Vương Tử Quân nhe thấy Quản Vực Phương nói đến thành phố La Nam,
hắn biết người trước mặt có nghiên cứu về mình. Hắn không nói thêm điều
gì, chỉ bắt tay với Quản Vực Phương, sau đó hắn cười bắt tay với bí thư
ủy ban tư pháp thành phố Lâm Hồ Vạn Thạch Tắc, cũng không quên bắt tay
với thư ký trưởng Lý Sướng Cương.
Du Giang Vĩ là thư ký của
Vương Tử Quân, sau khi xe dừng lại thì nhanh chóng chạy xuống, chuẩn bị
mở cửa xe cho Vương Tử Quân, không ngờ lại bị Quản Vực Phương nhanh tay
cướp mất. Cũng may những ngày qua hắn đã nhiều lần gặp phải tình huống
này, thế cho nên cười cười thuận theo tự nhiên.
Nhưng Du
Giang Vĩ vẫn có chút khiếp sợ, hắn biết rõ Quản Vực Phương là ai. Mặc dù đối phương là bí thư thị ủy Lâm Hồ, thế nhưng căn bản là một cái tên
vang dội trong các cơ quan ban ngành tỉnh Nam Giang.
Thành
phố Lâm Hồ là địa phương phát triển kinh tế nhanh chóng trong tỉnh, tuy
so ra kém thành phố Đông Hồng và Ngân Bằng nhưng cũng có được vị trí thứ ba. Hơn nữa Quản Vực Phương là cán bộ thành phố Lâm Hồ, lại là bộ hạ cũ của chủ tịch Quản Vực Phương, trong mắt nhiều người hắn là một tồn tại
căn bản là hét ra lửa.
Tất nhiên đây cũng chỉ là những tin đồn mà Du Giang Vĩ nghe được, rốt cuộc là thật hay giả thì không dám xác định.
Nhưng hôm nay Du Giang Vĩ cảm thấy có lẽ oan uổng cho Quản Vực Phương,
đối phương nào kiêu ngạo như tin đồn? Khác biệt là người này căn bản rất khiêm tốn, nếu không với vị trí và cá tính như vậy, đối phương sao có
thể ra tận đây đón tiếp bí thư Vương?
- Cậu Giang Vĩ, hoan nghênh cậu đến thành phố Lâm Hồ chúng tôi.
Du Giang Vĩ đang đứng yên lặng một bên, lúc này Quản Vực Phương chợt đi đến rồi dùng giọng nhiệt tình nói.
Du Giang Vĩ chợt sững sờ, đãi ngộ như vậy làm cho hắn cảm thấy được
sủng ái mà kinh hoàng. Quản Vực Phương gọi mình là gì? Chẳng lẽ là cậu
Giang Vĩ sao? Hắn có chút sững sờ, sau đó vội vàng duỗi hai tay ra bắt
tay bí thư Quản Vực Phương.
Quản Vực Phương là ai? Trước kia
Quản Vực Phương là một tồn tại mà Du Giang Vĩ luôn ngưỡng mộ, tự xưng là một trong những ban ngành thường ủy trong tương lai của tỉnh Nam Giang. Đừng nói là Du Giang Vĩ, cho dù là các vị phó bí thư của ủy ban tư pháp cũng căn bản không được Quản Vực Phương xưng hô anh em như vậy.
Nhưng bây giờ một nhân vật như thế lại chủ động gọi Du Giang Vĩ là em,
điều này thật sự làm cho Du Giang Vĩ cực kỳ giật mình.
- Sau
này nếu cậu Giang Vĩ có thời gian thì nên đến thành phố Lâm Hồ dạo một
vòng, tuy thành phố chúng tôi không phồn hoa như tỉnh thành, thế nhưng
lại có được sự ưu đãi về phương diện du lịch, thật sự khá đẹp.
Quản Vực Phương cũng không nhanh chóng buông tay Du Giang Vĩ, hắn dùng giọng chân thành nói.
Mặc dù Du Giang Vĩ biết rõ sau này mình căn bản không thể nào làm phiền Quản Vực Phương, thế rơi vào tình cảnh này thì hắn vẫn khách khí nói"
- Cám ơn bí thư Quản.
- Giữa tôi và cậu cũng không nên khách khí nhiều như vậy.
Quản Vực Phương nói rồi lại vỗ vỗ vai Du Giang Vĩ:
- Cậu đi theo bí thư Vương, vài năm sau sẽ tiến lên, sau này có gì cần anh cổ vũ thì cứ mở miệng.
Lúc này Vương Tử Quân đã chào hỏi Vạn Thạch Tắc và Lý Sướng Cương xong, Quản Vực Phương bên kia cười nói với Du Giang Vĩ xong thì lại tiến lên
tiếp đón Vương Tử Quân. Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, sau khi hai
bên nói vài câu thì Quản Vực Phương theo chân Vương Tử Quân lên xe.
Du Giang Vĩ ngồi bên cạnh ghế tài xế mà biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại liên tục bùng sóng. Những ngày qua hắn đi theo bí
thư Vương thị sát các thành phố trong tỉnh, hắn thiết thực cảm nhận được chỗ tốt của một vị thư ký lãnh đạo, mỗi lần quay về thì phía sau xe hơi luôn có một mớ đặc sản địa phương.
Tất cả những món đặc sản
phần lớn đều được cán bộ địa phương chuẩn bị sẵn, Du Giang Vĩ có nhiều
hạn chế, tuổi còn trẻ, không thể vì nhỏ mà mất lớn. Vì vậy hắn nắm chắc
một nguyên tắc: Tiền tài lễ vật lớn không động vào, cũng đừng có ai muốn đào lỗ hổng từ người hắn, nhưng đặc sản địa phương thì căn bản không từ chối. Hơn nữa bí thư Vương cũng không phản cảm vì những món đặc sản
kia, biết đâu ngồi trên vị trí của bí thư Vương thì càng lên cao càng
lạnh, hắn cần phải vui lòng nhận quà đặc sản địa phương, như vậy biểu
hiện chút gần gũi với cán bộ cấp dưới, nếu không sẽ trở thành người cô
đơn trong quan trường.
Du Giang Vĩ hiểu rõ mọi người đối xử
tốt với mình căn bản là muốn câu cá lớn. Hắn là thư ký của thường ủy
tỉnh ủy, chỉ cần một thời gian sau sẽ có cơ hội phát triển, chỉ cần
người nào ném ra tương lai tươi sáng thì tất nhiên sẽ có hiệu quả lung
lạc nhân tâm, bây giờ nói ra thì sau này sẽ không phải rơi vào tình
huống nước đến chân mới nhảy. Du Giang Vĩ thầm nghĩ, chính mình cần làm
chính là phải công tác đến nơi đến chốn, phấn đấu thật nhiều phục vụ cho lãnh đạo.
Ví dụ như Quản Vực Phương, người này căn bản không coi trọng Du Giang Vĩ, mà chỉ coi trọng vị trí hiện tại của Du Giang
Vĩ. Nhân vật nổi tiếng bá đạo như Quản Vực Phương khách khí với Du Giang Vĩ, chỉ có thể là vì coi trọng bí thư Vương.
Bí thư Vương
căn bản không có vị trí cao vời trong thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng lực
ảnh hưởng lại khá mạnh mẽ từ sau sự kiện của Chu Tiến Liên. Vương Tử
Quân căn bản không những thực hiện được ý đồ của mình, còn dựng lên
quyền uy của mình.
Vị bí thư mới đến của ủy ban tư pháp căn
bản không dễ chọc vào, đây chính là lời nói của đám cán bộ trong tỉnh,
cung có người nói với Du Giang Vĩ như vậy. Bí thư Vương không dễ trêu
chọc, đây là lãnh đạo có thủ đoạn, có ít người tình nguyện tìm rủi ro
trên người bí thư Vương. Vương Tử Quân vừa ra tay đã làm cho người Chu
Tiến Liên đầy bụi đất, thế nhưng lại tạo ra hình tượng nhìn xa trông
rộng cho mình, điều này làm cho đám người phía dưới sinh lòng cố kỵ, cho nên khi nhàn rỗi cũng không dám động vào một nhân vật như thế.
Du Giang Vĩ thầm nghĩ sau này nên phục vụ bí thư Vương như thế nào, hắn chợt nghe thấy bí thư Quản Vực Phương đang báo cáo tình huống phát
triển kinh tế của thành phố Lâm Hồ cho Vương Tử Quân. Đặc biệt là khi
nói đến phương diện xây dựng tiêu chí kiến trúc cho thành phố, bên trong còn nói ra vài câu chuyện vui, bầu không khí rất hòa hợp.
-
Bí thư Quản, thành phố Lâm Hồ của các anh phát triển rất nhanh, đặc biệt là phương diện xây dựng đô thị, càng là một địa phương đi đầu trong
tỉnh, thật sự không dễ dàng gì.
Vương Tử Quân căn bản cho ra đầy đủ lời khẳng định với công tác của thành phố Lâm Hồ.
Trong lúc Quản Vực Phương mở miệng báo cáo, Vương Tử Quân cũng quan sát bí thư thị ủy Quản Vực Phương của thành phố Lâm Hồ. Tuy bí thư Quản hạ
tư thái xuông rất thấp, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ năng
lượng của đối phương. Hắn biết rõ với vị trí hiện tại của mình thì còn
chưa đủ tư cách quyết định vận mệnh của Quản Vực Phương, thế nên hắn áp
dụng nguyên tắc người kính ta một thước thì ta kính lại một trượng, nếu
anh hạ thấp tư thái, tôi cũng tỏ ra bình dị gần gũi dễ gần.
Còn phương diện phát triển thành phố Lâm Hồ, Vương Tử Quân ngược lại có
chút ý kiến, thế nhưng hắn không nói ra. Dù sao thì đó cũng không phải
là khối công tác của hắn, nói nhiều không nhất định là tốt.
Khi Vương Tử Quân đang thầm suy tư thì lái xe Tiểu Trần chợt giẫm thắng, xe dừng lại.
Vì xe thắng gắp nên Vương Tử Quân có hơi chúi người về phía trước, hắn
có chút kinh ngạc, ngay sau đó không khỏi nhìn ra bên ngoài.
Quản Vực Phương cũng nhìn ra bên ngoài, chợt thấy một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi đang đứng chặn đầu xe.
Người phụ nữ trung niên kia còn chưa đứng vững thì một chiếc xe Santana chạy đến như bay, hai người thanh niên lao xuống, không chờ người phụ
nữ kia kịp phản ứng, bọn họ nhanh chóng kéo nàng lên xe.
Động tác của hai người thanh niên rất nhanh, tất cả đã không còn gì, như chưa từng phát sinh.
Quản Vực Phương cảm thấy vã mồ hôi hột, vì sao lại phát sinh sự
kiện như vậy? Hắn cảm thấy có chút bức bối, sau đó mới trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, gần đây chúng tôi điều chỉnh tư tưởng xây dựng đô thị,
vì thúc đẩy quá nhanh các công trình trọng điểm nên không đủ quan tâm
đến các công trình vì dân. Lúc này chúng tôi cảm thấy mình chạy quá xa,
cảm thấy cần làm đến nơi đến chốn hơn, cần phải tập trung lực lượng cải
tạo các khu dân cư đã cũ. Thế nhưng có vài hộ dân gặp tình huống di dời
lại không hiểu công tác của chính quyền, không hài lòng với chính quyền, bây giờ nghe thấy ngài đến thì chặn xe cáo trạng...
- Chúng tôi không làm tốt công tác đã làm cho bí thư Vương phải sợ hãi.
Thái độ của Quản Vực Phương làm cho vẻ mặt Vương Tử Quân hòa hoãn trở
lại, hắn biết rõ sự kiện vừa xảy ra nhất định có vấn đề, thế nhưng lúc
này hắn cũng không thể yêu cầu điều tra đến cùng. Thành phố Lâm Hồ nằm
trong bàn tay quản lý của bí thư Quản Vực Phương, dù mình muốn điều tra, nếu như không chuẩn bị đầy đủ thì Quản Vực Phương cũng có thể tự mình
cho ra được nhiều kết quả.
Vương Tử Quân vừa mới đến tỉnh Nam Giang, hắn muốn xen vào những chuyện thế này thì rõ ràng là không lượng sức. Hắn thầm nghĩ như vậy, ngoài miệng lại dùng giọng thản nhiên nói:
- Bí thư Quản, công tác cải tạo các khu dân cư đã cũ là rất gian nan,
điều này tôi hiểu rất rõ. Nhưng chúng ta cần phải cố gắng phối hợp lợi
ích cho thật tốt, đảm bảo quyền lợi của nhân dân được đặt lên vị trí cao nhất.
- Vâng, chúng tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của bí thư Vương, sẽ đẩy mạnh công tác, sẽ nhanh chóng giải quyết
các mâu thuẫn phát sinh.
Quản Vực Phương có thái độ rất đoan
chính, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng cực kỳ chân thành
nói lời đảm bảo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu
với Quản Vực Phương, hắn cũng không nói đến sự kiện vừa rồi. Hành trình
thị sát thành phố Lâm Hồ của hắn cũng không phát sinh sự kiện gì khác,
tất cả được tiến hành theo đúng quỹ tích của nó.
Ba giờ chiều Vương Tử Quân rời khỏi ủy ban tư pháp thành phố Lâm Hồ, hắn lên xe rời
khỏi thành phố Lâm Hồ. Quản Vực Phương trước đó luôn theo sát Vương Tử
Quân, sau khi đóng cửa xe lại cho Vương Tử Quân thì nói lời cáo từ.
Xe chạy trên đường cao tốc, vẻ mặt đầy nụ cười của Vương Tử Quân chợt
trở nên âm trầm. Sự kiện đột biến ở thành phố Lâm Hồ làm cho hắn sinh ra cảm giác khác thường, thế nhưng trước mặt tất cả cảm giác khác thường
là một màn sương mù dày đặc.
- Tút tút tút.
Điện thoại vang lên, Du Giang Vĩ nhanh chóng nghe máy, sau khi nói được vài câu thì trầm giọng báo cáo với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, là thông báo của văn phòng tỉnh ủy, nói là sáng mai bí thư Diệp muốn gặp ngài.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu mà không nói gì.
Vương Tử Quân đến Nam Giang được hơn một tháng, cũng đã biết được đại
khái tình huống ở nơi này. Nam Giang là tỉnh phát triển kinh tế, thế
nhưng vì nhân tố kinh tế phát triển mạnh mẽ nên có không ít nhân tốt
không ổn đang dần sinh sôi. Ví dụ như phương diện trật tự trị an, những
năm qua hoàn cảnh xã hội của tỉnh Nam Giang càng sa sút.
Tuy
các vị bí thư ủy ban tư pháp đến tỉnh Nam Giang đều muốn tăng cường trật tự trị an ở tỉnh Nam Giang, thế nhưng tình huống ở tỉnh Nam Giang vẫn
giống như một mầm bệnh không chữa trị tận gốc, vẫn liên tục phát sinh đủ mọi tội phạm.
Khi Vương Tử Quân đang thầm suy xét vấn đề thì điện thoại vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại rồi cười nói:
- Tiểu Bắc, thế nào, nhớ anh rồi sao?
- Con không phải là vợ của bố, con là con của bố.
Một giọng nói trẻ con vang lên, sau đó là giọng cười khanh khách của Tiểu Bảo Nhi.
Vương Tử Quân nghe được tiếng nói của con trai mà tâm tình tốt hẳn lên, hắn cười nói:
- Bảo Nhi, con gọi điện thoại cho bố, có phải có chuyện gì không?
- Tất nhiên là có chuyện rồi! Ba ba xấu, đã hơn một tháng mà không về
nhà, sao bố không về chứ? Chẳng lẽ bố không nhớ đến con sao?
Tiểu Bảo Nhi ở đầu dây bên kia dùng giọng hùng hồn nói.
Vương Tử Quân gãi gãi đầu, một tháng qua vì mở ra cục diện công tác ở
tỉnh Nam Giang mà hắn không về nhà, bây giờ nghe thấy con trai phàn nàn
thì có chút áy náy.
- Con trai ngoan, hai ngày nữa bố sẽ về.
- Đồng chí Vương Tử Quân, anh nhớ cho kỹ, anh không cần quay về, chúng
tôi sẽ đi tìm anh, mẹ đã xin chuyển công tác đến chỗ của bố rồi.
Tiểu Bảo Nhi dùng giọng có chút hưng phấn nói, rõ ràng nó rất tình nguyện ở cùng với bố mình.
Nhưng tin tức như vậy lại làm cho Vương Tử Quân giật mình, Tiểu Bắc
muốn đến đây công tác? Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn cười nói với con trai:
- Con trai, đưa điện thoại cho mẹ một lúc được không?
- Bố, con kháng nghị, rõ ràng là con gọi điện thoại, sao bố không nói chuyện với con, lại muốn tìm vợ, như vậy mà được sao?
Tiểu Bảo Nhi tuy không tình nguyện nhưng vẫn phải đưa điện thoại cho
Mạc Tiểu Bắc. Vương Tử Quân còn chưa hỏi thì Mạc Tiểu Bắc đã giải thích:
- Tuyến trên đã phê duyệt văn kiện cho em chuyển nghề, em được phân
phối đến làm công tác nghiên cứu trong cơ sở khoa học tỉnh Nam Giang.
Chuyển nghề? Phân đến nghiên cứu ở Nam Giang?
Vương Tử Quân nghe câu trả lời như vậy mà cảm thấy sấm chớp đùng đùng,
hắn vừa định cẩn thận hỏi han, bên kia đã không nể tình mà cúp điện
thoại.
Tiền trảm hậu tấu, trong đầu Vương Tử Quân nghĩ đến
những từ này, thế là giống như thấy được nụ cười nhếch mép của Mạc Tiểu
Bắc.
Ánh trăng chiếu trên mặt biển rộng, sóng khẽ cuộn lên
như một bản tình ca dịu dàng. Mùi gió biển mang theo hơi mặn làm cho
người ta giống như đang ở trong bức tranh yên bình.
Du thuyền lướt trên mặt biển, bên trên thuyền có một chiếc bàn, không mở đèn
nhưng ánh trăng sáng lại làm cho không gian như thêm lung linh.
- Chú Chân, đây là trà Long Tỉnh mà cháu đặc biệt kiếm được, mời ngài nếm thử.
Một tên thanh niên nở nụ cười đặt một ly trà bên cạnh một người đàn ông trung niên rồi mỉm cười nói.
Người đàn ông trung niên tiếp nhận ly trà, sau đó gương mặt nghiêm túc
xuất hiện nụ cười, hai người ngồi bên cạnh cũng nở nụ cười.
Người thanh niên nhanh chóng đưa hai ly trà cho hai người còn lại, lúc này hắn cười nói:
- Anh Quản, anh Hồng, lần này làm ăn thuận lợi, chúng ta dùng trà thay rượu, chúc mừng mọi người.
Tuy tên thanh niên nhỏ tuổi nhất nhưng lời nói lại rất có độ nặng, hắn nâng ly trà lên, ba người còn lại cũng nâng ly lên.
Tên thanh niên lại tiếp tục cầm ấm trà châm vào đầy ly cho từng người, sau đó mới nói:
- Chú Chân, vài ngày trước cháu có đến Tây Âu, Tiểu Mộng sống rất tốt,
giáo sư của nàng còn liên tục mở miệng khen thưởng, nói nàng là một sinh viên tốt hiếu học.
Nghe thấy tên thanh niên nhắc đến Tiểu Mộng thì chú Chân đã cười rất vui vẻ, hắn dùng giọng có vài phần cảm khái nói:"
- Học hành tốt là được, với độ tuổi của nó thì nên chú tâm học tập, tôi cũng không trông mong nó làm được gì hơn.
- Anh Chân, trong đám con cháu của chúng ta thì Tiểu Mộng là tốt nhất,
nào giống như những cậu thiếu gia kia, ngoài sống phóng túng thì căn bản không biết làm gì ra hồn.
Người đàn ông trung niên được xưng là
anh Quản dùng giọng dịu dàng nói, thé nhưng gương mặt dưới ánh trăng
cũng không quá rõ ràng.
Anh Hồng nở nụ cười:
- Hai vị
thật sự quá nghiêm, tôi đây phấn đấu cả đời mà con trai không ra gì. Học hành không tốt, còn chưa lên đại học đã làm cho con gái người ta trướng bụng lên, đúng là tên kia làm cho tôi quá mức đau đầu.