Anh Hồng nhắc đến con thì nhăn mày, người đàn ông trung niên bên cạnh dặn dò:
- Anh Hồng, nuôi con không quản là không được. Anh nhất định phải quản
Tiểu Bân, nó có thể làm cho con người ta có mang thì rồi bỏ mặc, thế
nhưng anh cũng nên thành thật một chút, nên cho nó rời khỏi Đông Hồng,
đừng gây nên sóng gió nữa. Một dòng xoáy xuất hiện sẽ dìm chết người bên trong.
Anh Hồng căn bản có chút sợ hãi người vừa lên tiếng, hắn tranh thủ nói:
- Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ quản nó cho tốt, chắc chắn sẽ không để nó tiếp tục gây chuyện.
Anh Chân gật đầu nói:
- Anh Hồng, lúc này không còn giống như dĩ vãng, anh nên nói tiểu tử
nhà mình cẩn thận thì hơn. Nói nó đừng tiếp tục gây chuyện, nếu không sự việc náo loạn, biết đâu sẽ phải cho ra biện pháp xử lý theo pháp luật.
Anh Hồng thật sự lắp bắp sợ hãi, hắn căn bản hiểu rõ ràng năng lực của
anh Chân, bây giờ người này còn nói như vậy, hắn nào dám có chút khinh
thường? Hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó dùng giọng cẩn thận
hỏi:
- Anh Chân, có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ lại có một đợt truy quét lập lại trật tự nữa sao?
- Nếu chỉ là như vậy thì tốt.
Anh Chân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi dùng giọng trầm trầm nói.
Không phải có hành động truy quét lập lại trật tự sao? Anh Chân là
người trời sinh có tính kiên nghị, rất nhiều chuyện khó giải quyết nhưng vào tay anh Chân thì xong ngay, hôm nay anh ấy làm sao vậy?
- Chú Chân, bí thư Vương mới đến làm cho ngài đau đầu sao?
Tên thanh niên bên kia giống như hiểu được vài phần, hắn dùng giọng kỳ quái hỏi.
Anh Chân gật đầu nói:
- Người này rất trẻ tuổi nhưng lại có thủ đoạn, không có biểu hiện gì
nhưng lại cho Chu Tiến Liên một bài học. Đây không phải là vấn đề quan
trọng, căn bản là trừng phạt anh Chu còn mang danh nghĩa bảo vệ người
chấp pháp, thật sự rất có ý nghĩa.
- Anh Chu thật sự là con lừa, tự nhiên làm đá kê chân cho người ta.
Người đàn ông trung niên được xưng là anh Quan đưa tay lấy một quả nho trong mâm rồi nói tiếp:
- Tôi nghe nói trước đó anh ta tuyên bố không chịu nghe lời, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn làm theo.
Không ai nói thêm lời nào, bầu không khí trên thuyền có chút đèn nén. Đúng lúc này anh Hồng chợt nói:
- Giám đốc, nếu họ Vương kia không có mắt muốn chơi cứng với chúng ta, tôi dứt khoát...
Anh Hồng nói rồi dựng bàn tay lên, sau đó cho ra một động tác chém xuống.
Động tác này làm cho ba người ngồi phía bên kia có chút run rẩy, tên thanh niên nở nụ cười hèn mọn nói:
- Anh Hồng, anh đã thấy mình ngu ngốc chưa? Anh cho rằng đối phương là
mèo ba chân không đứng đắn sao? Thân phận của người ta bày ra quá rõ
ràng, nếu anh còn ngu ngốc như vậy thì cút đi cho tôi.
- Giám đốc, cái miệng thúi của tôi lại làm cho ngài tức giận, tôi thấy làm như vậy thì sảng khoái hơn mà thôi.
Anh Hồng mở miệng, sau đó cho chính mình một tát không chút khách khí, giọng điệu thành khẩn.
Dù là chú Chân hay là anh Quản cũng đều không mở miệng nói thay cho anh Hồng, giống như một tên tiểu lâu la như vậy dù bị đánh chết, cho dù cút đi cũng không ai ngó ngàng đến.
- Ừ, sau này nên làm việc ổn định một chút, không nên nổi nóng thì đánh giết, bây giờ anh cũng có thân phận, cũng không phải là tên côn đồ chạy ngoài đường như xưa.
Tên thanh niên nhìn anh Hồng rồi dùng giọng oán hận nói.
- Giám đốc, tôi biết rồi, nhưng lúc này trước mặt ngài tôi cũng nói,
anh Hồng này vĩnh viễn là anh Hồng năm xưa, có gì ngài cứ phân phó.
Anh Hồng vỗ vỗ ngực rồi trầm giọng nói với tên đàn ông bên kia.
Tất cả giống như chỉ là một việc nhỏ nhặt, bầu không khí trên du thuyền đã tốt hơn, tên thanh niên tiếp tục pha trà, mọi người nói chuyện thêm
vui vẻ.
- Chú Chân, hàng ngũ của chúng ta có nên thu nạp thêm người hay không?
Khi mặt trăng lên giữa trời thì tên đàn ông trẻ tuổi dùng giọng không quá quan tâm nói.
- Cái này cũng không cần phải dùng, cẩn thận một chút là được.
Chú Chân trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.
Thủy triều lên, trăng càng thêm sáng, không biết từ lúc nào lại có một
con thuyền ở đằng sau du thuyền, người trên thuyền cũng biến mất. Mọi
chuyện giống như chưa từng phát sinh, chỉ có ánh trăng sáng vẫn chiếu
xuống mặt biển làm bùng lên những con sóng nhộn nhạo.
...
Ngày hôm sau Vương Tử Quân đi làm thì nhanh chóng đến khu văn phòng
thường ủy. Hắn là thường ủy tỉnh ủy, hắn tất nhiên không cần phải thông
báo mà đi thẳng đến phòng làm việc của thư ký Khuất Chấn Hưng.
Khuất Chấn Hưng đang cúi đầu xem văn kiện, khi Vương Tử Quân mỉm cười
chào hỏi thì hắn mới ngẩng đầu lên. Khi hắn thấy người đó là Vương Tử
Quân thì vội vàng đứng lên nói:
- Chào bí thư Vương, tôi không thấy ngài đi đến, mời ngài ngồi, mời ngài ngồi.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười tràn đầy vui vẻ của Khuất Chấn Hưng, hắn cười nói:
- Chấn Hưng, không cần châm trà, bí thư Diệp lúc này có rảnh không?
- Bí thư Diệp đang phê duyệt văn kiện, nếu không tôi đi vào xem thế nào đã.
Khuất Chấn Hưng có chút do dự, sau đó khẽ nói. Hắn là thư ký cho Diệp
Thừa Dân, hắn biết rõ thói quen của lãnh đạo mình. Buổi sáng lãnh đạo
thích xử lý văn kiện, nửa giờ đầu nếu không có chuyện gì cấp tốc thì
đừng nên quấy rầy.
Nhưng vị thường ủy tỉnh ủy trẻ tuổi trước
mặt căn bản không hiểu rõ thói quen của bí thư Diệp Thừa Dân, nếu như là người khác thì Khuất Chấn Hưng sẽ không quan tâm, nhưng đối với Vương
Tử Quân thì hắn không dám chậm trễ. Nếu mình chậm trễ và để cho Vương Tử Quân hiểu lầm, như vậy không phải đặt một quả bom hẹn giờ xuống đất
sao? Vì thế sau khi do dự một chút thì Khuất Chấn Hưng mở miệng nói.
Vương Tử Quân căn bản không biết thói quen của bí thư Diệp Thừa Dân,
thế nhưng khi nhìn bộ dạng do dự của Khuất Chấn Hưng, hắn chợt cười nói:
- Chấn Hưng, bình thường bí thư Diệp phê duyệt văn kiện hết bao lâu?
- Bí thư Diệp thường nói có một kế hoạch tốt thì không nên luống cuống
tay chân, vì vậy sau khi đi làm thường bỏ nửa giờ đầu ra xem xét văn
kiện.
Khuất Chấn Hưng lúc này thở dài một hơi, hắn tin Vương Tử
Quân nghe và hiểu ý của mình. Hắn dù nói giúp cho Vương Tử Quân thế
nhưng trong lòng căn bản không thể không lo lắng, vì gần vua như gần
cọp, thiên uy khó dò. Chính mình đi vào xin chỉ thị của lãnh đạo, không
nhất định là lãnh đạo sẽ mở miệng răn dạy mình, thế nhưng sẽ sinh ra
lòng phản cảm.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Chấn Hưng, cũng đừng nên quấy rầy bí thư Diệp, tôi ngồi đây chờ một chút là được.
Khuất Chấn Hưng vội vàng pha trà cho Vương Tử Quân, hắn cũng căn bản
rất thích được trò chuyện với vị thường ủy tỉnh ủy đã dựng lên uy tín
của mình.
Khuất Chấn Hưng cũng không phải một đối tượng tốt
để trò chuyện, hắn tuy rất khách khí và nịnh nọt Vương Tử Quân, thế
nhưng có một số việc căn bản không bày tỏ ý nghĩ của mình. Vương Tử Quân cũng thầm tán thưởng Khuất Chấn Hưng, vì đối phương là thư ký như vậy
là đủ nghiêm minh.
Diệp Thừa Dân dù phê duyệt văn kiện thế
nhưng trong lòng căn bản không quá bình tĩnh. Dựa theo công phu dưỡng
khí định thần nhiều năm, lão trên cơ bản đã đạt đến trạng thái ngàn cân
treo sợi tóc mà không chớp mắt, nhưng bây giờ lão xem xét văn kiện mà
trong đầu lại nghĩ đến những thứ khác.
Chính mình nên bàn với Vương Tử Quân như thế nào? Mức độ nào? Đây là thứ mà lão đang rất do
dự. Nếu như trước kia thì lão căn bản không cần phải lo lắng ở phương
diện này, thậm chí lão căn bản không định nói cho Vương Tử Quân biết
những thứ này, tất nhiên sẽ không có gì phải lo.
Nhưng sau khi nghĩ trước lo sau, Diệp Thừa Dân quyết định trao
đổi ý kiến với Vương Tử Quân. Tuy viên cán bộ trẻ tuổi này có chút non
nớt, thế nhưng thủ đoạn làm việc lại không kém ai. Hơn nữa lại càng có ý nghĩ trong phương diện bảo toàn đại cục, càng làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.
Nên nói ra toàn bộ sự việc hay là chỉ nói cho đối
phương biết rõ một phần, hay là cứ từ từu, xem đối phương có thể đạt đến tình trạng nào? Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão dù có quyền lợi
làm cho người ta không ngừng hâm mộ, thế nhưng lão lại gánh chịu áp lực
rất lớn.
Vì có nhiều thứ động vào sẽ ảnh hưởng đến toàn thân, cắt xương sẽ đứt gân. Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão là người lèo lái con thuyền lớn là tỉnh Nam Giang đi về phía tương lai tươi sáng. Vì thế trong quá trình lái thuyền thì lão nhất định phải đảm bảo một điều, đó là không có vật chất gì gây hại cho con thuyền, đảm bảo máy móc của
con thuyền hoạt động tốt.
Diệp Thừa Dân ngẩng đầu nhìn thấy
kim phút đã chỉ đến số bốn mươi, lão nhìn vào văn kiện mới được xem qua
hơn phân nửa, sau đó cầm điện thoại gọi đi:
- Chấn Hưng, bí thư Vương đã đến chưa?
- Bí thư Diệp, bí thư Vương đã chờ bên ngoài hơn hai mươi phút rồi.
Khuất Chấn Hưng nhận được điện thoại của lãnh đạo thì vội vàng báo cáo.
- Cậu cho bí thư Vương vào phòng làm việc của tôi ngay.
Diệp Thừa Dân nói xong thì cúp điện thoại.
Diệp Thừa Dân dụi dụi mắt, sau đó nâng ly trà lên uống một ngụm, gương mặt chậm rãi lộ ra nụ cười.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Khuất Chấn Hưng đẩy cửa ra, Vương Tử Quân mặc
một bộ tây trang màu xanh ưỡn ngực đi vào. Khi tiếng gõ cửa vang lên thì Diệp Thừa Dân đã nhìn về phía cửa, lúc này ánh mắt đặt lên gương mặt
trẻ tuổi của Vương Tử Quân và Khuất Chấn Hưng.
Diệp Thừa Dân
đã nhìn qua sơ yếu lý lịch của Vương Tử Quân, biết rõ vị bí thư ủy ban
tư pháp căn bản không lớn tuổi hơn thư ký của mình, thế nhưng hai người
đi cùng với nhau lại có biểu hiện không giống. Khuất Chấn Hưng dù trong
mắt người thường thì cũng là kẻ đắc chí, thế nhưng đi cùng Vương Tử Quân thì căn bản chỉ là sao quanh trăng, mất đi hào quang. Có lẽ vì thói
quen của thư ký nên Khuất Chấn Hưng có hơi cúi người, nhưng Vương Tử
Quân thì lại khác, trên mặt treo nụ cười, cơ thể khảng khái, cực kỳ có
tinh thần.
Mặc dù ở trong phòng làm việc của Diệp Thừa Dân
thế nhưng Vương Tử Quân vẫn hiên ngang xoải bước, gương mặt tự tin treo
nụ cười lạnh nhạt. Cảm giác tự tin này không phải chỉ là vẻ bề ngoài,
còn có một cảm giác kiên nghị sâu trong lòng.
- Bí thư Tử Quân, những ngày qua sống ở Nam Giang có cảm thấy tốt không?
Với thân phận của Diệp Thừa Dân thì hoàn toàn có thể ngồi sau bàn làm
việc đối thoại với Vương Tử Quân, thế nhưng lão lại lựa chọn phương án
cất bước đi ra.
Vương Tử Quân nhìn Diệp Thừa Dân duỗi hai tay ra, hắn cũng tiến lên duỗi hai tay nói:
- Cảm tạ bí thư Diệp quan tâm, tôi sống rất tốt.
- Ha ha ha, cậu là người phương bắc, cậu đến Nam Giang có lẽ sẽ không
quá quen thuộc. Nếu cậu có gì cần thì cứ sắp xếp, đừng quá chú trọng này nọ, nếu cậu đến Nam Giang và gầy rộc đi, như vậy tôi cũng khó ăn nói.
Diệp Thừa Dân nói rất hay, chỉ hai câu đã biểu hiện sự quan tâm đến
Vương Tử Quân, còn làm cho bầu không khí thêm hài hòa. Vương Tử Quân
nhìn Diệp Thừa Dân ngồi đối diện với mình, trong lòng có vài phần bội
phục.
Từ khi bắt đầu đến Nam Giang thì Vương Tử Quân cảm thấy Diệp Thừa Dân căn bản không quá quan tâm đến công tác của mình, nếu
không thì trong thời gian một tháng qua đã không gặp vị bí thư ủy ban tư pháp được điều đến để hỗ trợ cho lão. Nhưng lời này hắn không thể nào
nói ra, vì lãnh đạo thường xuyên đến đơn vị của anh là quan tâm, thế
nhưng ít đến cũng là quan tâm.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân tiếp nhận ly trà từ tay Khuất Chấn Hưng, hắn cười nói:
- Bí thư, nhiệm vụ này của ngài tôi chỉ có thể chứng thực phân nửa mà
thôi, bây giờ dáng người tôi cũng không quá tồi, nếu ăn vào mập như heo
sẽ không tốt.
Tiếng cười của hai người làm cho bầu không khí
vốn có chút lạnh nhạt đã biến mất. Sau khi Khuất Chấn Hưng đóng cửa đi
ra ngoài thì Diệp Thừa Dân cười nói:
- Tử Quân, cậu chuẩn bị đưa
người nhà đến đây hay không? Nếu như người nhà cùng đến, như vậy cậu chỉ cần nói một tiếng, tôi không nói đến những thứ gì khác, thế nhưng sẽ cố gắng khả năng lớn nhất để cho em gái thỏa mãn.
- Cám ơn bí
thư Diệp, tôi đã liên hệ tốt với Tiểu Bắc, trước mắt đã trình văn kiện
chuyển nghề cho tổ chức, mà tổ chức cũng đã phân phối cô ấy đến làm công tác nghiên cứu khoa học ở trong thành phố Đông Hồng.
Câu trả lời của Vương Tử Quân làm cho Diệp Thừa Dân rất vui, lão cười nói:
- Đưa vợ con đến đây là tốt, hai người hai nơi cũng không hay, đặc biệt là đối với những người trẻ tuổi như cậu, rõ ràng là một loại dày vò.
xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Hai người nói đùa vài câu, Diệp Thừa Dân chợt thay đổi chủ đề nói:
- Bí thư Tử Quân, cậu đến Nam Giang đã hơn một tháng, cậu cũng đã có
vài phần hiểu rõ về tình huống Nam Giang. Cậu nói tôi nghe xem, tôi muốn nghe xem cậu có ý kiến gì với tình hình công tác tư pháp của tỉnh Nam
Giang hay không?
Vương Tử Quân khẽ híp mắt, khi hắn nhận được tin bí thư Diệp Thừa Dân muốn gặp mình, hắn chợt nghĩ rằng Diệp Thừa
Dân có khả năng muốn hỏi gì đó. Lão là bí thư tỉnh ủy, lão căn bản rất
bận rộn, thế nhưng cũng không thể không quan tâm đến công tác của ủy ban tư pháp cho được.
Vương Tử Quân đã suy nghĩ rất nhiều về
phương án trả lời câu hỏi của bí thư Diệp Thừa Dân. Hắn biết rõ sự kiện
nói chuyện lần này rất quan trọng với mình, dù sao thì một vị thường ủy
muốn tăng cường độ nặng của mình phải có được sự giúp đỡ của lãnh đạo
đứng đầu. Tuy hắn tin với thủ đoạn của mình sẽ có thể nắm chặt công tác
tư pháp ở Nam Giang, thế nhưng hắn vẫn tình nguyện tiếp nhận sự giúp đỡ
của bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân.
Vì vấn đề này mà Vương Tử
Quân căn bản vứt bỏ cách thứ trò chuyện khách sáo và sáo rỗng, hắn cảm
nhận được tâm tư bức thiết của bí thư tỉnh ủy về phương diện trật tự trị an.
Cho ra vài động tác lớn thì căn bản không là chuyện gì
khó với Vương Tử Quân, hắn có thể thuận miệng nói ra vài hoạt động làm
cho người ta cảm thấy sảng khoái. Nhưng cuối cùng hắn không lựa chọn đột phát từ phương diện này.
Lúc này ánh mắt của Diệp Thừa Dân
rất nghiêm túc, trên mặt cũng không còn nụ cười như vừa rồi. Lão nhìn
Vương Tử Quân, chỉ cảm thấy có chút căng thẳng, vô thức sợ câu trả lời
của Vương Tử Quân căn bản không phải là kỳ vọng của mình.
- Bí thư Diệp!
Cuối cùng Vương Tử Quân cũng mở miệng, hắn cười cười nói:
- Kinh nghiệm công tác của tôi có được chỉ sau khi nắm khối tư pháp một thời gian ngắn, nhưng nói từ căn bản thì tôi cũng không phải tiến dần
từng bước trong công tác tư pháp. Chẳng qua tôi cảm thấy bất kỳ công
việc gì cũng cần nhiều người cố gắng, chỉ cần chúng ta chăm chú thực
hiện, cho dù có đánh nát mũi trâu cũng phải xâu dây thừng qua rồi lôi
đi.
Vương Tử Quân nói không quá nhanh, hắn vừa nói vừa quan
sát vẻ mặt Diệp Thừa Dân, phán đoán ý nghĩ thật sự của bí thư Diệp ở
phương diện này. Nhưng ý nghĩ thì tốt mà thực hiện không dễ chút nào,
Diệp Thừa Dân là người tu luyện nhiều năm, so ra hắn vẫn kém hơn rất
nhiều.