Văn Thành Đồ mặc một bộ trang phục thể thao, hắn đứng lên rồi nói với Văn
Ngư Nhi: - Ngư Nhi, con cũng không nên nói Tiểu Bảo Nhi nữa, rõ ràng là
con không chuẩn bị tốt mới có kết quả thế này. Được rồi, bố và chủ tịch
Vương sẽ giúp con tìm củi.
- Hừ, hai vị vốn phải đi tìm củi từ sớm mới đúng, cứ ngồi mãi chỗ kia
như những ông lão về hưu, nếu không vận động một chút thì sẽ rỉ sét hết. Văn Ngư Nhi nhìn thoáng qua hai người Vương Tử Quân và Văn Thành Đồ rồi dùng giọng không thèm che đậy nói.
Văn Thành Đồ bị con gái của mình trách móc cũng không nổi giận, hắn cười ha hả chỉ vào Văn Ngư Nhi rồi nói với Vương Tử Quân: - Nha đầu này đúng là, tôi cũng muốn xem với tính cách của cô thì ai thèm lấy?
Vương Tử Quân cười cười nói: - Tiểu Ngư Nhi tài sắc song toàn, lại hoạt
bát thông minh, hơn nữa có tâm tính lương thiện, không câu nệ tiểu tiết, bay giờ những cô gái như thế này là khó có được. Bí thư Văn, ngài nên
quan tâm đến phương diện chong mắt chọn rể hiền mới đúng.
- Cám ơn chủ tịch Vương, tôi xem như mượn câu nói may mắn của ngài. Văn
Thành Đồ tất nhiên thật sự vui vẻ vì câu nói khích lệ con gái mình của
Vương Tử Quân, vừa rồi hắn phê bình con gái chủ yếu là cho Vương Tử Quân nghe mà thôi.
Hai người Vương Tử Quân và Văn Thành Đồ đi vào trong rừng, ánh mắt đặt
lên mặt đất, chỉ một lát sau trong tay mỗi người đã có một chút củi. Nếu như cán bộ Mật Đông thấy được tình cảnh này, chỉ sợ bọn họ sẽ ngây cả
người.
- Chủ tịch Vương, nếu chúng ta cầm theo nhiêu đây củi đi báo cáo công
tác với Ngư Nhi, liệu có bị tiếp nhận đãi ngộ giống như Tiểu Bảo Nhi vừa rồi không? Văn Thành Đồ nhìn chút củi ít ỏi trong tay mình, hắn cười hì hì nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghĩ đến tính cách nóng nảy của Văn Ngư Nhi, hắn cũng có chút lo lắng: - Có lẽ sẽ bị mắng.
- Không bằng thế này, chúng ta gọi điện thoại cho người đưa đến ít củi?
Văn Thành Đồ nói rồi chuẩn bị lấy điện thoại của mình ra.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Văn, anh có tin không, chỉ cần anh gọi điện thoại đi, lát nữa nơi đây sẽ không yên ổn. Tôi thấy hay là thế này, hai người chúng ta đi tìm có cây khô nào không, sau đó vặt hết
nhành cây, tôi thấy chúng ta nên tự lực cánh sinh lấy tài liệu tại chỗ
thì hay hơn.
Văn Thành Đồ cười ha hả nói: - Vẫn là chủ tịch suy xét chu toàn, nếu như hôm nay có nhiều người đến, như vậy cũng không hay.
Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi đều nở nụ cười.
Cánh rừng này thật sự là rất tốt, căn bản đều là những thân cây phát
triển khỏe mạnh, chủ tịch Vương và bí thư Văn tìm mãi nhưng không thấy
tung tích của một cây khô nào.
- Chủ tịch Vương, cánh rừng này rất đẹp và tươi tốt, xem ra bí thư Kim
và chủ tịch Hải Bác có nhiều công phu ở phương diện thống trị về hoàn
cảnh môi trường. Văn Thành Đồ lau mồ hôi trán rồi khẽ nói với Vương Tử
Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói: - À, tôi căn bản tán thành công tác này của bọn họ, bảo vệ môi trường có lợi ích lâu dài, hai người bọn họ xem như
cũng là một mở đầu cho công tác này.
- Nhưng những ngày gần đây hình như vẻ mặt của bí thư Kim không được tốt cho lắm. Văn Thành Đồ nói một câu rồi nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân hiểu ý nghĩa lời nói của Văn Thành Đồ, tuy văn kiện kia
còn chưa đến tay Kim Chính Thiện, thế nhưng Kim Chính Thiện có nguồn
phát tin của mình, thế nên đã biết được khá nhiều nội dung tương quan.
Đối với một vị bí thư thị ủy có cấp bậc thường ủy tỉnh ủy như Kim Chính
Thiện, người mình đề cử không thể tiến lên, căn bản là khá tổn thương
thể diện.
Nhưng dù thể diện bị thương tổn cũng phải chịu, dù sao thì quyền lợi này cũng không nắm trong tay của Kim Chính Thiện.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Văn Thành Đồ rồi gật đầu nói: - Đúng vậy, anh Kim cũng nên điều chỉnh tâm tính một chút.
- Điều chỉnh sao? Anh không biết đấy thôi, phía văn phòng của phòng tổ
chức bên kia gần đây thường xuyên đứt cầu dao, văn phòng của bọn họ
giống như biến thành lồng hấp. Văn Thành Đồ nói đến đây thì không khỏi
trừng mắt nghịch ngợm nhìn Vương Tử Quân.
Văn Thành Đồ nói làm cho Vương Tử Quân hiểu ra có chuyện gì, thầm nghĩ
Kim Chính Thiện quả là người dám nghĩ dám làm. Tuy Kim Chính Thiện không dám làm gì anh, thế nhưng cũng cho anh biết thế nào là mồ hôi đổ như
mưa.
Hơn nữa chuyện này dù anh có hiểu cũng khó nói ra, anh dù là người có
hại thì cũng không làm gì được, người ta có lý do của mình, anh tức giận cũng không được.
- Tôi nghe nói trưởng phòng Thanh Minh không biết lấy từ đâu ra một cây
quạt, bên trên có ghi vài chữ, đúng rồi, đó là "nan đắc hồ đồ". Cũng
không biết là khi mua thì vô ý hay không? Vì chuyện này không liên quan
đến công tác thế nên Văn Thành Đồ cười khá lớn.
Vương Tử Quân cũng nở nụ cười, thế nhưng hắn hiểu chuyện này nhìn qua
thì có vẻ hả giận, thế nhưng thực tế lại chính là phản kích bất đắc dĩ.
Tuy người bị nóng chảy mồ hôi chính là Uông Thanh Minh, thế nhưng thực
tế đối phương lại chiếm hết thế thượng phong.
Kim Chính Thiện nếu có biện pháp khác, hắn căn bản không dùng phương
pháp khó coi này. Vì vậy nhìn vào sự kiện này thì rõ ràng Uông Thanh
Minh là người thắng.
Hai người vừa đi vừa nói, căn bản là trời không phụ lòng người, Vương Tử Quân và Văn Thành Đồ không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cũng có một cây
khô như chén cơm xuất hiện trước mặt. Vương Tử Quân nhìn cành cây dài
hơn ba mét trước mặt, hắn không khỏi cười nói: - Có cành cây này xem như chúng ta có thể quay về báo cáo công tác được rồi.
Văn Thành Đồ khẽ gật đầu, nhiệm vụ kế tiếp của hai người chính là cặt
cành cây kia xuống. Sau khi chặt xong thì Vương Tử Quân sờ lên mồ hôi
trên trán, lại nhìn bộ dạng vã mồ hôi của Văn Thành Đồ, thế là cười lên
ha hả.
Văn Thành Đồ cũng cười, hắn vừa cười vừa nói: - Chủ tịch Vương, thật
không ngờ anh lại thành thục với những chuyện thế này như vậy, nếu không biết tôi còn tưởng anh là người quen tay ấy chứ.
Vương Tử Quân cười ha hả hai tiếng, hắn sở dĩ làm việc thành thục như
vậy là vì kiếp trước không ít lần chặt củi về nấu, hơn nữa những chuyện
thế này cũng không cần kỹ thuật gì điêu luyện.
Sau khi xếp những khúc củi lại, Vương Tử Quân nhìn Văn Thành Đồ rồi trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói: - Bí thư Văn, anh có ý kiến gì với nhiệm kỳ mới lần này?
Gương mặt của Văn Thành Đồ vốn có chút nhàn nhã, bây giờ nghe Vương Tử
Quân nói như vậy thì không khỏi biến đổi, nhưng ngay sau đó lại trở nên
thản nhiên hơn: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy chúng ta nên đánh giá cẩn thận, cần phải dựa vào nguyên tắc phân công cán bộ để làm tốt công tác
này.
Văn Thành Đồ nói đều là những lời khách sáo, bây giờ nơi đây chỉ có
Vương Tử Quân và Văn Thành Đồ, Văn Thành Đồ lại nói ra những lời khách
sáo trong quan trường, ý nghĩa của nó là quá rõ ràng.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Văn Thành Đồ, hắn gật đầu
nói: - Bí thư Văn nói đúng, nhưng tôi cảm thấy nhiệm kỳ lần này nên tăng cường giám sát, căn bản nên uốn nắn những bầu không khí không tốt trước khi nhiệm kỳ mới bắt đầu.
- Điều này là cần thiết, sau khi quay về tôi sẽ liên hệ với bí thư Khang và trưởng phòng Uông, để xem có nên cho ra phương án nào hay không. Văn Thành Đồ nói rất chân thành thế nhưng khi nói đến bí thư Khang và
trưởng phòng Uông thì âm thanh có hơi nặng nề.
Vương Tử Quân cười cười mà không nói gì thêm, hắn biết rõ vừa rồi đối phương đã tỏ thái độ quá rõ ràng rồi.
Trong sự kiện này Văn Thành Đồ chọn phương án giúp đỡ Sầm Vật Cương, mặc dù tin tức này căn bản làm cho Vương Tử Quân có chút bức bối, thế nhưng cũng không thể nào ép Văn Thành Đồ trở mặt được. Dù sao thì thân phận
của bọn họ khác biệt với nhau và khá cao vời, có một số việc cũng không
dễ dàng như biểu hiện bên ngoài.
Văn Thành Đồ vẫn thầm quan sát Vương Tử Quân, hắn từ chối lời đề nghị
của Vương Tử Quân, vì hắn không muốn cùng Vương Tử Quân đối kháng với
Sầm Vật Cương, như vậy không phù hợp với lợi ích của hắn.
Văn Thành Đồ nhìn Vương Tử Quân soải bước đi về phía trước, Văn Thành Đồ không khỏi cảm thấy rất hâm mộ. Dù là thế nào thì mình cũng có chênh
lệch quá lớn khi so sánh với Vương Tử Quân.