khí với Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, ngài nói như vậy làm tôi cảm thấy xấu hổ, ngài bây giờ cứ chờ trong phòng làm việc, tôi sẽ đến ngay.
Đào Nhất Hành nói rồi cũng không cho Vương Tử Quân từ chối, hắn trực
tiếp cúp điện thoại. Vương Tử Quân nghe những tiếng tút tút phát ra từ
đầu dây bên kia, thế là không khỏi cảm thấy có vài phần bội phục vị thư
ký trưởng đi theo bí thư Diệp Thừa Dân. Mặc dù hắn công tác không thua
kém thư ký trưởng Đào Nhất Hành, thế nhưng phương diện đối nhân xử thế
lại căn bản không khéo đưa đẩy bằng thư ký trưởng Đào.
Tuy
Đào Nhất Hành sẽ đến nhưng Vương Tử Quân cũng không chờ trong phòng làm
việc, hắn đặt điện thoại xuống, sau đó đi bộ về phía khu văn phòng
thường ủy tỉnh ủy.
Du Giang Vĩ là thư ký của Vương Tử Quân,
hầu như lúc nào cũng phải nhìn vào hành động của bí thư Vương. Lúc này
hắn thấy bí thư đi ra, thế là nhanh chóng đi theo. Vương Tử Quân chợt
khoát tay với Du Giang Vĩ ở phía sau:
- Cậu cứ ở đây chờ, tôi đi rồi quay lại ngay.
Lời nói của Vương Tử Quân làm cho Du Giang Vĩ có chút buồn bực,
bí thư Vương gần đây không biết bị làm sao mà lại thích đi một mình, là
muốn đến nơi nào? Nhưng bí thư Vương đi đâu cũng không quan trọng, quan
trọng nhất là thái độ lạnh băng như thế có phải đang không hài lòng với
công tác của mình không?
- Bí thư Vương đi ra ngoài sao?
Vương Tử Quân còn chưa xuống lầu thì chủ nhiệm văn phòng Vu Trường Long không biết từ đâu xông ra, hắn nở nụ cười khiêm tốn nói với Vương Tử
Quân.
Vương Tử Quân căn bản khoát tay áo với Vu Trường Long, tỏ ý đối phương không cần đi cùng mình, sau đó chậm rãi xuống lầu.
Khi Vương Tử Quân đi đến khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, lúc này Đào
Nhất Hành đang vội vàng đi ra. Khi hắn thấy Vương Tử Quân thì cười hì hì nói:
- Bí thư Vương, xem ra năng lực chấp hành của tôi là không tốt, mong lãnh đạo phê bình.
Vương Tử Quân bắt chặt tay Đào Nhất Hành rồi cười nói:
- Thư ký trưởng, anh cứ khách khí với tôi, còn không bằng để tôi đến
phòng làm việc mát mẻ của anh, vì mặt trời ôm nay nóng hơn hôm qua rất
nhiều.
Đào Nhất Hành cười ha hả, cũng không nói gì thêm, trực tiếp đưa Vương Tử Quân vào trong phòng làm việc của mình. Thư ký của
Đào Nhất Hành đã sớm chú ý đến hai vị lãnh đạo, thế là nhanh chóng dâng
đến ly trà lạnh.
- Bí thư Vương, mùa hè tôi thường thích uống trà lạnh, ngài nếm thử xem thế nào. Tuy hương vị không quá tốt, thế
nhưng uống vào cảm thấy rất thoải mái.
Vương Tử Quân cũng
không khách khí hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, chợt thấy cảm giác
mát mẻ bùng lên đầu. Hắn cười cười nói:
- Thư ký trưởng, tôi phê
bình anh một câu, anh có đồ tốt như vậy mà không sớm lấy ra, nếu không
phải hôm nay tôi tự mình đến đây, căn bản không được hưởng dụng rồi.
Hai người nói cười vài câu, sau đó Vương Tử Quân nghiêm mặt nói:
- Thư ký trưởng Đào, tôi căn bản không hiểu rõ lắm về tình huống của
thành phố Ô Phổ, lúc này bí thư Mạnh của ủy ban tư pháp chúng tôi được
cho là nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, tôi căn bản không biết gì nhiều, thế nên mới tìm anh lấy chút kinh nghiệm.
Đào Nhất Hành đã sớm phán đoán được ý nghĩ của Vương Tử Quân, lúc này nghe thấy
Vương Tử Quân trực tiếp nói ra, thế là cũng không lảng tránh mà nói
ngay:
- Bí thư Vương, đồng chí Mạnh Chí Đạo dù có năng lực công
tác rất tốt, thế nhưng lại thiếu kinh nghiệm công tác ở cơ sở, nếu như
tùy tiện đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, chỉ sợ đại đa số lãnh đạo sẽ không thông qua.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Đào Nhất Hành nói rõ tình hình thực tế. Tuy Mạnh Chí Đạo là cán bộ cấp giám đốc sở,
thế nhưng đại đa số là kinh nghiệm công tác trong khối tư pháp tỉnh ủy,
khả năng tiến lên làm bí thư thị ủy Ô Phổ là rất nhỏ.
Lần này Vương Tử Quân đến tìm Đào Nhất Hành cũng không phải đề cử Mạnh Chí Đạo
lên làm bí thư thị ủy Ô Phổ, hắn muốn chính là một chuyện khác, muốn tạo thành hiệp nghị với Đào Nhất Hành.
- Thư ký trưởng, tôi rất
thỏa mãn với năng lực công tác của đồng chí Chí Đạo, nhưng nếu để cho
đồng chí này đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy, tôi cảm thấy căn bản là
nuông chiều sinh hư.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Đào Nhất Hành, hắn thản nhiên nói:
- Tôi cho rằng bồi dưỡng cán bộ thì nên làm từng bước một.
Đào Nhất Hành nhìn hai mắt của Vương Tử Quân, trong lòng phỏng đoán ý
nghĩ của Vương Tử Quân. Hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn là
người có quyền cao hơn Vương Tử Quân ở phương diện nhân sự, dù sao thì
đôi khi hắn cũng là người đại biểu cho ý chí của Diệp Thừa Dân.
Đào Nhất Hành cũng căn bản không nắm chắc về phương diện nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ. Ô Phổ là thành phố khá lớn trong tỉnh, bí
thư Diệp cần phải nắm bắt vị trí bí thư thị ủy nơi này, nhưng người được Chử Vận Phong bên kia đề cử lên chính là Khổng Bỉnh Cương, lại là một
đối thủ cạnh tranh cực mạnh.
Còn Mạnh Chí Đạo, Đào Nhất Hành căn bản chưa từng suy xét qua.
- Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Đào Nhất Hành hiểu được ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế là khẽ trả lời.
- Nếu để cho Mạnh Chí Đạo đảm nhiệm vị trí chủ tịch thành phố Ô Phổ, thư ký trưởng Nhất Hành cảm thấy thế nào?
Vương Tử Quân cũng không đi đường vòng mà dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
Để cho Mạnh Chí Đạo tiến lên làm chủ tịch thành phố Ô Phổ, đây không
phải là muốn nắm bắt vị trí của Khổng Bỉnh Cương sao? Đề nghị này của
Vương Tử Quân không khỏi làm cho Đào Nhất Hành cảm thấy giật mình.
- Bí thư Tử Quân, ý của anh là cho Khổng Bỉnh Cương tiến lên làm bí thư thị ủy sao?
Vương Tử Quân vung tay ra thản nhiên nói:
- Thư ký trưởng, ngài cảm thấy còn có lựa chọn nào tốt hơn không?
Vẻ mặt Đào Nhất Hành trở nên rất ngưng trọng, đề nghị này làm cho hắn
cảm thấy giật mình, cũng hiểu được là khó có thể. Nhưng sự kiện này
không còn nằm trong sự quyết định của hắn, dù sao thì cũng cần phải có ý kiến của bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Chử Vận Phong.
- Bí thư Vương, chuyện này tốt nhất là anh nên bàn với bí thư Diệp.
Đào Nhất Hành trầm ngâm giây lát rồi cho ra đáp án đúng trọng tâm.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chuyện này tôi vốn muốn báo cáo với bí thư Diệp, thế nhưng đồng chí
Triệu Cao Tề là phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, là lính của anh
Đào, vì vậy tôi cảm thấy trước tiên nên nghiên cứu với anh. Nếu như anh
cảm thấy không thể được, tôi sẽ buông bỏ lời đề nghị này.
Đào Nhất Hành nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Vương Tử Quân, thế là trong lòng
có chút vui mừng. Hắn biết rõ Vương Tử Quân căn bản không nói dối, dù
sao với thân phận của Vương Tử Quân, căn bản không cần thông qua một vị
thư ký trưởng như hắn, có thể trực tiếp nói với Diệp Thừa Dân.
- Anh Vương, anh cứ yên tâm, những chuyện khác anh cũng không cần chen vào, vì tất là vì công tác mà thôi.
Đào Nhất Hành nở nụ cười làm cho Vương Tử Quân yên tâm hơn, hắn sở dĩ
đi tìm nói chuyện với thư ký trưởng Đào trước, cũng là vì muốn thử xem
địa vị của Triệu Cao Tề trong mắt Đào Nhất Hành. Lúc này Đào Nhất Hành
nói lời hàm hồ, thế nhưng Vương Tử Quân có thể căn cứ vào đó để thấy Đào Nhất Hành cũng không quá tán thưởng Triệu Cao Tề.
- Tôi sẽ đi đến báo cáo với bí thư đại nhân.
Vương Tử Quân uống một hớp trà rồi nói tiếp:
- Thư ký trưởng, chỗ này của tôi còn có một vấn đề phiền toái, tôi có
một người thân của bạn đồng sự thi đậu vào nhân viên của văn phòng chúng ta, sau này kính mong ngài quan tâm hơn.
Những chuyện nhỏ nhặt thế này mà mở miệng nhờ thì Đào Nhất Hành cảm thấy rất có thể diện, thế nên hắn vỗ ngực của mình nói:
- Bí thư Vương, ngài yên tâm, ngài là bạn bè của tôi, có gì cứ để đó tôi lo.
Sau khi xử lý tốt quan hệ với Đào Nhất Hành, Vương Tử Quân đi về phía
phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân. Vì không có hẹn trước, thế cho
nên hắn phải đi đến phòng làm việc của thư ký Khuất Chấn Hưng. Lúc này
Khuất Chấn Hưng cũng không xem văn kiện giống như trước, khi thấy Vương
Tử Quân đi đến thì vội vàng đứng lên nói:
- Chào bí thư Vương.
- Chấn Hưng, bí thư Diệp có thời gian rảnh không? Tôi có chút công tác cần báo cáo với lãnh đạo.
Vương Tử Quân tùy ý ngồi xuống ghế rồi dùng giọng thoải mái nói.
Khuất Chấn Hưng căn bản không có chút ý nghĩ coi thường vị lãnh đạo
tỉnh ủy trẻ tuổi này. Trong ban thư ký của bọn họ cũng có nhiều lời nghị luận, tuy bí thư Vương là người có vị trí không cao trong ban ngành
thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng nhìn vào xu thế trước mắt, chỉ sợ vài năm
sau sẽ là một người có lực ảnh hưởng cực mạnh ở Nam Giang.