Trong khu văn phòng thị ủy Thanh Chuyên, Phùng Vũ Trách đang phê duyệt văn kiện. Hắn là bí thư thị ủy, tự mình phê duyệt văn kiện chính là công tác cực kỳ quan trọng. Trước kia Phùng Vũ Trách phê duyệt rất nhanh, một chồng văn kiện hầu như chỉ cần nửa giờ là xong.
Nhưng hôm nay Phùng Vũ Trách có tốc độ rất chậm, một văn kiện được hắn xem xét nửa giờ mà không cho ra chữ ký, rõ ràng là hắn có vài phần không yên lòng.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại khẽ vang lên, Phùng Vũ Trách do dự giây lát rồi nghe máy: - Alo, tôi là Phùng Vũ Trách.
- Chào bí thư Phùng, tôi là Triệu Thần Nam, có một số việc tôi cần báo cáo với ngài, xin hỏi ngài có thời gian không? Người gọi điện thoại đến chính là phó chủ tịch Triệu Thần Nam chủ quản công tác xây dựng đô thị. Khi Phùng Vũ Trách làm chủ tịch thành phố thì Triệu Thần Nam là trợ lý chủ tịch. Người này căn bản có năng lực, là cao thủ làm việc, vì vậy khi làm trợ lý chủ tịch thì có quan hệ tốt với Phùng Vũ Trách.
Sau khi Triệu Thần Nam làm phó chủ tịch thành phố thì căn bản được Phùng Vũ Trách giúp đỡ rất nhiều, công tác cũng sinh động. Trước kia Phùng Vũ Trách căn bản vui vẻ đồng ý khi Triệu Thần Nam muốn đến báo cáo, chỉ cần có thời gian đều cho phép đối phương đến gặp mình.
Lần này cũng giống như trước kia, tất nhiên cũng sẽ thoải mái cho Triệu Thần Nam đến báo cáo công tác, thế nhưng lời nói lên đến miệng thì Phùng Vũ Trách lại nuốt xuống. Trạng thái hiện tại của hắn căn bản là tâm tình rối loạn, thật sự không muốn nghe người khác báo cáo.
- Thần Nam, hôm nay tôi có chút việc, ngày mai anh liên lạc với Tiểu Lý là được. Phùng Vũ Trách nói đến Tiểu Lý, chính là thư ký của hắn.
Triệu Thần Nam nói thêm hai câu với Phùng Vũ Trách, dù vẫn cười nói liên tục nhưng lại có vài phần thất lạc.
Ôi, bây giờ tôi cũng không thể quan tâm đến các anh, ngay cả tôi cũng không dễ chịu chút nào! Phùng Vũ Trách cười khổ một tiếng rồi tiếp tục xem văn kiện.
Nội dung văn kiện này không quá dài thế nhưng Phùng Vũ Trách đã xem được hơn nửa giờ. Cũng không phải là nội dung của nó làm cho hắn khó quyết đoán, chủ yếu là bây giờ hắn còn chưa nhìn rõ nội dung là gì.
- Ôi, không bằng ra ngoài đi dạo một chút. Phùng Vũ Trách đứng lên nhưng vừa đi được hai bước thì lại vứt bỏ tâm tư này của mình. Lúc này hắn đứng ngồi không yên nếu bị người ta nhìn thấy, chỉ sợ sẽ bị cười cho thối mặt. Hắn nghĩ đến phương diện mình là một bí thư thị ủy lại có tâm tính như vậy, sao có thể làm được việc gì lớn?
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Phùng Vũ Trách ngồi nghiêm chỉnh sau bàn làm việc của mình, sau đó mới trầm giọng nói một câu vào đi. Người đi vào ngoài thư ký của hắn là Tiểu Lý, còn có chủ tịch Tần Hoài Chung. Tuy Tần Hoài Chung tiến lên làm chủ tịch thành phố Thanh Chuyên, hai người Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung có chút tranh chấp, thế nhưng sự việc đã qua khá lâu rồi, hai người căn bản là mỉm cười bỏ qua oán thù. Hơn nữa hai người phối hợp công tác rất tốt, thế nên Phùng Vũ Trách căn bản rất tôn trọng chủ tịch Tần Hoài Chung.
- Chủ tịch Tần, mời anh ngồi. Phùng Vũ Trách đứng lên ghế rồi mời Tần Hoài Chung ngồi xuống. Tần Hoài Chung cũng không khách khí với Phùng Vũ Trách, hắn ngồi xuống ghế sa lông rồi cười nói: - Bí thư Phùng, tôi đến không quấy rầy công tác của anh đấy chứ?
- Không có gì, tôi cũng đang muốn tìm người tâm sự một chút. Phùng Vũ Trách nói rồi dùng ánh mắt lơ đãng nhìn thư ký của mình, viên thư ký cũng là người nhanh tay lẹ mắt, thế nên làm xong công tác pha trà rót nước thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Tần Hoài Chung không nói gì, từ khi hắn đến thành phố Thanh Chuyên, hắn luôn biểu hiện cực kỳ yếu thế. Hắn là người chìm nổi quan trường nhiều năm, hắn thắm thiết ý thức được những việc làm ở mặt ngoài, thế nhưng những người làm tốt bên ngoài mà sau lưng làm việc mờ ám cũng không thiếu, lại xuất hiện với tư thế không chút yếu đuối. Nhưng nhiều phương diện hắn luôn biểu hiện mình là người có tầm nhìn chiến lược, vừa làm cho người ta phải lau mắt nhìn nhưng lại khá ẩn nhẫn. Đây chính là nét độc đáo của hắn, biết đâu cũng vì như vậy mà ban ngành Thanh Chuyên bây giờ cực kỳ đoàn kết phối hợp.
- Chủ tịch Hoài Chung, bây giờ tôi căn bản là không có chút tâm tư nào. Phùng Vũ Trách nâng ly lên uống một ngụm rồi vỗ vỗ đầu của mình nói: - Chỗ này của tôi có chút bực bội.
- Bí thư Phùng cũng đừng nên phiền lòng, chuyện nên đến sẽ phải đến, ngài cũng đừng nên quá quan tâm. Tần Hoài Chung biết rõ Phùng Vũ Trách đang bực mình cái gì nhưng lại dùng giọng hời hợt nói.
Phùng Vũ Trách cười cười nói: - Ban ngành thành phố Thanh Chuyên chúng ta mới được xây dựng một thời gian ngắn, thế nên khả năng bị điều động phạm vi rộng là không quá lớn. Cho nên phương diện liên quan đến điều chỉnh nhiệm kỳ mới, chỉ cần hai chúng ta còn ngồi vững, căn bản không thể xuất hiện thiêu thân.
Tần Hoài Chung nhìn vẻ mặt bá đạo của Phùng Vũ Trách mà khôn khỏi có chút cảm giác khác thường. Hắn là lãnh đạo thứ hai của thị ủy Thanh Chuyên, hắn tất nhiên cũng có điểm bá đạo của mình, nhưng nó căn bản không được thể hiện ngay trước mặt Phùng Vũ Trách.
- Bí thư Phùng nói rất đúng, thành phố Thanh Chuyên có một ban ngành đoàn kết tràn đầy sức sống là rất khó khăn, chỉ cần nhân tâm yên ổn, tất cả không là vấn đề.
- Ừ, Hoài Chung anh nói rất đúng. Phùng Vũ Trách căn bản cực kỳ đồng ý những lời này của Tần Hoài Chung, hắn vừa cười vừa nói: - Tôi bây giờ đang lo lắng về nhiệm kỳ mới, anh cũng không phải không biết, hôm nay tỉnh ủy đang họp để nghiên cứu về công tác của nhiệm kỳ mới.
- Bí thư Phùng, cái này cũng không có gì cần lo lắng. Khi tôi đến đây đã gọi điện thoại cho Tiểu Thành, cậu ấy nói hội nghị đã bắt đầu được nửa giờ rồi, tôi thấy không bao lâu nữa hội nghị sẽ kết thúc mà thôi. Tần Hoài Chung nhìn chung quanh phòng làm việc của Phùng Vũ Trách rồi dùng giọng tự tin nói.
Phùng Vũ Trách có chút sững sốt, hắn biết rõ nội dung của hội nghị lần này, nếu nửa giờ sau sẽ kết thúc thì căn bản là quá nhanh...
- Hoài Chung, anh có cảm thấy sự việc sẽ đơn giản thế sao? Phùng Vũ Trách có chút chần chờ nói.
- Sao lại không chứ? Tần Hoài Chung nói đến đây thì khẽ tiếp tục: - Chiều qua bí thư Sầm tự mình đến phòng làm việc của chủ tịch Vương.
Phùng Vũ Trách dùng giọng khó thể tin nói: - Bí thư Sầm đến phòng làm việc của chủ tịch Vương sao?
- Bí thư Phùng nếu không tin thì có thể gọi điện thoại chứng thực điều này. Tần Hoài Chung nói bằng giọng cực kỳ tự tin, Phùng Vũ Trách nhìn bộ dạng của Tần Hoài Chung, hắn cảm thấy đây là sự thật khó thể nghi ngờ.
Tần Hoài Chung trước nay không phải là người thích mạnh miệng, nhưng bây giờ lại dùng giọng chém đinh chặt sắt, thế nên có trăm phần trăm nắm chắc. Phùng Vũ Trách không khỏi cười ngượng ngùng: - Chủ tịch Tần anh nói như vậy thì sao tôi không tin được?
Tuy Phùng Vũ Trách nói như vậy nhưng thật lòng lại có chút hâm mộ Tần Hoài Chung. Chính mình tuy được chủ tịch Vương tán thưởng thê nhưng căn bản không có nhiều mạng lưới quan hệ như Tần Hoài Chung. Nhiều người thì ít ghế, đây căn bản là thái độ bình thường trong quan trường, tương lai sau này sẽ liên quan nhiều đến các mối quan hệ, thế nên khó thể nào dự đoán được mình hay là Tần Hoài Chung sẽ tiến đi xa hơn.
- Bí thư, nếu như không có sự kiện lũ lụt lần này, chỉ sợ tôi cũng rất lo lắng với công tác nhiệm kỳ mới. Nhưng sự kiện Thanh Sa chảy ngược lần này vì một đợt mưa hiếm thấy trước nay, thật sự có thể gọi là một trận mưa bão đột nhiên ở Mật Đông, nó lại liên quan đến rất nhiều người, đặc biệt là thành phố Linh Long. Tần Hoài Chung nói đến đây thì khẽ hạ giọng cười: - Tôi nghe nói trước khi bí thư Sầm tự mình đến gặp mặt chủ tịch Vương, trưởng phòng Uông và bí thư Văn cũng đã thay nhau đến gặp nhưng bị chủ tịch Vương dùng giọng ôn hòa đuổi đi.
Theo như những gì Tần Hoài Chung nói thì bí thư Sầm lần này sở dĩ đến tìm chủ tịch Vương, căn bản là vì bị chủ tịch Vương ép cho không còn cách nào khác. Mặc dù Phùng Vũ Trách căn bản cực kỳ kính nể chủ tịch Vương, thế nhưng lúc này hắn thật sự rất khó tin vào chuyện này.
Chủ tịch Vương thật sự là không muốn buông tha cho người ta, nhưng làm như vậy cực kỳ sảng khoái, bí thư Sầm là người thâm căn cố đế nhiều năm ở Mật Đông, cũng nên nếm mùi thất bại được rồi.
Rất sảng khoái.
- Như vậy thì tốt quá! Phùng Vũ Trách cảm thấy thả lỏng hơn, chủ tịch Vương có thể ép cho bí thư Sầm tự mình đến gặp mặt, như vậy công tác nhiệm kỳ mới sẽ dễ dàng hơn. Nhưng hắn lại không khỏi thầm nghĩ, chủ tịch Vương sẽ không để cho người của mình bị hại đấy chứ?
Phùng Vũ Trách thật sự muốn hỏi một câu thế nhưng cố gắng áp chế tâm tư này của mình. Hắn là một vị bí thư thị ủy thế nhưng nắm ít thông tin hơn cả chủ tịch thành phố, mặc dù người kia nói ra thì mình giảm bớt lo lắng, thế nhưng cũng là một hồi chuông cảnh báo, xem ra sau này mình nên cố gắng có thêm nhiều mối quan hệ với phía tỉnh ủy.
- Chủ tịch Tần, chủ tịch Vương trước đó có nói với tôi một câu, đó là chuẩn bị cho Triệu Hiểu Bạch xuống thành phố Thanh Chuyên chúng ta rèn luyện. Tôi cảm thấy đây là một chuyện tốt, chưa nó đến phương diện năng lực của Triệu Hiểu Bạch, người này còn đi theo chủ tịch Vương nhiều năm, căn bản là một ưu thế mà thành phố Thanh Chuyên chúng ta không thể bỏ qua. Phùng Vũ Trách sở dĩ nhắc đến chuyện này cũng là vì Triệu Hiểu Bạch có lẽ cũng đã liên hệ với Tần Hoài Chung, hai là vì muốn mượn cơ hội để nói cho Tần Hoài Chung biết Vương Tử Quân xem mình không giống như người thường. Phùng Vũ Trách hắn vẫn là ái tướng tâm phúc của chủ tịch Vương.
Tần Hoài Chung tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Phùng Vũ Trách, hắn cười cười thấu hiểu nói: - Trưởng ban Triệu là người có năng lực quá rõ ràng, tuyến tỉnh chuẩn bị cho cậu ấy đi quản lý khối công tác nào?
- Điều này chủ tịch Vương không nói cụ thể, thế nhưng theo như suy đoán của tôi, có lẽ là xuống cơ sở rèn luyện. Nếu không thì trong tỉnh còn nhiều nơi tốt đẹp hơn, vì sao chủ tịch Vương lại chọn trúng Thanh Chuyên? Phùng Vũ Trách nói rồi thở ra một hơi khói thuốc: - Chủ tịch, anh cảm thấy nên cho Triệu Hiểu Bạch đi đâu thì tốt?
Tần Hoài Chung căn bản không ước lượng được tâm tư của Phùng Vũ Trách, hắn và Phùng Vũ Trách dù phối hợp với nhau rất tốt, thế nhưng dù sao cũng là lãnh đạo đứng đầu và thứ hai của một thành phố, hắn cảm thấy dù tương lai mình có rời khỏi Thanh Chuyên cũng không nên nói những lời không thật lòng với Phùng Vũ Trách. Vì vậy hắn dùng giọng đúng mực nói: - Ha ha, tôi cảm thấy xuống quận huyện nhận công tác là không tệ.
Tần Hoài Chung không tỏ thái độ làm cho Phùng Vũ Trách không khỏi gõ ngón tay lên mặt bàn: - Chủ tịch Tần, anh cũng không thể lập lời nước đôi như vậy, chủ tịch phái Triệu Hiểu Bạch đến thành phố Thanh Chuyên rèn luyện, chúng ta nên cố gắng làm tốt công tác chuẩn bị.
Phùng Vũ Trách nói rồi lên giọng trưng cầu ý kiến: - Anh cảm thấy huyện Thanh Quan bên kia thế nào? Anh Lưu bí thư huyện ủy Thanh Quan bên kia trước đó có đến tìm tôi, nói là gần đây bệnh tình phát tác, anh cảm thấy cho Triệu Hiểu Bạch đến huyện Thanh Quan làm bí thư huyện ủy có được không?
Bí thư huyện ủy chính là lãnh đạo đứng đầu một huyện, Tần Hoài Chung nghe nios Triệu Hiểu Bạch vừa đi xuống đã là bí thư huyện ủy, hắn không khỏi hỏi dò: - Bí thư Phùng, có phải là quá gấp không? Nếu không thì cho cậu ấy quá độ làm chủ tịch cái đã?
- Triệu Hiểu Bạch là người thông minh, cũng có khả năng xử lý sự việc, hơn nữa còn có tôi ngồi đây, cũng không xảy ra vấn đề được. Phùng Vũ Trách khoát tay chặn lời của Tần Hoài Chung, đúng lúc này điện thoại trên bàn làm việc của hắn chợt vang lên.
Phùng Vũ Trách nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, chợt phát hiện đó là một vị phó ban công tác trong văn phòng thường ủy tỉnh ủy có quan hệ tốt với mình, thế là cười nói: - Chào trưởng ban Lữ, tôi là Phùng Vũ Trách.
- Bí thư Phùng, hội nghị thường ủy đã tổ chức xong, chúc mừng ngài, ngài vẫn là bí thư thị ủy Thanh Chuyên.
Mặc dù Phùng Vũ Trách có chuẩn bị tâm lý rất đầy đủ, hắn hy vọng mình có thể an toàn công tác ở thành phố Thanh Chuyên, như vậy cũng tốt cho mình tiếp tục phát triển sau này. Nhưng lúc này nghe thấy trong số những người được đề bạt không có mình, hắn không khỏi có chút thất lạc.
- Ha ha ha, cám ơn trưởng ban Lữ, thành phố Thanh Chuyên chúng tôi có điều chỉnh gì không? Tuy quan tâm đến tương lai của mình, thế nhưng bây giờ con đường tương lai của mình cơ bản đã được quyết định, Phùng Vũ Trách bắt đầu quan tâm đến ban ngành Thanh Chuyên. Dù sao thì một ban ngành đoàn kết hăm hở tiến lên có liên quan đến quyền uy chấp chưởng của hắn ở Thanh Chuyên.
- Thị ủy các anh không có thay đổi gì lớn, tôi nghe nói một vị bí thư Mã của thành phố các anh sẽ tiến lên làm phó chủ tịch thành phố, còn có một vị trưởng phòng tuyên truyền bị điều động đến mặt trận tổ quốc... Trưởng ban Lữ nói rất rõ ràng, thật sự có liên quan đến bảy tám cái tên.
Phùng Vũ Trách căn bản rất vui với những điều chỉnh này, phải biết rằng những người kia đều nằm trong danh sách hắn muốn động vào. Làm như vậy không những lực lượng ban ngành được đề cao, địa vị của hắn ở thành phố Thanh Chuyên còn tăng tiến hơn.
- Trưởng ban Lữ, cảm ơn anh. Bây giờ thời tiết rất tốt, đang vào buổi cuối thu, khi nào ngài có thời gian, mời ngài đến Thanh Chuyên chỉ đạo công tác. Thanh Chuyên chúng tôi vừa xây dựng một trường săn bắn, ngài là người bận rộn cả ngày, hay là ngày mai đến chỗ chúng tôi thả lỏng một chút? Phùng Vũ Trách nói làm cho trưởng ban Lữ cảm thấy rất có thể diện, hắn cũng không chối từ như thường lện mà đồng ý. Hơn nữa lại dùng giọng nịnh nọt nói: - Bí thư Phùng, còn có một chuyện ngài nên biết, đó là trưởng ban Triệu sẽ đến Thanh Chuyên, các anh nên chuẩn bị sẵn sàng.
- À, tốt quá, cám ơn trưởng ban Lữ đã nhắc nhở. Phùng Vũ Trách thuận miệng đồng ý một tiếng. Khi hắn đang suy xét ý nghĩ của trưởng ban Lữ, lúc này trưởng ban Lữ chợt nói: - Nhiệm kỳ mới lần này thật sự là thay đổi bất ngờ, chủ tịch Vương căn bản đã có ba lượt thảo luận với bí thư Sầm về phương án nhiệm kỳ mới.
- Hì hì, thật sự có ý nghĩa là Phong Thần Bảng hai giáo ba thương. Tôi xem như thật sự chịu phục với hội nghị thường ủy hôm nay, thật sự quá thuận hòa. Trưởng phòng Uông đọc phương án, mọi người vỗ tay thông qua, chủ tịch Vương trên cơ bản cũng không mở miệng.
- À, nếu như tôi được đi theo học tập bên cạnh chủ tịch Vương thì quá tốt rồi.
Hai giáo ba thương, đúng là chỉ có những cán bút như trưởng ban Lữ mới nghĩ ra được! Phùng Vũ Trách cười thầm, thế nhưng nghĩ lại thì thấy khá đúng. Nhưng hắn là người thông minh, chợt hiểu trưởng ban Lữ nói với mình nhiều như vậy, cũng không phải là vì có quan hệ tốt với mình, rõ ràng là ông say không phải vì rượu, chỉ liên quan đến một câu nói sau cùng: Đi theo chủ tịch Vương học tập! Đây không phải là muốn làm thư ký của chủ tịch Vương sao?
Phùng Vũ Trách nghĩ đến gương mặt đen của trưởng ban Lữ, hắn không khỏi thầm nghĩ: Anh đúng là mơ tưởng, cũng không nhìn lại hình tượng của mình xem! Chỉ cần căn cứ vào phương diện miệng lưỡi không nghiêm, anh khó thể đạt thành ước nguyện!
Tuy thầm nghĩ như vậy nhưng Phùng Vũ Trách lại dùng giọng chăm chú nói - Anh Lữ, vài ngày nữa tìm báo cáo với chủ tịch Vương, nếu có cơ hội thì tôi nhất định sẽ trịnh trọng đề cử anh. Nhưng có tác dụng hay không còn phải xem anh tác động thế nào.
Phùng Vũ Trách đặt điện thoại xuống rồi thầm nghĩ: Triệu Hiểu Bạch đi rèn luyện, nếu như mình có thể đề cử thư ký cho chủ tịch Vương, như vậy sau này vị trí của mình ở bên cạnh chủ tịch Vương sẽ được đảm bảo. Thế nhưng mình nên đề cử ai đây?