Nếu so sánh với vẻ ung dung của Khương Long Cương thì Lý Đức Trụ
lại có vẻ thành thật hơn. Sau khi được gặp Vương Tử Quân thì hắn nở nụ
cười khá chân thành, gương mặt kích động đỏ bừng bừng.
Vương Tử Quân mỉm cười bắt tay Khương Long Cương, sau đó lại vỗ vỗ vai Lý Đức Trụ:
- Hai người các cậu có phải muốn đem đến cho tôi niềm vui bất ngờ không?
Trong lúc nói chuyện thì Vương Tử Quân cũng giới thiệu đoàn người cho
nhóm người Du Giang Vĩ. Trước đó Du Giang Vĩ đã liên lạc điện thoại với
Khương Long Cương, bây giờ được gặp mặt người thật việc thật, thế là cảm thấy có vài hương vị khác biệt.
Vương Tử Quân vốn cho rằng
chỉ có mẹ con Mạc Tiểu Bắc nên chạy một xe đến đón, bây giờ có thêm Lý
Đức Trụ và Khương Long Cương. Khi đoàn người đi đến cửa ra vào của sân
bay, Lý Đại Đoan đã phái một chiếc xe chạy đến.
Nhà của Vương Tử Quân là biệt thự số bảy khu nhà thường ủy tỉnh ủy, lúc này đã được
quét dọn sạch sẽ. Tiểu Bảo Nhi vui vẻ chạy tới chạy lui trong biệt thự,
nó liên tục nở nụ cười. Biệt thự này ngày thường trắng trong thuần
khiết, bây giờ lại tràn đầy sức sống.
Mạc Tiểu Bắc mang theo
khá nhiều hành lý, tất cả được Khương Long Cương và Lý Đức Trụ hỗ trợ
sắp xếp trong nhà, đồng thời hai người bọn họ cũng liên tục báo cáo công tác ở tỉnh Sơn Nam cho Vương Tử Quân.
Lúc này Khương Long
Cương tuy vẫn là phó bí thư quận, nhưng lúc này Hà Khởi Duệ đã tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy La Nam đã điều viên chủ tịch quận đến làm giám đốc phòng xây dựng, thế nên vị trí chủ tịch quận căn bản là bỏ trống.
Khương Long Cương là phó bí thư quận, lại được chủ trì công tác của ủy
ban nhân dân quận, thực tế đã xem như là người gánh trọng trách của một
chủ tịch quận. Trước mắt hắn còn chưa chính thức tiến lên, thế nhưng ý
nghĩ bồi dưỡng Khương Long Cương của Hà Khởi Duệ lại được đám người
trong thành phố La Nam biết quá rõ ràng.
Hơn nữa Khương Long
Cương là thư ký cũ của bí thư Vương, vì vậy mà dù là bất kỳ đơn vị nào
trong thành phố cũng rất nể tình, làm việc xuôi chèo mát mái, căn bản là cực kỳ thành thạo.
Lý Đức Trụ có khởi điểm thấp hơn một chút so với Khương Long Cương. Theo yêu cầu của Lý Đức Trụ, Vương Tử Quân
rời khỏi Nam Giang cũng không tiếp tục giữ Lý Đức Trụ làm lái xe. Tuy có vài vị lãnh đạo trong thị ủy bày tỏ thái độ, hy vọng cho Lý Đức Trụ
tiếp tục lái xe cho bọn họ, thế nhưng Lý Đức Trụ lại chọn một hướng
khác. Lúc này hắn là phó đại đội trưởng chi đội hai đội cảnh sát giao
thông thành phố La Nam.
Không biết có phải vì xuất phát từ
phương diện ngang nhau hay không, sau khi Lý Đức Trụ nhận chức được vài
ngày, cấp trên của hắn cũng bị điều chỉnh, vì vậy hắn bắt đầu dùng thân
phận cấp phó để chủ trì công tác của đại đội hai đội cảnh sát giao thông thành phố La Nam.
Lúc này lãnh đạo cục công an thành phố La
Nam cũng không vì Vương Tử Quân rời khỏi Sơn Nam mà lạnh nhạt với Lý Đức Trụ. Hầu như mỗi vị cục trưởng cục công an đến thị sát chi đội cảnh sát giao thông đều ở lại dùng cơm, hơn nữa mỗi lần như vậy đều gọi Lý Đức
Trụ. Điều này làm cho Lý Đức Trụ rất có thể diện, chủ trì công tác căn
bản là thuận buồm xuôi gió. Dù là bất kỳ người nào cũng biết Lý Đức Trụ
trước kia là lái xe cho bí thư Vương, tương lai vô hạn, cũng không ai
dám động vào.
Vương Tử Quân nghe hai người cấp dưới báo cáo
mà không nói lời nào, hắn chỉ cười tủm tỉm lắng nghe, xem như làm một
người nghe hợp cách. Nhưng lúc này hắn cảm thấy rất thoải mái. Tuy hắn
đã sớm nghe được tin tức về hai người này, thế nhưng dù sao nghe người
trong cuộc mở miệng thì vẫn có sự khác biệt.
Du Giang Vĩ giống như một học sinh tiểu học ngồi trước mặt Vương Tử
Quân, trong lòng có những suy nghĩ miên man bất định. Hắn nhìn vào hai
người Khương Long Cương và Lý Đức Trụ để thấy được tương lai của mình,
thế nên ý nghĩ phục vụ thật tốt cho bí thư Vương càng bùng lên mạnh mẽ.
Giữa trưa sau khi cùng dùng cơm thì Khương Long Cương và Lý Đức Trụ
được Du Giang Vĩ đưa đến khách sạn Nam Giang nghỉ ngơi. Lúc này Trưởng
ban chạy nhảy một ngày cuối cùng cũng mệt mỏi kiệt sức, nó nằm trên ghế
sa lông xem phim hoạt hình nhưng hai mí mắt cứ sụp xuống. Mạc Tiểu Bắc
ôm con lên đùi, một lúc sau thì Tiểu Bảo Nhi đã ngủ.
Tiểu Bảo Nhi nắm chặt bàn tay nhỏ nằm ngủ say sưa, tiểu tử này không biết đang
nằm mơ cái gì mà nhếch miệng cười khanh khách. Mạc Tiểu Bắc mặc quần áo
đi tới đi lui trong phòng, Vương Tử Quân nhìn và trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp, lúc này thật sự là tốt đẹp.
Vương Tử Quân miễn cưỡng nằm chết dí trên giường, hắn khẽ hỏi Mạc Tiểu Bắc:
- Vợ, sao em lại đột nhiên muốn chuyển nghề.
- Em nghĩ muốn có nhiều thời gian ở bên anh và con.
Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng thân tình đáp.
Vương Tử Quân có chút cảm động, trong lòng tràn đầy tình cảm ấm áp. Lúc trước khi mới quen Mạc Tiểu Bắc, khi đó nàng căn bản không có tính cách thế này, nàng căn bản là một quân nhân căn bản rất chú trọng đến nghề
nghiệp của mình.
Vương Tử Quân nhớ rõ lý tưởng của Mạc Tiểu
Bắc là sau này sẽ thành một nữ tướng quân, sau khi gả cho hắn thì nàng
đã thay đổi rất nhiều. Đặc biệt là sau khi sinh Tiểu Bảo Nhi, sở thích
lớn nhất của nàng là nấu nướng. Mỗi lần thấy hai người đàn ông trong nhà ăn uống vui vẻ, nàng chợt cảm thấy mình rất thành công. Nói một cách
khách quan thì tài nghệ nấu nướng của nàng đã tăng tiến rất mạnh, căn
bản là một đầu bếp của gia đình.
Lúc này Mạc Tiểu Bắc lại
chuyển nghề, vứt bỏ tất cả những truy cầu của mình ở phương diện sự
nghiệp. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng làm việc nghĩa không chùn chân của
Mạc Tiểu Bắc, hắn không nói gì cả, chỉ đứng lên khẽ ôm lấy nàng, hai
người cùng đi vào phòng khác.
- Ôi, bí thư Vương, ngài cũng
nên chú ý hình tượng của mình, anh không sợ đánh thức con sao, chỉ cần
nó tỉnh là sẽ đi tìm mẹ ngay.
Mạc Tiểu Bắc với sóng mắt như nước, nàng liều mạng đẩy Vương Tử Quân ra rồi dùng giọng hờn dỗi nói.
Nhưng Mạc Tiểu Bắc càng vùng vẫy càng làm cho Vương Tử Quân thêm quyết
đoán, hắn ôm lấy nàng đi qua phòng khách. Mạc Tiểu Bắc cũng cảm nhận
được tình cảm của Vương Tử Quân, nàng lẳng lặng nằm trên giường, hai
người hôn nhau một lúc.
Mạc Tiểu Bắc căn bản là một người mẹ
hình mẫu, nàng liên tục nói ra những câu chuyện lý thú liên quan đến
Tiểu Bảo Nhi, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân liên tục cười ha hả, liên tục cảm thán chỉ số thông minh của con mình không phải cao như bình thường.
Mạc Tiểu Bắc nói xong chuyện của con trai, nàng dùng giọng có chút thương cảm nói:
- Tử Quân, lúc này sức khỏe của ông ngày càng kém, tháng trước còn té xỉu một lần.
Mạc Tiểu Bắc nói đến Mạc lão gia tử thì tâm tình có chút hạ thấp, trong mắt đầy nước. Vương Tử Quân hiểu cảm tình của Mạc Tiểu Bắc với Mạc lão
gia tử, hai ông cháu ở bên nhau thời gian dài, ông cụ lại thích Mạc Tiểu Bắc, thế cho nên tình cảm giữa hai bên căn bản là không cần nói cũng
biết.
Vương Tử Quân ôm chặt Mạc Tiểu Bắc, hắn dùng giọng nhẹ nhàng an ủi nàng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dù có chút không tình nguyện nhưng Vương
Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, thời gian và trình tự đã sắp xếp rõ ràng,
hắn không thể vô duyên vô cớ vắng họp được.
- Bí thư Vương,
tôi đã sắp xếp bí thư Khương và đội trưởng Lý vào khách sạn Nam Giang,
đến chiều giám đốc Vương của khách sạn sẽ sắp xếp người đưa hai anh ấy
đi tham quan du lịch.
Sau khi Vương Tử Quân lên xe thì Du Giang Vĩ khẽ báo cáo.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Du Giang Vĩ là người nổi tiếng cẩn
thận, điều này hắn căn bản đã được hiểu rõ. Hôm nay khi đón tiếp đoàn
người Mạc Tiểu Bắc, Tiểu Bảo Nhi vừa lên xe thì nói rằng muốn uống nước, sau khi uống xong một hộp sữa thì lại nói buồn đi vệ sinh. Đường từ sân bay về nhà có hơi xa, thế là phải làm sao? Vương Tử Quân và Mạc Tiểu
Bắc đưa mắt nhìn nhau, hai người không biết làm sao cho phải.
Ai ngờ Du Giang Vĩ lại lấy ra một cái chai nhỏ, hắn nói với Tiểu Bảo Nhi:
- Tiểu Bảo Nhi, cho cháu đi vệ sinh trong bình ca hát được không?
Phương pháp này làm cho Tiểu Bảo Nhi cảm thấy rất tò mò, nó vừa đi vệ sinh vừa gọi Mạc Tiểu Bắc:
- Mẹ, mẹ ơi, chú Du thật sự có ma thuật, cái này thật sự rất vui.
Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc thật sự có chút cảm thán, hai người làm
cha mẹ thế nhưng căn bản không cẩn thận bằng Du Giang Vĩ. Trước khi đi
đón bọn họ thì Du Giang Vĩ đã suy xét rất đúng chỗ, căn bản là cẩn thận
khó có được.
Vương Tử Quân thầm nghĩ đến những sự việc trước đó, hắn quay sang nói với Du Giang Vĩ:
- Tối nay cậu bỏ ra chút thời gian dùng cơm với bọn họ.
- Vâng!
Du Giang Vĩ trả lời cực kỳ dứt khoát, trong lòng càng có thêm vài phần
hảo cảm với bí thư Vương. Khoảng thời gian này hoạt động của bí thư
Vương khá dày, thế nhưng vẫn căn bản không quên hai cấp dưới của mình,
có thể thấy rõ lãnh đạo quan tâm đến hai người kia như thế nào...
Buổi chiều Vương Tử Quân đến kiểm tra khảo sát viện kiểm sát nhân dân
thành phố Đông Hồng, vì trước đó đã có thông báo nên kết quả là không
tệ. Sau khi nhã nhặn từ chối lời mời ở lại dùng cơm của phó bí thư chủ
khảo khối tư pháp là Đổng Minh Đạt, Vương Tử Quân lên xe chạy về phía
văn phòng tỉnh ủy.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện
thoại vang lên, Du Giang Vĩ đã quá quen thuộc công tác của thư ký, hắn
nhanh chóng lấy điện thoại di động ra. Nhưng cũng không phải là chiếc
điện thoại trong tay hắn đổ chuông, mà là điện thoại trong tay Vương Tử
Quân.
Căn bản không có mấy người biết được số điện thoại này
của Vương Tử Quân, người bình thường căn bản là không biết được số điện
thoại này của hắn. Hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó hai
hàng chân mày khẽ nhíu lại, đó là số điện thoại của Khương Long Cương.
Khương Long Cương đã đi theo Vương Tử Quân vài năm, tất nhiên biết rõ
tính cách của Vương Tử Quân. Hắn là người biết tiến lùi, thời điểm bình
thường sẽ tuyệt đối không gọi điện thoại cho mình, chẳng lẽ có việc gì
gấp sao?
- Bí thư Vương, Đức Trụ bị người của đồn công an đưa đi rồi.
Khương Long Cương nối thông điện thoại thì dùng giọng gấp gáp nói với Vương Tử Quân.
Lý Đức Trụ bị người của đồn công an đưa đi? Vương Tử Quân chợt sững sờ, dù thế nào hắn cũng không ngờ Lý Đức Trụ vừa mới đến thành phố Đông
Hồng đã bị công an đưa đi. Hắn thầm nghĩ xem có chuyện gì xảy ra, sau đó trầm giọng nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu nói tôi xem.
- Bí thư Vương, chiều hôm nay Đức Trụ đến thăm một người bạn, vừa rồi
tôi nhận được điện thoại của bạn gái người kia, nói là Đức Trụ và người
bạn kia đều đã bị đưa vào đồn công an.
Khương Long Cương nói:
- Bí thư Vương, là tôi không làm tốt công tác.
- Được rồi, không có gì liên quan đến cậu cả, bạn gái của người bạn kia có nói vì sao công an đưa Đức Trụ đi không?
Vương Tử Quân cắt đứt lời nói kiểm điểm của Khương Long Cương, sau đó trực tiếp hỏi.
- Người bạn gái kia cũng không nói quá rõ ràng, tôi đã cho cô ấy đến khách sạn Nam Giang gặp mặt.
Khương Long Cương khẽ trả lời.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Cậu ở trong khách sạn chờ tôi một chút, tôi sẽ đến ngay.
Lý Đức Trụ là hạng người gì thì Vương Tử Quân hiểu rõ ràng. Người này
lái xe cho hắn vài năm, luôn cực kỳ thành thật, cho đến bây giờ cũng
chưa từng làm qua chuyện gì bất lương, lại càng không bao giờ tranh
cường hiếu thắng.
Hôm nay làm sao vậy? Mới đến Nam Giang đã bị cho vào đồn công an rồi!
Lái xe Tiểu Trần dù không nghe rõ ràng bí thư Vương nói gì trong điện
thoại, thế nhưng căn cứ vào giọng nói của bí thư Vương, hắn cảm nhận
được sự cấp bách, vì vậy tốc độ chạy xe cũng nhanh hơn. Chỉ mười phút
sau xe của Vương Tử Quân đã dừng lại bên ngoài khách sạn Nam Giang.
Dưới sự dẫn dắt của Du Giang Vĩ, Vương Tử Quân nhanh chóng đi đến phòng củag Khương Long Cương. Khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng, bên trong ngoài Khương Long Cương còn có một cô gái hai mươi tuổi khá xinh đẹp.
Cô gái này đang khóc lóc nói với Khương Long Cương vài lời gì đó, khi
thấy nhóm người Vương Tử Quân đi vào thì dừng lời, chỉ dùng cặp mắt to
tròn hoảng sợ nhìn đám người Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương.
Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì Khương Long Cương nhanh chóng đứng lên đón chào.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Khương Long Cương, sau đó hỏi thẳng:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Bí thư Vương, vừa rồi tôi đã hỏi Triệu nữ sỉ, hình như có người muốn
gây sự với bạn của Đức Trụ, vừa đúng lúc Đức Trụ có mặt và ra tay.
Khương Long Cương cúi đầu nói với Vương Tử Quân.
Cô gái trẻ tuổi cũng ném ánh mắt về phía Vương Tử Quân, tuy nàng không
biết thân phận của Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn vào biểu hiện của
Khương Long Cương, rõ ràng đây mới là người có thể làm chủ. Một người
đàn ông không lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi, thế nhưng hắn lại làm cho
nàng sinh ra cảm giác sợ hãi.
- Cô là bạn gái của bạn Đức Trụ, cô tên gì?
Vương Tử Quân khẽ cười với cô gái kia rồi hỏi.
- Chào anh, tôi là Triệu Tịnh Quyên, là bạn gái của Lạc Minh Hạo.
Triệu Tịnh Quyên đối mặt với ánh mắt của Vương Tử Quân, thế là nàng dùng giọng có chút co quắp nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Triệu Tịnh Quyên, sau đó hắn nói với Khương Long Cương:
- Long Cương, cậu rót cho đồng chí Tịnh Quyên một ly nước, khách đến mà không có nước uống, anh là người làm chủ cũng không được tốt cho lắm.
Khương Long Cương nghe thấy Vương Tử Quân phân phó thì mới luống cuống
tay chân đi rót trà. Triệu Tịnh Quyên thấy Vương Tử Quân rất bình tĩnh,
thế là cảm giác bàng hoàng cũng yên ổn trở lại. Nàng khẽ cười nói với
Vương Tử Quân:
- Cám ơn ngài, tôi không khát.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không tiếp tục lên tiếng. Sau khi chờ Khương Long Cương pha trà xong thì hắn mới nói:
- Cô có thể nói rõ nguyên nhân vì sao mà bọn họ đánh nhau được không?
Triệu Tịnh Quyên vốn rất bối rối, nàng sở dĩ tìm Khương Long Cương cũng là vì nhận được sự phó thác của Lý Đức Trụ. Nàng gọi điện thoại cho
Khương Long Cương, được hẹn đến nơi này. Trước khi đó nàng cũng có chút
luống cuống tay chân tìm các quan hệ để đưa bạn trai của mình ra, thế
nhưng hiệu quả căn bản là không quá lý tưởng.
Dù là nói
chuyện với Khương Long Cương thì nàng cũng khá vội vàng xao động, nhưng
khi đối mặt với người đàn ông không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi này,
nàng chợt cảm thấy tỉnh táo lại vài phần.
Người đàn ông này
không hiểu vì sao lại làm cho nàng sinh ra cảm giác an tâm, nàng nhìn bộ dạng bình tĩnh của đối phương, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm
trong tay, căn bản không có gì đáng lo.
Triệu Tịnh Quyên bắt
đầu uống nước, sau đó nói về những gì đã qua. Thì ra bạn trai của Triệu
Tịnh Quyên là Lạc Minh Hạo sau khi chuyển nghề thì căn bản không tiếp
tục công tác trong cơ quan nhà nước, mà mở một quán bar. Vì là người có
quan hệ tốt, hơn nữa phương thức kinh doanh lại khá tốt, thế cho nên làm ăn khá phát đạt.
Quán bar này làm ăn tốt cũng rước lấy phiền toái, ông chủ quán bar Cực Phong ở gần đó đến tìm Lạc Minh Hạo, yêu cầu Lạc Minh Hạo chuyển giao quán bar lại cho hắn, phương diện giá cả lại
rất thấp.
Lạc Minh Hạo căn bản không muốn ném quả trứng vàng
cho người ta, thế nên cứ hai ban ngày thì người của quán bar Cực Phong
đến quấy rối, thế là Lạc Minh Hạo nổi giận ra tay với đối phương.