- Ôi, hai ngài thật sự là lãnh đạo ra tay có khác, hai người tìm được một khúc củi lớn như vậy sao? Ha ha, lần này chúng ta có thể tiến hành món
nướng được rồi. Văn Ngư Nhi nói rồi quay san Mạc Tiểu Bắc đan thu soạn
rau: - Chị Tiểu Bắc, chị cứ để rau cho mẹ em, em và chị nướng thịt.
Văn Ngư Nhi nói như vậy làm cho gương mặt Văn Thành Đồ chợt căng cứng: - Nha đầu kia, sao con lại xưng hô rối loạn như vậy?
- Làm sao chứ? Con và chị Tiểu Bắc nếu đứng cùng với nhau thì người ta
sẽ nói hai người bằng tuổi, con không thể xưng hô để chị ấy già đi được. Ngài nói xem có đúng không, chú Vương? Văn Ngư Nhi làm mặt quỷ với
Vương Tử Quân rồi nháy mắt ra hiệu nói.
Văn Thành Đồ căn bản nở nụ cười vì lời nói của con mình, thế là bầu không khí rất vui vẻ thoải mái.
Vương Tử Quân ngồi trên ghế sa lông nhìn Tần Hoài Chung ngồi đối diện
với mình, lúc này Tần Hoài Chung đang báo cáo về tình hình phát triển
kinh tế của thành phố Thanh Chuyên. Tần Hoài Chung có vẻ cực kỳ quen
thuộc những con số này, thế cho nên mở miệng cực kỳ lưu loát.
Khi đường cao tốc gần được xây dựng xong, tốc độ phát triển của thành
phố Thanh Chuyên ngày càng nhanh. Dù sao thì nơi này sản vật phong phú,
có ưu thế về tài nguyên, rất nhiều xí nghiệp nhìn vào điều này, đầu tư
nhiều vào thành phố Thanh Chuyên.
Vương Tử Quân căn bản rất thỏa mãn, sau khi hỏi vài vấn đề thì thảo luận vài câ với Tần Hoài Chung về đường đi kế tiếp của thành phố Thanh
Chuyên. Khi mà Tần Hoài Chung tiếp xúc với Vương Tử Quân ngày càng nhiều thì nói chuyện cũng tùy tiện hơn vài phần.
- Chủ tịch Vương, thành phố Thanh Chuyên chúng tôi có niềm tin chỉ cần
ba năm sẽ bước vào trong hàng ngũ hạng trung ở Mật Đông. Vì mục tiêu này mà chúng tôi đặc biệt cho ra một quy hoạch phát triển ba năm. Tần Hoài
Chung nói ra vài nội dung quy hoạch, sau đó trầm giọng nói: - Chủ tịch
Vương, lúc này trong tỉnh đang chuẩn bị cho nhiệm kỳ mới, không biết
tỉnh ủy có điều chỉnh phạm vi lớn ở thành phố chúng tôi hay không? Bây
giờ đang ở vào giai đoạn chuẩn bị cho nhiệm kỳ mới, nhân tâm có vài phần di động.
Năm nay thành phố Thanh Chuyên hầu như trở thành ngôi sao của tỉnh Mật
Đông, tốc độ phát triển rất nhanh. Tần Hoài Chung cảm thấy Thanh Chuyên
có thể vượt qua bất kỳ thành phố nào trong tỉnh, đặc biệt là ở phương
diện xây dựng đô thị, hình tượng thành phố, thậm chí là địa vị của thành phố cũng tăng mạnh, thật sự là một năm biến đổi, hai năm biến dạng. Tần Hoài Chung có lý do để tin tưởng vào điều này, tiếng vọng của Tần Hoài
Chung cũng rất cao. Thế nhưng bất đắc dĩ alf quan trường không phải là ý dân có thể nắm được, có được sự ủng hộ của nhân dân thì chưa chắc đã
đạt được quan hàm cao. Nếu hắn không nói ra những thành tích của thành
phố Thanh Chuyên với chủ tịch Vương, hắn có thể an tâm được sao?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Tần Hoài Chung, hắn trầm ngâm giây lát
rồi khẽ cười nói: - Hoài Chung, thành phố Thanh Chuyên các anh mới xây
dựng ban ngành, thế nhưng trạng thái công tác là rất tốt. Tuyến tỉnh căn bản rất hài lòng với thành phố các anh, còn những chuyện khác thì liên
quan đến suy xét của tổ chức, các anh nên làm tốt công tác của mình, có
tình huống nào thì nhanh chóng liên hệ với chủ tịch Hà.
- Tút tút tút. Chuông điện thoại vang lên cắt đứt những lời trò chuyện
của hai người, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, chợt nghe Sầm Vật Cương bên kia nói: - Chủ tịch Tử Quân, tôi là Sầm Vật Cương.
- Chào bí thư Sầm. Vương Tử Quân suy đoán mục đích Sầm Vật Cương gọi điện thoại cho mình, hắn khẽ cười nói.
- Chủ tịch Vương, không quấy rầy công tác của anh đấy chứ? Gần đây anh
có bận rộn gì không? Nếu như không có việc gì, hai người chúng ta nên
gặp mặt một chút, tôi có vài chuyện cần liên hệ với anh. Sầm Vật Cương
nói rất bình thản, thế nhưng trong giọng nói có ẩn giấu vài phần uy
nghiêm.
Vương Tử Quân nghe điện thoại của Sầm Vật Cương, hắn thầm suy đoán ý
nghĩa cuộc điện thoại của người này. Hiện tại đang ở vào giai đoạn mấu
chốt, chỉ sợ đối phương sẽ trao đổi vài ý kiến với mình về phương diện
nhiệm kỳ mới.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Bí thư Sầm, nếu bây giờ ngài đang rảnh thì tôi sẽ đi qua ngay.
- À, chủ tịch Tử Quân, anh đến đi. Sầm Vật Cương nhàn nhạt nói một câu rồi cúp điện thoại.
Vương Tử Quân giữ chặt điện thoại trong tay, hắn nghĩ đến phương án mà
Uông Thanh Minh đưa cho mình, phương án như vậy là không còn gì để nói.
Hơn nữa hắn cũng có thể căn cứ vào điều này để ý thức được thái độ của
Sầm Vật Cương.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, lúc này hắn ngẩng đầu lên và phát hiện Tần Hoài Chung đang lẳng lặng nhìn mình. Hắn chợt cười nói: - Hoài
Chung, tôi đã hiểu rõ tình huống của các anh, bí thư Sầm gọi điện thoại
cho tôi có chút việc, tôi cần phải đến trò chuyện với anh ấy một chút.
- Vâng, chủ tịch Vương. Tần Hoài Chung tuy rất muốn nói với Vương Tử
Quân về phương diện nhiệm kỳ mới lần này có mang đến ảnh hưởng gì cho
thành phố Thanh Chuyên hay không? Nhưng lúc này hai vị đầu sỏ trong tỉnh là Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân lại có chuyện cần gặp mặt nhau, hắn
căn bản không thể nào ngăn cản được. Hơn nữa hắn còn có thể nhân cơ hội
này để đến gặp mặt Hà Kiến Chương.
Vương Tử Quân tiễn Tần Hoài Chung ra khỏi phòng làm việc của mình, hắn
đơn giản thu dọn vài thứ, sau đó đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật
Cương. Vương Tử Quân đi xuống cầu thang, những người nhìn thấy hắn nhanh chóng đứng khựng lại như bị điểm huyệt.
Vương Tử Quân đi đường và liên tục gật đầu chào hỏi. Khi hắn đi lên khu
văn phòng thường ủy, thư ký của Sầm Vật Cương giống như đã biết được
tin, còn chưa kịp đến gần thì người này đã nhanh chóng mở cửa phòng làm
việc của Sầm Vật Cương ra chào đón Vương Tử Quân.
Sầm Vật Cương có biểu hiện cực kỳ khách khí, sau khi Vương Tử Quân đi
vào thì cười ha hả bước ra khỏi bàn làm việc, sau đó dùng giọng nhiệt
tình phân phó cho thư ký của mình đi pha trà.
Sau khi viên thư ký đi ra thì Sầm Vật Cương cười nói: - Hai ngày trước
tôi có gặp anh Lưu, tôi không mang đến được thứ gì, thế nhưng lại mang
về được một chút trà Đại Hồng Bào, anh uống thử xem hương vị thế nào?
Sầm Vật Cương nói đến anh Lưu, Vương Tử Quân căn bản biết rõ người này
mời mình trà căn bản là cố ý biểu hiện mối quan hệ với anh Lưu. Thế là
Vương Tử Quân chỉ cười nhạt với những lời khoe khoang của đối phương,
nhưng trà thì lại rất ngon, uống vào một ngụm không khỏi dùng giọng khoa trương khen Sầm Vật Cương vài câu.
- Tử Quân, có đôi khi tôi cảm thấy tỉnh Mật Đông khá nổi tiếng.Ví dụ như trà Đại Hồng Bào àny, tuy sản lượng rất ít nhưng căn bản tạo nên danh
tiếng lớn. Đại Hồng Bào là sản nghiệp cực kỳ lớn của Vũ Di Sơn, trong
tỉnh chúng ta nên cho ra nhiều công sức ở phương diện này mới được. Tuy
Sầm Vật Cương bày tỏ ý kiến về một sự việc khác, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn đồng ý với đề nghị này của Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, tôi đang
chuẩn bị cho ra vài chính sách khuyến khích với công tác này, tiến hành
cổ vũ giúp đỡ mạnh mẽ những xí nghiệp đang chú trọng phát triển các sản
nghiệp có giá trị văn hóa.
- À, như vậy là rất tốt. Sầm Vật Cương nói vài câu chuyện với Vương Tử
Quân, lúc này lão mới nói: - Chủ tịch Tử Quân, lúc này đã đến giữa tháng bảy, nhiệm kỳ mới căn bản chỉ còn đếm ngược mà thôi. Hai ngày trước tôi có đi tham dự một hội nghị ở thủ đô, tuyến trên mặc dù không cho ra
ngày cụ thể, thế nhưng chúng ta cũng nên sớm sẵn sàng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng ngạc nhiên của Sầm Vật Cương, hắn lập tức
cười nói: - Bí thư ngài nói rất đúng, loại chuyện này thật sự nên sớm
chuẩn bị, suy xét cho đúng chỗ.
- Chủ tịch Tử Quân, hôm trước tôi đã yêu cầu trưởng phòng Uông đưa một
phương án cho anh, anh đã xem qua chưa? Sầm Vật Cương là lãnh đạo đứng
đầu tỉnh ủy, bây giờ lại ở trong phòng làm việc của mình, thế nên càng
nắm chắc phương hướng trò chuyện. Lão nhìn Vương Tử Quân, gương mặt đầy
vui vẻ.
Vương Tử Quân căn bản khá bức bối đối với phương thức khống chế trò chuyện
theo kiểu ngày của Sầm Vật Cương, hơn nữa phương án điều chỉnh cán bộ
trong nhiệm kỳ mới của phòng tổ chức cũng làm cho hắn cảm thấy rất khó
chịu. Thế là một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hắn chợt vỗ trán nói: -
Ôi, hai ngày qua tôi có quá nhiều việc, lại quên đi mất.
- Anh... Sầm Vật Cương đã sớm chuẩn bị xong câu nói tiếp theo, thế nhưng lão không ngờ Vương Tử Quân lại như vậy, còn chưa xem qua, như vậy phải đánh giá thế nào? Sầm Vật Cương tuy tức giận thế nhưng thật sự vướng
bận thân phận của Vương Tử Quân, thế nên lời vừa cho ra khỏi miệng đã
phải nuốt về.
Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì Sầm Vật Cương có chút bực
mình. Lão trầm ngâmg giây lát rồi mới dùng giọng vui vẻ nói: - Chủ tịch
Tử Quân, anh nên quan tâm nhiều hơn, dù sao thì công việc này cũng rất
cấp bách.
Vương Tử Quân gật đầu rồi nói: - Được rồi, tôi quay về sẽ xem xét thật kỹ.
Sầm Vật Cương lúc này cũng có vài phần vò đầu bứt tóc, lão muốn bàn với
Vương Tử Quân về sự việc này, thế nhưng Vương Tử Quân không tiếp chuyện, sự việc sẽ bị kéo dài, như vậy lão nên ra tay vào phương diện nào?
Cũng may Sầm Vật Cương không phải là người thường. Sau khi do dự giây
lát thì lão mới cho ra một phương án phá giải. Anh nếu đã không chịu
tiếp chuyện, tôi sẽ chủ động nói ra.
Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi trầm giong nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Tử Quân, tôi đã xem qua phương án kia, nó rất tốt. Anh nhìn mà xem, nếu như không có ý kiến gì, chúng ta sẽ thông qua hội nghị thường
ủy, sau đó tiến hành sắp xếp theo phương án.
Vương Tử Quân nhận phương án từ tay của Sầm Vật Cương, hắn cố gắng làm
ra vẻ xem xét văn kiện. Tuy hắn nhớ rõ ràng nội dung của nó, thế nhưng
hắn vẫn tỏ ra cực kỳ chăm chú.
Sau khi bình tĩnh trở lại thì Sầm Vật Cương lúc này giống như một ông
lão câu cá cực kỳ ôn hòa bình thản. Vương Tử Quân anh không phải muốn
diễn với tôi sao? Vậy thì anh diễn đi, tôi xem anh có thể giả vờ đến khi nào?
Vương Tử Quân sau khi xem xong phương án thì cười nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, nhìn từ phương án chỉnh thể thì phù hợp với tinh thần chỉ đạo của thượng cấp trong nhiệm kỳ mới, vẫn có thể được thực hiện.
"Chỉnh thể là phù hợp và có thể được thực hiện!" Sầm Vật Cương nghe
những lời này thì hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng có một phần
không thể dùng được. Sầm Vật Cương cũng không cảm thấy bất ngờ vì ý kiến phản đối của Vương Tử Quân, chuyện này nếu như Vương Tử Quân không
thành thật lên tiếng, như vậy lão mới cảm thấy không đúng.
- Chủ tịch Vương, anh cứ nói ra ý kiến của mình, tôi sẽ cho phòng tổ
chức tham khảo xem xét, có câu nhiều người góp củi sẽ cháy mạnh, anh nói xem có đúng không?
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, hắn chợt cười nói: - Tôi
cảm thấy phòng tổ chức có suy xét thiếu ổn thỏa ở một vài phương diện,
đặc biệt là khi làm ra những phương án điều chỉnh cán bộ càng cho ra
không ít vấn đề.
- Thế nào? Anh nói tôi nghe xem. Sầm Vật Cương đưa mắt nhìn, tuy cười nhưng lại dùng giọng không mấy biểu cảm nói.
Vương Tử Quân nhìn văn kiện trong tay mình, hắn cười nói: - Bí thư Sầm,
anh nhìn cái này xem, để cho Triệu Hiểu Bạch đi làm phó chủ tịch thành
phố Linh Long? Tôi cảm thấy như vậy là quá gấp gáp. Dù Triệu Hiểu Bạch
có năng lực tốt thế nhưng vẫn còn một khoảng cách không nhỏ để làm phó
chủ tịch thành phố. Theo tôi thấy nên để cậu ấy xuống quận huyện để rèn
luyện thì tốt hơn. Nếu không lăn lộn vài năm ở cơ sở, như vậy sao có thể biết được tình hình trong nước, sao gọi là kế lâu dài được?
- Vừa rồi tôi chỉ xem qua một chút mà thôi, phòng tổ chức căn bản không
nghiệm cẩn ở phương diện này, thế nên tôi cảm thấy nên để cho bọn họ
kiểm điểm, sau đó tiến hành thảo luận.
Sầm Vật Cương là người sắp xếp mưu kế cho Uông Thanh Minh ở sự kiện sắp
xếp cho Triệu Hiểu Bạch, thứ nhất là có thể chặn miệng Vương Tử Quân,
thứ hai sắp xếp Triệu Hiểu Bạch đến Linh Long, cho dù Triệu Hiểu Bạch có muốn năng động cũng khó lòng đạt được mưu đồ.
Người ngoài nhìn vào phương diện nhân sự cảm thấy cực kỳ thần bí, thế
nhưng đối với Sầm Vật Cương thì chẳng qua chỉ là sự cân đối quyền lực mà thôi, chỉ là một quá trình sắp xếp ghế, phân chia quả. Tất nhiên Sầm
Vật Cương là lãnh đạo đứng đầu tỉnh Mật Đông, lão nhất định phải là
người đi đầu. Không, nếu có thể thì lão tình nguyện thấy Vương Tử Quân
phải tuân theo sự chỉ huy tuyệt đối của mình.
Không ngờ Vương Tử Quân vẫn là một người kiêu ngạo bất tuân, lần đầu
tiên mở miệng đã nói ra chuyện của Triệu Hiểu Bạch, còn thuận tay cài mũ lên đầu Uông Thanh Minh, thuận thế muốn sửa đổi tất cả phương án, còn
làm cho mình nghẹn lời không biết nên nói như thế nào.
Có lẽ những ngày qua Vương Tử Quân đã nghiên cứu phương án nhiều lần,
bây giờ còn bày ra bộ dạng mới nhìn qua phương án, căn bản là quá đáng
giận.
Sầm Vật Cương hít vào một hơi rồi nói: - Đối với sự kiện liên quan đến
Triệu Hiểu Bạch, tôi cảm thấy cậu ấy có năng lực công tác tốt, hơn nữa
có kinh nghiệm phong phú, là thế hệ tân sinh của tỉnh Mật Đông, cán bộ
trẻ tuổi cực kỳ có tương lai. Hơn nữa nhìn vào phương diện nhận chức,
bây giờ cậu ấy đã đến kỳ hạn phát triển. Chủ tịch Tử Quân, anh có phải
là cho ra yêu cầu quá nghiêm với thủ hạ của mình không?
- Bí thư, nhiệm kỳ mới lần này có liên quan đến đại cục ổn định của tỉnh Mật Đông, chúng ta cần phải cực kỳ thận trọng, tinh thế mà mịn màng.
Chúng ta vừa thể hiện thái độ công bình công chính, vừa phải làm cho
phương án này không có chút tì vết nào, cho dù có tì vết nhỏ, chúng ta
cũng không nên ôm thái độ được chăng hay chớ. Nếu như phòng tổ chức sửa
đổi nhiều lần, như vậy sẽ làm cho chúng ta đỡ tốn công sức thời gian sau này.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, Vương Tử Quân nói đến nước này thì lão căn
bản không còn lý do gì để tiếp tục kiên trì. Tuy lão cực kỳ tin tưởng
vào nhiệm kỳ mới lần này, thế nhưng còn nhiều chuyện cần "để ý", nếu như để cho Vương Tử Quân nắm được chuôi dao, chỉ sợ mình cũng phải nhượng
bộ mà thôi.
Chính mình xem ra có chút chủ quan, cứ nghĩ rằng Vương Tử Quân sẽ cố
gắng làm náo loạn phương án của mình. Xem ra sau này mình phải suy nghĩ
cẩn thận hơn.
- Nếu như chủ tịch Vương đã nói như vậy, tôi sẽ yêu cầu trưởng phòng
Uông xem xét lại phương án. Nhưng mà này chủ tịch Vương, sau khi anh
quay về nên nghiên cứu phương án này cho thật kỹ, hiểu rõ tinh thàn của
phương án, sau đó trong tỉnh tiến hành thảo luận, cũng không nên làm
chậm trễ thêm nữa.
Vương Tử Quân liên tục gật đầu với lời nói của Sầm Vật Cương: - Bí thư
Sầm ngài nói rất đúng, tôi quay về sẽ xem xét lại, sau khi phòng tổ chức cho ra phương án mới thì chúng ta sẽ tiếp tục thương lượng.
- Ừ! Tuy cười tủm tỉm đưa Vương Tử Quân ra ngoài cửa thế nhưng Sầm Vật
Cương vẫn cảm thấy có chút ngột ngạt. Thảo luận vốn được nắm chắc trong
tay mình, thế nhưng bây giờ lại khá bị động.
Vương Tử Quân này xem ra rất khó đối phó, nhưng Sầm Vật Cương lại nhanh
chóng nở nụ cười. Tuy Vương Tử Quân có thể dùng thủ đoạn nhỏ để kéo dài
thời gian, thế nhưng bây giờ ưu thế lớn nhất đang trong tay lão, cho dù
Vương Tử Quân có muốn cũng chỉ là có gió không mưa, không được lợi gì.
Tất cả phản kháng đều chỉ là trâu chấu đá xe ở bên dưới chiều hướng phát triển.