- Thức ăn đã được dâng lên đầy đủ rồi...
Mạnh Nhất Hinh đang trò chuyện vui vẻ với Tiểu Bảo Nhi chợt dùng giọng kinh ngạc nói.
- Các vị, đây là món ăn của tiên sinh phòng hai lẻ năm đưa đến tặng.
Hai nhân viên phục vụ lên tiếng, sau đó nhanh chón đặt một món ăn được chế tác cực kỳ đẹp đẽ lên bàn.
- Là món Long Hổ Tế Hội, nên ăn lúc còn nóng, mời các vị chậm rãi thưởng thức.
Một nữ nhân viên phục vụ tướng mạo xinh đẹp khẽ lên tiếng.
Sau khi hai nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, Vương Tử Quân nhìn vào
món ăn Long Hổ Tế Hội, hắn cũng không động đũa mà dùng giọng kỳ quái
hỏi:
- Bí thư Chí Đạo, tôi đến Nam Giang đã khá nhiều ngày, cũng
xem như có vài phần hiểu về món ăn Nam Giang, long chắc là thịt rắn, còn hổ là thịt gì?
- Bí thư Vương, có lẽ là cầy hương.
Mạnh Chí Đạo căn bản không xa lạ gì món này, thế nên nhanh chóng trả lời.
"Cầy hương?"
Vương Tử Quân nghe vậy mà vẻ mặt chợt biến đổi, hắn nhìn món Long Hổ Tế Hội, chợt nhớ đến một vụ án lớn trong kiếp trước.
Năm đó tuy mọi người đồng tâm hiệp lực sức mạnh thành đồng, cao thấp
một lòng, thế nhưng cũng là một sự việc buồn vui lẫn lộn. Tuy có không
ít anh hùng xuất hiện, thế nhưng vụ án lớn vẫn là án lớn, căn bản không
có nghi vấn.
Tuy cứu nguyên nhân sâu xa thì các chuyên gia
không phải nói rằng bệnh từ miệng sao? Mặc dù câu nói này căn bản không
có gì kiểm chứng, thế nhưng rất nhiều kết quả nghiên cứu lại chỉ vào
phương diện này.
Vương Tử Quân tính toán thời gian và chợt
giật mình, bây giờ đã là tháng chín, nếu như dựa theo những kinh nghiệm
kiếp trước, ba bốn tháng sau một sự kiện lớn gọi là Phi Điền sẽ xuất
hiện.
Tuy đây là một kiếp sống khác, thế nhưng quỹ tích phát triển của kiếp trước vẫn có thể được tái diễn vào kiếp này.
Vẻ mặt Vương Tử Quân có chút đông cứng, hắn ngơ ngác nhìn món Long Hổ Tế Hội, không nói lời nào.
Mạnh Chí Đạo là người mời khách, hai vợ chồng bọn họ đều chú tâm quan
sát vẻ mặt Vương Tử Quân. Khi thấy bí thư Vương đang vui vẻ chợt trầm
ngâm nhìn món Long Hổ Tế Hội, hai người có chút không yên, chẳng lẽ món
súp kia làm cho Vương Tử Quân nghĩ đến chuyện gì đó không vui?
Mạnh Chí Đạo thì khá hơn, Bạch Tố Kiều thì có chút căm tức, không khỏi
thầm oán trưởng phòng Lý. Mặc dù nàng biết trưởng phòng Lý căn bản là
dệt hoa trên gấm, thế nhưng lúc này nhìn gương mặt ngưng trọng của Vương Tử Quân, nàng không khỏi cảm thấy trưởng phòng Lý vỗ mông ngựa xuống
đùi ngựa.
"Làm sao bây giờ?"
Hai vợ chồng Mạnh Chí Đạo đưa mắt nhìn nhau, sau đó Mạnh Chí Đạo khẽ nói:
- Bí thư Vương, thịt dùng để làm thức ăn trong quán này đều được nuôi
dưỡng chính quy, cầy hương cũng có trang trại nuôi dưỡng chính quy.
Vương Tử Quân chợt bừng tỉnh trong trạng thái trầm ngâm, hắn nhìn món
thức ăn còn đang bốc khói, thế là cảm thấy khó thể bình tĩnh.
Vương Tử Quân làm quan nhiều năm, hắn đã sớm học cách điều chỉnh tâm
tình của mình, biết cách làm sao để trở nên bình tĩnh. Hắn hít vào một
hơi thật sâu, sau đó mới đẩy quả tim xuống đúng vị trí của nó.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thấp thỏm lo âu của hai vợ chồng Mạnh Chí Đạo, hắn chợt cười cười nói:
- Nếu nuôi lấy thịt có giấy phép thì không có vấn đề, nhưng tôi không thích món này.
Vương Tử Quân không nhắc lại chuyện món ăn, hắn cùng hai vợ chồng Mạnh
Chí Đạo di dời chủ đề sang phương diện khác. Lúc này bầu không khí trên
bàn cơm đã khôi phục lại như thường, nhưng món Long Hổ Tế Hội căn bản là bốc hương nghi ngút rồi nguội lạnh, không ai động đũa vào.
- Tôi rất yên tâm với công tác của anh, sau khi anh đến thành phố Ô Phổ
thì nên lớn mật công tác, mau chóng tiến vào trạng thái, có gì cứ liên
lạc với tôi.
Trước khi Vương Tử Quân lên xe thì khẽ nói với Mạnh Chí Đạo.
Mạnh Chí Đạo liên tục gật đầu, hắn biết rõ Vương Tử Quân nói như vậy căn bản không xem mình là người ngoài.
Sau khi Mạnh Chí Đạo nói vài câu sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân mới rời đi. Khi Mạc Tiểu Bắc lên xe thì
Vương Tử Quân cũng không nhịn được phải nói thêm một câu:
- Chí
Đạo, sau khi anh đến thành phố Ô Phổ, nhất định phải lưu tâm nhiều hơn
đến phương diện vệ sinh phòng dịch và sản xuất vận chuyển thịt động vật
hoang dã.
Đối với một vị chủ tịch thành phố thì căn bản có
nhiều việc cần phải làm, bình thường thì phương diện xây dựng và phát
triển kinh tế thành phố mới là quan trọng nhất. Nhưng lúc này Vương Tử
Quân lại yêu cầu Mạnh Chí Đạo quan tâm đến vệ sinh phòng dịch và sản
xuất động vật hoang dã, điều này làm cho Mạnh Chí Đạo cảm thấy có chút
bất ngờ, hắn thiếu chút nữa đã hoài nghi mình nghe lầm.
Nhưng Mạnh Chí Đạo là người công tác lâu năm, hắn biết rõ lãnh đạo dặn dò thì mình căn bản không thể bỏ qua. Vì vậy tuy trong lòng có chút khó hiểu,
thế nhưng hắn vẫn vỗ ngực đảm bảo với Vương Tử Quân, nhất định sẽ quan
tâm đến hai phương diện này.
Vương Tử Quân cười cười, hắn nói thêm vài lời nhắn nhủ. Tuy Mạnh Chí Đạo trả lời rất đảm bảo, thế nhưng
nhìn vào vẻ mặt đối phương, Vương Tử Quân vẫn thấy rõ sự hoài nghi của
Mạnh Chí Đạo với mình.
Mạnh Chí Đạo hoài nghi cái gì, Vương
Tử Quân tất nhiên là hiểu rõ ràng. Nếu như không phải vị trí của mình
bày ra trước mắt, hơn nữa còn có ơn tri ngộ với đối phương, chỉ sợi Mạnh Chí Đạo cho rằng mình nói bậy bạ.
Vương Tử Quân đã làm chủ
tịch thành phố, tất nhiên hắn biết rõ trọng điểm công tác của một vị chủ tịch thành phố là gì. Tuy Mạnh Chí Đạo đồng ý rất tốt, thế nhưng khi
đến thành phố Ô Phổ gặp cảnh tượng khác. Hầu như Mạnh Chí Đạo là người
mà chính hắn đề bạt lên còn có thái độ như vậy, nói gì đến những người
khác? Chỉ sợ ai cũng không cho lời nói của hắn là đúng.
Lúc
này khắp nơi đang hừng hực khí thế phát triển kinh tế, hai ngày trước
cấp ủy chính quyền tỉnh còn mở hội nghị yêu cầu tập trung tinh lực nắm
chặt phương diện xây dựng phát triển kinh tế không được buông lỏng. Vào
thời điểm này dốc hết sức để phát triển kinh tế mới là chủ yếu, nếu như
mình đề xuất Mạnh Chí Đạo quan tâm đến phương diện vệ sinh phòng dịch và sản xuất động vật hoang dã, rõ ràng là một đề tài lỗi thời, có thể làm
cho người ta thuần túy cho rằng mình đã hồ đồ rồi không?
Đáp
án tất nhiên là quá rõ ràng, Vương Tử Quân tin tưởng thông qua những
biểu hiện lần này của mình, mình đã dần dung nhập vào trong vòng quan hệ của Diệp Thừa Dân. Bí thư Diệp là người công tác nhìn xa trông rộng,
nhưng Vương Tử Quân không cho rằng chỉ cần mình nói vài câu, bí thư Diệp sẽ giúp đỡ mình không hề quan tâm đến nguyên tắc.
Biết rõ sự việc sẽ phát triển như vậy, chưa chắc sẽ có thể thay đổi được quỹ tích
của nó, vì lực lượng của một người căn bản không có ý nghĩa gì.
Vương Tử Quân là một người trọng sinh, hắn thật sự cảm thấy rất bất đắc dĩ. Tuy vị trí của hắn lúc này không còn tính là thấp, thế nhưng hắn
biết rõ có một số việc sắp phát sinh, lại không thể cho ra biện pháp hữu hiệu.
Dù Vương Tử Quân mở miệng thuyết phục hai vị lãnh đạo
đứng đầu tỉnh, thế nhưng muốn tiến hành thì cần phải có một động tác lớn kéo theo kinh phí cao, dù sao thì mình cũng phải có lý do chính đáng để thuyết phục mới được. Cũng không thể tiến lên nói mình là người trọng
sinh, căn bản biết trước những gì sắp phát sinh, chỉ sợ vừa cho ra quan
điểm này thì người ta đã cho rằng mình bị điên.
Nhưng nếu
buông tay mặc kệ thì Vương Tử Quân căn bản cảm thấy mình không thể làm
được. Dù sao thì sự việc cũng không phải chỉ liên quan đến một mình hắn, hắn mặc dù không hy vọng ngàn vạn người có tình cảm với mình, thế nhưng lại cực kỳ tôn kính tính mạng của mỗi người và của mình.
- Tử Quân, anh làm sao vậy? Có phải có chuyện gì xảy ra không?
Mạc Tiểu Bắc chạy xe chậm lại, nàng khẽ nói.
Vương Tử Quân đối mặt với tình cảm chân thành của vợ, lại không biết
nói gì hơn. Với tình cảm của Mạc Tiểu Bắc với hắn, căn bản là hắn nói gì thì nàng cũng không phản đối, thế nhưng nói ra sự việc này thì nàng sẽ
tin hắn sao? Hắn căn bản không có lòng tin quá lớn như vậy.
Vương Tử Quân cũng có ý nghĩ muốn nói ra, thế nhưng cuối cùng lại mỉm cười nói:
- Cũng không có gì.
Mạc Tiểu Bắc trầm ngâm giây lát, sau đó nàng chậm rãi dừng xe ở một
vị trí bên đường, nàng cũng không nói gì thêm, chỉ dùng hai mắt lẳng
lặng nhìn Vương Tử Quân.
- Tiểu Bắc, có một chuyện khó khăn
rất lớn, thế nhưng nếu anh không nói ra, anh cảm thấy có lỗi với lương
tâm của mình, em nói xem anh nên làm gì bây giờ?
Dưới cái nhìn soi mói của Mạc Tiểu Bắc, cuối cùng Vương Tử Quân phải nói ra lời thật lòng.
- Vậy thì anh cứ làm, cho dù thất bại cũng không thẹn với lương tâm.
Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng trịnh trọng nói.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt trịnh trọng của vợ, hắn có chút cảm động. Hắn kéo vợ vào trong lòng mình, thế nhưng hắn còn chưa có động tác gì khác
thì một cặp mắt trong trẻo khác lại nhìn chằm chằm vào hắn.
- Bố, thầy cô của chúng con có nói: "Thất bại là mẹ thành công, có mẹ sẽ có con!", vì vậy bố sẽ thành công.
Tiểu Bảo Nhi nhìn bố của mình rồi dùng giọng nghiêm trang nói.
Vương Tử Quân bị chọc cười bởi lời nói của Tiểu Bảo Nhi, hắn ôm lấy con trai rồi lớn tiếng nói:
- Hôm nay nhà chúng ta đi chơi, không nên nói những chuyện mất vui. Con nói đi, hôm nay muốn chơi cái gì, bố đưa con đi.
...
Vương Tử Quân ngồi sau bàn làm việc, hắn tự suy xét về kế hoạch của
mình. Tuy bây giờ hắn căn bản còn chưa có phương án dự phòng nào hữu
hiệu với cơn gió bão sắp kéo đến, thế nhưng hắn sẽ đẩy mạnh hoạt động
bảo vệ động vật hoang dã và vệ sinh phòng dịch, như vậy xem như cho ra
chút chuẩn bị đầu tiên.
Đả kích buôn bán động vật hoang dã là một trong những phạm vi công tác của khối tư pháp trong tay Vương Tử
Quân, chính hắn chỉ cần cho ra quyết định, như vậy nhất định sẽ có một
trận chiến lớn. Nhưng phương diện vệ sinh phòng dịch thì căn bản không
có giao cắt nhiều với quyền lực của hắn, người phụ trách công tác này
chính là các vị phó chủ tịch, bọn họ chỉ có chút quan hệ với mình, nếu
muốn người ta thực hiện theo đúng ý nghĩ của mình, chỉ sợ là mình thò
tay quá dài.
Mình và người ta không có quan hệ lệ thuộc,
người ta dựa vào cái gì để nghe mình. Vương Tử Quân nhíu mày, hắn bắt
đầu lật sổ ghi số thông tin, khi hắn tìm được số điện thoại liên lạc của vị phó chủ tịch tỉnh kia thì tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
- Bí thư Vương, đây là văn kiện từ văn phòng đưa đến, xin ngài xem qua.
Du Giang Vĩ nói xong thì đưa một chồng văn kiện đến trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cầm lấy một văn kiện trên cùng mở ra xem, sau đó hắn khẽ nói với Du Giang Vĩ:
- Giang Vĩ, hôm nay có sắp xếp gì quan trọng không?
- Bí thư Vương, vừa rồi cục trưởng Chân của cục công an tỉnh gọi điện
thoại đến, nói rằng ngài có thời gian rảnh hay không, anh ấy muốn đến
báo cáo công tác.
Du Giang Vĩ nhìn qua sổ ghi chép của mình rồi dùng giọng chăm chú nói.
Chân Hồng Lỗi những ngày qua tỏ ra cực kỳ ẩn nhẫn, nhưng Vương Tử Quân
vẫn không yên tâm với người này. Mặc dù phương diện đề bạt lên vị trí
phó chủ tịch tỉnh thì mình đã cho đối phương một đòn nặng tay, thế nhưng những gì mà Chân Hồng Lỗi kinh doanh được ở tỉnh Nam Giang những năm
qua vẫn còn tồn tại thâm căn cố đê.s
Lúc này Chân Hồng Lỗi
đến báo cáo công tác với mình, có lẽ là vì nhân tuyển của cục công an
thành phố Lâm Hồ. Hai ngày qua Vương Tử Quân nhận được không ít cuộc
điện thoại, có rất nhiều người đề cử nhân tuyển cho hắn xem xét.
Vương Tử Quân căn bản không thích những đề cử như thế này, thế nhưng
hắn cũng không muốn đắc tội với những người kia, vì vậy mà trước nay mãi luôn pha trò cho qua. Nhưng hắn căn bản không thể nào có được nhân
tuyển tốt cho vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ ngay vào
lúc này, dù sao thì thời gian hắn đến tỉnh Nam Giang vẫn còn quá ngắn,
căn bản không hiểu quá nhiều người.
Nên cho ai đến thành phố Lâm Hồ?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân gọi điện thoại cho cục
trưởng cục công an thành phố Đông Hồng là Đoạn Văn Đống. Khi Đoạn Văn
Đống nhận điện thoại của Vương Tử Quân thì đúng lúc đang họp, hắn thấy
điện thoại của V. thì khẽ vung tay lên nói:
- Thật xin lỗi, bí thư Vương của ủy ban tư pháp tỉnh ủy gọi điện thoại, tôi phải nghe máy một chút.
- Chào bí thư Vương, tôi là Đoạn Văn Đống, mong ngài cho chỉ thị.
Dưới ánh mắt kinh sợ của đám cấp dưới, Đoạn Văn Đống đứng thẳng người nói vào trong điện thoại.
Vương Tử Quân căn bản không nhìn được tình huống hiện tại của Đoạn Văn
Đống, hắn cười nói vài câu với đối phương, lúc này mới khẽ nói:
- Cục trưởng Văn Đống, anh bây giờ bận rộn không, nếu có thời gian thì đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Đoạn Văn Đống có bận rộn không? Tất nhiên là hắn cực kỳ bận rộn, lúc
này hắn đang mở hội nghị liên tịch khối công an thành phố Đông Hồng.
Nhưng bí thư Vương mở lời kêu gọi, hắn nào dám bỏ mặc được? Dù sao hắn
đi đến vị trí hôm nay cũng là nhờ vào một tay tài bồi của bí thư Vương.
- Bí thư Vương, tôi sẽ qua ngay.
Đoạn Văn Đống trả lời không chút do dự.
Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn lại đặt tâm tư lên phương diện đối
phó với sự kiện kia. Trên phương diện đả kích con đường buôn bán động
vật hoang dã trái luật có thể dùng thành phố Đông Hồng làm nơi thí điểm, để nổi lên tác dụng lớn. Đồng thời phương diện vệ sinh phòng dịch,
chính mình cũng phải tìm người nói chuyện cho rõ ràng.
Nhưng Vương Tử Quân nên đi tìm ai, bí thư Diệp hay là chủ tịch Chử Vận Phong?
Rõ ràng Vương Tử Quân đến tìm nói chuyện với Diệp Thừa Dân thì sẽ tự do hơn, nhưng công việc này căn bản là chủ đạo của ủy ban nhân dân tỉnh.
Nói cách khác nếu như Chử Vận Phong có thể cùng quan điểm với hắn, như
vậy rõ ràng là biện pháp thúc đẩy hoạt động này một cách nhanh nhất.
Nhưng sự kiện vừa rồi ở thành phố Lâm Hồ đã làm cho hắn chơi cao tay với Chử Vận Phong một lần, lúc này Chử Vận Phong có thể dung nạp ý kiến của mình sao?
Đoạn Văn Đống đi đến phòng làm việc của Du Giang Vĩ, hắn thấy Du Giang Vĩ đang xem xét văn kiện, thế là khẽ nói:
- Cậu Du, bí thư Vương có ở trong phòng không?
Du Giang Vĩ thấy Đoạn Văn Đống đi đến thì nhanh chóng đặt văn kiện xuống, hắn tươi cười nói:
- Cục trưởng Đoạn, mời ngài ngồi, bí thư Vương chưa đi ra ngoài.
Du Giang Vĩ nói rồi nhanh chóng rót trà cho Đoạn Văn Đống.
Đoạn Văn Đống khoát tay chặn hành động rót nước của Du Giang Vĩ, hắn nở nụ cười vui vẻ nói:
- Làm phiền cậu báo cáo cho bí thư Vương một tiếng, để xem lãnh đạo có triệu kiến tôi hay không?
Tu Đoạn Văn Đống cản tay nhưng Du Giang Vĩ vẫn đặt một ly trà nóng xuống, lúc này mới cười nói:
- Cục trưởng Đoạn, vừa rồi bí thư Vương đã có phân phó, chỉ cần ngài đến thì mời vào trong phòng.
Đoạn Văn Đống nhìn thấy Du Giang Vĩ chuẩn bị đi vào trong phòng của Vương Tử Quân thì khẽ hỏi:
- Cậu Du, cậu có biết bí thư Vương tìm tôi là có chuyện gì không?
Nói thật thì lúc này Du Giang Vĩ căn bản không biết Vương Tử Quân tìm
Đoạn Văn Đống để làm gì, thế nhưng hắn là người đi theo Vương Tử Quân đã lâu, cũng xem như có kinh nghiệm. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Hình như tâm tình của bí thư Vương không được tốt lắm.