Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1181: Chương 1181: Gia Cát cả đời cẩn thận




Đoạn Văn Đống đang suy nghĩ xem bí thư Vương sẽ nói gì về Ngô Tài Lư, thật không ngờ tư duy của bí thư Vương lại xoay chuyển quá nhanh, mới đó đã dời lên phương diện ăn uống. Đoạn Văn Đống căn bản không hiểu rõ tâm tư của bí thư Vương, chỉ có thể nói:

- Đây là món ăn nổi tiếng của tỉnh Nam Giang, nghe nói mùi vị không tệ.

- Anh biết nguyên liệu chế biến món Long Hổ Tế Hội sao?

Vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn không có chút biến đổi, thế nhưng đã bắt đầu đốt điếu thuốc trong tay.

"Làm bằng nguyên liệu gì?"

Đoạn Văn Đống không phải là người ngu, chỉ sau nháy mắt thì hiểu ý của Vương Tử Quân. Hắn chợt kinh hoảng, sau đó dùng giọng cung kính nói:

- Bí thư Vương, nguyên liệu làm nên món Long Hổ Tế Hội là rắn và cầy hương.

Vương Tử Quân không nói gì thêm mà chỉ lằng lặng nhìn Đoạn Văn Đống. Dưới ánh mắt của Vương Tử Quân, Đoạn Văn Đống cảm thấy trái tim mình đập lên rất mạnh, đầu óc liên tục vận chuyển, Vương Tử Quân tự mình hỏi về nguyên liệu chế tác một món ăn, rốt cuộc là có ý gì?

Đoạn Văn Đống không thể không thừa nhận Vương Tử Quân là người có ơn tri ngộ với mình. Vì hắn là người bị ghẻ lạnh quá lâu, bây giờ được Vương Tử Quân đẩy lên vị trí này, không phải vì hắn là người tài giỏi. Hắn cảm giác được bây giờ mình chỉ có thể cho tinh thần và thể xác vào trong một cái túi, sau đó ném vào trong lòng Vương Tử Quân, thực hiện theo đúng chỉ lệnh của Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, tôi không làm tốt công tác của mình, sau khi quay về nhất định sẽ cho ra hoạt động đả kích hành vi buôn bán động vật hoang dã, sẽ nghiêm trị không tha những phần tử phạm pháp trái luật, sẽ cố gắng chứng thực công tác bảo vệ động vật hoang dã.

Đoạn Văn Đống nhanh chóng cho ra phản ứng như vậy làm cho Vương Tử Quân không khỏi cảm thấy tán thưởng. Lúc này người dưới tay Vương Tử Quân không quá nhiều, người có thể sử dụng được lại càng ít, nhưng hắn luôn áp dụng nguyên tắc bình tĩnh không ẩu tả. Đoạn Văn Đống có thể nhanh chóng thầm hiểu ý nghĩ của hắn, nói rõ sau này Đoạn Văn Đống còn có không gian tiến lên.

- Anh là người phụ trách ở thành phố Đông Hồng về phương diện bảo vệ động vật hoang dã, dù sao thì nghiệp vụ của cục lâm nghiệp cũng được tiến hành dưới sự lãnh đạo của cục công an. Nhưng đả kích hành vi buôn bán động vật hoang dã cũng không phải chỉ thực hiện ở thành phố Đông Hồng, còn phải mở rộng ra các thành phố khác trong tỉnh. Tôi chuẩn bị đẩy mạnh hoạt động đả kích hành vi buôn bán động vật hoang dã ra toàn tỉnh, thành phố Đông Hồng lại càng là phát súng đầu tiên, anh nhất định phải làm cho tốt.

Vương Tử Quân nói không quá lớn nhưng lại làm cho Đoạn Văn Đống cảm thấy áp lực không nhỏ. Hắn cũng có chút nghi hoặc, vì sao bí thư Vương lại thúc đẩy hoạt động đả kích đám tội phạm buôn bán động vật hoang dã vào lúc này?

Tuy Đoạn Văn Đống không rõ nhưng vẫn phải tích cực chấp hành, vì dù sao đây cũng là hoạt động mà bí thư Vương muốn thúc đẩy, chính mình là cấp dưới được ủy thác, tất nhiên phải đề cao tinh thần để làm cho thật tốt. Có thể hoàn thành được hay không là vấn đề thể lực, thế nhưng có đi làm hay không lại là thái độ. Nếu như mình có biểu hiện tiêu cực, không khác chui đầu vào rọ, căn bản là không sáng suốt.

- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi sẽ nắm chắc tâm lý, sẽ cho ra mở đầu thuận lợi.

Đoạn Văn Đống báo cáo thêm vài hạng mục công tác rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi Đoạn Văn Đống rời đi, Vương Tử Quân thầm nghĩ đến những biểu hiện của đối phương khi trò chuyện với mình. Tuy Đoạn Văn Đống tỏ vẻ trăm phần trăm chấp hành chỉ thị của mình, thế nhưng hắn vẫn nhìn ra chút khó hiểu của đối phương ở phương diện này.

Đoạn Văn Đống là người được mình đề bạt lên vị trí hiện tại cũng khó hiểu tâm tư này, nếu như người khác thì thế nào? Chỉ sợ có người nói mình chỉ thích chiến công lớn. Nhưng dù người ta nói cái gì thì Vương Tử Quân cũng không định phản bác, hắn làm việc này chủ yếu là vì không muốn thẹn với lương tâm.

- Cục trưởng Chân, mời ngài đi bên này.

Bí thư ủy ban tư pháp thành phố Lâm Hồ là Vạn Thạch Tắc đưa Chân Hồng Lỗi đi lên một căn phòng trên lầu chín.

Tuy bây giờ không phải đang ở trong đơn vị của mình thế nhưng gương mặt Chân Hồng Lỗi vẫn cực kỳ âm trầm, điều này làm cho Vạn Thạch Tắc cảm thấy sợ hãi theo bản năng. Năm xưa khi Vạn Thạch Tắc làm phó cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ thì Chân Hồng Lỗi là cục trưởng, đã nhiều năm trôi qua thế nhưng quyền uy của Chân Hồng Lỗi vào lúc đó vẫn làm cho hắn cảm thấy cực kỳ mới mẻ.

Trên đường đi Vạn Thạch Tắc rất muốn trò chuyện cùng Chân Hồng Lỗi, thế nhưng gương mặt Chân Hồng Lỗi căn bản là căng cứng, làm cho hắn phải ngậm miệng lại. Mặc dù sau khi Chân Hồng Lỗi tiến lên làm cục trưởng cục công an tỉnh thì hai người ít qua lại với nhau, thế nhưng theo những gì Vạn Thạch Tắc hiểu về Chân Hồng Lỗi, lúc này Chân Hồng Lỗi có phải đang thật sự tức giận hay không, Vạn Thạch Tắc hiểu rất rõ.

Chân Hồng Lỗi thích bày ra gương mặt đen nhẻm nghiêm túc, nhưng đại đa số thời gian thì tâm tình của Chân Hồng Lỗi căn bản là không quá tệ, thế nhưng hôm nay không phải là ngày thường có thể so sánh được.

- Ha ha ha, cục trưởng Chân, ngài là khách quý thật sự khó mời, anh em chúng ta đã lâu ngày không tụ hội, hôm nay phải uống vài ly mới được.

Không chờ Vạn Thạch Tắc đẩy cửa đi vào, Thích Phúc Lai đã từ trong phòng đi ra, hắn nở nụ cười vui vẻ vươn tay với Chân Hồng Lỗi.

Chân Hồng Lỗi thấy Thích Phúc Lai đưa tay ra, hắn trầm ngâm giây lát rồi cũng vươn tay nói:

- Chào bí thư Thích.

Tuy là chiến hữu chung chiến hào nhưng quan hệ giữa Thích Phúc Lai và Chân Hồng Lỗi căn bản là không quá tốt. Năm xưa hai người một là phó bí thư chủ quản khối tư pháp, một là phó chủ tịch thành phố kiêm cục trưởng cục công an. Tuy hai bên có biểu hiện rất tốt, thế nhưng vì quyền lợi sinh xấu xa, thế cho nên có vài khúc mắc luôn chôn chặt trong lòng hai người.

Trong phòng ngoài Thích Phúc Lai còn có vài thành viên ban ngành của thành phố Lâm Hồ. Khi hai người Thích Phúc Lai và Chân Hồng Lỗi bắt tay nhau, những người khác cũng đứng cả lên. Vì Chân Hồng Lỗi là người đi ra từ thành phố Lâm Hồ, thế cho nên cũng có quen biết đám người này.

Sau khi bắt chuyện đơn giản thì Thích Phúc Lai chuẩn bị đưa Chân Hồng Lỗi đi đến vị trí đã định sẵn. Hai người đều là ủy viên tỉnh ủy, vị trí cũng quan trọng gần như nhau, ai ngồi chỗ nào cũng được. Dưới sự nhiệt tình của Thích Phúc Lai, Chân Hồng Lỗi từ chối vị trí chủ vị, thế nhưng cuối cùng cũng phải ngồi xuống.

- Cục trưởng Chân, hai người chúng ta đã lâu rồi không ngồi với nhau thì phải?

Thích Phúc Lai tiếp nhận khăn nóng của nhân viên phục vụ, hắn vừa lau mặt vừa cười nói.

Chân Hồng Lỗi gật đầu nói:

- À, thật sự đã lâu rồi chưa được ngồi cùng nhau.

So sánh với thái độ cứng nhắc của Chân Hồng Lỗi, Thích Phúc Lai căn bản có biểu hiện mạnh vì gạo bạo vì tiền, hắn cười ha hả nói:

- Nói ra cũng là lỗi của tôi, mỗi ngày đều bận rộn hoa cả mắt, thế nhưng dù bận rộn thế nào thì cũng phải bỏ ra chút thời gian uống rượu với anh mới đúng. Bây giờ chúng ta cạn chén, xem như tôi xin lỗi.

Thích Phúc Lai nói một câu xin lỗi tuy không biết thật giả thế nhưng lúc này Chân Hồng Lỗi vẫn phải nể mặt. Hắn nâng ly rượu cụng với Thích Phúc Lai, sau đó uống một hơi cạn sạch.

- Hồng Lỗi vẫn hào sảng như năm xưa, khi đó chúng ta cộng sự với nhau, tôi thích nhất là lúc uống rượu với cục trưởng Hồng Lỗi. Các anh không biết đấy thôi, cục trưởng Hồng Lỗi được chủ tịch Vận Phong nhận định là người uống rượu cực kỳ ngay thẳng.

Thích Phúc Lai cười ha hả nói với đám người Vạn Thạch Tắc.

Chân Hồng Lỗi được bí thư thị ủy nịnh hót, tất nhiên đám người khác sẽ không làm trái ý lãnh đạo, cả đám đều nói những lời kính ngưỡng với cục trưởng Chân, thế nên bầu không khí trong phòng càng thêm nhiệt liệt.

Chân Hồng Lỗi tuy có ý nghĩ của mình, thế nhưng đối diện với đồng sự năm xưa, vẫn nở nụ cười hớn hở. Thích Phúc Lai nhìn nụ cười trên gương mặt đen nhẻm của Chân Hồng Lỗi, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.

- Cục trưởng Hồng Lỗi, lần này tôi căn bản là dùng người không tốt trong sự kiện Thì Đắc Tiêu. Con bà nó Thì Đắc Tiêu căn bản là uổng phí tâm huyết của tôi. Trước nay tôi coi trọng anh ta, không ngờ anh ta lại là người ngu ngốc.

Sau khi uống hết một chai rượu thì Thích Phúc Lai bắt đầu mở miệng mắng người.

Chân Hồng Lỗi căn bản nhìn ra được lời nói tức giận của Thích Phúc Lai có bao nhiêu phần là thật. Năm xưa khi Thì Đắc Tiêu được điều động lên làm cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, ý kiến của hai người là trái ngược nhau. Chân Hồng Lỗi kiên quyết phản đối, Thích Phúc Lai là bí thư thị ủy thành phố Lâm Hồ lại giữ thái độ kiên quyết ủng hộ Thì Đắc Tiêu tiến lên, cuối cùng ý kiến của Thích Phúc Lai chiếm thế chủ động.

Lúc này Thích Phúc Lai mở miệng tự phê bình, chỉ sợ là làm tiền đề cho đề tài tiếp theo. Tuy Chân Hồng Lỗi cảm thấy biểu hiện của Thích Phúc Lai có chút hèn mọn, thế nhưng dù thế nào thì Thích Phúc Lai cũng tự phê bình mình trước mặt nhiều người, Chân Hồng Lỗi dù thế nào cũng phải nể mặt đối phương.

Không nhìn tăng cũng phải nể mặt phật, nếu như chính mình biểu hiện quá mức cao điệu, chỉ sợ đối phương sẽ mất hứng.

- Bí thư Thích, tri nhân tri diện bất tri tâm, trước kia Thì Đắc Tiêu từng là thủ hạ của tôi, nói thật thì tôi rất hài lòng với phong cách xử lý sự việc của anh ấy. Năm xưa khi rời khỏi thành phố Lâm Hồ, tôi có toan tính đề cử anh ấy làm phó cục trưởng cục công an thành phố.

Chân Hồng Lỗi dùng giọng nhàn nhạt lên tiếng, thế nhưng lời nói như vậy căn bản lại hạ bậc thang cho Thích Phúc Lai đi xuống.

Ý nghĩ của Chân Hồng Lỗi căn bản là rất đơn giản, đó không phải chỉ là mình Thích Phúc Lai anh nhìn lầm người, tôi cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy. Câu nói này ra khỏi miệng Chân Hồng Lỗi làm cho Thích Phúc Lai cảm thấy rất vui, hắn nâng ly rượu lên nói:

- Gia Cát cả đời cẩn thận còn phải để mất Phố Đình, hai người chúng ta luôn chú ý công tác thế nhưng cũng có lúc nhìn lầm người.

Hai ly rượu cụng vào nhau, rõ ràng có ý nghĩa nở nụ cười xóa bỏ ân oán, trên mặt hai người xuất hiện nụ cười tươi mới. Thích Phúc Lai nhìn thoáng qua đám người đến tiếp khách ở bốn phía, sau đó cười nói:

- Cục trưởng Chân, hai người chúng ta trò chuyện một chút.

Chân Hồng Lỗi căn bản không có hứng thú với những lời nói không có ý nghĩa của Thích Phúc Lai, thế cho nên mới cùng Thích Phúc Lai đi vào trong phòng bàn bạc. Nhân viên phục vụ đi vào phòng dâng trà rồi nhanh chóng bỏ đi.

- Cục trưởng Chân, lần này thành phố Lâm Hồ thật sự mất mặt, trước đó tôi đã làm kiểm điểm sâu sắc với chủ tịch Chử. Tuy chủ tịch Chử an ủi tôi không nên tiếp tục phạm sai lầm, thế nhưng tôi có thể thấy được chủ tịch Chử đang rất mất hứng.

Thích Phúc Lai cũng không tiếp tục nói lung tung, bắt đầu dùng giọng trầm trọng nói.

Chân Hồng Lỗi thầm nghĩ trong lòng, hừ, mất hứng thì đúng rồi. Thành phố Lâm Hồ là nơi mà chủ tịch Chử làm bàn đạp tiến lên, những năm qua luôn đứng đầu ở tất cả công tác trong tỉnh, thế nhưng bây giờ anh làm thành phố Lâm Hồ mất mặt, cho dù chủ tịch Chử có tâm tình sâu rộng cũng khó thể vui vẻ được.

Nếu như ở bên ngoài thì Chân Hồng Lỗi có thể sẽ an ủi Thích Phúc Lai hai câu, thế nhưng lúc này hắn cũng không có tâm tư như vậy. Hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi trầm giọng nói:

- Mất bò mới lo làm chuồng cũng không muộn, chỉ cần năm nay thành phố Lâm Hồ có thể cho ra được thành tích, có lẽ chủ tịch sẽ bớt giận.

- À, tôi cũng nghĩ như vậy, vì thế tôi chuẩn bị đẩy mạnh thu hút đầu tư vào Lâm Hồ, thúc đẩy kinh tế phát triển lên giai đoạn mới. Sau này mong cục trưởng Chân quan tâm giúp đỡ nhiều hơn đến công tác của thành phố Lâm Hồ.

Thích Phúc Lai dù sao cũng không phải là người thường, hắn nhanh chóng che giấu cảm giác bức bối, sau đó nở nụ cười nói với Chân Hồng Lỗi.

Chân Hồng Lỗi cũng không từ chối, hắn trầm giọng nói:

- Có thể thì tôi nhất định sẽ không chối từ, nhưng anh cung hiểu công tác của tôi rồi đấy, cũng không có nhiều sự giúp đỡ với phương diện phát triển kinh tế địa phương.

- Ha ha ha, cục trưởng Chân quá khách khí rồi, sau này sẽ không thiếu tình huống làm phiền anh.

Thích Phúc Lai nói xong thì lấy ra một tờ giấy:

- Vì tăng cường năng lực hộ giá hộ tống của cục công an thành phố Lâm Hồ với phương diện phát triển kinh tế, chúng tôi cố ý điều một nhóm binh hùng tướng mạnh đến công tác ở cục công an thành phố, đây là bản thảo, cục trưởng Chân là chuyên gia, mong anh xem qua có chỗ nào cần điều chỉnh hay không?

Chân Hồng Lỗi tiếp nhận bản thảo nhìn qua vài lượt, hắn chợt nở nụ cười. Tuy Chân Hồng Lỗi rời khỏi thành phố Lâm Hồ vài năm thế nhưng vẫn biết những cái tên kia là của người nào. Những người này căn bản không những chỉ có bản lĩnh, hơn nữa còn hơn một nửa là thủ hạ thân cận của hắn năm xưa.

Lúc này Thích Phúc Lai đề bạt bọn họ, ý nghĩ là gì thì không cần nghĩ cũng biết. Có câu người kính ta một thước thì ta kính người một trượng, Chân Hồng Lỗi tuy là một vị quan mặt đen thế nhưng không phải là người không am hiểu phương diện kéo quan hệ.

- Bí thư Thích, tôi nhất định sẽ giúp đỡ lớn nhất với công tác của thành phố Lâm Hồ. Tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, cộng thêm sự cố gắng của hai người chúng ta, nhất định sẽ nhanh chóng thay đổi được cục diện bị động vào lúc này.

Chân Hồng Lỗi nói xong những lời này thì Thích Phúc Lai cũng nở nụ cười hiểu ý.

Thích Phúc Lai nhìn chỗ trống đầu tiên trên bản thảo, hắn thu lại nụ cười của mình. Hắn nâng bình trà lên rót vào ly cho Chân Hồng Lỗi, sau đó mới nói:

- Cục trưởng Chân, đã định ra vị trí cục trưởng cục công an chưa?

- Tôi không biết.

Chân Hồng Lỗi nói rồi khóe mắt lộ rá chút lo lắng. Hắn vô thức cắn môi rồi nói tiếp:

- Anh cũng không phải không biết người kia đề phòng tôi thế nào, anh ta sao có thể cho tôi cơ hội lên tiếng được?

- Đề phòng thì thế nào? Cho dù hắn đi đến thì có thể lật trời được sao?

Thích Phúc Lai có chút hổn hển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.