Tuy Du Giang Vĩ chỉ nói một câu hời hợt nhưng Đoạn Văn Đống lại trầm hẳn xuống. Bí thư Vương có tâm tình không tốt, đây căn bản không phải
là tin tức tốt với hắn. Lãnh đạo cũng là người, cũng dễ thay đổi, vì
cũng là người phải nếm khói lửa nhân gian, có ai bảo chứng mỗi ngày lãnh đạo đều hớn hở vui vẻ hòa nhã? Tất nhiên nếu như lãnh đạo có tâm tình
tốt, như vậy cũng có lúc tâm tình không được tốt, vì vậy mà cũng là một
việc thế nhưng lại có hai kết quả hoàn toàn khác biệt.
Đoạn
Văn Đống hít vào một hơi thật sâu, hắn cùng Du Giang Vĩ đi vào trong
phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau thời gian tiếp xúc nhiều với bí
thư Vương, hắn càng ngày càng có tâm tư kính sợ với vị bí thư ủy ban tư
pháp trẻ tuổi này.
- Văn Đống đến đấy à, anh ngồi đi.
Vương Tử Quân thấy Đoạn Văn Đống đi vào thì nở nụ cười. Mặc dù tâm tình
của hắn vào lúc này có chút trầm trọng, thế nhưng lúc này đang công tác, hắn căn bản không muốn để lộ ra tâm tình của mình.
Đoạn Văn
Đống nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân thì an tâm hơn một chút, hắn
cười nói lời chào hỏi Vương Tử Quân, sau đó cung kính ngồi xuống đối
diện với lãnh đạo.
- Cục trưởng Văn Đống, gần đây công tác thế nào?
Sau khi ném cho Đoạn Văn Đống một điếu thuốc, Vương Tử Quân khẽ hỏi.
Đoạn Văn Đống cầm thuốc trong tay rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, gần đầy dưới sự quan tâm của lãnh đạo, đã có được vài
phần thành tích. Đặc biệt là phương diện trộm cướp và lừa đảo, những thứ này có liên quan trực tiếp đến cuộc sống của nhân dân, thế nên chúng
tôi đả kích rất mạnh, căn bản cho ra nhiều hoạt động chuyên nghiệp, đã
có được vài phần thành tích.
- Nhưng công tác của chúng tôi vẫn chưa đủ, những thứ này cần phải từng bước cải tiến.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, gần đây hắn cũng luôn chú ý đến Đoạn Văn
Đống. Dù sao thì vị trí cục trưởng cục công an thành phố của Đoạn Văn
Đống cũng khá quan trọng, mà Đoạn Văn Đống là người được hắn nâng lên,
nếu có chuyện gì xảy ra, sợ rằng người ta sẽ lấy đó làm cái cớ để nã
pháo vào người hắn. Nhưng năng lực của Đoạn Văn Đống là quá rõ ràng, đặc biệt là những hoạt động sau khi nhận chức căn bản là rất tốt.
Sau khi nói vài câu về công tác của thành phố Đông Hồng, Vương Tử Quân thay đổi chủ đề:
- Văn Đống, anh có lẽ cũng đã nghe qua phương diện cục trưởng cục công
an thành phố Lâm Hồ, bây giờ tỉnh ủy yêu cầu ủy ban tư pháp tỉnh ủy chọn ra một nhân tuyển tốt nhất trong đội ngũ của mình, thúc đẩy công tác
của cục công an thành phố Lâm Hồ tiến lên giai đoạn mới. Anh có cho ra
được nhân tuyển nào thích hợp không?
Lời nói của Vương Tử
Quân làm cho Đoạn Văn Đống thật sự rung động, hắn tất nhiên có nghe nói
về chuyện của cục công an thành phố Lâm Hồ, tất nhiên vị trí cục trưởng
cục công an thành phố Lâm Hồ lại được Vương Tử Quân tranh thủ được,
quyền quyết định thuộc về ủy ban tư pháp tỉnh ủy. Kết quả như thế này
không khỏi làm cho Đoạn Văn Đống cực kỳ bội phục. Hắn là một thành viên
của cục công an, hắn biết rõ phương diện bổ nhiệm vị trí cục trưởng cục
công an thành phố Lâm Hồ là khó khăn thế nào.
Trước kia khi
Chân Hồng Lỗi tiến lên làm cục trưởng cục công an tỉnh, vị cục trưởng
cục công an tỉnh tiền nhiệm muốn thực hiện ý đồ của mình ở phương diện
đề bạt vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ. Thế nhưng kết quả cuối cùng là vị kia căn bản không thực hiện được ý nghĩ của mình, ngược lại còn rơi vào tình huống phải nghỉ hưu sớm, không thể không tiếc nuối vì mình phải chào tạm biệt võ đài chính trị từ quá sớm. Không nghờ đến
bây giờ chính Đoạn Văn Đống lại được tham gia vào phương diện bổ nhiệm
nhạy cảm này.
Bí thư Vương trưng cầu ý kiến của mình, mặc dù
cuối cùng ý kiến của mình chưa chắc là quyết sách cho bí thư Vương, thế
nhưng ít nhất thì lời nói của Đoạn Văn Đống cũng sẽ có vài phần tác
dụng. Lúc này bí thư Vương ném sự việc này ra để thương lượng với mình,
càng nói rõ bí thư Vương tôn trọng mình.
Từ đáy lòng bùng lên cảm giác cảm kích, Đoạn Văn Đống trầm ngâm giây lát rồi mới trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, nếu như lấy người từ trong ủy ban tư pháp thì tôi cảm thấy ổn thỏa nhất.
Vương Tử Quân không nói gì, sao hắn chưa nghĩ qua phương diện này được? Nhưng trong ủy ban tư pháp không có mấy người có kinh nghiệm công tác ở cục công an, những người từng có kinh nghiệm thì cấp bậc lại quá cao,
qua độ tuổi xuống tuyến dưới nhận chức, nếu đi xuống dưới tọa trấn cục
công an thì cũng căn bản là không thích hợp.
- Nếu như tạm
thời không tìm được nhân tuyển phù hợp trong ủy ban tư pháp tỉnh ủy, bí
thư Vương, tôi cho rằng có thể suy xét từ nhiều phương diện khác. Trước
đây vài năm cục trưởng Triệu muốn đề bạt nhân viên giám sát Ngô Tài Lưu
của ủy ban tư pháp tỉnh ủy đến nhận chức cục trưởng cục công an thành
phố Lâm Hồ.
Đoạn Văn Đống thấy Vương Tử Quân không có phản ứng, thế là dùng giọng chsu ý đề cử với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không nghe nói qua về Ngô Tài Lư, nhưng hắn lại có ấn
tượng với vị cục trưởng cục công an tiền nhiệm. Khi đó anh Triệu đề cử
Ngô Tài Lư, như vậy Ngô Tài Lư chắc chắn là người có kinh nghiệm công
tác trong cục công an, bây giờ Ngô Tài Lư là nhân viên giám sát của ủy
ban tư pháp tỉnh ủy, tất nhiên sẽc có vài phần ý nghĩ để hắn xem xét.
- Ngô Tài Lư này có năng lực thế nào?
Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên mặt bàn rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
Lúc này trái tim của Đoạn Văn Đống đã chạy lên cuống họng, hắn biết đây là thời điểm mấu chốt, nếu như nói đúng lời nói đi vào trong lòng Vương Tử Quân, như vậy tương lai của Ngô Tài Lư sẽ xuất hiện bước ngoặt lớn.
Đoạn Văn Đống cũng không có giao tình gì đặc biệt với Ngô Tài Lư, thế
nhưng hai người bọn họ cùng là người phải chịu đả kích, thế cho nên căn
bản sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên. Đoạn Văn Đống căn bản còn có
chút bội phục Ngô Tài Lư, vì hắn khi còn ngồi không trong cục công an
thành phố Đông Hồng thì căn bản cảm thấy rầu rĩ không vui, cực kỳ đè
nén, thế nhưng Ngô Tài Lư lại căn bản là điềm nhiên như không, cực kỳ
ung dung tiêu sái.
- Bí thư Vương, Ngô Tài Lư là người có
nhiệt tình, năng lực công tác rất mạnh, trước kia từng là phó chi đội
trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Đông Hồng, cực kỳ có năng lực phá
án, hơn nữa lại khéo hiểu lòng người, là một nhân tuyển cực kỳ có khả
năng.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Đoạn Văn Đống, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Anh cảm thấy anh ấy đến đảm nhiệm vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ có thể trấn áp được cục diện không?
- Có thể, Ngô Tài Lư tuy nhìn qua luôn cười hì hì vui vẻ thế nhưng ra
tay cực kỳ nghiêm túc. Khi anh ấy hai mươi sáu tuổi thì được đề bạt làm
phó đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự, rất nhiều người căn bản không
chịu phục, thế nhưng chỉ mất một năm thì uy tín căn bản còn vượt mặt vị
đại đội trưởng cảnh sát hình sự.
Vương Tử Quân căn bản không nói gì thêm, hắn chỉ thay đổi chủ đề:
- Cục trưởng Văn Đống, ngày hôm qua tôi đi dùng cơm với chủ tịch Chí
Đạo, có người tặng cho một phần súp Long Hổ Tế Hội, nghe nói giá cả
không thấp.