Gương mặt bình tĩnh như giếng nước sâu của Diệp Thừa Dân căn bản
không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì, Vương Tử Quân cắn răng một cái rồi dùng
giọng đơn giản nói:
- Bí thư Diệp, nếu muốn duy trì tính đại cục
của tỉnh Nam Giang, điều quan trọng nhất chính là cần một đội ngũ cán bộ tư pháp cần cù và có hiệu suất công tác cao. Đây là điều kiện tiên
quyết để đảm bảo tính ổn định của xã hội cho phương diện phát triển kinh tế.
- Tôi chuẩn bị cho ra một chỉnh đốn tác phong lớn ở hệ
thống tư pháp, điều tra nghiêm túc những nhân viên bị nhân dân phản ánh
làm trái luật, tiến hành xử lý xét xử nghiêm khắc những con sâu làm rầu
nồi canh làm tổn hại đến hình tượng cán bộ chúng ta.
Tâm tình của Diệp Thừa Dân chậm rãi hạ xuống, hoặc có thể nói là lão thở dài một hơi. Vừa rồi lão thật sự sợ người cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi này cho ra
một phương án lớn, bây giờ thì tốt rồi, lão có thể yên tâm.
Diệp Thừa Dân là người công tác trong chính quyền nhiều năm, căn bản
hiểu rõ một đạo lý, đó chính là muốn chính sách tốt được chấp hành thì
phải có một hàng ngũ cán bộ dám đánh trận. Nếu không cho dù có phương án và chính sách tốt thì kết quả chỉ là sai lệch mà thôi.
Vương Tử Quân không đề cập đến hành động lớn, muốn tiến hành chỉnh đốn tác
phong, như vậy không động chạm đến lợi ích của quần thể, còn có thể quán triệt ý chỉ của mình trong hệ thống công tác. Mượn cơ hội và thông qua
hoạt động lần này để sắp xếp cho đám cán bộ muốn dựa vào mình có vị trí
rõ ràng, biện hpasp như vậy có thể nói là rất tốt, căn bản là lão luyện
trưởng thành.
Nếu như là một bí thư tư pháp với tuổi tác cao
vời nói ra điều này thì Diệp Thừa Dân căn bản là không chút kinh ngạc,
thế nhưng kế sách này lại do Vương Tử Quân nói ra, điều này làm cho Diệp Thừa Dân có chút bất ngờ, đồng thời phần nhiều là kinh ngạc.
Không hổ là người từng khống chế một địa phương trong tay, không làm
cho mình thất vọng. Xem ra tuyến trên đã phân phối đến cho mình một trợ
thủ đắc lực.
- À, bí thư Tử Quân, kế hoạch của cậu thật sự không tồi, tôi thấy có thể áp dụng.
Diệp Thừa Dân cười cười nói tiếp:
- Cậu cứ yên tâm và lớn gan đi làm, có vấn đề gì thì tôi và tỉnh ủy sẽ là hậu thuẫn cho cậu.
Vương Tử Quân thở dài một hơi, lời nói của Diệp Thừa Dân xem như đã
thừa nhận tính toán của mình. Hắn thật sự rất vui vì sự tán thành của bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân. Tuy lúc này bí thư Diệp Thừa Dân còn chưa
khống chế được thế cục ở tỉnh Nam Giang, thế nhưng sự giúp đỡ của lãnh
đạo đứng đầu một tỉnh cũng làm cho Vương Tử Quân căn bản không cần phải
đi thêm nhiều đường vòng.
- Cám ơn bí thư Diệp.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Bí thư Diệp, gần đây khối tư pháp sắp mở hội nghị với nội dung "chấp
pháp vì dân", kính mong bí thư Diệp bỏ ra chút thời gian cấp bách đến cổ vũ cho chúng tôi.
- Ha ha ha, bí thư Tử Quân cứ yên tâm, khi nào các cậu làm tốt công tác chuẩn bị thì cứ nói với thư ký trưởng Đào
về ngày tổ chức hội nghị. Cho dù có bận rộn thế nào thì tôi cũng sẽ tham gia hội nghị này.
Gương mặt Diệp Thừa Dân lại nở nụ cười khá vui vẻ.
Sau đó Diệp Thừa Dân cũng không nói đến chuyện công tác, chuyển sang
trò chuyện về cuộc sống. Mười phút sau Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm
việc của Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân ngồi ở hàng ghế sau xe, hắn chợt cảm thấy có chút mệt mỏi, thế nên không khỏi dựa lưng ra phía
sau. Công tác trong những ngày qua thật sự làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng mệt mỏi cũng xem như được đền bù thỏa đáng, dưới sự giúp đỡ của
Diệp Thừa Dân thì khối công tác tư pháp ở tỉnh Nam Giang sẽ thay đổi
hướng gió, sẽ có những hoạt động chấn chỉnh phù hợp. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Tuy bây giờ còn chưa cho ra được thành
tích cụ thể, thế nhưng ít nhất thì Vương Tử Quân đã biểu hiện được lực
ảnh hưởng của mình. Hắn đã có chuẩn bị kỹ càng, nếu như có thể tìm ra
được vài con sâu làm rầu nồi canh trong hành động lần này, như vậy xem
như lấy được thành công lớn.
Tất nhiên nếu không điều tra
được một thành viên phản diện nào, như vậy thì xin chúc mừng, dưới sự
lãnh đạo anh minh của các vị thường ủy tỉnh ủy, các vị lãnh đạo tỉnh,
chúng ta có được một đội ngũ cán bộ có lực chiến đấu mạnh mẽ, có thể
chống lại khảo nghiệm.
Tất nhiên đây chỉ là cái cớ để ứng phó với dư luận, Vương Tử Quân hy
vọng thông qua thủ đoạn lần này để có thể lật bài, xem như tẩy bài trên
bàn nhỏ cũng được.
- Giang Vĩ, đã mấy giờ rồi?
Trong đầu Vương Tử Quân liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn thấy xe dừng lại thì dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
- Bí thư Vương, đã chín giờ rồi.
Du Giang Vĩ ở phía trước căn bản rất chú ý, sau khi nghe được lời của Vương Tử Quân thì vội vàng trả lời.
Chín giờ, hôm nay Mạc Tiểu Bắc và con trai đến vào lúc bốn giờ bốn
mươi. Tuy những ngày này có chút bận rộn, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn
muốn tự mình đi đón vợ con.
Xe vừa mới dừng lại ở sân bay,
không chờ Vương Tử Quân xuống xe, cửa xe đã được mở ra, một người đàn
ông trung niên mập mạp xuất hiện bên cạnh Vương Tử Quân.
- Chào bí thư Vương.
Người đàn ông trung niên kia chờ Vương Tử Quân xuống xe thì nhanh chóng vươn hai tay, sau đó trầm giọng nói.
Vương Tử Quân không biết người đàn ông trung niên kia là ai, nhưng hắn vẫn xòe tay ra bắt chặt tay đối phương:
- Chào anh.
- Bí thư Vương, tôi là giám đốc sân bay Lý Đại Đoan, mong bí thư Vương phê bình công tác của chúng tôi nhiều hơn.
Viên giám đốc nói bằng giọng điệu cung kính và khách khí với Vương Tử Quân.
Lý Đại Đoan nghe nói Vương Tử Quân đến sân bay đón người thì cảm thấy
rất hưng phấn, hắn căn bản không muốn bỏ qua tình huống được tiếp xúc
với một vị thường ủy tỉnh ủy. Vì vậy trước khi Vương Tử Quân đến thì hắn đã chuẩn bị kỹ càng, thậm chí đứng sau lưng còn có một hàng nhân viên
trung tầng của sân bay.
Vương Tử Quân nhìn tình huống huy
động nhân lực chào đón mình mà không khỏi trợn mắt há mồm. Hắn chỉ đến
đón vợ và con trai, vì sao lại kinh động cả sân bay thế này? Vương Tử
Quân cũng không biết giám đốc sân bay có người quen là cảnh sát giao
thông trên đường đi đến đây, chỉ cần có xe của lãnh đạo tỉnh chạy đến
sân bay là Lý Đại Đoan nhanh chóng biết rõ, thế nên cho ra tình huống
nghênh đón thế này căn bản không có gì là lạ.
Nhưng Vương Tử
Quân căn bản là không biết rõ tình hình, dù không thoải mái nhưng vẫn
cười nói với Lý Đại Đoan vài câu, cũng khuyến khích Lý Đại Đoan tiếp tục cố gắng làm tốt công tác. Sân bay là một cửa sổ của tỉnh Nam Giang, chỉ cần nhìn vào nơi đây là có thể thấy rõ hoàn cảnh như thế nào, thấy được trình độ phát triển của thành phố Đông Hồng.
Lý Đại Đoan
nghe được lời cổ vũ của Vương Tử Quân thì nụ cười trên mặt càng thêm
sáng lạn, cơ thể mập mạp đứng thẳng tắp. Hắn nói lời đảm bảo với Vương
Tử Quân, nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, sẽ cố gắng
duy trì tốt bản chức công tác.
Vương Tử Quân lúc này nào có tâm tư chỉ đạo công tác của Lý Đại Đoan, hắn nhìn đồng hồ, sau đó cười nói:
- Giám đốc Lý, anh cứ bận rộn, tôi còn phải đi đón người.
- Vâng, bí thư Vương cứ tiếp tục, tôi đã vì ngài mà mở ra con đường chuyên dụng, có chuyện gì ngài cứ phân phó là được.
Lý Đại Đoan cũng là người có ánh mắt tinh anh, hắn thấy bí thư Vương cũng không cho mình đi theo, thế là chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng Lý Đại Đoan làm việc căn bản có sắp xếp rõ ràng, dưới sự sắp xếp
của hắn thì Vương Tử Quân nhanh chóng gặp mặt Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo
Nhi trên con đường dành cho khách quý.
Nhưng lần này cũng
không phải chỉ có hai người Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đến Nam Giang,
còn có cả Khương Long Cương và Lý Đức Trụ đang sôi nổi kéo hành lý đi
phía sau. Vương Tử Quân ôm lấy Tiểu Bảo Nhi, sau đó mỉm cười chào hỏi
hai người Khương Long Cương.
- Bí thư Vương!
Khương Long Cương khẽ bắt chuyện với Vương Tử Quân, sau đó hắn cười nói:
- Tôi và Lý Đức Trụ đã lâu rồi không được đến thành phố Đông Hồng, hôm
nay trung tá Mạc đến đây, thế là muốn đi theo để mở mang thêm kiến thức.